Phần I: Ngày Tận Thế Chương 4: Khu Vực Tử Thần
Sáng sớm, thành phố nhuộm một màu xám xịt. Hồ Bá Nam đứng trên nóc tòa nhà, nhìn về phía đông—nơi một khu phố cũ, đầy tòa nhà đổ nát, bốc khói lửa. Triệu Hạo nói với giọng lạnh lùng:
“Đó là Khu Vực Tử Thần, nơi ít người sống sót. Nhưng ở đó có nguồn nước sạch, thực phẩm và… thông tin quan trọng.”
Hồ Bá Nam gật đầu. Anh biết rằng để tồn tại lâu dài, phải chấp nhận rủi ro. “Chuẩn bị đi,” anh nói với Lâm Phong và Tống Diệp.
Cả nhóm di chuyển qua các con phố hoang tàn. Xung quanh, những sinh vật bị biến đổi từ con người và động vật lang thang, mắt đỏ rực, răng nhọn như dao. Mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy hiểm.
Khi đến gần trung tâm khu vực, nhóm họ gặp một con sinh vật cấp cao, cao gần 3 mét, cơ bắp khổng lồ, da xám sần sùi, mắt sáng đỏ như đèn lồng. Nó phát ra tiếng gầm dữ dội, tấn công ngay lập tức. Hồ Bá Nam lập tức ra đòn, kết hợp sức mạnh cơ bắp và phản xạ dị năng mới phát triển. Anh né tránh những cú tấn công chết người, dùng dao tấn công điểm yếu ở cổ tay và hông.
Triệu Hạo dùng dị năng của mình, tạo luồng năng lượng hỗ trợ cho Hồ Bá Nam, khiến tốc độ di chuyển của anh nhanh hơn. Lâm Phong và Tống Diệp tìm cách hỗ trợ bằng chiến thuật, tạo ra những bẫy tạm thời và tấn công phối hợp.
Sau vài phút kịch tính, sinh vật gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi gục xuống. Nhóm họ thở hổn hển, máu và mồ hôi hòa lẫn vào nhau. Tống Diệp nhìn Hồ Bá Nam, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc:
“Cậu… mạnh quá… không chỉ cơ bắp, mà còn nhanh nhẹn đến mức không tưởng.”
Hồ Bá Nam đáp nhẹ: “Sống sót không phải may mắn. Mọi thứ đều là kết quả rèn luyện, phản xạ và tập trung.”
Sau trận chiến, họ khám phá ra rằng Khu Vực Tử Thần không chỉ đầy sinh vật cấp cao, mà còn tồn tại những nhóm người dị năng khác—một số là đồng minh, một số là kẻ thù tiềm ẩn. Triệu Hạo cảnh báo:
“Mọi hành động từ giờ trở đi đều phải cân nhắc. Dị năng không chỉ là sức mạnh, mà còn là quyền lực và rủi ro. Một sai lầm, và cậu sẽ mất mạng.”
Trong lúc nghỉ ngơi, mối quan hệ giữa các thành viên bắt đầu hình thành. Lâm Phong tỏ ra dè dặt, Tống Diệp có phần sợ hãi nhưng trung thành, Triệu Hạo lạnh lùng nhưng tôn trọng Hồ Bá Nam. Sự hỉ nộ ái ố, niềm tin và nghi ngờ lẫn lộn—tất cả tạo ra một mạng lưới quan hệ phức tạp mà Hồ Bá Nam cần quản lý để sống sót và phát triển.
Buổi tối, đứng trên đỉnh tòa nhà đổ nát giữa Khu Vực Tử Thần, Hồ Bá Nam cảm nhận sức mạnh dị năng của bản thân dâng trào, giác quan nhạy bén đến mức anh có thể nghe tiếng tim đập của sinh vật cách đó vài mét. Anh biết rằng: để tồn tại và phát triển, anh phải khai phá dị năng cực hạn, học cách chiến đấu cùng đồng đội, và đối mặt những sinh vật mạnh hơn nữa.
Trong lòng, Hồ Bá Nam thầm nhủ:
“Đây chỉ là bước đầu. Mạt thế không tha ai, và tôi cũng sẽ không tha. Nếu đã sống sót, tôi sẽ mạnh hơn tất cả, và một ngày nào đó… sẽ thống trị tất cả.”
Cả nhóm quyết định tạm trú trong một tòa nhà cũ, dựng hệ thống cảnh báo tạm thời, chuẩn bị cho ngày tiếp theo—nơi một thử thách sinh tồn còn khắc nghiệt hơn đang chờ. Máu, chiến đấu, dị năng và mối quan hệ hỉ nộ ái ố giờ đã bắt đầu đan xen, mở ra bước ngoặt thực sự trong hành trình dài
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro