Sống mãi trong quá khứ

"Liệu quá khứ có thể buông xuống?"

Chị Bình sinh mổ thành công, một cặp song sinh kháu khỉnh được chào đời trong sự vui mừng của cả gia đình. Ninh ngồi bên ngoài phòng mổ, bàn tay đan chặt vào nhau, cố gắng kiềm chế cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Mặc dù không phải là người thân duy nhất có mặt trong bệnh viện, nhưng Ninh lại cảm thấy mình như đang lạc lõng giữa những niềm vui chung, không biết phải tìm đâu cho mình một lối thoát.

Lần đầu tiên trong suốt bao năm, anh mới thật sự cảm nhận được sự xa cách mà mình đã tạo ra. Một cuộc sống khác đang mở ra trước mắt Dương, còn anh, mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng mờ mịt của quá khứ.

Ninh đứng lên, bước chậm rãi về phía hành lang bệnh viện. Lúc này, bệnh viện vắng vẻ, chỉ còn lại vài tiếng thở dài của những bệnh nhân khác và những bước chân vội vàng của các bác sĩ. Ninh cảm giác mình giống như một bóng ma lang thang giữa những con người đầy hy vọng và sự sống.

Anh tự hỏi, liệu mình có thể buông tay được không? Liệu anh có thể thật sự bước ra khỏi quá khứ và không ngoái lại nhìn Dương thêm một lần nữa?

---

Lúc này, Dương xuất hiện trong phòng bệnh, tay cầm những tấm hồ sơ bệnh án, mắt vẫn lạnh lùng như bao ngày trước. Ninh đứng ở cửa, bất giác ngừng lại một chút, không thể tiếp tục bước vào. Ánh mắt Dương thoáng lướt qua Ninh rồi vội vã quay đi, như thể không hề nhận ra sự có mặt của anh. Một nỗi đau âm ỉ dâng lên trong Ninh, nhưng anh lại không muốn để Dương nhìn thấy sự yếu đuối đó.

Ninh hít một hơi dài, ép mình vào trong, nhưng cũng chỉ là để tiếp tục đối diện với sự thờ ơ và lạnh nhạt từ Dương.

Chị Bình vẫn đang trong cơn mê man vì thuốc gây tê, nhưng Ninh cảm giác như cả không gian ấy đều bị lấp đầy bởi sự tĩnh lặng, như một dấu chấm hết cho những gì còn lại giữa anh và Dương.

Dương quay lại, không nói lời nào, chỉ nhìn vào chị Bình rồi đặt hồ sơ lên bàn. Anh không có cơ hội để nhìn thêm vào mắt Ninh nữa, cũng như không một lần đưa tay vỗ về cái sự im lặng của những kỷ niệm đã qua.

Ninh đứng đó một lúc, cuối cùng thở dài và quay đi, ra ngoài hành lang. Anh nghĩ đến những lời chia tay 7 năm trước, cái khoảnh khắc khi anh đột ngột buông tay Dương mà không hề nghĩ đến hậu quả. Đau đớn. Nhưng lúc đó, anh không có sự lựa chọn nào khác, phải không? Hay chỉ là anh quá sợ hãi, quá yếu đuối để đối diện với chính mình?

---

Ngày hôm sau, Ninh lại trở lại bệnh viện, tìm cách giúp đỡ chị Bình hoàn tất một số thủ tục. Nhưng trái tim anh vẫn cứ lạc lõng trong chính những quyết định của mình. Đến khi anh bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Dương đang ngồi bên giường chị Bình, nhẹ nhàng trò chuyện, anh chợt nhận ra một điều rõ ràng.

Dương giờ đây không còn là người của anh nữa.

Không phải vì Dương đã có người mới, mà vì Dương đã vượt qua mọi thứ, đã bỏ lại quá khứ, đã xây dựng lại một cuộc sống cho riêng mình. Còn Ninh, anh vẫn đứng yên, nơi đó, bên những gì đã cũ, chưa thể đi tiếp.

"Anh sẽ không bao giờ quên được Dương," Ninh tự nhủ, lòng đầy đau đớn và tiếc nuối. Anh nhớ những ngày bên nhau, những kỷ niệm ngọt ngào, những tháng ngày ngắn ngủi mà họ đã có. Nhưng dù thế nào đi nữa, giờ đây, Dương đã có một cuộc sống mới, không còn anh trong đó.

Anh quay người bước ra ngoài phòng bệnh, bước đi với những suy tư dồn nén trong lòng. Chị Bình chưa kịp tỉnh lại sau ca sinh, và Ninh không muốn làm phiền. Anh cần không gian để tự mình đối diện với câu hỏi không lời đáp trong lòng.

---

Ngày hôm sau, khi Ninh đang đi xuống hành lang, thì anh tình cờ bắt gặp Dương một lần nữa. Cậu đứng lặng lẽ nhìn vào cửa sổ, có vẻ như đang suy tư về điều gì đó. Ninh không thể kiểm soát được bước chân của mình, cứ tiến lại gần mà không biết mục đích.

Dương cảm nhận được sự có mặt của Ninh, nhưng không quay lại, chỉ đứng yên.

"Dương..." Ninh gọi khẽ, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong giọng nói.

Cậu không trả lời ngay, vẫn đứng im, mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ.

"Anh xin lỗi... vì đã để mọi chuyện đi xa như vậy. Anh chỉ... không biết phải làm sao nữa."

Dương quay lại, ánh mắt không còn sự bối rối, chỉ có một sự bình thản lạ thường. "Không sao cả. Mỗi người có một con đường riêng, phải không?"

Ninh cảm nhận được một sự buông bỏ nhẹ nhàng trong giọng nói ấy. Cậu đã sẵn sàng để bước tiếp, đã không còn nhìn lại những gì đã qua.

"Nếu em không sao, thì tôi cũng ổn." Ninh đáp, tự giễu với chính mình.

Dương nhìn Ninh một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Cuộc sống của chúng ta không giống như trước nữa. Và cũng không cần giống nữa."

Ninh im lặng, những lời ấy như một sự kết thúc cho những kỷ niệm cũ. Không phải là buông tay, mà là chấp nhận rằng một điều gì đó đã kết thúc từ lâu, và cả hai sẽ tiếp tục đi trên những con đường riêng biệt, không còn những ánh mắt đợi chờ.

Dương quay đi, không nói thêm gì. Còn Ninh, anh lại bước ra khỏi bệnh viện, cảm giác như những năm tháng qua cuối cùng đã được buông xuống. Một phần của anh vẫn mãi lưu giữ, nhưng cũng phải để lại nơi này, để đi về phía trước.

.

"Cảm ơn và xin lỗi."

-tanh-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro