10
Chương 10: Chụt chụt
Nghi thức chúc mừng 24h yêu nhau thật lãng mạn, ngọt ngào và trịnh trọng biết nhường nào.
Bấy giờ họ đang đứng dưới bóng râm, ánh đèn mờ ảo giữa đêm tối, đứng xa chút sẽ chẳng thấy rõ mặt, cuối cùng thì cũng được hưởng thụ thế giới lứa đôi, không bị người khác ghé mắt nữa.
Nguyễn Diệc Vân đứng đối diện cậu chầm chậm nhắm mắt lại, khóe môi nhếch khẽ giống hệt dáng vẻ trong giấc mơ. Nhưng lúc này không có ai ngăn cản cậu đến gần y cả.
Quách Vị vừa phấn khởi vừa thấp thỏm, cậu nín thở dè dặt tiếp cận, cũng muốn nhắm mắt lại nhưng không nỡ.
Chỉ cần rướn về phía trước thêm chút nữa thôi, môi của họ sẽ chạm vào nhau ngay. Quách Vị hít một hơi thật khẽ, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi mang đến những nhộn nhạo tuổi xuân thì, cũng tiếp thêm nhiều can đảm cho cậu.
Cậu mím đôi môi đang run nhẹ, nhắm chặt mắt dũng cảm rướn đầu ra. Thế nhưng, mũi của cậu và Nguyễn Diệc Vân lại bị va vào nhau trước khi môi chạm môi. Nguyễn Diệc Vân bị động tác vụng về của cậu va cho phải ngả ra sau một khoảng.
Nhận ra có gì đó khác thường, Quách Vị mở choàng mắt.
Ban đầu cậu định xin lỗi, còn muốn giải thích rằng mình không rành cho lắm. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đong đầy ý cười đang gần kề, mọi lời nói bỗng chốc hóa thành mây bay.
Quách Vị sượng người giữ nguyên tư thế quái dị, cười ngu ngơ trong khi hai chóp mũi vẫn còn chạm nhau.
Nguyễn Diệc Vân cũng vừa cười vừa vươn tay ôm cổ cậu, nghiêng nhẹ đầu đổi góc độ, ngước cằm lên chủ động đến gần.
Môi của họ chạm nhau trong một thoáng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã rời đi.
Quách Vị ngơ ngác trong suốt quá trình này.
Nụ hôn đầu đời của cậu hệt như luồng không khí được hít vào một cách ngắt quãng qua từng nhịp thở lúc này vậy, dịu nhạt nhưng ngọt ngào làm sao.
Sống lưng cậu tê dại, tâm trí rối bời, bên tai chỉ còn văng vẳng những nhịp "thình thịch" đầy hối hả.
Một lúc sau, cậu liếm nhẹ môi mình.
"... Tim em đập nhanh lắm." Cậu đỏ mặt, tỉ tê với Nguyễn Diệc Vân, "Anh sờ thử xem."
Nguyễn Diệc Vân nâng tay đặt lên ngực trái của cậu.
"Giờ nó đang ồn lắm." Quách Vị rằng.
Nguyễn Diệc Vân lẳng lặng cảm nhận giây lát, nói: "Hình như nó rất thích anh."
Quách Vị gật đầu: "Ừm."
Dứt lời, cậu hít sâu lần nữa để lấy lại bình tĩnh, đoạn bổ sung thêm: "Thích lắm lắm."
Nguyễn Diệc Vân lại nhoẻn miệng cười, hỏi cậu: "Muốn chúc mừng thêm không?"
"Chúc mừng gì?" Quách Vị hỏi một cách khờ khạo.
"Mừng..." Nguyễn Diệc Vân ngẫm nghĩ, "Mừng nụ hôn đầu của đôi ta, kỷ niệm một phút sau nụ hôn đầu."
Nghe có lý phết, là một hành động rất đáng thực thi.
Quách Vị vừa kề đến, vừa thầm thì yêu cầu: "Lần này cho em thử nhé."
Nói đoạn, cậu nghiêng đầu thật cẩn thận, cuối cùng cũng tránh được mũi của Nguyễn Diệc Vân một cách thuận lợi, nhưng chóp mũi của cậu lại chạm trúng má Nguyễn Diệc Vân.
May mà môi cũng chạm được vào môi.
"Khó quá." Kết thúc chiếc thơm nhẹ, Quách Vị cảm thán, "Mỗi lần hôn người ta đặt mũi ở đâu nhỉ?"
"Không biết nữa." Nguyễn Diệc Vân đáp, "Chắc cần luyện tập nhiều hơn."
Vừa nói vừa lần nữa ôm vai Quách Vị, nhắm mắt.
Điện thoại trong túi Quách Vị tiếp tục chấn động vài lần, chắc Vương Đồng thấy cậu không trả lời nên giục. Ban nãy Quách Vị có mở link đó xem, nhìn thoáng qua thấy một bình luận rất khó nghe.
Sáng sủa lạc quan không có nghĩa là vững như bàn thạch, đâu thể hờ hững trước những lời chỉ trích ác ý và lộ liễu của những người xa lạ chứ. Nhưng nỗi phiền muộn vụn vặt này lại quá nhỏ bé trước niềm hạnh phúc như vỡ òa hiện tại.
Đôi môi mềm mại của Nguyễn Diệc Vân đã khiến mọi thứ tiêu cực xấu xí đều trở nên không đáng kể.
.
Lần này, cuối cùng cậu cũng nhớ đưa Nguyễn Diệc Vân về ký túc xá.
Trên đường đi, họ kể với nhau về tình sử của mình. Quách Vị là một tờ giấy trắng tinh, chỉ dăm ba câu là hết. Điều khiến cậu bất ngờ là Nguyễn Diệc Vân cũng chưa yêu đương hẹn hò với ai bao giờ.
"Anh khó gần lắm, chắc vì phân hóa quá muộn nên không có khiếu về mặt này." Nguyễn Diệc Vân nói với cậu rằng, "Anh không nhận ra mình có gì khác với Beta, cứ thấy ngứa mắt Alpha."
"Muộn cỡ nào?" Quách Vị hỏi.
"Tốt nghiệp cấp ba." Nguyễn Diệc Vân nói, "Hình như trước lúc anh chụp tấm ảnh trên thẻ sinh viên không lâu."
Vậy thì muộn thật, thông thường lên lớp Mười hai mà chưa phân hóa sẽ bị mặc định là Beta.
Quách Vị nghiêng đầu quan sát y thật kỹ, vô thức cảm thán.
Nguyễn Diệc Vân thuộc loại dáng cao trong số các Omega, hai người họ đứng cạnh nhau gần như không phân biệt được ai cao hơn ai cả. Nếu không vì đã từng nghe Vương Đồng nhắc đến giới tính của y, có lẽ ban đầu Quách Vị cũng sẽ hiểu lầm.
Thuốc ức chế dài ngày đã được ra mắt vào nửa thế kỷ trước, Omega ngày nay gần như không cần trải qua kỳ phát tình trước khi bị đánh dấu, nếu phân hóa muộn, việc thiếu nhận thức tâm lý về giới tính thứ hai của bản thân cũng chẳng có gì lạ.
Thì ra Nguyễn Diệc Vân luôn tự xem mình là Beta, Beta với Beta ở bên nhau là chuyện thường tình.
Quách Vị nắm tay y, trịnh trọng hứa hẹn: "Tuy em không đánh dấu được anh, nhưng sẽ cố hết sức khiến anh luôn vui vẻ."
Nguyễn Diệc Vân quay đầu nhìn cậu, ý cười thấp thoáng trên mặt: "Thảo nào mặt đỏ thế, ra là đang nghĩ đến chuyện này."
Quách Vị không hiểu lắm, cậu chớp mắt.
Sau vài giây hoang mang mới giật mình nhận ra, hoảng hốt lắc đầu: "Em không có ý này đâu! Em..."
Nguyễn Diệc Vân ra sức nắm chặt hơn bàn tay đang dắt tay cậu, kéo người đến gần nhìn thẳng vào mắt cậu: "Sao em biết em không đánh dấu được?"
Quách Vị sửng sốt.
Bởi cậu là Beta, chỉ Alpha mới đánh dấu được Omega thôi, đây là thường thức.
Nguyễn Diệc Vân lại bảo với cậu rằng: "Không thử sao biết?"
"... Nhưng không được mà." Quách Vị hơi rối rắm, "Trước đây các anh không được học trong mấy tiết sinh lý giới tính gì sao? Có phải giáo viên bỏ qua không?"
Nguyễn Diệc Vân im lặng nhìn cậu vài giây, sau đó điềm nhiên nhìn sang con đường phía trước, thở dài thật khẽ.
"À ừm, Beta không đánh dấu được đâu." Quách Vị sợ y không biết thật, giải thích cực kỳ nghiêm túc, "Beta vừa không đánh dấu được vừa không thể bị đánh dấu. Nhưng em cảm thấy tình cảm vốn là một thứ rất đơn thuần, dù không có những ràng buộc đó, chỉ cần hai người yêu thích nhau thì vẫn sẽ sánh bước được bên nhau thôi."
Nguyễn Diệc Vân gật đầu: "Ừ ừ, em nói đúng."
Vẻ mặt và ngữ điệu của y trông hơi qua loa có lệ, Quách Vị chợt thấy lo lo.
"... Anh có thất vọng không?" Cậu hỏi.
"Không đâu." Nguyễn Diệc Vân đáp, "Chỉ cảm thấy..."
"Thấy gì?"
Nguyễn Diệc Vân cười với cậu: "Em thật đáng yêu."
.
Nguyễn Diệc Vân chọn cậu dường như là vì chướng ngại nhận thức giới tính cộng với việc thiếu kiến thức sinh lý.
Quách Vị không nén được tâm trạng phức tạp của mình.
Cậu lo rằng Nguyễn Diệc Vân vẫn sẽ ôm những mong chờ không có thực, để rồi tương lai sẽ thất vọng.
Ngoài đánh dấu ra, quả thật cũng từng nghe nói một vài Omega và Beta đến với nhau xong, Beta cảm thấy không ổn lắm trong chuyện phòng the, trước đây Quách Vị chẳng hề để tâm điều này nên chỉ cười cho qua, bây giờ cậu lại bắt đầu đắn đo.
So với Alpha, Beta quả thật quá yếu về phương diện đó.
May mà cậu vẫn có cơ hội để cố gắng. Rất nhiều chuyện đều có thể học dần trong quá trình yêu đương. Mới đây thôi cậu còn chẳng biết hôn nữa kìa, nhưng bây giờ sau vài lần luyện tập, chí ít cũng đã biết đặt mũi mình ở đâu cho đúng rồi đấy thôi.
Đôi lứa yêu nhau cùng mò mẫm học cách thân mật, hiểu thêm về nhau, đây vốn là chuyện tốt đẹp biết nhường nào.
Điều cậu lo lắng bây giờ là vẫn còn quá sớm. Họ mới hẹn hò một ngày thôi, hôn thì cũng chỉ chạm nhẹ, nghĩ nhiều trông có vẻ thèm khát quá, còn như không tôn trọng Nguyễn Diệc Vân.
Trên đường về phòng, Quách Vị điều chỉnh lại tâm thái của mình, lúc đẩy cửa phòng, trong cậu chỉ còn sự vui tươi.
Sau đó, cậu trông thấy biểu cảm không mấy thân thiện của ba người bạn cùng phòng.
"Mẹ nó tôi gửi cho ông cả loạt tin nhắn mà ông không thấy à? Tôi tưởng ông bị đám fan cuồng của Nguyễn Diệc Vân trùm bao bố ném xuống sông rồi đấy!" Vương Đồng giận dữ quát.
"Xin lỗi xin lỗi." Quách Vị hổ thẹn, "Tôi thấy rồi, sau đó quên mất... dù sao cũng đang hẹn hò mà, hề hề."
"Mẹ nó!" Đại ca Kim cay cú đấm giường, "Hẹn hò! Ông đang hẹn hò với Nguyễn Diệc Vân! Thế gian này có công bằng không!"
Quách Vị gãi đầu, lặng lẽ đi đến bàn học của mình đặt cặp xuống. Cậu khoái chí nghĩ, không chỉ hẹn hò, mà bọn tôi còn hôn nhau luôn rồi cơ. Môi của Nguyễn Diệc Vân vừa mềm vừa thơm, siêu tuyệt vời.
Cậu ba trong phòng có vẻ không hứng thú về Nguyễn Diệc Vân, nhưng lại cực thích hóng hớt. Cậu ta phấn khởi hỏi Quách Vị: "Ông thật sự yêu đương với người tên Nguyễn gì đó à? Hai người quen nhau thế nào? Bao lâu rồi?"
Vương Đồng xen mồm: "Tôi nói hai người mới quen biết nhau một tuần thôi mà họ không tin."
"Tình cờ gặp nhau trong trường mấy hôm trước." Quách Vị vừa nói, vừa cầm điện thoại định mở ra xem lại bài đăng ban nãy Vương Đồng gửi cho mình, "Tôi chủ động xin quen anh ấy trước, sau đó thuận lợi... hơ?"
Ngoài Vương Đồng, hai người còn lại đều lộ vẻ khó tin.
"Sao vậy?" Vương Đồng hỏi.
"Bài đăng ban nãy bị ẩn không mở được." Quách Vị nói, "Ông xin xóa giúp tôi được duyệt rồi à?"
"Đâu có." Vương Đồng lắc đầu, "Mod siêu hãm, nói trừ khi chứng minh được tôi là đương sự, chứ không thì không được can thiệp vào việc tự do ngôn luận của người khác."
Quách Vị chẳng nghĩ ngợi nhiều, cậu đặt điện thoại xuống: "Chắc lương tâm trỗi dậy rồi!"
Đại ca Kim bên kia không quan tâm mấy chuyện này, cuối cùng cũng hoàn hồn sau một thoáng kinh ngạc, bèn hỏi tiếp: "Vậy anh ấy và anh chàng họ Trần kia là sao, họ thật sự không phải kiểu quan hệ đó ư?"
"Rốt cuộc người họ Trần mà các ông nói là ai vậy?" Quách Vị hỏi.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên viết rõ câu "chuyện này mà ông cũng không biết á" của đại ca Kim, Vương Đồng vội giải thích: "Là Alpha mà lần trước tôi nói rất thân với Nguyễn Diệc Vân đó."
Quách Vị nhíu mày.
Ít ra thì trong hai ngày qua chẳng thấy bóng dáng Alpha nào bên cạnh Nguyễn Diệc Vân cả. Nếu Nguyễn Diệc Vân đã khẳng định chưa từng yêu đương hẹn hò, tất nhiên Quách Vị sẽ tin tưởng vô điều kiện.
"Chỉ là bạn bè thôi." Cậu nói với đại ca Kim, "Hình như anh ấy không thích Alpha."
Đang nói thì nhận được tin nhắn từ Nguyễn Diệc Vân.
– Về đến phòng chưa? Nghỉ ngơi sớm nhé!
Trái tim Quách Vị như bị ngâm trong hũ mật, bất cẩn trượt tay nhấp vào ảnh đại diện của Nguyễn Diệc Vân. Dòng chữ hệ thống màu xám nhảy ra: Bạn vỗ nhẹ vào "Vân".
Quách Vị chợt nhớ đến dòng hiển thị phức tạp lần trước, bèn hỏi.
– Sao xóa cái trước đó rồi?
Nguyễn Diệc Vân trả lời ngay.
– Hả?
– Về tới phòng chưa?
– Hôn cái nào
Quách Vị đỏ mặt. Tuy biết rõ bạn cùng phòng không thể nhìn thấy màn hình điện thoại của mình, nhưng cậu vẫn chột dạ dựng đứng điện thoại lên rồi mới gửi icon hôn sang.
Gửi xong, cậu tiện tay bấm vào dòng thời gian của Nguyễn Diệc Vân, thấy Nguyễn Diệc Vân vừa đăng một ảnh mới cách đây không lâu.
Đọc kỹ nội dung, cậu tròn mắt bật cười.
Ban nãy đưa Nguyễn Diệc Vân về ký túc xá, Quách Vị chào tạm biệt xong thì rời đi. Nào ngờ Nguyễn Diệc Vân lại không lên lầu ngay mà đứng đó chụp lén bóng lưng cậu.
Nguyễn Diệc Vân nâng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim ở góc dưới tấm ảnh, cứ như đang đặt bóng dáng mơ hồ thấp thoáng phía xa của cậu lên trái tim yêu.
"Đúng, tôi hẹn hò rồi, cảm giác rất tuyệt, không muốn nghe gì ngoài những lời chúc phúc, cảm ơn đã hợp tác!"
.
Lời tác giả:
Nguyễn Diệc Vân chưa yêu đương hẹn hò với ai bao giờ nhưng lại am hiểu vậy, tại sao ấy nhỉ?
Nguyễn: Thôi đừng nhắc, tôi đã sắp bị cậu ấy làm cho biết hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro