Chương 18: Phú quý ngập trời đến gõ cửa


Vừa bước vào rừng trúc nơi thanh tu ngộ đạo, Minh Huyền đã trông thấy một kẻ không ngờ đến, chính là tiểu hỗn đản Minh Tích Nguyệt ngày trước hay lẻn vào rừng trúc của hắn trộm linh măng để ăn.

Rừng trúc của hắn bị Minh Tích Nguyệt phá hoại đến không chịu nổi, mỗi lần nhìn thấy y, Minh Huyền chỉ muốn tẩn cho một trận.

Giờ phút này, Minh Tịch Nguyệt lại đang hoảng hốt thay đồ cùng tân đệ tử mới nhập môn Sở Tinh Lan, trên người khoác bộ y phục giản dị thanh đạm, rõ ràng là của Sở Tinh Lan.

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng thấy không đúng!

Sợi dây lý trí trong đầu Minh Huyền lập tức đứt phựt, ánh mắt trở nên u ám, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Minh Tích Nguyệt, ngươi làm gì ở đây? Ta nhớ đã nói rất rõ, đệ tử Tử Hà Phong không được tùy tiện ra vào Chiêu Dương Phong, ngươi lại muốn ăn đòn hả?"

Minh Tích Nguyệt ngươi ngày trước trộm ăn linh măng thì thôi đi, giờ còn dám mò qua đây trộm ăn đồng môn!

Lúc này, Minh Huyền chẳng còn tâm trí truy xét luồng khí tức bất thường vừa cảm nhận được nữa, hắn chỉ muốn lập tức ném Minh Tích Nguyệt ra khỏi đây.

Bị Minh Huyền trừng mắt thế này, người bình thường đã sớm cúp đuôi chạy khỏi Chiêu Dương Phong rồi.

Nhưng Minh Tích Nguyệt là người bình thường sao?

Y là kẻ mặt dày không biết xấu hổ!

Minh Tích Nguyệt chẳng những không chịu đi, mà còn cố tình giả vờ bị trọng thương, yếu ớt dựa sát vào Sở Tinh Lan, miệng còn cố tình buông lời khiêu khích:

"Thật ra, lúc cần thiết, ta chỉ là một đệ tử của Hợp Hoan Tông thôi, cứ coi ta là một tu sĩ bình thường trong Hợp Hoan Tông đến tông môn bắt cóc thiên chi kiêu tử là được rồi."

Thân phận đệ tử của Minh Tích Nguyệt linh hoạt biến hóa theo nhu cầu của y, bây giờ y chính là thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.

Dù sao thì danh tiếng Hợp Hoan Tông chuyên đi dụ dỗ đệ tử các tông môn khác mang về đã sớm tai tiếng khắp nơi, Minh Tích Nguyệt chẳng thèm quan tâm, đã thế còn tiện tay thêm dầu vào lửa.

Như vậy y cũng không tính là vi phạm lệnh cấm rồi.

Vừa dứt lời.

Minh Huyền đột nhiên xuất hiện giữa hai người bọn họ, xách áo Minh Tích Nguyệt lên, chuẩn bị ném người ra khỏi Chiêu Dương Phong.

"Mang theo đồ của ngươi, cút ra khỏi Chiêu Dương Phong, còn nữa, cách xa đồ đệ của ta ra."

Sở Tinh Lan thiên tư xuất chúng, tình tình ái ái chỉ làm cản trở con đường phi thăng của hắn.

Yêu đương cái gì, chi bằng phi thăng.

Xin lỗi đồ nhi, hôm nay vi sư phải trở thành người cầm gậy đánh uyên ương rồi.

"Tinh Lan, chết mất thôi chết mất thôi, chúng ta vừa mới tân hôn mà ngươi đã sắp phải ở góa rồi!" Minh Tích Nguyệt liều chết không đi, ôm chặt Sở Tinh Lan không buông, dính chặt như keo chó, chỉ còn thiếu nước lấy dây trói cả hai lại với nhau. "Nhưng mà nghĩ lại, ta chết vì ngươi, ta lại thấy vui rồi."

Khó khăn lắm y mới mạo hiểm lén lút vào đây, còn bị ăn một trận đòn, thân cận chưa được bao lâu đã lại bị đuổi ra ngoài, nghĩ sao cũng thấy không can tâm.

Con đường tu tiên dài đằng đẵng, thường xuyên không gặp mặt thế này thì làm sao mà dây dưa ra tình cảm được chứ.

Sở Tinh Lan lo lắng cho thương thế trên người Minh Tích Nguyệt, nếu cứ vậy mà bị ném ra, rất có khả năng sẽ gặp phải tên điên vừa nãy, đành vội vàng đứng ra giảng hòa.

"Sư tôn, xin người thủ hạ lưu tình. Đây là đạo lữ của con, con đưa y đi trị thương trước, sau đó sẽ dẫn y rời khỏi."

Đạo lữ giả cũng là đạo lữ, Sở Tinh Lan diễn rất chân thành.

Minh Huyền nghe càng thấy tức.

"Đạo lữ? Đồ nhi à, con hồ đồ rồi, sao có thể mù mắt vớ phải cái tên tiểu hỗn đản này!"

Ngay sau đó, hắn đã phát hiện ra Minh Tích Nguyệt đang bị thương.

"Bị thương rồi? Vừa nãy có người đột nhập vào đây à?

Hắn đã phát hiện ra khi nãy có một luồng khí tức kỳ lạ vừa xuất hiện lại biến mất, cũng may người không xảy ra chuyện trong phong bọn họ, không thì cũng khó mà ăn nói với tông chủ.

Sở Tinh Lan tóm gọn lại tình huống ban nãy, thấy sắc mặt Minh Huyền dần trở nên khó coi, không nhịn được hỏi: "Sư tôn biết người này là ai sao?"

Tu tiên quả nhiên gian nan, khắp nơi đều là kẻ thù tùy lúc đến gây phiền phức.

Minh Huyền lắc đầu, lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho Sở Tinh Lan.

"Không biết, hai ngươi cứ đến y xá trước đi, ta sẽ tiếp tục điều tra. Vật này ngươi cầm lấy, nếu gặp phải kẻ không đánh lại được thì hãy gọi ta."

Lệnh bài hộ mệnh này có thể bảo vệ Sở Tinh Lan khỏi tay một tu sĩ xuất khiếu kỳ, đồng thời cũng giúp Minh Huyền nhận được tín hiệu nguy hiểm để tới trợ giúp kịp thời.

"Đa tạ sư tôn."

Sở Tinh Lan cũng muốn phàn nàn rằng hệ thống liên lạc của giới tu tiên thực sự quá tệ, chết ở bên ngoài rất có thể đồng môn cũng không biết.

Cậu thực sự nhớ nhung điện thoại, máy tính, máy tính bảng của thời hiện đại, tất cả đều là bảo bối của cậu!

Khoan đã, bây giờ cậu đang bắt đầu luyện khí, vậy chẳng phải có thể đi theo hướng này phát triển sao? Tìm một đại sư phù văn, thiết lập một phiên bản tu chân có Internet?

Đây chẳng phải là cách để cậu có được phiên bản thay thế bạch nguyệt quang ở cố hương sao?!

Chỉ trong nháy mắt, Sở Tinh Lan bùng nổ chiến ý, quyết tâm trở thành đại sư luyện khí!

Những thiết bị tinh vi như vậy, với tu vi hiện tại của cậu vẫn chưa đủ, cần phải luyện tập nhiều hơn để nâng cao thực lực.

Minh Huyền thấy Minh Tích Nguyệt bị thương vì cứu Sở Tinh Lan, cũng không làm khó y thêm nữa. Hắn xoay người tiếp tục truy tìm dấu vết còn sót lại của kẻ lạ mặt, đồng thời gia cố trận pháp hộ phong.

Khi đi ngang qua bia đá ở cổng, Minh Huyền quyết định khắc thêm một dòng chữ:

"Cấm đệ tử Hợp Hoan Tông tiến vào bản phong. Ai vi phạm sẽ bị treo trong rừng trúc đào linh măng."

Sở Tinh Lan lấy ra xe lăn điện của mình, háo hức muốn đưa Minh Tích Nguyệt đến y xá, tiện thể kiểm tra luôn mức độ tiêu hao năng lượng.

"Đây là vật gì?" Minh Tích Nguyệt chưa từng thấy pháp khí nào như thế này, tò mò hỏi.

"Xe lăn điện... Không đúng, phải gọi là xe lăn vận hành bằng pháp lực."

Sở Tinh Lan vỗ vỗ lên ghế, ra hiệu y ngồi phía sau. Dựa vào hiểu biết của cậu về Minh Tích Nguyệt, tên mặt dày này chắc chắn sẽ hùa theo cậu làm loạn.

"Mau lên, ta chở ngươi đi."

Minh Tích Nguyệt đi vòng quanh một vòng, mắt sáng rực, thích thú không thôi:

"Không tệ! Không tệ! So với pháp khí phi hành còn tốt hơn, ta chắc chắn không bị say. Làm tặng ta một cái đi."

Thứ này quá hợp với một kẻ lười biếng như y, có thể không đi bộ thì tuyệt đối không bước.

Tuy không đủ cool ngầu nhưng không sao cả.

"Được, ta sẽ luyện một cái tặng ngươi."

Sở Tinh Lan rất thích tốc độ tu luyện khi luyện khí, cảm giác như ngày càng tiến gần đến phi thăng.

Hai kẻ mặt dày ngồi trên xe lăn điện, vô cùng nổi bật giữa môn phái, lướt đi như một cơn gió.

Tốc độ này ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít đồng môn.

"Cái gì vừa chạy qua vậy? Linh khuyển của tông môn khi nào biến thành hình dạng này?"

"Đó không phải chó đâu, nhìn giống hai người hơn."

"Đó chẳng phải Minh Tích Nguyệt sao? Sao y không ngự kiếm mà lại dùng pháp khí này, buồn cười chết mất!"

"Nhưng ngươi nhìn đi, người ngồi phía trước chỉ mới trúc cơ kỳ cũng có thể dùng được. Ta động lòng rồi."

"Không biết bao giờ ta mới có thể kết đan để cưỡi kiếm bay..."

"Đây là pháp khí gì? Nhìn cũng khá ngầu đấy."

"Có thể không hợp với tu sĩ cao cấp, nhưng với những người mới nhập môn như ta thì vừa khéo!"

"Bao nhiêu linh thạch, ta muốn mua một cái!"

"Ta cũng không ngại mất mặt cùng tỷ muội của ta!"

"Ta phải đi hỏi xem có những mẫu nào khác, giá bao nhiêu."

"Sư huynh ta bị ma tu cắt đứt hai chân, ta muốn mua cho huynh ấy một cái."

...

Sở Tinh Lan không hề hay biết, tài phú ngập trời đang đuổi theo cậu.

Y xá.

Y tu kiểm tra cẩn thận một lượt, xác nhận Minh Tích Nguyệt không có gì nghiêm trọng, chỉ chuẩn bị một ít thuốc để y mang về bôi.

Với thể chất của tu sĩ, chưa đến vài ngày là khỏi, vết thương nhỏ thế này chẳng đáng nhắc đến.

Trong lúc chờ bốc thuốc, Sở Tinh Lan ngồi một bên lật xem môn quy để giết thời gian.

Tu tiên đúng là tốt thật, một cuốn môn quy dày cộp thế này mà còn có cả chế độ phát âm thanh.

Sở Tinh Lan nghe thấy đủ loại môn quy kỳ quái.

Ví dụ như:

Trên giường trong động phủ không được có chăn gối.

Trong lò luyện đan không được có đan dược.

Linh khuyển và linh miêu trong tông môn là do tông chủ nuôi thả, không phải thú hoang, cấm trộm!

Nghiêm cấm ngấp nghé đến các chủ Tàng Thư Các!

Cấm địa và dưới vách núi của tông môn thật sự không có cơ duyên, chỉ có gãy chân và thân tử đạo tiêu, nghiêm cấm hành vi cố tình nhảy xuống!

...

Những môn quy nhạt nhẽo này khiến Sở Tinh Lan nghe đến mức gà gật, mắt lim dim, suýt nữa gục lên người Minh Tích Nguyệt mà ngủ.

Cái gì với cái gì chứ! Môn quy của một tông môn đàng hoàng lại thế này sao?!

Ngay lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy một điều luật làm cậu lập tức tỉnh táo—

"Bản môn nghiêm cấm sư đồ luyến và sư huynh đệ luyến! Vi phạm lập tức trục xuất khỏi sư môn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro