Chương 27: Chẳng phải ngươi nhiệt tình mời gọi à?


Sở Tinh Lan đã bổ não ra vô vàn câu chuyện ân oán giữa huynh đệ ruột thịt.

Nghĩ đến bộ dáng ẩm ương của hắc bào nhân, lại cảm thấy có vẻ như không phải loại quan hệ này.

Suy nghĩ này cũng khiến cậu cảm thấy nghi hoặc trong chốc lát.

Cậu đã nghe qua chuyện của sư tôn Minh Huyền từ chỗ Minh Tích Nguyệt, nghe nói sư tôn là cô nhi được tiền tông chủ thu nhận nuôi dưỡng, đã không còn người thân nào trên thế gian này nữa, chỉ còn một mình hắn cô độc sống ở nhân gian.

Những năm đầu còn có đám đệ tử thi thoảng bầu bạn, đâu ai ngờ thế sự khó lường, càng ngày trông càng giống kẻ cô độc.

Sở Tinh Lan nhìn phong thái bước ra khỏi cửa của sư tôn Minh Huyền, cực kỳ giống phong thái của phản diện chuẩn bị đến nơi nào đó gây rối, tim cậu chợt hẫng một nhịp.

Sở Tinh Lan càng nghĩ càng ngờ vực: "Hỏng rồi, chắc không phải mình vào trúng ổ cướp rồi đấy chứ? Vừa nhìn là biết đây chính là thiết lập của phản diện mà!"

Sở Tinh Lan đã bắt đầu dự đoán trước tương lai của mình, theo chân sư môn phản bội bị đuổi ra khỏi tông môn.

Dựa theo kịch bản này, đệ tử bị khai trừ ra khỏi tông môn sẽ bước lên con đường tu ma, cuối cùng bị tu sĩ chính phái trừng phạt, trở thành nhân vật phản diện điển hình trong truyền thuyết.

Thân là đệ tử, vì tương lai tương sáng của bọn họ, cậu phải khuyên đôi câu mới được!

Sở Tinh Lan sải bước chạy qua, thiếu niên một phát chụp lấy tiên hạc đang chuẩn bị sải cách bay cao, đôi mắt sáng người nhìn Minh Huyền: "Sư tôn! Sư tôn! Cho hạc dừng chốc lát! Khoan hãy đi, con có lời muốn nói."

Minh Huyền nhìn Sở Tinh Lan chạy qua ngăn tiên hạc, tính tình hắn vốn rất tốt nên cũng không trách cậu tội vô lễ, nét cười trên khuôn mặt dần trở nên dịu dàng, nhưng khi thấy tro bụi và lá cây dính trên mặt cậu, hắn khẽ nhíu mày.

"Đồ nhi, đi một chuyến tông vụ điện thôi mà sao người toàn bụi bặm thế kia, có người bắt nạt con à?"

Minh Huyền lặng lẽ dùng thuật thanh khiết giúp Sở Tinh Lan tẩy sạch lá cây và bụi bặm trên người cậu, trong lòng hắn phảng phất dâng lên một cơn giận.

Sở Tinh Lan là đệ tự thân truyền của hắn, trong tông môn lại có người dám bắt nạt sao?

Phong của bọn họ cũng đâu phải không có người nữa!

"Không sao, có tên mắt đui tìm đến gây chuyện, con đã dạy cho hắn một bài học rồi, bây giờ hắn đang bị cấm túc. Sư tôn không cần phiền lòng."

Dáng vẻ ôn hòa ân cần hỏi han của Minh Huyền khiến Sở Tinh Lan gạt bỏ nghi ngờ trong lòng. Sư tôn dịu dàng như vậy, lại còn bảo vệ đệ tử, làm sao cậu có thể nghi ngờ người có liên quan đến kẻ áo đen kia được chứ?

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Minh Huyền hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã tính toán tìm các trưởng lão của phong đó để "hỏi thăm" một chút. Chỉ cần truyền tin chậm trễ một chút thôi, Lục Thanh đã bị giam thêm một khoảng thời gian rồi.

"Con vừa nói chuyện quan trọng gì đó, rốt cuộc là chuyện gì? Vi sư ở đây nghe con nói."

Dáng vẻ Sở Tinh Lan cười hì hì chạy đến ôm lấy tiên hạc khiến Minh Huyền không khỏi nhớ lại quá khứ. Khi đó, những đệ tử từng vây quanh hắn cũng bướng bỉnh vô phép như thế này.

Giờ đây, từng người từng người một đều đã hóa thành những ngôi mộ cô độc.

Chỉ còn lại Cát Kiếm Bình và Sở Tinh Lan vẫn còn sống, mạnh khỏe tung hoành nhân gian.

Nghĩ đến đây, nỗi căm hận trong lòng hắn với người đó lại càng sâu sắc hơn.

"Sư tôn, nghe con khuyên một lời. Đừng nóng vội, rửa tay gác kiếm quay đầu là bờ, đừng làm những chuyện kinh thiên động địa nữa." Sở Tinh Lan lấy hết dũng khí khuyên nhủ vài câu, nhân tiện lén sờ tiên hạc một cái, nghiêm túc nói: "A Tổ , hãy dừng tay lại đi."

Chắc chắn sư tôn đang âm thầm làm chuyện gì đó mờ ám, sư tôn người nhất định đừng có làm chuyện gì kinh thiên động địa sau lưng con đấy!

Minh Huyền đang cười dịu dàng bỗng chốc đơ lại một giây: "?"

Hắn hoàn toàn không hiểu đồ đệ đang nói cái gì.

Tiểu đồ đệ này lại đang suy nghĩ linh tinh gì nữa đây?

"Con lại suy nghĩ lung tung gì vậy?" Minh Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra bức thư của Minh tông chủ, "Vi sư chỉ nhận được thư từ tông chủ, chuẩn bị cùng đến Thanh Nguyên Tông hỗ trợ phong ấn cấm địa mà thôi."

"Vi sư đang đường đường chính chính đi giúp người, chứ không phải lén lút làm chuyện xấu sau lưng con!"

Tình hình cấm địa của Thanh Nguyên Tông ngày càng rối ren, ngay cả các tông chủ đến hỗ trợ cũng bó tay. Rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu kéo đến Thanh Nguyên Tông để hỗ trợ phong ấn.

Sở Tinh Lan nhận ra mình đã hiểu lầm, bèn xấu hổ nói: "Sư tôn, sao người lại đột nhiên đổi sang huyền y? Trong chốc lát con còn chẳng nhận ra người."

"Nếu yêu ma trong cấm địa tràn ra, vi sư bị thương, bạch y nhiễm máu sẽ dễ dàng bị kẻ địch phát hiện. Cẩn thận vẫn hơn."

Minh Huyền nghiêm túc đáp, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. Trong khi Sở Tinh Lan cảm thấy có gì đó không ổn thì Minh Huyền đã truyền thụ công pháp cho cậu.

"Đồ nhi, có vẻ như con đang rất rảnh. Vi sư truyền cho con vài môn công pháp, tự mình lĩnh ngộ đi. Đợi vi sư trở về sẽ kiểm tra kết quả tu luyện của con. Nếu có vấn đề gì thì đợi ta quay về hoặc đi tìm đại sư huynh của con."

Sau khi truyền cho Sở Tinh Lan một đống công pháp phẩm cấp cao, Minh Huyền cưỡi tiên hạc bay đi, thân ảnh dần khuất xa trong trời xanh của Thiên Diễn Tông.

Sở Tinh Lan trở về động phủ tiếp tục luyện chế pháp khí, từng món pháp khí được hoàn thành một cách thuần thục, tốc độ của cậu ngày càng nhanh.

Chưa đầy mấy ngày, cậu đã chế tạo xong toàn bộ đơn đặt hàng.

Khi pháp khí mới được luyện thành, thiên địa linh khí liền dao động. Rất nhiều linh khí đổ về phía cậu, bao bọc quanh Sở Tinh Lan như suối nguồn. Cậu thuận thế nhập định tu luyện.

Linh khí trong trời đất ùn ùn kéo đến chỗ cậu như tranh giành nhau.

Linh thú trong túi linh thú lén lút nuốt mấy ngụm linh khí.

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến các tu sĩ trong tông môn chú ý.

Ai nấy đều cảm thán tông môn nhân tài quá nhiều, chỉ nhập định tu luyện thôi mà cũng khiến thiên địa chấn động đến mức này!

Nhiều đệ tử bị kích thích, lập tức bật chế độ cày cuốc điên cuồng.

Sư huynh Cát Kiếm Bình cảm nhận được linh khí dao động, liền vất vả chạy đến bày trận hộ pháp: "Sư đệ thật là, nhập định tu luyện mà cũng không bố trí trận pháp, lỡ có kẻ xấu trà trộn vào thì nguy hiểm lắm!"

May mà còn có vị sư huynh chu đáo này!

Ở góc khuất mà hắn không nhìn thấy, một luồng nguyên thần dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, đã len lén xâm nhập trước khi trận pháp được bố trí.

Mục tiêu của nó chính là Sở Tinh Lan!

Khi nhập định, nguyên thần của Sở Tinh Lan rơi vào một vùng linh hải vô tận, linh lực vận hành trên cơ thể cậu theo từng vòng tuần hoàn nhỏ.

"Hở? Đây là thứ gì? Sao lại ở gần thần thức của ta?"

Sở Tinh Lan phát hiện một nguyên thần kỳ lạ, nó như muốn tiến mà lại thôi, như thể đang vẫy gọi cậu đến gần, không biết đang có ý đồ gì.

Sở Tinh Lan: "?"

Nguyên thần của ai đây? Sao lại tiếp cận mình lúc mình tu luyện, còn có vẻ lẳng lơ như đang câu dẫn mình nữa?

Khi tu luyện, nguyên thần là trạng thái yếu ớt nhất, nếu bị công kích, có khi thần hồn cũng bị diệt.

Sở Tinh Lan lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản, liền di chuyển thần thức sang hướng khác, định đuổi kẻ xâm nhập không mời mà đến này đi!

Nào ngờ nguyên thần kia lại không vui, cứ nhất quyết bám lấy cậu.

Hai nguyên thần áp sát nhau, ngay khoảnh khắc chạm vào nguyên thần kỳ lạ đó, nó bỗng chốc hóa thành bạch tuộc quấn chặt lấy cậu, kéo Sở Tinh Lan vào sâu trong thần thức của nó.

Sở Tinh Lan vô tình xông vào không gian thần thức của đối phương.

Vừa bước vào, cậu lập tức bị nguyên thần của đối phương phát hiện. Một luồng sát khí bạo ngược lập tức ập thẳng về phía ngực cậu!

"Ngươi dám xông vào thần thức của ta, thật to gan!"

Sở Tinh Lan trợn trắng mắt.

Chẳng phải ngươi nhiệt tình mời gọi ta vào à? Còn bám chặt như bạch tuộc không chịu buông tay nữa!

Ác nhân ngươi còn dám la làng trước!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro