Chương 41: Chắc y rất được đó


"Là ai cho hắn vào?! Bây giờ Thiên Diễn Tông đã biến thành nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào rồi à?"

Minh Huyền mở mắt giữa hàn tuyền, quả quyết lao đi ngăn cản, miễn cho Sở Tinh Lan bị người ta giành mất.

Lúc hắn đuổi tới nơi, vừa lúc nhìn thấy Trang Hạ đang nắm tay Sở Tinh Lan chuẩn bị kéo người đi, máu nóng xộc thẳng lên đầu, Minh Huyền lập tức chắn ngay trước mặt họ.

"Các hạ xông vào tông môn của ta, rốt cuộc là định làm gì đệ tử ta?"

Nếu hắn đến chậm một chút nữa, thì coi như đệ tử mất thật rồi.

Minh Huyền phát hiện tu chân giới luôn có những kẻ ngấp nghé tới đồ đệ của hắn, không thể không đề phòng.

Sở Tinh Lan thấy sư tôn đến cứu mình, lập tức nhào tới cầu viện, thiếu điều trốn luôn ra sau lưng Minh Huyền.

"Sư tôn! Cứu con, có người giữa ban ngày ban mặt định cưỡng ép bắt con đi! Người sắp đánh mất tiểu đệ tử này rồi đó!"

Với người mình tin tưởng thì ánh mắt cậu lấp lánh đầy sao trời, giọng nói cũng khác hẳn.

"Ngươi gọi hắn là sư tôn? Vậy ta là gì? Rõ ràng ngươi là đệ tử của ta mà!"

Trang Hạ nghe cậu gọi người khác là sư tôn thì giận đến mức muốn phát điên, túm lấy tay cậu muốn kéo đi khỏi Thiên Diễn Tông.

"Ngươi là đệ tử ta! Ngươi không ở Lăng Tiêu Tông thì định đi đâu?! Ta phải đưa ngươi về! Thiên Diễn Tông lấy lý do gì mà cản ta?"

Mới bao lâu mà Sở Tinh Lan đã bái sư rồi, như thể coi sư tôn cũ là hắn đây chẳng đáng một xu vậy.

Dù cho giữa họ từng có bao nhiêu ân oán, chỉ cần trở về Lăng Tiêu Tông, sớm muộn gì Sở Tinh Lan cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của hắn.

Ở lại Thiên Diễn Tông chỉ có bị người khác dạy hư.

"Minh Huyền đó còn khắc đệ tử nữa kìa, ngươi nghĩ theo hắn làm đồ đệ sẽ được sống yên sao? !"

Sở Tinh Lan phản đòn: "Theo ngươi thì sống tốt chắc? Làm đệ tử ngươi, chẳng khác nào sống như thân trâu ngựa!"

Cậu đâu có ngu!

Trời mưa còn biết tìm chỗ trú, cớ gì lại nhào đầu quay về cái nơi từng đối xử tệ bạc với mình?

"Tưởng bở! Nó là đệ tử ta, đừng có mà ăn vạ."  Minh Huyền giận đến nỗi móc thẳng ra một cái lò luyện khí cỡ lớn, quăng về phía Trang Hạ, gương mặt đang dịu dàng hiền từ suýt nữa thì nứt ra, "Trước mặt ta mà dám cướp người? Để cái mạng lại!"

Trong lòng Minh Huyền lúc này còn nghi hoặc thêm một chuyện: Lẽ nào hắn thật sự là khắc tinh của đệ tử? Sao đứa nào đứa nấy đều số khổ vậy?

Hai người lao vào đánh nhau.

Tu vi của Trang Hạ thấp hơn, nên đánh khá chật vật. Minh Huyền lại lo vô tình làm Sở Tinh Lan bị thương nên không dùng toàn lực, thành ra hai bên đánh mãi không phân thắng bại, trận chiến nổ trời long đất.

Đột nhiên, một luồng hàn quang vụt qua, trường kiếm suýt nữa thì đâm thủng tim Trang Hạ, hắn nhờ chênh lệch tu vi mới miễn cưỡng tránh được. Ngoảnh đầu nhìn lại, người ra tay chính là Sở Tinh Lan.

Cậu mặt không cảm xúc, ánh mắt đối với hắn vẫn lạnh lẽo, xa cách, chẳng khác gì kẻ thù, hoàn toàn không còn chút tình thầy trò.

"Gặp lại từ lâu đã là kẻ thù, đáng tiếc thực lực ta còn yếu không giết nổi ngươi. Ở Hợp Hoan Tông bỏ lỡ một cơ hội, đến Thiên Diễn Tông lại tiếc vì lực bất tòng tâm."

Cậu thật sự rất muốn trở thành một đại lão vô địch khắp tu chân giới, ai làm cậu ngứa mắt là đấm luôn, đấm cho tới khi đối phương học được cách nói chuyện đàng hoàng.

"Đồ nhi, ngươi thật nhẫn tâm, không ngờ ta mà ngươi cũng muốn giết." Trang Hạ thở dài, trong lòng càng thêm căm ghét Minh Huyền đã cướp mất đệ tử của hắn, "Thiên Diễn Tông đúng là đã dạy hư ngươi rồi, bây giờ còn biết giết cả thầy."

Sở Tinh Lan nhịn không nổi nữa, quát ầm lên:

"Ngươi là không hiểu tiếng người hay là giả bộ quên hả?! Ngươi vì cái tên 'đệ tử tốt' của ngươi mà tự tay móc kim đan trong bụng ta, còn ở trước mặt cả tu chân giới bôi nhọ ta rồi đuổi ta khỏi sư môn. Nếu mạng ta không lớn, bây giờ chỉ còn là xác chết ở bãi tha ma thôi! Tình thầy trò đã ân đoạn nghĩa tuyệt ngay lúc đó rồi! Bây giờ còn muốn ta quay lại? Nằm mơ, ta giết chết ngươi mới vừa lòng!"

Bị móc kim đan rất đau đó!

Nếu không phải vì Trang Hạ tu vi cao hơn khiến cậu không làm gì nổi, thì cậu đã chém hai thầy trò não cá vàng kia từ lâu rồi!

Thật sự là cái thứ gì vậy trời!

Gương mặt Minh Huyền dần dần tối lại: "Thì ra là ngươi ra tay lấy kim đan của nó. Ta còn đang điều tra xem ai đã hại đệ tử ta, không ngờ hung thủ lại tự dâng mình đến tận cửa."

Hồi mới thu Sở Tinh Lan về Chiêu Dương phong, Minh Huyền đã âm thầm kiểm tra thân thể cậu, phát hiện mất kim đan và bị trọng thương suýt mất mạng.

Bấy lâu nay hắn vẫn luôn điều tra xem ai đã ra tay, nào ngờ hôm nay thủ phạm lại tự chui đầu vào lưới.

"Vẫn nên giết ngươi thì tốt hơn."

Minh Huyền ra tay càng lúc càng mạnh, đánh trọng thương Trang Hạ, suýt chút nữa thì giết người ngay tại chỗ.

Các trưởng lão và đệ tử Thiên Diễn Tông nghe động tĩnh thì lục đục kéo tới tiếp viện.

Trang Hạ hoàn toàn không phải đối thủ của sư tôn Minh Huyền, đành hậm hực rút lui khỏi Thiên Diễn Tông, nhìn điệu bộ thì rõ ràng chưa muốn bỏ qua chuyện này.

"Minh Huyền! Ngươi cướp đồ đệ của ta, chuyện này ta tuyệt đối không để yên đâu!"

Minh Huyền liếc nhìn Sở Tinh Lan một cái, xác nhận cậu không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đồ nhi, may mà lần này vi sư kịp thời bảo vệ con, nếu không thì cái danh 'khắc đồ đệ' của ta lại thành sự thật mất."

"Sư tôn, con nhất định sẽ cố sống đến ngày phi thăng, sau này con với đại sư huynh sẽ đền đáp ân tình của người thật xứng đáng!"

Minh Huyền nghĩ đến hai đệ tử còn lại của mình bề ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng sau lưng thì đứa này gây chuyện hơn đứa kia, bỗng dưng thấy đau đầu không chịu nổi.

"Báo đáp gì mà báo đáp! Hai người các ngươi ra ngoài gây chuyện thì đừng nhận là đồ đệ của ta là được. Vi sư còn phải giữ thể diện."

Kiếp trước giết heo, kiếp này làm sư tôn, lại còn phải đi dọn hậu quả cho hai tên đồ đệ chuyên đi chọc trời khuấy nước.

Sau đó, Minh Huyền dẫn Sở Tinh Lan tới Tiên Minh và luyện khí các, cùng chư vị đại năng liên thủ, tiêu tốn vô số linh thạch, cuối cùng đã tạo nên linh võng, mạng linh khí bao trùm cả tu chân giới!

Luyện khí các đang gấp rút luyện chế các khối đá truyền tin đã cải tiến, còn phần lợi nhuận thì sẽ định kỳ chuyển đến tay Minh Huyền.

Nhờ sự quảng bá mạnh tay của Tiên Minh, chưa đầy một tháng, tu chân giới đã chính thức có mạng.

Sở Tinh Lam cuối cùng cũng được như ý nguyện online trong tu chân giới.

Chức năng được yêu thích nhất của đá truyền tin là nhắn nhóm và nhắn tin riêng. Cậu bị kéo vào nhóm của Thiên Diễn Tông, Hợp Hoan Tông và luyện khí các.

"Khoan đã, sao mình lại nằm trong nhóm nội bộ của cả hai tông môn?"

Sở Tinh Lam nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng...

Vừa mở nhóm của Hợp Hoan Tông ra đã thấy toàn là màu vàng, chỉ tập trung vào chủ đề mười tám cộng, liếc cái thôi cũng vàng đến nỗi không thấy mặt trời.

Trong nhóm, biệt danh 'thiếu phu nhân Hợp Hoan Tông' của cậu còn được gắn hiệu ứng lung linh lấp lánh. Cậu vừa vào đã hiện thông báo gia nhập, lập tức cả đám đệ tử Hợp Hoan Tông ùa ra.

"Là thiếu phu nhân! Lâu lắm mới thấy thiếu phu nhân đó!"

"Thiên Diễn Tông thanh tu khổ quá trời! Chúng ta không chịu nỗi ấm ức này, bao giờ về về Hợp Hoan Tông thành thân đây?"

"Thực ra là do thiếu tông chủ không được đúng không? Cứ mãi không có đạo lữ, giờ có rồi lại không giữ nỗi trái tim của thiếu phu nhân."

"Không được +1"

"Không được +2"

"Không được +10086"

"Cũng may thiếu tông chủ đang bế quan, nếu để y biết các ngươi xì xào ở sau lưng nói y không được, lúc đấy không quyết đấu với các ngươi một trận mới là lạ."

"Thôi, để ta gửi ít thuốc bổ cho Thiếu Tông Chủ vậy."

...

Lúc này, Minh Tích Nguyệt - người bị cách ly khỏi sự phát triển của tu chân giới đang trên đường về nhà, không hề hay biết mình bị người ta đồn 'không được'.

Sở Tinh Lan: [Chắc y rất được đó.]

Cậu nghĩ đến lúc tên nhãi kia nổi lên phản ứng, rõ ràng không giống "không được", nên cũng phải bênh vực đôi chút.

Một câu thôi mà nổ tung lên đến trời, đám đệ tử Hợp Hoan Tông sôi nổi bàn tán, thậm chí còn định gửi cả đống công pháp song tu trực tuyến cho cậu, dọa cậu không dám mở ra nhìn nhóm nữa.

Thiên Diễn Tông thì nghiêm túc hơn, chủ yếu bàn chuyện đại sự trong tông môn, nhận nhiệm vụ, thỉnh thoảng khoe mèo khoe chó, không khí rất hài hoà.

Còn trong nhóm luyện khí các thì vừa mở ra đã thấy thả cho cậu một đống rắm cầu vồng, nào là hỏi có muốn tiếp tục hợp tác chế tạo pháp khí không, hay có muốn mang danh trưởng lão của luyện khí các hay không.

Linh võng của tu chân giới phát triển rầm rộ, giữa lúc đó, Sở Tinh Lan bất ngờ ngộ đạo, linh khí giữa trời đất lập tức tràn vào đan điền của cậu.

Linh khí tụ lại, dần dần có dấu hiệu kết đan, vân kiếp trên đỉnh đầu bắt đầu hội tụ, thấp thoáng có điềm báo độ kiếp.

"Cuối cùng cũng tới rồi! Ta quả nhiên là thiên tài tu luyện, chưa đầy một năm đã tu luyện lại đến kim đan kỳ rồi!"

Sở Tinh Lan lập tức chạy về nơi an toàn chuẩn bị độ kiếp, đột phá kim đan thượng phẩm!

Đạo gia ta sắp thành chính quả rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro