Chương 47: Vốn dĩ đã đoạn tử tuyệt tôn



"Cái gì vậy? Sao bộ xương lại động đậy?"

Những bộ hài cốt chỉ còn trơ khung xương, đã chẳng thể nhận ra lúc còn sống là ai nữa, quần áo rách rưới loang lổ bùn đất, trông như mới bị đào lên từ dưới đất không lâu.

Trên người chúng quấn lấy những sợi tơ phát ra ánh sáng đỏ, trông chẳng khác nào những con rối bị điều khiển bởi ai đó, không ngừng lao đến tấn công bọn họ.

"Y phục chúng mặc là của đồng môn, chỉ là quá cũ nát, không nhìn ra là của phong nào."

Đại sư huynh nhìn chằm chằm vào y phục của những bộ xương, trong lòng dâng lên một cơn bất an, như thể đã nghĩ đến điều gì đó, lập tức tức giận vô cùng.

"Lạ thật, đệ tử đã chết của tông môn chúng ta đều được mai táng trong sơn mạch của tông, sao lại xuất hiện bên ngoài? Lại còn bị kẻ khác lợi dụng nữa!"

Thi thể của đồng môn vốn đều được chôn cất tử tế, hằng năm đều có người cúng tế. Việc có nhiều hài cốt như vậy bị kẻ khác đào lên lợi dụng là điều không thể chấp nhận.

Trừ khi kẻ đó cực kỳ quen thuộc với nội bộ tông môn và địa hình, nếu không thì sẽ lập tức bị phát hiện.

Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn đến mức có thể che mắt cả thiên hạ làm ra chuyện tày trời này?

Xương cốt không biết nói, hốc mắt trống rỗng không chứa bất kỳ cảm xúc nào, cứ như thế lạnh lẽo nhìn chằm chằm họ.

Chúng lại tiếp tục lao lên, song phương lập tức khai chiến, chiến cuộc trong rừng núi Liên Hoa Loan ngày càng kịch liệt.

Dù đã chết từ lâu, những bộ hài cốt này vẫn giữ được tu vi lúc còn sống, ít nhất đều ở cảnh giới kim đan kỳ. Chúng còn giữ được một số thói quen lúc còn sống, thi triển chính là công pháp của Thiên Diễn Tông.

Cùng một công pháp, nhưng một bên là người sống, một bên là xác chết, ý thức đối lập này khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.

"Bị yêu tà thao túng sao? Không đúng, chúng không mang theo khí tức yêu ma nào cả, là pháp thuật ta chưa từng thấy." Minh Tích Nguyệt cau mày, trong cơ thể y có thứ gì đó đang xao động theo sự tiếp cận của những bộ xương kia, khiến y phải đưa tay đè lên lồng ngực đang nhói lên từng hồi. "Không ổn rồi, sao lại đúng lúc này cơ chứ."

Chết tiệt! Viên đá đỏ hòa vào cơ thể y lúc ở Vô Nhân Vực trước kia chẳng phải đã được xử lý rồi sao?

Tại sao giờ lại cộng hưởng với hoa văn trên những bộ xương này?!

Đây là loại pháp thuật mà mọi người chưa từng gặp, nhìn tà ác nhưng không hề có khí tức âm tà, mà uy lực lại mạnh mẽ bất thường!

Đám xương khô ấy cũng không ngốc, rất nhanh đã nhận ra trạng thái bất ổn của Minh Tích Nguyệt, lập tức lao đến tấn công y!

Mọi người đang bị đám xác sống quấn lấy, nhất thời không thể phân thân bảo vệ Minh Tích Nguyệt.

Móng vuốt xương mang theo tử khí chỉ còn cách Minh Tích Nguyệt trong gang tấc.

"Choang!"

Một thanh trường kiếm lao đến, chặn đòn công kích rồi đánh bay bọn chúng!

"Tránh xa y ra. Minh Tích Nguyệt, sao ngươi lại để mình thành ra thế này?"

Minh Tích Nguyệt ngẩng đầu, thấy Sở Tinh Lan bất ngờ xuất hiện chắn trước người y, như lần đầu họ gặp nhau, khi đó cậu cũng ra tay giúp đỡ bất ngờ như vậy.

Chỉ là, khi ấy Sở Tinh Lan còn đang cải nữ trang để chạy trốn, còn bây giờ là dáng vẻ thật sự của cậu.

Vẫn mê người như thế.

"Vết thương cũ chưa lành, tái phát bất ngờ." Minh Tích Nguyệt chỉ nói qua loa cho có, chuyện này không thể để người khác biết, kẻo lại gây rắc rối, "Chịu đựng một chút là qua, không chết được."

Rất nhanh, sự cộng hưởng kỳ lạ kia cũng biến mất.

Hai người lại cùng nhau lao vào vòng chiến.

Ngay lúc cuộc chiến đang giằng co, một biến cố xảy ra, cắt ngang toàn bộ giao đấu.

Một tiếng huýt sáo dồn dập vang lên từ nơi xa, đám xác sống như thủy triều tràn tới lại giống như thủy triều rút lui, nhanh chóng rút sạch không còn một bóng.

Chúng rút đi như cố ý dụ họ đi theo đến một nơi nào đó.

Mọi người liếc nhau, rồi đồng loạt lao theo hướng đám xương chạy trốn.

"Đuổi theo!"

Chúng chắc chắn có liên quan đến vụ mất tích lần này. Dù biết rõ có bẫy, họ vẫn không ngần ngại xông vào.

Thiên Diễn Tông không có kẻ hèn nhát!

Sở Tinh Lan nhờ luyện tập chạy trốn suốt bao năm mà tốc độ bỏ xa mọi người, đuổi theo đám xác tới trước một nấm mộ – nơi chúng đột nhiên biến mất.

Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng kỳ dị vừa xảy ra.

"Biến mất rồi?"

Một đám xương khô lớn như vậy, lại đột ngột tan biến giống như những đồng môn mất tích kia.

Sở Tinh Lan nhìn vào mộ phần, linh cảm rằng cậu đã tìm ra nơi các đồng môn mất tích.

"Nhiều mộ thế này? Đám xác sống đó là từ trong mộ chui ra sao?" Sở Tinh Lan lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái xẻng, đây vốn là cái xẻng cậu chuẩn bị để đào mộ Tang Lâm Vãn, giờ đúng lúc có thể luyện tập trước. "Xem ra hôm nay ta phải làm chuyện tổn âm đức rồi! Đào mộ thôi!"

Nói là làm, cậu đốt nhang, rải vàng mã cúng bốn phương quỷ thần, rồi vung xẻng đào mộ.

Khi những người khác đuổi kịp, thấy cậu đang hăng say đào mộ, tất cả đều câm nín.

Đúng là hiếm có ai không kiêng kỵ gì như cậu!

"Đào mộ người khác có hơi không hay nhỉ? Nghe nói là chuyện thất đức, tuyệt hậu luôn đấy." Diệp Khinh Chu giữ chặt Đại Hoàng đang hăng hái định nhảy vào đào phụ, lương tâm hắn còn đang dằn vặt dữ lắm.

"Tinh Lan, ta giúp ngươi nhé, cái này ta rành!" Minh Tích Nguyệt cực kỳ hăng hái, vớ lấy cái xẻng bên cạnh tham gia đào mộ, "Ta với ngươi chẳng cần lo chuyện tuyệt hậu, vốn đã đang làm chuyện tuyệt hậu rồi còn gì."

Y vui vẻ!

Giờ cũng chẳng còn cách nào khác, nhóm người cũng lần lượt rút xẻng ra tham gia đào mộ tập thể.

Khung cảnh vô cùng quái dị.

"Phập—"

Xẻng chạm phải vật gì đó cứng rắn, phát ra tiếng cơ quan chuyển động.

Bia mộ phía trước bỗng lật lại, để lộ ra một bậc thang dẫn xuống lòng đất sâu hun hút.

"Có cơ quan! Quả nhiên mấy cái mộ này chỉ là để che mắt!"

Ngay miệng hầm mộ, có một vật lấp lánh ánh sáng, Sở Tinh Lan nhặt lên xem thì thấy đó là thẻ thân phận của một trong những đồng môn mất tích.

Sự mất tích của họ rất có thể liên quan đến địa đạo trong khu mộ này.

Muốn biết được tung tích, chỉ có cách xuống dưới.

Người dẫn đầu là Tang Tịnh Viễn lập tức liên hệ với trưởng bối trong tông môn, báo cáo tình hình rồi chuẩn bị xuống địa đạo điều tra.

"Manh mối vụ mất tích đến đây là đứt rồi, giờ chỉ còn cách xuống đó điều tra tiếp." Tang Tịnh Viễn nhìn mộ địa, nói tiếp: "Cửa vào là ở nghĩa địa, thật chẳng lành chút nào."

Minh Tích Nguyệt cảm thấy có một ánh mắt mờ tối đang lặng lẽ quan sát họ từ gần đó, mặt y chợt đổi sắc. Trường kiếm mềm bên hông như rắn lao vút ra sau bụi cây.

"Ai đó?! Còn dám lén lút rình mò chúng ta, ra đây!"

Một bóng người tránh được lưỡi kiếm, trường kiếm chớp nhoáng quay về tay Minh Tích Nguyệt.

Mọi người đều thủ thế, ánh mắt tập trung vào bóng tối dưới gốc cây.

"Khoan ra tay, là đồng môn cả, coi chừng làm bị thương người mình."

Thiếu niên sau bụi cây nghe tiếng quát của Minh Tích Nguyệt, liền vén cành lá ra bước ra ngoài, dáng vẻ hiền lành vô hại.

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Sở Tinh Lan khựng lại, như thể cậu đã từng nghe ở đâu rồi.

Cậu quay đầu nhìn về phía người vừa đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro