Chương 64: Hắn hối hận rồi thì đã sao?
Một tháng sau.
Thanh Liên bí cảnh mới mở ra chưa đến ba ngày, mà nơi cửa vào bí cảnh đã lần lượt tụ tập không ít tu sĩ.
Thanh Liên bí cảnh được mở ra là một đại sự trong giới tu chân, rất nhiều tu sĩ phù hợp điều kiện đã sớm đến gần nơi này từ trước khi bí cảnh khai mở, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào cơ duyên, hổ rình mồi.
Trong đó không thiếu các đại tông môn, đều đưa đệ tử phù hợp cùng tới.
Mỗi tông môn đều ra vẻ rất ngầu, pháp khí phi hành ra sân cái nào cũng màu mè hơn cái nào, đầy khí thế, cứ như lễ khai mạc đại hội thể thao vậy.
Thiên Diễn Tông lần này thay đổi hẳn phong cách nông trại ngày thường, sử dụng đủ loại pháp khí phi hành từng được Sở Tinh Lan và đại sư huynh thử qua trước đó, trông có vẻ hơi hướng công nghệ, kì kì quái quái.
Chi bằng theo phong cách nông trại cho rồi.
Phong cách kỳ quặc này khiến không ít tu sĩ phải ngoái đầu nhìn, nếu không phải vì Thiên Diễn Tông có quá nhiều cao nhân, thì e là bọn họ đã cười ầm lên từ lâu.
Sở Tinh Lan khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt người khác, lặng lẽ đứng cạnh sư tôn và đại sư huynh còn có chút tiên phong đạo cốt: "..."
Các đồng môn à, ra ngoài nhớ nói mình là người tông khác nhé, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trong tông môn bọn họ, chỉ có Chiêu Dương Phong và Tử Hà Phong là còn bình thường chút, dù hai phong quan hệ cũng chẳng ra sao.
"Ấy?"
Sở Tinh Lan tìm khắp đám người Thiên Diễn Tông cũng không thấy con tôm đất suốt ngày dính lấy mình kia đâu, cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Minh Tích Nguyệt đâu? Sao không thấy y đến?"
Từ sau khi Minh Tích Nguyệt trở về Hợp Hoan Tông thì chưa từng lộ mặt, thi thoảng chỉ liên lạc qua đá truyền tin.
Sở Tinh Lan nghĩ lại mới thấy, họ giống như một cặp tình nhân yêu xa, phải dựa vào mạng để duy trì quan hệ vậy!
Đại sư huynh nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Sở Tinh Lan, liền khoác vai sư đệ, nhướng mày trêu chọc:
"Chậc chậc chậc, mới xa nhau được mấy ngày mà đã nhớ người ta rồi, sau này bế quan mấy chục năm thì làm sao mà chịu nổi?"
Tiểu sư đệ này đúng là không thành thật, bình thường nhìn thì có vẻ không mấy quan tâm tới Minh Tích Nguyệt, cả ngày vùi đầu tu luyện, lạnh lùng chẳng khác nào khúc gỗ Tang Tịnh Viễn, không ngờ lại âm thầm nhớ thương người ta.
Đại sư huynh vừa khoác vai vừa tiện tay sờ con tỳ hưu mập ú trên vai Sở Tinh Lan để cầu chút vận may khi vào bí cảnh tìm cơ duyên.
Ầy, cảm giác thật tuyệt, sờ thích thật đấy.
Sở Tinh Lan: "Đại sư huynh, huynh không nói chẳng ai nghĩ huynh là kẻ câm đâu."
Cậu không hề!
Đại sư huynh: "Thẹn thùng rồi? Chắc y là người dẫn đám người Hợp Hoan Tông đến, không đi cùng đội với Thiên Diễn Tông chúng ta."
Minh Tích Nguyệt là thiếu tông chủ Hợp Hoan Tông, đương nhiên phải phụ trách dẫn người tham gia chuyến đi bí cảnh lần này, chắc chắn rất bận.
"Ơ kìa, người không phải đến rồi sao? Con dao găm trong mắt y bay thẳng tới ta kia kìa, chua quá, từ xa đã ngửi được mùi dấm chua rồi."
Đại sư huynh cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm từ xa bắn tới, tiếc nuối thu tay lại không khoác vai nữa.
Minh Tích Nguyệt người này bụng dạ hẹp hòi, quay đầu thế nào cũng kiếm chuyện với hắn.
Sở Tinh Lan nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhìn về phía đó thì thấy đám tu sĩ Hợp Hoan Tông đang được Minh Tích Nguyệt dẫn đầu tiến vào đám đông.
Hợp Hoan Tông là tông môn nổi danh về sắc đẹp, từng người đều là nam nữ tuấn mỹ hiếm thấy trong giới tu chân, hệt như minh tinh bước ra sân khấu, vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh.
Mà Minh Tích Nguyệt dẫn đầu chính là người nổi bật nhất giữa đám đông.
Y mặc một bộ chiến y đỏ rực, ngự kiếm phi hành, tuấn lãng tiêu sái, đi đến đâu cũng khiến người ta chẳng thể rời mắt khỏi dáng vẻ của y.
Sở Tinh Lan nhìn thấy Minh Tích Nguyệt như vậy, ánh mắt sáng rỡ, chăm chú thưởng thức đi thưởng thức lại.
Không tệ không tệ, Minh Tích Nguyệt như vậy đúng là rất đẹp, quả nhiên y hợp với màu đỏ nhất.
Đại sư huynh vừa thấy Minh Tích Nguyệt ăn mặc lộng lẫy thế kia liền tặc lưỡi.
"Chà, y cũng biết làm màu ghê. Đừng nói chứ, trông cũng đẹp thật, chẳng thua gì sư đệ ngươi. Ngươi đúng là biết chọn đạo lữ đó."
Tuy Minh Tích Nguyệt bình thường rất dễ ăn đòn, tính khí lại nóng nảy, khiến người khác chẳng còn tâm trạng đánh giá nhan sắc, nhưng khi nghiêm túc lại thì đúng là có dáng vẻ, gia thế cũng không tệ.
Sư đệ à, tuy trước đây ngươi vì Trang Hạ mà si tình đến mức gần như mất đi lý trí, nhưng sau cùng cũng không mù mãi.
Đại sư huynh không nhịn được hỏi:
"Ta nói này, trước kia Trang Hạ đối xử với ngươi chẳng ra sao, ngươi còn bám lấy hắn làm gì? Ra ngoài lăn lộn, chọn đạo lữ quan trọng nhất là tình cảm đôi bên, nếu không thì là vì tiền hoặc vì sắc, ngươi chẳng vì cái gì, vậy vì cái quái gì?"
Sở Tinh Lan vẻ mặt u ám: "Huynh cứ coi như ta bị bắt cóc đi."
Hệ thống chết tiệt! Cậu cũng không muốn thế!
Ban đầu cậu thật sự là trai thẳng cứng như thép mà!
Càng nghĩ càng giận, cậu khi đó đúng ra nên hành hạ cái hệ thống kia thêm chút nữa trước khi bóp nát nó.
Minh Tích Nguyệt từ xa vừa nhìn thấy Sở Tinh Lan trong đám đông, đôi mắt sáng rực, vẫy tay về phía cậu, cười như một con hồ ly đỏ xinh đẹp, càng thêm chói mắt.
Minh Tích Nguyệt nghĩ, may mà hôm nay y đã cất công chọn bộ y phục lộng lẫy nhất trước khi ra ngoài, lần này lại chả mê chết tức phụ sao?
Hôm nay Minh Tích Nguyệt vẫn tự tin đến đáng sợ.
Và y hoàn toàn có tư cách để tự tin như vậy.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông đi phía sau y cũng đồng loạt nhìn theo ánh mắt y, ai nấy đều lộ vẻ hóng chuyện, bắt đầu thì thầm to nhỏ:
"Đây chính là thiếu phu nhân à! Trông tuấn tú thật đấy! Bình thường trong nhóm chẳng thấy nói câu nào."
"Còn không phải tại các người suốt ngày nói mấy chuyện ấy, thiếu phu nhân nào dám mở miệng."
"Thiếu tông chủ nhà ta tính tình khó chịu thế mà cũng tìm được đạo lữ, ta thấy là thiên đạo mù mắt rồi."
"Đáng giận! Muốn xem họ hôn nhau quá đi!"
...
Đám người Hợp Hoan Tông bàn tán râm ran.
Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt đang dùng đá truyền tin tám chuyện, âm thầm than vãn việc vào bí cảnh mà cũng phải xếp hàng.
Tôm hùm đất: [Ta thật sự rất muốn chạy qua ôm ngươi, nhưng không thể, ta còn phải dẫn bọn họ đứng ngoài này ngơ ngác. Đợi vào bí cảnh rồi nhất định sẽ tìm ngươi.]
Sở Tinh Lan: [Được. Bộ này của ngươi đẹp lắm.]
Tôm Nhỏ: [Ta làm đồ đôi rồi! Lúc nào ta với ngươi mặc cùng nhau nhé!]
Hai người trò chuyện sôi nổi, Minh Huyền liếc nhìn Sở Tinh Lan một cái, lại quay đầu đi, không nhìn nữa.
Đệ tử lớn thì không giữ được.
Xem ra tông môn không lâu nữa phải chuẩn bị đại điển kết khế rồi.
Đệ tử hắn còn chưa ấm chỗ mà đã bị người ta cướp mất?
Đúng lúc này, một nhóm người không mời mà đến ngự kiếm bay tới, đứng ngay đối diện Thiên Diễn Tông, trong nháy mắt khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Tinh Lan.
Người của Lăng Tiêu Tông đã đến.
Sở Tinh Lan từng bị trục xuất khỏi Lăng Tiêu Tông, nay lại xuất hiện dưới danh nghĩa đệ tử Thiên Diễn Tông, khiến cả giới tu chân ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.
Trang Hạ không kìm được kích động, vừa thấy Sở Tinh Lan đã vội bước nhanh về phía cậu dưới ánh mắt của bao người.
Sở Tinh Lan lòng khẽ trầm xuống, tên sư tôn cũ này định giở trò gì giữa chốn đông người nữa đây?
Cậu không muốn trở thành chủ đề nóng trên thanh tìm kiếm của linh võng mãi đâu.
Minh Huyền vừa thấy Trang Hạ liền nhớ đến chuyện hắn từng bỏ rơi Sở Tinh Lan, rồi lại hết lần này tới lần khác hối hận muốn cướp lại, lập tức chau mày, chắn ngay trước mặt Sở Tinh Lan.
"Ngươi lại định làm gì? Đây là Thiên Diễn Tông chứ không phải Lăng Tiêu Tông các ngươi, đừng hòng làm càn ở đây."
Minh Huyền sớm biết Trang Hạ sẽ không chịu yên phận, may mà hắn đi theo.
Trang Hạ chẳng buồn để ý đến Minh Huyền luôn cản trở hắn, ánh mắt xuyên qua hắn, nhìn chằm chằm thiếu niên sau lưng, người như tuyết lạnh sương giá, ánh mắt rực cháy.
"Đồ đệ à, đã lâu không gặp. Giờ ngươi sống có tốt không?"
Hắn hối hận rồi, thì đã sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro