Chương 65: Ngươi còn biết xấu hổ không?
Rõ ràng là tranh đấu giữa hai sư tôn, vậy mà Sở Tinh Lan lại cảm thấy như đang đứng giữa tu la tràng.
Minh Huyền giơ kiếm ngăn cản Trang Hạ đang định tiến lại gần Sở Tinh Lan, mặt lạnh như sương giá: "Gọi đồ đệ gì chứ? Tinh Lan là đệ tử thân truyền của ta. Đệ tử thân truyền của ngươi chỉ có Thường Vũ Thư, đừng có nhớ lộn. Còn gọi sai, ta lập tức lấy mạng của ngươi."
Minh Huyền đã thấy Trang Hạ chướng mắt từ lâu, giờ còn dám tới cướp người? Hắn có mỗi hai đồ đệ mà còn đến giành?
Lúc trước chính ngươi nói không cần, giờ ta thu nhận thì là người của ta rồi.
Minh Huyền liếc nhìn Tinh Lan một cái, thấy cậu không có phản ứng gì, mới yên tâm. May mà cậu không mềm lòng đi theo tên đó.
Trang Hạ: "Ta đã tha thứ cho hắn, giờ hắn vẫn là đồ đệ của ta. Sao lại không được gọi? Tinh Lan, mau trở về với vi sư."
Sao ngươi lại trốn sau lưng Minh Huyền? Rõ ràng lúc trước ngươi tin tưởng ta nhất mà!
Một luyện khí sư như hắn thì có gì ghê gớm?
Nhìn thấy là chướng mắt.
Sở Tinh Lan vốn không muốn để ý đến Trang Hạ, nhưng nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng dâng lên một loại khiếp sợ trước sự vô sỉ của đối phương.
Sao lại có người đã móc kim đan của cậu không màng sống chết, đuổi cậu ra khỏi sư môn rồi còn dám dùng vẻ mặt nhân từ đó gọi cậu là đồ đệ?
Chúng ta đã chẳng còn quan hệ sư đồ, bây giờ là kẻ thù không đội trời chung!
Vậy mà còn mặt dày năm lần bảy lượt bảo cậu quay lại Lăng Tiêu Tông?
Đây chính là loại vô sỉ mà Sở Tinh Lan tu tiên bao năm cũng không học nổi.
Bởi vì cậu là người bình thường.
Biết xấu hổ.
"Ngươi còn biết xấu hổ không? Câu đó mà ngươi cũng nói ra được?!"
Vì Trang Hạ không biết xấu hổ đeo bám, một người từng vượt qua sóng to gió lớn như Sở Tinh Lan cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu mở miệng chỉ trích.
"Nhờ phúc của ngươi, ta không cần phải sống những ngày tháng bị sư tôn móc kim đan nữa. Ngươi biết xấu hổ đi có được không, thực lực của ta mà đủ mạnh thì đã tiễn ngươi về trời tây từ lâu rồi."
Ngươi làm những chuyện đó trong lòng không tự biết xấu hổ chút nào à?
Chỉ là hiện giờ cậu còn chưa đánh lại tu sĩ xuất khiếu kỳ như Trang Hạ, nhưng sớm muộn gì cũng giết được hắn.
Sở Tinh Lan đảo mắt một vòng, phát hiện bên người Trang Hạ thiếu đi bóng dáng quen thuộc, có chút thất vọng: "Thường Vũ Thư đâu? Kim đan của ta còn ở chỗ hắn, ta muốn tự tay lấy lại."
Cậu tìm một lượt không thấy, có phần nuối tiếc. Không thể đòi lại kim đan ngay tại chỗ, thật là đáng tiếc.
Cậu không thích đồ của mình ở trong tay người khác.
Cậu chê bẩn.
"Ngươi nhất định phải nhằm vào Thường Vũ Thư sao? Chuyện này là chủ ý của ta, là ta muốn báo ân, không liên quan gì tới hắn." Trang Hạ vẫn rất để tâm tới Thường Vũ Thư, nếu hắn chết, làm sao hắn giải thích với ân nhân? "Ngươi đừng giết hắn."
Trang Hạ cảm nhận được sát ý từ Sở Tinh Lan, thầm thấy may vì đã sớm giấu người đi.
Nếu Thường Vũ Thư dám lộ mặt ở đây, Sở Tinh Lan dám giết người đoạt lại kim đan, có Thiên Diễn Tông bảo vệ, bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Sở Tinh Lan lạnh lùng từ chối: "Không thể, thù móc kim đan, ta nhất định phải giết các ngươi."
Chỉ cần nhớ tới vết thương chí mạng đau thấu tim gan ngày hôm đó, Sở Tinh Lan hận không thể lập tức lột da bọn họ.
Lời vừa nói ra, quần chúng ăn dưa chung quanh lập tức ồn ào, có vẻ như vừa cắn trúng dưa lớn.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trang Hạ. Không ngờ người nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, chính trực như vậy lại ra tay với chính đệ tử thân truyền của mình chỉ vì một đệ tử khác.
Ai cũng biết Thường Vũ Thư tư chất tầm thường chẳng làm nên chuyện gì, còn xa mới so được với Sở Tinh Lan đang được chú ý đến hiện nay.
Suýt chút nữa hủy đi con đường tu tiên của một thiên tài, đó là thù lớn, không chết không thôi.
"Đây...đây là thật sao? Trang Hạ chân nhân mặt người dạ thú, không ngờ lại tự tay móc kim đan của đệ tử, lẽ nào Trang Hạ có mục đích không thể để người ngoài biết được với đệ tử còn lại?"
"Sư đồ tư tình, trái luân thường đạo lý! Nhục nhã!"
Ta ngoài nghi là con riêng!"
"Thì ra nguyên nhân Sở Tinh Lan bị trục xuất khỏi sư môn là chuyện này?"
"Không ngờ vào bí cảnh thôi mà còn gặm được quả dưa lớn thế này, đáng giá!"
"Móc kim đan lại chả đau chết à? Tàn nhẫn thật."
"Vô sỉ đến tận cùng!"
...
Người của Lăng Tiêu Tông vốn đã không tán thành với những hành động kì lạ của Trang Hạ gần đây, giờ thấy hắn phát điên trước mặt bao người, cảm thấy danh tiếng Lăng Tiêu Tông đang đứng bên bờ vực, bèn lập tức ra tay bôi nhọ ngược lại.
"Sở Tinh Lan! Phản đồ! Ngươi ở trong bí cảnh tàn sát đồng môn, giờ còn mặt mũi vu khống người khác!"
"Các vị đừng tin lời tên tiểu nhân đê tiện này! Sở Tinh Lan bị đuổi khỏi sư môn sinh lòng thù hận, bịa đặt vu khống, tâm tư đáng diệt!"
"Sở Tinh Lan! Trang Hạ đối xử với ngươi tốt thế, ngươi phạm sai lầm còn được tha thứ! Ngươi chẳng biết ơn lại còn muốn giết sư!"
"Tiểu nhân bỉ ổi!"
...
Bọn họ vốn còn hy vọng Trang Hạ có thể dựa vào tình xưa nghĩa cũ dụ Sở Tinh Lan quay lại Lăng Tiêu Tông làm việc cho họ, nay xem ra thất bại rồi.
Ăn không được thì đạp đổ, dù có xuất sắc đến mấy thì cũng là người của tông môn khác, không bằng đệ tử ruột nhà mình.
Hủy danh tiếng của hắn, Thiên Diễn Tông cũng sẽ mất đi một lực lượng.
Họ điên cuồng bôi nhọ Sở Tinh Lan.
"Ta đã biết rồi, nói chuyện với đám người như các ngươi kiểu gì cũng bị đổ bùn. Chỉ khi có thực lực đánh cho các ngươi câm miệng thì mới khỏi phiền. Nếu ta chỉ là một tán tu, chắc đã bị các ngươi bức chết rồi." Tất cả đều trong dự đoán của Sở Tinh Lan. "Được, vậy gọi Thường Vũ Thư ra đây, chúng ta đối chất. Kim đan của ta vẫn đang mong nhớ ta đấy."
Ai đúng ai sai, nhìn kim đan là biết.
Tu chân giới chính là như vậy, cường giả vi tôn.
Khi còn yếu, người ta coi ngươi như kiến, dễ dàng bóp chết. Giải thích chỉ là vô nghĩa, đúng sai dễ dàng bị đảo lộn.
Sau nhiều năm sống ở thế giới này, Sở Tinh Lan đã ngộ ra một đạo lý:
Tu cho giỏi, đánh cho phục, không thì giết sạch, bọn họ mới biết sợ mà ngậm miệng.
Cậu lại nhớ đến xã hội hiện đại có pháp luật trật tự, chứ sống mãi ở đây, cậu sợ chính mình cũng bị đồng hóa mất.
Trang Hạ biết nếu để Thường Vũ Thư ra mặt khác nào tự làm mình nhục mặt, bèn từ chối: "Không được."
Kim đan của Sở Tinh Lan rất kỳ quái, chỉ nghe lời cậu, không nghe lời Thường Vũ Thư.
Mà Thường Vũ Thư lại không dám lấy kim đan ra tu luyện như Sở Tinh Lan, đây là tử cục.
Minh Huyền không nói nhiều, ra tay luôn: "Vậy để bản tôn dạy ngươi thế nào là đúng sai!"
Minh Tích Nguyệt lúc này cũng nhịn không nổi, nhảy ra mắng luôn: "Các ngươi không biết xấu hổ à?! Lúc trước đẩy người ta thành phế nhân, ném vào bí cảnh nguy hiểm để chờ chết. Nếu không phải ta tình cờ đi qua, thì hắn đã thành xương khô trong đất rồi! Giờ còn mặt mũi bôi nhọ người ta?! Một đám già khọm không chết còn tu tiên làm gì, mau cút đi luân hồi đầu thai đi!"
Minh Tích Nguyệt cực kỳ ghét đám giả nhân giả nghĩa này, trên không nghiêm dưới ắt loạn!
May mà Sở Tinh Lan đã thoát khỏi nơi thị phi này, được y đưa về Thiên Diễn Tông.
Y cũng cảm thấy may mắn vì hôm đó thấy tình địch ngã trên đất mà không quay đầu rời đi, lại bước đến xem thử.
Đúng là nghiệt duyên giữa hai người bọn họ.
Minh Tích Nguyệt tiếp tục chửi, đủ các thể loại từ ngữ văn nhã dùng để mắng người cứ thế tuôn ra, khiến cho đám người Lăng Tiêu Tông tức đến nhảy dựng.
Lăng Tiêu Tông: "Liên quan gì đến Hợp Hoan Tông các ngươi?!"
Lạ thật! Sở Tinh Lan bình thường không thân thiết với ai, từ bao giờ lại thân với Hợp Hoan Tông như vậy?
"Đây là đạo lữ của ta! Ta bảo vệ đạo lữ ta thì sao?" Minh Tích Nguyệt thản nhiên tuyên bố trước mặt mọi người, "Dù hắn không phải người Thiên Diễn Tông, thì cũng là người Hợp Hoan Tông chúng ta che chở, không đến lượt các ngươi vu khống."
Y muốn mọi người đều biết, giờ đây Sở Tinh Lan có hai đại tông môn làm hậu thuẫn.
Tu vi nguyên anh kỳ của Minh Tích Nguyệt không bằng các đại năng ở đây, nhưng y không hề sợ hãi, đón lấy áp lực, đúng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Thiên Diễn Tông và Hợp Hoan Tông xưa nay nổi tiếng bênh người mình, Sở Tinh Lan một bên là đệ tử, một bên là thiếu phu nhân, đồng lòng lấy pháp khí khuếch âm ra mắng Lăng Tiêu Tông một trận:
Người của chúng ta không đến lượt Lăng Tiêu Tông các ngươi bắt nạt!
Hai bên tranh cãi đến trời long đất lở, uy áp của các cao nhân khiến không khí cũng khó mà thở nổi.
Quần chúng ăn dưa cũng xôn xao bàn tán, chỉ tiếc không có chứng cứ, không biết ai đúng ai sai.
Ba tông môn giằng co, suýt nữa là nổ ra hỗn chiến.
Trận náo loạn tạm lắng khi Thanh Liên bí cảnh chính thức mở ra, chỉ là quan hệ giữa các tông môn đã hoàn toàn căng thẳng.
Sở Tinh Lan thầm tính toán, chuyện của Lăng Tiêu Tông phải sớm giải quyết. Đám đó cứ cách vài ngày lại tới làm cậu buồn nôn một lần, sớm muộn cũng ảnh hưởng đến đạo tâm độ kiếp phi thăng.
Tất cả những gì ảnh hưởng tới con đường phi thăng của cậu, đều phải dọn sạch.
Người phụ trách lải nhải nói cả đống quy tắc khiến người nghe buồn ngủ.
Tỷ như: tu chân giới giết người đoạt bảo là thường, tự chuốc họa thì tự gánh, nói chuyện bằng vũ lực.
Phải rời khỏi bí cảnh trước khi đóng lại, không ra được thì chuẩn bị ở trong đó sống trọn một trăm năm.
Không khuyến khích tổ đội trước khi vào Thanh Liên bí cảnh, vào rồi có tổ hay không tùy ý, cẩn thận bị đâm sau lưng.
...
Sở Tinh Lan thắc mắc:
"Sao lại không thể tổ đội? Đồng môn tổ đội không phải an toàn hơn à?"
Chưa kịp hỏi cho rõ, cửa bí cảnh đã mở ra, một luồng kim quang hình sen xanh lóe lên, bọn họ tiến vào Thanh Liên bí cảnh.
Vừa tiến vào trong bí cảnh, Sở Tinh Lan đã biết vì sao bí cảnh này không cần tổ đội rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro