Tình Em Trong Anh Chương 28

Chương 28

Nhìn thấy Lương Cảnh Đường từ đầu

đến cuối trên mặt đều nở nụ cười,

nhưng lạikhông làm bất kỳ đồng tác

nào biểu hiện sự đồng ý, Lâm Bái

không đoán ra đượcanh đang nghĩ gì,

tiếp tục nói:

“Lão thái gia còn thừa nhận, chuyện

năm đó, là ông có hơi quá một chút.

Cậu làm như vậy, ông ấy có thể hiểu

được. Nhưng ông hyvọng cậu không

vì chuyện đã qua mà…”

“Ông cho rằng tôi vẫn còn ghi hận

trong lòng những chuyện đó, cố ý

muốn làm cho Nguyễn Hữu Quốc suy

sụp sao?” Lương Cảnh Đường giống

như đang nghe thấy một chuyện gì đó

vô cùng thú vị, mỉm cười. “Phiền ông

chuyển lời của tôi đến ông ấy, tôi tiếp

nhận vụ án này, bởi vì đây chính là

thiên chức của một người luật sư!

Không phải nhằm vào bất cứ ai, càng

không phải nhằm vào ân oán của thế

hệ trước.”

Lâm Bái sững người một hồi. “Nếu đã

như vậy, lão thái gia cũng hy vọng

cậu không nhúng tay vào! Nói trắng

ra, nếu như cậu không phải cháu

ngoại của ông ấy,thì ông ấy đã ra

động thủ từ sớm…”

“Diệt khẩu? Quả nhiên là tác phong

của ông ấy!”

“Xem tình hình này biểu thiếu gia

không định suy nghị lại.”

“Ưm! Ông ấy rất rõ tính khí của tôi,

nguyên tắc làm người của tôi từ trước

đến giờ không thay đổi!”

“Nếu đã như vậy, tôi trở về phục

mệnh đây!” Lâm Bái cũng không

muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa

nữa, cúi đầu xuống chào, rồi quay

lưng với sắc mặt đenthui bước ra ngoài.

Lương Cảnh Đường tiễn ông ra cửa

xong, đi đến phòng khách. “Hồ sơ em

đã xem hết chưa?”

“Ưm! Em tìm ra một số manh mối

quan trọng, có lẽ có thể bắt đầu từ

chổ này!”Triệu Thoại Mỹ trả lời, nghĩ

một hồi, hỏi: “Người lúc nãy, có phải

do Nguyễn Hữu Quốc phái đến

không?”

“Ưm! Cho dù là người của anh ta, làm

sao em biết được chứ?”

“Có thể coi đây là một loại nhạy cảm

của luật sư!” Triệu Thoại Mỹ không

khỏi lo lắng: “Ông ta có phải đã uy

hiếp anh không? Sẽ đối với anh bất

lợi sao?”

“Cũng không đến nổi gây bất lợi.”

Lương Cảnh Đường trả lời một cách

bình thản, còn thản nhiên tự mình đi

pha trà. “Có muốn uống không?”

Triệu Thoại Mỹ cũng không biết anh

thật sự thản nhiên hay đang giả vờ,

nhìn dáng vẻ của anh giống như

không có chuyện gì, nhưng Nguyễn

Hữu Quốc không phải là một kẻ

lương thiện. Nếu sự tàn nhẫn trong

người anh ta mà trỗi dậy, ngay cả

chuyện giết người diệt khẩu cũng có

thể làm ra. “Em cảm thấy…hay là anh

mướn thêm hai vệ sĩ đi thôi!”

“Luật sư mướn vệ sĩ sao? Chuyện này

thật là mới mẻ nha!”

“Em không đùa với anh! Anh nhận vụ

án này, đồng nghĩa với việc đối đầu

với Nguyễn Hữu Quốc anh ta nhất

định sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Nghe ra, em rất hiểu rõ con người

cậu ta!”

“Không có! Những người đó không

phải đều như vậy sao?” Triệu Thoại

Mỹ nói mộtcâu cho qua. “Anh không

muốn suy nghĩ một chút về lời đề

nghị của em sao! Trên đường về nhà

cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ

phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải kiểm

tra ở bên dưới xe có bom, còn có….

phanh xe, bọn họ có thể động vào

phanh xe ở bàn đạp đó! Còn có bình

xăng…”

“Đang lái xem trên đường, đừng nghĩ

đến vụ án, nói không chừng còn có

người theo dõi. Còn nữa khi bước vào

trong nhà, trước tiên cũng nên kiểm

tra một loạt các phòng…”

Nghe Triệu Thoại Mỹ lải nhải như

pháo nổ bên tai “các loại nguy cơ rủi

ro”,lông mày của Lương Cảnh Đường

càng nhướng càng cao, khóe mắt cố

nén vui vẻ lại.Đợi cho đến khi cô lải

nhải hết toàn bộ, mới cười hỏi một

câu: “Vẫn còn sao?”

“Tạm thời chỉ nghĩ được đến vậy thôi

còn những thứ khác, trở về nếu nhớ

ra em sẽ gọi điện nói cho anh biết!”

Nhìn thấy biểu hiện của anh một

chút cũngkhông nghiêm túc, giống

như đang nghe cô kể chuyện hài vậy,

Triệu Thoại Mỹ nhíu mi. “Em không

đùa giỡn với anh đây! Em rất nghiêm

túc đó!”

“Anh biết rõ!” Lương Cảnh Đường

uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói ra

một câu:“Em xem phim hình sự quá

nhiều rồi đó!”

Hai con mắt của Triệu Thoại Mỹ thật

muốn nhắm lại mà ngất xỉu. Anh

không biếtnghề luật sư và nghề báo là

hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ

lúc nào cũng cóthể đắc tội với người

khác, hậu quả không phải vô cùng

nghiêm trọng sao? Bản thân thì gấp

đến xoay vòng vòng, anh thì một chút

lo lắng cũng không có, còn có tâm

trạng ngồi uống trà sao?

“Nói tóm lại em nói những thứ này,

chỉ muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ!”

“Tại sao em lại quan tâm anh đến vậy

chứ?” Anh ngĩ lại nhìn cô, bẳng một

đôimắt ấm áp và sáng. Nhìn không ra

anh đang vui vẻ, hay là đang mong

đợi.

Hai tai của Triệu Thoại Mỹ đỏ lên, vừa

rồi còn nói chuyện lưu loát, nói

một mạch cả một chuỗi dài. Anh chỉ

quăng cho cô một câu hỏi, lại làm cho

cô lúngtúng, nói chuyện lắp bắp:

“Anh là thầy kiêm sếp của em, quan

tâm anh là điều em nên làm…”

“Như vậy à…” Lương Cánh Đường kéo

dài âm cuối ra, có một chút nguy

hiểm. Vừa rồi còn là một người đàn

ông đứng đắn quay một cái lại trở

thành không đứng đắn,đây là chuyện

vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ anh ấy

rất…hấp dẫn. Tim gan của Triệu

Thoại Mỹ muốn nhảy cả ra ngoài.

“Vẫn nên nói, nói chuyện về vụ án đi!”
Tiếp tục vấn đề này, bản thân

nhất định sẽ không ổn định, sẽ loạn

mất, Triệu Thoại Mỹ liền đem lực chú

ý của mình đặtlên trên hồ sơ. “Bây

giờ có thể đến nhà họ được không?”

“Ưm! Đi thôi!”

“Được!” Triệu Thoại Mỹ cùng với

Lương Cảnh Đường đi được vài bước,

đột nhiên cônắm lấy tay anh, nói một

cách kiên định: “Bất luận xảy ra

chuyện gì, chúng ta không được lùi

bước, có được không? Trinh tiết đối

với một người con gái rất quan trọng,

em nhất định sẽ đem lại công bằng

cho cô ấy!”

Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhẹ

nhàng vuốt tóc cô, nở một nụ cười ấm
áp vàcũng ngầm đưa ra sự nghiêm túc

không dễ dàng từ bỏ. “Yên tâm đi!

Bảo vệ công bằng, là thiên chức của

luật sư, anh sẽ không lùi bước!

Biệt thự Ngũ gia. Nguyễn Chấn Quốc

tay chống gậy, đứng ở bên ghế sofa

tiếp điện thoại. Tuy đã ngoài bảy

mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng

nhìn ông vẫn rất uynghiêm, tinh thần

minh mẫn, dáng đứng ngay thẳng.

Không khó nhìn ra lúc còn trẻ ông vô

cùng uy phong lẫm liệt.

Lúc hai người làm mang nước và

thuốc lên để ở bên, nhìn thấy sắc mặt

của ông ngày càng đen, không tránh

khỏi có chút sợ hãi. Tình tình lão thái

gia khôngtốt, mọi người đều hiểu rõ,

ngoại trừ… đứa cháu đích tôn bảo bối

Nguyễn Hữu Quốc Mỗi lần cậu ấy

đến, đều dỗ cho lão thái gia cười đến

hiếp mắt, cậu ấy chính là cứu tinh

của các cô.

“Đây là lời của nó sao?” Tiếng nói lộ ra

khí chất quân nhân đầy sức uyhiếp.

“Vâng! Tôi đã truyền đạt hết toàn bộ

lời nhắn của ngài, nhưng thái độ

củabiểu thiếu gia rất cương quyết.”

“Nghịch tử! Cô chấp giống y như mẹ

nó vậy!” Nguyễn Chấn Quốc tức giận,

cúp điện thoại một cái rụp. Ông cho

rằng nó là cháu ngoại của ông, nó

thật sự sẽ làm như vậy với ông sao?”

“Ai lại chọc cho lão thái gia tức giận

rồi, giải quyết không ổn thỏa

sao?”Một tiếng cười trêu chọc vang

lên, sau đó Nguyễn Hữu Quốc bước

vào trong phòng. Tinh.thần phấn

chấn, mọi người ở trong phòng kinh

ngãc nói không nên lời, khiến cho    

hai cô người làm đỏ cả mặt. “Tiểu

thiếu gia!”

“Hừm? Còn ai? Không phải là do đứa

nghịch tử nhà ngươi sao?” Nguyễn

Chấn Quốc như ngồi trên đốc lửa,

tiếp đón Nguyễn Hữu Quốc bằng cách

dùng cây gậy đánh vào bắp tay anh.

Ở ngoài nhìn động tác có vẻ rất nhẫn

tâm, nhưng kỳ thực không có bao

nhiêulực hết. Ông đang tức giận,

nhưng cũng không nỡ làm tổn

thương đứa cháu bảo bốicủa mình.

Nguyễn Hữu Quốc lại đau đến nổi kêu

“oa oa”. “Ông à, ông xuống tay cũng

ác thật đó!Đã mấy tháng không gặp,

vừa gặp mặt, ông đã tàn nhẫn đánh

đứa cháu bảo bối nhưthế này sao?”

“Bớt đùa giỡn cho ông!” Nguyễn Chấn

Quốc ngồi trên số sofa, cơn tức giận

vẫn cònchưa hạ xuống.

Nguyễn Hữu Quốc vội vàng chạy đến,

cười với ông. “Làm sao vậy? Hay ông

cháu mình đến phòng tắm hơi nha?

Còn không bơi lội cũng được! Hay là

đi hết cả hai luôn ông thấy sao?”

“Xảy ra chuyện lớn, mà vẫn còn có

tâm trạng nói đùa sao?”

“Chuyện gì vậy ông?” Nguyễn Hữu

Quốc giờ mới chợt nghĩ đến, bất chợt

nhận ra:“À, có phải ông đang nói đến

vụ án cưỡng bức đó à! Con còn tưởng

chuyện gì lớn!”

“Chuyện này còn không lớn sao? Nếu

không phải ông giúp con ếm nhẹ

xuống, thì bây giờ đã có trên tất cả

mặt báo rồi, con nói xem cái mặt của

ông còn biết để ởđâu nữa? Con thích

vui đùa, ông từ trước đến giờ không

quản, nhưng tại sao lạicó thể làm ra

chuyện bại hoại như vậy chứ? Thật

mất mặt!”

“Ông à, ông là người hiểu cháu nhất

mà! Ông nghĩ cháu muốn là loại

người đó sao? Dựa vào thân phận

Nguyễn thiếu gia, loại con gái nào

muốn mà không có được,cần phải đi

cưỡng bức một đứa con gái vị thành

niên sao? Khẩu vị của cháu

không nặng đến mức đó đâu!

Nghe anh nói câu đó, Nguyễn Chấn

Quốc mới chợt nhận ra sự việc có gì

đó khôngđúng, bán tính bán nghi hỏi:
“Theo ý cháu… là có kẻ rắp tâm muốn

hại cháu sao?”

“Rất rõ ràng mà!” Nguyễn Hữu Quốc

duỗi cánh tay ra, lười biếng nằm dài

trên sofa,hai chân bắt chéo nhau, vẫn

có tâm trạng ngồi chơi với cái di

động, một chút lo lắng cũng không có.

“Cháu gần đây có đắc tội với ai

không?”

“Việc này có thể rất nhiều… ông

không biết là có biết bao công ty đang

đỏ mắt lên với cái mỏ quặng ở Đài

Loan sao, ông lại bắt cháu tiếp quản.

Người ta nhìncháu thấy chướng mắt,

muốn chỉnh cháu, một chút cũng

không có gì là lạ.”

“Khốn khiếp! Cũng không nhìn cho kỹ

đã động vào cháu của ai!” Nguyễn

Chấn Quốc tức giận lồng lên. “Để cho

ông tra ra được, ông nhất định sẽ

khiến kẻ đó ngẩng đầu không lên ở

Đài Loan này!”

……………………………

Triệu Thoại Mỹ và Lương Cảnh Đường

buổi sáng nhanh chóng đến được nhà

cô gái Lâm Lâm bị hại, tình trạng của

cô ấy không ổn định, vẫn cứ nhốt

mình trong phòng, mẹ cô ấy tiếp đón

cô. Hai người từ chổ ba của Lâm Lâm

nghe được một số manh mối, biết

được Lâm Lâm không nhìn thấy được

mặt của Nguyễn Hữu Quốc , cho nên

chỉ hỏi một số câu đơn giản.

Bọn họ đợi cho đến tối, tình trạng của

Lâm Lâm mới ổn định được một chút

,nhưng không thể trả lời được những

câu hỏi của hai người, nên đành phải

tay không đi về.

Trên đường đi, bên tai của Triệu

Thoại Mỹ vẫn còn phản phất tiếng

khóc đau khổ của Lâm Lâm, cô biết

chuyện này đối với một nữ sinh mà

nói, chịu một đả kích rất lớn. Vì thế

cô đối với Nguyễn Hữu Quốc càng

hận thấu xương, hận đến nổi không

thể lập tức bắt anh ta trói lại chịu tội.

“Đừng nghĩ đến vụ án nữa, mặt mày

của em đen thui hết rồi kìa!”

“Làm sao mà không nghĩ đến chứ, xét

cho cùng việc cũng liên quan

đến…mà thôi!Anh nói cũng đúng,

thật là đau lòng cho cô ấy, không

bằng nghĩ thêm nhiều cách.làm sao

có thể thắng được vụ kiện này, đòi lại

sự công bằng cho cô ấy!”

“Em thật có tinh thần chính nghĩa

đó!”

“Cho là vậy đi! Từ nhỏ em đã phải

chịu rất nhiều chuyện không công

bằng rồi,rất hy vọng sẽ có người đứng

ra, mở rộng chính nghĩa, nhưng đáng

tiếc những con người đó quá ít, cho

nên em mới quyết tâm trở thành một

luật sư. Người kháckhông thể bảo vệ

em, thì em tự bảo vệ chính mình, bảo

vệ người khác!”

“Có nhiều lúc anh thật sự không nghĩ

em chỉ mới 18 tuổi…”

“Bất quá trải qua càng nhiều, thì càng

trưởng thành hơn một chút, có thể

nhìn thấu tất cả!” Trong lòng có

nhiều chua xót, nhưng không thể nói

với bất cứ ai,chỉ có thể nhẹ nhàng cho

qua, ít nhất nhìn bản thân cũng

không cảm thấy yếuớt.

“Anh có thể dừng xe lại ở phía trước

không, em tự mình bắt taxi về!”

“Không cần anh đưa em về sao?”

“Không cần đâu, lại không tiện

đường!”

Lương Cảnh Đường cũng không tiếp

tục miễn cưỡng cô, để cô xuống ở bên

đường,dặn dò vài câu, liền lái xe đi.

Triệu Thoại Mỹ cuối đầu nhìn mũi

chân mình, hít một hơi. Một màn

kiên cường vừa kết thúc, cũng không

cảm thấy nhẹ nhàng mà thở dài. Trở

về lại phải chạm mặt,cũng không cảm

thấy thoải mái, thật mệt mỏi quá đi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro