Chương 125
Chương 125: Bắt Đầu Lại Từ Đầu
Nhìn thấy anh vẻ mặt anh như vậy,
Triệu Thoại Mỹ tức đến nỗi muốn
đánh một tát, rất muốn cầm ly coffee
hất thẳng vào mặt anh.
Nhưng cô không giận mà còn cười.
"Vì anh mà tức giận, đáng sao? Tôi chỉ
cảm thấy anh rất ghê tởm, giống y
như một con gián vậy, làm cho người
khác buồn nôn, tôi không muốn gặp
anh!"
Nụ cười của Võ Vũ Linh cứng đờ, ánh
mắt trầm xuống, vẻ mặt u ám, nhưng
thay đổi trong chớp mắt, lại nở nụ
cười ảm đạm.
"Tùy em muốn nói gì thì nói! Anh
không chấp nhất. Em càng hận anh,
càng chứng tỏ em quan tâm anh."
Triệu Thoại Mỹ cười nhạo liếc một
cái.
"Anh không cảm thấy mình tự tin đến
mức buồn cười sao? Tôi bây giờ chỉ
có một cảm giác ghê tởm với anh
thôi. Bây giờ đang giờ làm việc, muốn
gặp tôi phải hẹn trước, xin anh đi
cho."
"Anh không muốn hẹn trước, nếu
không phải tối hôm qua em gọi điện
đến hơn hai tiếng......" Võ Vũ Linh
nhíu mày cười nhạo.
"Sao vậy? Vừa hòa thuận lại, đã vội
vàng anh anh em em rồi sao?"
"Không liên quan đến anh!" Phản ứng
lại rất nhanh. "Sao anh biết chúng tôi
hòa thuận lại? Anh theo dõi tôi sao?"
Anh không phủ nhận.
Triệu Thoại Mỹ đập bàn đứng dậy.
" Võ Vũ Linh, còn như vậy nữa, tôi sẽ
kiện anh!"
"Nếu như em có chứng cứ, nếu như
em cho rằng một luật sư nhỏ bé như
em có thể lật đổ anh............." Giọng
điệu của Võ Vũ Linh ngạo mạn khinh
thường.
"Hôm nay anh đến không phải để cãi
nhau với em, anh đến để nói chuyện
ly hôn với em!"
"Có phải anh lại muốn nói, nếu như
tôi chấp nhận ký vào một bản thỏa
thuận, anh sẽ đồng ý ly hôn? Lần này
lại là gì đây? Tôi cởi hết quần áo nằm
trên giường anh, anh phục vụ đặc
biệt cho anh hả? Bị lừa một lần sẽ tin
lần thứ hai, anh coi tôi là con ngốc
sao?"
"Đều không phải! Chỉ cần em ở trong
đơn xin ly hôn ghi rõ anh có một nửa
quyền nuôi dưỡng bé Thiên, sửa họ
của con thành họ Võ, anh sẽ lấp tức
ký đơn ly hôn."
Triệu Thoại Mỹ sững người, không
phải vì do dự, mà là cảm thấy quá vô
lý, vô lý đến mức cô không biết nến
nói gì.
"Bé Thiên là do tôi sinh, cũng do tôi
nuôi lớn, anh có tư cách gì đòi một
nửa quyền nuôi dưỡng, càng có tư
cách gì đổi họ của con, đừng nằm
mơ!"
Võ Vũ Linh lạnh lùng nói một câu.
"Chỉ cần dựa vào dòng máu con đang
chảy là máu của anh."
"Anh đừng quên, đó là do anh cưỡng
bức tôi!"
Trong mắt Võ Vũ Linh lướt qua một sự
đau đớn, đoạn hồi ức đau khổ kia anh
không muốn nhắc đến.
"Cho dù như thế nào, bé Thiên là con
anh, điều này không cách nào phủ
nhận. Đổi họ, một nửa quyền nuôi
dưỡng, đây là giới hạn cuối cùng của
anh."
"Sao hả? Anh biết rõ tôi không thể ở
bên anh, liền chuyển mục tiêu sang
bé Thiên sao? Võ Vũ Linh anh so với
bọn cướp không có gì khác nhau hết!
Anh cho rằng bất cứ người nào hay
bất cứ vật gì cũng có thể cướp đoạt
sao?"
"Anh không muốn nói nhiều với em,
em tự suy nghĩ cho kỹ đi!" Nói xong
câu cuối cùng, Võ Vũ Linh bỏ đi.
Triệu Thoại Mỹ tức đến nỗi ngồi
nguyên trên đất rất lâu cũng không
hồi phục tinh thần lại, anh sao có thể
vô liêm sỉ như vậy!
Điều gì cô cũng có thể nhường nhịn,
nhưng duy nhất bé Thiên là không
được!
...............
Buổi tối, Triệu Thoại Mỹ dỗ bé Thiên
ngủ, thấy con nói ít hơn mọi người,
hình như có tâm sự gì, liền hỏi:
"Bé Thiên sao vậy? Không vui sao?
Nói ma ma nghe nào!"
Bé Thiên do dự một lúc, lắc đầu.
"Bé Thiên không phải không vui, bé
Thiên chỉ.............có chút nhớ pa pa. tại
sao gần đây pa pa không đến thăm bé
Thiên, có phải pa pa không thích bé
Thiên không?"
Triệu Thoại Mỹ giật mình, không ngờ
thằng bé quan tâm Võ Vũ Linh đến
vậy, không biết phải trả lời như thế
nào, chỉ nói.
"Không có đâu! Bé Thiên đừng nghĩ
ngợi nhiều."
"Vậy pa pa đang giận ma ma sao? Vì
ma ma muốn gả cho chú Hữu Quốc."
"Con nít, đừng lo chuyện người lớn,
ngoan!"
Bé Thiên Hạo không vui chu miệng.
"Nhưng bé Thiên đã không còn là con
nít rồi,bé Thiên biết hết đó! Ma ma
nhất định phải gả cho chú Hữu Quốc
sao? Không thể cho pa pa một sơ hội
sao?"
Triệu Thoại Mỹ im lặng.
"Bé Thiên nói như vậy, ma ma nhất
định sẽ giận, nhưng bé Thiên rất
thích pa pa, rất hy vọng pa pa và ma
ma ở bên nhau."
"Bé Thiên tại sao lại thích pa pa như
vậy?"
"Vì pa pa rất tốt với bé Thiên, còn nữa,
pa pa cũng rất yêu ma ma!"
Yêu sao? Triệu Thoại Mỹ cười gượng.
Cô cũng đã có một lần cho rằng như
vậy, nhưng nếu anh yêu cô, sẽ không
tàn nhẫn với cô như vậy.
Có lẽ giống như người ta hay nói máu
mủ ruột rà, mặc dù Hữu Quốc đối xử
với bé Thiên rất tốt, nhưng dù sao
Võ Vũ Linh mới là cha đẻ của bé
Thiên, đây là sự nổ lực mà người khác
không thể nào sánh được.
Trẻ con nhìn thế giới này, đều rất đơn
giản. Thích là thích, không thích là
không thích, làm sao có thể hiểu được
thế giới của người lớn có bao nhiêu
đau khổ và cam chịu.
Có lẽ, bé Thiên nên do cô và Võ Vũ
Linh cùng nuôi nấng, cô có thể đồng ý
cho anh một nửa quyền nuôi dưỡng,
nhưng bé Thiên nhất định không thể
mang họ của anh
"Ma ma đang nghĩ gì vậy? Có phải
đang giận bé Thiên không? Xin lỗi ma
ma, bé Thiên không phải cố ý đâu! Bé
Thiên không nói nữa, ma ma đừng
giận con."
"Đứa trẻ ngốc, ma ma không có giận.
Ma ma chỉ cảm thấy có lỗi với bé
Thiên."
Triệu Thiên Hạo lắc đầu thật mạnh.
"Ma ma không có sai, là bé Thiên
không tốt!"
"Ngoan!Đã muộn lắm rồi, mai chúng
ta nói tiếp nhé, được không?"
"Vâng ạ!"
Ở trong lòng Triệu Thoại Mỹ, Triệu
Thiên Hạo chìm vào giấc ngủ rất
nhanh, cô rất lâu lại không ngủ được.
Vẫn nghĩ đến lời bé Thiên nói, cô
không nên ích kỷ như vậy,vì mình
ghét Võ Vũ Linh, nên ngăn cản tình
cảm cha con họ. Thậm chỉ hy vọng,cả
đời này hai người họ không thể gặp
mặt nhau.
Nếu như cô tiếp tục nuôi nấng bé
Thiên một mình, ngược lại không đau
đầu đến như vậy.Nhưng bây giờ, lại
dính dáng đến một người khác, là
Hữu Quốc.
Để cho anh nuôi nấng bé Thiên, cô đã
rất băn khoăn rồi, hơn nữa còn bắt bé
Thiên đổi thành họ Võ, với Nguyễn
gia lại là một sự sỉ nhục vô cùng lớn,
cô không thể đối xử với Hữu Quốc
như vậy.
Thật đau đầu, rốt cuộc mình phải làm
sao mới tốt đây.
Ngày hôm sau lúc đã ăn xong cơm với
Hữu Quốc, Triệu Thoại Mỹ do dự mãi,
mới quyết định nói rõ với anh.
" Võ Vũ Linh đồng ý ly hôn, nhưng
điều kiện là phải có một nửa quyền
nuôi dưỡng và đổi họ cho bé Thiên."
Đầu tiên Hữu Quốc sững người, sau
đó rất khinh thường cười nhạo.
"Anh ta lại muốn đùa giỡn gì nữa đây?
Theo họ anh ta, anh ta xứng sao?"
Nhưng anh không hề tức giận như
những gì Triệu Thoại Mỹ đã nghĩ,
ngược lại còn rất bình tĩnh nói:
"Nếu như em muốn biết thái độ của
anh, rất rõ ràng, nhất định không
nhường nhịn. Nhưng trong chuyện
này, anh không có quyền lên tiếng,
anh tôn trọng quyết định của em."
"Anh có quyền lên tiếng. Chính anh đã
nuôi bé Thiên lớn, anh càng có tư
cách làm ba thằng bé hơn Võ Vũ Linh
."
"Có những lúc tư cách không thể nào
so bì được với huyết thống, không
phải sao?" Anh nở nụ cười cam chịu
và đau khổ. "Có thể nhìn ra được, bé
Thiên rất thích Võ Vũ Linh."
Triệu Thoại Mỹ không phủ nhận, cô
không muốn nói dối.
"Đây cũng chính là nguyên nhân làm
cho em do dự! Lúc trước em không hề
có chút dao động nào, cho đến khi bé
Thiên nói với em, thằng bé hy vọng
Võ Vũ Linh làm ba mình, em không
muốn ích kỷ như vậy, em không biết
phải làm sao...."
"Thực ra trong lòng em đã có đáp án
rồi, không phải sao? Em đã chịu thua
rồi."Không muốn làm cô thấy áp lực,
Hữu Quốc giả vờ cười nói thoải mái:
"Nếu như bé Thiên thích anh ta, vậy
cho thằng bé mang họ anh ta đi, cùng
lắm thì húng ta sinh một đứa vậy."
"Em không có ý này! Ở trong lòng em,
anh mới là ba của bé Thiên, chỉ là
em........... không muốn để bé Thiên
uất ức. Cho nên, em đã nghĩ ra một
cách tiện cả đôi đường."
Triệu Thoại Mỹ nói hết suy nghĩ của
mình ra, Hữu Quốc do dự rất lâu.
"Nếu như em đã quyết định như vậy,
vậy thì, anh tôn trọng em!"
.............
Có sự ủng hộ của Hữu Quốc, chiều
ngày hôm đó, Triệu Thoại Mỹ mang
đơn xin ly hôn đến Hoàn Cầu.
Võ Vũ Linh đã chuẩn bị đón tiếp cô từ
sớm, vẫn với vẻ mặt tươi cười nắm
chắc phần thắng, làm cho cô cảm
thấy rất chói mắt.
Giọng điệu bình thản, lại rất kiêu
ngạo.
"Sao nào? Em suy nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi!Tôi đồng ý để chúng ta cùng nuôi
nấng bé Thiên, cho nên anh sẽ có một
nửa quyền nuôi dưỡng. Nhưng mà, về
chuyện đổi họ cho con, đợi đến khi
con sau mười sáu tuổi,sẽ do con tự
quyết định."
Võ Vũ Linh vuốt cằm suy nghĩ vài giây
"Nghe ra, tôi rất lỗ vốn, ít nhất vẫn
phải đợi đến mười một năm. Em cảm
thấy, một người kinh doanh sẽ làm
chuyện mua bán lỗ vốn như vậy
sao?"
Triệu Thoại Mỹ cũng đoán được anh
sẽ không đồng ý, chuyện này ngang
ngửa với việc đánh một trận ác liệt,
nhưng cô nhất định phải chống chọi
đến cùng. Cô dũng cảm nhìn thẳng
vào đôi mắt anh, nói:
"Anh có thể lấy được lòng của bé
Thiên,không lẽ anh không tin sau
mười một năm con không chọn anh
sao?"
"Chiêu khiêu khích này, luôn vô dụng
với tôi." Võ Vũ Linh nở nụ cười rất
bình tĩnh. "Nhưng mà, sáu năm trước,
em là người phụ nữ đầu tiên dám ra
điều kiện với tôi. Sáu năm sau, cũng
chỉ có một mình em! Xét về điều này,
tôi không thể không suy nghĩ, không
phải sao?"
"Cho nên...........anh đồng ý sao?"
"Tôi cũng không nói như vậy! Nếu
như tôi đồng ý với em, tôi sẽ có lợi ích
gì hử?"
"Trái tim của bé Thiên!"
"Không phải tôi đã có được rồi sao?"
"Bé Thiên rất thích anh, nhưng người
thằng bé tôn trọng nhất, là tôi, anh
cảm thấy giữa tôi và anh con sẽ chọn
ai? Nếu như anh không đồng ý, vậy
thì, tôi sẽ nói hết tất cả mọi chuyện
lúc trước anh đã đối xử tôi như thế
nào với con. Anh cảm thấy,nếu như
vậy con còn có thể tôn trọng anh như
một người cha không?"
Anh nhíu chặt lông mày lại, nghiến
răng.
"Em đang uy hiếptôi sao?"
"Anh có thể cho là như vậy."
"Nếu như em muốn nói, đã nói từ
trước, cần gì phải đợi đến bây giờ."
"Đó là vì tôi không muốn để bé Thiên
biết anh ghê tởm đến mức nào, không
muốn để con từ nhỏ đã hận anh.
Nhưng để bảo vệ chính mình, có
những lúc, không thể không hy sinh
một chút."
"Bao gồm bé Thiên sao?"
"Đúng vậy!"
Võ Vũ Linh ngơ ngác vài giây, sau đó
cười to lên.
"Xem ra lúc trước tôi đã nhìn lầm em
thật rồi, vì muốn kết hôn với Hữu
Quốc , chuyện gì em cũng có thể làm
thật! Ngay cả bé Thiên cũng có thể hi
sinh. Xem ra, người ích kỷ nhất, là
em!"
"Anh muốn nói gì thì tùy anh, tôi
không quan tâm anh nghĩ như thế
nào. Anh suy nghĩ kỹ chưa, có ký tên
hay không."
"Suy nghĩ sao?" Võ Vũ Linh cười nhạo.
"Em vốn không hề cho tôi một con
đường để suy nghĩ, không phải
sao? Tôi sẽ không ích kỷ giống em, tôi
vẫn còn quan tâm đến hình tượng
của mình trong lòng con trai."
"Bớt tự cho mình là vĩ đại đi, nếu như
anh không làm những chuyện vô
liêm sỉ kia, có lẽ cũng không đi đến
bước này." Triệu Thoại Mỹ chua ngoa
nói lại, nhưng việc đã đến nước này,
có cãi nhau nữa, dường như cũng
chẳng còn ý kiến nào khác. Nếu đã
muốn ly hôn, cũng không cần thiết
phải làm mất thể diện nhau, để hai
bên đều khó xử.
Cô âm thầm ngừng chiến, lấy đơn xin
ly hôn để ở trước mặt anh.
"Nếu như anh đã suy nghĩ kỹ rồi, thì
ký tên đi!"
" Triệu Thoại Mỹ, em càng ngày càng
ghê gớm rồi, có thể nói em là người
phụ nữ ghê gớm nhất mà tôi đã từng
gặp."
"Cám ơn anh quá khen!"
Võ Vũ Linh lấy đơn xin ly hôn ra,
chuyển đến trang cần lý tên. Thong
thả cầm bút lên, ngòi bút dừng ở trên
mặt giấy, giương mắt hỏi cô.
"Em chắc chắn,đây là điều em muốn
sao?"
Triệu Thoại Mỹ cho rằng mình sẽ
không do dự gì mà nói đúng vậy,
nhưng làm cho cô bất ngờ đó là, trong
chớp mắt, rất nhiều hồi ức của bọn
họ từng đợt ùa về, lần đầu tiên hai
người gặp nhau ở Triệu gia, kết hôn,
giày vò nhau ở biệt thự, rồi khoảng
thời gian tốt đẹp ở Paris kia......
Giữa hai người họ, đã từng có một
đoạn hồi ức dài như thế.
Võ Vũ Linh cũng nghĩ đến những cảnh
như vậy, anh có một trăm một ngàn
lý do không muốn mối quan hệ của
hai người kết thúc như vậy. Nhưng,
sự kiến trì của cô............anh không
còn sự lựa chọn nào khác.
Triệu Thoại Mỹ cắt đứt những đoạn
hồi ức đó ngay trong đầu, lấy hết can
đảm nói ra hai chữ.
"Đúng vậy!"
Trong khoảnh khắc đó, Võ Vũ Linh
trước giờ chưa từng cảm thấy đau
lòng như vậy,nhưng anh vẫn ký
nhanh tên mình vào tờ đơn, quăng
trả cho cô.
"Như em muốn!"
Nhưng nếu, cô cho rằng qua hệ giữa
bọn họ, sẽ vì một tờ giấy vô dụng này
mà đặt dấu chấm hết, vậy thì quá
ngây thơ rồi.
Đây chẳng qua, chỉ là một khởi đầu
mới mà thôi......
Đi ra khỏi Hoàn Cầu, Triệu Thoại Mỹ
mới nhận ra chân mình mềm nhũn,
tờ đơn ly hôn trong tay nặng trịch, lại
không hề cảm thấy thoải mái như cô
đã nghĩ.
Cô quay đầu lại, hình lên đỉnh tòa nhà
Hoàn Cầu, đột nhiên cảm thấy thật xa
xôi.Giữa cô và Võ Vũ Linh, không còn
có bất kỳ dính líu gì nữa.
Nhưng tại sao lại cảm thấy không thật
đến thế này? Vẫn không cảm thấy tự
do như mình đã tưởng tượng. Nghĩ lại
cũng buồn cười, kết hôn một khoảng
thời gian dài gần bảy năm, quay đầu
lại chỉ đổi lại được một tờ giấy vô
dụng. Một cuộc giao dịch thương mại
lẫn chính trị, dùng một lý do vội vàng
vô lý để bắt đầu, rồi lại kết thúc bằng
một tờ giấy vô dụng, thật khiến cho
người ta không còn lời nào để nói.
Nhưng vì tờ giấy vô dụng này, cô đã
tốn rất nhiều công sức.
Hữu Quốc vẫn ở trong xe chờ cô, vừa
thấy bóng dáng của cô, vội vàng
xuống xe. Nhìn thấy vẻ mặt cô nặng
nề, có hơi lo lắng.
"Em sao vậy? Anh ta không đồng ý
sao? Không sao hết, anh vẫn còn cách
khác."
"Không phải đâu! Anh ấy ký tên rồi."
Mới đầu Hữu Quốc không tin, cho
rằng anh ta giở trò nơi ký tên, nhưng
lấy kiểm tra lại ba bốn lần, mới chắc
chắn anh ta không giở trò, lông mày
nhíu lại cũng giãn ta.
"Đứa ngốc à, vậy em phải vui lên mới
đúng chứ, mặt mày cau có làm chi!
Em không nên luyến tiếc anh ta mới
đúng đó!"
"Không phải vậy, chỉ là em....... có chút
bùi ngùi." Cô thở dài thật mạnh, cố
gắng nở nụ cười với anh. "Không sao
đâu! Chúng ta đi thôi!"
Hữu Quốc kéo Triệu Thoại Mỹ đến
nhà hàng lớn ăn mừng, cô cố gắng
làm cho mình tỏ ra vui vẻ một chút,
mặc dù trong lòng vẫn nặng trĩu,
không vui vẻ. Ăn uống no nê,hai
người đi đến viện an dưỡng, lấy tờ
đơn ly hôn đưa cho Nguyễn Chấn
Quốc xem. Ông mặc dù không nói lời
chúc phúc, nhưng thái độ đó cũng
xem như đã ngầm thừa nhận rồi.
Trên đường quay về nhà, Hữu Quốc
vẫn rất vui mừng, lái xe cũng không
nghiêm túc, Triệu Thoại Mỹ không
thể không nhắc nhở anh phải giữ
vững tay lái, lái xe rất nguy hiểm.
Đến dưới nhà, mới thở phào nhẹ
nhõm, cũng may không xảy ra
chuyện gì.
Anh vui vẻ giống như một đứa trẻ có
được cả thế giới.
"Hôm nay là một ngày thật tuyệt,
chúng ta tìm một nơi khác để chúc
mừng đi!"
"Không cần đâu, đã muộn lắm rồi, bé
Thiên đang ở nhà đợi em đó!" Sức lực
anh tốt quá nhỉ? Giày vò cả một ngày,
cô sắp sửa rã rời rồi.
"Vậy dẫn bé Thiên theo."
"Ngày mai con còn phải đi học, không
thể ngủ muộn đâu."
"Này!Hôm nay không giống mọi khi,
em không thể rút lại 'quy định của
một bà mẹ nghiêm khắc' sao? Đừng
cứng nhắc như vậy chứ!"
"Không phải cứng nhắc, mà đã muộn
lắm rồi. Thứ bảy tuần này, được
không?"
"Em nói đó, nói lời phải giữ lấy lời đó!"
"Em biết rồi, bằng không em ngoéo
tay với anh!" Người đàn ông này
chính là một đứa trẻ mà, ngây thơ
muốn chết!
Hữu Quốc tươi cười rạng rỡ, nắm lấy
tay cô hôn một cái lại một cái.
"Chẳng qua anh quá vui vẻ thôi, ngày
này anh đã đợi sáu năm rồi!"
"Em biết mà! Cám ơn anh đã bằng
lòng chờ đợi em." Triệu Thoại Mỹ rất
biết ơn tình cảm này, cho dù không
nói ra nhưng vẫn có thể cảm nhận
được. Có mấy người, có thể chờ đợi
một người đằng đẵng sáu năm. Hơn
nữa, anh còn là người đàn ông kiêu
ngạo muốn gì có nấy. Anh vì cô đã bỏ
ra tất cả, cô đều ghi tạc tất cả ở trong
lòng.Cho dù lấy nửa đời còn lại, cũng
không trả đủ.
"Anh rất muốn cưới em về nhà ngay
ngày hôm nay, nói cho cả Đài Loan
biết, không mọi người trên cả thế giới
biết, em là vợ của Nguyễn Hữu Quốc
anh đây!"
"Không cần đánh trống phô trương
như vậy đâu, dù gì cũng là lấy lần thứ
hai, vẫn nên đơn giản một chút có vẻ
hay hơn. Em nghĩ, đến cục dân chính
làm thủ tục được rồi.Nhìn thái độ của
ông, cũng có ý này đó."
"Như vậy sao được, em là người con
gái anh yêu nhất, anh tất nhiên phải
cho em một hôn lễ long trọng, để em
trở thành người phụ nữ được nhiều
chú ý nhất hạnh phúc nhất!"
Triệu Thoại Mỹ không khỏi nghĩ đến
hôn lễ vào bảy năm trước, chẳng phải
cũng long trọng,khiến cả Đài Loan
đều chấn động đó thôi. Nhưng kết
quả, cũng kết thúc bằng việc ly hôn
sao. Có những lúc quá phô trương,
chỉ càng làm cho hôn nhân đi vào con
đường chết, không bằng đơn giản
một chút, đây cũng vì suy nghĩ cho
danh dự của Nguyễn gia.
"Em biết anh đối xử với em rất tốt,
nhưng đơn giản một chút thôi! Em
không muốn người khác quá chú ý."
"Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể hứa
với em, riêng chuyện này là không
được. Anh hy vọng hôn lễ này, để lại
trong trí nhớ của chúng ta một hồi ức
hạnh phúc. Coi như anh cầu xin em
đi, được không?"
Ánh mắt trong suốt của anh đầy chân
thành, Triệu Thoại Mỹ không thể
không bị dao động,do dự vài giây,
cũng gật đầu.
"Vâng! Vậy cứ làm theo ý anh đi!"
"Anh đã liên hệ với nhà thiết kế áo
cưới nổi tiếng nhất của Pháp, tuần
sau anh ta sẽ về nước. Em nên đến
tiệm áo cưới của anh ta xem kiểu
dáng trước đi, nếu như không thích
phong cách của anh ta, anh sẽ đổi
nhà thiết kế khác, thiết kế theo số đo
của em."
"Không cần phiền phức vậy đâu!"
"Không phải em vừa mới đồng ý với
anh rồi sao? Chỉ cần làm vì em, điều
gì cũng không phiền phúc. Ngày mai
anh còn có cuộc họp, một mình em tự
đến đó nhé. Bằng không,anh bảo Nhã
Thy đi với em."
"Không cần đâu, tự em đi đến đó được
rồi."
"Vậy em em đến đó rồi thì gọi điện
thoại cho anh!"
Vâng!Em lên lầu trước đây."
"Chẳng muốn em đi lên, rất muốn cứ
ở bên nhau như vậy hoài." Hữu Quốc
giống như một đứa trẻ thích bám lấy
người khác, nắm tay cô không chịu
buông.
"Sau này ở với nhau, không phải mỗi
ngày đều gặp sao? Cũng không cần để
ý đến một buổi tối, không phải sao?"
"Ai nói chứ, đương nhiên để ý rồi, một
phút một giây đều để ý. Rất nhanh
thôi, chúng ta có thể có gia đình của
mình rồi, anh và em, còn có bé Thiên,
một nhà ba người,nhất định rất hạnh
phúc."
Trước khi gặp được cô, trước giờ chưa
từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ
tình nguyện bị mắc kẹt với một người
phụ nữ, càng không ngờ đến sẽ có ao
ước bước vào phần mộ hôn nhân,
anh oán hận không thể lập tức kết
hôn với cô, như vậy mới yên tâm
được.
"Vâng!Em biết lúc trước em đã làm rất
nhiều chuyện, khiến anh không có
cảm giác an toàn.Nhưng bắt đầu từ
hôm nay, hy vọng anh tin em. Em chỉ
muốn ở bên anh. Giữa chúng ta,
không còn bất kỳ người nào khác!"
Nếu như đã ly hôn, vậy cũng nên quên
sạch sẽ người kia thôi! Hồi ức, dù là
đau khổ,nhưng vẫn có hạnh phúc
ngọt ngào, đều phải quên hết tất cả.
Tất cả trở về con số không, bắt đầu lại
từ đầu........
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro