Chương 128
Chương 128: Nỗi Oán Hận Của Võ Vũ
Linh
Hai ba ngày liên tiếp Triệu Thoại Mỹ
không yên lòng, ngay cả chọn đồ cho
hôn lễ cũng không có hứng thú. Hữu
Quốc dẫn cô đến một quán coffee thư
giãn, hỏi:
"Em sao vậy? Vẫn còn không vui vì
chuyện của Triệu Gia Hân sao? Cô ta
chẳng qua chỉ là một người ngoài, em
cần gì phải buồn bực vì cô ta, mà phá
hư không khí vui vẻ của hôn lễ sao?"
"Thật ra cũng không hẳn là buồn bực
không vui, chỉ là............ cô ta dù sao
cũng là người chị mang nửa dòng
máu với em. Còn em nhận vụ kiện
này............. thực sự cũng có chút cảm
giác mình đang giậu đổ bìm leo."
"Trong chuyện này, em không có sai,
anh ủng hộ em!" Hữu Quốc nắm chặt
bàn tay đang đặt trên bàn của cô,
mỉm cười, "Triệu Gia Hân uống say
rồi đụng người ta, là lỗi của cô ta, em
lên tiếng vì công lý, đòi lại công bằng
cho người nhà của người gặp tai nạn,
đây là thiên chức của luật sư, em
không cần phải cảm thấy áy náy gì
cả."
"Thật sao?" Triệu Thoại Mỹ thở dài,
"nói thì nói như vậy, nhưng trong
lòng em vẫn cảm thấy lo lắng."
"Ngốc à! Đứng nghĩ nhiều nữa. Em chỉ
cần làm tốt chuyện của mình là đủ
rồi. Em hiểu rõ chuyện gì đúng,
chuyện gì là sai, không phải sao?"
Nghe những lời khuyên nhủ của anh
xong, Triệu Thoại Mỹ mới nhẹ nhàng
thở ra, gật đầu.
"Có lẽ vậy, em không nên lấy sai lầm
của người khác ôm chặt vào người,
không ngừng tạo gánh nặng cho
chính mình, còn làm cho người khác
chịu khổ lây."
"Anh không sao, anh chỉ lo lắng cho
em thôi! Em đó, con người chính là
quá hiền lành, cứ nghĩ thay cho người
khác, để mình buồn phiền như vậy
đó."
"Em hình như thích tự rước phiền
phức vào người mình, toàn đâm đầu
vào ngõ cụt không."
"Đây cũng chính là ưu điểm của em,
anh chính là thích sự hiền lành của
em." Hữu Quốc nghiêm túc nói. Có
nhiều lúc, anh luôn cảm thấy, cô là
thiên thần mà thượng đế đã ban cho
anh, có một trái tim hiền lành nhất,
thực sự rất khó tìm được. Ở trong cái
xã hội hư vinh hào nhoáng này, là thứ
vô cùng quý giá. Anh cam lòng đánh
đổi tất cả, chỉ để giữ gìn nét hồn
nhiên tốt bụng của cô.
"Em chỉ không muốn làm người ích
kỷ, anh lại nói em tốt bụng đến như
vậy." Triệu Thoại Mỹ chọc anh, "thế
nào? Nguyễn thiếu chọn bạn gái,
cũng phải nhìn vào nội tâm sao? Em
tưởng anh chỉ nhìn đến vẻ mặt và vóc
dáng thôi chứ."
"Bổn thiếu anh đây là người khoe
khoang đến vậy sao? Đương nhiên
phải nhìn vào nội tâm rồi! Nếu như
không quan trọng vẻ bên trong, anh
cũng không đến em, không phải sao?"
Cô không vui, "đừng nói với em ngoại
trừ lòng em tốt ra, em là một người
không có gì nha? Em làm gì kém đến
vậy chứ! Ít nhất cũng được coi là có
sắc còn biết nấu cơm nha!"
"Bình thường thôi! Miễn cưỡng cũng
có thể nhìn vừa mắt."
"Vậy lúc em thử áo cưới, anh còn nhìn
mãi đến không chớp mắt nha."
"Anh nhìn áo cưới nha! Do em nghĩ
quá nhiều rồi, cô bé!"
"Xế! Có ngon, anh kết hôn với cái áo
cưới đi!" Cô xụ mặt lại, quay đầu đi
không thèm nhìn anh, Hữu Quốc vội
nhận thua, "được rồi được rồi, anh
sai rồi được chưa? Bà xã đẹp nhất, bà
xã là đẹp nhất mà!"
"Ai là bà xã anh, chuyện này còn chưa
chắc chắn nha!"
Hữu Quốc xụ mặt xuống ngay, bá đạo
khoe khoang.
"Ai nói em không phải bà xã anh, em
chính là bà xã của anh! Áo cưới cũng
thử rồi, bản tuyên ngôn tình yêu cũng
công bố rồi, còn muốn trốn chạy
sao?"
Cô cố ý chọc anh, vẻ mặt đắc chí. "Nói
cũng chưa chắc, nói không chừng
hôm đó em sẽ chạy mất đó."
"Không cho phép!" Hữu Quốc nắm
chặt lấy tay cô, bá đạo tuyên bố.
"Em là của anh, của một mình anh
thôi." Đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chằm
chằm, giống như sợ cô sẽ trốn mất
vậy.
Triệu Thoại Mỹ rất buồn cười, cũng
rất cảm động, nắm lấy tay của anh.
"Vâng, em là của anh! Em sẽ không bỏ
chạy! Đùa với anh thôi mà, có cần
phải nghiêm túc vậy không?"
"Sau này không cho phép em đùa như
vậy! Không vui chút nào hết!" Hữu
Quốc xoa mặt cô, ánh mắt như sợi
dây đàn dễ bị đứt.
"Bây giờ anh đã không thể không có
em, anh thật không biết, nếu như mất
đi em, anh phải sống như thế nào
nữa."
"Em cũng vậy! Anh và bé Thiên, đều là
một phần sinh mạng của em, không
thể mất đi ai cả." Điều đáng sợ hơn cả
tình yêu, đó là thói quen. Một khi đã
quen thuộc rồi, sẽ luôn cảnh giác, nỗi
đau khổ của sự mất mát khiến người
ta đau khổ đến tột cùng.
Trong giây phút ấm áp cảm động đó,
trong đầu Hữu Quốc đột nhiên xuất
hiện lên một vấn đề kỳ lạ. Ho khan
vài tiếng, có chút xấu hổ hỏi:
"Nếu như anh và bé Thiên cùng rơi
xuống nước, em sẽ cứu ai?"
Triệu Thoại Mỹ cho rằng mình nghe
lầm. "Anh nói gì chứ?"
Hữu Quốc đỏ mặt lặp lại câu hỏi lần
nữa.
Anh đúng là rất nhàm chán mà!
Triệu Thoại Mỹ không nghĩ thêm gì,
dứt khoát trả lời. "Bé Thiên."
"Tại sao chứ?"
"Bé Thiên không biết bơi, cho nên,
đương nhiên em sẽ cứu con trước."
"Em là đồ ngốc sao? Điều kiện tất
nhiên anh và bé Thiên không biết bơi
rồi."
"Vẫn là bé Thiên! Anh là người lớn, có
thể ở chịu đựng trong nước lâu hơn."
"Ý anh muốn nói, ở trong tất cả những
tình huống giống nhau, em sẽ cứu ai
trước."
Thoại Mỹ hết chỗ nói, "làm ơn đi! Anh
đừng hỏi những câu hỏi của những
thiếu nữ ngây thơ này được không?
Anh kêu em phải trả lời như thế nào
đây?"
Hữu Quốc ngẫm lại cũng cảm thấy rất
ngây thơ, nhưng cô không trả lời, vẫn
làm cho anh cảm thấy rất rối rắm.
"Anh và bé Thiên, bây giờ đều là hai
người quan trọng nhất trong cuộc đời
em, không phân biệt nặng nhẹ. Có hai
người, cuộc sống của em mới hoàn
chỉnh. Cho nên, đừng có tính toán so
đo với bé Thiên xem ai quan trọng
hơn được không?"
"Đúng là có chút ngây thơ thật....."
"Gì mà có một chút chứ, là khá ngây
thơ đó được chưa?" Thoại Mỹ liếc anh
một cái, "sau này anh đừng có hỏi
những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy nữa,
em sẽ mặc kệ anh đó!"
Biết rõ cô đang nói đùa, nhưng Hữu
Quốc vẫn rất căng thẳng, cười đùa.
"Đừng mà! Em mặc kệ anh, em phải
sống sao đây! Bà xã, em xem anh yêu
em như vậy, em nhẫn tâm tàn nhẫn
với anh như vậy sao?"
Triệu Thoại Mỹ luôn không có cách
chống lại chiêu làm nũng của anh,
"được rồi được rồi, em quan tâm anh
còn không được sao? Người đã ba
mươi mấy tuổi rồi, còn giống y như
một đứa trẻ, không cảm thấy ngây
thơ à!"
Thực ra cô làm sao không hiểu rõ, vẻ
ngây thơ của anh, sự ấm áp của anh,
những so đo của anh, chỉ với một
mình, bởi vì anh yêu cô. Có một
người đàn ông như thế này để ký gởi
cả đời, cô hẳn phải cảm thấy đủ rồi.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng
luôn hiện ra một bóng dáng lạnh lùng
khác.
Mặc dù cô đã cố gắng quên đi, nhưng
vẫn còn bám dai dẳng, ngay cả trong
những giấc mơ.
Sau khi Triệu Thoại Mỹ nhận vụ kiện,
thì bắt tay vào điều tra ngay... Trong
lúc đó, cô tìm ra được vài điểm đáng
ngờ.
Điểm thứ nhất, hai nạn nhân vào công
trường cách nhau một tuần,làm việc
chưa đến hai tháng. Hơn nữa đêm
xảy ra chuyện, hai người này không
cần phải đi làm, nhưng lại không hẹn
mà chủ động cùng nhau xin tăng ca.
Điểm thứ hai, cô dựa vào các báo cáo
phân tích của những luật sư khác,
Triệu Gia Hân khăng khăng tuyên bố
lúc đó mình đã uống say, nhưng ý
thức vẫn còn tỉnh táo, chính hai nạn
nhân tự mình lao ra đường một cách
bất thình lình, mới dẫn đến tai nạn.
Điều đáng nghi ngờ là, trong khoảng
thời gian đó máy ghi hình dường như
vừa bị phá hủy, không cách nào
chứng mình được lời của chị ta.
Điểm thứ ba, vợ của nạn nhân dường
như không hiểu biết rõ về nạn nhân
cho lắm, lời nói qua loa, cố ý trốn
tránh vấn đề.
Thoại Mỹ càng điều tra càng cảm thấy
nghi ngờ, để điều tra ra chân tướng
sự thật, cô không thể không theo dõi
vợ của các nạn nhân. Cho đến buổi
chiều hai ngày sau, mới phát hiện ra
các cô cùng nhau đi vào tập đoàn
Hoàn Cầu, hành tung lén lút, giống
như rất sợ người khác bắt gặp.
Cô liên tục bám theo, ngay lúc đó chỉ
có hai cô đi vào trong thang máy,
thang máy chỉ tầng đỉnh.
Trên đó chỉ có một phòng làm việc,
cũng chính là văn phòng tổng tài của
Vũ Linh.
Không lẽ, anh có liên quan đến vụ án
này sao?
Để tránh khỏi làm vợ của các nạn
nhân hoảng sợ, Thoại Mỹ không tiếp
tục theo dõi. Vẫn đứng canh ở bãi đỗ
xe, nhìn thấy Vũ Linh sắp lên xe, vội
vàng đi đến chặn đường đi của anh,
nói thẳng mục đích của mình.
"Anh có dính líu gì đến vụ án điều
khiển xe trong lúc say rượu của Triệu
Gia Hân không?"
Anh hơi kinh ngạc, sau đó đẩy tay cô
ra, đi thẳng đến ghế lái của mình.
"Tôi không hiểu em đang nói gì!"
"Anh đừng có giả bộ ngu ngơ, tôi nhìn
thấy vợ của các nạn nhân đi lên tìm
anh."
"Vậy thì sao chứ?" Anh hỏi ngược
lại,ánh mắt không có chút tránh
né."Kiến trúc sư của công ty tôi vừa
hay chịu trách nhiệm hạng mục
này,xảy ra chuyện, tôi có trách nhiệm
trao đổi chuyện bồi thường với người
nhà nạn nhân."
"Chuyện nhỏ như vậy, cần anh phải tự
mình ra mặt sao?"
"Chuyện liên quan đến con gái thị
trưởng, dư luận đang xôn xao, báo
chí nước ngoài đưa tin khắp nơi,tôi
cũng muốn xem đây là chuyện nhỏ
lắm đấy! Có phải làm luật sư đều trở
nên nhạy cảm như vậy, chỉ một chút
gió thổi cỏ lay thì liền làm to chuyện.
Sao em không nói thẳng, người đụng
chết bọn họ,là tôi đi."
"Tôi không rãnh nói vòng vo với anh.
Anh rốt cuộc có liên quan gì đến vụ
án này!"
Anh ung dung bình thản, cười như
không cười lườm cô.
"Em muốn biết thật sao?"
"Đúng vậy?" Ngay từ đầu, trực giác
của cô luôn nói cho cô biết, vụ án này
có liên quan đến anh. Nhưng cô là
luật sư, nói gì cũng phải có bằng
chứng, cho nên tạm thời không sử
dụng bất kỳ biện pháp nào. Nhưng sự
thật đã chứng minh,anh không tránh
khỏi việc có liên quan đến. Anh tự
gặp riêng người nhà của nạn nhân,
nhất định không đơn giản chỉ là nói
chuyện bồi thường như vậy.
"Lên xe rồi tôi nói cho em biết ngay."
"Tôi muốn anh nói rõ ràng ngay tại
đây!"
"Em muốn sao?" Vũ Linh như vừa
nghe thấy một câu chuyện cực buồn
cười, cười mỉa,hỏi ngược lại cô.
"Em có tư cách gì?Không lẽ tôi vẫn
phải có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của
em sao? Chúng ta đã ly hôn rồi, OK?
Xin em hãy nhớ rõ điều này, đừng cho
rằng bất kỳ câu hỏi nào tôi cũng phải
trả lời em, em không có cái quyền
đó!"
Thoại Mỹ nghẹn lời, tức giận.
Thật là khó chấp nhận vẻ mặt kinh
miệt và lạnh lùng, lời lẽ châm chọc,
nói chuyện không nể chút tình của ác
ma ở trước mặt đã từng nói trăm
ngàn lời ngọt ngào với cô. Bây giờ
nghĩ lại, đúng là một cơn ác mộng,
thật bịp bợm mà!
Người đàn ông này chính là kẻ khổn
khiếp không tim không phổi, trở mặt
còn nhanh hơn lật sách! Cũng may
đầu óc của mình tỉnh táo, không
ngu xuẩn tin cái gọi là tình yêu chân
thành của anh ta, nếu không bây giờ
đã khóc hết nước mắt rồi!
"Không hỏi gì nữa sao? Nếu không lên
xe, thì tránh ra, tôi không có nhiều
thời gian để lằng nhằng với em đâu!"
Thái độ của Võ Vũ Linh vô cùng lạnh
nhạt, đẩy cô ra rồi lên xe.
Thấy xe sắp sửa chạy đi, Thoại Mỹ cắn
răng, ngồi vào ghế phụ.
Vũ Linh bình tĩnh liếc cô một cái.
"Đây là tự em lên xe, không ai ép em
đâu nhé!"
Thoại Mỹ không hề nể nang anh,
nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi không nói anh ép buộc tôi! Chỉ
cần anh giữ đúng lời hứa của mình là
đủ rồi!"
Chạy được một đoạn, Võ Vũ Linh có lẽ
cảm thấy quá nhàm chán, chủ động
tiếp chuyện.
"Quyết định ngày cưới Hữu Quốc
chưa?"
Cô mặc kệ anh.
"Nghe nói phần lớn những nhân vật
có tiếng ở Đài Loan đều nhận được
thiệp mời, tại sao không gửi cho tôi?
Có hơi thất vọng nha!"
Thoại Mỹ châm biếm một cách cay
độc,"anh không được coi là nhận vật
nổi tiếng, anh là kẻ thấp hèn."
Võ Vũ Linh không giận mà còn cười, lộ
ra hàm răng trắng đều.
"Đừng quên, kẻ thấp hèn từ miệng em
nói ra, chính là chồng trước của em!
Một đêm vợ chồng trăm năm nghĩa
tình, hơn nữa, chúng ta ước chừng đã
lấy nhau bảy năm rồi. Nói dài không
dài, nói ngắn, chắc chắn không ngắn."
"Chuyện ngày xưa, tôi không muốn
nhắc lại."
"Không nhắc lại, thì có thể xem như
chưa từng xảy ra sao?" Vũ Linh nhíu
lông mày, hư hỏng đến gian ác.
"Hoặc, tôi có thể hiểu, em gấp rút
thoát khỏi quá khứ, nóng lòng muốn
cùng Hữu Quốc bắt đầu cuộc sống
mới hử? Tên kia có chỗ nào đáng giá
để em có ảo tưởng giao phó cả đời
chứ? Đừng quên, tên đó là một kẻ ăn
chơi có tiếng đó!"
"Chuyện này không cần anh quan
tâm, anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
"Em không biết thái độ của người đàn
ông trước và sau có được là khác
nhau sao? Tôi dám bảo đảm, kết hôn
chưa được hai tháng, thằng đó chắc
chắn sẽ đi tìm niềm vui mới, em có
ôm lấy chân nó cũng vô dụng."
"Chuyện của tôi, không cần anh nhọc
lòng." Thoại Mỹ nhíu chặt lồng mày
lại, bực mình mà châm chọc.
" Võ Vũ Linh, dạo này anh rảnh đến
phát điên rồi sao? Sao lại thích xen
vào chuyện người khác thế.Rảnh rỗi
đến vậy, không bằng lo chuyện hôn
nhân của anh và Phương Hồng Thủy
đi!Tôi không hỏi đến chuyện hôn
nhân của các người, thì anh dựa vào
cái gì mà đòi trông nom tôi!"
"Nghe giọng điệu của em,hình như
đang ghen."
"Bớt cho mình là ngon đi!Tôi chẳng có
dính líu gì đến anh hết! Tôi còn ước gì
từ nay về sau cắt đứt qua lại một cách
triệt để với anh."
"Tàn nhẫn vậy sao? Nhưng tôi lại
không nỡ."Võ Vũ Linh nửa đùa nửa
thật,khó có thể nhìn thấu thật lòng
hay giả dối."Bây giờ em đã quyết tâm
ở bên Hữu Quốc, tôi có nói gì, em
cũng coi như tôi muốn hãm hại em.
Đợi đến khi tên kia không cần em
nữa, mới biết được cái tốt của tôi!
Nhưng mà, hối hận thì đã muộn rồi."
Triệu Thoại Mỹ cắn răng trả lời một
câu sắc bén.
"Nếu nói hối hận,thì cũng không có gì
có thể sánh bằng việcđã từng lấy
anh."
Trong đáy mắt của Võ Vũ Linh lướt
qua một sự lạnh lẽo, sắc mặt tái mét,
bàn tay nắm chặt lấy vô lăng. Nhưng
dường như anh nghĩ đến chuyện gì
đó, lại nở nụ cười lạnh nhạt.
"Điệu bộ luôn cho mình là đúng của
em, thú vi lắm à."
"Người trước giờ luôn cho mình đúng,
là anh!"
"Phụ nữ mồm mép lanh lợi quá,
không có kết cục tốt đẹp đâu. Bây giờ
em đang ở trên xe tôi, tốt nhất đừng
chọc tôi giận, nếu không tôi cũng
không biết mình có thể làm ra những
chuyện gì đâu."
Trong xe giống như có một luồng gió
lạnh thổi qua, bầu không khí trong
chớp mắt như đóng băng lại. Triệu
Thoại Mỹ có không bằng lòng đi nữa,
cũng đành phải nhẫn nhịn. Rõ ràng
tính tình của anh nắng mưa thất
thường, tốt nhất vẫn không nên chọc
anh giận, cho nên cũng không mở
miệng nữa.
Xe chạy vào một khu rừng núi, Triệu
Thoại Mỹ càng nhìn càng cảm thấy
quen thuộc. Bỗng nhiên, một ngôi
nhà gỗ sụp xệ đập vào mắt của cô, sắc
mặt của cô trong chớp mắt trở nên
trắng bệch.
Vũ Linh nguôi giận, hỏi với ý xấu:
" Em còn nhớ chỗ này không?"
Huyệt thái dương giật ghê gớm, Triệu
Thoại Mỹ vô cùng chống đối lại
chuyện này.
"Anh dẫn tôi đến đây là gì!"
"Ôn lại kỷ niệm đẹp đẽ thôi!" Anh tiếp
tục chạy một đoạn đường, rừng núi
ngày càng dày đặc, chạy vào nơi sâu
nhất, là một gian nhà bằng gỗ giống y
như căn nhà lúc nãy.
Vũ Linh nhìn căn nhà gỗ, đầy thích
thú, "sau khi em đi, tôi thường đến
đây. Nhưng có một lần bão đến, căn
nhà gỗ này đã bị thổi ngã, cho nên tôi
cho người làm lại một căn khác." Anh
nghiêng đều nhìn cô, ánh mắt quỷ
quyệt.
"Tôi vẫn luôn tưởng tượng lúc em
quay lại, dẫn em đến nơi đây."
Những hồi ức đáng sợ đó như làn sóng
thần tràn đến, sắc mặt Thoại Mỹ
trắng bệch, nhắm mắt lại, cả người
run rẩy không ngừng.
"Tôi không muốn ở lại đây, mang tôi
đi."
"Nhưng tôi rất nhớ nha." Vũ Linh
xuống xe trước, nhìn thấy Triệu
Thoại Mỹ vẫn còn trong xe, định mở
cửa kéo cô ra. Nhưng Triệu Thoại Mỹ
sống chết vẫn bám chặt lấy cửa xe,
không chịu buông tay, cuối cùng vẫn
không thể đấu lại sức của Võ Vũ
Linh xe, nắm chặt cổ tay cô, kéo đến
trước ngôi nhà gỗ.
Cô giãy dụa bạt mạng,
"anh buông tay ra, mau buông tôi ra!
Đồ khốn! Anh buông tay đi!"
Võ Vũ Linh kéo cô vào trong, cô muốn
chạy, nhưng cửa đã bị anh khóa lại.
Anh thô bạo bóp chặt bả vai của cô,
"mở to mắt em ra mà nhìn nơi này đi,
quen thuộc lắm phải không? Ngay cả
vết máu ở trên mặt đất, tôi cũng cho
người làm lại giống như y cũ đó."
"Buông tay ra............. tôi không muốn
nhìn! Anh biến thái!"
"Cho đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ cơ
thể ngây ngất của em, nơi riêng tư rất
chặt nha. Nếu như không phải không
có tấm màng kia, tôi còn cho rằng em
là xử nữ đó! Triệu Thoại Mỹ, em diễn
rất tốt nha! Có phải bên trong người
nhà họ Triệu luôn chảy dòng máu
dâm loạn, luôn vô liêm sỉ thấp hèn
như vậy!"
"Anh không có tư cách sỉ nhục gia
đình tôi!"
"Tôi không có tư cách sao?" Võ Vũ
Linh cười trông rất dữ tợn, "sao tôi lại
không có tư cách chứ? Cho dù tôi giết
hết cả nhà em, cũng không có gì là
thái quá! Không phải em muốn biết
tôi và vụ án tai nạn kia có dính líu gì
sao? Nói thẳng cho em biết, hai người
đó là do tôi sắp xếp đó!"
Thoại Mỹ sững sờ mở to hai mắt, kinh
hoàng đến nói không nên lời.
Mặc dù cô đã đoán ra anh có liên
quan đến vụ án này, nhưng cũng
không ngờ đến, anh lại là thủ phạm
đứng ở đằng sau.
"Chính tôi đã sắp xếp bọn họ vào công
trường, cũng chính tôi mua cái mạng
của bọn họ, để họ tự đâm mình vào
xe."
"Sao anh lại có thể tàn nhẫn đến vậy
chứ? Đấy là hai mạng người! Cho dù
anh muốn hại Triệu Gia Hân, cũng
không thể làm những chuyện mất hết
tính người như vậy!"
"Tôi không hề ép bọn họ, do bọn họ
không muốn sống nữa, tình nguyện
chạy đến cầu xin tôi. Hai mươi triệu
đổi lấy hai mạng người, bọn họ ở
trong quan tài cũng phải mỉm cười
đó! Hơn nữa, nếu không phải Triệu
Gia Hân phóng túng như vậy, uống
rượu còn lái xe, tôi cũng không có
cách hai cô ta, tất cả đều do cô ta tự
tìm thôi!"
"Anh không phải người mà! Tôi không
muốn nghe anh nói nữa, thả tôi đi!"
Cô giống như một con thiên nga quẫy
nước, cọ ngoạy tay chân.
Vẻ mặt của Võ Vũ Linh làm cho người
khác sợ hãi, "thả em đi, rồi để em đi
tố cáo tôi sao?"
Anh giật lấy bút ghi âm ở đắng sau
lưng của cô, mạch máu ở trên cổ
giống như muốn vỡ tung,
"Triệu Thoại Mỹ, em quá độc ác!"
Cô sợ đến nuốt nước bọt thật mạnh,
nhưng không muốn nhận thua anh.
"Tôi chỉ muốn ra tay đòi lại chính
nghĩa, phải cho người chết một sự
trong sạch."
"Đòi lại chính nghĩa, dựa vào cái này
sao? Em nằm mơ đi!" Võ Vũ Linh cười
mỉa đạp lẹn bút ghi âm ở trên mặt
đất.
"Đừng mà....." Lòng Triệu Thoại Mỹ
nóng nhử lửa đốt, đành phải trơ mắt
nhìn Vũ Linh nhấc chân lên, đạp nát
bút ghi âm, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cho dù có bút ghi âm, cô chưa chắc có
thể tố cáo anh, hơn nữa ngay cả
chứng cứ duy nhất cũng mất rồi. Cho
dù cô biết rõ sự thật, cũng không có
ai tin cô.
Võ Vũ Linh, chính là ma quỷ đột lốt
người! Không hề có nhân tính mà!
“Tôi không ngờ rằng, em lại độc ác
đến vậy. Tôi là ba của bé Thiên, sao
em có thể đối xử với tôi như vậy!"
"Anh không phải người, anh không có
tư cách làm ba của bé Thiên...." Triệu
Thoại Mỹ chưa nói xong, đã bị Võ
Vũ Linh ném lên giường, bắt đầu xé
rách quần áo của cô, động tác thô
bạo, dường như muốn cắt ra bảy tám
khúc, móc hết toàn bộ nội tạng ra.
"Buông tôi ra............. Võ Vũ
Linh............mau buông tôi ra........."
Quá khứ đáng sợ kia đan xen với hiện
tại, Triệu Thoại Mỹ sợ đến bật khóc,
nhưng anh ở trên người đã nổi điên,
hung tợn đến thế, thô bạo đến vậy, cô
không còn sức chống lại.
"Buông tôi ra........"
Anh đột nhiên ngừng động tác thô bạo
gây thương tổn lại, một bàn tay chống
cơ thể lên, đột nhiên mỉm cười, ánh
mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú.
"Sao nào? Sợ rồi sao?" Anh vỗ vào mặt
cô, giống như đối xử với một con thú
cưng đang hoảng sợ.
"Dọa em một chút thôi, sao lá gan của
em nhỏ vậy!"
"Em yên tâm, tôi tạm thời sẽ không
làm gì em! Nhưng mà, người nhà của
em, tôi không đảm bảo đâu! Ba em
làm chuyện xấu không chừa đường
lui, tùy tiện tìm một cái tội cũng đủ
ông ta bị phán tử hình rồi, sống
không được lâu đâu............"
"Anh hận tôi, thì cứ nhắm vào tôi,
đừng làm hại gia đình tôi!"
"Hại sao?" Anh xuýt nhẹ, nụ cười rét
buốt. "Tôi chẳng qua, đòi lại khoảng
nợ năm đó mà thôi! Từng người trong
gia đình họ Triệu của các người đều
nợ tôi, ai cũng đừng mong trốn
thoát!"
Anh và gia đình họ Triệu, còn có một
khoảng nợ lớn phải tính! Đợi đến khi
giải quyết hết những người kia, sẽ
đến lượt cô!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro