Chương 142

Chương 142: Nhảy Lầu

Trong lúc ánh mắt của Triệu Thoại Mỹ

hơi có tí hoảng sợ, thì Võ Vũ Linh

nghiêm túc nói:

“Lúc ấy tôi rất yêu em, em chính là cả

thế giới của tôi. Vì em, tôi có thể

buông bỏ tất cả thù hận, coi như

mình chưa biết gì cả. Tôi chẳng muốn

điều gì, cũng không muốn tính toán

với em, tôi chỉ muốn em thôi.”

Triệu Thoại Mỹ thừa nhận lúc đó quả

thật cô rất bất ngờ, nhưng khi bình

tĩnh lại, cô lại cảm thấy không đáng

tin, nên cô lắc đầu, “anh làm không

được! Tôi hiểu rất rõ tính tình của

anh. Có lẽ tạm thời anh sẽ không tính

toán với tôi, nhưng trong trái tim anh

vẫn không thể buông bỏ hết mọi thù

hận. Sớm muộn gì cũng có một ngày,

anh sẽ trả thù thôi!”

“Vậy sao? Tại sao tôi không biết em

hiểu rõ tôi như vậy nhỉ?” Giọng điệu

của  Võ Vũ Linh mang theo sự châm

chọc để che đi nỗi đau của mình.


Thì ra, nhưng gì anh bỏ ra, lại không

hề đổi lại được sự tin tưởng của cô.

Nếu đã như vậy, anh từng moi tim

móc ruột làm nhiều chuyện vì cô như

vậy có ý nghĩ gì chứ? Quay đầu lại, cô

ngay cả một điều cơ bản nhất là tin

tưởng anh cũng không có, cô không

hề hiểu anh.

“Nếu như lúc đó em biết những

chuyện thù oán này, em vẫn còn cố

chấp gả cho  Hữu Quốc sao?”

Triệu Thoại Mỹ nhìn anh, do dự vài

giây, nhưng lời nói lại rất kiên quyết,

“Có!”

Sự kiên quyết đó lại làm cho Võ Vũ

Linh đau khổ, giận điên lên, sắc mặt

lúc trắng lúc xanh, kéo gió gọi bão,

tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại.

“Em yêu tên đó đến vậy sao?”

“……. Chẳng liên quan gì đến anh! Tội

nghiệt của đời trước, không phải tôi

gây nên, tôi không cần phải gánh và

tôi cũng không có trách nhiệm với

nó.”

Mặt anh u ám nghiến răng, “cha làm

con chịu, đây là điều hiển nhiên

thôi.”

“Từ khi nào anh lại có cái ý nghĩ cổ hũ

đến vậy chứ? Nói tóm lại, chuyện đó

không phải tôi gây nên, tôi sẽ không

nhận lấy trách nhiệm đâu. Tôi đã

sống rất mệt mỏi rồi, không muốn

đeo trên lưng quá nhiều nữa.”

“Em cho rằng, chỉ bằng một câu

không phải em làm thì em có thể phủ

sạch sao? Em quá ngây thơ rồi. Cả

nhà họ Triệu của em đều vô liêm sỉ

như vậy! Nếu như tôi cho em thêm

một cơ hội, nếu em yêu tôi, tôi sẽ từ

bỏ mọi thù hận, em sẽ lựa chọn như

thế nào?”

Võ Vũ Linh không biết mình có thể

vứt bỏ mọi thù hận hay không, nhưng

ngay lúc này đây, anh tha thiết muốn

biết được câu trả lời của cô.

Có lẽ, chỉ cần một từ yêu của cô, sẽ có

thể làm cho những oán hận trong

lòng anh tan biến, dù sao những ngày

tháng vừa qua, đã làm cho anh rất

đau khổ rồi.

Rõ ràng biết đây là chuyện không thể,

tại sao anh vẫn cứ cố chấp quấn lấy,

không chịu buông tay chứ?

Triệu Thoại Mỹ nở nụ cười đau khổ,

“anh làm không được, tôi cũng không

làm được! Bảy năm trước kể cả

khoảng thời gian này, nhưng chuyện

anh gây ra cho tôi đã khắc sâu trong

đầu tôi rồi, tôi không quên được………

Cho dù chúng ta ở bên nhau, cũng

không thể như trước được.”

Bỗng nhiên Võ Vũ Linh giữ tay cô lại,

“nếu như tôi nói được………… nếu

như tôi nói chỉ cần em yêu tôi, thì tôi

sẽ ngừng việc trả thù lại……..”

Trong ánh mắt của anh đầy sự căng

thẳng, chờ đợi, giống như cả đời này

đều nắm chặt tay của cô. Một câu nói

của cô, có thể quyết định sự sống chết

của anh.

Anh không biết tại sao trong giây phút

đó anh lại mất kiểm soát như vậy,

điên cuồng như vậy, vứt bỏ hết mọi

thù hận mình đã giữ trong một thời

gian dài, trong trái tim chỉ muốn ở

bên cô.

Có lẽ anh chịu quá nhiều giày vò rồi,

anh quá đau khổ, anh không muốn cả

hai đau khổ giày vò lẫn nhau như vậy

nữa, anh bằng lòng là người từ bỏ

trước.

Chỉ cần cô bằng lòng, anh sẽ nói thật

với cô ngay lập tức, sẽ hòa thuận ở

bên cô.

Nhưng Triệu Thoại Mỹ lại cảm hấy rất

hoang đường. Sau khi anh làm nhiều

chuyện mất nhân tính, tàn nhẫn như

vậy, thì anh dựa vào gì cho rằng cô sẽ

yêu anh nữa? Quá nực cười.

Cô tay rút tay mình ra khỏi tay anh,

nở nụ cười lạnh nhạt.

“Em làm không được! Xa nhau bảy

năm, chúng ta đã không thể quay về

như trước kia nữa rồi.”

“……….” Trái tim của Võ Vũ Linh rơi

thẳng xuống đáy vực, sau đó lại nở nụ

cười chế nhạo sự hoang đường của

mình. Anh rõ ràng đã biết được câu

trả lời, không phải sao? Tại sao vẫn

ngốc nghếch nói ra những lời này

chứ! Hèn mọn cầu xin cô một lần

nữa, lại trở thành trò cười trong mắt

cô.

Anh nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sắt

như dao.

“Tốt, rất tốt……….. tôi sẽ làm cho em

nhớ rõ ngày hôm nay, tôi sẽ khiến em

phải hối hận, ngày hôm nay khi tôi từ

bỏ lòng tự trọng, từ bỏ mọi thù hận

quay về bên cạnh em, thì em lại lần

nữa làm tổn thương tôi.”

Ánh mắt của anh làm cho Triệu Thoại

Mỹ sợ hãi, dường như có thể thấy

trước được dáng vẻ đau khổ của

mình bởi vì sự đau giày vò của anh.

Cô không muốn mối quan hệ của hai

người đi vào bước đường cùng không

thể cứu vãng được,

“ Võ Vũ Linh, em……”

“Câm miệng! Tôi không muốn nghe

em nói tiếng nào nữa. Đẩy tôi về.”


“……..” Cô biết mình có nói nhiều cũng

vô ích, nên đành im lặng không nói,

thời tiết vào mùa đông năm này, càng

lạnh lẽo đến thấu xương.

Hai người im lặng về đến nhà, cái cửa

nhở trong vườn hoa đột nhiên mở ra,

Triệu Thoại Mỹ hoảng hốt, không lẽ

bé Thiên chạy ra ngoài rồi sao? Sau

đó cô liền nghe thấy tiếng một người

phụ nữ điên cuồng gào thét trong

nhà.

“hai người kia đi đâu rồi hả, nói

mau………. thứ con hoang như mày,

tao giết chết mày!”

Phương Hồng Thủy!

Triệu Thoại Mỹ hoảng hốt chạy vào,

Phương Hồng Thủy đang bóp cổ

Triệu Thiên Hạo lắc qua lắc lại, hai

chân của cậu bé đã rời khỏi mặt đất,

ra sức giãy dụa, hai mắt trợn trắng.


“Bé Thiên…….” Cô xông quá đó giành

Triệu Thiên Hạo về, đẩy Phương

Hồng Thủy ra xa, làm cho cô ta té ngã

xuống đất.

“Bé Thiên, bé Thiên con không sao

chứ?” Triệu Thoại Mỹ sốt ruột hỏi

han, lo lắng đến nỗi nước mắt sắp

chảy xuống. Nhìn thấy trên cổ con có

hai dấu ngấn đỏ, cô đau lòng muốn

chết, trong lòng mất giết người. “Bé

Thiên, bé Thiên, con mau tỉnh lại đi,

ma ma ở đây…….”

Triệu Thiên Hạo ho khan vài tiếng,

mơ màng mở mắt ra. “Ma ma, ma ma

về rồi…….” Nước mắt lập tức chảy xối

xả, “bé Thiên rất sợ……… cô ta là kẻ

điên…………”

“Bé Thiên đừng sợ, ma ma ở đây, ma

ma không để ai làm hại con!” Triệu

Thoại Mỹ quay đầu lại, hai mắt đỏ

ửng, gào thét.

“Cô muốn gì cứ nhắm vào tôi, đừng có

động đến con trẻ!”

Bé Thiên là mạng sống của cô, bất cứ

kẻ nào muốn làm hại con, cô cho dù

có chết cũng liều cái mạng này.

Phương Hồng Thủy cũng bị té đau, cố

hết sức đứng dậy,

“Cái thằng con hoang này, đáng chết!

Tao muốn cả nhà mày chết hết!”

“ Thủy Nhi, câm miệng!”

Một tiếng lạnh lẽo vang lên từ phía

sau, Phương Hồng Thủy quay đầu lại,

nhìn thấy Võ Vũ Linh đang ngồi trên

xe lăng, không màng tức giận, mà hỏi

một cách hoảng hốt:

“ Vũ Linh, anh bị sao vậy? Tại sao anh

lại ngồi trên xe lăn?”

Võ Vũ Linh không lên tiếng, còn

Phương Hồng Thủy cứ lo lắng hỏi

không ngừng.

Triệu Thoại Mỹ  ôm Triệu Thiên Hạo

về phòng, đóng cửa lại, nén giận.

“Hai người muốn gì thì ra ngoài nói,

đừng làm ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.”


Phương Hồng Thủy căm hận quay đầu

lại, trong mắt sắp chảy ra máu, chỉ

vào Triệu Thoại Mỹ.

“Là mày! Chính mày hại Vũ Linh

thành như vậy phải không? Mày là

con nhỏ đê tiện đáng chết, mày chia

rẻ gia đình tao chưa đủ sao, bây giờ

còn muốn hại chết Vũ Linh hả? Rốt

cuộc mày muốn sao mới chịu dừng

tay đây.”

Cô không biết phải trả lời lại ra sao.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!”

“Mày không cố ý sao? Người anh ấy đã

thành như vậy, mày còn nói mày

không cố ý sao? Tao liều mạng với

mày.” Phương Hồng Thủy đã mất hết

lý trí rồi, đầu tóc bù xù xông về trước

liều mạng với Triệu Thoại Mỹ, nắm

lấy tóc của cô, tàn nhẫn đá vào bụng

cô mấy cái.

Cô ta mà phát điên lên, đúng là quá

đáng sợ, ngay cả Triệu Thoại Mỹ

không còn sức đánh lại, chỉ có thể

chạy trốn.

“ Thủy Nhi, dừng lại………. mau dừng

lại……….” Lòng Võ Vũ Linh nóng như

lửa đốt, nhưng chỉ có thể đứng một

bên lo lắng suông thôi.

Triệu Thoại Mỹ dùng sức giữ tóc lại,

đầu ngửa ra sau, da đầu suýt chút

nửa bị kéo rách, cô đau đến nỗi sắp

khóc ra nước mắt.

Cô cố gắng hết sức, dùng tay đẩy

mạnh Phương Hồng Thủy ra. Do cô

dùng quá mạnh, làm cô ta đụng vào

cái bàn, lào đão té ngã xuống đất.


Đầu của Phương Hồng Thủy choáng

váng, cả thế như đang xoay chuyển,

một lúc sau cô ta mới tỉnh táo lại.

Nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ không có

chuyện gì, còn mình thì lại nhếch

nhác như vậy, cô ta lại phát điên.


Tay của cô ta mò được một con dao

gọt trái cây, mặc kệ mọi thứ, cầm dao

đâm thẳng đến chỗ cô.

“Đồ hồ ly tinh, tao giết mày!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Triệu

Thoại Mỹ không kịp trở tay, trơ mắt

nhìn con dao đâm thẳng đến cổ họng

mình, cô sợ tới mất hồn vía lên mây.


Lúc này, một dáng người đột nhiên

nhào đến trước mặt cô, một tay nắm

chặt lấy lưỡi dao, liền làm cho cả bàn

tay đều là máu. Sắc mặt Võ Vũ Linh

tái mét, giành lại con dao, ném xuống

đất.

“Em dừng tay lại!”

Triệu Thoại Mỹ và Phương Hồng Thủ
đều ngẩn người.

“ Vũ Linh, chân, chân của anh……..”

Triệu Thoại Mỹ còn khiếp sợ hơn, cô

nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện,

anh vốn không hề bị liệt, mọi chuyện

anh làm, chẳng qua chỉ muốn giày vò

cô, khiến cô áy náy. Nếu như không

phải anh đỡ một nhát dao cho cô, cô

thật muốn nhặt con dao lên, đâm cho

anh một nhát.

Võ Vũ Linh có thể cảm nhận được sự

đau khổ trong ánh mắt ở sau lưng

mình, anh cũng không muốn mọi

chuyện bị vạch trần trong tình huống

này. Chỉ là, anh không thể nhìn thấy

cô chết.

Triệu Thoại Mỹ bất thình lình bùng

nổ, đẩy Võ Vũ Linh ra ngoài, gào thét

đến khản cả giọng.

“Đồ cầm thú, anh cút cho tôi……. cút

ra ngoài đi………. tôi không muốn

nhìn thấy anh nữa……. cút đi………”



“Em đừng như vậy……. Thoại

Mỹ……….. anh……..” Anh giữ chặt cổ

tay cô lại, muốn giải thích. Nhưng khi

anh đối mặt với ánh mắt tràn đầy oán

hận của cô, một chữ anh cũng không

nói được, anh suy sụp buông ta cô ra,

kéo Phương Hồng Thủy rời khỏi.

“Anh buông em ra………. buông

ra………… em phải liều mạng với con

đó……… Vũ Linh……”

Triệu Thoại Mỹ đáng sầm cửa lại, tựa

người vào cửa, cả người không còn

sức, ngồi bệch xuống đất, ôm đầu

khóc thật lớn.

Tại sao……….. tại sao anh phải đối xử

cô như vậy………… nhất định phải

khiến cô chết đi, anh mới cam lòng

sao?

Võ Vũ Linh buông Phương Hồng Thủy

ra, mặt mày xanh lét, bỏ đi rất nhanh.

Miệng vết thương đang rỉ máu, chảy

xuống nguyên một đường, nhưng anh

không có cảm giác gì. Trái tim đau

đến chết lặng, cả người cũng mất đi ý

thức.

“Anh đợi đã…….. Vũ Linh, miệng vết

thương của anh đang chảy máu

kìa……….. Anh đừng đi nữa………….

Anh phải băng vết thương lại………..

Vũ Linh………..” Phương Hồng Thủy

cố hết sức đuổi theo anh, kéo tay của

anh vài lần, lại bị anh đẩy ra một

cách thô bạo, làm cô ta giận dữ.


“Anh nổi nóng với em có ích gì, anh có

giỏi thì nổi giận với con hồ ly tinh kia

kìa! Còn giả vờ bị liệt để cô ta đồng

cảm, anh không cảm thấy anh rất thê

thảm rất đáng thương hả? Ngay cả

em cũng coi thường anh!”

Võ Vũ Linh ngừng lại, trái tim bị

thương nặng, mỗi lần hít thở, trái tim

đau đớn đến nỗi cảm giác như nó

không còn là của mình nữa.

Cô ta chạy đến trước mặt anh, nhìn

chằm chằm vào mắt anh.

“Anh cũng nghĩ lại coi, bảy năm qua

em vẫn luôn ở bên cạnh anh, còn cô

ta chưa từng làm gì cho anh cả! Cho

dù cô ta trở về nước, cũng là vì người

đàn ông khác. Còn anh không biết

xấu hổ chạy theo cầu xin cô ta, lại bị

cô ta đá văng. Bây giờ anh theo đến

Hà Lan, cũng chẳng có tác dụng gì,

người ta vốn dĩ không thích anh! Cô

ta chán ghét anh, anh nghe rõ chưa

hả?”

Cả người của anh run cầm cập vì tức

giận, “đừng nói nữa………… một chữ

anh cũng không muốn nghe………”


“Anh không muốn nghe, em càng

muốn nói. Anh chính là một kẻ đáng

thương, anh có chà đạp mình hơn

nữa cũng không có ích gì, cô ta không

yêu anh cô ta không yêu anh……..”


Võ Vũ Linh cực kỳ phẫn nộ, kích động

bóp cổ của cô ta.

“Anh kêu em im miệng!”

Những năm qua, Phương Hồng Thủy

luôn lớn lên trong sự bảo vệ của Võ

Vũ Linh Cô ta từ nhỏ đã quyết tâm trở

thành vợ anh, mặc dù sau khi cô ta

trưởng thành, anh bắt đầu trốn tránh

cô ta, nhưng cô ta vẫn có thể cảm

nhận được, anh yêu cô ta. Nhưng cô

ta không ngờ đến, có một ngày anh sẽ

vì người đàn bà khác, mà bóp cổ của

cô ta.

Một giọt nước mắt rơi xuống.

“Anh vứt bỏ em, vứt bỏ Đào Đào, cuối

cùng thì anh được gì…………. anh cho

rằng cứ tiếp tục quấn lấy nhau, cô ta

sẽ yêu anh sao? Vũ Linh, anh tỉnh lại

đi…………. anh đừng có u mê nữa. Bởi

vì sự cố chấp của anh, làm cho mọi

người đều vô cùng đau khổ………. bao

gồm chính anh………….. anh buông

tha cho chính mình đi……….”

Lời nói của cô ta, từng câu như từng

nhát dao đâm vào trái tim anh. Võ Vũ

Linh thất vọng buông tay, rất đau khổ

rất đau khổ……… Bỗng nhiên anh

không biết mình đang làm gì nữa.

Phá hủy cả thế giới, chỉ để có được cô,

có đáng không?

………….

Bên ngoài không còn tiếng ồn ào nữa,

Triệu Thiên Hạo chạy ra khỏi phòng,

nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ dựa vào

cửa mà khóc, cậu đi đến lặng lẽ vỗ

lưng cô.

“Ma ma, ma ma đừng khóc

nữa………….. Ma ma còn bé

Thiên………..Bé Thiên luôn ở bên ma

ma, không bao giờ rời xa ma ma.”

“Bé Thiên…………” Triệu Thoại Mỹ ôm

chặt người thân duy nhất của mình,

con chính là tất cả của cô. Mất đi con

trai, cô sẽ chết mất.

Cô ôm con quá chặt, bé Thiên có hơi

khó thở, buồn bã hỏi:

“Pa pa không quay về nữa, phải

không ma ma?”

“…………… Xin lỗi con…………” Cô vẫn

luôn muốn cho con có một gia đình

trọn vẹn, thế mà cô lại làm không

được, cô cảm thấy rất áy náy với con.

Nhưng mà chính cô cũng đâu muốn

vậy………

Hai người check in tại khách sạn gần

đó, lúc nãy cãi nhau một trận nên bây

giờ ai nấy cũng mệt lã, cũng coi như

đã bình tĩnh lại, không cãi nhau nữa.

Phương Hồng Thủy ngồi xổm bên

Võ Vũ Linh, giúp anh bôi thuốc. Mặc

dù anh đã làm một số chuyện làm cô

đau khổ. Nhưng nhìn thấy anh bị

bong da tróc thịt như vậy, cô vẫn cảm

thấy rất đau lòng, một giọt nước mắt

rơi xuống.

"Sao anh lại ngốc như vậy, lại xông

thẳng đến đỡ một nhát dao. Bàn tay

này, anh không cần nữa hả? Nếu để

lại tật thì biết sao đây?"

Võ Vũ Linh có hơi lơ đễnh, ngơ ngác,

ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, sau đó nở

nụ cười chế giễu mình.

Nếu như anh mất đi cô ấy, anh còn

cần cái mạng này sao?

Cho dù anh oán hận cô ấy, thì cô ấy

vẫn quan trọng hơn cái mạng của

anh. Lần đánh bom ở Paris, rồi

chuyện đụng xe mấy ngày trước, và

bây giờ cũng vậy! Chỉ cần cô ấy gặp

nguy hiểm, anh nhất định sẽ xuất

hiện đầu tiên. Cho dù mất cái mạng

này, anh cũng không để cô ấy chịu bất

kỳ nỗi đau nào.

Ngay cả mạng sống cũng không cần,

thì bàn tay này anh còn quan tâm đến

sao?

Nhưng đáng tiếc, anh vì cô ấy làm tất

cả, thế mà không đổi lại được chút

cảm động nào từ cô ấy. Thậm chí ngay

khi anh bằng lòng từ bỏ thù hận, cầu

xin cô ấy quay về, cũng bị cô từ chối,

cuối cùng chỉ chứng tỏ anh buồn cười

biết bao nhiêu.

Sau khi cẩn thận băng bó vết thương

cho anh, Phương Hồng Thủy vẫn

không yên tâm, muốn dặn dò anh

nhiều hơn, nhưng không biết phải

nói như thế nào. Bởi vì, trong mắt của

anh không có cô, cũng không thấy cô

nói. Cô nghẹn ngào ôm mặt của anh

lại, để anh nhìn thẳng vào mình.


"Nghiêu, anh nhìn em đi................ anh

nhìn em có được không? Anh đừng

đối xử em như vậy! Em rất khó

chịu..........

"Xin lỗi em........."

"Anh không cần xin lỗi em! Em chỉ

muốn anh thôi! Lúc trước là lỗi của

em, em không nên ngang ngược như

vậy, không nên cầm dao đâm Triệu

Thoại Mỹ, đều là lỗi của em. Em sẽ

sửa, sau này em không như vậy nữa

có được không? Em sẽ làm một người

vợ tốt, không ghen tuông tức giận,

không làm hại người khác. Anh nói gì

em cũng nghe mà, chúng ta vẫn giống

như lúc trước có được không anh?"



Cô khóc lóc cầu xin, quỳ xuống trước

mặt anh. Lòng tự trọng hay thù hận gì

đó, cô từ bỏ hết, cô chỉ cần anh. Vì

anh điều gì cô cũng sửa được mà.

"Anh từ bỏ Triệu Thoại Mỹ đi, anh còn

có em, còn có Đào Đào, một nhà ba

người chúng ta nhất định sẽ hạnh

phúc mà.......... nhé? Chúng ta sẽ giống

như lúc trước............ có được không

anh? Em xin anh đó..........."

Võ Vũ Linh đau đớn đến tan nát cõi

lòng. Nỗi đau của cô, giống như từng

nhát dao, rạch trăm ngàn nhát trên

người anh, tựa như đang giày xéo trái

tim anh.

Anh đau đớn oán hận sự ích kỷ của

mình, mang đến cho cô một gia đình

không hạnh phúc.

Anh cố gắng mở miệng, giọng nói vô

cùng run rẩy,

" Thủy Nhi, anh đã từng cố gắng, anh

đã rất cố gắng rồi............. Sau khi Đào

Đào ra đời, anh đã rất cố gắng quên

cô ấy mà ở bên cạnh em............ Nhưng

mà, anh làm không được? Cho dù em

bắt ép anh ở bên cạnh em, thì trái tim

anh vẫn ở chỗ cô ấy. Nó luôn nhớ đến

cô ấy, yêu cô ấy........."

"Anh có thể hứa với em không gặp cô

ấy trong ba tháng hay khoảng thời

gian dài hơn nữa. Nhưng sau đó thì

sao? Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ mất

kiểm soát mà chạy đi tìm cô ấy. Anh

không muốn mang đến hy vọng cho

em, rồi lại để em thấy vọng, làm như

vậy chỉ càng làm cho em đau khổ hơn

thôi."

Lúc này đây Phương Hồng Thủy mới

thực sự cảm nhận sâu sắc cái gì là

diệt vong mãi mãi. Đối mặt với một

người đàn ông không yêu mình, cô có

cầu xin anh ta yêu mình như thế

cũng không có ích gì, chỉ càng làm

mình thêm đáng thương. Cô thất

vọng cười mỉa, ánh mắt lạnh lẽo

mông lung.

"Cho nên.......... anh có làm thế nào

cũng không thể em yêu được nữa,

đúng không? Chúng ta không thể nào

quay trở lại như lúc trước, đúng

không?"

Võ Vũ Linh nắm chặt bàn tay lại, nỗi

đau khổ làm anh không thể nói nên

lời.

"Không có anh, em sống còn có ý

nghĩa gì nữa, không bằng chết quách

đi cho xong." Ánh mắt của cô đột

nhiên trầm xuống, quyết tâm xông

thẳng đến cửa cổ, nắm chặt khung

cửa sổ muốn nhảy xuống.

" Thủy Nhi, em làm gì vậy..........." Võ Vũ

Linh xông đến giữ cô lại, cô cố gắng

giãy dụa, thét chói tai.

"Anh buông em ra......... buông em

ra................. em sống đã không còn ý

nghĩa gì nữa rồi........... anh để em chết

đi............. để em chết đi............."

" Thủy Nhi, em bình tĩnh lại đi!" Võ Vũ

Linh kéo mạnh cô từ bên ngoài cửa

sổ vào, ôm chặt lấy cô.

"Em không thể chết, em còn Đào Đào

mà!"

"Đào Đào........." Phương Hồng Thủy

đang giãy lụa dữ dội bỗng ngừng lại,

nỗi chua xót bỗng ập đến. Bây giờ cô

quá đau buồn rồi, ngay cả chết cũng

không thể chết............. cô không nỡ bỏ

rơi Đào Đào............ nhưng sống như

thế này còn đau khổ như cả chết.

"Tại sao anh lại đối xử em như vậy?

Tại sao?" Cô quay người lại đánh liên

tục vào lồng ngực của anh, "tại sao

vậy, tại sao......... Anh là đồ độc

ác........... em hận anh.........."

Võ Vũ Linh để mặc cho cô trút giận,

nếu điều này có thể làm cho cô bớt

đau khổ hơn. Cho dù có giết chết anh,

anh cũng không nói một chữ.

Ngoài việc nói xin lỗi hết lần này sang

lần khác, anh cũng không biết mình

có thể làm gì. Những tội lỗi này, để do

anh mà ra, anh lại không có cách nào

kết thúc nó, khiến cho cả ba đều bị

giày vò, tội của anh quá nặng rồi.


............

Sau ba ngày vật vã với nỗi đau, Triệu

Thoại Mỹ mới bình tĩnh trở lại. Sáng

sớm đưa bé Thiên đến trạm xe buýt

của trường xong, vừa mới về đến

nhà, thì gặp phải người mình oán hận

nhất. Ánh mắt rực lửa, quay đầu bỏ

đi.

"Đứng lại........" Anh đuổi theo cô, giữ

cô lại. "Tôi có chuyện muốn nói với

em!"

"Nhưng tôi không muốn nghe! Anh

buông tay ra!"

"Tôi biết em oán hận tôi vì tôi gạt em!

Nhưng nghĩ đến nhà họ Triệu của em

nợ tôi hai mạng người, thì điều này

có đáng gì."

"Võ Vũ Linh, anh nói xong chưa! Anh

đừng có lấy cái cớ đó ra rồi làm

những chuyện không bằng cầm thú

với tôi. Tôi nói rồi, những chuyện đó

chẳng có liên quan gì đến tôi, tôi

không cần phải bù đắp gì cả! Những

giày vò anh gây ra cho tôi, đã đủ tàn

nhẫn rồi. Nếu như anh còn là con

người thì hãy dừng lại tất cả đi,

buông tha cho tôi đi! Tôi sắp điên lên

rồi!"

"Em sắp điên lên sao?" Võ Vũ

Linhcười mỉa, gào to. "Vì em, tôi cũng

sắp điên lên rồi! Em cho rằng, sau khi

em giày vô tôi đau đớn đến thế này,

thì có thể sống yên sao? Nằm mơ đi!

Ngày mai tôi về Đài Loan, em theo tôi

về!"

"Tôi không đi!" Cô từ chối anh trong

tâm trạng kích động.

"Không đi à?" Ánh mắt tàn nhẫn của

anh nhíu lại. "Không đến lượt em nói

không đi đâu!"

"Anh dựa vào gì hả? Muốn ép tôi về

Đài Loan, trừ khi anh ôm cái xác tôi

về đi!"

"Tôi cần cái xác của em làm gì? Tôi

cũng không có sở thích làm chuyện

đó với xác chết. Tôi có cách làm cho

em phải về Đài Loan."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro