Chương 161(The End)


Chương 161: Kết Thúc Ngọt Ngào

Võ Vũ Linh cũng không tức giận, còn

tươi cười.

"Nghe nói là cậu cứu tôi, cám ơn nha!

Lần này tôi nợ cậu, sau này sẽ trả cho

cậu!"

"Tôi vốn chẳng trông chờ gì anh đâu,

nhưng anh đã nói như vậy, tôi sẽ nhớ

kỹ. Về sau lúc tôi cần anh giúp, anh

đừng thoái thác là được!"

"Tôi biết rồi, tôi giống loại người vậy

sao?"

Giữa hai người không có mùi thuốc

súng, lại còn giống hai người bạn

thân, cuối cùng Triệu Thoại Mỹ cũng

yên lòng, nhẹ nhàng thở ra.

Có đôi khi, tình cảm giữa hai người

đàn ông cũng rất khó nói. Rõ ràng lúc

trước cấu xé nhau dữ dội, giống như

phải bắt người kia chết đi. Chớp mắt

lại trở thành bạn tốt với nhau, thật kỳ

lạ! Dù sao đây cũng xem là một

chuyện tốt!

Cô đứng dậy đi rửa trái cây mời

khách, cũng cho bọn họ có nhiều thời

gian hiểu biết nhau hơn. Hứa Linh

Lung cũng đi theo, "tôi giúp cô nhé!"

Cô ấy im lặng sốt quãng đường, rất

cẩn thận, Triệu Thoại Mỹ chủ động

mở lời. "Có phải cô có chuyện gì

muốn nói với tôi không?"

"Ưm! Tôi biết tôi nói như vậy sẽ rất vô

lý, cũng rất ngây thơ, nhưng..... Cô và

Hữu Quốc, thật không có gì sao? Anh

ấy vẫn rất lo lắng cho cô!"

"Cô yên tâm đi! Chúng tôi không có gì

thật mà, chỉ là bạn tốt thôi! Người tôi

yêu, là Vũ Linh, cũng chỉ có anh ấy!"

"Tôi biết, nhưng mà Quốc đối với

cô........ Có lúc tôi vẫn không kiềm nén

được ghen tuông."

"Ai cũng có quá khứ của mình, đây là

sự thật không thể nào thay đổi.

Nhưng tôi tin, chỉ cần cô đối xử tốt

với anh ấy, Hữu Quốc nhất định sẽ

cảm nhận được tấm chân tình của cô.

Giữa tôi và anh ấy đã không thể nữa

rồi, anh ấy phải quên tôi đi, đó chỉ là

vấn đề về thời gian thôi."

"Hai người đã kết hôn rồi, người ở bên

cạnh anh ấy suốt cuộc đời, là cô! Cho

nên, trước hết cô phải có lòng tin ở

mình. Người con gái tốt như cô, anh

ấy sẽ không có lý do nào không thích

cô, đúng không nào? Nếu nói có gì,

thì tôi nghĩ đó là "mưa dầm thấm lâu"

thôi."

"Nghĩa là gì?"

"Đó là cô không cần nóng vội, phải đi

từ từ đi vào cuộc sống của anh ấy, để

cô trở thành một phần nào đó của

anh ấy. Có một ngày, anh ấy sẽ chợt

nhận ra, anh ấy không thể rời xa cô

được. Lúc đó, cô thành công rồi."

Hứa Linh Lung suy nghĩ rất lâu, trên

môi cuối cùng cũng nở một nụ cười

thoải mái. "Cám ơn cô! Cô thật tốt!"

"Không phải tôi tốt đâu! Tôi chỉ hy

vọng Hữu Quốc hạnh phúc. Tôi cũng

tin, cô chính là người mang đến hạnh

phúc cho anh ấy!"

"Ừm! Tôi nhất định sẽ cố gắng!" Khi

đã gở bỏ được khúc mắc này, Hứa

Linh Lung mới hiểu ra. "Tôi giúp cô

rửa táo nhé!"

Bốn người nói chuyện với nhau đến

tối, Hữu Quốc nhìn thấy trời đã tối

rồi, bèn đứng dậy, "vậy chúng tôi

không quấy rầy hai người nữa, hôm

khác đến thăm anh."

"Đừng đến nữa! Hôm khác tôi cũng ra

viện rồi, anh trù tôi nằm viện hoài

sao?"

"Anh tên khốn này, đừng lấy tấm chân

tình của người ta nói vậy chứ?"

Võ Vũ Linh cười, nói với Triệu Thoại

Mỹ: "Em tiễn hai người họ đi!"

"Vâng!" Triệu Thoại Mỹ đưa hai người

đến cửa bệnh viện, "Hai người nhớ

gửi thiệp cho em đó! Em nhất định sẽ

tham dự hôn lễ của hai người. Nếu

lúc đó Vũ Linh khỏe rồi, cũng sẽ đến

chung vui."

"Tất nhiên rồi! Em nhớ cho li xì đỏ là

được!" Hữu Quốc giả vờ nghiêm túc

vuốt cằm. Bao lì xì của tổng tài tập

đoàn Hoàn Cần, không ít hơn một hai

trăm triệu, thì sẽ rất mất mặt nha!"

"Anh chẳng nghiêm túc chút nào."

Hứa Linh Lung hờn giận thúc anh

một cái.

"Anh rất nghiêm túc mà!"

"Em biết rồi! Đến lúc đó sẽ tặng anh

một món quà thật lớn!"

Hữu Quốc mỉm cười nhìn Triệu Thoại

Mỹ, nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy

hạnh phúc, anh cũng mừng cho cô.

Anh biết rõ, mình phải buông tay thật

rồi. Anh chỉ có thể làm cho cô bấy

nhiêu thôi. Hạnh phúc sau, phải tự cô

giành lấy rồi. Anh tin rằng, Võ Vũ

Linh cũng yêu cô như vậy, nhất định

sẽ chăm sóc cô thật tốt, không cần

anh phải lo lắng nữa.

Hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh, đã có

một người con gái cần anh chăm sóc.

Hứa Linh Lung mới là người quan

trọng trong cuộc đời anh.

Triệu Thoại Mỹ nhìn hai người rời đi,

mười ngón tay đan vào nhau, ngọt

ngào thân thiết, bóng dáng đó làm

cho người khác vô củng hâm mộ. Cô

có thể cảm nhận được, trong trái tim

của Hữu Quốc bây giờ đã có Hứa Linh

Lung. Thêm một thời gian nữa, anh sẽ

yêu cô ấy, bọn họ nhất định rất hạnh

phúc, vậy quá tốt rồi.

Cô và Võ Vũ Linh, cũng sẽ rất hạnh

phúc!

Quay trở về phòng bệnh, Võ Vũ Linh

đang đợi cô. Đèn đã được bật lên, ánh

đèn nhẹ nhàng chiếu xuống, làm cho

cả căn phòng trở nên ấm áp. Gương

mặt của anh, cũng được tôn lên hết

sức dịu dàng, làm cô ngẩn ngơ cảm

thấy mình đang ở nhà, rất ấm áp.

"Bọn họ đi rồi sao?"

"Vâng!"

Triệu Thoại Mỹ ngồi bên người anh,

nắm lấy tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Anh mệt không? Có muốn nghỉ ngơi

chút không?"

"Anh không mệt, chỉ muốn nhìn em

thôi." Anh ngẩn ngơ nhìn cô, ánh mắt

vô cùng dịu dàng.

"Em cũng không bỏ đi mà!"

"Nhưng anh sợ chớp mắt một cái, anh

lại không nhìn thấy em nữa, cho nên

anh không dám nhắm mắt."

"Ngu ngốc mà! Anh như vậy là đang

cố ý tỏ ra dễ thương sao?"

"Không phải! Anh sợ thật mà! Em có

thể hứa với anh một chuyện không?"

Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô,

mong cờ lời hứa của cô.

"Sau này đừng rời xa anh nữa, chúng

ta đừng cãi nhau nữa, được không

em?"

"Vâng! Xin lỗi anh! Lúc trước em

không nên nói với anh như vậy, thực

ra em vẫn luôn tin tưởng anh và

Hà Liên không có gì, do lúc đó em

giận quá, mới nói những lời như vậy.

Anh biết rõ mà, em làm sao nỡ lòng

rời xa anh......."

"Đã vậy, em còn làm anh bị thương."

Nghĩ lại, trong lòng cô đầy tự trách.

"nếu em không phải luật sư, cũng sẽ

không gặp phiền phức, anh cũng

không......" Nói đến đây, hai mắt cô

ửng đỏ, lời nói nghẹn ngào.

"Thực ra, anh không cần phải đỡ nhát

dao đó cho em. Anh vì em bị thương,

như vậy đủ rồi, em không muốn anh

lại........"

"Ngốc à!" Võ Vũ Linh rất đau lòng, lau

đi nước mắt trên khóe mắt của cô.

"Em đừng khóc nữa! Anh vì em làm

bất cứ chuyện gì, cũng đáng mà. Hơn

nữa, không phải anh vẫn ổn sao? Tất

cả mọi chuyện đã qua rồi......... Nhưng

anh rất lo lắng cho em, em đang

mang thai, em tạm thời đừng làm luật

sư nữa!"

"Vâng! Em hứa với anh!"

"Em còn nhớ ngày chúng ta cãi nhau,

anh hỏi em, có muốn trở về Hà Lan

nữa không?"

Cô lắc đầu, "không cần đâu anh! Em

đã quyết định rồi, ở lại Đài Loan với

anh. Sau này, em sẽ không nhỏ nhen

như vậy nữa, cũng không hay nghi

ngờ nữa, em không cãi nhau với anh

nữa, thật đó.......... Em sẽ tin tưởng

anh!"

"Ừ! Em nhắm mắt lại đi." Anh vươn

tay quơ trước mắt cô, chắc chắn cô

không giả bộ, Võ Vũ Linh lấy một cái

hộp ở dưới gối. "Có thể mở mắt ra rồi,

tặng cho em nè!"

Triệu Thoại Mỹ mở mắt ra nhìn, đó là

một sợi dây chuyền và hoa tai ngọc

bích có hình phiến lá, màu ngọc bích

xanh biếc, trong suốt như một giọt

nước. "Đây là......."

"Hôm đó, anh kể khổ với Hà Liên. Cô

ấy bảo anh mua quà tặng em, cho em

một sự bất ngờ, cho nên sau khi tan

ca cô ấy đi chọn cùng anh."

"Xin lỗi anh, em còn......"

"Em đừng nói xin lỗi nữa! Anh biết

mà!" Võ Vũ Linh nhếch môi, "mặc dù

cầu hôn bằng dây chuyền rất kỳ lạ,

nhưng anh vẫn phải hỏi em. Triệu

Thoại Mỹ, em bằng lòng gả cho anh

thêm lần nữa không?"

Trong tình cảnh này, Triệu Thoại Mỹ

rơi một giọt nước mắt xuống, làm

Võ Vũ Linh cuống cuồng lau cho cô.

"Em không đồng ý cũng đừng khóc

nha, cũng không ai ép em mà!"

"Ai nói em không đồng ý chứ!" Cô hờn

giận, "chỉ là em, em cảm động quá

thôi! Chúng ta không phải từng kết

hôn với nhau rồi sao? Còn muốn kết

hôn nữa sao?"

"Không giống nhau! Lúc trước là cuộc

hôn nhân mua bán, nhưng lần này, là

vì anh yêu em, cho nên mới lấy em!

Em có bằng lòng gả cho anh, trở

thành vợ của Võ Vũ Linh anh, còn là

mẹ của hai đứa con của anh không?"

Cô ngừng khóc mỉm cười, "bằng lòng,

tất nhiên bằng lòng rồi!"

"Em suy nghĩ kỹ chưa đó? Không hối

hận chứ? Đây là chuyện cả đời đó!"

"Anh cái đồ ngốc này, biết rõ em đồng

ý, còn cố ý nói vậy!"

Võ Vũ Linh kêu gào oan ức.

"Anh làm sao biết em yêu anh như

vậy, vừa nói đồng ý ngay."

"Ai yêu anh chứ, chỉ biết dát vàng lên

mặt!"

"Nếu em không yêu anh, lúc nãy ai

liên tục nói hai lần em đồng ý, em

đồng ý, giống như sợ không gả đi

được vậy."

"Anh......" Cho anh chút mặt mũi, thì

anh bắt đầu lên mặt! Triệu Thoại Mỹ

quay mặt qua một bên, "để chứng

minh em không thể gả được, em đành

không gả vậy."

"Không gả? Sao được hả? Lúc nãy em

vừa mới đồng ý với anh, em không

thể nuốt lời được!"

"Anh không biết câu nói đừng nghe

những gì con gái nói sao? Em nói

không gả, anh có thể trói em đến nhà

thờ sao?"

"Nếu em không gả thật, anh chỉ có thể

làm như vậy!" Vẻ mặt Võ Vũ Linh kiên

quyết, gian xảo cũng dịu dàng, cười

hi hi nói. "Đương nhiên, anh vẫn hy

vọng em ngoan ngoãn gả cho em, làm

bà xã của anh! Anh sẽ yêu thương

cưng chiều em! Gả cho anh đi? Được

không? Được không em?"

Anh làm nũng cọ cọ vào người cô, còn

cố ý làm ra vẻ dễ thương, Triệu Thoại

Mỹ hết biết làm gì, đành phải đầu

hàng. "Được rồi được rồi! Em nể mặt

bé Thiên, gả cho anh đó......"

"Vậy mới ngoan chứ!" Võ Vũ Linh mở

cờ trong bụng, không quan tâm vết

thương vẫn còn đau, ôm cô vào trong

lòng, hôn cô một cái thật kêu.

"Bà xã, anh yêu em! Rất yêu rất yêu

em!"

"Em cũng vậy!" Triệu Thoại Mỹ đỏ

mặt kêu một tiếng, "ông xã!"

Hai người ôm chặt nhau đắm chìm

trong hạnh phúc, ôm rất lâu, luyến

tiếc không nỡ tách ra............

Part 1

Từ sau khi Võ Vũ Linh và Triệu Thoại

Mỹ hòa hợp với nhau, hai người cùng

nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc

ngọt ngào, không còn cãi nhau nữa.

Thời gian như dòng nước chảy trôi

qua trong ngọt ngào, bụng của Triệu

Thoại Mỹ mỗi ngày một lớn, chớp

mắt thì đã được tám tháng. Võ Vũ

Linh cũng dành nhiều thời gian chăm

sóc cô hơn, phần lớn công việc đều

giao cho Hà Liên giải quyết, chỉ có

khi có cuộc họp nào quan trọng, anh

mới tham dự.

Dự họp hết một ngày, Võ Vũ Linh vội

vàng chạy về nhà, hào hứng mở cửa

ra gọi: "Bà xã ơi, anh về rồi!"

Triệu Thoại Mỹ ngồi ở bàn trang điểm

đưa lưng về phía anh, bờ vai run run,

khóc thút thít.

Võ Vũ Linh sốt ruột vội hỏi cô bị sao

vậy, cô ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đỏ

hoe, khóc giống như một đứa trẻ chịu

ấm ức. "Em lại mập lên rồi......... Sắp

sửa không mặc vừa áo cưới rồi.........."

Nói xong, cô khóc tiếp.

"........" Võ Vũ Linh thở nhẹ ra, vừa

buồn cười vừa đau lòng.

"Anh còn tưởng chuyện gì to tát, em

làm anh hết cả hồn!"

"Đây còn không phải chuyện lớn sao?

Tám tháng này em đã mập lên mười

ký rồi, mập tới sắp sửa đi hết nổi."

"Đó là vì em mang thai mà!"

"Lúc em mang thai bé Thiên cũng đâu

mập tới vậy, đều tại anh, cho em ăn

quá trời đồ bổ, nuôi em thành vậy nè,

anh cố ý mà!" Vung bàn tay béo núc

ních đấm anh, "tại anh tại anh đều tại

anh!"

"Được rồi, đều tại anh, được chưa?"

Võ Vũ Linh đau lòng lau nước mắt

cho cô, "em như vậy không phải đang

làm anh đau lòng sao? Phụ nữ có thai

cần phải bồi bổ mà! Đợi sau khi BB

sinh ra, sẽ mau ốm lại thôi, đừng lo

lắng quá!"

"Nếu không ốm được phải làm sao

đây?"

"Vậy thì có sao đâu chứ? Anh vẫn yêu

em thôi!"

"Chưa chắc đâu! Nếu em mập ú, anh

không thèm em nữa rồi!"

"Anh yêu là chính con người em, cho

dù em trở nên như thế nào, anh cũng

yêu em mà!"

"Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt!"

Triệu Thoại Mỹ không khóc nữa,

nhưng lông mày vẫn cau lại.

"Em mập như vậy, áo cưới mặc không

vừa nữa, phải làm sao đây?"

"Ngày mai qua đó thử xem? Hà Liên

nói rất đẹp mà!"

"Chẳng qua cô ấy không muốn em

buồn thôi!" Nghĩ lại mà tức giận, "ai

kêu anh nảy ra ý kiến kết hôn lúc

mang thai, nói như vậy rất đặc biệt.

Em giờ mập như con khủng long,

tuần sau kết hôn, nhất định sẽ dọa

chết người!"

Võ Vũ Linh cố ý biện minh , "chuyện

đó......... Kết hôn lúc mang thai, hình

như là ý kiến của em, anh cũng phản

đối rồi mà. Em nói bà xã nói phải

Từ nghe, nên anh đành nghe theo!"

Triệu Thoại Mỹ đỏ mặt,

"em không biết, do anh nói, chính

anh nói, chính anh!"

"Được rồi! Là anh sai! Đừng giận nữa

được không? Anh xin lỗi em mà." Ai

cũng nói phụ nữ là người không nói

lý lẽ nhất, đúng là không sai, đặc biệt

là phụ nữ có thai, chẳng chịu nói lý gì

cả, cái gì cũng là anh sai! Nhưng ai

kêu anh yêu người phụ nữ này sâu

đậm đến vậy chứ? Cô nói anh sai, thì

là anh sai, anh bằng lòng mà!

Triệu Thoại Mỹ lại oán trách một

phen, mới hài lòng, không mở miệng

nữa.

"Đừng giận nữa? Anh chuẩn bị nước

cho em rửa mặt."

Từ công ty vội vã chạy về, trên người

Võ Vũ Linh còn mặc âu phục thẳng

thớm. Trong chớp mắt lại biến thành

người đàn ông đảm đang chu đáo, cởi

âu phục ra, xắn tay áo lên, bận rộn

chuẩn bị nước và khăn. Ngồi xổm

trước mặt Triệu Thoại Mỹ, vắt khăn,

lau mặt cho cô. Động tác rất nhẹ,

giống như đang nâng niu một con

búp bê bằng xứ, cực kỳ cẩn thận.

Triệu Thoại Mỹ lại rơi nước, "anh tốt

với em quá....."

Nhìn hấy cô lại rơi nước mắt, Võ Vũ

Linh vội lau đi, "ngốc à, anh tốt với

em, em cũng khóc sao?"

"Em cũng không biết, gần đây tự dưng

rất thích khóc.............. Càng hạnh

phúc, càng muốn khóc."

"Gần đây trời lạnh rồi, ngâm chân

nhé!" Võ Vũ Linh đi thay nước, đổi

chậu nước ấm, nâng hai chân cô bỏ

vào trong nước. "Nước có đủ ấm

không?"

"Ưm! Lúc nãy, em nổi nóng với anh,

anh có ghét em không?" Có lẽ vì cô

mang thai, tính tình thất thường, một

lát thì khóc, một lát lại buồn. Cũng

may anh vẫn luôn bao dung cô, suốt

tám tháng trời, làm cô rất cảm động.

"Đương nhiên không rồi! Con gái đôi

khi nổi nóng cũng rất đáng yêu! Phụ

nữ có thai cảm xúc thất thường, cũng

là chuyện bình thường. Ngày mai anh

không đi làm, anh dẫn em đến lớp cô

Trịnh học về điều tiết cảm xúc khi

mang thai nhé?"

"Anh không chê em phiền phức sao?"

"Làm gì có? Lúc trước khi em mang

thai bé Thiên, cũng chỉ có một mình,

rất vất vả. Anh nợ em quá nhiều, coi

như anh bù đắp cho em đi. Hơn nữa,

đây là chuyện người làm cha như anh

nên làm mà!"

Anh vừa dịu dàng giúp cô rửa chân,

vừa an ủi. "Em đừng lo lắng nữa, cho

dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn ở

bên em và cục cưng. Anh không chê

em mập, càng không chê em phiền

phức đâu. Em đừng tự mình dọa

mình nữa, thả lỏng người được

không?"

"Vâng!" Triệu Thoại Mỹ càng hy vọng

hơn bất cứ ai hết, sẽ sinh cục cưng

trong bụng bằng tâm trạng vui vẻ

nhất. Nhưng đến lúc gần sinh, cô cứ

luôn khó có thể kiểm soát tâm trạng

lo âu, cô cũng rất lo lắng cảm xúc của

người mẹ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe

của thai nhi.

Hít thật sâu, để nụ cười lại hiện trên

môi. "Em không sao rồi, anh đừng lo

lắng!"

"Ừm! Như vậy mới tốt!" Anh ôm cô,

đặt cô trên giường, hôn nhẹ lên trán

cô, "em nghỉ ngơi sớm đi! Anh đi tắm,

sẽ ra nhanh thôi!"

"Vũ Linh......." Bỗng nhiên Triệu Thoại

Mỹ kéo tay anh lại, mỉm cười, nhưng

vẫn có chút lo lắng.

"Chúng ta sẽ hạnh phúc như thế này

mãi mãi, đúng không anh?"

"Ngốc à! Tất nhiên là vậy! Chúng ta sẽ

càng ngày càng hạnh phúc. Sẽ cùng

nhau nhìn thấy bé Thiên, còn có đứa

bé này trưởng thành. Em phải tin

chính mình, và tin anh, được không

nào?" Anh nằm xéo bên người cô, để

cô dựa vào mình, nghe tiếng tim đập

ổn định của anh.

Một tay cầm lấy tay cô, để trên môi.

"Anh hứa với em, hạnh phúc của

chúng ta, chắc chắn sẽ không đứt

đoạn, anh sẽ nắm chặt tay em trong

tay anh. Chỉ cần em không rời xa anh,

anh sẽ không buông tay! Anh sẽ nắm

tay em, cùng em đi đến già!"

"Vâng! Anh không rời xa em, em sẽ

không buông tay anh! Mãi mãi bên

nhau." Nghe thấy nhịp tim của anh,

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy rất yên

bình, nhẹ nhàng chìm vào trong giấc

ngủ. Ở trong mơ, cũng có anh và bọn

nhỏ ở bên cạnh.........

Ở ngoại thành Đài Loan.

Một hôn lễ nhỏ đang được tổ chức tại

một nhà thờ nằm trên con đường rậm

bóng cây, trên cây treo đủ loại bong

bóng màu hồng, nhìn vào dễ dàng

cảm nhận được niềm hạnh phúc và

tấm lòng chân thành của đôi vợ

chồng mới cưới. Võ Vũ Linh và Triệu

Thoại Mỹ sánh bước đứng ở cửa nhà

thờ, chào đón khách mời.

Không giống như hôn lễ linh đình lúc

trước, đây là một hôn lễ nhỏ hoàn

toàn mới chỉ mời những người bạn

thân thiết nhất của bọn họ, đầy ấp ấm

áp và hạnh phúc.

Trên người Triệu Thoại Mỹ mặc chiếc

váy cưới màu trắng, mặc dù thân

hình mập mạp thấy rõ, nhưng trên

gương mặt tròn trịa vẫn tản ra ánh

sáng của một người mẹ, cả người

chìm trong ánh sáng mặt trời, trên

mặt nở nụ cười vui vẻ, cực kỳ xinh

đẹp. Võ Vũ Linh ít khi mặc áo đuôi

tôm màu trắng, tản ra một sự tao nhã

mới lạ.

Từ sau khi ở bên Triệu Thoại Mỹ, tính

tình của anh càng ngày càng trở nên

dịu dàng, không còn mặt ủ mày chau

như lúc trước. Tất cả nhân viên trong

công ty cũng cảm nhận được sự thay

đổi của anh, nên mọi người vô cùng

biết ơn tổng tài phu nhân, cho nên họ

càng ra sức làm việc hơn.

"Ây da, cô gái béo ú này là ai đây? Áo

cưới sắp sửa rách toẹt ra rồi!"

Xa xa vang đến tiếng trêu chọc của

một người đàn ông yêu nghiệt, Triệu

Thoại Mỹ nhìn qua. Miệng mồm vẫn

thối tha như vậy, nhưng vẫn không

làm người khác chán ghét ngoài Hữu

Quốc ra thì còn ai vào đây.

Hứa Linh Lung như chú chim nhỏ nép

ở bên cạnh anh, xinh xắn đấm anh

một cái, "sao anh lại nói vậy hả?"

"Còn không cho anh nói sự thật sao?"

"Anh........"

Thái độ của hai người rất tự nhiên, có

thể thấy rõ tình cảm đã tăng lên rất

nhiều.

Triệu Thoại Mỹ nhìn thấy bụng Hứa

Linh Lung hơi nhô lên, mắt liền sáng

lên. "Cô mang thai rồi à?"

Cô ấy thẹn thùng gật đầu, "cũng được

năm tháng rồi!"

"Chúc mừng hai người nha!" Cô còn

vui mừng hơn bọn họ, cũng không

quên quở trách Hữu Quốc.

"Anh giữ bí mật kín thật! Muốn đợi

khi cục cưng sinh ra rồi mới nói cho

em biết sao?"

"Làm gì có chứ? Anh còn muốn lập

hôn ước cho con anh với con em đó!

Nếu là một nam một nữ, thì cho

chúng làm anh em, còn nếu hai trai

thì cho chúng làm gay, còn nếu là hai

nữ thì làm les!"

"......" Triệu Thoại Mỹ hết nói, thật là

gian ác mà!

Võ Vũ Linh tất nhiên không vui rồi,

"cậu lấy móng vuốt ma quỷ của cậu

ra xa cục cưng đi, để tránh vấy bẩn

cục cưng!"

"Hey! Anh nói câu này tôi nghe hết

vui rồi, cái mà nói vấy bẩn hả? Hai

bên môn đăng hậu đối không thua

kém nhau mấy nha!"

Triệu Thoại Mỹ cười đến đau bụng,

"chuyện hôn ước sau này hãy nói đi,

nhưng làm mẹ nuôi, em chắc chắn

phải làm!"

"Có cho li xì không? Có cho quà

không?"

"Tất nhiên có rồi!"

"Vậy được! Sau khi con sinh ra sẽ cho

em làm mẹ nuôi!"

"Cứ quyết định vậy đi! Đi vào ngồi

trước đi!"

Hữu Quốc và Hứa Linh Lung vô cùng

âu yếm quàng tay nhau rời khỏi.

Chưa đến vài phút, lại có một đôi

bước vào. " Thoại Mỹ, chúc mừng

em!"

"Cảnh Đường sao?" Triệu Thoại Mỹ có

hơi bất ngờ. Bọn họ đã nhiều năm rồi

không liên lục với nhau, cô cũng

không có được bất kỳ tin tức gì của

anh, chỉ có thể gửi thiệp theo địa chỉ

cũ, không ngờ anh lại đến dự hôn lễ,

làm cô rất vui.

Bên anh, còn có một người đẹp duyên

dáng mang phong cách Mỹ Latinh.

"Cô đây là?"

"Cô ấy là bạn gái anh, Linda."

Linda cũng có sự nhiệt tình của người

Mỹ Latinh, chủ động giơ tay ra,

"cô là Thoại Mỹ mà anh ấy hay nhắc

đến à, rất vui khi được biết cô! Mặc

dù bụng có hơi lớn một chút, nhưng

cô vẫn rất xinh đẹp nha!"

"Cám ơn cô! Cảnh Đường là một người

đàn ông tốt, chúc hai người hạnh

phúc nhé!"

"Con người anh ấy rất tốt, chỉ là nhiều

lúc quá cứng nhắc thôi."

"Anh cứng nhắc lúc nào hả? Dưới sự

dạy dỗ của em không phải anh đã tốt

hơn nhiều rồi sao?"

Hai người rủ rỉ bên tai cười đùa, Triệu

Thoại Mỹ cũng rất vui khi anh đã có

thể vượt qua được nỗi đau trong quá

khứ. Người đàn ông như anh, xứng

đáng có được một nửa tốt nhất, cô

chúc bọn họ hạnh phúc.

Lương Cảnh Đường mỉm cười nói với

Võ Vũ Linh:

"Sau này tôi có nghe được một số

chuyện của hai người, biết được anh

thật lòng với cô ấy, tôi cũng yên tâm

rồi. Thoại Mỹ là người con gái tốt

nhất mà tôi từng gặp, anh phải chăm

sóc cô ấy thật tốt đó!"

"Tôi biết rồi! Tôi sẽ làm như vậy!"

Linda giả vờ nổi giận, "cô ấy là người

con gái tốt nhất anh từng gặp, vậy em

thì sao hả?"

Lương Cảnh Đường vội dỗ dành bạn

gái, "ngốc à, em là người bạn gái tốt

nhất anh từng gặp!"

"Như vậy còn được, tha cho anh đó!"

Hai người vui đùa đi vào trong nhà

thờ, âu yếm đến nỗi làm người khác

phải hâm mộ.

"Daddy........ Daddy......."

Võ Vũ Linh còn chưa nhìn thật kỹ, thì

một bóng dáng nhỏ bé màu hồng sà

vào lòng anh. Bé Duyệt Đào hôn lên

mặt anh một nụ hôn thật kêu,

"daddy, Đào Đào nhớ daddy lắm đó!"

"Đào Đào, con quên ma mi nói với con

cái gì sao? Phải gọi là chú. Daddy con

ở đây nè!"

Triệu Thoại Mỹ nhìn qua, thấy

Phương Hồng Thủy nắm tay một

người đàn ông đẹp trai người nước

ngoài đi đến.

"Thủy Nhi!" Võ Vũ Linh mừng rỡ,

"không ngờ em lại trở về!"

"Anh là anh của em, hôn lễ của anh,

em làm sao có thể không đến chứ?"

Trong mắt của Phương Hồng Thủy

không còn sự ghen tỵ như lúc trước,

đã ôn hòa bình lặng hơn.

"Chúc mừng hai người! Chúc hai

người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc

răng long nha!"

"Cám ơn em!"

" Thoại Mỹ à, lúc trước em đã gây ra

rất nhiều chuyện sai trái với chị, vẫn

chưa nói lời xin lỗi với chị. Không

biết bây giờ xin lỗi, có còn kịp nữa

không?"

Cô mỉm cười, "chuyện lúc trước, cứ để

nó trôi qua đi! Mọi người đều hạnh

phúc mới là điều quan trọng nhất!"

"Ừm!" Phương Hồng Thủy quàng tay

vào cánh tay của người đàn ông bên

cạnh, còn anh ta nhìn cô ấy với ánh

mắt cưng chiều. "Bây giờ em rất hạnh

phúc!"

Khách mời gần như đến đông đủ,

trong nhà thờ cũng đã vang lên hành

khúc hôn lễ trang nghiêm và thiêng

liêng. Triệu Thoại Mỹ quàng tay vào

cánh tay Võ Vũ Linh, đi đến lễ đài

trong ánh mắt chúc phúc của mọi

người.

Hữu Quốc và Hứa Linh Lung, Lương

Cảnh Đường và người đẹp Mỹ Latinh,

Phương Hồng Thủy và người chồng

người nước ngoài còn có Võ Vũ Luân

tất cả mọi người đều chân thành chúc

bọn họ hạnh phúc.

Cha xứ hiền từ nhìn hai người,

"Triệu Thoại Mỹon có đồng ý lấy

người đàn ông này làm chồng không?

Cho dù khi khỏe mạnh hay ốm đau,

hoặc bất kỳ lý do nào khác, con vẫn

luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng,

bao dung và mãi mãi chung thủy với

anh ấy đến cuối đời không?"

"Con đồng ý!"

"Võ Vũ Linh, con có đồng ý lấy người

phụ nữ này làm vợ không? Cho dù

khi khỏe mạnh hay ốm đau, hay bất

kỳ lý do nào khác, con vẫn luôn yêu

thương, chăm sóc, tôn trọng, bao

dung và mãi mãi chung thủy với cô

ấy đến cuối đời không?"

Anh không hề do dự trả lời,

"con đồng ý!"

Hai bên dịu dàng chăm chú nhìn

nhau, đeo nhẫn cho đối phương, rồi

trao nhau một nụ hôn thật dài.

Ngay trong giây phút hạnh phúc nhất,

Triệu Thoại Mỹ đột nhiên cảm thấy

có một cơn đau ở phía dưới, cúi đầu

nhìn, thấy mình vỡ nước ối.

"Em, em sắp sinh rồi!"

Thể End 😍🥰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro