Chương 1: Ngôi Trường Mới, Thế Giới Mới

Tinh Hoa không chỉ là một trường đại học; đó là một biểu tượng. Những tòa nhà bằng đá và kính vươn cao trên ngọn đồi, phản chiếu ánh mặt trời như thể đang khoe khoang với thế giới về sự ưu việt của chúng. Solar đứng trước cổng chính, quan sát dòng người và xe cộ ra vào. Mười chín tuổi, với chiếc ba lô cũ trên vai và một bộ quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ, cậu trông hoàn toàn không giống hình ảnh điển hình của một sinh viên Tinh Hoa.

Nhưng mình có quyền ở đây, Solar tự nhắc nhở bản thân, tay vô thức đặt lên túi áo nơi cất tấm thẻ sinh viên với dòng chữ "Học bổng Xuất sắc". Ba năm kể từ khi rời trại mồ côi, ba năm của những đêm thức trắng và sự kiên trì không ngừng nghỉ đã đưa cậu đến đây.

Đằng sau tấm thẻ học bổng ấy còn có một bí mật khác - một tài khoản đầu tư mà mỗi tháng mang lại cho cậu nhiều tiền hơn hầu hết các công việc bán thời gian. Nhưng không ai ở Tinh Hoa cần biết điều đó. Ở đây, cậu chỉ là một sinh viên học bổng - đã là đủ khác biệt rồi.

Solar hít một hơi thật sâu và bước qua cổng chính. Ngay lập tức, cậu nhận thức được mình là một nốt trầm giữa bản giao hưởng sôi động của Tinh Hoa. Những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài ở bãi đậu xe, sinh viên trong những bộ quần áo đắt tiền trò chuyện và cười đùa, cả không khí dường như cũng ngào ngạt mùi của đặc quyền và sự giàu có. Bạn biết những tiếng cười mà có thể trả được tiền thuê nhà tháng này của bạn không? Nó tương tự như vậy. 

Mình không thuộc về nơi này, một giọng nói nhỏ trong đầu Solar thì thầm. Nhưng cậu dập tắt nó ngay lập tức. Mình xứng đáng có mặt ở đây, như bất kỳ ai khác. Nếu họ có thể mua vé vào cửa, thì mình có thể đạt được nó bằng trí tuệ.

Solar cúi đầu nhẹ, điều chỉnh dáng đi của mình trở nên thật bình thường, gần như vô hình. Đây là một kỹ năng mà cậu đã hoàn thiện tại trại mồ côi - khả năng hòa mình vào đám đông, không thu hút sự chú ý. Đôi khi, sự vô hình là công cụ mạnh mẽ nhất.

Khi Solar đang cố gắng định hướng với tấm bản đồ trường được phát trong bộ tài liệu chào đón, một tiếng động lớn khiến cậu ngước lên. Một chiếc xe thể thao màu đỏ rực vừa dừng lại, và từ đó bước ra một chàng trai với mái tóc đỏ như lửa, bao quanh bởi một nhóm sinh viên đang cười nói rôm rả.

"Blaze, bữa tiệc tối qua thật điên rồ!" - Một trong số họ nói lớn.

"Tất nhiên rồi." - Người được gọi là Blaze đáp, giọng đầy tự tin. "Nếu không điên rồ thì đó đâu phải bữa tiệc của tôi."

Solar quan sát từ xa, ghi nhớ cái tên và khuôn mặt. Blaze - một người có vẻ được nhiều sinh viên biết đến, nhiều khả năng thuộc nhóm "tinh hoa" của trường. Đúng như cái tên, anh ta toát lên năng lượng và sự tự tin như ngọn lửa.

Solar tiếp tục đi, mắt vẫn dán vào tấm bản đồ, cố gắng tìm đường đến Phòng Hành chính Sinh viên. Khi cậu rẽ vào một con đường nhỏ, cậu va phải ai đó.

"Xin lỗi." - Solar nói, nhìn lên và bắt gặp một chàng trai với mái tóc xanh lá cây nổi bật.

"Không sao." - Người đó mỉm cười, khuôn mặt thân thiện với đôi mắt xanh lục sáng. "Tân sinh viên à?"

Solar gật đầu nhẹ, không muốn nói nhiều.

"Tôi là Thorn, năm ba. Cậu đang tìm đường đến đâu vậy?"

"Phòng Hành chính Sinh viên." Solar đáp ngắn gọn.

"Đi thẳng con đường này và rẽ phải ở tòa nhà lớn màu xám đầu tiên. Phòng 103." - Thorn chỉ dẫn, vẫn giữ nụ cười thân thiện. "Gặp may mắn nhé, tân sinh viên."

"Cảm ơn." - Solar gật đầu và tiếp tục đi, không nán lại trò chuyện. Cậu muốn giảm thiểu sự tương tác xã hội không cần thiết, ít nhất là cho đến khi hiểu rõ hơn về môi trường mới này.

Phòng Hành chính Sinh viên là một không gian rộng lớn với đồ nội thất bằng gỗ tối màu và sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Solar đứng xếp hàng sau hai sinh viên khác, quan sát môi trường xung quanh. Mọi thứ ở Tinh Hoa đều toát lên vẻ trang nghiêm và quyền lực - từ kiến trúc đến cách tổ chức.

"Tiếp theo." - cô nhân viên gọi, và Solar tiến lên.

" Solar Wright, sinh viên năm nhất." - Cậu nói. "Tôi đến để xác nhận học bổng."

Cô nhân viên gật đầu, gõ gì đó vào máy tính. "Học bổng Xuất sắc, đúng không? Tôi cần xem giấy tờ xác nhận của cậu."

Solar đưa ra tập hồ sơ mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô nhân viên kiểm tra chúng và gật đầu một lần nữa.

"Mọi thứ đều ổn." - Cô nói, đưa cho Solar một tập tài liệu và một chiếc thẻ sinh viên màu vàng. "Đây là thẻ sinh viên đặc biệt dành cho học bổng Xuất sắc. Nó cung cấp cho cậu một số đặc quyền tại thư viện và phòng máy tính."

Solar cầm lấy chiếc thẻ, cảm thấy nó nặng trĩu trong tay - không phải vì trọng lượng vật lý, mà vì những gì nó tượng trưng. Một dấu hiệu phân biệt rõ ràng.

"Lưu ý." - Cô nhân viên nói thêm, hạ giọng một chút, "Đừng để mất thẻ này. Việc thay thế sẽ yêu cầu nhiều thủ tục giấy tờ hơn."

Solar gật đầu, cất thẻ vào túi áo trong. Khi cậu quay đi, cậu nhận thấy ánh mắt của hai sinh viên đứng gần đó đang theo dõi mình - không thân thiện, nhưng cũng không hoàn toàn thù địch; đơn giản là đánh giá.

Màu vàng, Solar nhận ra. Thẻ sinh viên bình thường có màu xanh, chỉ có người nhận học bổng mới có thẻ vàng. Một dấu hiệu phân biệt - và có lẽ là một mục tiêu tiềm tàng cho những đôi mắt không thân thiện.

Phân biệt màu sắc cơ bản nhất của xã hội loài người, Solar tự nhủ khi rời khỏi phòng. Và mình lại mang màu nổi bật nhất. Thật tiện lợi làm sao.

Lớp Kinh tế học đại cương của Giáo sư Tarung là môn học đầu tiên mà Solar tham dự. Giảng đường A3 lớn đến choáng ngợp, với hàng trăm chỗ ngồi được bố trí theo kiểu hình bán nguyệt. Solar chọn một vị trí ở giữa, không quá gần phía trước để thu hút sự chú ý, cũng không quá xa để khó nghe giảng.

Khi sinh viên bắt đầu đổ vào phòng, Solar quan sát kỹ động lực của họ. Không khó để nhận ra các nhóm đã hình thành: một nhóm ăn mặc sang trọng tập trung ở một góc, tách biệt với phần còn lại; một nhóm khác với vẻ ngoài học thuật nghiêm túc chiếm lĩnh những hàng ghế đầu; và phần lớn những người còn lại phân tán khắp phòng, như Solar.

Hai phút trước khi lớp học bắt đầu, một cô gái với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như biển đi vào giảng đường. Cô ấy quét mắt qua căn phòng một cách tự tin, rồi đi đến một hàng ghế không xa Solar và ngồi xuống, cùng với một nhóm sinh viên trông có vẻ học thuật nghiêm túc.

Solar nhận ra cô gái đó là một phần của "nhóm học thuật" - những người dường như đặt trọng tâm vào việc học hơn là các hoạt động xã hội. Có lẽ là một thành viên cấp cao, dựa vào cách những người khác nhường chỗ cho cô.

Giảng đường gần như đã đầy khi một sinh viên với mái tóc đen và khuôn mặt điềm tĩnh bước vào. Một sự im lặng nhẹ lan tỏa khi anh ta đi qua, và Solar chú ý thấy ngay cả nhóm sinh viên giàu có cũng dừng trò chuyện để gật đầu chào. Người này có sức ảnh hưởng, rõ ràng là vậy.

Anh ta chọn một chỗ ngồi tách biệt, mở sách và bắt đầu đọc, dường như không quan tâm đến những ánh mắt đang hướng về mình. Solar ghi nhớ khuôn mặt của anh ta - một nhân vật quan trọng khác trong ngôi trường đại học này mà cậu nên để ý.

Trước khi Solar kịp quan sát thêm, cánh cửa giảng đường mở ra và một người đàn ông cao, gầy bước vào với bước đi dứt khoát. Mái tóc bạc và bộ râu ngắn của ông tạo nên vẻ ngoài nghiêm khắc, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh sự thông minh và... có phải sự thách thức không?

Căn phòng ngay lập tức im lặng. Không có giới thiệu, không có lời chào mở đầu, Giáo sư Tarung đi thẳng vào vấn đề:

"Kinh tế học." - Ông nói, giọng trầm mạnh mẽ vang vọng khắp phòng mà không cần microphone, "Không phải là khoa học về tiền bạc, như nhiều người trong các em lầm tưởng. Nó là khoa học về sự lựa chọn trong điều kiện khan hiếm."

Solar khẽ mỉm cười. Ông già này biết mình đang nói gì. Nhưng cậu cũng biết rằng những lời nói dối của thị trường có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ nếu bạn biết cách lắng nghe chúng.

Solar lấy ra cuốn sổ và bắt đầu ghi chép. Đây chính xác là những gì cậu muốn học - không phải lý thuyết khô khan từ sách giáo khoa, mà là những hiểu biết thực tế từ một chuyên gia.

"Trong suốt khóa học này." - Giáo sư Tarung tiếp tục, "Chúng ta sẽ không chỉ học về cung và cầu, về thị trường và giá cả. Chúng ta sẽ học về động lực của quyết định con người, về tâm lý đằng sau mỗi giao dịch, và về cách thế giới thực vận hành - không phải trong sách vở, mà ngoài kia, nơi mà tiền bạc, quyền lực và tham vọng giao thoa."

Ông đảo mắt qua lớp học một lần nữa. "Và tôi sẽ thử thách các em. Không phải bởi vì tôi ác, mà vì thế giới thực sẽ thử thách các em còn khắc nghiệt hơn nhiều."

Hai giờ sau, khi buổi học kết thúc, giáo sư Tarung đưa ra bài tập đầu tiên: một bài phân tích 2000 từ về "Những hạn chế của lý thuyết thị trường hiệu quả trong thế giới thực". Tiếng rên rỉ vang lên khắp giảng đường, nhưng Solar chỉ mỉm cười nhẹ. Đây chính là chủ đề mà cậu đã nghiên cứu trong những năm qua khi tự học đầu tư - những lỗ hổng trong lý thuyết thị trường hiệu quả mà cậu đã khai thác để tạo lợi nhuận.

Khi Solar thu dọn đồ đạc để rời khỏi giảng đường, cậu nhận thấy cô gái tóc vàng từ nhóm học thuật đang nhìn về phía mình. Không phải nhìn cậu trực tiếp, mà là quan sát một cách tinh tế. Solar tránh ánh mắt và hòa vào dòng sinh viên đang rời khỏi phòng. Không cần thu hút sự chú ý không cần thiết.

Căng - tin của Tinh Hoa giống như một nhà hàng cao cấp hơn là một nơi ăn uống của trường học. Các món ăn được bày trí đẹp mắt, với những lựa chọn từ ẩm thực Á, Âu đến nhiều món đặc sản quốc tế. Solar quan sát bảng giá và cảm thấy một cơn đau nhẹ. Với chi phí này, cậu có thể nấu ăn cho cả tuần tại căn phòng trọ của mình.

Solar chọn món rẻ nhất - một bát mì trộn đơn giản - và tìm một chỗ ngồi trống ở góc xa. Từ vị trí này, cậu có thể quan sát toàn bộ căng - tin và những người trong đó.

Không khó để nhận ra các nhóm quyền lực. Ở trung tâm là một bàn lớn với khoảng mười sinh viên ăn mặc sang trọng, cười nói sôi nổi. Từ những quan sát ban đầu, Solar đoán họ chính là nhóm "con nhà giàu" điển hình của Tinh Hoa. Trong số đó, cậu nhận ra chàng trai với khuôn mặt điềm tĩnh từ lớp học, người dường như là trung tâm của cuộc trò chuyện mặc dù anh ta nói rất ít.

Ở một góc khác, một nhóm nhỏ hơn với vẻ ngoài thể thao ngồi cùng nhau, nhiều người mặc áo khoác của đội bóng đá trường. Họ ồn ào và tràn đầy năng lượng, đôi khi hét qua lại với nhóm ở trung tâm. Solar nhận ra Blaze - chàng trai tóc đỏ mà cậu đã thấy sáng nay - đang ngồi ở trung tâm của nhóm này.

Gần cửa ra vào, một vài sinh viên với máy ảnh và sổ ghi chép ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng chỉ về phía các nhóm khác và thì thầm. Solar đoán họ là từ tờ báo trường học.

Và ở góc xa, gần chỗ Solar ngồi, cô gái tóc vàng từ lớp học đang ngồi cùng nhóm sinh viên có vẻ học thuật, thảo luận sôi nổi về điều gì đó trên một cuốn sách mở.

Solar tập trung vào bữa ăn của mình, vừa ăn vừa lướt qua tài liệu giáo sư Tarung đã phát, cố gắng không thu hút sự chú ý. Nhưng cậu vẫn để ý đến các cuộc trò chuyện xung quanh, cố gắng thu thập thông tin mà không cần phải tương tác trực tiếp.

"Cậu có nghe chuyện Halilintar đã từ chối đề xuất ngân sách mới của Blaze không?" - Một giọng nói vang lên từ bàn bên cạnh.

"Tất nhiên rồi. Blaze nổi điên lên, nhưng biết làm sao được? Halilintar là Chủ tịch Hội Sinh viên, và Gempa đứng sau lưng anh ta."

"Gempa không cần đứng sau lưng ai cả. CLB Tinh Hoa có đủ quyền lực để đưa ra quyết định riêng. Nghe bảo đây còn là quyết định tự phát của Gempa, Halilintar hoàn toàn không thể can dự."

"Phải, nhưng Halilintar và Gempa là... phức tạp."

Solar ghi nhớ những cái tên và thông tin này. Halilintar - Chủ tịch Hội Sinh viên, có lẽ là chàng trai điềm tĩnh mà cậu đã thấy. Gempa - dường như liên quan đến một nhóm gọi là CLB Tinh Hoa, có lẽ là nhóm sinh viên giàu có ở trung tâm. Blaze - đội trưởng đội bóng đá. Và họ dường như có mối quan hệ phức tạp, với xung đột về ngân sách.

Thú vị, Solar nghĩ, tiếp tục ăn trong im lặng. Mọi trường học đều có chính trị riêng của nó.

"Chỗ này có người ngồi chưa?"

Solar ngẩng lên và thấy một chàng trai với mái tóc xanh dương rực rỡ và nụ cười dễ mến đang đứng cạnh bàn, bưng một khay thức ăn. Không giống những sinh viên khác Solar đã gặp hôm nay, anh ta có một vẻ thoải mái và thân thiện tự nhiên.

"Chưa." - Solar đáp, hơi ngạc nhiên khi một người lạ lại chủ động ngồi cùng mình trong một căng - tin rộng lớn với nhiều bàn trống.

"Cảm ơn." - Chàng trai ngồi xuống. "Tôi là Taufan, năm hai. Cậu chắc chắn là sinh viên mới."

"Solar. Năm nhất." - Solar đáp ngắn gọn, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện không cần thiết.

"Khoa nào?" - Taufan hỏi, không để ý hoặc phớt lờ sự dè dặt của Solar.

"Tài chính."

"Ah, một người của số liệu." - Taufan mỉm cười. "Tôi thuộc khoa Truyền thông. Chúng ta như hai thái cực vậy."

Solar chỉ gật đầu, tiếp tục ăn. Cậu không hiểu tại sao Taufan lại chọn ngồi cùng mình, nhưng cũng không muốn tỏ ra thô lỗ.

"Vậy." - Taufan tiếp tục, dường như không đếm xỉa đến sự im lặng của Solar, "cậu đã thấy Tinh Hoa thế nào?"

"Ấn tượng." Solar đáp một cách trung tính.

"Phải không?" - Taufan cười. "Đó là phản ứng của hầu hết mọi người. Tinh Hoa không chỉ là một trường đại học, nó là một thế giới riêng."

Khi Solar không đáp lại, Taufan nhìn quanh căng - tin. "Cậu đang quan sát các nhóm trong trường à?"

Solar nhướng mày. "Làm thế nào anh biết?"

"Vị trí ngồi chiến lược, góc nhìn bao quát toàn bộ căng - tin." - Taufan nhún vai. "Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu là người mới."

Solar nhận ra Taufan tinh tế hơn vẻ ngoài vui vẻ của anh ta. "Tôi chỉ đang làm quen với môi trường mới."

"Một lời khuyên nhỏ." - Taufan hạ giọng, "Tinh Hoa có những luật lệ không thành văn. Biết những luật đó có thể khiến cuộc sống của cậu dễ dàng hơn nhiều."

Solar không đáp lại, chỉ chờ đợi Taufan tiếp tục.

"Chẳng hạn." - Taufan tiếp tục, "Có những nhóm mà cậu nên biết. Nhóm Gempa - những người ở trung tâm kia - họ nắm giữ quyền lực tài chính của trường thông qua CLB Tinh Hoa. Họ quyết định ngân sách cho các câu lạc bộ và sự kiện."

"Vậy họ là nhóm quan trọng nhất?" Solar hỏi, giả vờ thiếu hiểu biết.

"Một trong những nhóm quan trọng." - Taufan sửa lại. "Halilintar - người đang ngồi với họ nhưng không thực sự thuộc về nhóm đó - là Chủ tịch Hội Sinh viên. Anh ta có quyền phủ quyết các quyết định của hầu hết các nhóm khác."

"Anh ta và Gempa có vẻ... thân thiết." - Solar nhận xét, nhớ lại những gì đã nghe được.

"Họ có mối quan hệ phức tạp." - Taufan nhún vai. "Không ai biết chính xác. Nhưng họ thường đứng về cùng phía trong các cuộc tranh luận lớn."

Trước khi Solar kịp hỏi thêm, một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của cả căng - tin. Ở bàn của nhóm bóng đá, Blaze đang đứng dậy, rõ ràng đang tức giận về điều gì đó.

"Và đó là Blaze." - Taufan thông báo, không cần quay lại để nhìn. "Đội trưởng đội bóng đá. Như cậu thấy đấy, anh ta không phải tuýp người kiên nhẫn."

Solar quan sát khi Blaze tiến về phía bàn trung tâm, nơi Gempa và Halilintar ngồi. Căng thẳng lan tỏa trong không khí khi Blaze dừng lại trước mặt họ, tay chống lên bàn.

"Các người không thể cứ cắt ngân sách của đội bóng như thế!" - Giọng Blaze vang lên đủ lớn để cả căng - tin nghe thấy. "Chúng tôi cần trang thiết bị mới cho mùa giải!"

Gempa chỉ nhìn lên với vẻ mặt điềm tĩnh. "Chúng ta đã thảo luận về điều này, Blaze. Ngân sách có hạn, và mọi câu lạc bộ đều phải chia sẻ."

"Chia sẻ?" - Blaze cười nhạt. "CLB Tinh Hoa của anh vừa nhận được ngân sách cho một phòng giải trí mới, trong khi đội bóng đá thậm chí không đủ tiền cho trang phục thi đấu?"

Halilintar, người đến giờ vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đủ rồi, Blaze. Đây không phải nơi để thảo luận. Nếu anh có vấn đề với phân bổ ngân sách, hãy nộp đơn khiếu nại chính thức lên Hội Sinh viên."

"Như thể điều đó sẽ có tác dụng." - Blaze gầm lên. "Mọi người đều biết anh và Gempa luôn đứng về cùng một phía."

"Điều đó không đúng." - Halilintar đáp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng có một sự cứng rắn rõ ràng. "Và anh đang gây rối trật tự, Blaze."

Căng thẳng giữa ba người dường như tăng cao đến mức Solar tưởng họ sẽ bắt đầu một cuộc ẩu đả. Nhưng rồi, Blaze đột nhiên thở dài và lùi lại.

"Được thôi." - anh ta nói, giọng vẫn đầy giận dữ. "Nhưng chuyện này chưa kết thúc đâu."

Khi Blaze quay lại bàn của mình, căng - tin lại ồn ào trở lại, mọi người nhanh chóng bắt đầu bàn tán về cuộc đối đầu vừa rồi.

"Đó là những gì tôi muốn nói về chính trị trường học." - Taufan nói, như thể cuộc ẩu đả vừa rồi là một ví dụ minh họa hoàn hảo cho bài giảng của anh ta. "Ba phe phái chính: Gempa và CLB Tinh Hoa, Halilintar và Hội Sinh viên, Blaze và đội bóng đá. Và còn nhiều nhóm nhỏ khác nữa."

"Vậy anh thuộc nhóm nào?" - Solar hỏi, tò mò về vị trí của Taufan trong trò chơi quyền lực này.

"Tôi ư?" - Taufan cười rạng rỡ. "Tôi không thuộc về bất kỳ nhóm nào cả. Tôi chỉ là một người quan sát, như cậu vậy."

Solar nghi ngờ điều đó. Một người như Taufan, với sự tự tin và hiểu biết sâu sắc về các động lực trong trường, không thể chỉ là một "người quan sát" đơn thuần.

"Nhưng khác với cậu." - Taufan tiếp tục, "Tôi thích tham gia vào các hoạt động xã hội. Nói về điều đó, tôi đang tổ chức một buổi tiệc nhỏ vào tối thứ Sáu tại Blue Haven. Cậu nên đến - đó là cách tốt nhất để gặp gỡ mọi người." Anh ta đưa cho Solar một tấm thiệp nhỏ với địa chỉ và thời gian.

Solar cầm tấm thiệp, không hứa hẹn gì. "Tôi sẽ xem xét."

"Nên vậy." - Taufan nói, đứng dậy. "Và này, đừng quá lo lắng về những cuộc xung đột như vừa rồi. Đó chỉ là một phần của cuộc sống ở Tinh Hoa. Nếu cậu giữ thái độ thấp, không đứng về bên nào quá rõ ràng, cậu sẽ ổn thôi."

Với lời khuyên đó, Taufan vẫy tay chào và rời đi, để lại Solar với nhiều suy nghĩ hơn. Cậu nhìn xuống tấm thiệp trong tay, rồi quay lại quan sát căng-tin một lần nữa.

Tinh Hoa dường như là một mê cung của các mối quan hệ quyền lực và xung đột lợi ích. Và Solar, với chiếc thẻ sinh viên vàng và vị thế là người ngoài cuộc, vẫn chưa xác định được vị trí của mình trong mê cung đó.

Nhưng một điều chắc chắn, Solar nghĩ khi kết thúc bữa ăn, mình sẽ không để mình trở thành con mồi.

Cậu nhìn xuống bát mì trộn đã ăn hết và thầm cười. Dù sao thì, mì trộn này còn ngon hơn mình nghĩ. Có cả kimchi nữa chứ. Ít nhất hôm nay còn có một điều tích cực.

Khi ngày học đầu tiên kết thúc, Solar rời khỏi khuôn viên trường, hướng về phía trạm xe buýt. Mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm cam những đỉnh tháp cao của Tinh Hoa.

Cậu đã học được nhiều điều hôm nay, không chỉ từ các lớp học. Tinh Hoa không chỉ là một trường đại học; nó là một thế giới thu nhỏ với những luật lệ riêng, những nhóm quyền lực riêng, và những thách thức riêng.

Khi Solar chờ xe buýt, cậu ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ những quan sát ban đầu của mình:

Gempa - Đứng đầu CLB Tinh Hoa. Điềm tĩnh, có quyền lực tài chính. Halilintar - Chủ tịch Hội Sinh viên. Lạnh lùng, quyết đoán. Blaze - Đội trưởng đội bóng đá. Nóng tính, thẳng thắn. Taufan - Khoa Truyền thông, tổ chức các buổi tiệc. Thân thiện nhưng có mục đích riêng? Thorn - Năm ba, người đầu tiên tôi gặp. Động cơ chưa rõ. Cô gái tóc vàng - Nhóm học thuật, dường như có vị trí cao trong nhóm.

Solar đóng cuốn sổ lại khi xe buýt đến. Cậu lên xe và chọn một ghế ở cuối, xa những hành khách khác. Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Solar nhìn ra cửa sổ, suy ngẫm về ngày đầu tiên tại Tinh Hoa.

Ngày mai, cậu sẽ bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về các nhóm quyền lực này. Không phải để tham gia vào cuộc chiến của họ, mà để hiểu cách điều hướng qua mê cung này mà không trở thành nạn nhân. Và có lẽ, nếu cần thiết, để sử dụng kiến thức đó cho mục đích riêng của mình.

Nhưng trước hết, cậu có một bài luận 2000 từ cần hoàn thành. Và Solar dự định sẽ làm nó thật xuất sắc, không phải để gây ấn tượng với giáo sư Tarung hay bất kỳ ai khác, mà vì đó là tiêu chuẩn mà cậu tự đặt ra cho bản thân. Trong một thế giới nơi mọi thứ dường như được quyết định bởi tiền bạc và các mối quan hệ, trí tuệ và nỗ lực là những vũ khí duy nhất của Solar.

Và cậu dự định sẽ sử dụng chúng thật hiệu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro