Chương 18 - END
Cứ thế, những đêm sau đó kéo dài ra như một sợi tơ mỏng được se mãi không dứt, mỗi lần gió thổi qua mái ngói, ánh trăng vắt ngang rèm cửa, trong một gian phòng nào đó của phủ họ Hoàng lại rơi vào thứ nhịp điệu quen thuộc của những đụng chạm rất khẽ, của tiếng vải lụa cọ vào nhau, của hơi thở nhẹ lên lồng ngực ai đó. Mợ không bao giờ nói rõ ra, không bao giờ đòi hỏi thành tiếng, chỉ luôn âm thầm vùi đầu vào hõm cổ cậu, lặng lẽ áp má vào xương ngực, tay lần tìm từng đường gân, sống lưng, bả vai, rồi dừng lại ở nơi mạch đập cậu rõ nhất.
Lần nào cũng vậy, cậu Ba chỉ cần vòng tay siết mợ lại một chút, mợ đã rũ xuống như một khóm lan tìm được chỗ tựa. Có những đêm, khi mọi thứ vừa kết thúc, mợ lại rúc vào lòng cậu, ngủ rất nhanh, như thể chẳng có gì xảy ra, như thể mọi đói khát đã được xoa dịu hoàn toàn chỉ bằng một lần được cậu ôm.
Cậu chưa bao giờ đòi hỏi lại. Dù cơ thể đàn ông của cậu vẫn còn căng, vẫn còn khao khát, vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Nhưng khi nhìn thấy mợ ngủ say trong lòng mình, khuôn mi dài chạm vào gò má, khóe môi hé ra như đang mơ một giấc mơ ngọt lành, cả người thở đều rất ngoan ngoãn thì cậu lại nghĩ, thế này là đủ. Có người để ôm, để bảo vệ, để giữ trong lòng một cách an ổn, chính là điều khiến cậu thấy bản thân không còn thiếu gì nữa.
Cứ như vậy, ngày nối ngày, đêm nối đêm, tháng nối tháng, và đến khi trời trở lạnh, cái bụng dưới lớp áo rộng của mợ đã bắt đầu nhô ra rõ rệt, tròn căng như một chén ngọc thạch đặt dưới ánh trăng đầu thu.
Cho đến một đêm, khi trăng vừa trượt khỏi đỉnh núi, rạng sáng còn chưa kịp hé, thì một tiếng nấc đứt quãng vang lên, không lớn nhưng rạch một đường thẳng vào giấc ngủ của cậu Ba như lưỡi dao bén.
Mợ co người lại, tay siết lấy mép giường, trán đổ mồ hôi lạnh. Tấm nệm dưới người ướt đẫm. Cậu Ba mở mắt ngay lập tức, chỉ cần nhìn ánh mắt mợ là đã hiểu, nước ối vỡ rồi. Không chần chừ lấy nửa nhịp thở, cậu bật dậy, kéo tấm áo khoác ngoài, sải bước ra khỏi phòng, giọng như sét đánh giữa đêm yên: "Gọi người! Mau đưa đốc-tờ Tây tới, kêu cả thầy thuốc, gọi bà đỡ! Chuẩn bị nước nóng, khăn sạch, đốt thêm đèn!"
Giọng cậu nặng như đá tảng đè xuống từng viên gạch. Người trong phủ hoảng hốt chạy đi báo, đèn sáng bừng cả dãy nhà, tiếng bước chân vọng khắp các gian nhà nối nhau như sóng vỗ vào thành thuyền trước cơn giông lớn.
Không đầy một khắc, đốc-tờ Tây cùng thầy thuốc già đã có mặt trong phòng, mang theo rương thuốc, hộp bạc, dụng cụ kim loại được bọc kỹ trong khăn tẩm rượu. Bà đỡ đi sau, dáng người thấp, mái tóc hoa râm búi cao, tay mang theo chiếc giỏ vải đựng toàn khăn, cùng một cái thau gỗ đã được người làm đặt sẵn nước ấm.
Cậu Ba không rời giường, chỉ ngồi bên mợ, một tay nắm tay mợ, một tay dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán trắng như vôi. Mợ đã bắt đầu đau, không thành cơn, nhưng từng nhịp một, thắt lại từ bụng dưới lên tận ngực, như có ai đang dùng bàn tay siết vào xương chậu, từng chút, từng chút một.
Rồi càng lúc, cơn đau kéo đến từng đợt, dồn dập và sâu hơn, khiến cả hơi thở cũng không theo kịp. Cậu Ba ngồi cạnh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu được cơn sóng đang nổi lên trong ngực.
"Có tôi ở đây. Không sao cả. Tôi không để mợ có chuyện gì đâu."
Nhưng mợ không đáp ngay. Chỉ nắm lấy tay cậu thật chặt, ngón tay đã lạnh buốt. Cơn đau không cho phép mợ nói gì. Nhưng ánh mắt ấy ánh mắt nhìn cậu là lời nói rõ hơn mọi ngôn từ, như muốn nói: "Cậu, em sợ..."
Đốc-tờ Tây và thầy thuốc không trực tiếp chạm vào mợ, chỉ đứng phía sau ra chỉ dẫn rồi giao mọi quyết định cho bà đỡ. Bà đỡ cúi người kiểm tra, tay thuần thục, ánh mắt đăm chiêu. Sau khi xem xét một lúc, bà nói khẽ: "Chưa mở đủ. Nhưng thai lớn, có thể sinh khó."
Đúng như lời bà đỡ nói, từ giờ Sửu cho đến khi trời lên đến giữa đỉnh đầu, cơn đau cứ kéo thành chuỗi. Mỗi lần co thắt đến, mợ đều run người lên, lưng gồng cứng, miệng cắn vào khăn lụa đến bật máu, nhưng vẫn không thể rặn nổi nữa. Đau nhưng không sinh được, mệt mà không có đường dừng lại. Mồ hôi từ trán chảy thành dòng, thấm xuống gối, khiến lớp lụa vốn trắng nay đậm thành màu ngà.
Mợ ngất rồi tỉnh. Rồi ngất tiếp. Mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt chỉ mơ màng, môi run bần bật, tay vẫn gắng tìm tay cậu. Cậu luôn ở đó, không nhúc nhích, không rời. Mắt cậu đỏ hoe nhưng không một tiếng nấc, chỉ liên tục dùng khăn lau trán cho mợ, tay nắm lấy tay mợ như giữ lại chút hơi ấm cuối cùng đang dần rời khỏi làn da tái mét ấy.
Máu đã bắt đầu thấm qua khăn trải giường. Một vết, rồi hai vết, rồi cứ thế lan ra. Mà thai vẫn chưa xuống. Cả căn phòng đầy mùi máu, nặng đến nghẹn thở. Cậu Ba vẫn im lặng, nhưng môi đã mím đến bật trắng, đôi mắt không rời khỏi người đang vật vã như bị xé đôi trên giường.
Lão phu nhân ở ngoài không yên tâm cứ vào rồi lại ra, gương mặt bà trắng bệch, hai tay siết chặt khăn tay đến nhăn nheo. Hai chị dâu đi sau, không dám nói một lời. Sau lần bị cậu Ba dằn mặt, cả ba người không còn tỏ thái độ khinh miệt mợ như trước, nhưng giờ phút này, đối diện với máu nhiều đến mức thau đựng không xuể, khăn thấm không kịp thì ánh mắt họ hiện rõ sự bàng hoàng.
Lão phu nhân, dù đã từng sinh ba lần, cũng chưa từng thấy ai ra máu nhiều như vậy. Bà đứng nép bên góc rèm, tay bấu lấy cột trụ, ánh mắt đục ngầu như sắp khóc. Có lẽ bà hiểu, cái gọi là "cửa sinh là cửa tử" hôm nay có thể là lần chứng kiến rõ ràng nhất.
Thời gian trượt dài như thể mặt trời cũng chẳng còn muốn tiếp tục đứng yên trên đỉnh trời để chứng kiến một cuộc giằng co giữa sống và chết kéo lê đến tận lúc ánh chiều bắt đầu đổ bóng xuống những viên đá xanh lát quanh viện. Nắng ngoài kia dần đục đi, mang theo cái gắt của buổi trưa rút lại thành thứ ánh sáng ngả vàng lặng thầm như đang để tang trước một biến cố mà không ai dám gọi tên.
Khâu Đỉnh Kiệt đã qua giới hạn chịu đựng của một cơ thể bình thường quá lâu. Mồ hôi, máu và nước mắt không biết từ lúc nào đã hòa lẫn vào nhau, thấm đẫm khắp tấm đệm gấm dưới lưng anh, loang thành những vệt màu gạch nhòe nhụa, chưa kịp thấm hết thì lại bị thay bằng lớp mới. Người nằm trên giường không còn thốt ra được tiếng nào rõ ràng, môi nứt toác, sắc da trắng bệch như bột gạo bị gột trôi, mỗi lần thở là một lần ngực rung lên, không vì sức mà vì bản năng sinh tồn còn sót lại đâu đó trong người.
Từng đợt đau kéo đến như sóng, nhưng sức lực để chống lại thì đã cạn. Bụng co giật không đều, bắp chân mỏi nhừ, hai tay không còn đủ lực để nắm lấy bàn tay cậu Ba nữa, chỉ còn ngón tay cử động chậm như động tác máy móc. Mỗi lần cơn đau nhấn xuống, cả người mợ cong lên như bị lôi ngược xương sống, sống mũi rịn đầy mồ hôi, cằm giật nhẹ, răng cắn vào nhau mà không thành ý thức. Không một lời than, nhưng lại đau đến mức không ai có thể đứng nhìn mà không rợn người.
Bà đỡ vẫn làm việc không ngơi tay, gương mặt căng thẳng hơn bất cứ lúc nào trong đời, đôi tay run nhẹ dù đã quen với sinh nở hàng chục năm, nhưng chưa từng gặp một ca nào kéo dài đến thế, lại thêm lượng máu mất đi quá lớn, khiến lòng bàn tay lúc kiểm tra đã chẳng còn cảm thấy sự căng nở bình thường như những lần khác, mà chỉ thấy một cơ thể đang mệt mỏi chống cự lại chính thiên chức của mình.
Cuối cùng, khi những cơn co không còn dồn dập mà bắt đầu rút ngắn lại một cách bất thường, bà đỡ nghiêng người ghé sát, giọng nói không lớn nhưng dồn dập, như muốn nhấn chìm cả căn phòng vào trong tiếng báo động khẩn: "Đầu của thai đã ra được một chút rồi."
"Mợ Ba, giờ mợ làm theo tôi."
Khâu Đỉnh Kiệt gần như không còn biết bản thân đang ở đâu, không còn nhớ nổi mình là ai. Chỉ còn cơ thể đang rùng lên, thắt lại như một sợi thừng bị kéo căng sắp đứt. Đầu anh ngửa ra phía sau theo phản xạ, đôi môi mở ra hớp không khí mà không vào nổi, rồi nghiến lại đến nỗi viền môi bật máu. Giữa hai chân là vệt đỏ ướt sũng, loang qua lớp lụa lót, thấm đẫm cả khăn dưới hông. Bà đỡ lúc này tay đã lấm đầy máu, nhưng vẫn giữ nhịp bình tĩnh trong giọng nói, ghé sát xuống, nói gọn từng tiếng, đúng một tiết tấu: "Mợ Ba... theo tôi. Rặn. Đừng dồn lên ngực. Đưa xuống bụng. Theo tôi... một, hai..."
Cậu Ba ngồi bên, cả người cứng như khối đồng nhưng bàn tay đang siết tay mợ vẫn ấm, vẫn chắc, vẫn dứt khoát. Mỗi khi mợ co giật, tay cậu nới nhẹ rồi lại siết vào, giữ nhịp thở, giữ cả ý thức đang trôi lửng của người nằm trên giường.
Mợ thở hồng hộc, như người bị nhấn chìm, từng nhịp thở đều bật ra từ cổ họng khô rát, nóng như lửa nhưng lạnh như băng. Mỗi lần mở mắt chỉ một khe nhỏ là đã không còn sức giữ, cứ mở rồi khép, rồi lại thở gấp. Môi nhợt đến mức không còn phân biệt nổi đâu là máu, đâu là nước miếng.
Cậu cúi xuống, ghé sát vào tai mợ, không cười, không dỗ, chỉ thì thầm, giọng trầm khàn, như bị cơn đau của người nằm trước mặt chọc thẳng vào ngực: "Mợ... Gắng lên... Sắp xong rồi..."
Không có lời đáp. Chỉ có một hơi thở bật ra, kèm theo tiếng rên khản, như đứt ra từ tận rốn.
Rồi ngay sau đó là tiếng khóc to rõ của trẻ sơ sinh vang lên.
Lúc này cả căn phòng như nín thở, rồi như bùng vỡ ra ngay sau tiếng khóc đầu tiên đó, non yếu nhưng rạch vào không khí một đường rõ rệt, như khẳng định sự hiện diện của một sinh linh đã chạm được vào thế giới này.
Lão phu nhân đứng gần đó suýt rơi nước mắt, nhưng không ai dám ăn mừng. Vì người trên giường vẫn còn đang vật vã, vẫn chưa thể nghỉ. Không ai dám rời mắt khỏi mợ, không ai nghĩ tới cái câu "con gái" hay "con trai", chỉ biết rằng người ấy còn chưa được một giây an tĩnh để đón đứa con đầu tiên của mình.
Không lâu sau đó, cơ thể mợ lại rung lên một nhịp khác. Đứa thứ hai. Lần này dễ hơn, nhưng không hẳn là nhẹ nhàng. Giống như một cơn bão đã đi qua và để lại hậu chấn, không dữ dội nhưng thấm đến tận xương. Tiếng khóc thứ hai vang lên gần như ngay sau tiếng đầu tiên, khiến không gian như rung nhẹ, như có một bàn tay nào đó chạm vào góc tim mọi người đang đứng trong căn phòng quá ngột ngạt.
Nhưng tất cả sự yên lặng ngắn ngủi ấy bị phá vỡ ngay lập tức, khi bà đỡ đột ngột cau mày, tay giữ lấy phần bụng mợ, mắt mở to, rồi lập tức đưa mắt nhìn thẳng về phía thầy thuốc như vừa phát hiện ra một điều không thể chấp nhận được.
Rồi bà nhìn thẳng về phía cậu Ba, chậm rãi như đang cân đo từng chữ: "Cậu Ba... còn một thai."
Đứa thứ ba.
Một tia lặng thinh không nặng nề như bị nén lâu ngày rơi xuống sàn nhà, vỡ ra, tỏa khắp gian phòng.
Đốc–tờ Tây nheo mắt: "Trước chẩn đoán là song thai. Sinh ba... rất hiếm. Và..."
Bà đỡ đã đặt tay lên bụng mợ, ấn thật nhẹ. Lập tức, mợ giật bắn người, miệng há ra không thành tiếng, hai chân rung lên. Bà đỡ nghiêng đầu, ánh mắt bắt đầu tối lại: "Ngôi ngược. Thai nằm sai vị trí không quay đầu."
Thầy thuốc nghe đến đó liền quay đầu, giọng gấp gáp: "Đun thêm nước! Đem thêm khăn sạch! Lót thêm gối vào lưng mợ!"
Người hầu chạy tứ phía. Đốc–tờ Tây siết môi, đôi lông mày vốn đã cao nay càng nhíu chặt hơn, dù không nói gì nhưng ai cũng hiểu là tình huống nguy hiểm.
Khi những kết quả bắt mạch và chẩn đoán từ lần trước đều cho ra kết luận là song thai, thì việc một thai thứ ba xuất hiện vào phút chót thế này, lại còn là một thai nằm sai ngôi, giống như cơn lũ ập vào giữa cơn hạn hán, không ai lường trước, và không có cách nào né tránh.
Cậu Ba lúc này vẫn đặt trên trán mợ, ngón tay cái vẫn đang gạt đi những giọt mồ hôi không ngừng túa ra. Mắt cậu rũ xuống, nhìn mợ như nhìn một phần thân thể mình đang vỡ dần ra mà không có cách nào ghép lại.
Mợ mở mắt. Nhưng không nói gì. Thở cũng khó, như người sắp cạn cả phổi. Tay mợ nhấc lên, chạm rất nhẹ vào cổ tay cậu, không siết, không níu, chỉ là một sự chạm nhẹ như nói cậu yên lòng.
Không ai trong căn phòng dám cất tiếng. Chỉ có tiếng than thở của mùi máu mới, mùi thuốc bổ, và mùi thịt người sống mà như đã rơi vào rìa ranh giới của tan rã. Mợ nằm im. Không mở mắt. Thở cũng không đều.
"Giờ mợ Ba đã kiệt sức không thể rặn được nữa." Tiếng của đốc–tờ Tây vang lên: "Nếu thai tiếp tục nằm trong bụng, cả mẹ lẫn con đều nguy hiểm."
"Cơ thể mợ đã vượt ngưỡng cho phép. Cần phải mổ lấy con."
Thầy thuốc đứng đối diện, sắc mặt căng lên, môi mím chặt, rồi cất giọng phản đối không giấu được tức giận: "Mổ ngay trong phủ? Với điều kiện này? Không đủ dụng cụ, không có máu thay, không có phòng vô trùng, ông bảo mổ bằng gì?"
"Tôi không nói là không nguy hiểm." Đốc-tờ đáp, ánh mắt không rời người mợ: "Nhưng nếu không làm gì, thì cả mẹ lẫn con đều sẽ chết."
"Vậy mổ xong mà mất cả mẹ thì có khác gì?" Thầy thuốc nghiến răn: "Tôi đã nhìn thấy rồi, người yếu thế này, mổ xong là không cầm được máu. Anh có dám ký vào kết cục đó không? Rồi mổ xong bị nhiễm trùng thì làm sao?"
"Còn ông thì dám nhìn họ mất cả hai người mà không làm gì sao? Hay ông định cho mợ uống thuốc tiêu thai để tự đẩy ra, không người mẹ nào chấp nhận nổi việc này!" Đốc-tờ siết tay, mắt đỏ rực.
Sau đó không ai lên tiếng nữa.
Không gian trong phòng khi ấy giống như bị hút hết hơi thở, không còn bất kỳ tiếng động nào nữa. Trong không khí ấy, Cậu Ba vẫn ngồi bên mép giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của mợ, nhưng ánh mắt không còn nhìn xuống nữa, mà nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, nơi mà bất kỳ quyết định nào đưa ra cũng như một nhát dao không có cán, dù cầm thế nào cũng sẽ đứt tay.
Bà đỡ vẫn đang giữ bên giường, mắt dõi từng hơi thở của mợ. Mợ nằm đó, nghe từng lời, không phản ứng, chỉ đến khi nghe tới chữ "chết cả hai người", đôi môi khô rạn mới khẽ mấp máy, yếu đến mức như thể chỉ cần nói xong sẽ ngừng thở luôn: "Mổ... giữ con..."
Cậu Ba cúi xuống, ánh mắt không đổi, tay siết lấy tay mợ, giọng cậu trầm nhưng đanh lại: "Không..."
Đốc-tờ nhìn cậu: "Nếu mổ thì vẫn có khả năng giữ được con."
Cậu Ba quay lại, giọng chậm rãi: "Người nằm đó là vợ tôi. Là mạng của tôi."
Cậu Ba nhìn Khâu Đỉnh Kiệt nằm đó, không còn sức để quay đầu, nhưng hơi thở vẫn chạm được vào ngón tay cậu đang siết lấy tay mình, mỏng, yếu, lặng như tiếng sóng dội từ xa, không có sức nhưng vẫn chạm đến da người. Mỗi hơi thở ấy là một nhát cắt vào lòng cậu, vì cậu biết rõ, chỉ cần một bước sai, hơi thở này sẽ không còn nữa.
Bàn tay đang nắm lấy tay mợ của cậu khẽ run lên, lần đầu tiên từ đầu buổi đến giờ. Cậu không muốn run, cũng không cho phép bản thân mình run, nhưng từng khớp ngón tay đã cứng lại, như thể da thịt đang gồng lên gánh thứ gì quá lớn.
Cậu nhìn mợ.
Giữ con.
Cậu không thể gật đầu. Không phải vì không muốn giữ con. Mà vì nếu gật đầu, có nghĩa là chấp nhận một đời sống thiếu mợ. Một đời không còn người đang nằm đây, người đã bước vào phủ bằng dáng lưng nhỏ, nhưng từ đó về sau luôn bước cạnh cậu bằng cả khí chất không chịu cúi đầu.
Là mất con hay mất mợ, chỉ có thể chọn một, và không ai, không sách vở nào, không đạo lý nào có thể chỉ cho cậu biết phải chọn điều gì.
Cậu không dám mở miệng. Vì sợ chỉ cần cất lời, nước mắt sẽ rơi.
Nhưng nước mắt vẫn rơi.
Một giọt. Duy nhất. Rơi xuống giữa khe ngón tay đang đan vào nhau rồi cậu ngay lập tức lau nó đi.
Mợ khẽ mở mắt, chỉ đủ để thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, gò má vẫn gắng căng lên giữ một nét bình thản, nhưng mí mắt đã ướt, và ngón tay vẫn giữ đúng lực như ban đầu, không run rẩy, không buông ra, nhưng rất đau.
Hoàng Tam Kim là người trước giờ không bao giờ khóc. Ngay cả khi bị phản trắc, bị lừa, mất tiền, một đời toan tính chưa từng có lúc nào bất lực như bây giờ. Khi mà một giọt nước mắt ấy rơi ra không phải vì không tính được nữa, mà vì không có gì để tính. Bởi chẳng ai được lợi trong việc này. Kể cả người sống sót, cũng không sống nổi với cảm giác mình là kẻ chọn lấy cái chết của người khác.
Chỉ ngồi im. Như thể vừa mới gãy một cái xương không tên trong lồng ngực mà không ai trông thấy.
Mợ nhìn cậu. Mắt không nhìn rõ nữa, nhưng ánh mắt ấy vẫn chứa một tầng ánh sáng cuối cùng còn lại, mợ thấy đau quá.
Đau, xót cho người đang ngồi đó, dùng cả sự im lặng để nói rằng Cậu không thể cứu Mợ, cũng không thể cứu con, nhưng Cậu sẽ ôm lấy sự mất mát này cả đời nếu thiếu một trong hai.
Mợ mơ màng trong từng lần cậu siết tay, bao nhiêu lần cậu đứng chắn trước mọi hiểm họa, bao nhiêu người từng cúi đầu trước cậu, bao nhiêu quyết định từng được đưa ra không sai một bước, mà hôm nay lại bị dồn đến cùng, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Không phải vì cậu yếu đuối. Mà vì cậu thương mợ.
Và chính vì thế, mợ biết mình không thể là người khiến cậu phải sống với ân hận cả đời.
Mợ thở một hơi, cổ họng khô như có cát, nhưng vẫn cố gắng bật ra được một câu, không phải để chọn được sống, mà để nói với cậu rằng, nếu mợ còn gắng được, thì mợ sẽ vì cậu mà sống thêm một lần nữa: "...Để em... em muốn sinh thường..."
Câu nói ấy nhẹ đến mức như thể không phải được thốt ra từ người còn sống, mà như một tiếng vọng mờ từ đâu đó giữa lằn ranh của hơi thở cuối cùng, vậy mà trong cái im lặng căng như mặt trống sắp rách ấy, câu nói ấy lại rơi xuống như một giọt sương lặng lẽ đậu vào lòng bàn tay đang cháy rát, khiến cả căn phòng lặng đi thêm một nhịp nữa, rồi bắt đầu dậy lên những chuyển động không ai ngờ.
Đốc-tờ khẽ rướn mày, ánh mắt bàng hoàng thoáng qua rồi nhanh chóng thu lại thành nét trầm ổn, như thể đang cân đo lại tất cả những gì ông vừa nghe được, xem đó là lời thật hay chỉ là ảo giác cuối cùng của một người đã không còn chút khí lực.
Thầy thuốc đứng bên cạnh thì giật mình thật sự, vì ông là người đã trực tiếp bắt mạch mợ suốt từ đầu, đã nhìn thấy tay chân mợ lạnh dần, đã lường được lượng máu mất đi có thể đủ khiến người khỏe cũng phải ngất, vậy mà giờ lại nghe chính người ấy nói... sẽ cố thử thêm một lần nữa. Ông cúi đầu thật thấp, rồi nhẹ giọng: "Giờ không ai chọn được gì cả. Nếu vậy thì..."
"Nếu mợ còn gắng được, thì phải giữ sức ngay từ bây giờ. Phải xoay lại ngôi thai. Trong lúc ấy, tuyệt đối không để cơ thể tụt hơi."
Ông quay sang cậu Ba, rồi lập tức rút ra một gói thuốc trong hộp gỗ, nói với người hầu: "Sắc cái này. Pha thật đậm. Giữ cho mợ uống từng ngụm một, không được ngắt. Đây là thuốc hồi khí trợ lực, không thể cứu mạng nhưng có thể giúp người không còn sức mà cầm được hơi."
Đốc–tờ Tây đứng sau không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn dán lên khuôn mặt trắng bệch đang thở hắt ra trên giường.
"Nhưng bà đỡ phải cố gắng đẩy nhanh tiến trình, nhưng cũng phải thật cẩn thận. Nếu thai không thuận trong vòng ba giờ, tôi sẽ không cho phép tiếp tục."
Bà đỡ gật đầu, giọng khẽ nhưng chắc: "Tôi biết. Tôi sẽ hết sức. Chỉ mong mợ... chịu đựng được."
Không ai nói thêm. Không ai cầu may. Mỗi người một phần, đều hiểu rằng điều đang được đặt xuống chiếc giường sinh kia không phải chỉ là mạng sống của sản phụ và đứa trẻ, mà là toàn bộ hy vọng và cả phần hồn của người đàn ông đang ngồi bên cạnh, siết lấy tay người vợ mình như bám vào sợi dây mỏng cuối cùng còn nối hai người lại với nhau.
Mợ không trả lời. Chỉ khẽ nghiêng đầu. Đôi môi mấp máy như cố nói điều gì nữa nhưng không bật ra nổi âm tiết nào, mắt đã khép lại, tay vẫn lỏng, chỉ có hơi thở mỏng dính như sợi tơ vẫn còn phập phồng yếu ớt nơi ngực là cho thấy còn sống. Mợ cố gắng theo lời thầy thuốc, cố giữ sức.
Rồi sau đó bà đỡ cúi xuống, hai tay đặt lên bụng Khâu Đỉnh Kiệt, không dùng sức mạnh mà dùng tất cả kinh nghiệm của mấy chục năm làm nghề để dò đường, tìm hướng, nhẹ nhàng mà cẩn trọng như đang dỡ một gói hàng dễ vỡ. Đứa bé nằm ngang, đầu chệch, chân gập, xương mẹ nhỏ, thành bụng co cứng, tất cả đều là điều cấm kỵ trong đỡ đẻ. Nhưng không ai trong phòng dám rút lui.
Mỗi lần xoay, bụng mợ lại rung lên như một mặt trống bị gõ bằng dùi sắt, co rút thành từng cơn không đều, mỗi đợt như một làn sóng từ rốn trào lên tận cổ, rồi nén xuống phần hông đau đớn như bị bóp chặt. Lưng mợ cong lên theo phản xạ, đầu gối run rẩy, các ngón tay cào nhẹ lên đệm, mồ hôi túa ra từ mọi lỗ chân lông như thể thân thể đang cố tự làm mát trước khi tan ra.
Cậu vẫn không nói gì. Chỉ siết tay mợ chặt hơn mỗi lần thấy thân thể ấy co lại. Mắt cậu đỏ lên, không phải vì sợ hãi, mà vì trong cơn đau kia, cậu không thể làm gì khác, không thể gánh giùm, cũng không thể dừng lại. Cậu ngồi yên, vững chãi, nhưng bên trong lồng ngực, nhịp tim như dồn lên cổ.
Người hầu bưng thuốc đến, thầy thuốc đỡ lấy, đút từng ngụm, miệng luôn lẩm nhẩm: "Còn uống được là còn gắng được. Mợ đừng dừng lại. Mợ cố lên, mợ nghe không..."
Mợ không gật, không mở mắt, chỉ hớp từng chút, cổ họng khô rát như nuốt tro nóng, vậy mà vẫn không trào, vẫn không buông.
Thời gian kéo dài ra như dây đàn căng mãi không đứt. Một giờ. Hai giờ. Ba giờ.
Bà đỡ đổ mồ hôi hột, môi trắng bệch, tay thấm máu. Cậu vẫn không rời mợ nửa bước, lau trán, giữ lưng, đỡ gáy. Từng phút là từng đợt kéo căng ý chí của tất cả.
Cho đến khi, bà đỡ ngẩng lên, mắt ánh nước: "Được rồi. Thai vào đúng ngôi."
Không ai dám cười. Chỉ có một khoảng lặng kéo dài như chờ một tiếng chuông báo hiệu.
Và rồi bà đỡ gọi một tiếng gọi nhẹ: "Mợ... rặn đi."
Cậu nghe vậy liền cúi xuống, trán kề trán mợ, tay siết tay: "Mợ... Gắng lên..."
Mợ khẽ mở mắt ra.
Chỉ một lần. Chỉ đủ để thấy ánh mắt cậu gần như vỡ vụn ra vì chờ đợi.
Và rặn.
Tiếng hét từ cổ họng mợ bật ra không còn là tiếng của người, mà là tiếng của tất cả những gì còn sót lại trong thân thể đang bị lột da từng lớp, là nỗi đau, là quyết tâm, là tình yêu bị dồn ép đến mức không còn gì để giữ, chỉ còn sống mà sinh. Như dồn tất cả sức lựuc trong ba giờ cố lấy lại để cho một lần này.
Rồi một tiếng khóc cất lên.
Tiếng bà đỡ vỡ ra trong miệng, run rẩy: "Con trai..."
Ngay khoảnh khắc tiếng khóc đầu tiên vang lên, như một vết rạch đâm thẳng vào không khí dày đặc suốt nhiều canh giờ, mọi người đổ dồn ánh mắt về nơi bà đỡ đang run tay đỡ lấy một hình hài đỏ hỏn còn bọc trong lớp da non nhớp nước nhưng chỉ có cậu Ba là không nhìn.
Cậu không nói. Không cười. Cậu không nhìn đứa trẻ ấy không phải vì không thấy, mà là không dám. Cậu chỉ cúi đầu, gục trán vào tay mợ, không biết là đang thở, hay đang cảm ơn trời đất bằng sự im lặng của người vừa được trả lại linh hồn. Chưa dám tin rằng người đang nằm đây đã vượt qua được cơn dâu bể ấy, chưa dám tin rằng mình còn giữ được mợ, nên chỉ dám úp mặt vào nơi cậu cảm nhận được hơi thở sống rõ nhất.
Tay cậu cứ thế giữ chặt cổ tay mợ không rời, như thể nếu buông ra thì hơi ấm đó cũng sẽ biến mất ngay tức thì. Bàn tay mợ mềm lắm, nhưng lạnh, lạnh đến mức chỉ còn lại một chút lân lân nơi da thịt, và chính vì vậy mà cậu không dám rời.
Mợ nằm yên. Không nói gì. Không đủ sức.
Tay mợ gần như thả lỏng, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng được từng hơi thở ấm áp phả ra từ trán cậu, từ mùi tóc cậu, từ sự nén nỗi đau của một người chưa từng khóc mà giờ đang gục mặt lặng lẽ không một lời, không một tiếng thở mạnh.
Không ai biết, nhưng mợ biết, cậu đang khóc.
Người như cậu Ba, từ nhỏ đã quen với ánh mắt soi mói của người trên kẻ dưới, lớn lên trong mưu tính, từ gánh vác họ Hoàng cho tới gồng lên mà giữ lấy danh tiếng giữa bến cảng xô b, chưa từng cho ai thấy đôi mắt đỏ hoe, chưa từng vì ai mà để giọt nước mắt rơi ra ngoài. Nhưng hôm nay, cậu đã khó hai lần. Cậu cúi đầu như một đứa trẻ gồng mình chịu trận, úp trọn mặt vào tay người mình thương, như đang xin lỗi vì đã để người ấy đi qua cơn đau quá lớn, mà mình thì chỉ có thể ngồi đó, chỉ có thể nhìn rồi nắm tay.
Khi bà đỡ quấn xong ba đứa trẻ, giao cho bà vú ẵm đi lau người, mặc tã, thì người hầu đã bắt đầu thu dọn, dọn máu, đổ thau nước, thay chăn gối. Dưới ánh sáng vàng ấm của ánh đèn, người ta đi lại rón rén, lặng lẽ, từng động tác được tiết chế như đang sợ đánh thức một linh hồn vừa đi xa trở về. Rồi từng người một cúi đầu, lặng lẽ lui ra.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng, bà đỡ, bà vú và hai hầu nữ đứng sát vách. Không gian trở lại tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thở yếu ớt của mợ và tiếng con nít mới sinh khe khẽ khóc lên.
Mợ thở một nhịp, rất chậm. Rồi mắt hé ra một kẽ nhỏ.
Mợ thấy cậu vẫn chưa nhìn con. Vẫn gục đầu ở tay mình.
Lòng mợ chùng xuống. Một cảm giác vừa xót vừa lo, vừa buồn vừa thương, trỗi lên trong lồng ngực còn đau âm ỉ. Mợ không đủ sức nói lớn, nhưng vẫn cố mấp máy, cổ họng rát khô bật ra tiếng thều thào: "Cậu... bồng con... em... muốn nhìn con..."
Giọng nhỏ như tiếng lá rụng.
Cậu Ba khựng lại. Nhưng không đáp.
Rồi chỉ sau vài nhịp hít thở, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt ráo nước nên không ai biết cậu vừa khóc, và gương mặt cậu thì bình thản như mọi khi.
Sau đó cậu đứng dậy, bước đến bên bà vú, nhẹ nhàng nhận lấy lần lượt hai đứa con gái nhỏ, đặt một đứa bên trái, một đứa bên phải, cẩn thận điều chỉnh chăn để không đè lên người mợ. Ánh mắt cậu khi làm điều ấy rất dịu dàng, nhẹ nhàng như đang sắp xếp hai món đồ gốm quý giá, không phải vì sợ vỡ, mà vì chúng đáng được nâng niu.
Còn đứa con trai, cậu vẫn chưa nhìn.
Mẹ chồng bồng bé trai từ phía sau bước lại, đưa đứa bé ra phía mợ.
Mợ cố đưa tay ra, yếu đến mức cánh tay chỉ nâng lên được một chút, như một cánh sen vừa trổ nụ đã bị dập mưa. Cậu lập tức đỡ lấy cánh tay ấy, rồi đặt vào chăn của con gái bên cạnh.
Nhưng mợ không để yên.
Ngón tay mợ siết lấy tay cậu rồi đẩy bàn tay ấy sang bên khác đặt lên phần chăn đang quấn đứa con trai đang được mẹ chồng bế. Đứa trẻ lặng lẽ, ngoan ngoãn, ánh mắt mở to, da còn đỏ ửng.
Mợ thì thầm, như để giải thích thay con: "Đừng giận con..."
Giọng mợ run run, không biết vì mệt hay vì xót.
Mợ biết cậu đang giận. Không phải giận con thật sự, mà giận vì chính đứa bé ấy đã khiến mình phải đau đến vậy, giận vì chính lúc con chào đời cũng là lúc mình có thể mất người mình yêu nhất. Nhưng trên hết, mợ biết, cậu giận bản thân mình, vì trong giây phút mợ khổ sở nhất, cậu không thể làm gì ngoài việc ngồi đó, nắm tay, mà chẳng giúp được gì hơn.
Cậu im lặng trong chốc lát, rồi đặt bàn tay ấy lên đứa bé trai, ban đầu là đặt xuống như một động tác máy móc, nhưng sau đó là khựng lại, chạm nhẹ một lần lên phần chăn dày, lòng bàn tay đặt vừa khít lên ngực đứa bé, nơi nhịp tim còn non đang đập đều.
Cậu nhìn. Thoáng thấy ở sống mũi đứa trẻ ấy có nét rất giống mợ, giống cái cách mợ lúc buồn thì không nói, chỉ thở dài, rồi xoay mặt đi.
Cậu nhìn. Rồi gục mặt xuống, chạm khẽ trán vào chăn đang quấn con, như thể thay lời, rằng, cậu không giận.
Mợ thấy vậy thì nghĩ rốt cuộc cũng có thể yên lòng thêm một chút, và trong khoảnh khắc ấy, mắt mợ khép lại vì toàn thân rã rời, xương cốt như tan ra, mi mắt trĩu xuống như thể cuối cùng cũng được ai đó bảo rằng, mợ đã làm đủ rồi.
Cậu thấy tay mợ thả nhẹ, trán mợ dịu đi, hơi thở chậm lại, mới khẽ vén chăn cao hơn một chút rồi rút về đuôi giường, không phát ra tiếng, chỉ ngồi yên cạnh giường rất lâu, nhìn người kia ngủ thiếp đi như thể nhìn một bông sen mới ngả mình trên mặt nước sau cơn giông lớn, gầy gò, xanh xao, nhưng vẫn đang sống, vẫn còn ở cạnh cậu.
Thời gian sau đó cứ thế trôi qua như thể chưa từng có biến cố nào xảy ra, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết thứ thấm đẫm trong từng nhịp sống hàng ngày không phải là quên đi, mà là hồi sức. Giường nệm lại được trải mới mỗi ngày, đèn đốt gừng sấy được thay thế bằng dầu thơm dịu nhẹ, và trong không gian ấy, ba đứa nhỏ ngày càng lớn, mỗi đứa một vẻ, một tiếng khóc, một thói quen ngủ khác nhau nhưng chỉ có chung một điều: đều bú sữa mợ.
Dạo gần đây, ngực mợ bắt đầu sưng nhức, cứ đau râm ran như bị kéo từ sâu bên trong chứ không phải chỉ ngoài da thịt. Sáng sớm ngủ dậy đã ê, tối đến lại căng tức, có lúc mợ phải nghiến răng mà nén tiếng rên, chỉ sợ cậu đang bế con bên cạnh nghe thấy lại lo.
Mà đúng như vậy, mỗi lần thấy mợ chạm tay vào ngực, ngẩn người ra một lúc hay khẽ nhăn mày, cậu đều nhìn, rồi sau đó không nói nhiều, chỉ cúi đầu dỗ con, hoặc đi lấy thuốc thoa ấm đặt lên đầu giường. Cậu đã bảo mợ để mấy đứa bú bà vú cũng được. Cơ thể mợ chịu không nổi.
Nhưng mợ nói mình có sữa, ba đứa đều bú được, sao phải để phí?
Cậu biết tính mợ, không ép được, một khi mợ đã quyết thì nhất định không đổi. Dù đôi lúc cậu nghe thấy tiếng mợ hít nhẹ khi đứa nhỏ nghiến lợi lúc bú như thể nhói tới tận xương mà vẫn chỉ thấy mợ nhìn con, ánh mắt dịu dàng như thể đó không phải nỗi đau, mà là một điều gì đó rất xứng đáng để giữ lại.
Nhưng cậu vẫn thấy xót.
Lúc nào mợ xoay người chậm, hay ngồi thẳng lên phải vịn giường, cậu đều nhìn. Đến đêm, khi đèn đã tắt, con đã ngủ ở gian bên với bà vú, không gian chỉ còn hai người, mợ nằm nghiêng người, thở dài vì căng tức, cậu mới ngồi dậy, kéo chăn mợ xuống một đoạn, rồi chậm rãi dùng tay day nhẹ quanh ngực cho mợ, ấn nhẹ lên bầu ngực sưng chỉ bằng quả chanh nhưng căng cứng, nén sữa ra từng dòng trắng đục, động tác cẩn trọng như thể đang chạm vào một vết thương chưa lành.
Rồi cậu đỡ mợ ngồi dậy, ngồi đối diện mợ để dễ dàng giúp mợ hơn.
Mợ ngồi, mơ màng theo từng động tác của cậu. Ngón tay cậu ấm, chậm, đều, không quá mạnh nhưng đủ để làm khí huyết lưu thông. Thỉnh thoảng có tiếng sữa phun ra, ướt áo ngủ, cậu liền lấy khăn thấm, động tác thuần thục như đã quen với việc đó từ rất lâu, rồi tiếp tục vắt từng chút một.
Sữa nhiều đến mức ba đứa trẻ bú không hết, mợ ngày nào cũng phải vắt ra, đổ đầy hũ sứ, đem cho các bà mẹ ở gần không có sữa cho con bú, vậy mà vẫn dư thừa, như một dòng sông không bao giờ ngừng chảy. Cậu Ba vừa xoa vừa nhìn, dưới ánh nến vàng vọt le lói qua màn trướng, bầu ngực mợ hiện rõ mồn một, núm vú sưng đỏ lên vì bị cắn, bị hút, bóng loáng sữa trắng, từng giọt nhỏ xuống như ngọc trai rơi.
Cậu Ba thật muốn há miệng ngậm lấy, muốn mút mạnh để giải tỏa cơn căng tức cho mợ, muốn nếm vị ngọt ngào ấy, nhưng trong suốt ba tháng nay, ngày nào cậu cũng cố nhịn. Răng cậu nghiến chặt, hơi thở nặng nề, sợ rằng chỉ cần ngậm một chút, chỉ cần chạm lưỡi vào núm vú đỏ hồng ấy, cậu sẽ hóa thú luôn mất, sẽ không kìm nổi mà ôm lấy mợ, mà chiếm hữu mợ, mà quên mất mợ mới sinh được ba tháng, cơ thể còn yếu, còn cần nghỉ ngơi. Lại ngày ngày ôm con nhỏ, đã rất mệt rồi, cậu nghĩ vậy, lòng xót xa dâng trào, tay xoa nhẹ hơn, như vuốt ve một báu vật dễ vỡ.
Nhưng mợ thì quả thật không mệt bao nhiêu, vì có mẹ chồng, hai chị dâu và cả bà vú phụ trông giúp, họ thay phiên ôm ấp, ru ngủ, thay tã, chỉ khi nào cho con bú mới cần đến mợ mà thôi. Trẻ nhỏ dễ dỗ, mà ba đứa trẻ cũng ngoan ngoãn không quấy phá, chúng ngủ say, ăn ngoan, chỉ khóc khi đói, nên mợ cũng có thời gian nghỉ ngơi, có thời gian nhìn cậu, nhìn người đàn ông của mình.
Mấy tháng này, mợ cứ thấy cậu nhìn chằm chằm ngực mình, ánh mắt sâu hun hút, đầy khao khát bị kìm nén, như một con thú đói bị xích, khiến mợ nóng ran từ trong ra ngoài. Mợ thật muốn bảo cậu giúp mình bằng miệng, muốn cậu ngậm lấy núm vú sưng đỏ, mút mạnh để sữa trào ra, để cơn căng tức tan biến.
Nhưng lại ngượng, mặt đỏ bừng, tim đập loạn, nghĩ rằng thế khác nào bảo cậu bú sữa mình, thế nào cũng thấy không đúng, thấy dâm đãng, thấy không phải với một người đàn ông như cậu, chồng mợ, chủ gia đình sao có thể bú sữa vợ mình được?
Mợ cắn môi, tay siết nhẹ tay cậu đang xoa, nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể nằm đó, để cậu nhìn, để cậu xoa, để nỗi khao khát âm ỉ giữa hai người càng lúc càng lớn, như một ngọn lửa ngầm chờ ngày bùng nổ.
Rồi mợ bất giác nhìn nơi đũng quần cậu, ánh mắt lướt qua lớp vải mỏng manh đang căng phồng, như một cơn gió thoảng mang theo nỗi thèm khát bị dồn nén bấy lâu, khiến mợ thấy tim mình đập loạn, cơ thể nóng ran dù vừa mới sinh ba tháng nhưng dục vọng vẫn len lỏi, thức tỉnh từ sâu thẳm.
Vì đã lâu rồi chưa gần gũi, đối diện với ánh mắt cậu đầy kìm nén, mợ thấy muốn cậu đến mức không thể che giấu, muốn được ôm lấy, được lấp đầy như những đêm xưa.
Nơi đó của cậu nhô lên thành túp lều to tướng, hiển hách dưới lớp quần ngủ mỏng tang, có thể thấy rõ đường nét gân guốc, sức sống mãnh liệt đang căng cứng, như một thanh gươm quý đang chờ rút khỏi vỏ, và vì cậu đang quỳ ngồi, tư thế ấy càng khiến nó nhô cao hơn, như lời thách thức im lặng với mợ.
Khâu Đỉnh Kiệt ngồi đối diện, chỉ biết trân mắt nhìn, miệng khô khan, tay vô thức siết chặt ga giường, nỗi xấu hổ xen lẫn khao khát khiến mợ không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn trộm, nhìn đến mức tim đập thình thịch, như đang ngắm một báu vật chỉ thuộc về riêng mình.
Rồi bỗng nhiên cậu thở dốc một tiếng, âm thanh ấy như tiếng gió rít qua khe cửa, đầy kìm nén và dục vọng, khiến mợ giật mình ngẩng lên. Lúc này mợ mới phát hiện ra mình đã đưa tay chạm vào nó từ lúc nào rồi, những ngón tay run rẩy ôm lấy qua lớp vải, cảm nhận sức nóng lan tỏa, thứ chứng minh nam nhân mạnh mẽ của cậu rõ ràng trong tay mợ, to lớn, gân guốc, đang đập nhịp theo từng nhịp tim cậu.
Mợ hơi hoảng, mặt đỏ bừng như lửa đốt, tim đập loạn, muốn rút tay lại nhưng lại không thể, nỗi e thẹn khiến mợ cắn môi, nhưng dục vọng lại giữ tay mợ ở đó, vuốt ve nhẹ nhàng, miết dọc thân khiến lớp vải mỏng thấm một chút dịch trong suốt, bóng loáng, như lời mời gọi thầm lặng.
Cậu Ba nghiến răng, hàm răng siết chặt đến mức cơ quai hàm nổi rõ, cố giữ lại chút nhẫn nhịn cuối cùng, như một con thú bị xích đang cố gắng không đứt dây, nhưng nhìn ti mợ chảy sữa như vậy, trắng đục, thơm ngát, mợ lại đang sờ mình, vuốt ve với vẻ e thẹn đầy quyến rũ như vậy nữa.
Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, dục vọng bùng nổ như ngọn lửa gặp gió. Cậu chồm tới mút ti mợ, miệng ngậm lấy núm vú sưng đỏ, hút mạnh như đang uống một dòng suối ngọt ngào, nuốt lấy từng giọt sữa của mợ, vị thơm ngon lan tỏa trên lưỡi, khiến cậu mê mẩn, như đang nếm một thứ cấm quả chỉ dành riêng cho cậu.
Mợ ngượng lắm, mặt đỏ bừng, tim đập loạn, nhưng lại thích vô cùng, thích đến mức muốn khóc, muốn ôm cậu chặt hơn. Mợ giơ tay lên đầu cậu, vuốt ve mái tóc ẩm mồ hôi, tận hưởng việc cậu mút bên này, nén bên kia rồi lại đổi bên, xoa bóp nhẹ nhàng, nén sữa ra từng dòng, ti như em bé đang ti, khiến ngực mợ nhẹ đi, căng tức tan biến, nhưng dục vọng lại dâng cao, như một cơn sóng mới cuốn mợ đi.
Khi cậu rời ra, mợ đã mơ hồ không thở nổi, mắt ửng đỏ, môi run run, toàn thân nóng ran như bị lửa liếm. Rồi cậu chồm tới hôn môi mợ, cuồng nhiệt, ngấu nghiến, lưỡi cuốn lấy lưỡi mợ, hút mạnh như muốn nuốt trọn mợ, nuốt trọn hơi thở, nuốt trọn linh hồn, nụ hôn ấy không phải dịu dàng, mà là chiếm hữu, là dục vọng bị dồn nén bấy lâu bùng nổ, khiến mợ thấy mình như bị cuốn vào một vực xoáy, không lối thoát, chỉ còn lại cậu, chỉ còn lại tình.
Đến khi Hoàng Tam Kim rời ra, Khâu Đỉnh Kiệt như đã mất sức lực, cơ thể mềm nhũn chỉ biết thở dốc, nhưng khi thấy cậu có ý định dừng lại, ánh mắt do dự, mợ liền luồn tay vào trong áo cậu, ngón tay run rẩy chạm vào ngực cậu, vuốt ve lớp da nóng hổi, ý muốn rất rõ ràng, như lời van xin thầm lặng, như muốn nói rằng mợ cần cậu, cần cậu lấp đầy mình ngay lúc này. Cậu liền nói, giọng khàn khàn đầy lo lắng: "Không được đâu, nếu lỡ lại có thai thì..."
Cậu Ba vẫn còn nhớ rõ như in cái ngày mợ sinh con, cảnh tượng ấy như một vết sẹo sâu hoắm trong tim cậu, suýt nữa cậu đã mất mợ mãi mãi. Máu me lênh láng, tiếng rên đau đớn vang vọng như tiếng gió hú qua khe núi, mợ nằm đó tái nhợt như tờ giấy mỏng, hơi thở yếu ớt như sợi tơ treo lơ lửng trên vực thẳm. Cậu đã khóc lặng lẽ bên giường, tay siết chặt tay mợ, thầm thề rằng sẽ không để mợ phải chịu thêm đau đớn nào nữa.
Từ đó, cậu nảy ra ý định xin thuốc để triệt sản, một quyết định như cắt đứt dòng sông sinh mệnh, vì đã có hai gái một trai rồi, những đứa con xinh xắn như những bông hoa nở rộ trong vườn nhà, cần gì thêm con nữa để mợ phải mạo hiểm mạng sống?
Nhưng mợ không chịu, mắt mợ long lanh nước, giọng run run như lá thu rơi, đe dọa nếu cậu làm vậy mợ sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, sẽ quay lưng như một bức tường đá lạnh lẽo, để cậu một mình trong khoảng trống cô đơn. Cậu biết mợ nghĩ gì, nghĩ rằng rồi sẽ có ngày cậu đổi ý, như gió đổi chiều, có lúc cậu sẽ muốn lấy thêm vợ, sinh thêm con để nối dõi, để thỏa mãn những dục vọng ẩn giấu, và khi ấy cậu sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối như kẻ lạc lối giữa sa mạc không tìm thấy nước. Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao cùn cắm vào tim cậu, đau đớn nhưng không chảy máu.
Cậu sẽ không bao giờ phản bội mợ, tình yêu ấy như một ngọn lửa vĩnh cửu cháy trong lồng ngực, không gì dập tắt được, nhưng nếu mợ không để ý đến cậu nữa, nếu ánh mắt mợ lạnh lùng lướt qua cậu như nhìn một người lạ, thì cậu sẽ buồn hơn cả chết, như một thân cây bị bứng gốc, khô héo giữa đồng hoang.
Mà bây giờ mợ lại đòi hỏi, ánh mắt mợ long lanh như sao sa, cơ thể mợ áp sát khiến cậu nóng ran như bị lửa cuốn lấy, cậu không dám ra tay, không dám đi xa hơn vì sợ mợ lại phải chịu khổ, sợ cái bóng ma của ngày sinh nở ấy quay về ám ảnh.
Nhưng mợ lại cứ liên tục cào lên lưng cậu, những ngón tay thon dài miết dọc da thịt như lời khiêu gợi rõ ràng, như một cơn gió nóng cuốn qua sa mạc dục vọng, khiến cậu run lên, hơi thở nặng nề. Mợ thì thầm, giọng e ấp nhưng đầy khao khát: "Vẫn đang trong cử, sẽ không sao đâu..."
Lời nói ấy như một lời mời gọi ngọt ngào, nhưng mợ thật ra không chắc, chỉ nghe các chị dâu nói qua loa rằng kỳ cử sẽ kéo dài ba tháng mười ngày, thậm chí hơn, như một bức tường vô hình bảo vệ cơ thể sau sinh, và việc có thai hay không có thể chẳng liên quan gì đến kỳ cử cả, chỉ là chuyện may rủi của tạo hóa.
Nhưng mà làm sao có chuyện một lần đã mang thai được, với lại mợ mới sinh xong, cơ thể còn yếu ớt như cành liễu sau bão, sao có thể có liền được, mợ nghĩ vậy, suy nghĩ ấy như một sợi dây an ủi mong manh giữa cơn thèm khát dâng trào.
Còn cậu thì không yên tâm lắm, nỗi lo lắng như một bóng đen lởn vởn trong đầu, nhưng trước mợ, trước ánh mắt van xin ấy, trước cơ thể ấm nóng áp sát, cậu quả thật không nhịn được nữa, dục vọng như ngọn lửa bùng nổ sau bao ngày kìm nén. Cậu nghĩ, ngày mai sẽ xin thuốc phòng tránh cho mợ uống, để bảo vệ mợ khỏi những rủi ro không lường.
Nghĩ xong, cậu lại hôn mợ, môi chạm môi cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn hơi thở của nhau, tay cậu lần mò xuống đùi mợ, những ngón tay vuốt ve lớp da mịn màng nóng ran, rồi nhẹ nhàng áp mợ nằm ngửa ra giường, cơ thể mợ mềm mại như nhung dưới sức nặng của cậu. Cứ thế, một đêm triền miên, như hai dòng sông hợp lưu, cuốn phăng mọi e ngại, mọi lo lắng, kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, khi ánh nắng len qua khe cửa, chiếu lên hai thân thể quấn quýt đầy mùi mồ hôi của sự hoan ái mãnh liệt.
Thời gian trôi qua thật khẽ, đến mức nếu không để ý thì khó lòng nhận ra rằng ba đứa nhỏ từng đỏ hỏn nằm ép sát vào ngực mợ ngày nào nay đã có thể ngồi vững, chơi đùa với nhau bằng những tiếng bi bô vang khắp gian phòng trong khi đôi tay nhỏ xíu cứ khua loạn lên như muốn vẫy gọi cả thế giới.
Chỉ mới tám tháng trôi qua, nhưng đứa con trai nhỏ nhất, đứa từng khiến mợ suýt không thể giữ được hơi thở cuối cùng giờ lại là đứa cứng cáp nhất. Nó biết lật sớm, biết trườn sớm, rồi một hôm khi cả nhà chưa kịp phòng bị thì đã đứng chững bên thành nôi mà tự bước một bước ngắn bằng đôi chân chưa đầy một gang tay. Từ đó, không gì giữ được nó. Không gian vốn êm đềm của phủ Hoàng từ đó cũng bắt đầu rộn ràng những tiếng bước chân nhỏ xen vào giữa giọng nói dạy học của mợ và tiếng gió lùa qua rèm cửa.
Mà điều khiến người khác bất ngờ hơn nữa là đứa nhỏ ấy đã có thể gọi "cha", không ngọng, không lạc âm, gọi rõ một tiếng tròn đầy như gõ vào lòng bàn tay cậu Ba.
Cậu nghe, cậu quay lại. Nhưng chỉ gật đầu rất khẽ.
Với hai đứa con gái, cậu dịu dàng hơn hẳn. Có lẽ vì là con đầu lòng, lại là con gái, nên ai mà chẳng mềm lòng. Hai đứa nhỏ bám lấy cậu, cười nắc nẻ mỗi khi cậu thò tay ra nựng má, khiến người vốn lạnh giọng trong thương trường cũng phải đổi sang kiểu nửa dỗ nửa lườm mỗi khi ôm con vào lòng.
Chỉ riêng với đứa con trai, cậu có phần nghiêm khắc. Không đánh, không mắng, nhưng ánh mắt cậu khi nhìn đứa nhỏ ấy luôn nặng hơn một chút, như thể muốn hỏi, con có biết, vì con mà người kia đã nằm bao lâu giữa ranh giới sống và chết?
Nhưng càng lớn, đứa nhỏ ấy lại càng giống mợ. Không phải nét mặt, mà là thần thái, đôi mắt sáng rỡ, vẻ ngoài điềm đạm, ít quấy khóc, chỉ nhìn là thấy giống đến mức khiến cậu mềm đi. Lúc đầu còn tránh không ẵm, nhưng sau rồi cũng không nỡ, chỉ là mỗi lần ôm vẫn không cười nổi như thể lòng vẫn còn một vết xước chưa nói ra.
Mợ thì khác. Mợ đầy đặn hơn trước, đặc biệt là phần bụng. Sau sinh vì chỉ dạy học vài buổi trong tuần, lại về nhà chơi với con, ăn, rồi ngủ, không vận động nhiều, bụng mợ tròn ra một vòng rõ rệt. Cũng may da mợ đàn hồi tốt, không bị vết rạn, chứ nếu không thì mợ đã chẳng dám soi gương.
Hai chị dâu thấy vậy liền rủ mợ cùng đến một phòng thể dục kiểu Tây mới mở gần bến cảng, nơi người ta dạy mấy động tác giữ eo, ép bụng, giúp lấy lại dáng. Mợ đi vài lần, mồ hôi ra khá nhiều, nhưng mợ cũng chẳng nhẹ cân đi bao nhiêu. Nhưng điều khiến mợ nhớ mãi là lần đầu tiên nhìn thấy người ta mở rượu vang khi liên hoan.
Lúc ấy mợ chỉ ngửi thấy mùi hương, thơm, chát nhẹ, lẫn với mùi hoa quả đỏ. Mợ chưa từng thử. Lần đi Tây với cậu khi xưa cũng không đụng tới, vì lúc đó bận việc, phần cũng ngại. Nhưng không hiểu sao mợ lại thấy bị cuốn bởi mùi hương đó.
Vậy mà sau hôm đó, trùng hợp khi khách của cậu đến chơi mang theo hai chai rượu nho làm quà, mợ nhìn thấy, tự nhiên thấy thèm hơn.
Rất thèm.
Khách về rồi, cậu đang cất rượu vào tủ thì mợ lại gần, đứng yên một lúc, rồi nhỏ giọng: "Cậu... em muốn uống rượu vang."
Cậu ngẩng đầu, hơi nhíu mày, vì mợ chưa từng uống rượu, huống gì còn đang cho con bú.
"Không được đâu. Mợ còn đang cho con bú, uống vào không tốt."
"Chỉ một ngụm thôi..." Mợ nhìn cậu, mắt long lanh như đang xin, một cái nhìn không phải là đòi hỏi, mà là kiểu cơn thèm đến bất ngờ, không cản được: "Tự nhiên em thấy thèm quá..."
Cậu nhìn. Thở nhẹ. Rồi không nói thêm, lấy dao mở nút chai.
Một ngụm.
Rồi lại thêm một ngụm nữa.
Mợ uống rất ngon lành, không hề lúng túng, như thể đã từng uống rồi, từng nếm rồi. Mặt mợ đỏ lên sau ngụm thứ hai, ánh mắt long lanh hẳn, môi đỏ, ánh nến hắt lên gò má ửng như phấn, khiến cậu nhìn một lúc lâu rồi bất giác nghiêng đầu hôn mợ.
Sau hôm ấy, mợ có vẻ thích rượu thật.
Ngày nào cũng hỏi: "Cậu, hôm nay em uống một chút được không?"
Cậu không cản, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý, chỉ đành cho người mua loại rượu trái cây nhẹ hơn, loại nồng độ rất thấp, không ảnh hưởng đến sữa cho mợ thỏa cơn thèm.
Nhưng đến ngày thứ tư, mợ bỗng cảm thấy ngực không còn căng như thường lệ.
Sữa không ra.
Không chảy thành dòng, cũng không phun nhẹ như mọi hôm. Chỉ có một cảm giác căng tức âm ỉ, rồi lại... trống. Như thể dòng sữa từng ngày vẫn tuôn ra tự nhiên đã bị chặn lại ở đâu đó rất sâu, rất kín, không phát ra nổi nữa.
Cậu nghe mợ kể thì sắc mặt thay đổi ngay.
Cậu không nói gì, chỉ lập tức cho người đi gọi thầy thuốc. Nhưng rồi vẫn thấy không yên tâm, liền cho gọi cả bác sĩ Tây tới phủ. Cậu ngồi cạnh giường mợ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo cổ tay mợ, ánh mắt dán lên khuôn mặt mệt mỏi của người kia mà không giấu được sự bồn chồn đan lẫn cả nghi hoặc.
Một người từng ngày sữa chảy nhiều đến mức phải thấm khăn, vắt ra bỏ hũ, dư đến độ đem cho người khác mà vẫn căng tức mỗi đêm, giờ lại đột ngột không ra sữa nữa, đúng là quá mức kì lạ.
Cậu nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng thứ đầu tiên khiến cậu lặng người lại chính là chuyện mợ gần đây cứ đòi uống rượu. Dù chỉ là loại nhẹ, dù chỉ là hai ba ngụm, nhưng thân thể mợ vốn nhạy cảm sau sinh, lại cho ba đứa bú cùng một lúc, cậu không thể không lo.
Ngay khi bác sĩ Tây bước vào cùng thầy thuốc, cậu đã nhường chỗ, tay vẫn không rời khỏi tay mợ. Thầy thuốc bắt mạch, vừa im lặng vừa trầm ngâm. Đốc–tờ Tây đặt ống nghe lên ngực mợ, rồi lại đặt xuống bụng, di chuyển chậm rãi, không hề sốt ruột, nhưng chính sự cẩn trọng đó lại khiến cậu Ba càng nôn nóng hơn.
Hai người kia không ai nói gì.
Chỉ có ánh mắt họ gặp nhau sau mỗi động tác.
Chính điều đó làm cậu thắt lại.
Ánh mắt của hai người từng nhiều lần chữa bệnh trong phủ mà nay lại dè chừng như muốn xác nhận điều gì, khiến lòng cậu nóng ran. Cậu vừa định cất tiếng thì thầy thuốc buông tay khỏi cổ tay mợ, chắp lại đằng sau, rồi quay sang nhìn cậu, nét mặt không nghiêm mà cũng không quá thản nhiên, chỉ là một giọng nói đã được chọn lựa rất kỹ: "Mợ Ba... mang thai rồi. Gần năm tháng."
Cậu như chết lặng.
Cả người như bị chặn mất một nhịp thở. Tay siết tay mợ hơi khựng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào thầy thuốc như không tin vào điều mình vừa nghe. Đến cả mợ đang nằm đó, sắc mặt còn chưa hết ngạc nhiên vì chuyện mất sữa, cũng ngỡ ngàng nghiêng đầu nhìn.
Cậu nhíu mày, giọng khàn đi: "Không thể nào..."
Từ một tháng trước, mợ nói bị béo bụng rồi còn cùng hai chị dâu đi đến chỗ mấy người Tây tập thể dục để giảm bụng, chính cậu cũng nhìn mà tưởng thế thật. Mà mợ không nghén, không nôn, không buồn ngủ, người khoẻ khoắn, dẻo dai, sáng dạy học, chiều chơi với con, tối thì... chơi với cậu, không hề có bất cứ dấu hiệu nào như lần trước.
Cậu cúi đầu, như thể kiểm lại mọi chuyện, rồi ngẩng lên nhìn thầy thuốc, ánh mắt vẫn còn hơi hoài nghi: "Vậy sữa ngưng chảy thì sao?"
Đốc–tờ Tây lúc ấy mới cất lời, giọng nói đều đặn, chậm rãi như người đã cân nhắc rất kỹ: "Là do nội tiết tố thay đổi đột ngột."
Ông không vòng vo: "Khi thai lớn, nồng độ một số nội tiết tăng mạnh để giữ thai, đồng thời ức chế tạm thời tuyến sữa. Điều này có thể xảy ra ở một số người, đặc biệt khi khoảng cách giữa hai lần mang thai quá ngắn."
Mợ thở một nhịp, mắt mơ hồ như còn chưa tiêu hóa hết.
Cậu thì vẫn im lặng giữ tay mợ như để trấn an.
Chính lúc ấy, đốc–tờ Tây lại nói tiếp, giọng không đổi nhưng câu nói lần này như đẩy mọi người thêm một bước bất ngờ nữa: "Lần này cũng là... thai đôi."
Không khí trong phòng như đông cứng.
Cậu Ba quay sang nhìn ông. Đôi mắt thoáng sững.
"Lại là đôi?"
Thầy thuốc bên cạnh gật đầu, không cần thêm lời. Ông hiểu sự ngờ vực trong lòng cậu Ba lúc này, nên chủ động nói tiếp: "Nhưng lần này không giống như trước. Mạch rất khỏe, hai nhịp rõ ràng, đập vững, đều, không lệch nhau. Mợ cũng không có triệu chứng bất ổn nào, không suy khí, không đau lưng, không mỏi mệt, sắc mặt cũng ổn định."
Cậu Ba ngồi im một lát rồi chậm rãi nói: "Kiểm tra kỹ lại đi. Kẻo lại sinh ba."
Đốc-tờ nghe vậy thì khẽ cười, lần này không phải cười lấy lòng, mà là cười đầy sự dè chừng của người từng chẩn đoán sai: "Lần đó chúng tôi quá chủ quan. Chủ quan vì nghĩ sinh ba hiếm, lại bắt mạch từ khi thai còn nhỏ. Nhưng giờ thai đã gần năm tháng, mọi dấu hiệu đều rõ ràng, tim thai nghe được rành rọt, chúng tôi dám chắc, đây là song thai."
Cậu Ba vừa kịp thở ra nhẹ nhõm sau bao hồi lo lắng, thì lại không thể không cất lời hỏi thêm, bởi điều cứ lẩn khuất trong lòng mãi không yên: "Mấy hôm trước mợ có uống chút rượu, chỉ là loại rượu trái cây nhẹ, mỗi ngày đúng một ly nhỏ, liệu có ảnh hưởng gì không đến thai trong bụng?"
Thầy thuốc nghe xong, không lập tức trả lời, mà chỉ liếc nhìn mợ một lượt từ đầu đến chân như để xác nhận lại những dấu hiệu của người đang mang thai vẫn đang khoẻ mạnh, rồi mới từ tốn đáp bằng giọng ôn hòa, vừa mang tính khuyên nhủ vừa xoa dịu: "Rượu thì dĩ nhiên là không tốt, nhất là với người đang mang thai, nhưng liều lượng ấy nếu chỉ là để cắt cơn thèm, lại là loại nhẹ, không ảnh hưởng gì đâu. Có khi mợ nghén rượu cũng nên, nên nếu có thèm quá thì hai, ba hôm uống một ngụm cũng chẳng sao."
Cậu gật đầu nhẹ, nhưng nét cau nơi khóe mày vẫn còn, liền hỏi tiếp, lần này giọng trầm hơn hẳn: "Thuốc tránh thai ông từng kê, mợ đã uống hai lần, một lần cách đây hai tháng, một lần nửa tháng trước, như vậy có ảnh hưởng không?"
Vừa hỏi, cậu vừa nhìn qua bác sĩ Tây như muốn tìm một sự khẳng định thứ hai, bởi dù trong lòng đã vơi bớt lo, thì vẫn muốn được xác nhận bằng một lời dứt khoát.
Sau thoáng im lặng, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu gần như cùng lúc từ hai người.
"Với mạch đập hiện tại thì không sao cả."
Thầy thuốc nói tiếp, để cậu yên lòng hơn: "Thuốc đó chỉ có tác dụng khi thai chưa vào ổ. Còn giờ thai đã vững, mạch đều, phát triển tốt. Không có nguy cơ gì."
Cậu Ba lúc ấy mới hơi thở phào ra, nhưng vẫn không khỏi trầm ngâm, ánh mắt cậu lặng đi như đang truy lại từng mốc thời gian trong đầu. Cậu cũng không chắc là mợ mang thai từ lúc nào nữa, nhưng đã gần năm tháng thì chỉ có thể là nhưungx lần đầu sau khi sinh mà thôi.
Đêm đầu tiên sau khi mợ sinh được ba tháng, mợ có uống thuốc nên chắc không có, những đêm sau đó thì cậu rất cẩn thận, lần nào cũng giữ chừng mực, phần lớn đều xuất ngoài. Chỉ có hai lần... đúng hai lần đó là không kìm được, lúc ấy cả hai đều quá đỗi gần gũi, mợ nằm ngoan ngoãn trong tay, hơi thở dịu dàng, còn cậu thì chẳng còn phân biệt được mình là người hay thú cho nên mới bắn trong, nhưng đều đã dùng thuốc, và khi ấy thai cũng đã có từ lâu rồi.
Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn hai người kia, hỏi một câu mà ngay bản thân cậu khi nói ra cũng mang chút lúng túng chưa từng có: "Cho ra ngoài... cũng có thai được sao?"
Mợ nghe vậy thì đỏ mặt, quay ngoắt đi như thể muốn chui luôn vào trong chăn. Hai người trước mặt cũng thoáng ái ngại, nhưng cuối cùng, Đốc-tờ Tây dù sao cũng dạn dĩ và thẳng tính hơn lên tiếng, giọng không gượng mà cũng không quá suồng sã: "Lần đầu Cậu cho ra ngoài. Nhưng nếu sau đó lại vào, thì không thể đảm bảo là đã sạch hoàn toàn. Nên... mang thai rất dễ."
Nghe đến đó, cậu không nói gì thêm. Chỉ lặng lẽ cúi đầu. Trong lòng là một mớ suy nghĩ chưa kịp gỡ. Đêm nào cậu cũng gần gũi mợ, có đêm tới hai ba lần, cứ nghĩ kiểm soát được, vậy mà cuối cùng lại khiến mợ mang thai lúc nào chẳng hay, giờ đã năm tháng rồi mà không ai biết. Đã vậy còn là thai đôi.
Sau khi Đốc-tờ và thầy thuốc cáo từ ra về, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của hai người đang ngồi bên nhau. Mợ vẫn tựa lưng vào gối, bụng đã nhô lên rõ rệt, tay vẫn chưa buông khỏi vạt áo, ánh mắt vẫn còn mơ hồ chưa biết nên mừng hay lo.
Cậu ngồi bên, đưa tay nắm lấy tay mợ, rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng, xoa một vòng như để xác nhận một lần nữa rằng đây là thật. Rồi cậu lắc đầu, khẽ nói, như trách mợ, nhưng lại là trách mình nhiều hơn: "Mợ hư quá. Có thai mà cũng không biết, còn đi chỗ này chỗ kia, tập thể dục gì đó nữa."
Mợ rời tường rồi dựa hẳn vào người cậu, giọng mềm hẳn lại, như trách ngược mà cũng như né tránh: "Làm sao em biết được... ai bảo cậu cứ làm mãi..."
Cậu không đáp, cũng không cười, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu đi nhưng đầy nặng lòng. Không phải hoàn toàn là cậu đòi hỏi, mợ cũng muốn, cậu biết điều đó nhưng giờ cậu không muốn vạch trần mợ. Cậu chỉ thở dài rồi khẽ nói, từng lời nghe như mệnh lệnh tự đặt cho chính mình: "Mỗi ngày để thầy thuốc với Đốc-tờ tới thăm khám cho mợ. Phải cẩn thận hơn. Chuyện mợ sinh khó lúc đó... đến giờ tôi vẫn sợ mãi."
Mợ nghe vậy thì siết nhẹ tay cậu, ánh mắt như phản chiếu nỗi sợ từng trải của mình, rồi thì thầm: "Có cậu bên cạnh... em không sợ gì hết."
Giọng Khâu Đỉnh Kiệt nhẹ đi, nhưng ánh nhìn lại sáng lên một nét tinh nghịch thân thuộc: "Em không sao mà. Còn chưa sinh đủ năm trai, năm gái cho cậu nữa."
Cậu siết nhẹ vai mợ, khẽ khàng than thở: "Tôi sợ thật mà. Mợ đừng nói vậy..."
Mợ tựa sát hơn, giọng rất nhỏ nhưng đầy cố chấp: "Em sẽ không sao đâu. Có cậu bên em, em sẽ vượt qua được hết. Nhưng cậu... đừng vì em sinh xong bị béo bụng rồi chê em."
Cậu khựng lại, ánh mắt như vừa sáng lên một điều chưa từng nghĩ tới, rồi hỏi thật khẽ, như dò xét: "Mợ lo tôi chê... cho nên mới đi tập cho thon bụng sao?"
Mợ im lặng, rồi e thẹn gật đầu một cái thật nhỏ, mắt vẫn không dám nhìn thẳng. Cậu liền kéo mợ vào lòng, ôm siết, vuốt nhẹ dọc vai mợ, rồi lại vuốt lên tóc mợ, giọng trầm mà dịu như một lời thề chẳng cần chứng giám: "Ngốc quá. Có người đàn ông nào tệ bạc đến mức chê người đã sinh con cho mình được..."
Mợ nghe cậu nói vậy, lòng mềm ra như nước. Một nỗi lo âm ỉ mấy tháng qua rốt cuộc cũng có chỗ buông xuống. Mợ khẽ thì thầm, như nói ra điều chưa từng dám nói lớn: "Nếu em sinh cho cậu nhiều thế rồi, dù không được đủ mười đứa... cậu cũng đừng lấy người khác nữa."
Cậu biết, mợ vẫn luôn lo lắng điều đó. Từ lúc bước chân về làm vợ cậu, mợ đã không có nền tảng mạnh, không có tiếng nói trong họ, chỉ có trái tim đem ra mà giữ người. Nỗi sợ bị thay thế chưa bao giờ rời khỏi ánh mắt mợ. Cậu không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lên môi mợ. Một cái hôn đủ lâu để khiến mợ không thở nổi, không nói nổi, không nghĩ nổi gì ngoài việc mình vẫn đang được giữ lại, nguyên vẹn.
Khi cậu buông ra, chỉ nói đúng một câu: "Tôi chỉ cần mợ và các con, không muốn thêm ai nữa."
Mợ nép trong lòng cậu, nhỏ giọng nũng nịu: "Cậu hứa đi."
Cậu bật cười, một nụ cười rạng rỡ đến mức ánh sáng ngoài cửa như hắt nghiêng theo nụ cười ấy, một nụ cười mà mợ chưa thấy qua bao giờ. Rồi cậu nói, giọng chắc như đá tảng giữa dòng thác lớn: "Bao nhiêu hành động tôi làm, không đủ sao? Không có người nào không yêu vợ mà trong ba năm có tận năm đứa con đâu."
Rồi để mợ yên lòng hơn, cậu lại nói, lần này là lời hứa dứt khoát, ngắn gọn, đầy trọng lượng: "Tôi hứa với mợ. Cả đời này, chỉ có mợ, chỉ thương mợ, chỉ nuôi con mợ sinh cho tôi."
Nói xong cậu lại cúi xuống hôn mợ lần nữa, tay xoa bụng mợ theo thói quen chưa bao giờ thay đổi, còn mợ thì vòng tay qua cổ cậu, đáp lại bằng tất cả sự dịu dàng nồng nàn trong lòng. Ánh sáng ngoài kia rực lên qua tán lá, trải dọc qua bậc cửa, chạm đến chân giường, nơi tình yêu đã đủ đầy, không cần điều gì hơn để kết thúc.
— HẾT —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro