Chương 3

---WARNING H NHẸ. Chú ý độ tuổi. Để lại bình luận nha mọi người ơi 💓💓💓

Cậu Ba đã bôi đầy dầu lên vật thể cứng rắn của mình, tay nắm chặt gốc, từ từ đưa tới gần. Trong ánh sáng đỏ mờ, nó dựng thẳng, to lớn đến mức bóng dáng đổ lên bụng dưới của mợ. Gân xanh nổi chạy dọc sống, như những sợi dây căng siết, đầu bóng loáng ánh nước và dầu, mỗi khi cậu nhích nhẹ, cả thân đều như giật theo nhịp tim.

Khâu Đỉnh Kiệt nhìn thấy, tim đập hỗn loạn, cổ họng nghẹn lại. Anh biết rõ điều gì sắp đến, lý trí muốn né tránh, nhưng hai chân đang bị giữ chặt trên giường, cơ thể không còn đường lui.

Đầu nóng kia đã áp sát khe hẹp. Ngay khi chạm vào cửa nhỏ, Khâu Đỉnh Kiệt run mạnh, toàn thân siết lại. Nơi đó ẩm ướt vì dầu và vì chính chất dịch vừa rồi, nhưng cửa thịt vẫn co chặt như muốn xua đuổi kẻ xâm nhập. Cảm giác vừa lạnh vừa nóng làm anh bật tiếng rên khẽ, mồ hôi túa ra sau lưng.

Cậu Ba không vội. Cậu dùng đầu vật thể chà nhẹ lên cửa, miết qua lại, mỗi lần ép xuống đều khiến khe nhỏ giật thót, co lại theo bản năng. Nhìn cảnh ấy, khóe môi cậu cong hơn, ánh mắt tà mị như con thú vờn mồi.

Chỗ kia dù đã bôi đủ dầu, chỗ đó vẫn quá lớn nơi kia chỉ mới mềm, chưa từng nếm trải cái gì thô và đầy như vậy.

Vật thể nóng, cứng, dày, lằn đầy gân nổi. Ngay cả khi không di chuyển, sức nặng cũng khiến người phía dưới cảm nhận rõ từng đường mạch đập dội vào cơ thịt.

Khi cậu Ba dồn nhẹ hông, đầu vật từ từ ép qua khe khít, một tiếng rít bật ra khỏi miệng Khâu Đỉnh Kiệt. Cơ thể anh căng đến cực hạn, vai gồng, cổ rướn ra sau, lưng cong cứng như vặn dây đàn.

"Ư... a..."

Âm thanh bật ra như tiếng nghẹn bị xé khỏi ngực. Miệng anh há ra, không nói được một lời, mồ hôi chảy xuống thái dương. Làn da phía sau bị đẩy căng đến mức tê buốt, đau như bị xé, như một lưỡi dao cùn chọc vào phần thịt kín.

Vật kia mới chỉ vào được chưa tới một phần ba, nhưng nơi đó đã kẹp chặt đến đáng sợ. Lớp cơ trơn ướt ép ngược lại, siết từng gân nổi trên sống thân, như muốn nghiền vỡ cả cái đang chen vào.

Cậu Ba rít khẽ một tiếng, hơi thở lệch đi. Hông cậu không nhấn thêm được nữa. Toàn bộ phần thân bị siết ngang, không thể tiến thêm mà cũng không thể rút ra. Đầu hơi gục xuống, mồ hôi rịn trán, rơi từng giọt xuống vai người dưới.

"Chặt thật..." Cậu nói khẽ, giọng nghèn nghẹn, vào không được, mà ra cũng chẳng xong.

Bên dưới, Khâu Đỉnh Kiệt cắn răng, nước mắt tràn nơi khóe mắt. Đùi co giật, gót chân đạp giường. Đau đến buốt sống lưng, nhưng cùng lúc ấy, có một thứ cảm giác khác len vào. Lạ lẫm. Không tên. Như có cái gì đó vừa xấu hổ, vừa ngứa ngáy, vừa mơ hồ quặn lên từ sâu trong bụng dưới, lan dọc xương sống, khiến tim đập lệch đi.

Bản thân anh hoảng hốt. Cái đau làm người anh run, nhưng cái khoái cảm vừa thoáng kia mới là thứ thật sự khiến anh thấy sợ.

Cậu Ba không thể tiến thêm. Thứ bên trong như bị siết đến nghẹt thở. Mặt cậu rướm mồ hôi, bàn tay đang giữ hông người kia vô thức siết mạnh.

Ánh mắt cậu rơi xuống phần trước của Khâu Đỉnh Kiệt, cậu đưa tay tới, không báo trước, chạm vào. Ngón tay đầu tiên ve nhẹ từ gốc lên đỉnh, rồi xoay tròn nơi chóp.

Khâu Đỉnh Kiệt giật bắn, môi bật ra tiếng rên nghẹn: "A... đừng... Cậu Ba...!"

Nhưng cậu không dừng. Tay tiếp tục trêu chọc, cùng lúc đó hông cậu nhấn thêm một chút. Cơ thể người dưới vừa run, vừa mềm ra. Mạch co thắt bớt đi, và vật thể cứng như sắt kia rốt cuộc cũng được phép tiến thêm.

"Phải thế..." Cậu Ba thì thầm, mắt nheo lại, lồng ngực phập phồng: "Ngoan một chút."

Khâu Đỉnh Kiệt vẫn nấc khẽ, nhưng không còn hét nữa. Tay anh túm lấy ga giường, môi run không ngừng. Trong mắt là đau, là sợ, là đỏ mặt xấu hổ nhưng cũng có một chút gì đó chưa từng có trước đây một ánh nhìn không biết giấu đi đâu khi đang bị người khác xâm chiếm hoàn toàn.

Thân dưới vẫn còn siết lấy, nhưng đã bắt đầu quen dần với hình dạng to lớn và sức nóng bên trong.

Cậu Ba cúi xuống, hai tay chống hai bên người đang nằm dưới mình. Giọng cậu thấp, thấm vào tai như một làn hơi nóng: "Có thích không?"

Khâu Đỉnh Kiệt khẽ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt ấy thật gần. Mồ hôi từ cằm cậu nhỏ xuống hõm cổ anh. Ánh mắt của cậu như hút anh vào, hàng mi rủ thấp, sống mũi thẳng, đôi môi còn vương hơi thở của người vừa nói lời chiếm hữu.

"Thích nằm dưới tôi thế này không?"

Anh không trả lời. Ngay cả sức để lắc đầu cũng không còn. Ánh mắt chạm mắt, tim anh nhói một nhịp. Người này quá đẹp, đẹp đến kiêu ngạo, đẹp đến mức cả đau đớn trong cơ thể cũng không đủ kéo anh thoát ra khỏi ảo giác rằng mình đang được giữ trong vòng tay của một giấc mơ.

Đôi mắt anh rưng nước. Không rõ là vì đau, vì khoái cảm, hay vì hoảng hốt chính bản thân. Nhưng nước mắt đã chảy, mi mắt run rẩy, môi hé ra như muốn thở, nhưng hơi thở lại tắc lại nơi ngực.

Cậu Ba nhìn thấy. Không nói thêm lời nào.

Hông cậu hạ xuống.

Một cú đẩy mạnh, không báo trước. Không thô bạo, nhưng dứt khoát.

Vật thể đã vào gần hết, nhưng phần cuối cùng vẫn bị siết lại. Cú đẩy ấy xuyên trọn phần cuối cùng vào trong, xé toạc khoảng khít còn sót lại.

Khâu Đỉnh Kiệt bật người lên khỏi mặt đệm.

"Ưm!..."

Tiếng kêu bật ra như xé cổ họng, tay anh vung loạn lên, vai gồng cứng, toàn thân cong như muốn trốn khỏi. Nhưng đã muộn.

Toàn bộ chiều dài đã vào sâu, vừa to, vừa nóng, vừa đầy, chạm đến tận nơi mà chưa ai từng chạm.

Bên trong run loạn, khe thịt thít chặt lấy kẻ xâm nhập, nhưng không còn đủ lực để đẩy ra.

Và ngay trong khoảnh khắc ấy, khi tất cả vừa đầy, vừa đau, vừa quá mức chịu đựng, thân thể Khâu Đỉnh Kiệt co giật mạnh, rồi vỡ òa.

Một dòng nóng trào ra từ phía trước, bắn thẳng lên bụng, bẩn cả tay cậu Ba đang chống bên hông. Mắt anh nhắm chặt, toàn thân run lên từng đợt như bị điện giật, tiếng thở đứt quãng hòa trong tiếng nức nghẹn.

"Cậu... Ba... em... không... hiểu sao lại..."

Cậu Ba không nói. Chỉ nhìn xuống người đang thở dốc dưới mình, cánh môi mím chặt, thân thể mềm nhũn, nơi bên dưới vẫn co lấy thân mình từng hồi, như không muốn rời.

Cậu đưa tay, vuốt lên khóe mắt ướt: "Không sao mà."

Khâu Đỉnh Kiệt quay mặt, môi cắn chặt, từng hơi thở gấp gáp phả ra, ngực phập phồng. Anh vừa muốn lắc đầu, vừa không dám, chỉ có đôi chân run bần bật, cơ nơi ấy khép chặt lấy, như muốn ngăn cản, nhưng lại đang mềm ra dần dưới lớp dầu mát rượi và sức nóng phả xuống từ trên.

Ngực anh phập phồng dữ dội, từng hơi thở nghẹn lại trong cổ. Không thể giải thích. Không thể hiểu. Chỉ biết nơi ấy đầy quá, đau quá, nhưng cùng lúc lại bị quét sạch bằng một làn khoái cảm kéo dài không dứt, khiến người vừa thẹn, vừa sợ, vừa như muốn tan ra khỏi thân thể mình.

"Cậu... Ba..."

Anh đấm một tay lên ngực người đang đè phía trên, bàn tay run rẩy nhưng cố đấm, như bản năng phản kháng. Lồng ngực cậu Ba cứng, nóng, vững chãi như bức tường anh không thể đẩy lùi.

Cậu Ba không tránh. Cú đấm vừa chạm, anh lại đẩy hông thêm một chút.

Chỉ một chút, nhưng đủ để thứ bên trong dịch chuyển, lấn sâu hơn một nấc.

Khâu Đỉnh Kiệt giật người, miệng bật tiếng rên nghẹn. Tay lại đấm lên ngực cậu. Nhưng mỗi lần anh làm thế, người kia lại tiếp tục dấn thêm, rồi rút ra một chút, rồi lại nhấn vào, từng chút, từng chút, như thể lấy cơn hoảng của anh làm thước đo cho sự dồn ép.

"Đừng mà... em... không chịu được..."

Mắt ướt, má ửng đỏ, cổ thon trắng muốt ướt đẫm mồ hôi, cánh môi mấp máy như van nài nhưng lại không đẩy nổi.

Cậu Ba cúi xuống. Mồ hôi nhỏ từ trán rơi lên má người dưới. Mắt anh nheo lại, môi hơi cong, ánh nhìn từ trên như một lưỡi dao lướt qua lớp nhung.

"Mợ đánh nữa đi." Cậu nói rất khẽ, sát tai: "Đánh thoải mái rồi thì để tôi làm."

Tay của mợ lại đấm, nhưng chẳng còn sức. Lúc này đã giống như vung tay trong mơ, không rõ là phản kháng hay tự tìm chỗ bấu víu.

Cậu Ba bắt lấy cổ tay đó, siết xuống đệm, để tay kia của anh cũng không còn chống được. Cả cơ thể Khâu Đỉnh Kiệt bị ép chặt dưới lớp da nóng rực, toàn bộ cơ thể không chỗ trốn, nơi kia vẫn bị giữ căng mở bởi thứ dày lớn đang còn nằm sâu bên trong.

"Cậu Ba... đừng chọc em nữa..." Giọng anh rền rĩ, hoảng hốt thật sự, nhưng ánh mắt lại mơ hồ như người vừa lạc vào nơi lạ.

Cậu Ba nhìn xuống, thấy rõ hết, sống mũi cao, gương mặt ửng đỏ, và từng giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Một người đàn ông luôn cứng rắn, luôn giữ thể diện, giờ đang nằm ngửa ra, hai chân tách rộng, bị chính cậu lấp đầy và dồn ép đến bật khóc.

Cảnh tượng ấy quá đẹp.

Cậu cúi xuống, cắn nhẹ lên xương quai xanh anh: "Mợ thế này... tôi không nỡ dừng đâu."

Cậu cúi xuống, môi chạm môi Khâu Đỉnh Kiệt, nụ hôn không hẳn dịu dàng mà sâu, nồng và dài, giống như muốn nuốt cả hơi thở còn sót lại trong ngực anh. Đôi mắt cong hẹp ngước lên nhìn anh, khóe môi vẫn kề sát: "Mợ cứ đánh đi, đánh thêm đi... rồi sinh cho tôi một đứa giống mợ, cũng giống tôi, được không?"

Khâu Đỉnh Kiệt mở mắt, tim chấn động. Hôn nhân vốn chỉ là một bản thỏa thuận để mở lớp học, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, nếu sau này hòa ly thì làm sao... một đứa trẻ sẽ thế nào... Ý nghĩ ấy xoắn lại trong đầu anh, khiến đôi môi run run, đầu khẽ lắc với vẻ miễn cưỡng. Nhưng ngay chính trong lúc lắc đầu ấy, một thoáng hình ảnh chợt hiện lên, nếu thật sự có một đứa trẻ với người đàn ông đang cúi trên mình, vừa đẹp vừa giỏi, vừa đáng sợ vừa đáng nể, thì cũng có lẽ là một điều không tệ.

Cậu Ba không tha. Cậu khẽ cười, môi lại hạ xuống hôn lên gò má còn đẫm nước mắt: "Nãy giờ mợ đánh tôi bao nhiêu lần rồi. Có lắc đầu cũng vô ích."

Nói rồi cậu giữ chặt hai bên hông Khâu Đỉnh Kiệt, bàn tay to và chắc ép xuống đệm, thân thể trên của cậu áp sát xuống người dưới. Vật thể bên trong, đang nóng và đầy, bắt đầu chuyển động chậm, sâu, từng nhịp có chủ đích. Mỗi lần hông cậu đẩy, sức nặng của nó ép anh xuống đệm, thân thể hai người khít lại như một khối.

Khâu Đỉnh Kiệt bật ra tiếng rên bị kìm nén, cơ thể run lẩy bẩy. Vừa đau, vừa sướng, vừa hoảng hốt. Anh giơ tay đấm vào vai cậu Ba một cách yếu ớt, như bản năng chống cự, nhưng hông lại tự động nhấc lên đón lấy từng nhịp đẩy. Trong mắt anh ngập cả nước mắt lẫn mơ hồ, môi hé ra như muốn nói gì nhưng không kịp thành câu.

Cậu Ba nhìn xuống cảnh đó, ánh mắt sâu, tà mị mà cũng đầy bản năng. Mỗi lần anh đấm, cậu lại nhích hông một chút, đẩy sâu hơn, như một trò trêu chọc. Nhưng mỗi cú đẩy của cậu không phải ép buộc thô bạo, mà là thứ bản lĩnh đàn ông rất mạnh mẽ, làm chủ hoàn toàn, vẫn để người dưới cảm thấy cơ thể mình được nâng đỡ, không phải chịu đựng một mình.

Tiếng da thịt chạm nhau khẽ vang trong căn phòng, hòa với tiếng thở gấp và tiếng rên đứt quãng của Khâu Đỉnh Kiệt. Gương mặt anh đỏ ửng, mồ hôi nhỏ giọt, lồng ngực phập phồng, ánh mắt vừa sợ vừa mê. Cậu Ba cúi xuống liếm nhẹ nước mắt ở khóe mi, giọng trầm, vừa như mệnh lệnh vừa như cưng chiều: "Nhìn tôi này. Đây là khoảnh khắc chỉ có chúng ta."

Khâu Đỉnh Kiệt mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt ấy thật gần, mái tóc hơi ướt, mồ hôi lăn xuống cổ, sống mũi thẳng, đôi môi căng, ánh mắt vừa kiêu vừa đẹp. Khoảnh khắc ấy, anh bỗng thấy mình đang bị người đàn ông này chiếm hữu không chỉ thân thể mà cả hơi thở.

Cậu Ba đẩy hông mạnh hơn, sâu hơn, từng nhịp rõ ràng, khiến cơ thể dưới mình co giật từng hồi, tiếng rên đổi thành tiếng nấc. Tay cậu vẫn giữ hông Khâu Đỉnh Kiệt, không để anh trốn, nhưng lực ép lại có chút nâng đỡ, như sợi dây vừa cột vừa dìu.

Khâu Đỉnh Kiệt khóc nấc, đấm vào vai cậu Ba nhưng chỉ như cào nhẹ. Mỗi cú đấm lại đổi lấy một cú nhấn sâu. Đau, nhưng không phải kiểu đau bị hành hạ, mà là đau bị mở ra, lấp đầy, cùng khoái cảm chồng lên khiến đầu óc anh mờ hẳn, miệng chỉ còn bật ra tiếng gọi khàn khàn, lẫn lộn giữa "Cậu Ba" và những tiếng nức.

Cậu Ba giữ hai bên hông Khâu Đỉnh Kiệt, hông hơi lùi về sau, để thân thể dày nặng kia rút ra từng chút khỏi lớp thịt vẫn còn bám siết.

Âm thanh phát ra không lớn, nhưng đủ ướt để nghe rõ. Một tiếng trượt... kéo dài, như vật sống đang được rút khỏi nơi kín bưng. Mỗi đường gân trên thân đều ma sát vào lớp cơ trơn đã bị mở rộng, dính ướt, mềm nóng, nhưng vẫn co thắt từng hồi.

Chỉ vừa lùi được một nửa, cậu lại đẩy hông trở lại.

Lần này vào sâu hơn, trơn mượt nhưng nặng, thẳng tới tận đáy. Khe thịt bị tách ra, nuốt dọc theo chiều dài, thứ đó quá đầy, vừa đi vào là xô lệch cả hơi thở.

Khâu Đỉnh Kiệt bật tiếng nấc, cổ họng rít lên: "Ư... ư... đừng, sâu quá..."

Giọng nói tắc nghẹn, phần vì nghẹn nơi cổ, phần vì cảm giác phía dưới như bị đâm thẳng đến tận tim. Khe thịt anh co giật theo mỗi lần trượt ra rồi vào, thít chặt theo bản năng, nhưng lại khiến mỗi nhịp đẩy càng thêm rõ ràng.

Lúc cậu rút ra gần hết, chỉ để phần đầu căng nóng còn mắc lại nơi miệng khe, lớp da mỏng bị kéo căng, co quắp như sắp mất đi điểm tựa.

Sau đó, hông cậu Ba đẩy mạnh vào lần nữa.

Tiếng trượt – chụt – ọt vang lên rõ ràng, ẩm ướt, kéo theo là một dòng chất lỏng ấm nóng trào ra quanh thân cậu, thấm xuống tận ga giường. Cậu không dừng lại.

Thân thể cậu lên nhịp đều, không nhanh nhưng nặng, mỗi lần vào là sâu, rút ra thì dính, một nhịp, hai nhịp, rồi càng lúc càng mạnh.

Thịt mềm bên trong bị xâm nhập liên tục, mềm nhưng vẫn bó lấy, siết như không muốn buông, để cậu vừa bị kéo lại, vừa buộc phải nhấn sâu hơn.

Khâu Đỉnh Kiệt không còn giữ được hơi thở nữa. Mỗi lần vào là người anh bật lên, mỗi lần ra là nước mắt lại trào thêm. Mồ hôi ướt đẫm thái dương, ngực căng tức, miệng mở hé, rên từng tiếng nhỏ đứt đoạn.

"Ư... cậu Ba... đừng... sâu quá... em..."

Mỗi tiếng "em" vừa buông là một tiếng "bạch" vang ra nơi giữa hai đùi, là một lần nước rỉ thêm, là một nhịp đẩy nối tiếp khiến anh bật khóc. Không phải vì bị ép, mà vì chính bản thân không biết làm sao để đối mặt với sự thật, cơ thể anh... đang quá sung sướng.

Cậu Ba nhìn xuống, sống mũi ướt mồ hôi, ánh mắt tối sâu. Cậu nghiêng đầu, cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng: "Bên trong mợ mềm như nước. Còn kêu không chịu nổi, nhưng nuốt tôi đến tận gốc."

Hông cậu nhấc cao, rồi dập mạnh thêm lần nữa. Thân thể bên dưới giật lên theo, khe co lại rồi rịn ướt, bên trong mềm oặt, dính nhớp, tiếng chụt chụt càng lúc càng rõ.

Mỗi nhịp ra vào như kéo một lớp da, một lớp cảm giác, một lớp ý thức của Khâu Đỉnh Kiệt ra khỏi người anh. Tới khi cậu nhấn sâu, giữ nguyên trong vài nhịp co bóp, anh bật khóc thành tiếng.

Cậu Ba đột ngột rút gần hết, rồi ép hai chân Khâu Đỉnh Kiệt lên cao, gập về phía ngực anh, đầu gối anh áp sát lồng ngực. Cái tư thế ấy làm bụng dưới kéo căng, khe mở ra hết cỡ.

"Nhìn đi." Cậu cúi đầu, giọng trầm khàn: "Tự xem mợ đang nuốt tôi thế nào."

Khâu Đỉnh Kiệt hoảng hốt mở mắt, nhìn xuống. Dưới ánh đèn hỉ, nơi giữa hai đùi anh mở rộng, cái thứ to, gân guốc, đỏ nóng ấy đang cắm sâu, mỗi nhịp hông của cậu Ba làm nó ra vào như một thanh sắt bị nhúng nước, bóng nhẫy, biến mất rồi xuất hiện. Xung quanh dính ướt, chất lỏng bóng loáng tràn xuống đệm.

Mặt anh bừng đỏ, mắt rưng rưng, giọng run run: "Cậu ác... với em..."

Cậu Ba nhếch môi, không nói, hông nhấn mạnh xuống một cái. Cú đẩy thẳng và sâu, xuyên đến tận đáy khiến Khâu Đỉnh Kiệt há hốc miệng rên to, tiếng rên vỡ ra thành tiếng dài dồn dập. Thân thể anh gập lại dưới lực ép mạnh, đầu gối bị ép xuống dang rộng chèn lên hai bên bắp tay, lưng ép xuống đệm, mồ hôi chảy như mưa.

Cứ thế lực đẩy hông tăng dần, sâu và dày, mỗi lần đẩy là một tiếng bạch vang lên, nước bắn ra theo. Mỗi cú đẩy mạnh khiến thân anh nảy lên, cả người như bị đá đè, không còn sức tự chủ.

Trong đầu Khâu Đỉnh Kiệt mờ đi, vừa sợ vừa lạc lối. Anh không tin nổi người mảnh mai như cậu Ba lại có thể mạnh đến thế, mỗi cú đẩy như đóng cọc, nhưng lại không đau kiểu bạo lực mà là đau bị lấp đầy, đau bị kéo căng, đau hòa với khoái cảm dồn đến cùng lúc khiến anh muốn vỡ ra.

Hai tay anh không còn vung cú đấm được nữa, chỉ còn vươn ra nắm ga giường, ngón tay run bần bật. Miệng hé ra, rên từng tiếng một theo nhịp ra vào: "A... a... cậu Ba... em... chịu... không..." Nhưng mỗi lần anh kêu, hông cậu Ba lại nhấn xuống, sâu và mạnh, làm anh rùng mình, tiếng rên biến thành tiếng nấc khoái lạc.

Cậu Ba cúi xuống sát, mồ hôi từ trán rơi lên ngực Khâu Đỉnh Kiệt, mắt nhìn xuống nơi hai người nối liền. Đường gân nổi trên thân mình đang trượt vào ra giữa khe thịt mềm, mỗi lần rút ra gần hết, khe lại co siết lấy, mỗi lần nhấn vào, khe mở ra nuốt trọn.

"Đẹp không?" Cậu hỏi khẽ, giọng khàn, hơi thở nóng phả vào tai: "Mợ nhìn xem, nhỏ thế này mà chứa hết tôi được."

Khâu Đỉnh Kiệt nước mắt giàn giụa, nhưng miệng lại mở ra rên từng tiếng dài, thân thể co giật. Cảnh tượng dưới mắt anh thêm một lần nữa rõ mồn một, cơ thể mình đang mở ra nuốt lấy người kia, đau đến tê, nhưng khoái cảm tràn lên như sóng. Anh vừa xấu hổ, vừa thấy cậu Ba đẹp đến mức đáng sợ.

Cậu Ba siết hông anh chặt hơn, nhịp đẩy trở nên liền mạch hơn, sâu hơn, mạnh hơn. Mỗi lần nhấn, toàn thân Khâu Đỉnh Kiệt bật nảy, như bị nhấc bổng rồi dập xuống đệm. Mỗi cú đẩy, nước dính chảy ra thêm, tiếng ướt át hòa với tiếng thở gấp.

Anh không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sướng. Chỉ thấy thân thể mình bị gập lại, bị ép xuống, bị lấp đầy đến tận cùng, mà mỗi cú nhấn càng làm mình rơi sâu hơn vào cơn hoảng loạn hoang dã chưa từng có.

"Cậu ba... dừng một chút..."

Nghe vậy nhưng cậu Ba không hề giảm lực. Trái lại, khi cảm thấy cơ thể dưới mình bắt đầu co rút, thít chặt, cậu lại đẩy hông sâu hơn, mạnh hơn, không ngừng, như muốn ép tất cả không gian trong người kia phải lấp đầy bằng thân mình.

Khâu Đỉnh Kiệt bật khóc. Cơn hứng phấn tràn đến quá nhanh, như bị dồn lên đỉnh dốc rồi bị đẩy thẳng xuống không kịp kìm. Đầu anh ngửa hẳn ra, mắt nhắm, miệng mở to, tiếng rên bật thành tiếng khóc nghẹn: "Cậu Ba... đừng... em... đủ rồi... xin đừng..."

Nhưng mỗi tiếng "đừng" chưa kịp hết hơi thì lại bị một cú nhấn sâu làm tắt lịm. Cậu giữ chặt tay bóp mạnh đùi anh, giữ chân anh gập cao hơn, thân thể càng bị ép sát đến mức không có đường lùi.

Âm thanh da thịt dập vào nhau mỗi lúc một dồn dập. Không còn khoảng nghỉ. Không còn ngắt quãng. Chỉ có tiếng bạch bạch ướt át vang không ngừng, hoà cùng tiếng rên đứt hơi, tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng, và hơi thở vỡ vụn của cả hai. Mỗi lần thứ nóng bỏng kia nhấn vào điểm nào đó lạ lẫm đều khiến anh không thở nổi, mắt cũng mờ đi.

Khâu Đỉnh Kiệt rên vỡ ra: "A... cậu... em chịu không nổi..."

Ngay lúc ấy, cơ thể anh siết lại.

Khe thịt co giật mạnh, từng vòng cơ siết chặt lấy vật thể đang cắm sâu bên trong. Cảm giác như cả người bị siết thành một vòng khép kín, phía trước cũng căng cứng, dòng nóng phụt ra, bắn dính vào bụng, vào tay, vào cả ngực.

Nhưng cậu Ba vẫn không cho anh một khoảng nghỉ nào sau cao trào. Mắt cậu nheo lại, răng cắn chặt môi dưới, tay giữ lấy hông Khâu Đỉnh Kiệt, đẩy hông xuống từng cú nặng như đóng trụ.

Khâu Đỉnh Kiệt gào nghẹn trong cổ: "Cậu... ác quá... dừng đi... em...!"

Mắt anh nhòa nước, từng cú đẩy làm anh như sắp tan ra, phía trước vẫn đang bắn ra còn phía sau thì bị dồn dập nhồi đầy, hai tầng khoái cảm như nhấn chìm anh xuống vực. Nhưng kì lạ là thân thể anh vẫn đáp lại, nước trào thêm, thấm ướt cả đệm dưới.

Rồi trong một cú nhấn sâu, toàn thân anh bật lên, gập lại. Cơ thịt bên trong siết chặt hơn bao giờ hết, như muốn hút khô tất cả những gì đang có bên trong mình.

Cậu Ba vẫn giữ hai chân Khâu Đỉnh Kiệt gập cao, hông làm trục. Vật thể to và nặng rút ra một nửa, bóng nhẫy, gân nổi chạy dọc sống thân, rồi đẩy sâu vào lần nữa. Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp... mỗi lần đẩy là một lần da thịt va chạm, tiếng bạch bạch vang ướt át trong phòng.

Khâu Đỉnh Kiệt đang run bần bật, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền rồi mở to, nước mắt lăn dài, miệng há hốc không khép được, tiếng rên đứt thành từng mảnh. Cơ thể anh đã lên đỉnh phía trước, tinh thần còn mơ màng chưa kịp hạ xuống, mà cậu Ba vẫn tiếp tục nhấn, không cho nghỉ như vậy khác nào muốn giết chết anh, ác không tả nổi.

Mỗi cú đẩy sâu kéo theo bên trong co thắt dữ dội, khe nhỏ siết chặt lấy vật thể đang ra vào, làm từng đường gân trên đó căng lên, nóng như lửa. Cậu Ba cảm nhận rõ sự chật khít ấy, vào cũng khó, ra cũng khó, mỗi lần đẩy hông đều bị kéo lại, mồ hôi rịn ra nơi trán và thái dương.

Khâu Đỉnh Kiệt nấc khẽ, tay run, môi lắp bắp: "Cậu... Ba... đừng... em..." nhưng tiếng kêu bị dập tắt bằng cú nhấn sâu. Vật thể to và gân như đóng cọc vào phần thịt mềm bên trong, đẩy anh bật người lên, bụng dưới dán chặt ngực, lưng gập thành cung, hơi thở đứt quãng.

Cậu Ba cúi xuống, môi kề tai anh, giọng khàn, hơi thở nóng: "Mợ càng khóc càng chặt... tôi thích lắm."

Câu đó như một dòng điện chạy dọc sống lưng Khâu Đỉnh Kiệt. Anh sợ thật sự, nhưng cũng lạc lối thật sự, sợ mình không còn là chính mình nữa. Cơ thể anh không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sướng. Mỗi lần cậu Ba đẩy, hông anh lại khẽ nhấp theo, như tự phản xạ.

Vật thể ra vào nghe tiếng chụt chụt nặng nề, mỗi lần rút ra là một đoạn dài bóng nhẫy trượt ra khỏi khe, mỗi lần nhấn vào là toàn bộ chiều dài lại biến mất vào chỗ mềm ướt ấy.

Khâu Đỉnh Kiệt run lẩy bẩy, mắt mờ hẳn đi, tiếng rên đã đổi thành tiếng khóc nức nở. Bàn tay anh túm chặt ga giường, cơ bụng siết lại, cả người rung động như bị sóng đánh.

"Cậu... Ba... em... không chịu nổi..."

Chỉ một lúc sau, dòng nóng ở phía trước lại trào ra, bắn lên bụng, chảy xuống hai bên đùi. Bên trong cũng co giật, siết lấy cậu Ba, từng cơn từng cơn như mạch sóng.

Vật thể nóng cứng trượt qua lớp cơ đã mềm mở, vào tới tận đáy, đầu chạm nơi sâu nhất, khiến toàn thân Khâu Đỉnh Kiệt rung bắn, tiếng rên bật ra như gào nhưng lại nghẹn nơi cổ. Cao trào nối tiếp cao trào, như làn sóng, sóng sau xô sóng trước, càng lúc càng mạnh.

Mỗi lần cậu Ba dập xuống, nước ướt bắn ra, tràn xuống đệm. Lỗ nhỏ bên trong đã hoàn toàn mở, mềm nhưng vẫn ôm siết, hút chặt lấy, như không muốn thả.

Cậu Ba nghiến răng, mắt tối lại, nhịp hông gấp gáp hơn, cơ bắp co cứng, cảm giác bên trong như vòng xoáy nuốt sạch mình: "Mợ cắn chặt... quá..." cậu khàn giọng, vừa nói vừa nhấn thêm vài cú nặng, sâu tới tận đáy.

Khâu Đỉnh Kiệt khóc lớn, cơ thể như bị đè bởi sóng tràn, khoái cảm chồng lên khoái cảm, trước và sau đều run rẩy tiết ra, co giật không dứt.

Ngay lúc đó, cậu Ba nhấn sâu hết cỡ, giữ nguyên, cơ thể cậu run lên từng hồi. Một luồng nhiệt dày đặc tràn ra bên trong, lấp đầy, nóng rát, lan dọc khắp phần sâu nhất.

Khâu Đỉnh Kiệt cứng người, trong mơ hồ cảm nhận luồng nóng ấy dội thẳng vào nơi nhạy cảm nhất, hơi thở tắt lại, cơ thể thả lỏng hoàn toàn, trong khi bên trong vẫn thít chặt lấy cậu Ba như hút, như nuốt.

Cậu Ba thở dồn, mồ hôi rơi xuống cổ anh, đầu cúi thấp, mắt nhắm nửa, môi cong nhẹ, toàn thân căng ra trong khoảnh khắc được nuốt trọn và trút hết. Cảm giác bị ôm chặt đến nghẹt thở, bị hút như muốn kéo cả linh hồn, khiến cậu rùng mình.

Khâu Đỉnh Kiệt rưng rưng nước mắt, mơ màng nhìn lên trần, thân thể còn run lên từng đợt, cảm nhận nơi sâu nhất vừa được lấp đầy, vừa đau, vừa nóng, vừa lạ lẫm, một thứ cảm giác không tên mà anh chưa từng trải qua, giờ đang vẽ một đường mới lên đời mình.

Cậu Ba vẫn nằm trên người Khâu Đỉnh Kiệt, hơi thở dồn dập, nhịp tim chạm nhau trong khoảng không lặng sau giông bão. Trong vòng tay, người kia vẫn còn run nhẹ, thỉnh thoảng co thắt lại, như dư âm của khoái cảm chưa chịu rút đi.

Cậu cúi nhìn xuống gương mặt còn vương nước mắt, đôi môi đỏ vì bị cắn, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh. Cảnh ấy, người nằm bên dưới mình, vừa khóc vừa bắn, vừa van xin vừa siết chặt, lại vừa xấu hổ mà vừa khát khao, khiến lòng cậu Ba nổi sóng.

"Đáng thương thật."

Không cần nghĩ thêm, cậu lật người kia lại.

Cơ thể Khâu Đỉnh Kiệt bị xoay nghiêng, rồi đặt úp xuống nệm, mặt áp vào gối. Hông bị giữ nâng lên, đầu hạ thấp.

Tư thế này làm toàn bộ phần mông lộ ra trọn vẹn.

Và đó không phải phần có thể làm ngơ.

Mông anh to, tròn, thịt đầy mà săn chắc, trắng đến phản sáng dưới ánh đèn đỏ. Lớp da hơi ửng vì bị va đập, càng khiến nó nổi bật như trái cấm vừa chín mọng. Hai bên căng đều, khe giữa hơi hé ra, vẫn còn dính ướt, bóng loáng.

Cậu Ba ngắm một lúc, như ngắm kiệt tác. Tay khẽ vuốt một bên mông, đầu ngón tay ấn nhẹ, rồi tách hai bên ra để nhìn kỹ hơn cái lỗ vẫn còn co giật nhè nhẹ sau đợt cao trào trước.

"Cậu... Ba... đừng..." Giọng Khâu Đỉnh Kiệt nghèn nghẹn. Anh mới lên đỉnh, cơ thể còn chưa lấy lại sức, không muốn tiếp tục. Hai tay chống về sau, muốn đẩy hông cậu ra.

Nhưng trong lúc lúng túng, tay lại sờ trúng thứ vẫn còn cứng nóng kia của cậu, dài, to, đầy gân, còn dính ướt. Vừa đụng, cả người anh cứng đờ.

Cậu Ba khẽ bật cười.

"Mợ muốn tự đưa vào hả?"

Câu nói như đổ lửa vào tai. Mặt Khâu Đỉnh Kiệt đỏ bừng. Anh giật tay định rút, nhưng cậu đã nắm lấy cổ tay, giữ lại.

"Không được trốn. Tự mợ làm, được không?"

Giọng cậu trầm mà dịu, nhưng là dịu dàng của kẻ đã xác định sẽ không buông.

Tay Khâu Đỉnh Kiệt bị cậu dẫn, nắm lấy thứ đó, cảm nhận rõ từng gân cứng, từng đường máu đập, cả sức nặng dồn nơi tay. Dù trong người đã rã rời, nhưng lòng bàn tay lại nóng lên rõ rệt.

Anh gật khẽ, môi run run. Tay dẫn thứ đó đến sát cửa sau mềm mại, ướt đẫm vẫn còn hé mở. Nhưng vị trí khó, với không thuận, lại vừa lạ vừa xấu hổ. Tay anh run lên, đặt mãi mà đầu chóp chỉ miết quanh cửa, không vào được.

"Để tôi giúp mợ."

Câu đó vừa buông ra, chưa kịp hiểu nghĩa, thì cậu Ba đã nắm lấy hông anh, giữ chặt, rồi nhấn mạnh.

Soạt!

Thứ to, cứng, nóng ấy đâm thẳng vào trong.

Toàn thân Khâu Đỉnh Kiệt giật mạnh, cổ gập xuống gối, hai tay đập lên đệm, một tiếng rên dài bật ra không kịp nén: "Ư... A!"

Không có đệm đỡ. Không có chuẩn bị thêm. Cú đẩy một phát đến tận gốc, mạnh mẽ, sâu hoắm khiến anh choáng váng, nước mắt bật ra ngay.

Chưa kịp thở lại thì phía sau đã bắt đầu chuyển động.

Nhịp đầu tiên còn chậm. Nhưng từ nhịp thứ hai trở đi, cậu Ba bắt đầu dập đều, mạnh, không cho thời gian thích nghi.

Tiếng chụt—bạch—bạch vang lên, hỗn trong tiếng rên vỡ vụn.

Hông cậu Ba dập không ngừng biến thành chuỗi chuyển động dày đặc. Mỗi cú nhấn đều vào thẳng, mạnh, dứt khoát, không chừa nửa khe hở.

Khâu Đỉnh Kiệt úp mặt xuống gối, hai tay bị giữ, mông nhấc cao, toàn bộ lưng cong theo lực đẩy để mỗi cú nhấn đều đâm thẳng vào điểm sâu nhất. Mỗi lần cậu Ba đâm vào, thân thể anh lại bật lên như sóng dồn vào bờ, không có chỗ bấu víu, chỉ còn tiếng rên bật ra trong vô thức.

"Ư... a... a... sâu... em... em..."

Anh nói mà không nghe rõ mình đang nói gì. Trong tai anh, giờ chỉ còn tiếng của thân thể, tiếng cậu Ba thở gấp, nặng và trầm thấp như tiếng vọng từ địa ngục. Tiếng da thịt va vào nhau bạch bạch vang lên rõ ràng, tiếng chất lỏng dính dấp bị đẩy ra theo từng nhịp ra vào, và tiếng của chính mình, rên rỉ, đứt đoạn, khóc không thành tiếng.

Thứ bên trong anh vừa cứng, vừa to, gân nổi chạy dọc sống thân cứ ma sát thẳng vào thành trong, làm bụng dưới co giật liên hồi. Đầu nhọn đâm sâu, đôi khi chạm đúng một điểm khiến anh co cứng lại, giật nhẹ rồi mềm ra như nhũn.

Anh cảm nhận rõ từng lần cậu Ba rút ra, bên trong thành trì như mất đi vật gì đó nóng và nặng, lập tức co lại, nhưng chưa kịp khép thì thân thể kia lại đâm vào, cắm sâu hơn trước, làm cửa thịt mở bung, ép anh tiếp nhận hết.

Cảm giác ấy quá thật. Quá sống động. Mỗi nhịp điệu di chuyển đều khiến anh cảm nhận đầy đủ độ dày của thân thể đang cắm trong mình, độ nóng lan lên thành trong, những đường gân chà sát, lớp dầu ấm trộn cùng chất lỏng của chính mình ướt đến mức dính cả hai người lại.

Cậu Ba phía sau rướn người, thở từng nhịp thấp gần tai: "Siết lấy tôi thế... mợ muốn tôi tan trong người mợ luôn hả?"

Khâu Đỉnh Kiệt gập người, muốn tránh, nhưng bị giữ chặt. Cậu Ba dập thêm vài cú mạnh, tiếng nước chụt vang lên như vỡ sóng. Mỗi cú đẩy anh đều bật lên, cái mông căng tròn va vào bụng dưới cậu run bần bật.

Khắp phần dưới anh nóng rực, như có một cơn lửa quét từ trong ra ngoài. Bụng dưới tê dại, hai đùi mềm nhũn, bên trong co bóp liên tục như muốn giữ người kia lại mãi không cho rút ra. Cơ thể như đang bị nâng lên khỏi giường, rồi bị đóng xuống từng cú một, không có nhịp nghỉ.

Trong tai anh không còn gì nữa ngoài âm thanh của chính mình. Rên. Khóc. Khó thở giống như con thú hoang bị đày đoại. Và cả âm thanh ướt át của hai cơ thể dính lấy nhau, từng cú va đập mạnh khiến giường khẽ rung.

"Mợ... gọi tôi đi."

Cậu Ba khàn giọng, tay vẫn giữ chặt hông anh, mỗi cú đẩy càng sâu, càng dài.

Khâu Đỉnh Kiệt không thể từ chối nhưng chẳng thể thốt ra câu nào. Cơ thể anh đang rung lên theo từng cú, như sắp chạm rìa của thứ gì đó anh không biết gọi tên, chỉ biết nếu bị đẩy thêm nữa... nếu thêm một nhịp nữa...

Cậu thấy mợ đang tiến sát ngưỡng nên không nương tay, như một người cầm lái không cho con thuyền chùng lại. Tay trượt nhanh xuống trước ngực mợ, đặt mạnh, siết chặt như để kìm mọi phản xạ muốn vỡ ra, còn hông vẫn dập không ngừng, mỗi nhịp một mạch đẩy cắm sâu hơn vào trong.

Khâu Đỉnh Kiệt nghẹn tiếng, nước mắt tuôn, miệng van: "Cậu... tha cho em... em muốn ra..."

Nhưng lời chưa dứt thì cậu đã siết thêm, giọng cậu có gì đó cương quyết đến lạnh ngắt: "Không được. Mợ không muốn sinh thì làm sao tôi để mợ thấy thoải mái được."

Anh lắc đầu, lí trí lóe lên như một vệt sáng yếu ớt giữa bão, nghĩ tới tất cả hệ lụy, một cuộc hôn sự vì lợi, một thân phận trao đi trong hợp đồng. Rồi nếu hòa li sau này, con sẽ về với ai? Đứa trẻ sẽ chịu bao nhiêu mảnh vỡ? Ai sẽ là người ở bên cạnh để ôm nó?

Ý nghĩ đâm vào anh khiến miệng anh khô lại. Anh lắc đầu nhiều lần mà chẳng nói được lời dứt khoát nào. Trong lòng vừa muốn bảo toàn cho chính mình, vừa có một nơi mơ hồ muốn nhận lấy, muốn giữ lại điều gì vừa mới nảy lên sau cái nhìn và hơi thở của cậu.

Cậu hỏi nhẹ, giọng gần như thì thầm: "Tại sao?"

Anh không trả lời được, chỉ lắc đầu. Cái lắc đầu ấy vừa là phủ định, vừa là thuận theo. Và rồi, trong khoảnh khắc bị lấp đầy bởi xúc cảm, anh bật ra một câu nửa mơ nửa tỉnh: "Hứa đi..."

Cậu ngẩng đầu, nét mặt hơi chững lại vì ngạc nhiên, lời buộc miệng thốt ra trong trạng thái mơ hồ ấy lại làm cơn đói của cậu giật mình vui sướng. Tiếng cười khẽ lọt qua kẽ răng rồi trầm xuống: "Hứa gì?"

"Rằng... nếu sinh, thì không hòa li..."

Anh nói như người đang mơ, hơi thở lẫn nước mắt. Không phải vì toan tính mà vì thứ cảm xúc chưa được nhận diện dâng lên cùng khoái cảm, như một lời thề vội vã trong mê man.

Còn cậu Ba thì không ngờ mợ sẽ nói vậy. Con mồi tự nhiên sa vào lưới, nhưng cậu không vốn tính chậm chạp lo xa. Cậu đáp liền, giọng lơ đãng vẫn ẩn sau một nụ cười: "Được chứ. Không có cũng không hòa li."

Rồi cậu bật cười. Cái cười như thỏa mãn trước một chiến lợi phẩm đã nằm chắc trong tay.

Cậu hỏi tiếp với vẻ tinh nghịch lẫn tham vọng: "Vậy là đồng ý sinh rồi. Mợ muốn sinh mấy đứa? Muốn trai hay gái? Tôi thích cả trai cả gái. Hay là sinh năm trai, năm gái cũng được!"

Khâu Đỉnh Kiệt nghe vậy thì hốt hoảng, cố vùng tay ra để từ chối, nhưng cậu đã nhanh tay hơn, một tay túm chặt hai cổ tay anh, ép xuống lưng, siết không cho chống cự. Tay kia vẫn đè chặt căn nguyên phía trước, giữ lấy bụng dưới để mỗi cú đẩy quét thẳng thượt vào sâu. Hông cậu dập như máy cày, mạnh đến mức rung cả vai anh, khiến anh tê dại chẳng còn biết trời trăng gì nữa, chỉ còn cảm giác bị dồn nén và vỡ ra theo nhịp.

Trong lúc hứng thú, cậu nghe thấy tiếng nức nở của anh, nghe thấy hơi thở khan, nhưng nhìn thấy cả sự mềm mại lẫn sức bật của mông anh khi bị nhấc cao, mông anh tròn, đầy, căng mẩy dưới đèn, là thứ tài nguyên thịt sống khiến cậu càng muốn chiếm, càng muốn lấp đầy.

Cậu bóp nhẹ một bên mông rồi thả tay giữ chặt hơn, giọng vừa mân mê vừa trêu chọc: "Nói nhanh chứ. Mợ sợ thì sao? Muốn sinh để trông giống ai, tôi hay mợ?"

Anh nghẹn lại, cố gắng thốt ra mà chỉ được nửa từ. Nước mắt phủ mi, nhưng trong đáy mắt là một thứ lấp lánh kỳ lạ, sợ, xấu hổ, và một xúc cảm mơ hồ muốn giữ lấy cái được trao đổi bằng thân này.

Cậu thấy được tất cả. Ánh mắt xẹt qua từng nét mặt, thói quen của kẻ quen nắm quyền, là không hỏi nhiều, là dùng hành động để ghi dấu.

Cậu siết mạnh thêm một nhịp, hông ép sâu, bàn tay quặp chặt hơn, rồi thì thầm: "Sinh mấy đứa cũng được. Mợ sinh bao nhiêu tôi nuôi bấy nhiêu, không ai bắt mợ phải chịu khổ, hiểu chưa?"

Lời nói ấy vừa là mệnh lệnh, vừa là bảo đảm nửa vời, khiến anh chợt lóe niềm tin mong manh.

Anh rên, nấc, đôi chân co giật, lưng anh bị uốn cong đến mức hai bó sườn lộ rõ. Cơn khoái cảm cứ cuộn lên theo từng cú dập, lan từ nơi bị đánh thức nơi bụng dưới sang cả vùng ngực, lên cổ rồi tắt ngừng không đều.

Âm thanh quanh họ chỉ còn là tiếng hông cậu va vào người anh, tiếng da thịt dập vào nhau ướt át bập bùng, tiếng hơi thở nặng nề của cậu như tiếng máy, và tiếng rên nghẹn của anh, thành vòng lặp không ngừng.

Rồi cậu bất chợt dừng lại một khoảnh khắc. Đầu cúi sát vào gáy anh, hít mạnh mùi mồ hôi pha dầu thơm của anh, thấp giọng thì thầm: "Tôi bảo đảm, đừng sợ."

Rồi cậu lại nhấc mạnh, hông lao xuống tiếp, tốc độ tăng lên, nhanh, mạnh, dứt khoát như thể dùng từng cú dập để đóng dấu lời hứa vào da thịt.

Khâu Đỉnh Kiệt cảm nhận rõ từng chi tiết bên trong mình, độ dày của thứ đang chiếm hữu, từng đường gân ma sát vào thành trong, sức nóng trải dài từ miệng khe đến tận đáy.

Mỗi lần rút ra là cảm giác trống hoác loang ra, vừa hoảng vừa thèm. Mỗi lần đẩy vào, khe thịt bị tách, dính, mở, rồi lại siết, rồi lại bị lấp đầy ngay lập tức.

Nơi đó của anh đã mềm nhũn, đã quen với hình dạng của người kia. Nhưng cảm giác vẫn mới lạ, vẫn sâu sắc, vẫn khiến anh muốn bật khóc vì thứ cảm xúc dâng lên như thủy triều.

Anh rên rỉ, giọng run rẩy lắp bắp cố thốt ra một câu trọn vẹn: "Cậu... hứa... rồi đó..."

Mà lời còn chưa trọn thì cậu lại thúc tới. Hông nện vào, mạnh hơn lần trước. Lần này mỗi cú như khoét sâu thêm vào tấm thân mỏng manh, khiến mọi đường cơ co giật dữ dội.

Cậu thấy mợ siết chặt lấy mình, cảm nhận bàn tay anh đang cố vùng ra, cảm nhận cửa thịt siết và thả theo nhịp.

Và điều đó làm cậu phê đến mức tiếng rên vừa thoát, tay cậu bắt đầu buông lỏng hai tay bị siết đỏ của anh để nắm lấy hông anh, đẩy mạnh, như để kéo hết mọi lo lắng ra khỏi anh bằng một loạt cú dập không thương tiếc.

Hai người hoà vào nhau trong một chuỗi âm thanh, rên, thở, chụt, bạch, tiếng nước va, tiếng da thịt cọ vào da thịt.

Và ở giữa tất cả, là lời hứa vừa được nói trong mê man, vừa được đóng dấu bằng thân xác đang dập mạnh như máy cày.

Khâu Đỉnh Kiệt, giữa tiếng rên và nước mắt, giữa sợ và một niềm tin mơ hồ, buông mình cho cơn khát khao ấy.

Anh cảm nhận được thứ bên trong mình vừa đón nhận, vừa hút lấy cậu.

Như thể có một khoảng không bị lấp đầy đến tận cùng.

Trong khi cậu phía sau thì lao vào, gắt gao, quyết đoán, tận hưởng sự siết lấy, tận hưởng cảm giác bị nuốt chặt cho đến khi mọi thứ chỉ còn là hơi thở dồn và trái tim đập thình thịch không còn nghĩ gì khác.

Khâu Đỉnh Kiệt rên lớn, vai run rẩy trong sự bất lực. Anh cảm nhận rõ vật kia chạm vào, vừa dày, vừa gân, nóng tới mức như than áp vào da. Cửa nhỏ co thắt bản năng, khép lại rồi mở ra dưới sức ép, ướt nhưng vẫn chặt.

"Cậu... đã nói không để em khổ..." Anh thở dồn, giọng lạc đi: "Vậy... để em ra... em không chịu được nữa..."

Cậu Ba cúi xuống, hơi thở nóng phả vào gáy, giọng trầm như lăn trên da: "Chưa. Tôi còn chưa cho phép."

Cậu nói xong thì hông cũng dập tới, như chạm đến nơi sâu nhất, thành trong mềm nhưng ôm chặt, ma sát từng đường gân, kéo theo âm thanh rột rột như nhựa ướt.

Khâu Đỉnh Kiệt giật mạnh người, đầu vùi sâu vào gối, tiếng rên bật ra nghẹn nghẹn, mông run như bị điện giật. Anh cảm thấy đã hiểu rõ thứ kia đến mức nào, mỗi đường gân trên vật thể cọ vào thành trong, từng đoạn một, nóng, trơn, dày, áp vào những chỗ chưa từng bị chạm tới, như bị đục sâu vào bên trong.

Cậu Ba vẫn siết nhẹ phía trước để kìm phản xạ muốn vỡ ra của anh. Khâu Đỉnh Kiệt vừa đau, vừa tê, vừa sướng, toàn thân như đang bị áp chế hoàn toàn. Mỗi cú đẩy của cậu Ba là một làn sóng khoái cảm mới dâng lên, từng nhịp một kéo anh ra khỏi lý trí, làm anh run bần bật mà vẫn buộc phải đón nhận.

"Cậu ba... tha... em! Được... được không?"

Nghe lời nỉ non như rót mật vào tai, cuối cùng cậu Ba cũng mủi lòng. Bàn tay cậu rời khỏi phía trước, nắm chặt hông anh, nâng lên cao hơn. Nhưng phía sau vẫn không giảm nhịp điệu mà còn mạnh hơn, sâu hơn. Hông cậu đẩy thẳng, tiếng bạch vang trong phòng, chất lỏng trào ra, bắn xuống đệm theo từng nhịp.

Khâu Đỉnh Kiệt kêu nghẹn, cơ thể mềm ra, nhưng khe bên trong lại co bóp dữ dội, từng vòng cơ xiết quanh vật thể, như muốn giữ, như muốn đẩy ra cùng lúc. Mỗi lần cậu Ba đẩy sâu, đầu chóp chạm đến điểm sâu nhất, anh giật người, tiếng rên vỡ thành tiếng khóc.

Cậu Ba nghiến răng, cảm giác bị thít bên trong làm mồ hôi ướt trán. Vật thể nóng như bị hút, mỗi cú đẩy đều phải dùng lực toàn thân. Càng bị siết, cậu càng nhấn sâu, từng cú một, không cho khoảng nghỉ.

Khâu Đỉnh Kiệt rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mỗi lần nhấn, khoái cảm dâng lên, rồi lại dồn xuống, không kịp thở. Thân thể anh run lên, trước phun ra một dòng nóng, phía sau siết chặt, chất lỏng ướt tràn ra ngoài, tiếng chụt chụt nặng nề hơn.

Anh kêu nghẹn: "Cậu Ba... xin... em không... chịu nổi..."

Nhưng cậu Ba vẫn giữ hông anh, hông vẫn dập sâu, cơ thể cậu căng cứng, hơi thở dồn dập, tiếng rên thấp thoát ra từ cổ họng.

Tiếng rên của anh vỡ ra cùng tiếng nước chụt chụt nặng nề. Mỗi cú đẩy như đóng cọc sâu hơn vào thành trong, kéo theo co rút khắp người. Anh khóc, van xin, nhưng cơ thể đã mềm ra hoàn toàn, bên trong trơn ướt, mở rộng, siết lấy như muốn xin thêm.

Cậu Ba phê đến mức rên khẽ, tay giữ chặt hông anh để nhịp đẩy thẳng tới tận đáy. Khâu Đỉnh Kiệt run rẩy, cảm giác bị nhấn sâu, đầy, nóng, như một luồng sóng khoái cảm từ bụng dưới trào lên. Anh rên to, thân thể co giật, nước mắt rơi, bên trong siết chặt hơn bao giờ hết, chất lỏng trào ra theo nhịp co bóp.

Khâu Đỉnh Kiệt nước mắt ràn rụa, cơ thể siết chặt, trước và sau cùng lúc phun ra, toàn thân rung như bị điện giật, khoái cảm chồng chất làm anh mất hết nhận thức.

Cậu Ba rên lên, bị nơi kia siết như hút trọn. Cậu bị hút đến tận cùng, mồ hôi rơi xuống lưng anh, hông nhấn sâu thêm vài cú, giữ nguyên trong cơn co siết của anh, cảm giác như bị nuốt trọn. Một luồng nóng từ trong người cậu trào ra, dội sâu vào bên trong Khâu Đỉnh Kiệt, lấp đầy khoảng hẹp đang run lên từng hồi.

Cảm giác bị mợ hút khô, bị nuốt đến tận gốc làm cậu run lên từng đợt, hông nhấn thêm vài cái nữa mới dừng lại, giữ nguyên trong khi cả hai cùng run rẩy.

Khâu Đỉnh Kiệt áp mặt xuống gối, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm, cơ thể vẫn co thắt từng nhịp, bên trong nóng rực, đầy ứ, cảm giác không tên dâng lên khiến anh mơ hồ, cảm nhận thứ nóng rót vào mình, bên trong co siết, bên ngoài mềm nhũn, khoái cảm và nước mắt hòa thành một cơn sóng dâng tràn.

Cậu Ba cúi xuống, ôm trọn eo anh, vẫn thở dồn dập, nhưng bàn tay xoa nhẹ hông như vuốt ve con mồi vừa được thuần phục, để dư âm khoái cảm và sự chiếm hữu còn ngân lại trên da thịt, không một từ thô nào phá vỡ cảnh tượng duy mỹ ấy.

Khâu Đỉnh Kiệt gần như gục xuống giường. Hai cánh tay mềm ra, gối mặt úp hẳn xuống nệm. Cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi, hơi thở đứt quãng. Từ chỗ sâu nhất nơi hai người vừa quấn chặt nhau, chất nóng vừa tràn ra từ cậu Ba vẫn còn rịn, theo từng nhịp co nhỏ chậm chậm chảy xuống đùi, xuống ga, bóng loáng dưới ánh đèn.

Cậu Ba chống tay bên người, nhìn xuống cảnh tượng đó mà trong mắt như có lửa. Cảnh mợ nằm sấp, lưng ướt mồ hôi, eo thon, vòng mông vẫn căng tròn, lỗ nhỏ hé ra rịn chất lỏng của cả hai, khiến trong ngực cậu dâng lên một cơn mê lịm. Cậu cúi xuống, khẽ nói, giọng vừa trầm vừa khàn: "Mợ Ba... mợ đẹp lắm... tôi thương mợ lắm."

Tai Khâu Đỉnh Kiệt ù đi, tiếng tim đập át cả tiếng cậu. Anh biết rõ những lời này có thể chỉ là tình thoại lúc ân ái, nhưng trái tim vẫn rung lên một nhịp khác thường. Một niềm vui lạ lùng dâng lên, làm anh úp mặt sâu hơn vào nệm, che đi nụ cười và đôi mắt vừa rưng rưng vừa bối rối.

Cậu Ba nhìn cảnh ấy, khóe môi cong nhẹ, rồi cúi xuống hôn. Đầu tiên là gáy, mùi mồ hôi, mùi dầu thơm trộn nhau. Rồi là những nụ hôn rải dọc lưng, từ vai xuống thắt lưng, mỗi nụ hôn để lại dấu môi ấm nóng trên làn da đã ửng đỏ.

Cậu trườn xuống nằm bên cạnh, đưa tay khẽ lật mợ nằm nghiêng lại. Lưng Khâu Đỉnh Kiệt áp vào ngực cậu, hơi thở hai người chạm nhau, cậu hôn nhẹ lên thái dương anh, một tay vuốt ve eo, tay kia lướt xuống dưới, khẽ giữ lấy một bên đùi, nâng chân anh lên, kéo hông sát hơn.

Khâu Đỉnh Kiệt giật mình, mắt mở lớn, thân thể run khẽ. Cơn kiệt sức chưa tan mà cậu Ba đã dồn hơi nóng lại gần. Anh ngước nhìn, giọng khàn khàn xen lẫn hoảng hốt: "Cậu... sao... sao cậu cứ muốn mãi?"

Cậu Ba cười khẽ, môi kề tai anh, hơi thở ấm: "Vì mợ đẹp quá. Tôi nhìn mợ thế này... làm sao dừng được."

Cậu vẫn chưa cho vào, chỉ là ôm từ phía sau, tay đặt trên đùi nâng cao, ngón cái vẽ vòng nơi hông. Trong phòng, chỉ còn tiếng thở nặng và mùi da thịt sau cơn bão, hơi nóng của cậu áp sát lưng Khâu Đỉnh Kiệt như đang dỗ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, chuẩn bị cho một trận mưa giông nữa.

Khâu Đỉnh Kiệt nằm nghiêng trong lòng cậu Ba, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Hông bị giữ chặt, chân bị nâng lên, mà lưng lại áp sát ngực người kia, vừa ấm vừa ngượng.

Giọng anh khẽ vang trong mơ màng, có chút ngại, chút thở dài, và một vệt ghen vu vơ không giấu được: "Bình thường... cậu cũng làm nhiều như vậy hả?"

Cậu Ba ngừng động tác, khẽ nhướng mày: "Mợ nói gì cơ?"

Khâu Đỉnh Kiệt xoay đầu, liếc nhìn cậu từ khóe mắt: "Thì... nha hoàn thông phòng đó. Bình thường... cậu cũng làm vậy với họ hả?"

Giọng không cao, không hờn, nhưng rõ ràng là không vui.

Cậu Ba nghe vậy thì khẽ cười trong cổ, nhưng không trêu. Một tay vẫn giữ lấy đùi anh, tay còn lại vuốt dọc eo: "Nha hoàn thông phòng thì nhà cho tôi từ năm mười hai tuổi, nhưng tôi chưa từng đụng tới."

"Mợ tưởng tôi tùy tiện vậy sao? Chuyện trinh tiết tôi coi trọng còn hơn người ta. Chưa lấy vợ thì đụng ai? Mà dù có nhìn thấy nha hoàn, tiểu tư làm với nhau thì cũng chỉ nhìn thôi... Là để học."

Anh giật nhẹ khóe môi, ngạc nhiên mà vẫn nghi ngờ: "Học...?"

"Chứ sao?" Cậu nói tiếp, môi lướt bên tai mợ: "Tôi cũng lớn rồi, cũng phải biết người ta làm thế nào để... biết đường hầu hạ mợ chứ."

Khâu Đỉnh Kiệt bĩu môi, mắt vẫn dán về phía trước, tay thì siết lấy tấm nệm: "Thật không?"

"Thật." Cậu Ba nói, không hề do dự, giọng chậm rãi mà chân thành: "Tôi thương mợ như vậy... đương nhiên phải giữ gìn cho mợ rồi."

Lời ấy không dài, không hoa mỹ, nhưng rơi xuống lòng mợ như một hòn sỏi nhỏ, gợn từng vòng sóng. Đôi tai đỏ lên, ánh mắt ướt ướt vì chưa kịp ráo nước, mà khóe môi lại cong.

Cậu Ba thấy biểu tình đó liền được nước lấn tới, bàn tay nắm lấy đùi mợ khẽ siết: "Tôi thương mợ như vậy... mợ nỡ không cho tôi sao?"

Giọng nói mang chút nũng, chút ngang, lại vừa quyến rũ vừa trêu.

"Mợ tự tới đi."

Khâu Đỉnh Kiệt trợn mắt: "Sao...?"

"Không phải tôi không muốn." Cậu Ba nghiêng đầu, cố tình tỏ vẻ vô tội.

"Mà một bên thì mợ nằm trên vai, tay kia tôi đang giữ chân mợ thế này, làm sao cầm được?"

Giọng cậu khàn đi, nhưng ánh mắt rất rõ ý đồ, một nửa là nhường, một nửa là ép mợ chủ động tiếp tục.

"Mợ tự tới đi."

Giọng cậu Ba không gấp, không ép, nhưng rơi xuống nhẹ như cánh bướm đáp trên da thịt, để lại dư chấn không thể coi thường.

Khâu Đỉnh Kiệt khựng lại, ánh mắt bối rối. Một tay anh đang gác lên ngực cậu, tay kia bị giữ ở đùi, chẳng còn cách nào khác ngoài... hiểu đúng theo lời ấy.

Tim anh đập loạn. Không phải vì chưa từng bị chạm vào, mà là vì chưa từng phải đối diện với ánh mắt đó, người đó, giọng nói đó, trong một đêm thế này.

Anh không nhúc nhích ngay. Trong đầu là trăm suy nghĩ chồng chéo: làm thật sao? Nếu làm rồi, có bị xem là dễ dãi không? Nếu không làm, có bị xem là không biết chiều chồng? Hay... chỉ là cậu đang thử xem anh có dám bước thêm một bước?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro