Chương 9
---Để lại bình luận nha mọi người 💓
Khi cậu Ba hơi rời người ra, khoảng cách giữa cậu và mợ chỉ còn lại một làn hơi mỏng, như sợi khói lơ đãng quấn giữa trời. Nhưng tay cậu chưa kịp rút về thì mợ đã giữ lại, bàn tay mảnh dẻ ấy nắm chặt lấy cổ tay cậu, không mạnh nhưng lại khiến cậu không thể rút ra nổi, như thể trong khoảnh khắc ấy, cơn mê đã lấn át lý trí mợ, còn cơ thể thì thành thật hơn bất kỳ lời nói nào.
Ánh mắt mợ mờ đi, như phủ một lớp sương, vừa trong vừa đục, giữa ngượng ngùng và khát khao. Mợ nhìn cậu, không nói, chỉ để yên như vậy, hơi thở khẽ dồn lên nơi cổ họng. Cậu hơi cúi xuống, ánh nhìn như bị kéo bởi điều gì đó không thể cưỡng, và rồi bàn tay đang bị giữ lại kia khẽ xiết, luồn về phía eo mợ, cảm giác từ da chạm vào qua lớp vải mỏng khiến cả hai cùng khựng lại.
Một thoáng, mợ như bừng tỉnh, hơi thở lạc đi, ánh mắt né tránh, cổ tay khẽ run, dường như muốn rút lại, nhưng chưa kịp làm gì thì cậu đã kề tới, động tác gần như là bản năng, như thể tất cả sự chờ đợi suốt từ đầu đã tìm thấy lối thoát trong khoảnh khắc đó.
Cậu không nói, chỉ nghiêng đầu, để môi mình tìm đến môi mợ lần nữa, nụ hôn tưởng sẽ nhẹ lại trở thành một cơn sóng mạnh, vừa cuồng nhiệt vừa nhẫn nại, mang theo hơi ấm và cả nỗi kìm nén dài lâu. Mợ sững lại, rồi gần như ngay lập tức buông lỏng, chỉ còn biết níu lấy vạt áo cậu như bấu vào một điểm tựa duy nhất giữa cơn gió đang xoáy trong lòng.
Nụ hôn kéo dài, hơi thở hòa vào nhau, cậu rời ra chỉ một chút, nhìn gương mặt mợ ửng đỏ đến tận mang tai, ánh mắt long lanh như phủ sương, nơi khoé môi còn vương chút run rẩy. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, rằng ở nơi chật hẹp, kín đáo và rung lắc theo nhịp bánh xe này, mọi thứ càng trở nên nguy hiểm thì càng đáng để thử.
Ánh mắt mợ dường như đọc được phần nào ý nghĩ ấy, nhưng chưa kịp phản ứng thì cậu lại cúi xuống, lần này không còn vội vàng, mà như người họa sĩ đang khắc từng đường cọ lên một bức tranh còn dang dở. Môi cậu lướt từ khoé miệng mợ xuống cằm, chậm rãi, như muốn ghi nhớ từng nhịp run khẽ của đối phương, rồi dừng ở nơi cổ, hít một hơi thật sâu, mùi da thịt ấm hòa cùng mùi gỗ trong xe tạo thành một thứ hương không tên, vừa thanh mát vừa say.
Bàn tay cậu đặt sau lưng, chạm vào sợi dây nhỏ nơi mợ vừa buộc lại, đầu ngón tay cọ nhẹ, cảm giác mềm mại khiến động tác trở nên cẩn trọng hơn, nhưng mỗi nhịp chạm như châm vào da thịt một luồng điện nhỏ, mợ khẽ giật mình, hít sâu, rồi không hiểu vì sao lại khẽ nghiêng đầu, để yên cho cậu sửa lại.
Cậu kéo sợi dây, nhưng không vội buộc, mà giữ lấy, rồi đưa ra phía trước, đặt nhẹ lên môi mợ như một trò đùa nửa thật nửa ẩn.
Mợ hơi ngẩng đầu, môi chạm sợi vải đỏ khẽ siết lại, sợi vải rung nhẹ giữa hai người, như một sợi liên kết mong manh nhưng bền chặt. Cả khuôn mặt mợ như ngập trong thứ ánh sáng mềm yếu mà gợi cảm. Cậu nhìn, ánh mắt thoáng sâu, nơi khóe môi hé nụ cười, không phải nụ cười đắc thắng mà là một thứ dịu dàng pha lẫn mê say, khiến mọi thứ trong khoang xe như tan vào nhịp thở.
Cậu cúi thấp hơn, môi chạm lại môi mợ, nhưng lần này cậu không chỉ hôn, cậu cắn nhẹ, giữ lấy, rồi kéo ra một chút, để đầu sợi vải trượt khỏi môi mợ và ngự trị trên miệng cậu.
Ánh sáng trong xe ngựa không rõ là sáng thật hay do ánh mắt mợ đã bắt đầu ướt nước, mọi thứ trước mặt dường như mờ đi, chỉ còn hình bóng cậu Ba rõ nét hơn bao giờ hết, rõ đến mức nhìn thấy cả ánh sáng le lói nơi khóe miệng đang mím nhẹ, giữ lấy sợi dây đỏ rực mà chính tay mợ buộc lên cổ mình.
Mợ ngẩng đầu, ánh mắt như không thể rời, bởi cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức như một đoạn hoạ đồ sống động, cậu Ba đang cúi đầu, sống mũi cao, nét mặt kiêu bạc, nhưng chính sự kiềm chế ẩn sâu trong từng cử động ấy mới khiến mợ thấy choáng váng. Bởi không phải là cậu đang hôn mình, cũng không phải đang nhìn mình như bao lần trước, mà là đang ngậm lấy dây áo, thứ vải vốn gắn liền với sự mềm mại, nữ tính, e ấp, giờ đây lại được giữ bởi một người đàn ông quá đỗi cấm dục và quyền uy.
Chính sự tương phản ấy khiến mọi thứ như tan vỡ, bởi mợ nhận ra, mình đã hoàn toàn rơi vào cậu, không phải bởi sự dịu dàng, mà bởi sự ngông cuồng được che giấu sau một lớp dịu dàng quá mức cẩn trọng.
Khoảnh khắc ấy, mợ mở to mắt nhìn cậu, ánh nhìn vừa bối rối vừa như đang lạc trong thứ ánh sáng vô hình nào đó. Cậu như nửa trong bóng, nửa ngoài sáng, vừa gần vừa xa, một hình ảnh quá đỗi cấm kỵ mà vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Trong lòng mợ, có thứ gì đó dâng lên, không hẳn là ham muốn, mà là nỗi khao khát được giữ lại, được chạm gần hơn, được một lần buông xuôi trong hơi ấm này, cho dù biết rõ, một khi đã chạm, sẽ không thể quay về.
Mợ mê, mê không phải vì ánh mắt cậu nhìn mình, mà vì cậu không cần nhìn cũng khiến toàn thân mợ run rẩy.
Giây tiếp theo, cậu cắn nhẹ sợi dây, không mạnh nhưng dứt khoát, hàm răng cậu kéo một bên dây, động tác chậm rãi như thể đang kéo một sợi tơ ra khỏi mạng nhện, và chỉ một cái kéo ấy thôi, cổ mợ trống hẳn, làn da trắng hiện ra dưới lớp áo vừa rơi xuống như cánh hoa rụng khỏi cuống, rơi đúng lúc, không nhanh cũng không muộn.
Áo yếm lỏng dần, rồi tuột hẳn, không rơi thẳng, mà là từng lớp, từng nếp vải mảnh như cánh chuồn chuồn rã xuống, trượt qua vai mợ, qua hõm xương quai xanh, rồi đọng lại ngang eo, để lộ ra một nửa thân trên trắng đến lóa mắt, trắng đến mức dưới ánh sáng mờ, từng dấu hôn cũ cậu để lại cũng hiện lên như hoa văn được khắc chìm trên ngọc, không lòe loẹt, không phô trương, chỉ là từng nét thẫm nhẹ giữa màu da sứ, đủ khiến người khác nhìn một lần là không thể quên.
Có dấu hôn kéo dài theo đường xương đòn, cũng có chỗ bị cắn hơi sâu nơi hõm vai, làn da vốn trắng ngần nên dấu vết lại càng rõ, không phải để khoe khoang, cũng chẳng phải để chứng minh điều gì, mà là những ký hiệu lặng lẽ chứng minh cho những lần hoan ái chưa từng biến mất khỏi thân thể này.
Mợ vẫn giữ nguyên tư thế, như không dám nhúc nhích, một phần vì ngượng một phần vì sợ chỉ cần cử động, lớp không khí đang bao phủ giữa hai người sẽ vỡ vụn, và mọi cảm xúc này sẽ tan mất.
Cậu Ba thì vẫn cúi đầu, ánh mắt trầm lại, không vồ vập, cũng không tránh né, chỉ nhìn mợ, một cái nhìn quá mức chân thành đến độ khiến người khác không dám đối diện. Mợ ngỡ như mình vừa bị lột sạch lớp giáp cuối cùng, không chỉ trên người mà cả trong lòng.
Giữa khoảng không chật hẹp, giữa một cỗ xe đang lắc nhẹ theo từng nhịp bánh sắt, giữa hai người không còn gì che chắn ngoài hơi thở và ánh nhìn, mọi thứ đang xảy ra giống như một khúc nhạc không cần lời, mà mỗi nốt đều in dấu trên da thịt, từng nhịp tim như gõ xuống phần sâu nhất nơi không ai từng chạm tới.
Và trong phút giây đó, mợ biết mình đã không còn đường lui.
Cậu Ba nghiêng đầu, đôi môi tìm đến môi mợ lần nữa như một cơn sóng mạnh mẽ, tràn qua mọi phòng bị, dập tắt toàn bộ suy nghĩ trong đầu mợ. Tiếng thở va vào nhau, nặng nề và ấm áp xen lẫn âm thanh ẩm ướt của hơi thở bị nuốt lại giữa hai đôi môi đang quấn lấy nhau.
Mỗi khi cậu siết nhẹ tay ở sau lưng, mợ lại rùng mình, đôi môi khẽ hé, như thể muốn trốn chạy nhưng lại không thể. Nụ hôn ấy không còn là dịu dàng nữa, mà như một lưỡi lửa đang cháy, thiêu rụi lý trí, chỉ để lại tàn tro của bản năng và cảm xúc.
Cậu hôn đến khi mợ gần như không còn hơi thở mới chịu buông, nhưng chỉ là để đổi góc, đổi nhịp điệu. Cậu áp nhẹ vai mợ xuống, đẩy cơ thể non mềm kia ngửa ra trên tấm thảm phủ kín nền xe, từng chuyển động đều mang một sự cẩn trọng pha lẫn cố ý chiếm đoạt. Ánh sáng mờ hắt qua rèm chiếu lên hai khuôn mặt, một trầm lắng, một đỏ bừng, khiến không gian trở nên vừa ấm vừa mờ như trong mộng.
Mợ rụt rè giữ lấy vai cậu, giọng khàn đi vì hơi thở đứt quãng: "Cậu Ba..."
Ánh mắt mợ long lanh như phủ nước, trong veo mà rối loạn, giữa nỗi e dè và thứ cảm xúc đang dâng trào đến mức khó kiềm: "Đánh xe với người hầu... họ sẽ nghe thấy mất..."
Giọng mợ nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để không bị nuốt vào tiếng xe nghiến đá.
Cậu hơi ngẩng lên, ánh nhìn nghiêng nghiêng, mang theo nụ cười khó đoán, hơi thở vẫn chưa bình ổn mà giọng đã trầm lại: "Người của tôi, đều câm điếc."
Câu nói ấy nhẹ như hơi gió, nhưng lại khiến sống lưng mợ tê rần. Không phải vì sợ, mà vì hiểu rõ ẩn ý trong lời ấy, "câm điếc" không phải thật. Bởi vì người kia nào phải câm hay điếc, rõ ràng lúc mợ lên hay xuống đều thưa mợ, đều biết đáp lại. Lởi của cậu như là biểu thị của sự trung thành tuyệt đối, là ranh giới của quyền lực, là sự khép kín của một thế giới mà mọi điều thuộc về cậu sẽ không lọt ra ngoài, dù chỉ một hơi thở.
Mợ mở ro mắt, ánh nhìn đột ngột sâu hơn, như nhận ra rằng mình đang bị giam trong một vòng an toàn và nguy hiểm cùng lúc. Cậu cúi xuống, môi khẽ chạm cổ mợ, chỉ là một cái chạm, nhưng đủ để khiến cả người mợ khẽ cong lên theo phản xạ.
Những nụ hôn của cậu rơi xuống từng đoạn, chậm rãi, có chủ đích, không vồ vập, mà như vẽ từng đường ký ức lên làn da, nơi nào chạm qua đều để lại dấu ấn, vừa nóng vừa rát, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Cậu như đang khắc lên người mợ bằng chính hơi thở của mình, từng nét, từng vệt, không cần nhìn, cũng đủ để nhớ.
Mỗi khi hơi thở cậu trượt xuống thấp hơn, mợ lại run lên, không biết vì lạnh hay vì dòng cảm giác đang dâng tràn, mỗi nhịp đều rõ ràng, đều khiến người ta nghẹn lại nơi cổ họng. Bàn tay mợ vẫn giữ lấy vai cậu, không đẩy ra, mà như bấu lại, bấu lấy thứ cảm xúc đang cuộn trào mà không biết phải gọi tên là gì.
Ánh sáng trong xe ngựa mờ dần, chỉ còn hơi thở đan vào nhau, nóng đến mức gần như đốt cháy cả không khí.
Cậu không cần nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn mợ, một ánh nhìn không còn phân định giữa trấn áp và dịu dàng, chỉ còn lại một điều, mọi thứ đều phải nằm trong sự kiểm soát của cậu.
Mợ khẽ nhắm mắt, để mặc cho hơi thở kia bao phủ, vừa sợ hãi, vừa yên lòng, trong một khoảnh khắc lặng lẽ, ngắn ngủi, mà dường như dài như cả đời người.
Cậu không nói thêm một lời, chỉ tập trung vào phần cổ trắng mảnh của mợ, nơi làn da căng mịn như gốm, mỏng đến mức dường như chỉ cần áp nhẹ cũng có thể nghe được mạch máu đang đập dưới da. Cậu mút nhẹ, nhưng trong không gian yên ắng, tiếng ấy lại vang lên rất rõ, âm ẩm, ấm áp, mang theo một luồng tê rần lan từ gáy xuống cột sống khiến cả người mợ khẽ run.
Rồi cậu cắn, một cú cắn nhẹ như đánh dấu, sau đó là lưỡi chạm tới, liếm qua vết cắn ấy như muốn xoa dịu, nhưng thực chất lại khiến cảm giác càng thêm dữ dội. Mỗi một động tác đều có trọng lượng, có mục đích, không lặp lại, không vội vã, như thể cậu đang dùng chính đôi môi mình để viết lên da mợ một điều gì đó chỉ hai người hiểu.
Mợ khẽ cong người, hơi thở hổn hển dồn nơi cổ họng, không dám bật ra thành tiếng, chỉ có tay vẫn bấu lấy vai cậu, như thể nếu buông ra, cả mình sẽ trôi khỏi thực tại.
Cậu không dừng lại ở cổ, mà dời môi xuống dưới, lần theo đường xương đòn lộ rõ dưới lớp da trắng như ngà, nơi ấy vừa gồ vừa mềm, mỗi lần cậu khẽ mút nhẹ hay liếm một đường chậm rãi qua, cả người mợ lại khẽ giật lên như bị điện truyền qua.
Khi môi cậu lướt qua ngực, mợ nín thở. Một bên áo yếm đã trễ xuống từ lúc nào, để lộ một phần nhũ mảnh như ngậm sương. Cậu không chạm ngay, chỉ để môi lướt nhẹ qua vùng da mỏng nơi bầu ngực, như một cơn gió mơn trớn qua đỉnh núi trắng, rồi bất ngờ khẽ mút lấy điểm nhỏ nơi đầu ngực.
Mợ giật nảy người, âm thanh bật ra không kịp ngăn.
"Cậu Ba..." Giọng mợ khàn đi vì bị kìm nén, và ngay sau đó, là một tiếng rên rất khẽ, như thể xấu hổ mà không thể nhịn được nữa.
Cậu dường như càng thêm hài lòng khi nghe tiếng ấy, đôi môi không buông mà còn siết nhẹ hơn, rồi lại dùng lưỡi liếm một vòng quanh điểm vừa bị mút đỏ, mỗi vòng đều đều nhưng mang theo ma lực khiến mợ khó mà giữ mình. Bàn tay cậu cũng không rảnh rỗi, áp nhẹ nơi đầu ngực còn lại, xoa nắn như đang nhào nặn một thứ gì vừa mềm vừa sống động, vừa muốn nâng niu vừa muốn chinh phục.
Lúc mợ vừa lấy lại hơi thở thì cậu lại nghiêng sang bên kia, như thể không thể để sót nơi nào, đầu lưỡi lướt qua đỉnh ngực, môi mút mạnh hơn lần đầu, rồi cắn nhẹ, khiến cả thân người mợ run lên vì cảm giác đó quá chân thật, quá mạnh mẽ, quá khó giấu.
Không cần cởi bỏ hoàn toàn, chỉ cần trễ áo xuống như vậy thôi, mà trong khoang xe đã như đầy lửa, hẹp và ngột ngạt, nhưng mợ lại không muốn thoát ra.
Mỗi lần cậu cúi đầu là một lần như rút cạn sức lực, mỗi lần môi cậu mút là một lần như rút đi phòng bị, chỉ còn lại một mình mợ mềm yếu, ngoan ngoãn, phó mặc trong tay cậu, tim đập như muốn vỡ ra, cổ họng khô khốc nhưng vẫn bật ra những âm thanh lúng túng không giấu được dục cảm.
Lúc đầu ngực đã ửng đỏ vì bị hôn quá lâu, cậu vẫn không buông tha, chỉ đổi bên, dùng răng cắn nhẹ, rồi lại hôn, vừa dịu dàng vừa cố ý, khiến từng tấc da thịt đều như thấm lửa, từng giây từng phút đều như bị lột trần cảm xúc.
"Cậu ba..."
Và mợ chỉ có thể vừa thều thào vừa thở hổn hển, mắt nhắm hờ, một tay bấu lấy tay cậu, một tay còn lại giữ lấy mép áo yếm như sợ nó tuột hết xuống, nhưng trong lòng, một giọng nói rất nhỏ lại thì thầm, cứ để tuột cũng được...
Trong cơn lửa âm ỉ cứ dâng lên từng nhịp thở ấy, mợ đột ngột chủ động một cách vụng về, chậm rãi nhưng rõ ràng, bàn tay mợ đưa lên, đặt nhẹ nơi má cậu, kéo lại, rồi ngẩng đầu hôn, như một nhành cây mềm vươn lên trong gió mà lại có sức sống đến mãnh liệt.
Nụ hôn mợ trao ban đầu còn run, môi chưa kịp khép, hơi thở còn chưa ổn định, nhưng chính sự vụng về ấy lại khiến nó chân thành đến mức khiến tim cậu Ba khựng lại một nhịp. Khi môi chạm môi, mợ không chỉ dừng lại, mà còn lần đến bên xương hàm sắc cạnh, đặt một cái cắn rất nhẹ, không đủ để gọi là đau, nhưng đủ để lưu lại một dấu vết riêng, như muốn khẳng định rằng, lần này, mợ không còn là người bị động nữa.
Cậu chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cánh tay mềm kia vòng qua sau gáy mình, kéo xuống gần hơn, rồi luồn vào cổ áo, tìm đến những hàng cúc được may tinh tế mà lúc này lại trở nên vướng víu lạ thường.
Bàn tay mợ tuy chậm, nhưng có ý thức rõ ràng, từng động tác cởi áo không phải vội vàng, mà giống như muốn chạm vào từng lớp cậu đang giấu, không chỉ lớp vải mà cả lớp che chắn giữa hai người.
Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo một vẻ bất ngờ khó giấu, mợ thường ngày vốn kiệm lời, điềm đạm, dù là trong đêm tân hôn ân ái cũng chưa từng chủ động đến mức này. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ có lẽ do mấy ngày nay không gần nhau, hoặc là do sáng nay chỉ làm một lần rồi vội vã rời đi nên mợ còn vương lại gì đó chưa được thoả mãn.
Cậu không nói, chỉ để yên cho mợ tiếp tục, cả người hơi nghiêng về sau như mở lối, khoác tay áo để mặc cho lớp áo trượt khỏi vai, từng đoạn da thịt hiện ra dưới ánh sáng mờ nhạt nơi rèm xe càng làm nét mặt cậu thêm phần nam tính, mạnh mẽ mà cũng vô cùng trầm ổn.
Khi mợ lùi nhẹ về phía sau, cậu lại cúi xuống, lần này không còn đùa bỡn, không còn ve vuốt bằng môi mà là bằng ánh mắt, một cái nhìn chậm rãi, từ mặt mợ xuống tận nơi bụng phập phồng vì hơi thở dồn nén. Cậu khẽ đặt môi lên, hôn một đường mỏng dài xuống dưới rốn, rồi dừng lại ở mép quần vẫn còn đang che chắn.
Cậu đưa tay, cởi nhẹ phần thắt, không dùng sức, chỉ là chậm, đủ để lưng quần trượt xuống như một lớp cánh bị lột khỏi đoá hoa. Và ngay sau đó, trước mắt cậu hiện ra, một hình ảnh không dễ quên.
Mảnh vải gấm đỏ mỏng được may đồng bộ với áo yếm trước đó, không đủ để che trọn thứ đang cứng lên nơi giữa hai đùi mợ, viền dây ôm sát khiến phần trước phồng lên, căng, nổi bật đến mức khiến chính mợ cũng không biết làm sao mới đúng.
Cậu khẽ tách hai đùi mợ ra, giữ chặt lấy như một thứ thuộc quyền mình.
Làn da mợ hằn lên những vệt đỏ mảnh do viền gấm ôm chặt, nơi tiếp xúc với ngọc trai may viền lại ửng nhẹ, như vừa chịu một lớp cọ sát kín đáo nhưng cũng đủ để khiến mợ rối bời.
Cảm giác bị nhìn thấy, bị khen, bị giữ lại, khiến mợ vừa run vừa thẹn, vừa muốn né vừa muốn cậu không dừng.
Toàn thân mợ phập phồng thở dốc, nơi ấy cứng lên không còn giấu được nữa, dù bị lớp vải mỏng phủ hờ, nhưng từng đường nét vẫn lộ rõ.
Cậu cúi thấp, ánh mắt không rời, như người sắp uống một ngụm nước quý sau một hành trình dài không chạm được.
Mợ nhắm mắt lại, cả người căng ra trong một trạng thái chờ đợi, ngượng ngùng đến mức từng hơi thở cũng khẽ nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng sâu trong đó lại có thứ gì đó đang nở ra, như một đoá hoa chỉ hé khi bị nhìn thấy, bị chạm vào.
Tấm vải gấm đỏ sẫm được cắt may vừa khéo, mảnh như cánh hoa, tinh xảo đến mức chỉ cần đặt mắt nhìn đã thấy như đang nhìn một món trang sức được tạo ra để tôn vinh thân thể, nhưng cũng đồng thời như một thách thức dành cho ánh mắt của người đang đứng đối diện.
Cậu Ba ngừng lại trong một khoảnh khắc ngắn, rất ngắn, chỉ vừa đủ để ánh mắt cậu rơi xuống nơi lớp vải kia phủ lên thân thể mợ như thể không thật sự có ý che giấu điều gì, mà chỉ tồn tại để khơi dậy mong muốn được chạm vào, được lột bỏ, được chiếm giữ.
Phía trước, đường viền vải chỉ vừa khít, không đủ để che trọn sự căng cứng đang cố tìm lối thoát, đẩy lớp vải căng lên như một mảnh trăng gầy bị gió thổi phồng giữa đêm. Ở phía dưới, chuỗi hạt ngọc trai được đính như một dải dây cột lại sự tự chủ, nhưng từng hạt lại đang tì lên làn da đỏ hồng mỏng manh, khiến từng chuyển động nhỏ của mợ cũng làm nơi ấy phập phồng theo nhịp thở, từng nhịp run rẩy, ẩm nóng, gấp gáp, không thể nào che giấu.
Mợ khẽ đưa tay xuống, định che lại, bản năng cố giữ chút thể diện còn sót lại giữa cơn xấu hổ đang lan khắp toàn thân, nhưng ngay lập tức, cậu đã giữ tay mợ lại. Không mạnh, không cưỡng ép, chỉ là giữ, một cái giữ mang theo quyền lực và cả sự dịu dàng đến mức không thể từ chối.
Rồi cậu tách hai đùi mợ ra rộng hơn, nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.
"Đẹp." cậu nói, chỉ một từ.
Một từ ngắn nhưng thẳng, nhẹ nhưng dội vào lòng mợ như tiếng gõ lên mặt nước tĩnh lặng. Mợ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, bởi ánh nhìn kia như đang nung chảy từng lớp phòng bị, đang vẽ lại hình dáng mình dưới một góc nhìn hoàn toàn khác, không còn là người bị nhìn, mà là người được chiêm ngưỡng, được khao khát.
Toàn thân mợ nóng bừng. Hơi thở đứt đoạn. Mỗi tấc da đều như đang bị đốt bằng ánh mắt kia. Mỗi sợi dây ngọc, mỗi nếp vải chạm da đều biến thành nơi nhạy cảm nhất. Và cậu vẫn nhìn, không chớp, không né tránh, không vội vã, chỉ nhìn như đang khắc hình ảnh ấy vào tận đáy tâm trí.
Cậu cúi xuống, bàn tay đặt lên đùi mợ, nhẹ như gió thoảng, rồi môi chạm vào nơi lớp vải ôm lấy thân thể đang run rẩy kia, một nụ hôn không có điểm chạm thật, nhưng lại khiến mợ như muốn nghẹn trong chính hơi thở của mình. Mợ khẽ co người lại, nhưng lại không rút lui, đôi tay vô thức níu lấy mép thảm, đầu ngón tay trắng bệch, mắt mờ đi vì cảm giác đang dâng đến như sóng biển.
Mà cậu thì vẫn chưa rời mắt khỏi mợ, như thể đang dõi theo từng đợt sóng nhỏ dâng lên trên cơ thể kia, sóng của sự xấu hổ, của ham muốn, của những điều đã cố kìm nén rất lâu nhưng rốt cuộc lại bị chính ánh nhìn và cử chỉ của cậu đánh vỡ từng mảnh.
Một tay cậu khẽ đưa lên, không vội vàng, không lướt qua mà dừng lại, như thể tay ấy cần được phép, hoặc như thể đang chờ một nhịp đồng thuận im lặng từ nhịp thở của mợ. Và khi mợ không rút lui, khi cơ thể kia chỉ khẽ run mà không tránh, cậu liền áp lòng bàn tay vào, nắm lấy nơi đang phập phồng căng cứng giữa lớp vải vừa mỏng vừa nóng kia.
Mợ khẽ rùng mình, không thể ngăn được tiếng hít vào nghẹn lại nơi cổ họng.
Ngón tay cậu không bóp mạnh, chỉ vuốt, một cái vuốt từ gốc đến tận nơi đầu nhô lên dưới lớp vải mịn, và chính động tác ấy, dù chậm, dù nhẹ, lại khiến toàn thân mợ như bị đốt từ trong ra ngoài.
Cậu không nói gì, cũng không cười, chỉ nghiêng người, ánh mắt dịu xuống, vừa chạm vừa quan sát, như một người đang dỗ một con thú nhỏ hoảng loạn, vừa giữ vừa yêu chiều. Mỗi một lần bàn tay ấy vuốt dọc theo thân thể mợ, từng đốt ngón tay chạm vào từng lớp da đang nóng bừng lên vì xấu hổ và khát khao, là mỗi lần mợ không thể giữ được cánh tay khỏi bấu lấy vách xe, cả người co giật khẽ, như chiếc lá bị gió thổi lay nhưng không rơi được.
Khi cậu luồn tay vào trong lớp vải, trực tiếp chạm đến nơi ấy, một cảm giác mát lạnh thoáng qua, rồi lập tức bị hơi ấm từ lòng bàn tay cậu làm tan chảy. Cậu siết nhẹ, ngón tay khẽ xoay, cảm nhận được độ nóng, độ căng, và cả một giọt ấm vừa trào ra nơi đỉnh như một lời thú nhận không thành tiếng.
Mợ nghẹn thở. Một tay đưa lên bịt miệng như muốn ngăn âm thanh sắp thoát ra, nhưng không ngăn được tiếng thở đứt quãng vang lên trong lồng ngực, không ngăn được sống lưng đang cong dần, không ngăn được sự phơi bày hoàn toàn trong vòng tay của cậu.
Cậu cúi đầu, môi chạm vào mợ một cái rất nhẹ, như một lời xoa dịu, một nụ hôn không đòi hỏi nhưng đầy trấn an. Tay cậu vẫn tiếp tục dịu dàng, trầm ổn, nhẫn nại như một người hiểu rõ từng giới hạn của mợ, nhưng lại cố ý dẫn mợ vượt qua những giới hạn đó bằng chính sự nhẹ nhàng ấy.
Cảm giác bị chạm tới, được giữ lấy, được giúp đỡ vượt qua cơn dồn nén mà mợ chưa từng dám chủ động thừa nhận, tất cả như một cơn sóng vừa khiến mợ xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào tấm thảm, vừa khiến lòng mợ dâng lên một cảm giác không tên, rất chân thật, rất đầy.
Mỗi chuyển động của cậu đều chậm, có tiết chế, như đang dỗ dành một nỗi khát khao đã dồn nén quá lâu. Không cần thấy rõ, cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấy đang chạm đến từng giới hạn, khiến cả người mợ căng ra, hơi thở dồn dập, rồi dần trở nên mờ mịt, chỉ còn lại nhịp thở và tiếng tim trong ngực hòa làm một.
"Tam Kim..."
Mợ khẽ gọi tên cậu, tiếng gọi ấy không phải cầu xin, cũng không phải cản lại, mà là một tiếng thừa nhận, cho cả cảm xúc đang cuộn trào, cho người đang khiến mình tan chảy.
Rồi tất cả như vỡ tung ra trong im lặng, không lời, không âm thanh, chỉ còn hơi ấm lan dài khắp thân thể, tan vào nhau giữa không gian chật hẹp, nơi chỉ có hai người và một sự yên lặng dịu ngọt đến nghẹt thở.
Mợ nín thở, hai tay vô thức siết lấy thảm dưới lưng, đầu ngón tay trắng bệch. Cậu đặt một nụ hôn nơi vùng da mỏng như lụa, chỉ là hôn, nhưng hơi thở sau đó mang theo hơi ấm phủ trùm cả nửa thân dưới của mợ một thứ ấm áp không rõ đến từ môi hay từ nội tâm.
Cậu không dừng ở một chỗ, cũng không vội vã chạm sâu, từng động tác đều như một cách vẽ lại cơ thể mợ bằng cảm nhận riêng của mình, nơi nào đang nóng lên, nơi nào đang run, nơi nào đang khao khát được chạm đến mà chưa dám nói ra.
Rồi một chuyển động khẽ của môi, một cái siết chậm của hơi thở, mợ gần như co cả người lại vì không ngờ được cảm giác ấy lại mãnh liệt đến thế. Không đau, nhưng rất sâu, không mạnh, nhưng quấn chặt, không vội vã, mà cứ thế dồn đến, khiến mợ từ thở gấp thành nấc nghẹn.
Tất cả cảm giác ấy như dồn tụ vào một điểm, rồi lại tỏa ra, chạy dọc sống lưng, khiến từng đốt xương sống cũng phải cong lên để đón lấy.
"Ưm..."
Mợ khẽ kêu, rất nhỏ, tiếng bật ra như tiếng gió qua khe cửa.
Cảm giác không ngừng dâng lên, vừa dịu dàng vừa như xiết chặt, như sóng nhỏ xô mãi vào một bờ mềm đến mức không thể chống đỡ, mà vẫn không vỡ. Mỗi nhịp chạm như cuốn đi từng mảnh kiểm soát mỏng manh cuối cùng, khiến mợ phải vùi mặt vào thảm, tay không tìm được điểm tựa, cả người như đang tan vào một cơn mê mềm mại không có lối thoát.
Cậu há miệng ngậm sâu thứ căng cứng của mợ, rồi tiếp tục bao trọn lấy mợ bằng cả sự nhẫn nại lẫn ham muốn vừa được khơi dậy. Mỗi động tác của cậu không giống một sự chiếm hữu, mà giống như đang giữ gìn một điều gì rất mong manh, vừa chạm vào đã run, vừa được chạm đến đã muốn lưu luyến mãi không rời.
Mợ cảm nhận rõ ràng tận sâu bên trong cổ họng cậu, từng nơi bị va chạm, bị ôm trọn, bị nuốt lấy không bằng vội vàng mà bằng thành kính. Thứ cảm giác ấy như một vùng ấm lớn, bao bọc lấy mợ từ bên dưới, khiến toàn thân không còn sức lực nhưng lại chưa từng thấy yên lòng đến vậy.
Cảm giác không phải là sự ban phát, cũng không phải bị trói buộc. Mà là như thể được đón nhận trọn vẹn, được gói gọn trong một thế giới mà ở đó, mợ không cần giấu đi điều gì, không cần ép mình đứng đắn, không cần cưỡng lại những khát vọng bản năng đã từng được dạy phải giấu kín.
Mợ khẽ nghiêng đầu, tay chạm hờ lên gáy của cậu, không để đẩy ra, mà chỉ để xác nhận rằng, cậu vẫn đang ở đó, vẫn đang cùng mợ trải qua cơn chấn động ấy, không bỏ rơi, không rút lui, không phán xét.
Đầu óc mợ mơ hồ, nhưng nơi bị cậu ôm lấy thì lại rõ ràng đến nhức nhối. Không còn ý thức thời gian, không nhớ mình đã gọi tên cậu bao nhiêu lần, cũng không biết cậu đã giữ mình bao lâu, chỉ biết trong giây phút này, nếu có thể ngừng lại ở đây mãi mãi, thì cũng đủ để sống lại cả một đời.
Hơi thở cậu phả xuống da mợ, không còn là từng nhịp đơn lẻ nữa, mà như một lớp hơi nóng lan khắp vùng bụng dưới, rồi thấp hơn, sâu hơn, đến tận nơi mà mợ đã không thể khống chế nữa từ lúc cậu cúi đầu.
Mợ khẽ cong người lên theo bản năng khi môi cậu chạm xuống, đầu gối run nhẹ, bàn tay đang siết lấy thảm nhăn chặt như nắm lấy một sợi dây duy nhất níu mình lại giữa cơn sóng đang kéo xuống.
Cảm giác được bao lấy, đang giữ lấy toàn bộ sự cương cứng, nóng bừng và phập phồng của mợ, khiến mọi suy nghĩ trong đầu tan thành mảng trắng, chỉ còn một chữ "cậu" vang lên, nghẹn trong cổ họng.
Cậu không vội. Chuyển động của cậu đều, chậm, nhưng rất sâu, từng lần môi khép lại, từng nhịp di chuyển, từng tiếng hút khẽ, như những vòng tròn sóng loang dần ra từ một điểm chạm. Mỗi lần như thế, lưng mợ lại càng cong hơn, từng đốt sống như muốn rời khỏi khớp, tay không còn bám nổi mà trượt ra, chỉ còn lại hơi thở nấc lên từng chặp.
Không thể giả vờ bình tĩnh nữa, không thể kìm lại lời gọi tên: "Cậu Ba..."
"Tam Kim..."
Khàn đục, đứt quãng, như thể chỉ cần thốt lên là sẽ tan ra trong tay người kia.
Cậu như hiểu, càng dịu dàng hơn, nhưng lại càng sâu hơn. Mỗi lần siết, mỗi lần nhấn, đều khiến phần thân mợ co rút lại như không chịu nổi, vừa đau vừa buốt, vừa thỏa mãn đến độ nghẹn ngào.
Nơi ấy của mợ không còn giữ được hình dạng bình thường nữa, vừa cứng, vừa nở ra, vừa dính chặt vào lớp ẩm ấm đang bao bọc. Cậu nuốt lấy tất cả, như một kẻ đang giữ lấy một món quà được hiến dâng, mà không có ý định buông tay.
Mợ khóc không ra nước mắt. Không phải đau. Mà là vì cảm giác ấy quá mãnh liệt, quá sâu sắc, không còn lời nào có thể gọi tên.
Và đến khi cơ thể không chịu nổi nữa, từng cơn co rút như vỡ tung ra, xé rách mọi phòng bị cuối cùng, mợ chỉ còn biết vùi mặt vào tấm đệm gấm thêu để kê lưng, gọi tên cậu trong câm lặng.
Không có tiếng rên rỉ to như thường lệ, nhưng cả không gian như ngập tràn thanh âm, tiếng tim đập, tiếng nuốt nghẹn, tiếng thở gấp, tiếng vải siết, tất cả như một khúc nhạc không lời chỉ dành cho hai người, không ai khác có thể nghe được.
Khoang xe vẫn rung nhẹ theo nhịp đường đá, nhưng trong không gian ấy, từng chuyển động nhỏ của bánh xe cũng bị lấn át bởi tiếng thở, tiếng cọ vải, tiếng da thịt va chạm, những âm thanh riêng tư chỉ tồn tại trong một thế giới chật hẹp vừa khít cho hai người, không hơn một phân.
Mợ tưởng rằng mình không còn sức để phản ứng, nhưng cậu không cho mợ thời gian để rơi vào khoảng trống. Cậu vừa rời đi một nhịp, mợ còn chưa kịp thở dốc thì đã bị một cái siết nhẹ nơi đùi kéo ngược lại vào quỹ đạo đang quay cuồng. Lưỡi cậu lại chạm đến, lần này không còn dịu dàng như ban đầu, mà là sự cọ quét rõ ràng, đầy dụng ý, như thể muốn cho mợ biết chuyện này sẽ chưa dừng lại.
Ngón tay cậu luồn vào nơi đầu gối, tách hẳn hai chân mợ ra, đẩy sâu hơn, rồi giữ chặt. Cảm giác như toàn thân mợ đang bị mở ra dưới ánh mắt, dưới môi, dưới hơi thở của cậu không thể khép lại, không thể trốn đi, không thể giả vờ không biết mình đang khao khát đến mức nào.
Cậu dùng chính miệng mình để dồn mợ đến giới hạn, rồi bất ngờ rời khỏi, không rút hết, chỉ vừa buông ra một chút, để lại phần da nhạy cảm nhất lộ trong không khí mát lạnh, khiến mợ giật mình, thở mạnh, gần như phải siết lấy mép thảm để giữ lại sự tỉnh táo.
Cậu không cho mợ trốn, cậu lại nghiêng xuống, lần này nhanh và sâu hơn, như một đợt sóng đẩy tràn qua, khiến phần thân dưới của mợ bị nuốt lại một lần nữa, toàn thân run rẩy trong sự giằng co giữa thoát ra và bị giữ lại.
"Cậu ba... chậm... thôi!"
Từng cử động của cậu đều khiến mợ nghẹn thở. Miệng mợ khẽ hé, nhưng không thể thốt ra được gì. Không thể xin cậu dừng, mà cũng không thể cầu xin cậu tiếp. Cơ thể mợ như đang nằm giữa ranh giới của chịu đựng và tan chảy, từng giây trôi qua dài như cả một cơn mộng, mà mợ không còn cách nào thoát được, cũng không muốn thoát nữa.
Cậu vừa ngậm, vừa siết nhẹ, thi thoảng lại dùng đầu lưỡi chạm đến điểm mẫn cảm nhất, khiến lưng mợ cong lên thành một đường rõ ràng, lồng ngực phập phồng, vai co giật. Mỗi lần mợ tưởng sắp lên tới đỉnh, cậu lại buông lơi, rời ra một nhịp, để cảm giác rơi vào khoảng trống, rồi bất ngờ siết trở lại, khiến cảm xúc càng dồn nén hơn, như dây cung kéo căng chưa chịu buông.
Cậu biết rõ mình đang làm gì. Cậu muốn mợ phải nhớ từng lần, từng chỗ, từng nhịp.
Mợ nghẹn ngào gọi cậu trong tiếng gió rít qua rèm. Cái tên "Cậu Ba..." bật ra như lời thú nhận giữa trận gió ngột ngạt nhất. Nhưng cậu không trả lời, chỉ trả lời bằng cách siết chặt hơn, chạm sâu hơn, giữ lấy lâu hơn như thể nếu dừng lại bây giờ, cả hai sẽ cùng sụp đổ.
Cậu siết nhẹ, bàn tay vẫn giữ lấy mợ, không cho phép cơn run trong người kia trào ra quá sớm. Cử chỉ đó như một lệnh, cũng như một lời dỗ dành. Hơi thở mợ nghẹn lại, toàn thân căng lên rồi lại rơi vào khoảng lặng, một khoảng lặng đầy giằng xé giữa khát khao và lý trí.
Cậu khẽ ngẩng đầu, ánh nhìn thay đổi, không còn là sự cuồng nhiệt ban nãy, mà là một nụ cười nghiêng đầy kiểm soát, mang theo chút trầm tĩnh lạ thường. Trong ánh nhìn đó, mợ cảm thấy bản thân như được cậu bao phủ, như thể toàn bộ da thịt, hơi thở, cả nhịp tim cũng đang bị cậu thu gọn lại trong tay.
Cậu cúi xuống lần nữa, nhưng không còn tìm đến nơi cũ. Môi cậu khẽ trượt dọc theo đường cong của cơ thể, mỗi điểm chạm đều khiến mợ run lên, vừa sợ vừa chờ đợi. Cảm giác ấy không còn dữ dội như trước mà sâu hơn, chậm hơn, như sóng ngầm dồn lên từng nhịp một.
Cậu nhìn mảnh vải đỏ sẫm ôm sát như một lời ngăn mong manh, trên đó đính những viên ngọc trai nhỏ xếp theo hàng, mượt và lạnh, phản chiếu ánh sáng nhạt từ khe rèm như thể vừa là vật trang trí, vừa là cánh cửa nhỏ chưa ai từng mở đến cùng.
Cậu đưa tay, đầu ngón tay lướt qua từng viên, không ấn, không kéo, chỉ khẽ đụng, nhưng chính cái khẽ ấy lại khiến mợ rùng mình, hai đùi khép lại theo phản xạ. Những viên ngọc vốn lạnh, nhưng dưới tay cậu như nóng lên, từng viên rung nhẹ theo nhịp co của người mợ, tạo thành âm thanh rất nhỏ, như tiếng hạt cườm lăn trên nền lụa.
Cậu dừng lại ở một điểm giữa, nơi viên ngọc nằm đúng đường viền, nơi vải bắt đầu ướt, nơi mợ đã không còn giữ được cho mình vẻ ngoài ngăn cách. Cậu cúi đầu thấp hơn, ánh mắt nửa tối nửa sáng, đầy vẻ chiếm hữu lặng thầm.
Ngón tay cậu luồn nhẹ dưới đường ngọc, vạch ra một khoảng nhỏ như tách hẳn hai mép rèm mỏng, ánh sáng lọt vào đó không nhiều, nhưng vừa đủ để cậu nhìn rõ, nơi mợ mềm nhất, ẩm ướt nhất đã hé mở, như một đoá hoa không thể giả vờ khép lại.
Cậu không lên tiếng khen, không trêu, cũng không gọi tên, nhưng ánh nhìn của cậu như đặt cả cơ thể mợ vào trong một vòng sáng, nơi ấy không còn gì để giấu, và cũng không cần giấu nữa.
Mợ muốn quay đi, nhưng không kịp.
Cậu cúi xuống.
Môi cậu chạm vào, nhẹ như gió đầu mùa lướt qua mép hồ. Chỉ là một cái chạm, nhưng là chạm đúng nơi, đúng thời điểm, đúng lúc mợ đang mở ra vừa đủ để tiếp nhận tất cả.
Một luồng hơi nóng phả vào, đi kèm sự chuyển động nhẹ từ môi cậu, không sâu, không vội, như đang thổi qua từng cánh hoa, vừa để mở, vừa để xoa dịu. Mợ gần như cong người lên khỏi thảm, không phát ra tiếng, nhưng môi đã mím chặt, mắt nhắm nghiền, bàn tay ôm lấy đầu gối chính mình như thể đang cố gắng giữ lấy thân thể không bị vỡ ra.
Cậu vẫn tiếp tục, không tàn nhẫn, nhưng kiên nhẫn, không thô bạo, nhưng dồn ép, từng nhịp đẩy nhẹ từ lưỡi, từng cái hôn rất nhỏ nhưng ướt át, như đang mở đường, như đang gỡ bỏ từng lớp cánh mềm để chuẩn bị đón lấy điều sắp đến.
Phần cơ thể kia của mợ vừa sợ vừa khao khát, như chính bản thân mợ lúc này, đã chẳng thể giấu, cũng không còn muốn giữ. Cảm giác ấy, bị mở ra bằng môi của chồng mình, khiến mọi thứ trong mợ vừa sụp đổ vừa được dựng lại, như thể sau cơn mưa, cả người bị lột sạch rồi được ôm lấy bằng hơi ấm.
Mỗi lần lưỡi cậu chạm xuống là một vòng sóng mới tràn lên sống lưng mợ, khiến lồng ngực co thắt, hơi thở đứt đoạn, tay phải vươn ra giữ lấy thành xe, còn tay trái bất giác đặt xuống đầu cậu, như muốn đẩy ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào để thực hiện.
Những viên ngọc trai bị cậu đẩy lệch sang một bên, lớp vải mỏng gần như không còn che được gì nữa. Khoảng da thịt vừa hé đã ươn ướt, dưới lưỡi cậu lại càng ấm hơn, mềm hơn, như một đóa hoa dầm trong sương, chỉ cần thở khẽ cũng run lên như muốn rơi cánh.
Mợ rên. Một tiếng rất khẽ. Rất mảnh. Nhưng lại rõ ràng đến nỗi làm cả khoang xe như chao đảo.
Toàn thân mợ đỏ ửng, không chỉ vì nhiệt, mà vì xấu hổ, vì bị mở ra, bị giữ lại, bị nhìn đến tận nơi sâu nhất. Nhưng càng run, lại càng không thể ngăn cậu tiến thêm một bước. Cậu vừa hôn vừa thở, mỗi lần hôn là một lần kéo ra, liếm sâu, rồi lại mút nhẹ như đang mở đường, khiến mợ giật lên từng đợt, như có điện giật chạy dọc xương sống.
Tay cậu luồn vào, giữ chặt nơi hông, kéo nhẹ sang một bên, rồi dùng ngón tay tách nhẹ nơi mềm nhất. Không mạnh mẽ cũng không thô bạo, chỉ như dùng hai ngón tay đỡ lấy một đoá hoa đang hé nở, để lưỡi mình trượt sâu thêm vào, mở rộng ra từng chút, từng nếp một.
Không cần nhìn, cậu cũng cảm nhận được mợ đẹp thế nào, mềm, nóng, ướt, co thắt lại liên tục theo từng chuyển động, như đang mời gọi, như đang van xin mà cũng như đang muốn giữ cậu lại mãi không rời.
Lưỡi cậu xoay vòng, mút, rồi áp sát, dùng đầu lưỡi xoa nhẹ vào những nơi mợ nhạy cảm nhất, nơi run rẩy nhất, nơi mỗi khi chạm vào là cả người lại cong lên như dây đàn. Cậu nghe thấy tiếng nước. Tiếng da thịt cạ vào nhau. Tiếng rên vỡ ra từ cổ họng mợ như tiếng thở dồn dập của gió lọt qua kẽ cửa.
Mợ nắm lấy tóc cậu, lần này không để ngăn lại, mà như để giữ cậu thật chặt ở đó, vì nếu cậu rời đi lúc này, mợ sẽ không còn biết mình phải làm sao với phần thân thể đang nóng rực đến mức gần như muốn nổ tung.
"Cậu... Cậu Ba..." Mợ gọi, nhưng không dám nói hết. Tiếng gọi bật ra từ sâu trong bụng, kèm theo cả tiếng nức nghẹn.
Cậu đáp lại bằng cách siết tay, giữ chặt eo, rồi dùng cả tay và môi để mở rộng hơn nữa, sâu hơn nữa, không dừng lại, không nương nhẹ, như thể cậu không chỉ muốn mở ra thân thể mợ, mà còn muốn mở cả trái tim mợ, muốn chạm đến nơi sâu nhất, mềm nhất, chưa ai từng bước vào.
Tất cả trong khoang xe là mùi da thịt, hơi ẩm, tiếng thở, và âm thanh nhòe ướt của da chạm nước. Không còn lý trí, chỉ còn cảm giác của mợ đang bị cậu giữ lấy, gói lại, mở ra, và khiến cho tất cả những phần mềm yếu nhất phải run lên vì chính điều ấy.
Một tay cậu rời eo mợ rồi giữ chặt phía trước, lòng bàn tay áp vào phần đã căng lên nóng rực, ngón cái khẽ siết, mỗi khi mợ sắp tràn qua ranh giới, cậu chỉ cần ép nhẹ là mợ lại phải rút lui, như một con sóng tưởng đã vỗ bờ thì lại bị gió giữ lại, bập bềnh mãi trong trạng thái dở dang, nhức nhối đến tận ngực.
Toàn thân mợ run lên từng đợt, không chỉ vì cậu đang giữ phía trước, mà vì phía sau, nơi cậu vẫn tiếp tục từng chút một, đang dần được mở ra. Mỗi động tác đều như một lời gọi, vừa sâu vừa tỉ mỉ, vừa lành vừa mê hoặc.
Mảnh quần lót đỏ sẫm vẫn chưa cởi hẳn, chỉ bị đẩy lệch sang một bên, dính sát lấy làn da đã phủ một lớp sương ẩm, ôm lấy phần hông như một tấm lụa đỏ buộc quà, lại khiến cho toàn bộ dáng hình ấy trở nên gợi cảm đến mức không cần che nữa cũng đã đủ để người nhìn không thể quay đầu.
Sắc đỏ đó, đậm như máu, thẫm như rượu, dính lấy mợ như một ấn ký, khiến da mợ trắng hơn, nét cong của thắt lưng gợi cảm hơn, và nơi bị vạch ra để lộ kia lại càng trở nên trần trụi trong vẻ kín đáo.
Cậu rời ra, nhìn không chớp mắt. Không phải vì dục vọng đơn thuần, mà vì sự si mê không cách nào giấu. Không ai từng thấy mợ như thế này. Cũng không ai từng được mợ để lộ ra đến mức đó, chỉ cậu, chỉ trong khoang xe kín mít, dưới ánh sáng chập chờn lọt qua rèm, mới có thể chứng kiến cảnh này. Một người bình tĩnh như mợ, lúc này lại rên lên từng đợt, giữ đầu cậu như níu lấy sinh mạng mình, ánh mắt mờ nước, khuôn ngực run liên hồi, thân thể đỏ ửng đến tận đùi, như một đóa mẫu đơn nở rộ không vì mùa xuân, mà vì một người đã nâng niu nó bằng cả tay và miệng.
Rồi cậu ghé sát, môi cậu vẫn tiếp tục chạm đến nơi đó, nơi mợ chưa từng cho ai chạm đến ngoài cậu, cũng chưa từng dám nghĩ sẽ bị mở ra bằng cách ấy. Cậu hôn. Mút. Dùng lưỡi tách sâu hơn. Tay đặt lên hai bên để giữ mở ra, vừa nâng đỡ vừa dẫn đường, như đang đọc một trang sách bí mật bằng đầu môi.
Mỗi khi mợ rùng mình, phía trước lại run bắn lên, nhưng cậu vẫn giữ tay, giữ rất chặt, không cho qua. Đó không phải là trừng phạt, cũng không phải ép buộc. Đó là cách cậu bảo mợ rằng: tôi đang mở em ra từng chút một, để đến khi em chịu không nổi nữa... thì chỉ có tôi mới có thể khiến em buông.
Không khí trong xe dày lên, như sắp mưa, nhưng chưa thể mưa. Như sấm đã nổi, nhưng chưa thể đánh.
Và mợ trong trạng thái bị kìm ở nơi nóng nhất, nhưng lại được mở ở nơi yếu nhất, chỉ còn biết khóc bằng tiếng rên, gọi cậu trong nức nghẹn, vùi mặt vào vạt áo rối nhàu mà không biết mình đang run vì lạnh, hay vì muốn.
Cậu vẫn giữ nhịp điệu dịu dàng, không nhanh, không chậm, nhưng chuyển động ngày càng sâu. Mỗi lần đẩy nhẹ là một vòng chấn động lan rộng khắp cơ thể mợ, không chỉ chạm vào da, mà xuyên qua tầng cơ đến tận tủy sống.
Không gian chật hẹp như đổ sụp lên người mợ. Hơi thở chẳng còn thoát ra được qua miệng, mà đọng lại thành từng tiếng nấc khẽ nghẹn nơi cuống họng. Tay cậu siết hơn từng chút, như muốn giữ mợ tại đúng điểm mà thân thể đang mềm ra, nơi vừa đau vừa nóng, nơi cậu đang cố mở rộng, mở đến tận cùng.
Không rõ đã bao nhiêu lần cậu đổi góc, đổi lực. Mỗi lần sâu hơn một chút, mợ lại rùng mình. Mỗi khi cảm giác tưởng chừng vượt ngưỡng chịu đựng, cậu lại ngừng một nhịp, rồi tiếp tục, sâu hơn, mở ra hơn, như thể đang đo lường chính xác giới hạn mà mợ có thể chịu, rồi lặng lẽ vượt qua.
Mợ không nói được gì. Đầu lắc khẽ trên tấm đệm, đôi chân co giật rồi lại buông lỏng, như thể đang lạc giữa sóng biển. Mắt long lanh, váng nước, hàng mi dính lại, gương mặt ửng đỏ đến tận mang tai. Rồi khi cậu há miệng cắn lên nếp nhăn kia, hút lấy khiến mợ giật bắn lên.
"Ưm... Cậu... ơi...!"
Một tiếng rên thật to bật ra, không kiềm được. Vừa cất lên đã giật mình tự đưa tay bịt miệng. Lòng bàn tay mợ run lên vì ngỡ rằng âm thanh ấy sẽ bị nghe thấy, sẽ lọt ra ngoài khoang xe, sẽ chạm tai ai đó ngoài rèm.
Cậu khẽ khựng lại trong một khoảnh khắc say mê. Đôi mắt nhìn lên, bắt gặp cảnh mợ tự bịt miệng mình, gương mặt vừa lấm tấm mồ hôi vừa đỏ ửng như tội lỗi, vừa sợ bị nghe thấy nhưng lại không giấu nổi sự ướt át đang lan ra khắp thân thể.
Cậu không nói gì. Nhưng ánh nhìn ấy rõ ràng là mê đắm. Là kích động. Là siết chặt hơn. Là chìm sâu hơn.
Khoảnh khắc đó, cậu như muốn nói: Mợ càng sợ, tôi lại càng muốn giữ chặt.
Và rồi cậu áp người hơn, không chừa khoảng trống. Cậu không dừng lại. Tay cậu lại xiết, lại mở rộng, lại giữ, không để mợ trốn, không để mợ kịp lấy hơi. Từng cái móc ngoáy đó không còn chậm rãi mà dồn dập hơn như sóng bị giữ lâu rồi vỡ tràn.
Mỗi chuyển động, mợ lại rên. Mỗi tiếng rên, mợ lại sợ. Mỗi nỗi sợ, cậu lại si mê hơn. Không gian ấy trở thành một buồng kín giữa cấm kỵ và đầu hàng.
Và mợ không còn giữ nổi gì nữa. Không lời nói nào đủ diễn tả, chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng mút nhẹ nhòe ướt, tiếng thảm nhàu dưới tay siết, và một cảm giác sâu như gió xoáy đang mở ra từ bên trong bằng chính điều mà mợ chưa từng dám gọi tên.
Tay cậu mạnh hơn, chặt hơn, áp sâu hơn. Không phải chỉ là da thịt chạm nhau, mà là từng nhịp, từng vòng xoáy vô hình cuốn lấy toàn thân mợ như thể tất cả những gì cậu chạm vào đều là nơi mợ yếu nhất.
Mỗi lần mợ tưởng sắp vượt ngưỡng, mỗi khi dòng cảm giác dồn lên như sóng vỗ đến sát bờ, thì cậu lại bất ngờ rút một nhịp, giữ tay lại nơi mợ giật mạnh nhất, ép xuống, siết nhẹ như một lời cảnh cáo lặng lẽ rằng chưa được.
Mợ bật ra một tiếng, không hẳn là rên, cũng không hẳn là nấc mà là âm thanh vỡ vụn giữa khoái cảm và tuyệt vọng, như người đang bị giữ khỏi rơi xuống, mà cũng đồng thời không thể trèo lên.
Tiếng khóc rơi ra mà mợ không hề biết.
Nó tan vào trong tiếng thở hổn hển, hòa cùng nhịp rên rỉ bị cắt đoạn, đan vào nhau thành thứ âm thanh rất nhỏ nhưng nhức nhối như tiếng một bông hoa ép chặt trong sách bật nở sau ngần ấy năm, không ai nghe rõ, nhưng ai cũng biết là thật.
Bàn tay mợ ôm lấy cậu, bấu chặt vào vai, môi cắn vào áo chính mình đã cởi ra để nén tiếng. Nhưng đôi mắt không còn cầm được nước. Những giọt nước mắt rơi ra, lặng lẽ, không ai bảo, không ai ngăn, chỉ có cậu khi nhìn thấy rhì càng thấy hứng, càng siết chặt hơn, càng áp sâu hơn.
Cảm giác ấy không còn là khoái cảm nữa. Mà là sự tra tấn ngọt ngào. Mỗi tế bào trên cơ thể mợ đều căng như dây đàn kéo mãi không buông.
Mỗi lần cậu kéo mợ đến sát mép, rồi lại giữ lại, không thả, không buông, không cho phép trôi đi, mợ lại khóc thêm một chút. Không nức nở, chỉ là những tiếng run rẩy trượt ra khỏi cổ họng, xen lẫn trong từng đợt siết, từng lần thở gấp, từng âm thanh nhòe ướt giữa hai thân thể dính lấy nhau.
Và rồi, khi mợ tưởng đã quen với việc không được chạm tới, cậu bất ngờ thì thầm bằng hơi thở nóng đến run người: "Tôi thích nhìn mợ thế này. Mợ biết không? Vừa muốn lại vừa không được. Vừa khóc lại vừa rên. Đẹp đến mức... tôi không muốn dừng lại."
Giọng cậu trầm, ấm, rất gần. Như lời ma quỷ dụ dỗ. Như tiếng gió thì thầm giữa những ngón tay đang từ từ mở thêm một nấc, để mợ lần nữa lại bị đẩy tới giới hạn.
Cậu không dừng, ngược lại, càng lúc càng như cố tình dồn mợ vào chỗ không còn đường lùi. Tay cậu ấn mạnh xuống hơn, giữ lấy phần đùi đã run đến không thể khép lại, còn đầu cậu lại ép sát vào nơi mợ đã ướt đến mức không thể chối bỏ.
Lưỡi cậu không còn nhẹ nữa. Mỗi cú liếm là một lần như muốn cắt đứt hơi thở, đẩy cơn khoái cảm lên thành từng đợt sóng dồn dập, va vào nhau giữa bức tường không cho trôi ra.
Mợ cắn chặt môi, tay siết lấy tấm đệm, toàn thân run không kiểm soát, hơi thở rối loạn. Một tiếng rên bật ra khỏi cổ họng là mợ lại vội đưa tay lên bịt miệng, nhưng không kịp nữa rồi. Tiếng ấy không giống ai, cũng không giống mình là âm thanh của người đang bị dẫn dắt đến ranh giới của sự yếu đuối tuyệt đối, nơi thể xác không còn chịu sự chỉ đạo của lý trí.
Cậu như càng bị kích thích bởi chính điều đó. Càng siết chặt, càng liếm sâu, càng mở rộng hơn. Tay cậu không còn nhẹ, mà là từng động tác mạnh và chính xác, như muốn kéo giãn toàn bộ ranh giới của mợ, đẩy đến nơi sâu nhất, cho đến khi không còn gì che chắn nữa.
Mợ không chịu nổi. Tay run run cào nhẹ lên tóc cậu, không phải làm đau, mà là cầu xin. Ngón tay quờ quạng, rối rắm, như đang tìm cách nhấc cậu lên mà không có sức.
"Cậu... Cậu Ba..." Tiếng gọi bật ra như lời nấc nghẹn, xen giữa tiếng rên không thể kìm. Mắt mợ nhòe nước, lưng ướt mồ hôi, toàn thân nóng đến mức tưởng như đang sốt.
Nhưng cậu không đáp. Cậu siết hơn. Tay cậu mở mạnh hơn. Miệng cậu ép sát hơn. Lưỡi lướt nhanh, sâu, gần như không cho mợ một giây nào để thoát.
Mỗi nhịp như thế, thân dưới mợ lại co giật, phản ứng đến vô thức. Tiếng nước, tiếng da cạ, tiếng rên đứt quãng, tất cả như dội vào vách xe, rồi bật ngược trở lại, khiến khoang xe như ngập trong thứ âm thanh vừa ẩm vừa nóng, vừa cấm kỵ vừa đẹp đến ngột thở.
Và giữa những lần siết đó, mợ như sắp gãy đôi. Không vì đau. Mà vì đã đến giới hạn của sự không còn là mình nữa.
Cậu không cần nói thêm một lời, chỉ để hơi thở nặng nề trộn vào tiếng thở gấp của mợ. Không khí đặc lại như thể mỗi hơi hít vào đều mang theo lửa. Mợ không còn biết mình đang khóc hay đang run, chỉ cảm nhận được nhịp mạnh mẽ của cậu đang ép sát, giằng lấy mọi ý nghĩ trong đầu.
Trong cơn mơ màng, từng chữ "người của tôi phải câm điếc" lặp lại trong tâm trí, như một sợi xích vừa buộc vừa che chở. Mợ tin, không phải vì bị ép, mà vì chính sự cuồng nhiệt của cậu khiến mợ không còn phân biệt được đâu là sợ, đâu là muốn.
Tay mợ nắm lấy vai cậu, không còn sức để đẩy, chỉ bấu chặt, toàn thân rã ra trong cơn lốc mà mợ vừa muốn thoát, vừa muốn tan vào. Tiếng khóc hòa vào hơi thở, thành một chuỗi âm thanh ngắt quãng giữa hai người, vừa như khẩn cầu, vừa như chấp nhận.
Cậu vẫn cứ mạnh mẽ, đều đặn như sóng đánh mãi vào cùng một bờ cát đã mềm ra. Trong cơn xoáy ấy, mợ chẳng còn gì ngoài hơi thở của cậu, tiếng tim của cậu, và cảm giác được giữ lại đến tận cùng một cơn giày vò không phải để làm đau, mà để khắc sâu rằng mình đã thuộc về ai.
Tay cậu không còn chỉ giữ nữa, mà đã trở thành một lực áp đầy ý đồ, mạnh mẽ như thể muốn buộc cơ thể mợ phải tiếp nhận nhu cầu sâu kín mà chính mợ cũng không dám thừa nhận.
Mỗi lần mợ giãy nhẹ, mỗi khi hai chân khép lại theo bản năng, cậu lại siết chặt hơn, giữ nguyên vị trí, thậm chí còn nghiêng người đè thấp như thể dùng toàn thân để khóa mợ vào đúng điểm mà khoái cảm đang gào thét, không thể bùng mà cũng chẳng được lùi.
"Không... không được..." Mợ nấc lên, nhưng giọng đã mất toàn bộ lực chống cự, vừa nghẹn, vừa ướt, vừa như khóc, vừa như đang rên.
Rồi lại những chữ ấy, lại lần nữa bao lấy mợ, "Người của tôi... phải câm điếc."
"Người của tôi, câm, điếc!"
Không phải mợ, mà là người ngoài.
Không ai nghe thấy.
Không ai được phép nghe thấy.
Không ai được biết... ngoài cậu.
Chính ý nghĩ đó khiến sự xấu hổ tan rã thành một lớp hơi nóng loang ra từ ngực, tràn đến mặt, thấm xuống tận bụng dưới, nơi cậu đang không ngừng chạm vào, giày vò, xoa nhẹ rồi lại ép sâu, như đang bắt ép thân thể phải thành thật trả lời thay cho miệng.
Một tay cậu vẫn giữ, còn tay kia mợ không biết đang ở đâu, chỉ biết từng điểm mẫn cảm nhất đều bị chạm tới cùng một nhịp.
Cảm giác ấy không còn là khoái cảm đơn thuần, mà là một sự áp đảo, sâu, dồn dập, không thương xót. Mỗi cú ép như dội lên tận ngực, khiến tim mợ lệch nhịp. Mỗi nhịp lại kéo theo tiếng rên không còn kịp bịt miệng. Mỗi tiếng rên lại kéo theo nước mắt, mồ hôi, và toàn thân như bị nới lỏng đến mức chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ.
"Cậu... tha em..."
Mợ nức nở, rên lớn, hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Nhưng cậu không dừng.
Cậu vẫn tiếp tục như thể nếu không khiến mợ phải rên đến khản giọng, phải run đến bật khóc, thì không thể yên lòng.
"Tôi thích mợ thế này. Đẹp... đến phát điên."
Lời ấy như nhấn mạnh thêm từng nhịp. Mỗi từ như một lực ép. Khi mợ sắp lấy lại hơi thở thì cậu lại đẩy thêm một tầng, khiến mợ lại bật rên, lại co chân, lại run lên như sắp rơi xuống khỏi mép giường.
Nhưng không có giường nào cả.
Chỉ có tấm thảm mềm trong xe.
Chỉ có tay cậu giữ chặt mợ.
Chỉ có không gian kín mít, nơi mọi âm thanh bị nuốt lại, chỉ có ánh sáng le lói xuyên qua kẽ rèm, và mùi da thịt hòa vào nhau, nóng, ướt, ngột ngạt.
"Cậu... đừng... nữa... Cậu Ba..." Mợ gọi như khóc. Nhưng giọng run như thế, đôi mắt nhòe nước như thế, dáng vẻ đỏ ửng như vậy... lại càng khiến cậu khát. Càng khiến cậu hôn nhiều hơn, mạnh hơn, giữ chặt hơn.
Cậu không nghe lời mợ nói.
Chỉ nghe tiếng cơ thể mợ đang rên.
Và tiếng lòng mợ đang mở ra từng lớp một, không còn phòng bị.
Mỗi nhịp cậu ép xuống, giữ chặt, lại khiến từng sợi thần kinh trong người mợ như bung ra một lần nữa. Lần này, không có chỗ để lùi. Không còn sức để níu lấy cậu. Cũng không còn lời nào để chống đỡ.
Toàn thân mợ như rã ra, mắt mở to không chớp, miệng há khẽ mà không thể phát thành tiếng, chỉ là từng hơi thở gấp, đứt quãng, trộn lẫn cùng tiếng khóc nhỏ gần như bị nuốt vào cổ họng.
Tay cậu không nới lỏng. Ngược lại, cậu siết chặt hơn, giữ mợ đúng tại điểm ấy, vừa như ép, vừa như giữ lại một đóa hoa đang rơi cánh. Mỗi nhịp chuyển động như một làn sóng không dứt, vỗ lên thân thể đã mềm nhũn vì bị dồn nén quá lâu.
Cảm giác đó như bị cắt đứt rồi nối lại, như bị lật tung từ trong ra ngoài, khiến nơi sâu nhất trong người mợ co rút từng hồi, run lên từng đợt. Cảm giác bị đẩy đến tận cùng, như sắp bung ra, nhưng vẫn bị giữ lại đúng một bước.
Từng tiếng rên bật ra. Mợ muốn lên tiếng, nhưng ngay khi âm thanh vỡ ra thì cậu lại ép xuống mạnh hơn, sâu hơn, khiến toàn thân mợ giật lên như bị siết trong một vòng sóng nóng bỏng. Khiến mợ khóc ngất.
Rồi... khoảnh khắc ấy đến.
Không cần báo trước, mợ biết rõ mình không còn giữ được nữa. Một làn sóng dâng tràn, không qua lý trí, không qua ý thức, chỉ còn tiếng rên đứt quãng hòa lẫn với tiếng khóc, co thắt, và một sự vỡ òa không tên nơi thân thể run lên từng hồi, toàn bộ phản ứng không còn nằm trong tay mình. Mợ cao trào chỉ từ phía sau, và phía trước vẫn đang bị cậu siết chặt.
Cậu không dừng. Không né tránh. Cậu chỉ hạ thấp hơn, ôm lấy từng phản ứng đang co rút trong mợ như đón lấy tất cả như người giữ lấy một cơn mưa quý hiếm, không để rơi mất một giọt nào.
Ánh mắt cậu vẫn nhìn mợ không hề dời đi. Và giữa tiếng thở, tiếng rên, nước mắt, cơn run đang xiết lấy toàn thân mợ.
Mợ khóc. Không rõ vì mệt, vì hổ thẹn, hay vì cuối cùng đã buông được. Chỉ biết toàn thân mềm nhũn trong tay cậu, không còn sức để nói, cũng không còn gì để giữ lại.
Mợ gần như không còn sức để nói, lồng ngực phập phồng, những hơi thở ngắn gấp gáp như thể vừa chạy khỏi một cơn mưa lớn.
Cậu nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt còn đọng nước của mợ, ánh nhìn ấy không còn là của một người đang muốn làm đau, mà là của kẻ chưa thể rời khỏi cơn mê. Tay cậu vẫn giữ lấy mợ, vẫn ép sát, vẫn không để mợ có khoảng cách nào để thoát.
"Cậu ba..."
Mợ khẽ nấc, gọi cậu.
Mợ vừa chạm tới đỉnh, cả người vẫn còn co rút từng hồi, nhưng cậu không buông mà ngược lại còn siết sát hơn như thể chưa đủ, như thể mợ vẫn còn thiếu một điều gì đó chưa chịu thừa nhận.
Hơi thở mợ nghẹn lại, mỗi lần cố hít vào thì nhịp chuyển động lại dội đến khi cậu đẩy sâu vào phần thân thể vốn đã mềm rũ, như cố tình không để mợ có một giây nghỉ.
Mợ giật mình, tay quờ quạng, cố gắng đẩy cậu ra, nhưng chẳng còn sức. Giữa hơi thở vỡ vụn, những tiếng nấc nhỏ bật ra, mợ gọi tên cậu, nhưng gọi không thành lời, chỉ như một lời nức nở dính vào đầu lưỡi. Mợ vừa cao trào đã bị dồn ép, không thể chịu nổi được, muốn trốn.
Nhưng từng đợt lại ép xuống, dù không còn mạnh như ban đầu, lại như có lực nặng hơn, như thể thứ cậu giữ trong tay là một đoá hoa vừa mở, và cậu không nỡ rời mà cũng không muốn ai khác thấy.
"Cậu... xin cậu..." Mợ rên to, lần này không giấu nữa. Không thể. Cảm giác ấy như bị đẩy đến nơi đã từng vỡ, rồi bị khuấy lại, rối tung, nóng rực, vừa buốt vừa rã rời.
Cậu chỉ ghé xuống, tay giữ chặt phía trước mợ, thì thầm: "Không sao, kêu cho tôi nghe. Bên ngoài không ai nghe thấy."
Giọng nói trầm trầm ấy như một lưỡi dao cắt đứt lớp ngăn cuối cùng. Mợ không còn rút lui. Cũng không còn chống cự. Cảm giác bị giữ lại, bị ép đến tận cùng, khiến mợ chỉ còn biết khóc. Những giọt nước mắt không rõ vì ngượng hay vì mệt, chảy dài xuống thái dương, rơi vào bàn tay cậu đang giữ lấy, trượt qua xương đòn mảnh khảnh ướt mồ hôi.
Một tay cậu vẫn giữ phía trước, siết lấy, không thả, như biết rõ mợ đang muốn nhiều hơn nhưng chưa dám xin. Mỗi khi mợ rên to hơn một chút, bàn tay ấy lại áp sát, như ép cho âm thanh đó phải nuốt trở lại.
Cậu không cho phép nó thoát, cậu muốn mợ giữ lấy nó như giữ một điều bí mật chỉ hai người biết.
"Cậu ơi..." Mợ lại khóc nức nở.
Mợ co người lại, run bần bật. Phía dưới vẫn bị giữ, vẫn bị dồn ép, nước mắt trộn lẫn mồ hôi, bết lại nơi cổ áo, nhưng mợ chẳng còn quan tâm nữa.
Cậu ép xuống, như một cơn sóng kế tiếp cuộn trào từ phía sau, không để mợ kịp trở mình.
"Cậu Ba... Cậu ba... Tha em..." Mợ thở ra thành lời, giọng đứt đoạn, như nước nghẹn trong cổ.
Cậu không trả lời. Chỉ cúi thấp hơn. Mỗi hơi thở của cậu phả lên da thịt như than nóng. Mỗi lần cậu ép vào là một đợt mợ co giật, giãy nhẹ, nhưng chỉ trong tay cậu, rồi lại ngoan ngoãn nằm im.
Tiếng rên của mợ không thể nuốt lại được nữa. Nó vỡ ra, lẫn với tiếng khóc. Một tiếng bật ra rồi ngưng, rồi lại bật, như âm thanh của dây cung bị kéo căng rồi chùng xuống, rồi lại căng tiếp.
"Cho em... xin cậu... Cho em ra... a..." mợ nức nở, mặt đỏ đến tận tai, nước mắt chảy xuống cổ.
Cậu nhìn mợ, không phải bằng mắt kẻ đang ép buộc, mà bằng ánh mắt của người đang giữ một báu vật quá mong manh, chỉ cần buông tay là sẽ tan mất. Cậu thương xót nhưng tay lại không dừng. Ngược lại, càng ôm chặt hơn, càng ép sát, nhịp càng sâu.
Mợ không còn cản nữa. Hai tay chỉ biết nắm lấy vai cậu, run rẩy. Cả thân thể như rã ra, đầu ngả vào khuỷu tay, mắt không còn mở nổi.
Và khi cậu nhấn sâu một nhịp cuối thứ âm thanh tràn ra không còn là tiếng van. Là một tiếng nấc nghẹn, rền như gió xé, mang theo tất cả hơi thở, run rẩy, cả người co lại như một bông hoa bị nước tràn qua gốc.
Mợ nằm đó, thân thể như một cành liễu bị gió bão quất mạnh, run rẩy từng đợt, từng đợt, không thể kiểm soát. Cậu vẫn ôm chặt lấy mợ, môi cậu lướt xuống thấp hơn, chạm vào nơi nhạy cảm nhất, nơi mà hơi thở của cậu thôi cũng đủ làm da thịt mợ co thắt.
Mợ cảm nhận được cơn sóng đang dâng trào từ sâu bên trong, như dòng sông ngầm sắp vỡ bờ, tích tụ từ những nhịp ép liên hồi trước đó.
Mà cậu thì vẫn ép sâu vào mợ từ phía sau, mỗi lần như một đợt sóng cuồn cuộn, khiến thân thể mợ rung động không ngừng. Tay cậu, từ nãy giờ đã siết chặt lấy phần phía trước của mợ, nơi căng cứng như cung tên bị kéo đến cực hạn, da thịt nóng bỏng, mạch đập dồn dập dưới ngón tay, giờ đây bắt đầu nới lỏng.
Mợ cảm nhận được sự thay đổi ấy, như một cánh cửa sắp mở ra, giải phóng cơn bão đang cuộn trào bên trong: "Cậu Ba... đừng... em... em sắp..."
Mợ kêu to, giọng lạc đi, đứt quãng, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lấm tấm trên trán, lăn dài xuống thái dương, hòa lẫn với nước mắt từ những nhịp ép trước, ai tay siết chặt lấy thảm, móng tay cào sâu vào vải, như cố níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Cậu nhìn mợ như vậy thì khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia thương xót xen lẫn dục vọng, tay cậu chậm rãi buông ra, ngón tay lướt nhẹ một lần cuối trên bề mặt căng cứng ấy, như lời tạm biệt đầy khiêu khích.
Phần phía trước của mợ, được thả tự do, lập tức co giật mạnh mẽ, như lò xo bị nén quá lâu nay bung ra. Mợ cong người lên cao, lưng uốn vòng cung, đầu ngửa ra sau, miệng há ra mà không thốt nổi lời, chỉ có tiếng rên dài, vang vọng như tiếng gió hú qua khe núi, kéo dài mãi không dứt.
Cao trào ập đến đồng thời, phía trước và phía sau hòa quyện thành một, như hai dòng sông gặp nhau, cuồn cuộn không thể tách rời.
Phía trước bắn ra, từng đợt, từng đợt trắng đục, ấm nóng, tuôn trào như suối phun, văng tung tóe lên bụng mợ, lên thảm, thậm chí vương vãi lên tóc cậu đang ép sát.
Mỗi đợt bắn là một cơn co thắt dữ dội, khiến phần phía trước rung động, giật giật liên hồi, mợ cảm nhận được khoái lạc lan tỏa từ đầu đến chân, như điện giật chạy dọc sống lưng, khiến ngón chân co quắp, tay siết chặt lấy cánh tay cậu như níu giữ sự sống.
Đồng thời, phía sau trào nước, ấm áp và trong suốt, tuôn chảy dọc theo đùi mợ, thấm ướt vùng da thịt nơi cậu vẫn đang ép vào, mỗi nhịp ép của cậu như khơi thông thêm, khiến dòng nước ấy càng dâng trào, hòa lẫn với mồ hôi và hơi thở nóng hổi.
Mợ run rẩy dữ dội, toàn thân co giật, từng cơ bắp căng cứng rồi chùng xuống, lặp lại liên tục, như bị điện giật, chân mợ khép chặt rồi lại dang ra, không tự chủ, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng như trống làng đánh dồn.
Cậu không dừng lại. Mắt cậu lóe lên một tia thương xót xen lẫn tham lam, cậu cúi thấp hơn, môi chạm vào dòng nước ấy, húp lấy, nuốt lấy từng giọt, từng giọt, lưỡi cậu liếm sạch, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như đang thưởng thức mật ngọt từ trái chín mọng.
Mỗi lần lưỡi cậu lướt qua, mợ lại run bắn người, co rút mạnh mẽ, như bị kích thích thêm một tầng cao trào mới, tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng: "A... cậu... đừng... em chịu không nổi..."
Nhưng lời van xin ấy chỉ càng làm cậu thèm khát, tay cậu vuốt ve đùi mợ, giữ chặt để mợ không thể né tránh. Dòng nước vẫn trào ra được cậu đón lấy, mợ cảm nhận được sự phê pha lan tỏa khắp cơ thể, như lửa cháy âm ỉ, như rượu ngấm vào máu, khiến đầu óc mợ mờ mịt, chỉ còn lại khoái lạc thuần túy, không nghĩ ngợi, không kháng cự.
Sau cao trào, mợ nằm im, thân thể rã rời như bông hoa bị mưa dập vùi, run rẩy nhẹ dần, từng đợt co thắt cuối cùng lan ra tận đầu ngón chân. Nước còn đọng lại một chút, lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, cậu liếm sạch hết, môi cậu rời đi với một nụ hôn nhẹ lên vùng da ấy.
Mợ phó thác hoàn toàn, hơi thở vẫn dồn dập, tim đập loạn nhịp, mắt nhắm nghiền, không còn sức để mở: "Cậu... cậu làm em... em..."
Sướng quá... mà không thể thốt nên lời.
Mợ thì thầm, giọng yếu ớt như lá rơi, nhưng trong đó là sự cam chịu ngọt ngào, hai tay mợ run run. Toàn thân vừa buông lỏng, chưa kịp hồi lại, nhưng ánh mắt không né tránh. Trong sự im lặng ngập tràn ấy, cậu nhướng người ra sau, giơ tay gõ nhẹ vào thành gỗ xe, hai tiếng cụp cụp vang lên như tín hiệu đã định sẵn.
"Du điêu."
Bên ngoài không có tiếng đáp, nhưng không lâu sau, một bàn tay thò vào từ khe rèm, đưa vào một chiếc hộp gỗ được bọc lụa xanh. Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng, như thể đây là một chuyện thường tình, một mệnh lệnh không cần giải thích, không ai được phép hỏi.
Cậu nhận lấy, mở hộp. Một mùi thảo dược dịu nhẹ lan ra, trong vắt và hơi mát. Cậu trỏ hai ngón tay vào, quét lấy một lượng vừa đủ, chất dầu loãng ánh lên dưới ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm.
Cậu quay lại, ánh mắt không nóng vội, chỉ có sự chăm chú như đang chuẩn bị cho một nghi lễ riêng. Cánh tay cậu đưa ra, chậm rãi, vén lại dây ngọc trai đang lệch trên lỗ nhỏ phập phồng của mợ.
Mợ khẽ giật mình khi chất mát ấy chạm vào da, nơi vẫn còn dư âm, vẫn còn căng tức, vẫn còn thở từng nhịp riêng biệt. Nhưng cậu không để mợ rụt lại. Một tay giữ, một tay xoa, vừa thoa vừa ấn, từng vòng, từng lớp, chậm rãi làm trơn, làm mềm.
Cảm giác lạnh ban đầu khiến mợ rùng mình, nhưng rồi sau đó là một độ ấm lan ra, không phải từ dầu, mà từ tay cậu. Sự dịu dàng đó không phải thứ mợ từng mong, nhưng một khi được nhận, lại khiến toàn thân như tan chảy.
Không có dục vọng chi phối trong ánh mắt cậu lúc đó. Chỉ có sự trân trọng, của một người đang chuẩn bị ôm lấy điều mình khao khát nhất, bằng tất cả nhẫn nại, để không khiến nó vỡ.
Từng lớp cơ thể mợ, từng hơi thở, từng giọt mồ hôi còn rơi trên trán đều được cậu nhìn thấy, chạm đến, và giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro