Minh DƯƠNG Tái KHỞI (1). Trước FMT 11/10
---Để lại bình luận để nhanh chóng ra chương 💓💓

Khi cuộc họp cuối cùng kết thúc thì trời cũng đã rất khuya. Không khí trong phòng vương mùi cà phê nguội, gió điều hòa pha lẫn hơi mệt của những con người sắp bước vào sự kiện lớn.
Sau khi cả đoàn thống nhất ra ngoài ăn khuya, họ về khách sạn, tắm rửa, thay đồ gọn gàng, rồi cùng nhau xuống sảnh. Dưới ánh đèn vàng khách sạn, Khâu Đỉnh Kiệt khoác áo sơmi mỏng, tay xắn lên đến khuỷu, trông vừa giản dị vừa thanh thoát. Hoàng Tinh bước bên cạnh, mặc áo thun và áo khoác len, đội mũ lưỡi trai thấp, tóc ướt rũ xuống trán. Không ai cần nói điều gì, họ hợp ý đến mức người này chờ người kia cùng sóng bước.
Xe lăn bánh êm ru qua những con phố khuya của Bang Na, dừng ở lối vào Talad Rot Fai Srinakarin, chợ đêm xe lửa sôi động cách BITEC chỉ vài cây số vẫn nhộn nhịp dù đã khuya, cả đoàn bước xuống, hòa vào dòng người. Mùi khói nướng, mùi dầu, mùi gia vị, mùi người hòa vào nhau như bản hòa âm của thành phố không ngủ. Tiếng người rao xen trong tiếng nhạc nhẹ, mọi thứ vừa náo nhiệt vừa lạ lẫm. Khi mọi người còn đang chọn món, Hoàng Tinh khẽ nói gì đó với quản lý, giọng nhỏ, đủ để không ai chú ý. Sau đó cậu bước chậm về phía Khâu Đỉnh Kiệt, chỉ tay vào dãy đèn kéo dài phía sau khu hàng như ngầm ám thị. Anh gật đầu. Họ rẽ sang hướng khác, tự nhiên như hơi thở. Không ai trong đoàn gọi lại, mọi người đều hiểu và đã sớm quen với những lần như vậy từ lâu, nên chỉ vẫy tay chúc vui vẻ mà không mảy may ý kiến.
Giờ chỉ còn hai người giữa dòng người du khách che chắn như bức màn tự nhiên, cậu dẫn anh men theo lối ngoằn ngoèo, nơi mùi thịt heo nướng từ quầy moo ping lan tỏa quyến rũ, khiến cậu dừng chân gọi ngắn gọn với bà bán hàng trung niên: "One stick, please." (Một que thôi, làm ơn.) Bà ấy gói nhanh dưới ánh đèn mờ chỉ mỉm cười trao đồ với cử chỉ thân thiện quen thuộc của dân buôn bán, và cũng có thể đã thấm mệt khi càng về khuya.
Hoàng Tinh cầm que nướng còn nóng hổi, đưa lên miệng Khâu Đỉnh Kiệt để anh thử trước, đút nhẹ một miếng với ánh mắt chăm chú theo dõi, nhìn đôi lông mày anh khẽ nhướn lên khi vị chua ngọt từ nước chấm me thấm dần, má hơi phồng chứng tỏ anh đang tận hưởng sự cái vị đậm đà mới lạ. Chỉ khi anh gật đầu khẽ, cậu mới cắn thử miếng tiếp theo, vị thịt mềm tan nhưng lại hơi cay khiến cậu nhăn mặt. Thảo nào Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu khen ngon, khẩu vị của anh thường nghiêng về đồ ăn cay.
Từ đó, họ tiếp tục dạo bước, dòng người xung quanh như nhịp điệu dẫn dắt họ rẽ vào lối nhỏ hơn, nơi cậu bất chợt tăng tốc đi trước một chút, quay lại nhìn anh với nụ cười nghịch ngợm lóe lên dưới vành mũ lưỡi trai, rồi đi lùi vài bước để trêu đùa. Hai tay cậu nắm hai tay anh, đối diện nhau, nhìn nhau giữa dòng người xa lạ, vừa hạnh phúc vừa như khai phá thêm điều gì đó mới.
Bộp!
Nhưng ngay sau đó Hoàng Tinh vô tình đụng nhẹ vào một du khách địa phương đang vội vã. Cậu vội quay người, cúi đầu xin lỗi bằng tiếng Anh đơn giản: "Sorry, excuse me." (Xin lỗi, thứ lỗi cho tôi.) Du khách xua tay cười xòa, và cậu quay lại nhìn anh, cả hai cùng bật cười khẽ, khoảnh khắc vụng về ấy như sợi chỉ vô hình kéo họ sát hơn giữa không gian xa lạ. Khâu Đỉnh Kiệt không biết từ lúc nào, Hoàng Tinh từ một người trầm lặng, ngại va chạm, bây giờ biết cười, biết đùa, cũng trẻ con hơn, biết cách để bản thân nhẹ đi.
Họ cứ thế sóng vai nhau duoié ánh đèn vàng phủ lên vai. Và phía trước là quầy bánh dừa nướng tỏa hương béo ngậy, cậu dừng lại, chỉ tay gọi: "One coconut cake, please." (Một bánh dừa nướng, làm ơn.)
Nhưng ngay lúc này người bán hàng trẻ tuổi vừa nhìn lên đã kêu lên bằng tiếng Anh sành sõi: "I saw your film tonight! Great work in the finale!" (Tôi xem phim của các anh tối nay, tập cuối hay lắm!)
Hoàng Tinh cũng khá bất ngờ vì họ đội mũ sụp che cũng 1/3 khuôn mặt. Cô gái này cũng tinh mắt quá đấy chứ.
Sau đó cô gái còn xin chụp một ảnh, họ nghiêng vai sát lại, flash lóe lên một lần, chỉ vài giây thôi, nhưng khi tách ra, hơi ấm vẫn còn vương trên cánh tay cậu.
Sau khi rời đi, cậu bẻ đôi bánh, đưa anh phần lớn hơn. Khi anh cúi ăn, cậu quan sát từng cử động, cách anh nhai thật ngon lành, cách mi mắt anh hạ xuống vì thưởng thức món mới lạ. Anh nuốt xong, khẽ giơ tay, dùng ngón cái lau vệt dừa còn dính nơi khóe môi cậu. Không ai nói gì, chỉ cười, và cậu nghĩ, có những điều chẳng cần diễn nữa, vì cuộc đời họ đã là phần nối dài của bộ phim ấy.
Rồi họ lại đi tiếp, không khí chợ đêm dẫn họ đến quầy som tum, nơi salad đu đủ xanh được trộn đều tay với tiếng chày giã rộn ràng, Khâu Đỉnh Kiệt nhanh miệng gọi: "Som tum, mild spice." (Salad đu đủ, cay nhẹ.)
Vừa rồi anh chú ý thấy Hoàng Tinh vì ăn cay phải nhăn mặt, không thể để cậu phải theo đuổi khẩu vị của mình mãi. Hoàng Tinh cũng nhận ra điều đó, nheo mắt, nhìn anh, âm thầm tận hưởng sự quan tâm của anh.
Khi nhận món, lại một lần nữa Hoàng Tinh cầm đĩa rồi đút miếng đầu tiên cho anh, mắt dán vào biểu cảm khi vị chua giòn lan tỏa, anh nhai chậm rãi, vai buông lỏng dần, cho thấy anh thích độ cay vừa phải với chút giòn tan từ đậu phộng.
Anh nhìn cậu, giọng trầm hỏi: "Em thử đi, anh thấy nó hơi chua?"
Cậu đáp ngắn gọn sau khi cắn miếng: "Em thấy cũng ngon."
Cậu khá thích ăn chua. Cứ thế họ đi hầu hết các quầy hàng, mỗi món lạ đều cùng nhau ăn thử, cũng may mỗi món đều ít nên không bị no đến căng bụng.
Sau khi cảm thấy đã hơi no, muốn đi về nhưng lại đi chậm hơn như muốn lưu giữ khoảnh khắc này, bước chân nhẹ nhàng hơn.
Dòng người thưa dần dẫn lối đến rìa chợ nơi quầy massage chân Thái vẫn mở cửa đến tận 2 giờ sáng, với kỹ thuật cổ xưa dùng dầu thảo dược thơm dịu xua tan mệt mỏi. Cậu định đi lướt qua, nhưng nghĩ đến cả buổi tối tập luyện cho việc gặp gỡ fan ngày mai, chân anh chắc chắn rất mỏi. Cậu dừng lại: "Vào đi."
Anh chần chừ, rồi gật đầu đồng ý. Họ ngồi ghế đôi, chân đặt trong bồn nước ấm, hương thảo dược lan mỏng. Khi người nhân viên cúi xuống, đôi tay lướt dọc cổ chân Khâu Đỉnh Kiệt, Hoàng Tinh im lặng. Cậu nhìn bàn chân ấy, đẹp, cân đối, từng ngón rõ khớp, cổ chân cũng thật nhỏ, một tay cậu có thể dễ dàng tóm gọn hai cổ chân của anh. Trên sóng livestream, cậu từng cố tình che, luôn ngồi khép, giấu kỹ, có lẽ vì đẹp quá, vì sợ ai khác nhìn thấy. Nhưng lúc này, thấy anh nhắm mắt, thả lỏng, mệt nhọc tan dần trên gương mặt, cậu lại thấy mọi ghen tị đều nhỏ bé. Từ khi biết yêu, từ khi yêu Khâu Đỉnh kiệt thì cậu đã ngộ ra một điều, thương yêu thật sự là mong người mình thương được thư thái, thoải mái, một chút ghen tuông có đáng là gì.
Khi đến lượt cậu, anh siết nhẹ tay cậu dưới lớp khăn, trao đổi ngầm về khẩu vị thư giãn, anh thích áp lực sâu ở lòng bàn chân, giúp cậu điều chỉnh theo để cả hai cùng nhẹ nhõm.
Massage kết thúc như một nốt lặng êm đềm, họ dạo thêm một đoạn ngắn, mua một ly sinh tố xoài đá bào từ gian hàng trái cây tươi rói dưới ánh đèn vàng vọt. Thìa đầu vẫn là Khâu Đỉnh Kiệt thử trước, nhìn anh nhấp ngụm với biểu cảm hài lòng vì vị ngọt mát xua tan khuya muộn, anh nuốt chậm, mắt sáng lên, cho thấy anh thích độ lạnh vừa phải mà không đá bào quá nhiều, nên cậu nhấp tiếp theo cách tương tự, ánh mắt họ gặp nhau trong im lặng, lưu giữ chút ngọt ngào đất khách.
Cuối cùng, dòng người thưa thớt dẫn họ ngồi bên bờ kênh nhỏ gần chợ, nước lấp lánh phản chiếu đèn đường khuya khoắt như gương soi hành trình. Cậu tựa nhẹ vào anh, nghĩ về những năm tháng từ khi biết nhau đến giờ, qua biến cố vẫn còn ở cạnh nhau, và anh đáp lại bằng cách ôm vai cậu, biểu cảm bình yên như lời nhắc nhở ngầm về sự gắn kết, đồng hành lâu dài.
Dòng kênh Bang Na lấp lánh dưới ánh đèn đường khuya khoắt, nước đen ngòm phản chiếu những tòa nhà cao tầng xa xăm của Bangkok, dẫn lối họ rời khỏi chợ đêm với bước chân chậm rãi hơn, như kéo dài khoảnh khắc đất khách trước buổi fanmeeting đầu tiên. Ở quê nhà, tình yêu đồng giới chưa bao giờ dễ dàng, phim Boylove bị cấm đoán nghiêm ngặt, buộc họ phải vượt tường lửa để phát sóng quốc tế, và việc chọn bên nhau luôn là con đường đầy rủi ro. Nhưng tối nay, sau tập cuối phim Boylove đầu tiên họ đóng cùng nhau và ngày mai lần gặp gỡ fan đầu tiên, mọi thứ dường như tuyệt diệu, như lời khẳng định thầm lặng cho hành trình họ đã cùng vượt qua.
Họ đi dọc bờ kênh, gió mát từ nước mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng của Bangkok, nơi ít du khách hơn so với chợ đêm, chỉ lác đác vài người dân địa phương dắt chó dạo chơi. Cậu đi sát anh, tay lén chạm nhẹ như thói quen kín đáo, nghĩ về cách anh luôn chủ động tiếp cận, giờ đây vẫn là chỗ dựa giữa bao áp lực. Đường vắng dần, chỉ còn tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng gió hú xa xa, cậu dừng lại, quay mặt nhìn anh dưới ánh đèn vàng vọt, rung động dâng trào từ những suy nghĩ vẩn vơ, nhìn anh mãi không chớp mắt. Anh cũng vậy, nhìn thấy cậu, liền mất kiểm soát, anh kéo cậu sát hơn, trao nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, môi chạm nhau như lời hứa ngầm giữa đất tổ, nơi họ có thể tự do hơn một chút.
Họ đứng đó thêm lúc, cùng nhìn ra thành phố lấp lánh với những tòa tháp sáng đèn, dòng xe cộ ở phía xa vẫn nhộn nhịp dù đã muộn.
Họ đặt xe trở về khách sạn. Nơi này được chủ ý đặt bởi hai cô gái là tác giả phim kiêm nhà sản xuất của bộ phim, đã vậy còn đẩy thuyền tích cực bằng cách chọn khách sạn tình yêu kiểu Thái, ẩn mình gần BITEC với chủ đề lãng mạn kín đáo.
Vừa vào phòng, cánh cửa khép lại sau lưng với tiếng click nhẹ. Căn phòng tầng cao, tông đỏ trầm, ánh đèn được chỉnh về mức mờ ấm như hoàng hôn vừa thở ra lần cuối. Tường kính một chiều kéo dài gần hết mặt phòng, từ đó có thể nhìn rõ thành phố Bangkok về đêm, những chùm đèn dây giăng ngang các tầng cao, ánh xe di chuyển như sợi chỉ sáng khâu lại những con phố không tên. Từ ngoài nhìn vào, chỉ là một tấm gương tối. Nhưng từ bên trong, tất cả đều hiện lên như thế thành phố đang nằm gọn trong một khung tranh yên tĩnh.
Góc phòng còn có chiếc ghế tình yêu uốn cong hình chữ S đỏ rực, thiết kế dành cho những khoảnh khắc thân mật, đặt đó như lời gợi ý tinh tế từ những người giả vờ vô tư nhưng lại tinh tế đến mức không thể từ chối.
Nhưng trọng điểm là Khâu Đỉnh Kiệt vừa bước qua cửa thì mắt đã dán vào Hoàng Tinh, ham muốn dâng trào sau cả ngày kìm nén, anh quay lại, áp cậu vào cửa với lực vừa phải nhưng cũng khá quyết liệt. Tay anh luồn qua lớp áo len, chen vào áo thun, cuối cùng là chạm lên tấm lưng mát lạnh do nãy giờ đi ngoài trời của cậu. Cậu thở dốc nhẹ, mắt kiên định nhìn anh, nhưng lắc đầu khẽ: "Anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Em cũng rất muốn nhưng mà... mai còn phải gặp fan nữa, anh sẽ kiệt sức mất."
Anh không buông, môi lướt qua cổ cậu, giọng trầm ấm thuyết phục: "Khi mệt, ngủ với nhau là cách giải tỏa tốt nhất mà, muốn là muốn, không có 'nhưng' gì hết."
Cậu im lặng chốc lát, đúng là cậu muốn thật, muốn từ lúc hôn anh ở bên sông, giờ anh như vậy thì làm sao cậu nhịn được? Cậu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng xen lẫn nghịch ngợm, rồi siết chặt tay anh, hành động thay cho sự đồng ý, để anh dẫn dắt.
Anh nhận được sự đồng ý liền giữ lấy gáy cậu, cúi xuống, và lần này là anh hôn đáp lại nụ hôn bên bờ sông. Mạnh hơn. Mãnh liệt như thể đang trả lại tất cả những cảm xúc vừa bị kìm nén trong tiếng gió và ánh đèn ngoài phố. Cơ thể cậu hơi nghiêng, rồi lùi dần dưới sức nặng của nụ hôn, cho đến khi bị anh dẫn dắt đi tới nơi khác.
Lưng Hoàng Tinh áp sát vào mặt kính lạnh, nhiệt độ ngoài trời về khuya khiến bề mặt thủy tinh như một dòng nước mỏng áp vào lưng cậu. Nhưng những gì bao lấy thân thể cậu lúc này lại là từng đường môi nóng rực của Khâu Đỉnh Kiệt, đang lướt dọc cổ, chậm rãi như vẽ lên từng đoạn ký ức mà cả hai đã lưu giữ trên da thịt nhau suốt những tháng ngày yêu trong bóng tối.
Anh cúi đầu, môi dừng lại ở đường viền xương hàm, hôn một cách tỉ mỉ như thể muốn học thuộc từng góc cạnh.
Khâu Đỉnh Kiệt tiếp tục hôn xuống cổ cậu, rồi đến xương quai xanh, đầu lưỡi lướt qua nhưng dừng lại rất nhanh, như thể anh đang đấu tranh giữa bản năng và lý trí. Thường thì anh sẽ để lại dấu, một, hai dấu nhỏ tím đỏ như ký hiệu của riêng mình. Nhưng ngày mai là fanmeeting. Và phần da này sẽ lộ ra khi đèn sân khấu hắt nghiêng. Thế nên anh chỉ mím môi, áp chặt, nhưng không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cậu, bàn tay lần đến hàng nút áo khoác len. Một nút, rồi một nút nữa, từng cái bung ra như tháo bỏ một lớp im lặng đã phủ lên họ từ khi rời phim trường. Rồi anh kéo áo thun của cậu lên, để lộ làn da trắng dưới lớp vải mỏng đang hít thở trong ánh sáng đỏ hừng hực, đầy ám gợi.
Cậu thở dốc, mắt kiên định nhìn anh, nhưng anh thì thầm khàn: "Em nứng từ lúc ở chợ rồi phải không? Em nhìn anh suốt."
Cậu không đáp, chỉ siết chặt hơn, để anh cuộn vạt áo lên cao, đưa lên miệng cậu: "Ngậm lấy, em. Để anh nhìn rõ."
Cậu cắn mép áo giữ chặt, lúc lộ ra từ ngực cho đến cái bụng phẳng lì dù đã ăn khá nhiều. Khâu Đỉnh Kiệt hôn rốn cậu, làn da mát lạnh nhưng rung nhẹ dưới môi anh.
Cậu rên nhẹ: "Anh... nhột lắm."
Nhưng mà anh không có ý định buông tha, còn liếm vòng quanh khiến cậu nhột hơn, khẽ lách người tránh né nhưng đã bị anh giữ chặt hông không cho cựa quậy, liếm thêm một cái nữa: "Lúc em hôn của anh thì không thấy nói vậy đâu."
Anh cười khẽ, không cố giày vò người tình trẻ nữa rồi lướt hôn xuống bụng dưới.
Mùi cơ thể Hoàng Tinh không nồng, còn thoang thoảng mùi xà phòng, nhưng rõ hơn là một thứ mùi quen thuộc đã ám trong đầu lưỡi anh suốt bao đêm. Anh hít một hơi, sâu đến tận đáy phổi, để hơi ấm lan từ lồng ngực lan xuống bụng, rồi dồn nơi đầu môi.
Cậu đứng đó, tay chống nhẹ vào thành kính sau lưng, mắt nhìn xuống anh. Không phải ánh nhìn từ trên cao, mà là ánh mắt của người đã trao toàn quyền cho kẻ đối diện, sẵn sàng đón nhận mà không chút phòng bị. Đó là một dạng tin tưởng đặc biệt chỉ có thể sinh ra từ thân mật lặp lại qua năm tháng, qua thói quen cũ, qua sự gắn bó không cần diễn giải.
Khâu Đỉnh Kiệt hôn dọc phần thấp hơn, miệng mơn man bên mép thắt lưng, chạm vào nơi vải lót bắt đầu hơi ẩm.
Ánh đèn đỏ từ trần nhà rọi xuống, phản chiếu làn da mỏng tang như giấy gạo của Hoàng Tinh, cả người như được bọc trong thứ ánh sáng vừa mềm vừa nóng, từng đường cơ bụng mảnh nhưng có lực khẽ co lại khi Khâu Đỉnh Kiệt cởi khóa quần. Sau đó kéo xuống làm hiện ra quần lót gồ lên rõ rệt, thấm ướt dịch chứng tỏ cậu đã nứng từ lâu, mùi dục vọng lan tỏa trong không khí.
Rồi anh dùng miệng cắn lên, răng nghiến nhẹ qua vải để hôn lên cặc cậu, cắn nhẹ đầu khấc khiến cậu co giật rõ rệt qua lớp vải mỏng, dịch thấm thêm ướt át. Cậu bị dáng vẻ dâm đãng của anh kích thích, anh quỳ đó, mắt nhìn lên cậu đầy ham muốn, răng cắn kéo vải như thú săn mồi, khiến cậu rên lên: "Anh... đừng cắn mạnh."
Rồi Khâu Đỉnh Kiệt nghiêng đầu, cắn nhẹ vào mép vải, kéo xuống từng chút bằng răng. Động tác ấy vừa chậm vừa gợi, vừa như khiêu khích, vừa như lễ nghi, khiến mỗi sợi cơ trên bụng Hoàng Tinh khẽ co lại theo từng nhịp rút của vải.
Môi chạm da thịt dần lộ ra, răng nghiến nhẹ mép vải để kéo tuột hẳn, con cặc cương cứng, to lớn gân guốc của cậu bật ra ngay lập tức, đập bộp lên mặt anh với tiếng chạm ẩm ướt. Anh liếm môi, nhìn lên cậu: "Giờ anh mới biết là còn có thể dùng con cặc để tát người khác đấy."
Cậu mím môi nhìn xuống anh, cái con người này cái gì cũng dám nói hết. Cậu giơ tay, động tác nhẹ nhàng nắm lấy tóc anh, dúi mặt anh sát vào cặc mình, nơi lông mu được tỉa gọn gàng vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng khiến dục vọng càng thêm rõ rệt giữa không gian đỏ rực của phòng: "Đừng giả vờ nữa, ai là người không nhịn được muốn làm ngay chứ?"
Anh nhếch mép cười khẩy, không đáp lời, mà chỉ liếm nhẹ đầu khấc đỏ au trước mặt. Môi anh dừng lại ngay nơi đường ranh da thịt, ranh giới giữa kín và mở, giữa nơi cho và nơi nhận. Anh đặt một cái hôn mềm, gần như không chạm, nhưng chính vì thế, Hoàng Tinh khẽ rùng mình. Tiếng thở cậu vỡ ra từ cổ họng, mỏng manh và ướt át, như thể ai đó khẽ rút một sợi dây siết từ trong ngực.
Khâu Đỉnh Kiệt ngẩng mặt lên nhìn. Đôi mắt anh lúc ấy tối hơn thường ngày, trong đó không còn sự tếu táo thường thấy trên sân khấu hay phim trường. Chỉ có sự tập trung tuyệt đối, như một người đang đứng trước bức tượng mình đã yêu rất lâu, và giờ mới được chạm vào bằng cả tin tưởng lẫn ham muốn.
Anh đưa lưỡi lướt một đường từ bụng dưới lên cao, không nhanh, không mạnh, nhưng đủ khiến thân thể cậu dội lại một cái rùng nhẹ. Tay Hoàng Tinh bấu vào kính, ngón trắng ra dưới ánh đèn đỏ. Một tiếng rên khẽ trượt qua môi cậu, không dài, không gấp, nhưng tròn và rõ, như thể tên anh vừa được đọc trong một lời nguyện.
Rồi anh há miệng nuốt trọn con cặc to lớn ấy vào khoang miệng ấm nóng, quen thuộc với nhịp điệu sau bao năm. Lưỡi anh cuốn quanh thân cặc, mút mạnh từ gốc đến ngọn với tiếng chụt chụt ẩm ướt vang vọng, khiến cậu bất giác cong người, tay siết chặt tóc anh hơn để giữ nhịp, cảm xúc dâng trào từ sự kích thích đột ngột này, da đầu tê rần vì miệng anh quá thành thạo, biết chính xác chỗ nào cần liếm mạnh để cậu run lên.
Tay anh chống lên đùi cậu, ngón cái miết nhẹ vào da, như đang trấn an một nhịp co giật nhỏ. Và chính lúc đó, một tiếng thở gấp từ Hoàng Tinh bật ra, mềm nhưng ướt át, kéo dài như tiếng đàn bị bấm quá mạnh rồi buông ra đúng lúc. Ngón tay cậu siết nhẹ vào thành kính sau lưng, mồ hôi đầu ngón tay bám thành hơi ẩm trên mặt thủy tinh.
Cậu thở dốc, mắt nhắm nghiền chốc lát khi anh đẩy sâu hơn, họng anh co thắt quanh đầu khấc khiến cặc cậu giật giật trong miệng, dịch tiết tràn ra thêm ướt át, anh nuốt ực một cái mà không hề nao núng, hành động quen thuộc như bản năng. Anh biết rõ khẩu vị cậu, biết cách mút chậm ở phần gân nổi để kéo dài khoái cảm, tay anh vuốt ve đùi cậu để giữ cậu đứng vững trước mặt kính, nơi thành phố đêm Bangkok vẫn lung linh làm nền cho sự cuồng nhiệt này.
Cậu rên khẽ: "Anh... sâu quá."
Hoàng Tinh khẽ ngửa cổ ra sau, miệng hé ra, một hơi thở dài thoát ra không thành tiếng, nhưng ẩm ướt và kéo dài. Cậu rên lên, tiếng thở của cậu nghe như một lời đầu hàng. Tay cậu vươn xuống, lần nữa tìm lấy tóc anh, ngón tay đan vào những sợi mềm ẩm mồ hôi, không siết quá mạnh, nhưng giữ đủ để không cho anh rời đi.
Khâu Đỉnh Kiệt nhấn nhá bằng lưỡi, quét nhẹ một vòng, rồi hút vào, nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể đang dạy cơ thể cậu ghi nhớ nhịp điệu này. Cậu run lên. Phần bụng dưới khẽ co giật một cái, rồi sau đó toàn thân hơi ưỡn về phía trước, như để tìm kiếm nhiều hơn. Nhưng anh vẫn giữ nhịp độ chậm, một nhịp độ thật dài, đủ để mỗi lần rút ra lại khiến cậu cảm thấy trống rỗng, và mỗi lần vào lại đầy đến choáng váng.
"Anh Kiệt..." Hoàng tinh lại kêu lên một tiếng, cảm thấy chân có chút hơi run.
Rồi cậu buông tóc anh một chút, vuốt ve má anh như đang kìm nén, như khích lệ, trong khi anh tăng tốc mút, đầu lắc nhẹ để lưỡi chà xát mạnh hơn, tiếng mút giờ lẫn với hơi thở nặng nề của cả hai, cảm xúc anh dâng cao từ vị mặn quen thuộc của cậu, khiến anh nứng hơn, tay tự luồn xuống quần mình để xoa nhẹ, nhưng vẫn tập trung nuốt trọn cặc cậu như lời hứa ngầm ban nãy.
Anh không để cậu chờ đợi, tiếp tục nuốt sâu hơn con cặc to lớn gân guốc ấy, họng anh mở rộng để đón trọn chiều dài cứng ngắc, đầu khấc chạm đến vòm họng khiến anh phải điều chỉnh hơi thở qua mũi, tiếng mút chụt chụt giờ lẫn với tiếng nuốt ực nhẹ khi dịch tiết tràn ra. Miệng anh ấm nóng bao bọc chặt chẽ như được thiết kế riêng cho cậu, con cặc cậu giật giật trong khoang miệng, gân nổi rõ ràng cọ xát vào lưỡi anh. Vị mặn quen thuộc lan tỏa khiến anh nứng hơn, tay anh chuyển từ xoa lớp ngoài thành tự mở khóa quần mình, kéo xuống vừa đủ để vuốt ve cặc mình đang cương cứng, ngón tay siết nhẹ thân cặc mình theo từng cú mút cặc cậu. Cảm xúc dâng cao từ sự kết hợp này, như thể đang tự kích thích qua vị giác của cậu.
Hơi nóng từ da thịt lan xuống môi, từng đợt từng đợt. Anh không nói, nhưng lòng anh vang vọng một thứ cảm giác rất cũ, rằng không ai trên đời này có thể hợp với mình đến thế. Mỗi phản ứng của Hoàng Tinh đều là tín hiệu anh thuộc lòng, từ cách cậu hít vào thật sâu khi anh dùng đầu lưỡi ấn xuống mặt da, đến cách cơ chân căng lại một nhịp, rồi thả lỏng, như đang dâng trào một dòng cảm xúc mà chỉ có mình anh được nhận.
Cậu nhìn xuống anh với biểu cảm kiên định dần chuyển sang mê đắm, mắt hơi híp lại vì khoái cảm lan tỏa từ hạ bộ lên tận óc, lúc đầu vẫn để anh dẫn dắt với những cú mút sâu chậm rãi, lưỡi anh cuốn quanh phần gân dưới thân cặc khiến cậu run nhẹ, cảm xúc như dòng điện chạy dọc sống lưng, quen thuộc nhưng vẫn mới mẻ mỗi lần vì anh luôn biết cách thay đổi áp lực để kéo dài sự kích thích.
Dần dần, cậu không nhịn được, hông tự nhấp nhẹ đẩy vào miệng anh, ban đầu chậm rãi để thử nghiệm, rồi tăng tốc khi anh đáp lại bằng cách nuốt sâu hơn, họng anh co thắt quanh đầu khấc khiến cậu rên khẽ: "Anh... ấm quá."
Biểu cảm cậu giờ lộ rõ sự mất kiểm soát, má đỏ ửng dưới ánh đèn đỏ của phòng, mắt dán chặt vào anh như đang khắc ghi khoảnh khắc này giữa đất khách.
Nhưng chính lúc đó đạt đến giới hạn chịu đựng, Hoàng Tinh cúi người, đặt tay lên đầu anh, ngón tay trượt từ gáy lên đến tóc, giữ lại, rồi bắt đầu tự mình dẫn dắt.
Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn xuống lúc này đã thay đổi, không còn là ánh nhìn đón nhận, mà là ánh nhìn chiếm hữu. Như thể cậu đang nhắc nhở: "Phần này, là em."
Khâu Đỉnh Kiệt không phản kháng. Anh rên khẽ trong cổ họng, không phải vì ngộp, mà là âm thanh thoả mãn, khi cậu bắt đầu di chuyển, chậm, nhưng sâu, và chính xác. Mỗi lần Hoàng Tinh đẩy hông vào, anh cảm nhận rõ ràng độ lấp đầy, sự căng tràn, và một luồng nhiệt chạy dọc từ vòm miệng xuống họng, khiến mắt anh khẽ nhắm lại, khoé mắt ứa ra giọt nước trong suốt.
Anh vuốt ve cặc mình nhanh hơn, tay siết chặt thân cặc đang giật giật, vừa cảm nhận con cặc cậu trượt sâu trong miệng, độ cứng gân guốc cọ xát lưỡi anh khiến anh tưởng tượng như đang nuốt trọn cậu vào mình.
Bàn tay còn lại của anh bấu vào đùi cậu, các ngón siết chặt, để giữ lại thăng bằng mỗi khi cú nắc của Hoàng Tinh áp sát đến mức cơ thể anh rung lên. Sự tận hiến đến tận cùng bằng cổ họng, bằng môi, bằng da thịt, bằng tất cả.
Mỗi lần bị dồn sâu hơn, ngực Khâu Đỉnh Kiệt ép sát vào đùi Hoàng Tinh, tiếng thở của anh bật thành âm, không nén được, nửa rên, nửa khẽ gọi, như đang vừa chịu đựng vừa tận hưởng.
Cảm xúc phê pha dâng trào từ sự đồng bộ này, anh tăng nhịp mút để khớp với tay vuốt của mình, tiếng chụt chụt giờ vang vọng rõ hơn trong phòng yên tĩnh, khiến anh không chịu được mà xuất tinh trước, tinh dịch bắn ra nóng hổi lên tay anh, cơ thể anh run nhẹ, mắt nhắm nghiền chốc lát vì khoái cảm dồn dập, nhưng miệng vẫn không buông cậu, nuốt sâu thêm để kéo cậu theo.
Cậu cảm nhận được sự run rẩy của anh qua vòm miệng bao quanh. Hoàng Tinh nghiêng đầu, mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm bên thái dương. Tay cậu vẫn giữ lấy đầu anh, nhưng không ghì, chỉ giữ để nối nhau, để mỗi lần hông chuyển động, ánh mắt vẫn còn đó, vẫn nhìn xuống được người yêu đang run lên giữa hai đùi mình. Và cậu biết những gì cậu đang làm, không hề thô bạo, không hề lấn lướt, chỉ là đưa họ trở lại đúng vị trí thân thuộc nhất của màn đêm. Và vẻ mặt của Khâu Đỉnh kiệt, đỏ ửng, ướt át sau cao trào, tim cậu siết lại, không phải hoàn toàn vì dục vọng, mà vì cảm giác được yêu, được tin, được phép tiến tới mà không cần phải xin lỗi vì đã tự ý nhồi sâu.
Điều đó kích thích cậu tăng tốc nhấp hông mạnh hơn, đẩy sâu vào họng anh trong lúc mất kiểm soát. Hoàng Tinh thở gấp. Mỗi nhịp hông đẩy sâu vào Khâu Đỉnh Kiệt lại khiến cơ bụng cậu gồng lên một chút, các ngón tay nơi gáy anh siết chặt theo bản năng, như thể cơ thể đã không còn nghe theo lý trí nữa. Đôi mắt cậu mờ đi vì sức nóng đang tích tụ bên trong, từng giọt mồ hôi rơi từ thái dương xuống xương gò má, rồi chảy theo đường cong cằm nhỏ giọt xuống tóc người đang quỳ trước mình.
Từ sâu trong thân thể, một luồng căng tràn dâng lên nhanh đến mức không kịp nén lại. Nó xuất phát từ nơi bản năng nhất, rồi tràn khắp mạch máu như sóng. Cậu không thể kiểm soát được nữa. Cảm giác ấy, quá đầy, quá nóng, khiến ngực cậu thít lại trong một khoảnh khắc ngắn đến nghẹt thở.
Và rồi cậu bật ra một tiếng rên dài, khàn đục, đứt quãng như thể âm thanh đó bị ép ra từ một phần sâu nhất trong cơ thể, nơi cậu chưa bao giờ để ai chạm tới ngoài người đang ở trước mặt.
Con cặc giật giật bắn ra tinh dịch nóng hổi trực tiếp vào cổ họng anh, dòng tinh dồn dập khiến cậu cong người, biểu cảm phê pha hiện rõ trên khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày, mắt cậu mờ đi, miệng há ra thở dốc, cảm xúc như vỡ òa sau cả ngày kìm nén.
Khâu Đỉnh Kiệt không lùi lại, cũng không né tránh. Môi anh vẫn giữ nguyên, ngậm lấy cậu như đang ôm lấy một phần linh hồn người mình yêu. Khi cậu run lên, anh siết tay chặt hơn quanh đùi cậu, anh đón lấy tất cả, từng đợt nóng ấm, từng đợt co siết lan tỏa, từng tiếng rên bị nghẹn giữa ngực không thoát ra được.
Anh cảm nhận rõ từng nhịp giật nhẹ của cậu trong miệng mình. Cảm giác ấy không làm anh khó chịu. Ngược lại, nó khiến mắt anh khẽ nhắm lại, như để cảm thấu rõ hơn. Là một sự trân quý, là một điều thiêng liêng như thể được đặt vào tay một vật thể sống mà cả thế giới ngoài kia không ai được phép chạm vào, ngoài anh.
Nơi anh đang ôm lấy, vừa nóng vừa căng, nhưng không khiến anh nghẹt thở, mà khiến tim anh mềm xuống. Vì đó là một Hoàng Tinh không còn kiêu ngạo, không còn lạnh nhạt, không còn kiểm soát, mà hoàn toàn trao ra, hoàn toàn buông mình, hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì trước kia Hoàng Tinh... từng không cho.
Trước kia, mỗi lần như vậy, cậu đều đẩy nhẹ đầu anh ra, hoặc thì thầm: "Đừng nuốt."
Nhưng anh lại thích. Không phải vì khoái cảm, mà vì anh muốn giữ tất cả những gì thuộc về cậu, kể cả điều người khác thường né tránh.
Và chính điều đó, với Khâu Đỉnh Kiệt, mới là sự chiếm hữu thật sự.
Một lát sau khi cao trào qua đi, Hoàng Tinh mới thấy hơi bình tĩnh trở lại, bờ ngực trồi sụt vì nhịp thở bắt đầu trở lại đều hơn. Cậu cúi người xuống nhìn anh, khóe mắt anh đã chảy nước long lanh vì phê pha và bị nhồi đầy, cổ họng ngập ngụa tinh dịch khiến anh khẽ ho nhẹ, cố nuốt xuống nhưng vẫn còn dư vị. Cậu giơ hai tay ra, giọng dịu dàng: "Nhả ra đi, để em lau cho."
Anh lắc đầu khẽ, lè lưỡi ra với chút tinh còn dính, giọng khàn khàn vì họng đầy: "Bắn sâu thế ai nhả được."
Cậu ngượng ngùng, má đỏ hơn, vừa muốn nói xin lỗi thì anh đã đứng dậy, hôn phớt lên môi cậu một cái nhẹ nhàng, rồi thì thầm: "Làm như lần đầu bắn vô miệng vậy, làm bộ sướt mướt cái gì?"
Cậu bĩu môi, giọng nghịch ngợm xen lẫn xấu hổ: "Anh đúng là cái gì cũng dám nói."
Lần này, cậu không cản. Không đẩy, không nói. Chỉ giữ đầu anh ở lại.
Và khi thấy anh vẫn nuốt, khi thấy ánh mắt không chớp kia ngẩng lên nhìn mình mà không chút do dự hay xấu hổ, thì tâm trí Hoàng Tinh như bị đánh vỡ một lớp vỏ cuối cùng.
Cậu khụm người xuống, hai tay luồn dưới cánh tay anh, rồi bế bổng cả người anh lên như một động tác không hề gượng gạo. Khâu Đỉnh Kiệt không ngạc nhiên như thể anh đã quen với việc mình được nâng lên như thế. Nhưng ánh nhìn khi ấy có phần mềm xuống rõ rệt, như thể sự nâng niu kia không chỉ là sức lực, mà là một lời hứa được bọc bằng tay trần.
Cậu bước về phía giường. Tấm ga màu đỏ sẫm đã hơi nhăn, ánh đèn hắt nghiêng, rọi những vệt loang màu hổ phách lên lưng anh.
Khi cậu đặt anh xuống nệm, cơ thể hai người vẫn chưa rời nhau quá một gang tay.
Hoàng Tinh chống một gối lên giường, cúi xuống, đặt một nụ hôn vào thái dương anh, một nụ hôn chậm, rất chậm, như thể đang xin lỗi, đang cảm ơn, và đang yêu cùng một lúc.
Rồi cậu đưa tay lên cổ áo anh, từ từ cởi từng nút áo sơ mi. Mỗi nút bung ra là một khoảng da được phơi lộ, không vội, không để lộ hết, mà như hé mở một bí mật đã biết nhưng vẫn khiến lòng rung động.
"Để em." cậu thì thầm, giọng rất khẽ, nhưng vẫn chắc.
Khâu Đỉnh Kiệt nằm yên, tay chống sau đầu, mắt không rời cậu. Không phải vì cậu đang làm gì đó táo bạo. Mà vì cách cậu chạm vào anh, từng đầu ngón tay, dịu dàng đến mức gần như cẩn trọng, như thể người nằm dưới là một món đồ dễ vỡ, dù anh có mạnh mẽ bao nhiêu đi nữa.
Sau khi cởi xong áo anh, cậu lại cúi xuống, hôn một cái vào xương ức, rồi trượt dần môi xuống hõm cổ, rồi đến xương sườn. Không hôn sâu, không mút mạnh mà là từng cái hôn chân thật, có trọng lượng.
Cậu cởi áo mình bằng tay còn lại một bên cởi, một bên vẫn áp môi vào da anh, như không muốn rời dù chỉ một nhịp. Khi cả hai đã chỉ còn da chạm da, cậu nằm sấp lên người anh, ngực áp vào ngực, trán chạm trán, hai bàn tay đan vào nhau.
Hoàng Tinh thở ra thật khẽ, cậu biết anh vẫn luôn quan sát từ đầu đến giờ, nhìn cậu chằm chằm. Cậu ghé tới, phả một hơi dài vào môi anh.
"Đừng nhìn em như vậy." cậu khẽ nói, như oán, như cười.
"Vì mỗi lần anh nhìn như vậy, em sẽ không dừng được, ngày mai anh sẽ mệt đó."
Khâu Đỉnh Kiệt khẽ nhếch môi: "Anh cũng đâu muốn em dừng."
Hoàng Tinh khẽ nhếch mép, rồi cậu nghiêng đầu, hôn anh.
Sau nụ hôn kéo dài như một lời khẳng định rằng đêm nay sẽ không có gì phải che giấu, Hoàng Tinh ngồi dậy trên giường, đưa mắt nhìn xuống cơ thể người dưới mình, tim cậu đập thình thịch khi ánh nhìn lướt qua từng đường nét quen thuộc của Khâu Đỉnh Kiệt, người đàn ông đã trở thành cả thế giới của cậu, nơi mà mỗi hơi thở đều gợi nhớ về những khoảnh khắc ấm áp và cuồng nhiệt mà chỉ họ mới chia sẻ. Khâu Đỉnh Kiệt vẫn nằm đó, ngực phập phồng nhẹ vì hơi thở chưa ổn định, ánh mắt anh không rời khỏi cậu, ánh nhìn như ánh đèn dịu vừa được vặn sáng, không vồn vã, nhưng đủ để khiến tim Hoàng Tinh rung động mạnh mẽ, như thể mỗi giây phút này đang khắc sâu thêm tình yêu và dục vọng mà cậu dành cho anh.
Hoàng Tinh cúi xuống, hôn nhẹ lên ngực anh, rồi cắn khẽ một điểm dưới xương quai xanh, nơi có nốt rồi đầy khơi gợi ngự trị. Không đủ để đau, chỉ đủ để đánh dấu lãnh thổ riêng tư của cậu trên da thịt ấy, và trong khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ về cách mà Khâu Đỉnh Kiệt luôn khiến cậu cảm thấy an toàn, khiến cậu muốn bảo vệ và chiếm hữu mãi mãi.
Khi cậu ngẩng đầu, ánh mắt đã trầm hơn một nửa, đầy ắp sự khao khát đang dâng trào. Tay cậu luồn xuống phần eo của anh, chậm rãi lần dọc theo sống hông, cảm giác da thịt ấm áp dưới ngón tay khiến cậu hưng phấn lên từng chút, như một dòng điện lan tỏa từ đầu ngón tay lên tận tim.
"Vẫn chậm tay vậy sao..." anh nói khẽ, miệng cười, nhưng hơi thở lại đứt đoạn khi Hoàng Tinh kéo khóa quần anh xuống bằng một tay, ánh mắt không rời khỏi mặt anh. Lời nói ấy khiến cậu rung động, vì nó không chỉ là trêu đùa mà còn là sự chấp nhận, sự tin tưởng mà Khâu Đỉnh Kiệt dành cho cậu, khiến dục vọng trong cậu càng thêm mãnh liệt.
"Lát nữa sẽ nhanh hơn." cậu trả lời, giọng trầm hơn bình thường, rồi cúi đầu xuống, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần nhìn anh như thế này thôi, cậu đã muốn dành trọn đêm nay để làm anh thỏa mãn, để cảm nhận từng phản ứng của anh như một phần linh hồn mình.
Cậu kéo quần xuống từ từ, vừa đủ chậm để vải không cọ quá mạnh vào da, mỗi cử động đều khiến cậu hình dung về những đêm trước, khi Khâu Đỉnh Kiệt run rẩy dưới tay cậu, và điều đó khiến cậu càng thêm nứng, cơ thể nóng ran. Khi cởi đến đùi, cậu không vội rút hẳn, mà cúi đầu hôn một cái lên mặt trong đùi anh, một điểm thường bị bỏ quên lại có một cái nốt ruồi khác rất dâm, cũng là nơi dễ khiến người ta thở gấp vì nhạy cảm bất ngờ, và cậu biết rõ điều đó từ những lần trước, khiến cậu mỉm cười thầm trong lòng vì sự quen thuộc ấy.
Và đúng như cậu đoán, Khâu Đỉnh Kiệt giật nhẹ một cái, bàn tay nắm ga giường siết lại trong tích tắc, cơ thể anh phản ứng khiến Hoàng Tinh cảm thấy mình đang kiểm soát, đang yêu thương anh một cách sâu sắc: "Tinh..." anh gọi tên cậu, khẽ, giọng như tan vào giữa phòng đỏ, không phải để ngăn, mà chỉ là không biết đặt cảm xúc ấy vào đâu, tiếng gọi ấy vang vọng trong tai cậu, khiến tim cậu siết lại vì tình cảm dâng trào, và dục vọng càng thêm thôi thúc.
Hoàng Tinh không trả lời. Cậu hôn thêm lần nữa, rồi lần môi lên hông anh, tay còn lại vuốt nhẹ phần da nơi bụng dưới, nơi luôn khiến anh gồng cơ theo mỗi cú chạm, dù là nhẹ nhất, và cậu yêu cách mà cơ thể anh phản ứng, như thể anh đang đầu hàng hoàn toàn trước cậu. Cậu vừa hôn vừa thở vào đó, hơi nóng thoát ra từ môi và mũi như lan lên bề mặt da, khiến từng sợi cơ dưới ngón tay cậu dần giãn ra, và trong khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ về tình yêu của họ, cách mà Khâu Đỉnh Kiệt đã cứu rỗi cậu khỏi sự cô lập, khiến cậu muốn dành mọi thứ cho anh.
Hoàng Tinh tiếp tục dùng môi quấn lấy con cặc đang cương cứng của người dưới mình, không gấp gáp hay nuốt vội mà như đang vẽ lại từng nét một bức tượng mà cậu đã thuộc lòng hình dáng qua bao đêm dài, mỗi cử động đều gợi nhớ về những khoảnh khắc Khâu Đỉnh Kiệt run rẩy dưới cậu, khiến dục vọng trong cậu dâng trào như ngọn lửa liếm dần lên da thịt. Mỗi lần rút ra, cậu chỉ rút một phần rồi lại lướt đầu lưỡi qua, nhẹ nhàng ẩm ướt đủ để đầu khấc co lại một nhịp như phản ứng tự nhiên nhất của khoái cảm mãnh liệt, và trong lòng cậu nghĩ rằng chỉ cần nhìn anh như thế này thôi, cậu đã muốn chiếm hữu anh mãi mãi, vì anh là người đã kéo cậu khỏi bóng tối cô lập, khiến mọi giác quan cậu bùng nổ với tình yêu cuồng nhiệt.
Miệng cậu ấm áp đều đặn bao trọn, không chỉ là da thịt mà còn là sự tin tưởng đang được trao trọn vẹn giữa họ, khiến Hoàng Tinh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn mỗi khi lưỡi cậu chạm vào, như thể đang nuốt lấy không chỉ cơ thể mà cả linh hồn của Khâu Đỉnh Kiệt, người mà cậu yêu đến mức sẵn sàng quỳ gối để tôn thờ.
"Ưm... Tinh!"
Khâu Đỉnh Kiệt không còn giữ im lặng nữa, mỗi cú chạm của cậu dù bằng đầu lưỡi hay độ siết vừa vặn của môi đều khiến anh rên khẽ, không thành tiếng dài mà là chuỗi âm thanh gãy vụn trong cổ họng, như lời thú nhận bị đè nén bởi quá nhiều cảm xúc dâng trào. Và trong khoảnh khắc ấy anh nghĩ về Hoàng Tinh như vị cứu tinh đã mở ra thế giới của anh, khiến dục vọng lan tỏa khắp cơ thể anh nóng ran đến mức phải cắn môi để kìm lại.
Tay anh siết chặt lấy ga giường, ngón tay run rẩy không kiểm soát, cơ bụng đã không thể giữ thẳng mà cứ co lên rồi buông xuống từng nhịp như sóng nhỏ trên mặt hồ bị gió khuấy động dữ dội, mái tóc ướt mồ hôi của Hoàng Tinh lướt trên đùi anh mỗi lần cậu cúi xuống sâu hơn, và mỗi lần như vậy Khâu Đỉnh Kiệt lại hít mạnh qua mũi, đầu hơi nghiêng đi như để tìm chút không khí giữa làn hơi nóng đang vây lấy toàn thân, khiến anh rung động vì sự tinh tế ấy, dục vọng càng thêm thôi thúc như muốn vỡ òa.
Nhưng Hoàng Tinh không dừng ở đó, vì cậu biết rõ từng điểm nhạy cảm của anh như bản đồ riêng tư mà chỉ cậu mới được khám phá.
Một tay cậu vẫn đang giữ lấy phần hông anh, vững chắc như đang giữ lấy điều gì vừa mong manh vừa mạnh mẽ phi thường, tay còn lại chậm rãi trượt xuống dưới, đầu ngón tay cậu lướt dọc rãnh lưng qua phần xương cụt rồi chạm đến cái lỗ mà cậu luôn cẩn trọng mỗi lần tiếp cận, cảm giác da thịt ấy dưới ngón tay khiến cậu nứng đến mức thở gấp.
Lúc đầu, cậu chỉ đặt tay lên đó mà không di chuyển, chỉ để da chạm da, để truyền cho người kia biết rằng cậu sắp xâm nhập. Và trong lòng cậu, cử chỉ ấy không chỉ là chuẩn bị mà còn là lời khẳng định tình cảm, khiến cậu yêu anh hơn bao giờ hết.
Khâu Đỉnh Kiệt giật khẽ một cái, nhưng không tránh né mà thay vào đó anh cong lưng lên một chút, như đang mở đường, như đang mời gọi mà không thành lời, tiếng thở anh lúc này đã đục ngầu bị dồn vào cổ họng nặng nề như tiếng nước bị nén trong ống, và anh cảm nhận được sự quan tâm ấy khiến tim anh rung động mạnh mẽ, dục vọng dâng cao đến mức cơ thể anh nóng bỏng như sắp tan chảy.
Được sự đồng thuận đó, ngón tay Hoàng Tinh bắt đầu di chuyển, chưa ấn vào mà mơn man xung quanh lỗ đít, vẽ vòng tròn bằng da thịt không còn lạnh lẽo như ban đầu mà ấm dần lên vì nhiệt độ truyền giữa hai người, mỗi khi đầu ngón tay miết mạnh hơn thì thân dưới Khâu Đỉnh Kiệt lại khẽ siết lại như phản xạ tự nhiên, như tiếng thở bị vỡ rồi lập tức nén lại, khiến cậu càng thêm say mê vì phản ứng ấy.
Cậu đồng thời ngậm con cặc anh vào sâu hơn, môi mút mạnh mẽ hơn một chút, và cùng lúc tay bắt đầu trượt vào khe da ấy, không gấp gáp không sâu ngay mà chỉ là bắt đầu như cách người ta nhấn vào một cánh cửa chỉ khép hờ, không đẩy mạnh mà lách nhẹ qua.
"Ưm... A!"
Khâu Đỉnh Kiệt rên khẽ, lần này không kìm được nữa, cổ anh ngửa ra sau, tay phải rời ga giường đưa lên che mắt, không phải để giấu diếm mà để giữ cho cảm xúc không vỡ òa. Đùi anh co lại cơ thể cong như cánh cung bị kéo căng, mỗi lần miệng Hoàng Tinh mút con cặc anh một cái thật sâu, rồi lưỡi lướt theo nhịp thì ngón tay cậu lại siết một đường rất mỏng ở lỗ đít như thể đang dạy cho toàn bộ thân thể anh biết cách thở theo ý cậu. Khiến anh nứng đến mức phải nuốt nước bọt, nghĩ về cậu như người duy nhất có thể khiến anh đầu hàng hoàn toàn.
Và trong chính khoảnh khắc ấy, hơi thở dồn dập, tiếng rên đứt quãng, run nhẹ khắp cơ thể, và mồ hôi trượt dài từ ngực xuống bụng anh. Tất cả cùng hiện lên như một bản nhạc mà Hoàng Tinh đang chơi cả bằng miệng và tay, bằng thân thể và trái tim đang cháy bỏng vì tình yêu.
Vì cậu không chỉ là làm tình.
Cậu đang yêu, với tất cả sức nóng và sự tôn thờ mà chỉ Khâu Đỉnh Kiệt mới xứng đáng nhận.
Hoàng Tinh không vội đẩy sâu hơn mà giữ nguyên nhịp điệu chậm rãi ấy, ngón tay cậu vòng quanh lỗ đít của Khâu Đỉnh Kiệt với sự mơn trớn đầy kiên nhẫn. Như đang thì thầm qua da thịt rằng anh chính là báu vật cậu trân trọng nhất, khiến cậu nứng đến mức tim đập dồn dập khi nghĩ về cách anh đã mở lòng đón nhận cậu sau bao năm lặng lẽ theo đuổi.
Mỗi vòng tròn cậu vẽ đều khiến cơ thể anh co nhẹ, và cậu cảm nhận được hơi ấm từ nơi ấy lan tỏa lên đầu ngón tay, một chút nước nhờn bắt đầu rỉ ra nhưng không nhiều, chỉ đủ để làm trơn tru hơn mà không làm mất đi sự tinh tế của từng cái chạm vuốt, khiến dục vọng trong cậu dâng cao như ngọn lửa liếm dần từ bụng dưới lên ngực.
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy từng cử động ấy như lời yêu thương được khắc sâu vào da thịt, khiến anh rung động vì sự dịu dàng của Hoàng Tinh, người luôn âm thầm bảo vệ anh, giờ đang mở anh ra bằng cách khiến anh nứng đến mức phải hít thở sâu để kìm nén tiếng rên.
Hoàng Tinh ngậm sâu hơn một chút vào con cặc đang căng cứng, miệng cậu mút nhẹ nhàng nhưng đều đặn, lưỡi quấn quanh đầu khấc với những vòng xoáy chậm rãi khiến nước miếng hòa lẫn với chút dịch rỉ ra từ anh. Cậu yêu cách mà cơ thể anh phản ứng, khiến cậu hình dung về những đêm họ quấn quýt không rời, dục vọng càng thêm thôi thúc như muốn nuốt trọn anh vào lòng.
"Anh Kiệt... thư giãn đi." Cậu rời ra một chút, thì thầm giữa những lần rút ra để thở, giọng trầm ấm đầy quan tâm khiến Khâu Đỉnh Kiệt rung động mạnh mẽ, vì lời nói ấy như là sự chi phối dịu dàng khiến dục vọng trong anh bùng nổ như dòng sông bị chặn giờ được tháo cởi.
Khâu Đỉnh Kiệt cong người nhẹ hơn, lỗ đít anh giãn ra một chút dưới ngón tay cậu, và anh cảm thấy từng chạm ấy như đang kéo anh vào vòng tay ấm áp của Hoàng Tinh, khiến anh nứng đến mức mồ hôi chảy ướt trán.
Hoàng Tinh tận dụng khoảnh khắc ấy để đẩy ngón tay vào sâu hơn một chút, cảm nhận thành ruột ấm nóng siết lấy cậu với chút nước nhờn ít ỏi. Cậu nhìn lên gương mặt anh với ánh mắt đầy tôn thờ, nghĩ rằng anh đẹp đến mức khiến cậu muốn dành trọn đời để khám phá từng phần cơ thể này, dục vọng lan tỏa khiến cậu mút mạnh hơn, lưỡi bú quanh thân cặc với nhịp độ tăng dần nhưng vẫn chậm rãi đủ để kéo dài khoái cảm.
Khâu Đỉnh Kiệt rên khẽ: "Tinh... em... chậm thôi!"
Giọng anh đứt quãng khiến Hoàng Tinh rung động hơn bao giờ hết, như thể mỗi âm thanh từ anh đều là nhiên liệu đốt cháy tình cảm sâu đậm giữa họ.
Hoàng Tinh tiếp tục móc nhẹ nhàng bằng ngón tay, uốn cong vừa đủ để chạm vào tuyến tiền liệt bên trong, khiến nước nhờn rỉ ra thêm, và cậu bú mạnh hơn, miệng ngậm trọn với lưỡi lướt dọc theo chiều dài, cảm giác anh run rẩy dưới cậu khiến cậu càng thấy khó nhịn.
Cậu vẫn kiên nhẫn mở rộng lỗ đít của Khâu Đỉnh Kiệt bằng ngón tay, bắt đầu từ một rồi dần thêm vào thứ hai với sự mơn trớn nhẹ nhàng như đang vuốt ve một cánh hoa dễ tổn thương, khiến cậu cảm nhận được từng lớp cơ thịt ấm nóng siết chặt lấy cậu trong khi dục vọng dâng trào vì biết rằng anh đang tin tưởng trao hết cho cậu.
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy từng ngón tay ấy như lời thì thầm tình yêu len lỏi vào sâu thẳm cơ thể, khiến anh rung động vì sự tinh tế xen lẫn dục vọng của Hoàng Tinh, anh nứng đến mức phải cong người lên để đón nhận. Gương mặt anh lúc này đẹp đến nao lòng với đôi mắt khép hờ ướt đẫm nước, môi hé ra thở dốc như một bức tượng sống động dưới ánh đèn mờ ảo.
Khâu Đỉnh Kiệt rên khẽ: "Ưm... tiếp đi Tinh."
Tiếng anh đứt quãng khiến Hoàng Tinh si mê hơn bao giờ hết, cậu thêm ngón thứ ba vào lỗ đít anh. Tay cậu uốn cong cứ chạm mãi đúng tuyến tiền liệt khiến anh run rẩy, và cậu mê đắm nhìn lên gương mặt anh đẹp như tạc tượng khi sướng, đôi má ửng hồng cùng hơi thở gấp gáp khiến cậu khao khát nuốt lấy mọi phản ứng ấy.
Hoàng Tinh tiếp tục mở rộng bằng cách thêm ngón thứ tư, cảm giác lỗ đít siết chặt bốn ngón tay khiến con cặc cậu cứng đến mức vung vẩy chảy dịch.
Khâu Đỉnh Kiệt nắm chặt tóc cậu hơn, cảm nhận sự hiện diện ấy khiến anh đê mê, và anh nghĩ thầm sao cậu cứ thích bú mình mãi thế này, khiến anh sướng đến mức không kìm được mà ư a vài tiếng giữa những nhịp thở nặng nề, gương mặt anh lúc sướng càng thêm xinh đẹp.
Lông mày anh chau lại đầy quyến rũ, khiến Hoàng Tinh mê đắm đến mức phải cúi xuống dùng miệng thay thế tay ở lỗ đít, lưỡi cậu lướt quanh rồi đẩy nhẹ vào trong với sự khao khát mãnh liệt. Tay cậu cũng chuyển sang phía trước vuốt ve con cặc đang căng cứng của anh để tăng thêm khoái cảm, khiến sống lưng anh như dòng điện chạy qua da thịt.
Hoàng Tinh bú mạnh hơn, lưỡi quấn lấy lỗ đít với những vòng xoáy ẩm ướt khiến nước nhờn rỉ ra hòa lẫn. Cậu si mê đến mức hít thở sâu vào mùi hương quen thuộc của anh, nghĩ rằng yêu anh chính là khao khát như thế này, muốn làm anh đê mê đến quên hết thảy. Miệng thì vừa cắn vừa bú, tay cậu sục cặc anh với nhịp độ đồng bộ, nâng niu từng phản ứng để anh thấy thoải mái.
"A... Tinh... em... anh...."
Khâu Đỉnh Kiệt rên lớn, giọng anh vỡ òa khiến Hoàng Tinh dần mất kiểm soát hơn dưới sức hút của những phản ứng mê mệt đó. Dục vọng trong cậu dâng trào như ngọn lửa không thể dập tắt khi nhìn anh cong người run rẩy, cả người ửng đỏ đầy mồ hôi khiến cậu si mê đến mức đẩy lưỡi sâu hơn vào lỗ đít đang mềm mại giãn ra dưới sự giày vò đầy khao khát của cậu.
Nơi ấy ngày càng ngứa ngáy và thèm thuồng theo từng vòng xoáy ẩm ướt từ miệng cậu, nước nhờn rỉ ra nhiều hơn hòa lẫn với nước miếng khiến cậu nuốt hết mà không bỏ sót giọt nào. Vị mặn ngọt quen thuộc ấy như lời nhắc nhở về tình yêu cuồng nhiệt giữa họ, khiến cậu nghĩ rằng chỉ cần anh đê mê dưới cậu thế này thôi là cậu đã sẵn sàng hy sinh mọi thứ để kéo dài khoảnh khắc.
Khâu Đỉnh Kiệt cảm nhận rõ sự mềm mại nơi ấy bị khuấy đảo bởi lưỡi cậu khiến anh nứng đến cực hạn, nội tâm anh rung động vì Hoàng Tinh luôn giày vò anh theo cách đầy yêu thương như đang tôn thờ một báu vật, muốn dẫn dắt anh đến đỉnh cao khoái lạc mà không vội vã. Anh nhìn xuống cậu với ánh mắt mờ ảo đầy tin tưởng, gương mặt anh lúc này đẹp mê hồn với đôi môi hé ra thở dốc, khiến Hoàng Tinh càng thêm mất kiểm soát mà bú mạnh hơn, lưỡi nhấn sâu vào. Tuyến tiền liệt bị giày vò bởi những cú móc quyết liệt, giày vò anh đến mức cơ thể anh co quắp run rẩy không ngừng. Dục vọng dâng cao như sắp vỡ òa nhưng cậu siết chặt tay quanh gốc con cặc anh để ngăn không cho anh bắn, muốn kéo dài sự đê mê ấy như một lời khẳng định rằng anh phải thuộc về cậu hoàn toàn.
Khâu Đỉnh Kiệt rên khẽ: "Tinh... cho anh ra đi, anh chịu không nổi."
Giọng anh đứt quãng trong cơn phê muốn xuất tinh khiến Hoàng Tinh rung động mạnh mẽ, vì tiếng xin ấy không phải cầu xin mà là lời mời gọi sâu sắc hơn. Cậu bú mạnh hơn nữa, lưỡi quấn chặt nhấn liên hồi vào từng thớ thịt, tay móc sâu vào tuyến tiền liệt khiến anh mất phương hướng hoàn toàn.
"A... A!"
Cơ thể Khâu Đỉnh Kiệt co giật run rẩy đến cực hạn rồi đột ngột lên đỉnh khô trong tiếng rên dài vỡ òa, nước nhờn tiết ra dồn dập khiến anh hoảng loạn vì khoái cảm quá mạnh mẽ.
Thấy vậy mà Hoàng Tinh vẫn không tha, tiếp tục nhấn mạnh vào tuyến tiền liệt với nhịp độ không ngừng nghỉ, bú húp sạch nước anh tiết ra khiến miệng cậu đầy ắp vị của anh.
Khi cậu nhìn lên gương mặt anh đỏ chót vì sướng, hai mắt đầy nước chảy dài hai bên thái dương, sự vật vã ấy khiến cậu si mê hơn bao giờ hết. Anh đẹp đến mức khiến tim cậu siết lại. Người đẹp đang phê pha trong tay mình, ai mà không thích cơ chứ.
"Khoan đã... Tinh... Anh không... Chịu được..."
Khâu Đỉnh Kiệt hoảng loạn khóc lên trong khoái cảm chưa dứt, tay nắm chặt tóc cậu kéo lê như muốn dừng lại nhưng cơ thể lại cong lên mời gọi. Sao cậu cứ thích giày vò anh mãi thế này khiến anh sướng đến mức không còn biết trời đất, và anh ư a vài tiếng đứt quãng.
"A... Tinh... tha cho anh..." giọng anh vỡ òa trong cơn run rẩy khiến Hoàng Tinh cuối cùng cũng động lòng. Nhìn anh vật vã đẹp mê hồn như thế, cậu buông tay khỏi con cặc anh để anh bắn.
Vừa buông ra, con cặc đau nhức được giải phóng liền tung ra xối xả trong tiếng rên dài thỏa mãn, tinh dịch phun vọt lên bụng lên ngực Khâu Đỉnh Kiệt theo từng đợt co giật, khiến Hoàng Tinh nhìn mà mê đắm.
Sau cơn cao trào mãnh liệt khiến toàn thân Khâu Đỉnh Kiệt rung động như vừa được tái sinh từ dục vọng sâu thẳm, anh thả lỏng đôi chân mỏi nhừ, dang rộng một cách mời gọi đầy dâm đãng dưới ánh mắt si mê của Hoàng Tinh. Thân người anh lúc này phủ đầy tinh dịch trắng đục vẫn còn ấm nóng lan tỏa trên bụng và ngực, tạo nên hình ảnh vừa phê pha vừa gợi cảm khiến cậu nứng đến mức tim đập loạn xạ khi nghĩ về cách anh đã đầu hàng hoàn toàn dưới tay cậu, như lời khẳng định tình yêu cân bằng và cuồng nhiệt giữa họ.
Hoàng Tinh ghé tới tủ đầu giường, tay cậu lướt nhanh lấy gel bôi trơn và bao cao su, nội tâm cậu dâng trào khao khát muốn tiếp tục khám phá anh sâu hơn nữa. Vì với cậu, Khâu Đỉnh Kiệt không chỉ là người yêu mà còn là nguồn cảm hứng khiến mọi giác quan cậu muốn bùng nổ.
Khi cậu ngậm bao cao su lên miệng xé một cách dứt khoát, Khâu Đỉnh Kiệt mê mẩn nhìn cậu với ánh mắt đầy dục vọng, người yêu xinh đẹp với khí chất lạnh nhạt giờ đang cắn bao chuẩn bị "chơi" mình khiến anh rung động mạnh mẽ. Nội tâm anh nghĩ rằng chỉ cậu mới có thể khiến anh hưng phấn đến thế này. Và cái cách anh nhìn cậu vừa mê đắm vừa dâm đãng khiến Hoàng Tinh cảm thấy ngột ngạt, như thể ánh mắt ấy đang kéo cậu vào vòng xoáy tình cảm không lối thoát.
Ngay khi vừa xé xong bao cao su và lấy ra, Hoàng Tinh trườn tới đưa nó lên miệng anh mà không cần lời nói, ý đồ rõ ràng qua ánh mắt trầm đục đầy khao khát khiến Khâu Đỉnh Kiệt hưng phấn không tả nổi. Anh ngậm bao cao su với nụ cười đầy ý tứ, ngồi dậy áp mặt mình vào con cặc đang cương cứng của Hoàng Tinh, dùng miệng và lưỡi ngậm bao để nó khớp vị trí rồi bắt đầu mặc vào cho cậu một cách chậm rãi.
Động tác của anh vụng về vì đây là lần đầu cậu đề nghị như vậy, nhưng khuôn mặt anh lại dâm đãng vô cùng. Đôi mắt sáng rực vì cơn nứng và môi hé mở thở gấp. Anh hơi run vì hưng phấn xen lẫn mong chờ khiến Hoàng Tinh mê mẩn nhìn xuống, con cặc cậu co giật rỉ nước dâm khi cảm nhận hơi ấm từ miệng anh lan tỏa qua lớp bao mỏng, dần dần được cái miệng nhỏ nhắn ấy ngậm lấy rồi lướt lưỡi đẩy bao xuống từng chút một. Cảm giác phê pha không thể tả nổi khi lưỡi anh quấn quanh đầu khấc qua lớp bao cao su khiến cậu run nhẹ vì khoái cảm lan từ đỉnh xuống tận gốc, nội tâm cậu nghĩ rằng yêu anh chính là khao khát như thế này, muốn thấy anh dâm đãng và run rẩy dưới cậu càng nhiều càng tốt.
"Xong rồi!"
Khâu Đỉnh Kiệt mặc xong bao cao su cho Hoàng Tinh thì nhìn cậu với nụ cười thỏa mãn xen lẫn tinh nghịch. Chỉ nhiêu đó đã đủ khiến cậu ngay lập tức mất kiểm soát mà đè ngửa anh ra giường.
Cậu lấy gel đổ ra tay rồi xoa đều lên con cặc đã được mặc bao cao su của mình với cử chỉ đầy khao khát. Cậu cạ đỉnh đầu cương cứng ngay lỗ đít đang giãn rộng của Khâu Đỉnh Kiệt khiến anh cong người nhẹ vì ngứa ngáy và thèm thuồng.
Cậu nhìn anh với cơn nứng đang bốc cháy chính mình, nghĩ rằng chỉ anh mới khiến cậu muốn chiếm hữu đến thế này sau bao biến cố tình cảm. Khâu Đỉnh Kiệt nhìn cậu như vậy thì mong chờ không thôi, hơi thở đứt quãng, lỗ đít anh ngứa ngáy muốn cậu nhanh chóng chơi mình để lấp đầy khoảng trống đang kêu gào, muốn nhanh chóng nuốt trọn thứ to lớn kia. Muốn được giã nát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro