đoản - tinh kiệt | gió mát cuối xuân.

  tên món ăn: đoản - gió mát cuối xuân.
  món ăn chính:  Hoàng Tinh × Khâu Đỉnh Kiệt.
  món ăn phụ: Enigma × Alpha - Hợp đồng hôn nhân.
  bếp trưởng: diu.
  phụ bếp: tây tử.
  ghi chú từ nhà hàng:
- sản phẩm được làm thủ công dưới gian bếp của diu và đồ đệ số một tây tử.
- đơn đặt của thực khách @BloodSweatTear5

⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°

“Kính thưa quý vị khán giả, mới đây, tập đoàn Hoàng Khâu đã chính thức ra thông báo, xác nhận Chủ tịch tập đoàn Khâu Đỉnh Kiệt đã kết hôn với diễn viên trẻ Hoàng Tinh. Đây là một cú sốc không chỉ ở ngành thương mại, mà còn ở ngành công nghiệp giải trí…”

Giọng nói của nữ phát thanh viên từ đài truyền hình phát ra khiến Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy đau đầu. Anh xoa xoa thái dương, cảm nhận cơn đau đang hành hạ lấy thân thể. Một Alpha cấp S kết hôn vốn là chuyện rất đỗi thường tình, nhưng với anh, nó lại như một mớ hỗn độn.

Anh và Hoàng Tinh bên nhau không vì tình cảm, chỉ là vì người muốn giữ được vị trí vững mạnh trong gia đình, người muốn nâng cao sức vị thế của mình trong giới giải trí. Khâu Đỉnh Kiệt gặp thiếu niên xinh đẹp đó trong một buổi hoà nhạc, cậu ngồi trước anh, đôi mắt ngây thơ, giọng nói ngọt ngào, giống như một lọ ong mật khiến con gấu nâu đã đói khát nhiều năm phải thèm thuồng. Cậu giống như một tiểu thiên sứ, ngoan ngoãn như mèo, nhưng lại cũng khó nuông chiều.

Ban đầu Hoàng Tinh không đồng ý chuyện này, cậu thậm chí còn phản kháng kịch liệt. Cậu cho rằng bản thân có thể vững mạnh chỉ nhờ vào tài năng của mình. Cậu khước từ anh, lạnh lùng đẩy anh ra, chấp nhận chịu thiệt trong một khoảng thời gian dài, chỉ để chứng minh rằng cậu không cần sự giúp đỡ bố thí đó.

“Chủ tịch Khâu, tôi nhấn mạnh với anh một lần nữa, tôi có thể tự đi trên con đường của mình. Tôi không cần sự giúp đỡ của anh.”

Nhưng, đời mà, chẳng có thứ gì đoán trước được. Vòng xoáy của tiền tài, địa vị thật sự rất ghê tởm. Nó xoáy sâu vào nỗi đau của con người, nghiền nát những giá trị mà người khác cố gắng để tạo thành. Hoàng Tinh chật vật với mớ hỗn độn, bòng bong do chính sự tin người của cậu gây ra. Cậu bị ép phải trả nợ cho công ty chủ quản, phải đối mặt với việc bị công ty chủ quản phong sát ngầm trên diện rộng. Mất đi chỗ dựa, mất đi những dự án cậu từng mơ ước, Hoàng Tinh cuối cùng cũng trắng tay.

Đúng lúc đó, anh lại ngỏ lời, đến bên cậu như một sự cứu rỗi. Lời nói của Khâu Đỉnh Kiệt không còn là sự đề nghị, mà là một yêu cầu, ép buộc cậu phải thực hiện. Anh cao ngạo, đứng trên vị thế của một người có tiền, đứng trên đỉnh của tòa tháp ABO để ra lệnh cho cậu. Khâu Đỉnh Kiệt xem cậu như một Omega nhỏ bé, bị cơn mưa xối xả làm cho ướt sũng, còn anh giống như một người đưa ô, che chở cho cậu qua cơn giông bão.

Đúng vậy, không có tiền, cả niềm tin cũng chết.

Hoàng Tinh ký vào bản hợp đồng hôn nhân với các điều lệ vô cùng kỳ quặc, tuy có lợi cho cậu, nhưng cũng vừa dồn ép cậu vào đường cùng. Cậu phải diễn tròn vai một chàng dâu, một người vợ hoàn hảo, ngọt ngào. Còn anh sẽ diễn vai một người chồng bận rộn nhưng vẫn yêu thương bạn đời của mình. Một Alpha cấp S tài giỏi và một ‘Omega xinh đẹp, hoàn mỹ’, không phải rất hợp lý hay sao?

⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°

“Cậu chủ, người hầu trong nhà báo rằng cậu Hoàng đã về. Nhưng tin tức tố của cậu ấy đang mất kiểm soát, có vẻ như là đến kỳ phát tình.”

Quản gia cúi người, đặt tách cà phê xuống bàn, báo lại từng động tĩnh trong biệt thự cho Khâu Đỉnh Kiệt. Bàn tay của anh đặt trên tờ giấy khẽ siết lại, cảm giác nôn nóng, thôi thúc bỗng xuất hiện trong lòng của anh. Mùi hương của Hoàng Tinh rất thơm, là mùi của bạc hà, vừa nịnh mũi lại vừa thanh mát, khiến người ta không cách nào chối từ được. Mỗi lần cậu đi qua anh, mùi hương ấy lại quyện vào không khí, quyến luyến lấy đầu mũi của anh.

Anh thật lòng muốn biết, nếu tin tức tố bạc hà ấy mạnh mẽ bộc phát sẽ như thế nào. Liệu Hoàng Tinh có thật sự là một con mèo ngoan ngoãn, ngại ngùng, e dè trước người lạ hay không. Anh cần câu trả lời đó, cần tận mắt chứng kiến lấy điều kỳ diệu kia.

“Dặn dò người làm không được phép lên tầng ba. Tôi sẽ đi xem cậu ta thế nào.”

Khâu Đỉnh Kiệt nói xong liền rời đi, ham muốn của một Alpha cấp S khiến anh không cách nào chối từ được hương bạc hà thơm lừng. Nghĩ thôi, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Hoàng Tinh mềm mại như một đoá hoa kiều diễm, nằm mềm oặt trên chiếc giường êm ái, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, ấm ức đến mức không biết nên ứng xử thế nào, trái tim của Khâu Đỉnh Kiệt đã đập liên hồi.

Anh thích vẻ đẹp của cậu, là kiểu vừa khiến người ta nhìn đã tham lam muốn có được. Giống như Trụ Vương khi nhìn thấy Tô Đát Kỷ, không kìm được mà muốn ôm vào lòng.

Tầng ba chỉ có vài phòng, đa số đều ít khi được sử dụng. Để không làm phiền nhau, Hoàng Tinh đã chủ động chuyển đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang. Nơi đó có một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, mỗi lần Khâu Đỉnh Kiệt ra ngoài, anh luôn nhìn thấy Hoàng Tinh đứng đó, trên tay cậu là tách trà hoa cúc thơm lừng. Cậu chỉ đứng ở đấy, mà chẳng nói gì, gương mặt dường như chứa nhiều phiền muộn lẫn suy tư.

Cánh cửa vang lên vài tiếng gõ, Khâu Đỉnh Kiệt đã bắt đầu viện cớ cho lần gặp này. Là tôi thấy cậu không khỏe nên mới hỏi thăm, là tôi nghe quản gia nói cậu không ổn nên mới đến xem. Tất cả đều đó đều quy về trên cương vị là một người chồng.

Mãi đến một lúc sau, cánh cửa nặng nề mới được mở ra. Khâu Đỉnh Kiệt chưa kịp mở lời, cũng chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Tinh đã vội bị cậu kéo vào. Cánh tay mảnh khảnh, mềm mại, tưởng chừng như có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào của cậu, giờ đây lại có sức lực rất lớn, tựa như một thanh sắt có thể đập vỡ mọi thứ.

Dồn ép anh vào tường, hương bạc hà bộc phát mạnh mẽ. Ép cả cơ thể anh vào trong bức tường dày, bàn tay mảnh khảnh chạm vào tuyến thể sau gáy của anh. Mùi bạc hà giống như một thanh dao sắc nhọn, trực tiếp đâm vào nơi nhạy cảm nhất, ép anh phải toả ra tin tức tố để chống trả.

Cảm giác bị cưỡng chế khiến anh vô cùng khó chịu, cơn giận bùng phát trong lòng. Khâu Đỉnh Kiệt đưa tay, muốn đẩy người đang ép chế mình, nhưng sức lực của đối phương lại vô cùng mạnh mẽ, nắm lấy cổ tay, khóa chặt nó trên đỉnh đầu.

“Hoàng Tinh! Buông tôi ra! Cậu điên rồi à?”

Hoàng Tinh nghe thấy giọng nói của anh, sức lực không giảm mà còn tăng thêm. Hương bạc hà giờ đây không chỉ mang tính áp chế, mà hiện giờ còn đang không ngừng quyến rũ anh, đưa anh vào thời kỳ động dục. Nó mang một sự chiếm hữu khó tả, như thể đang cố gắng bao bọc anh trong tin tức tố của mình, cố gắng tẩy đi dấu vết của những mùi hương khác.

Mùi sóng biển bị ép đến nghẹt thở. Sóng biển vốn nặng nề của ngày mưa bão, dữ tợn khiến người khác phải dè chừng, giờ đây lại nhẹ nhàng như vào mùa hạ, mang tại cảm giác tươi mới, dịu dàng.

“Thơm quá, anh Khâu thơm quá…”

“Hoàng Tinh! Cậu cút ra cho tôi!”

Khâu Đỉnh Kiệt cố gắng giãy dụa, đẩy người đang áp chế mình ra. Nhưng Hoàng Tinh giờ đây vững chãi giống như một pho tượng, khiến anh không sao lay chuyển nổi.

“Không được… Em muốn anh, cho em… Hức…”

Hoàng Tinh rơi nước mắt, cầm lấy tay anh, áp vào mặt mình mà cầu khẩn. Cậu giống như một con mèo Anh lông ngắn kiêu ngạo đang bụng đói cồn cào, cố gắng van nài chủ nhân cho mình một chút thức ăn lót dạ. Anh cau mày, sức lực dường như bị tin tức tố của thiếu niên xinh đẹp rút cạn, khả năng phản kháng bị cậu cướp sạch. Đôi mắt phượng ấy lại mang vẻ nài nỉ, khiến tâm trí anh, lòng dạ anh vừa xót thương, vừa tức giận.

Bị kéo nằm lên giường, khi bàn tay của Hoàng Tinh chạm vào làn da trắng mịn của anh, Khâu Đỉnh Kiệt liền cảm thấy có gì đó không đúng. Mỗi lần ngón tay của cậu chạm vào da thịt, lướt nhẹ trên thân thể, cả người anh lại rung lên mất kiểm soát. Tin tức tố bạc hà lại giống như một liều thuốc kỳ lạ, cưỡng chế không cho anh có cơ hội chối từ.

Bấy giờ Khâu Đỉnh Kiệt mới chợt nhận ra, đối phương không phải một Omega hương bạc hà thanh mát, mà là một gã Alpha cấp S, hoặc tệ hơn là một Enigma của nhân loại. Anh chợt nhận ra, bản thân vô cùng ngây thơ trước những gì mà đối phương thể hiện ra ngoài. Cậu đã tháo bỏ được lớp phòng bị của anh, khiến anh quên đi mất bên cạnh mình còn một sự nguy hiểm luôn tồn tại. Anh bắt đầu kháng cự kịch liệt, hương sóng biển tràn ra dữ dội nhưng lại không khiến cậu cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng khiến cậu hưng phấn.

Hoàng Tinh giờ đây giống như mất hết đi lý trí, cậu không cách nào nhận thức được đâu là thực tại, đâu là ảo ảnh. Cậu chỉ muốn có được Khâu Đỉnh Kiệt, muốn có được anh trong tay, khiến ý chí của anh bị đánh gục.
Dùng tay xé toạc đi lớp áo sơ mi mềm trên thân thể của anh, Hoàng Tinh cúi xuống ngậm lấy xương quai xanh của đối phương.

Da thịt trắng ngần giống như một tờ giấy mịn thượng hạng được đóng khung, treo trong lòng kính, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích. Hoàng Tinh muốn biết thành một hoạ sĩ, muốn vẽ những đóa hoa rực rỡ trên tờ giấy, khao khát để lại dấu ấn trên thân thể của đối phương.

Khâu Đỉnh Kiệt cố gắng đẩy Hoàng Tinh ra, nhưng dưới sự áp chế của tin tức tố, anh gần như chỉ biết cam chịu. Tuyến thể nóng ran, cả người giống như được chiên trên chảo dầu sôi nghìn độ, anh biết, kỳ động dục đã đến.

“Ư… Hoàng Tinh…”

Hoàng Tinh nghe thấy tiếng gọi của anh, âm điệu khàn khàn mang theo cảm giác thoải mái, đầy dục vọng khiến cậu như được tiếp thêm một phần sức mạnh. Cậu đưa mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh như sương rơi trên cát, thấm vào trong lòng đất, để rồi khi từng đợt sóng biển đổ vào, lại hòa quyện vào nhau.

“Anh Khâu… Khâu Khâu…”

Cậu không biết, cũng chẳng muốn biết. Cậu hy vọng đây là giấc mơ, là thứ khiến ai cũng có thể chìm đắm vào trầm luân, dư ái. Hoàng Tinh cũng ước đây là thật, là hiện thực khiến cậu luôn khát khao có được anh, có được một ánh trăng sáng đưa cậu ra khỏi đám mây đen.

Bất ngờ, Khâu Đỉnh Kiệt nắm lấy cổ áo của Hoàng Tinh, ghì chặt cả thân thể của cậu về phía mình. Cả người cậu chao đảo, khi đối diện với gương mặt anh tuấn của đối phương, cậu chợt nhận ra cảm giác đau khi bị kéo lấy đó không phải là mơ. Một hiện thực khiến chính cậu cũng bắt đầu hoài nghi, bối rối.

Anh nhăn mày, cảm giác bị xâm lấn bởi tin tức tố bắt đầu diễn ra kịch liệt. Cả thân thể anh giống như một lò lửa, đang khát khao có được một hơi lạnh để giải nhiệt. Đưa mắt nhìn Hoàng Tinh, nhìn đứa trẻ hư đội lớp trò ngoan trước mặt, anh không nhịn được, mà muốn quát cậu. Nhưng khi lời ra đến cửa miệng, anh lại không biết nên nói gì.

Nếu cậu là một Enigma thì sao? Chuyện đó anh cũng chưa từng hỏi, là do anh luôn áp đặt Hoàng Tinh là một Omega mà chăm sóc, mà dành cho cậu những đãi ngộ tuyệt nhất.

Nếu anh và cậu làm tình thì sao? Chẳng sao cả, chỉ là một đêm lầm lỡ, một kỳ động dục trải qua với bạn đời hợp pháp thay vì phải chịu đựng một mình.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải Omega để cậu sử dụng. Tôi là bạn đời hợp pháp của cậu, là người chồng trên danh nghĩa của cậu, cậu hiểu chưa?”

Nói xong, anh liền thở ra mấy hơi, tâm trí của anh đã bắt đầu không tỉnh táo bởi kỳ động dục. Hoàng Tinh nghe xong thì im lặng một lúc, dường như đang cố tiêu hoá chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi tin tức tố dụ hoặc của anh bộc phát, cậu lại chẳng cách nào chịu được.

Cậu thích anh, thích mùi hương trên người anh, thích tất cả những gì thuộc về Khâu Đỉnh Kiệt. Cậu ôm tương tư cả từ lần đầu gặp anh tại buổi hoà nhạc, nhưng cũng từng muốn tránh né anh. Nhưng, thứ tình cảm đầu đời đó vốn đã đi sâu vào trong trái tim, khiến chính bản thân cậu cũng không cách nào khiến nó biến mất được.

Anh giống như một ánh trăng cao quý, còn cậu chỉ là ngọn cỏ non, ơn may bị loài người làm đứt gãy, rồi bị gió thổi mà bay đến gần anh. Khâu Đỉnh Kiệt là điều quý giá nhất của Hoàng Tinh, là thứ cậu không muốn san sẻ với ai. Vậy mà có nhiều người lại muốn chạm vào anh. Mỗi ngày anh về nhà, cái thứ mùi dơ bẩn đó lại che đi lớp bạc hà thanh mát cậu phủ lên người anh, khiến anh bị thứ đó vấy bẩn. Nhưng anh nào có lỗi, lỗi là do bọn họ luôn muốn bám lấy anh, bám lấy thứ tiền tài và danh tiếng của Khâu Đỉnh Kiệt.

Anh là của Hoàng Tinh. Alpha cấp S này là của Enigma hương bạc hà.

“Khâu Khâu là của em.”

Hoàng Tinh cúi xuống, hôn lên môi của Khâu Đỉnh Kiệt. Môi mềm của anh được bao bọc bởi cảm giác ấm nóng, mềm mại của đối phương. Đầu lưỡi quét qua từng đường vân môi, Hoàng Tinh giống như một chú mèo nhỏ háu ăn, đang không ngừng thưởng thức miếng pudding béo ngậy của mình. Cậu liếm láp, cắn lấy, như thể muốn đem môi anh nuốt vào bụng.

Da môi bị cắn đến đáng thương, rách ra một đường. Máu bật ra, trở thành cái hương vị tanh nồng, mặn mà trong quá trình quyến luyến. Khâu Đỉnh Kiệt bị hôn đến chao đảo, anh chưa từng có trải nghiệm này, kể cả với Omega bạo nhất. Hoàng Tinh lại bắt đầu biến thành một thợ săn báu vật, đi tìm món đồ quý giá trong tầng hầm mà Khâu Đỉnh Kiệt đang giấu diếm.

Lưỡi đỏ cuồng quét ở bên trong vòm họng, thích thú khi bắt được lưỡi anh, quấn quýt
không ngừng. Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy luồng không khí mà Hoàng Tinh đem đến vô cùng lạ kỳ. Lý trí của Khâu Đỉnh Kiệt muốn trốn thoát, nhưng đại não và chân tay đều không cho phép anh làm điều đó.

Tin tức tố quấn lấy nhau, luồng quá từng ngóc ngách, như thể đang ma sát vào từng ngón tay, nhảy nhót trên tuyến thể nóng ran.

Anh muốn có được nhiều hơn, hay đúng hơn, anh muốn có được Hoàng Tinh.

Khâu Đỉnh Kiệt bắt đầu đáp trả lại Hoàng Tinh một cách cuồng nhiệt, anh đưa tay, cởi từng cúc áo trên người cậu. Đưa tay chạm vào da thịt của cậu, một cảm giác như điện giật nhẹ chạy qua bàn tay. Thân thể của Hoàng Tinh nóng hơn cả tay anh, chạm vào cậu giống như chạm vào một dung nham trong miệng núi lửa.

Buông môi của anh ra, cậu đưa đôi mắt nhìn anh, dường như thứ khao khát đó lại dâng trào trong trái tim. Anh đang ở đây, đang ở ngay trước mặt cậu, anh đang đáp trả lại nụ hôn vừa rồi của Hoàng Tinh.

Bàn tay vuốt ve đùi mịn màng, Hoàng Tinh cảm nhận từng lần rung lên khi ngón tay cậu khẽ dừng lại, miết nhẹ trên bắp đùi. Cúi xuống, hôn lên đùi trong của anh, da thịt non mềm nảy nở, thơm lừng của mùi kẹo ngọt khiến Hoàng Tinh không sao cưỡng lại được. Cậu há miệng, cắn lấy, mút chát làn da kẹo ngọt ấy. Chính bản thân cậu đê mê đến khó tả, dường như không muốn thoát khỏi cảm giác được chạm vào đối phương.

Khâu Đỉnh Kiệt đưa tay che lấy miệng, cố gắng không để Hoàng Tinh nghe được tiếng rên rỉ trong khoái cảm của mình. Mỗi một cái hôn, một lần cắn xé để lại dấu vết trên da thịt đều khiến anh cảm thấy thoải mái, đến mức chỉ muốn cậu cắn mình thật nhiều, đem mình dày vò đến mức bật khóc. Hôn lên nốt ruồi trên đùi thon của anh, Hoàng Tinh mỉm cười nhìn tác phẩm của mình.

Ngón tay đang bấu chặt lấy bắp đùi giờ lại đi. chuyển đến cửa huyệt. Thân thể anh là của một Alpha, lại còn mang cấp S, bị tin tức tố của Hoàng Tinh ép đến kỳ động dục đã là cực hạn. Giờ đây, bên dưới đang cố gắng chối từ chuyện này. Alpha sinh ra không phải để nằm dưới một ai đó, họ vốn dĩ được sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của tháp.

Hoàng Tinh đương nhiên hiểu, không phải anh muốn chối từ cậu, mà do bản năng của một Alpha không cho phép anh phải khuất phục. Nghĩ đến đó, cậu càng thêm yêu người trong lòng hơn, anh mềm mại như lụa tơ tằm, cả thân thể như tờ giấy mỏng, đẹp như bức tranh điêu khắc.

Đẩy ngón tay vào bên trong, động huyệt lập tức thít chặt lấy, cố gắng xua đuổi kẻ đang có kế hoạch xâm phạm lãnh thổ. Không bôi trơn, không báo trước, cơ thể của anh đau đớn đến mức khiến anh không cách nào thở nỗi. Cảm giác ấy lan dần khắp thân thể, giống như búa đang trực tiếp bổ vào người anh, từng nhát từng nhát, xé toạc cả xương chậu.

Nước mắt sinh lý ứa ra không ngừng, tay anh quờ quạng giữa không trung, cố tìm lấy một điểm tựa để trụ vững. Hoàng Tinh nắm lấy tay anh, hôn lên những ngón tay thon dài. Đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm dọc theo xương ngón tay, đôi mắt phượng nhìn anh, giống như thể đang nhìn một con mồi ngon hoàn hảo.

Khâu Đỉnh Kiệt khóc rất đẹp, vừa khiến người ta cảm thấy anh giống như một tác phẩm nghệ thuật, được vẽ bởi một hoạ sĩ nổi tiếng nhất thế giới, vừa khiến người ta cảm thấy xót xa vì nước mắt của anh là vàng, là ngọc. Anh đẹp, cái gì cũng đẹp, là điều quý giá nhất mà ông trời tạo ra, và may mắn, Hoàng Tinh đã có được.

Cự vật mềm oặt được nắm lấy, Hoàng Tinh đưa tay tuốt lộng nó, để nó bắt đầu trở nên cứng cáp. Anh thở hắt, bị tình dục nhấn chìm khiến thân thể anh không sao kiểm soát được. Ngón tay bên dưới bắt đầu cử động, mỗi nhịp ra vào đều cố lấy miết vào vách thịt. Bên trong đỏ hỏn, từng thớ tế bào bị chèn ép, kích thích cảm giác đau đớn ở đại não. Nhưng tay cậu lại không ngừng lên xuống, thân trụ nhanh chóng vươn cao, đầu dương vật cũng bắt đầu rỉ nước, cho thấy cảm giác sung sướng đã bắt đầu xuất hiện.

Cảm giác bị đâm sâu, khó chịu đến mức khiến anh chỉ biết oằn mình chịu đựng.

Cảm giác bị nắm lấy, sung sướng đến mức khiến anh chỉ muốn thêm nhiều một chút.

Anh cảm thấy giống như bản thân bị hoá rồ bởi kỳ phát tình. Sướng và đau, trộn lẫn và đan xen, khiến anh hoài nghi chính bản thân mình. Bất ngờ, anh cong người, khoái cảm lan tỏa ra khắp thân thể, giống như một đợt sóng biển ập vào, cuốn anh theo dòng nước mát.

“Không được… Ư ức… Hoàng… Hoàng Tinh… Khực…”

Điểm mẫn cảm bị xâu xé, bên dưới không ngừng trào ra dịch bôi trơn do bị tin tức tố ép buộc. Ngón tay cậu khuấy đảo bên trong, đưa đẩy từng nhịp, chà xát lên nơi gồ ghề khiến tâm trí anh như bị ăn mất. Bàn tay siết chặt lấy thân trụ, những vết chai sạn do năm tháng học vẽ cứ lướt trên da mỏng, càng khiến anh không cách nào chối từ được.

Tinh dịch phun trào, anh siết chặt lấy ga giường, thở hổn hển từng chút. Nước mắt không ngừng rơi, đó là cảm giác ấm ức khi bị trêu ghẹo, là cảm giác mệt mỏi vì bị Hoàng Tinh ức hiếp.

“Khâu Khâu làm tốt quá…”

Hoàng Tinh kéo anh về phía mình, không tiếc lời khen dành cho người nằm dưới thân. Cánh tay mảnh khảnh chạm vào đùi non, miết nhẹ nơi vẫn còn đỏ ửng vì dấu cắn của mình. Cậu đương nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh rơi nước mắt, anh ủy mị, anh nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang bị kẻ khác ức hiếp.

Đưa cự vật của mình vào sâu bên trong không để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi. Cơn đau ập đến còn mạnh mẽ hơn lần trước, Hoàng Tinh cảm nhận bàn tay của anh đang siết chặt ga giường đến mức muốn rách toạc ra. Cậu chần chừ, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Đau lắm sao? Em… Em xin lỗi. Em sẽ rút ra ngay.”

“Đừng… Ở yên đấy…”

Khâu Đỉnh Kiệt ra lệnh. Đã đến nước này, muốn dừng lại thì thà lấy mạng anh còn hơn.

“Động… Động đi. Tôi có chết cũng… A… cũng phải làm xong chuyện này.”

“Khâu Khâu không chết. Nếu anh chết, em biết phải làm sao.”

Hoàng Tinh cúi xuống, hôn lên môi anh để đối phương không đáp trả lại mình. Thân trụ to lớn bắt đầu di chuyển, nó giống như một cỗ máy nghiền nát với công suất lớn, nhẫn tâm khai phá một hang động nhỏ bé. Dương vật đâm sâu, Hoàng Tinh đưa đẩy đến lút cán, khiến nó đâm vào một nơi chưa từng được khai phá. Đưa tay, sờ lên bụng anh, chạm vào nơi đang nhô lên, giọng nói của Hoàng Tinh vừa trêu đùa, vừa thành thật.

“Anh ơi, anh sinh con cho em, có được không?”

Khâu Đỉnh Kiệt đang vật với thứ cảm giác lạ kỳ, nghe thấy Hoàng Tinh hỏi thế lập tức đáp trả:

“Sinh cái đầu cậu. Tôi… Ức… Đừng… Mẹ nó…”

Anh không nhịn được mà chửi thề. Tên này giống như phát điên, anh chưa nói hết đã nắm lấy eo của anh mà cày cấy. Bên trong bị xỏ xiên không ngừng, vừa đau đớn, vừa mang lại khoái cảm không cách nào tả được.

Hoàng Tinh giống nghe một dòng suối chảy giữa khu rừng xanh mướt, anh lại giống như một người thợ sơn không may đi lạc trong khu rừng, đến một nơi xa lại mà chưa ai đặt chân đến. Anh dừng chân, khẽ uống một ngụm nước từ con suối trong. Vô tình, anh như một lực nào đó tác động mà rơi thẳng xuống suối. Đáy suối vô chỉ qua mắt cá chân một ngón tay, ấy vậy mà giờ đây lại sâu như hồ nước. Làn nước mát lạnh ấy nhẫn tâm nuốt chửng, nhấn chìm anh vào hố sâu, vào thứ cảm giác đó. Xa lạ nhưng lại hấp dẫn.

Anh muốn, tuyến thể muốn, nó khao khát được đánh dấu, được nếm trải mùi vị dư tình này lâu hơn.

Cả thân thể anh run lên theo từng nhịp đưa đẩy, thanh âm phát ra lại vô cùng gấp gáp. Hơi thở quyện vào nhau, tin tức tố ngào ngạt khắp căn phòng. Tiếng da thịt xô vào nhau, tạo nên một âm thanh, một cảnh tượng khó tả.

“Tinh… Ức… Tôi sắp…”

“Khâu Khâu, chờ em… A… Em muốn đánh dấu anh, có được không?”

“Đánh dấu… Đánh dấu tôi… Aaa hức…”

Khâu Đỉnh Kiệt hoàn toàn bị nhấn chìm, anh chấp nhận, đồng thuận cảm giác bị xỏ xiên ấy.

Hoàng Tinh xoay người của anh lại, ôm vào trong lòng, để thân thể của anh hoàn toàn dựa vào mình. Khi mùi hương sóng biển bao vây lấy cánh mũi khiến cậu không cách nào từ chối được. Cảm thấy anh đã đến cực hạn, bên dưới cậu cũng đã gần đến đích, cậu há miệng, cắn lấy phần gáy mềm.

Răng nanh đâm vào tuyến thể, anh vì cảm xúc đột ngột đó mà bắn ra. Huyệt đạo siết chặt lấy cự vật, khiến Hoàng Tinh cũng đẩy toàn bộ vào bên trong. Tin tức tố lập tức quyện lại vào nhau, tạo nên một mùi hương thơm lừng, thanh mát, dễ chịu.

Khâu Đỉnh Kiệt câu lấy cổ của Hoàng Tinh, trao cho cậu một nụ hôn mãnh liệt.

Đúng vậy, đứa nhỏ này đã là người của anh.

⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°

Khâu Đỉnh Kiệt nhíu mày nhìn người đang quỳ gối trước mặt. Đôi mắt của mèo tinh kia vẫn đang hối lỗi nhìn mình mà anh chỉ cảm thấy bất lực.

“Đánh dấu tôi thì thôi đi, bây giờ còn khiến tôi mang thai. Hoàng Tinh! Có phải em chán sống rồi không?”

“Em… Em không có… Khâu Khâu, em đau chân.”

“Mặc kệ em! Quỳ ở đó cho tôi!”

Anh càng nghe, càng thêm tức giận. Đứa nhỏ này đúng là được anh nuông chiều đến hư rồi. Hoàng Tinh thấy thế liền ngoan ngoãn, hối lỗi mà cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh.

Khâu Đỉnh Kiệt đương nhiên rất thương đứa nhỏ này. Sau lần đánh dấu đầu tiên, đến tận thời điểm này đã hơn nửa năm, Hoàng Tinh đã trở thành mặt trời nhỏ của giới giải trí. Đi được người của anh hộ tống, về nhà có anh đón, gần như chưa bao giờ thấy cậu lẻ bóng một mình.

Người ta còn nghĩ rằng do Hoàng Tinh làm vợ quá thuận lợi, được ông chồng tỷ phú chiều đến tận mây xanh. Nhưng ít ai biết được, cô vợ nhỏ này đêm nào cũng đem chồng mình lật qua, lật lại, không ngừng ức hiếp người chồng tỷ phú.

Nhìn đứa nhỏ kia ngọ nguậy dưới sàn nhà, anh lại cảm thấy mủi lòng, lại cảm thấy xót xa.

“Lên đây đấm bóp chuộc lỗi đi.”

“Dạ, ‘chồng Khâu Khâu’ thương em nhất.”

⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°⋆˚🐾˖°

diu ft tây tử.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro