Chương 1: Tin dữ định mệnh
Cuộc đua ngựa vừa kết thúc dưới ánh hoàng hôn vàng rực. Khâu Đỉnh Kiệt phi nước đại, để gió chiều mát rượi lùa qua mái tóc dài đen nhánh của cậu. Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên nhịp nhàng trên con đường làng phủ đầy hoa cải vàng, tạo thành một bức tranh sinh động giữa khung cảnh đồng quê yên bình. Cậu vừa thắng một ván cưỡi ngựa với đám bạn, nụ cười tươi tắn, đầy kiêu hãnh vẫn còn in trên đôi môi đỏ hồng. Là thiếu gia nhà họ Khâu - một trong những gia tộc danh giá bậc nhất Lạc Thành, cuộc sống mười tám mùa xuân của cậu chưa từng biết đến muộn phiền, cứ như dòng sông trong veo chảy mãi không ngừng.
"Đỉnh Kiệt, cậu lại thắng rồi!" - Một người bạn cùng trang lứa hét lên, giọng đầy ngưỡng mộ - "Không ai trong Lạc Thành có thể soán ngôi vị kỵ sĩ giỏi nhất của cậu đâu!"
Khâu Đỉnh Kiệt cười phá lên, đôi mắt sáng rỡ như những vì sao đêm mùa hạ. Cậu vỗ nhẹ vào cổ con ngựa bạch yêu quý của mình - một món quà phụ thân tặng nhân dịp sinh nhật mười sáu tuổi. "Chỉ là may mắn thôi! Ngày mai ta sẽ thách các người đua tiếp!"
Những tiếng cười đùa vang lên rộn rã, nhưng Khâu Đỉnh Kiệt không ở lại lâu. Cậu cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ phải trở về dinh thự gia tộc, như có tiếng gọi vô hình nào đó đang dẫn lối.
Khi cậu phi ngựa qua những con phố nhộn nhịp của Lạc Thành, người dân nhận ra thiếu gia nhà họ Khâu đều cúi chào kính trọng. Gia tộc họ Khâu đã ba đời gắn bó với thành phố này, từng sản sinh ra những vị tướng tài ba và những học giả lỗi lạc. Nhưng với Khâu Đỉnh Kiệt, danh tiếng đó chỉ là thứ yếu, cậu khao khát được tự do, được sống thật với chính mình, không bị ràng buộc bởi bất kỳ khuôn khổ nào.
Dinh thự họ Khâu nằm ở phía đông Lạc Thành, một công trình đồ sộ với kiến trúc truyền thống, mái ngói đỏ nổi bật giữa rừng cây xanh ngát. Khi Khâu Đỉnh Kiệt bước qua cánh cổng lớn, ngay lập tức nhận thấy không khí khác lạ. Những người hầu vốn dĩ luôn tươi cười chào đón cậu, giờ đây lại cúi mặt im lặng, tránh ánh mắt của cậu. Thậm chí cả khí trời dường như cũng trở nên nặng nề, u ám.
Bước chân vào đại sảnh, không khí lạnh lẽo và trang nghiêm khác hẳn mọi khi khiến Khâu Đỉnh Kiệt khựng lại. Ánh nến le lói chiếu lên những bức tranh cổ của tổ tiên, tạo ra những cái bóng kỳ dị trên tường. Phụ thân cậu, Khâu Chấn Hùng, ngồi bên bàn trà với vẻ mặt nặng trĩu chưa từng thấy. Mẫu thân cậu, Phương Diệp, đứng bên cửa sổ, mắt đỏ hoe như vừa khóc, đôi tay mảnh khảnh siết chặt tấm rèm lụa.
"Phụ thân, mẫu thân, chuyện gì vậy?" - Khâu Đỉnh Kiệt hỏi, giọng đầy nghi hoặc, trái tim cậu đập loạn nhịp.
Khâu Chấn Hùng ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi buồn khó tả. Ông chỉ vào chiếc tràng kỷ đối diện, ra hiệu cho con trai ngồi xuống. Sau một hồi trầm giọng, ông mới lên tiếng: "Đỉnh Kiệt, gia tộc ta... đã nhận lời một môn hôn sự với họ Hoàng."
"Họ Hoàng?" - Khâu Đỉnh Kiệt cau mày, cố gắng nhớ lại mọi thông tin về gia tộc này - "Gia tộc quyền thế đó ư? Nhưng tại sao lại là con? Con chưa từng gặp người thừa kế của họ!"
"Chính vì sự quyền thế của họ, chúng ta mới không thể từ chối." - Người cha thở dài, giọng nói trầm đục - "Hồi môn mà họ đưa ra có thể cứu cả gia tộc ta khỏi cơn khủng hoảng lần này."
Phương Diệp bước đến bên con trai, giọng run rẩy: "Chúng ta đã cố gắng từ chối, nhưng họ Hoàng... họ quá mạnh mẽ. Áp lực từ phía họ khiến phụ thân con không thể chống đỡ."
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy chân tay bủn rủn: "Nhưng tại sao họ lại chọn con? Họ Hoàng có quyền lực khắp thiên hạ, tại sao phải cầu hôn một gia tộc đang trên đà suy thoái như chúng ta?"
Khâu Chấn Hùng nhìn con trai với ánh mắt đau khổ: "Và... người ta đồn rằng người thừa kế Hoàng gia... ngoại hình có phần kém ưa nhìn, tính tình cũng khó gần... nên họ muốn tìm một danh môn vọng tộc để kết thân, cải thiện dòng máu cho thế hệ sau."
Những lời nói đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Khâu Đỉnh Kiệt. Cậu đứng im, cảm giác bất an lần đầu tiên len lỏi trong tim. Cả cuộc đời được tự do lựa chọn của cậu, giờ đây bị đánh đổi bằng một cuộc hôn nhân sắp đặt.
"Không!" - Khâu Đỉnh Kiệt đứng phắt dậy, giọng đầy phẫn nộ - "Con không thể chấp nhận! Con sẽ không kết hôn với một người mà con chưa từng gặp mặt, chỉ vì những thứ danh lợi này!"
Phương Diệp ôm lấy con trai, nước mắt rơi xuống: "Mẹ hiểu cảm giác của con, nhưng nếu chúng ta từ chối, gia tộc chúng ta sẽ sụp đổ. Họ Hoàng sẽ không để yên cho chúng ta sống sót sau sự từ chối đó."
Khâu Chấn Hùng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ: "Con có biết tại sao chúng ta rơi vào tình cảnh này không? Những món nợ từ các thương vụ thất bại, sự chống phá từ các đối thủ... Tất cả đều có bàn tay của họ Hoàng đứng sau. Họ tạo ra khủng hoảng để chúng ta phải cầu cứu họ."
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy lạnh giá sống lưng. Cả cuộc đời cậu, cậu đã được dạy rằng gia tộc họ Khâu là một trong những thế lực mạnh nhất Lạc Thành. Giờ đây, cậu mới nhận ra đó chỉ là ảo ảnh được duy trì bởi sự kiêu hãnh của tổ tiên.
"Vậy... con phải làm gì?" - Giọng Khâu Đỉnh Kiệt nhỏ dần, đầy bất lực.
"Ba ngày nữa, đại diện họ Hoàng sẽ đến đón con." - Khâu Chấn Hùng nói, giọng đầy áy náy - "Con sẽ chuyển đến sống tại dinh thự họ Hoàng ở kinh đô, bắt đầu cuộc sống mới... với tư cách là hôn phu của thiếu gia Hoàng Tinh."
Cái tên "Hoàng Tinh" được thốt lên như một lời nguyền ám ảnh. Khâu Đỉnh Kiệt chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng nó mang lại cho cậu cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
"Ba ngày?" - Khâu Đỉnh Kiệt thốt lên kinh ngạc - "Chỉ còn ba ngày thôi sao?"
Phương Diệp gật đầu, nước mắt không ngừng rơi: "Chúng ta đã cố gắng kéo dài thời gian, nhưng họ Hoàng không chấp nhận. Họ nói rằng... thiếu gia của họ đã chờ đợi đủ lâu."
Khâu Đỉnh Kiệt lảo đảo bước ra khỏi đại sảnh, để lại sau lưng những lời thì thầm đầy đau khổ của cha mẹ. Cậu đi dọc theo hành lang dẫn đến khu vườn sau nhà - nơi cậu thường đến mỗi khi cần suy nghĩ.
Khu vườn nhà họ Khâu rộng lớn với những hàng cây cổ thụ và hồ nước trong veo. Dưới ánh trăng, những đóa hoa cải vàng rực rỡ ban ngày giờ đây trở nên nhợt nhạt, như chính tương lai của cậu.
Cậu ngồi xuống bên bờ hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước. Một khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt sáng, sống mũi cao, làn da trắng hồng - tất cả những gì cậu từng tự hào giờ đây trở thành thứ hàng hóa được đem ra mặc cả.
"Thiếu gia?" - Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Khâu Đỉnh Kiệt quay lại, thấy Lão Vương, quản gia đã phục vụ gia đình cậu ba mươi năm, đang đứng đó với ấm trà trên tay.
"Lão Vương..." - Khâu Đỉnh Kiệt thở dài - "Người đã biết chuyện này rồi phải không?"
Lão Vương gật đầu, đặt ấm trà xuống bàn đá: "Tôi xin lỗi vì không thể nói với thiếu gia sớm hơn. Nhưng chủ nhân đã cấm tất cả mọi người tiết lộ."
"Người biết gì về họ Hoàng không? Về... Hoàng Tinh?"
Lão Vương trầm ngâm một lúc: "Tôi chỉ biết họ Hoàng là một trong tứ đại gia tộc quyền lực nhất thiên hạ. Còn về Hoàng Tinh... nghe nói cậu ta rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Có tin đồn rằng cậu ta bị một chứng bệnh kỳ lạ từ nhỏ, khiến ngoại hình... không được như ý."
Khâu Đỉnh Kiệt cười khẩy: "Vậy là ta trở thành liều thuốc chữa bệnh cho họ?"
"Thiếu gia..." - Lão Vương ngập ngừng - "Dù thế nào, xin hãy nhớ rằng, ngài luôn là niềm tự hào của gia tộc chúng ta. Dòng máu họ Khâu chảy trong huyết quản ngài sẽ giúp ngài vượt qua mọi khó khăn."
Nhưng những lời an ủi đó không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng Khâu Đỉnh Kiệt. Cậu nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như những viên kim cương trên nền nhung đen. Chỉ cách đây vài giờ, cuộc sống của cậu còn tươi đẹp như những vì sao kia. Giờ đây, tất cả chỉ còn là bóng tối.
Cậu nhớ đến những ước mơ từng ấp ủ: được du lịch khắp nơi, được gặp gỡ những con người thú vị, được yêu và được sống một cuộc đời tự do. Tất cả giờ đây tan thành mây khói.
"Thiếu gia có nhớ câu chuyện tôi kể về tổ phụ của ngài không?" - Lão Vương bỗng hỏi.
Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu: "Tổ phụ Khâu Thiển Thừa, người đã đánh bại quân xâm lược ở biên cương phía bắc."
"Đúng vậy. Nhưng ít ai biết rằng, trước khi trở thành anh hùng, tổ phụ của ngài từng bị giam cầm trong ngục tối ba năm trời. Chính trong bóng tối đó, ngài đã rèn luyện ý chí kiên cường để sau này làm nên nghiệp lớn."
Khâu Đỉnh Kiệt hiểu ý Lão Vương: "Người muốn nói rằng đây có thể là cơ hội để ta trưởng thành?"
"Tôi chỉ muốn nói rằng, số phận không bao giờ chỉ là những đường thẳng. Đôi khi, những khúc quanh tưởng chừng như kết thúc, lại mở ra những chân trời mới."
Nhưng vào lúc này, Khâu Đỉnh Kiệt không thể nhìn thấy bất kỳ chân trời nào ngoài bức tường đen tối của hôn nhân sắp đặt. Cậu cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng vàng, sắp được chuyển từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác chật hẹp hơn.
Đêm đó, Khâu Đỉnh Kiệt trằn trọc không ngủ. Cậu đi dọc theo hành lang của dinh thự, chạm tay vào những di vật của tổ tiên, như tìm kiếm sức mạnh từ quá khứ. Cậu dừng chân trước bức tranh của vị tổ phụ lập nghiệp - Khâu Minh Đức, người đã xây dựng gia tộc từ hai bàn tay trắng.
"Ngài đã từng đối mặt với những tình huống như vậy chưa?" - Khâu Đỉnh Kiệt thì thầm.
Nhưng bức tranh chỉ im lặng, đôi mắt sắc sảo của tổ phụ dường như nhìn thẳng vào sâu thẳm tâm hồn cậu, mang theo sự thấu hiểu và cả thương cảm.
Sáng hôm sau, Khâu Đỉnh Kiệt tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp. Cậu nhận ra mình đã ngủ thiếp đi trên ghế trong thư phòng. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ, rọi sáng những hạt bụi li ti đang nhảy múa trong không khí.
Cậu bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Thành phố Lạc Thành yên bình dưới ánh ban mai, khói bếp tỏa ra từ những mái nhà, tiếng người bán hàng rong vang lên rộn rã. Đây là quê hương cậu, nơi cậu gắn bó suốt mười tám năm cuộc đời. Và giờ đây, cậu sắp phải rời xa nó.
"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" - Giọng nói của Khâu Chấn Hùng vang lên phía sau.
Khâu Đỉnh Kiệt quay lại, thấy phụ thân đứng đó với vẻ mặt mệt mỏi, dường như cũng không ngủ được cả đêm.
"Con có lựa chọn nào khác không?" - Khâu Đỉnh Kiệt hỏi, giọng đầy chua chát.
Khâu Chấn Hùng lắc đầu: "Nếu có, cha đã không để con phải chịu đựng chuyện này. Nhưng cha hứa với con, gia tộc chúng ta sẽ không bao giờ quên sự hy sinh của con. Và một ngày nào đó, khi đã vượt qua khủng hoảng, chúng ta sẽ tìm cách giúp con thoát khỏi cuộc hôn nhân này."
Đó là lần đầu tiên Khâu Đỉnh Kiệt nghe thấy một tia hy vọng. "Thật sao? Phụ thân có thực sự nghĩ như vậy?"
"Cha thà chết còn hơn để con sống cả đời trong bất hạnh." - Khâu Chấn Hùng nói, giọng đầy kiên định - "Nhưng hiện tại, chúng ta cần thời gian. Họ Hoàng không chỉ mạnh về tài chính, mà còn có thế lực ngầm khắp nơi. Chống lại họ ngay lúc này sẽ khiến cả gia tộc chúng ta diệt vong."
Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu, cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Ít nhất, cậu biết rằng mình không hoàn toàn bị bỏ rơi, rằng đây chỉ là một chiến lược tạm thời.
"Con hiểu rồi." - Khâu Đỉnh Kiệt nói, giọng trở nên kiên quyết - "Con sẽ đồng ý kết hôn với Hoàng Tinh. Nhưng đây không phải là kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới."
Khâu Chấn Hùng nhìn con trai với ánh mắt tự hào: "Con đã trưởng thành hơn cha nghĩ."
Nhưng sự thật là, Khâu Đỉnh Kiệt không chỉ nghĩ cho gia tộc mà còn nghĩ cho chính mình. Cậu nhận ra rằng, đây có thể là cơ hội để tiếp cận với thế giới rộng lớn hơn, để hiểu rõ hơn về kẻ thù của gia tộc, và biết đâu, tìm ra điểm yếu của họ Hoàng.
Hai ngày tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Khâu Đỉnh Kiệt dành thời gian thăm hỏi bạn bè, đi đến những nơi yêu thích trong thành, như để khắc sâu những ký ức cuối cùng về cuộc sống tự do.
Đêm cuối cùng trước khi rời đi, cậu đứng trên đỉnh tháp cao nhất của dinh thự, nhìn toàn cảnh Lạc Thành chìm trong ánh trăng. Gió đêm thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cải vàng - loài hoa đặc trưng của quê hương cậu.
"Tạm biệt, Lạc Thành." - Khâu Đỉnh Kiệt thì thầm - "Dù có đi đâu, ta cũng sẽ trở về."
Sáng hôm sau, đoàn xe của họ Hoàng xuất hiện trước cổng dinh thự họ Khâu. Những chiếc xe ngựa sang trọng với biểu tượng gia tộc họ Hoàng được chạm khắc tinh xảo, cùng với những vệ sĩ áo đen im lặng như tượng đá.
Khâu Đỉnh Kiệt mặc bộ trang phục truyền thống màu xanh lam - màu sắc của gia tộc họ Khâu, đứng trước cha mẹ để từ biệt.
"Hãy chăm sóc bản thân thật tốt." - Phương Diệp ôm chặt lấy con trai, giọng nghẹn ngào.
Khâu Chấn Hùng siết chặt tay con: "Nhớ lời cha dặn."
Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Xin phụ thân, mẫu thân yên tâm."
Khi cậu bước ra khỏi cổng, một người đàn ông trung niên với bộ áo dài màu xám bước tới, cúi chào nhẹ: "Tại hạ là quản gia của họ Hoàng, xin mời thiếu gia lên xe."
Khâu Đỉnh Kiệt quay lại nhìn lần cuối ngôi nhà thân thương của mình, rồi bước lên chiếc xe ngựa đang chờ sẵn. Cánh cửa đóng lại, che khuất tầm nhìn về quê hương.
Bên trong xe ngựa sang trọng, Khâu Đỉnh Kiệt ngồi thẳng lưng, nắm chặt tay. Dù tương lai có thế nào, cậu thề sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng. Cuộc hôn nhân sắp đặt này có thể là bước ngoặt định mệnh, nhưng cậu sẽ không để nó phá hủy cuộc đời mình.
Đoàn xe bắt đầu lăn bánh, đưa Khâu Đỉnh Kiệt rời xa Lạc Thành, đến với một tương lai bất định. Nhưng trong lòng chàng thiếu gia trẻ tuổi, ngọn lửa của sự phản kháng và hy vọng vẫn âm ỉ cháy, chờ ngày bùng lên mạnh mẽ.
Và đâu đó ở kinh đô, Hoàng Tinh - người chồng sắp cưới của cậu, cũng đang chờ đợi với những suy nghĩ và kế hoạch riêng của mình. Cuộc gặp gỡ của họ sẽ mở ra một chương mới, không chỉ cho cuộc đời họ, mà còn cho vận mệnh của hai đại gia tộc.
________
P/s: Ảnh lụm ở đâu cx kbt nua =")) tui tìm cre nha
_________
MiZayy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro