Tỉnh dậy giữa cơn lãng quên



Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần nhà. Quang Anh chậm rãi mở mắt, hàng lông mày khẽ nhíu lại vì cơn đau buốt như xé toạc nơi thái dương. Mọi thứ xung quanh mờ mịt, trống rỗng như thể anh vừa tỉnh dậy trong một thế giới không thuộc về mình.

Âm thanh đầu tiên vang lên trong không gian tĩnh lặng là tiếng gọi khẽ run:

— Quang Anh... Anh tỉnh rồi sao?

Giọng nói ấy, run rẩy mà dịu dàng, ẩn chứa một niềm vui khó giấu. Một chàng trai trẻ lao đến bên giường, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên tia hy vọng rực rỡ. Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt lạnh tanh, trống rỗng đến tàn nhẫn.

— Cậu là ai?

Câu hỏi ấy như một nhát dao xuyên qua ngực Đức Duy. Bàn tay đang nắm lấy tay Quang Anh khựng lại, tim cậu như ngừng đập một nhịp.

— Em là... Đức Duy. Người yêu của anh...

Quang Anh khẽ nhíu mày. "Người yêu?" Hai từ ấy vang lên trong đầu anh như một trò đùa. Trong trí nhớ trống rỗng của anh, khuôn mặt này, cái tên này... hoàn toàn xa lạ. Anh lạnh lùng rút tay lại, ánh mắt đầy nghi hoặc:

— Tôi không quen biết cậu.

Câu trả lời phũ phàng như xé tan thế giới mong manh mà Đức Duy đang cố níu giữ. Cậu cắn môi, cố gắng kìm nước mắt. Đã có chuẩn bị cho điều này... nhưng nghe tận tai vẫn đau đến không thở nổi.

— Không sao... Em sẽ giúp anh nhớ lại. Chỉ cần anh cho em chút thời gian.

Quang Anh nhìn cậu một lúc, ánh mắt không có chút dao động. Anh quay mặt đi, cộc lốc:

— Ra ngoài đi. Tôi cần nghỉ ngơi.

Đức Duy đứng lặng vài giây, rồi gật đầu. Bước chân cậu khẽ khàng như sợ phá vỡ khoảng không lạnh lẽo của căn phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng, để lại Quang Anh nằm một mình, ánh mắt dõi lên trần nhà.

Không ai biết, giữa khoảnh khắc đó, có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt Đức Duy — người sẵn chờ đợi anh cả ngày, nhưng lại bị bơ đi một cách lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro