Lời tựa

Tuổi mười bảy của Minh và Hạ là tháng ngày mộng mơ, là tiếng cười đùa trong trẻo nơi sân trường, là những buổi chiều nắng hạ mình lấp lánh, trải dài trên trang sách còn đang dang dở.

Mang theo điều gì đó non nớt, mãi về sau, họ mới biết đó gọi là thích.

Minh khi ấy là cậu học sinh nghịch ngợm, quậy phá và với thành tích học tập tạm được. Nhưng mỗi lần thấy Hạ cười, lúm đồng điếu sâu hoắm lại, cậu tự nhủ muốn ngoan hơn một chút.

Hạ rực rỡ như mùa hè dịu mát, y như tên của Hạ. Hạ học giỏi, là công chúa của gia đình, nhưng vẫn luôn biết cách tận hưởng năm tháng tuổi học trò vô lo vô nghĩ. Ở Hạ có một sức hút khiến người khác chỉ muốn tốt lên chỉ để được đứng cạnh bên.

Giữa hai người là một khoảng cách rất nhỏ, chỉ bằng một cái nghiêng đầu hỏi bài, một trang vở dịch lại gần nhau, và một lời hẹn tưởng chừng đơn giản:

"Nếu đậu rồi..mình gặp nhau nhé"

Nhưng tuổi trẻ luôn mong manh, vì tự ti gia đình, vì một câu nói bỏ lửng, vì một nửa lời không ai nghe trọn vẹn. Đủ để cả hai đi lạc về hai phía.

Mười năm trôi qua, biết bao khoảng cách, biết bao mối tình thoáng qua. Chỉ có tình đầu vẫn ở lại, âm ỉ nơi đáy tim, chưa từng phai.

Chỉ một lần quay lưng, xa nhau cả thập kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro