9.

Nửa đêm giật mình, đầu bỗng nhức nhối không chịu nổi, Lan Hương định nhấc tay lên xoa đầu mình thì cảm giác như ai đó đang giữ chặt tay mình. Nghiêng đầu nhìn xuống, cô ngạc nhiên khi thấy Ái Phương ngồi cạnh giường, đầu gục xuống ngủ nhưng tay vẫn siết chặt tay cô. Khẽ mỉm cười, Lan Hương rút tay lại thật nhẹ nhàng nhưng vô tình làm Ái Phương thức giấc.

"A, tỉnh rồi à?" - Ái Phương lười biếng ngồi dậy, hai tay vươn dài mệt mỏi.

"Em ở đây cả đêm sao?" - Lan Hương nhíu mày hỏi.

Ái Phương gật đầu rồi dùng tay che miệng lại, vừa ngáp vừa trả lời.

"Ừ, tự nhiên chị ngất làm tôi suýt đứng tim"

"A, xin lỗi, chị chẳng nhớ gì cả" - Hương xấu hổ khi nghe Phương kể lại chuyện bị ngất.

Phương không nói gì, cô giơ tay, đặt lên trán Hương, chiêm nghiệm rồi thở phào.

"Hạ sốt rồi. May thật!"

Hương lại đỏ mặt khi Phương chạm vào mình, cái cảm giác tim đập loạn xạ không tự chủ được.

Ái Phương an tâm rồi leo lên giường, bò ngang thân người đang nằm của Lan Hương rồi đặt mình nằm cạnh cô, vòng tay ôm cô, sau đó nhắm tịt mắt lại nói.

"Ngủ ngon"

"Ơ, còn Gia Hưng đâu?" - Lan Hương nhìn quanh, không có nó nên lo lắng, sợ Phương nhân lúc cô xỉu mà đuổi Gia Hưng.

Ái Phương nhíu mày nhưng vẫn nhắm mắt, trả lời bằng giọng khó chịu.

"Nó ngủ phòng tôi rồi. Chị lo ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi đấy"

"Ờ..." - Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, cô quay người đối diện với Ái Phương.

Lại một lần nữa đỏ mặt khi khuôn mặt Phương sát gần mình. Hương nuốt nước bọt nhìn Phương ngủ. Ái Phương tuy mệt mỏi và muốn ngủ liền nhưng cảm giác bị ai đó nhìn nên cô mở mắt và vô tình bắt gặp Lan Hương đang cười.

"Sao không ngủ đi. Cười gì? Điên à?" - Ái Phương nhăn mặt cáu lên.

Hương xanh mặt khi đang cười hạnh phúc vì được ngắm khuôn thiên thần khi ngủ của Phương, đột nhiên cô nàng mở mắt. Thấy Hương im lặng nhưng chưa chịu ngủ, Phương thở hắt, chồm tới, nhẹ lên môi Hương khiến cô nàng kia bất động.

-c

Không gian đang yên tĩnh nên có thể nghe rõ tiếng Lan Hương nuốt nước bọt sau cái hôn của Ái Phương. Khẽ nhếch môi, Phương trêu.

"Xem ra chị rất muốn làm chuyện ấy nhỉ?"

"Nè, ai nói hả?" - Lan Hương trợn mắt nhưng mặt đỏ như gấc.

"Không phải sao? Trán chị đang hiện lên dòng chữ 'Ái Phương à, làm tình với tôi đi' đấy! - Ái Phương cười gian tà, cố tình chọc ghẹo.

"Không có mà!" - Hương nghe Phương nói càng xấu hổ, đỏ mặt hơn, cô chỉ còn biết cách hét lên đầy giận dữ.

Phương cười ngất, cô ôm Hương vào lòng rồi nói nhỏ.

"Nếu không phải chị bệnh, tôi đã không để yên đâu. Giờ im lặng và ngủ đi. Có ham muốn thì mau tôi giúp chị thỏa mãn"

"Tôi đã nói không có mà"

---

Buổi sáng đầy sương mù. 6:30

Ái Phương thức rất sớm, Lan Hương thì đang bệnh nên cô để Hương nghỉ ngơi ngày hôm nay. Một mình đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, Gia Hưng cũng dậy rất sớm, nó vừa xuống tới cầu thang đã nghe mùi thơm từ nhà bếp nên lon ton chạy tới.

"Woa chị hai ơi, chị hai làm gì thơm thế?" - Nó đứng gần Ái Phương hỏi.

Phương liếc nó, cô vẫn không ưa gì cái nụ cười mà nó cười với cô nên lạnh lùng trả lời.

"Mày chỉ cần nuốt nó vào bụng rồi quay về Cô Nhi Viện là được rồi!"

Thằng bé đang cười bỗng xụ mặt, nó cúi đầu đi lại, ngồi vào bàn ăn. Nó vốn không thích Cô Nhi Viện mà thích gần Ái Phương, tại sao nó có chị mà phải vào Cô Nhi Viện làm gì cơ chứ? Nó là không cam tâm. Ái Phương dằn mạnh đĩa nui xào cùng ly sữa xuống trước mặt nó rồi ra lệnh.

"Cho mày 10 phút để xử lí hết. Sau đó thu dọn rồi ra xe đợi tao"

"Dạ" - Nó rưng rưng cắm đầu ăn.

Lan Hương từ trong đi ra, cô vừa thức dậy đã nghe tiếng của Ái Phương nói với Gia Hưng nên chạy ra. Thấy nó ngồi ăn mà len lén khóc, cô đau lòng lên tiếng.

"Em có thể cho Gia Hưng ở đây được không?" - Cô nhìn Phương, ánh mắt tha thiết.

Phương không chút cảm xúc, vừa nhét miếng thịt vào miệng vừa trả lời dứt khoát.

"Không"

"Tại sao chứ? Gia Hưng cũng là em của em mà. Nhìn xem, thằng bé buồn như thế nào khi em bắt nó phải quay về Cô Nhi Viện. Ái Phương à, em có thể rộng lượng hơn không? Chuyện dù sao cũng đã qua rồi, tại sao em cứ phải giữ nó trong lòng như thế?" - Hương bức xúc, đứng trước mặt Phương nói.

Ái Phương có lẽ không thể nuốt trôi bữa sáng rồi, cô buông muỗng xuống rồi liếc nhìn Lan Hương hỏi.

"Xin hỏi, cô lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi thế? Cô quên thân phận mình là ai rồi sao?"

Ái Phương quơ tay, lấy một miếng khăn giấy lau miệng rồi rời khỏi chỗ ngồi, cô đi ngang Lan Hương, dừng lại một chút để nói.

"Đừng tưởng tôi nhường cô rồi đắc ý. Cô đối với tôi vốn dĩ chỉ là..." - Ái Phương bỗng ngừng lại, cô thở dài rồi tiếp tục câu nói dang dở - "chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh như mẹ nó mà thôi!"

Câu nói của Ái Phương như hàng vạn mũi tên đêm vào tim Lan Hương, cảm giác đau nhói, khó chịu vô cùng. Hương vốn có thể chịu đựng những lời nói cay độc của Ái Phương, nhưng sao ngay hiện tại, khi Phương bỏ đi...nước mắt cô lại rơi ra, không kiềm lại được.

"Thì ra..trong lòng em..tôi vẫn chỉ là một kẻ giật chồng xấu xa đáng khinh bỉ" - Lan Hương đau đớn cố nén chặt tiếng nấc - "Lan Hương à...sao mày lạu đau như vậy?" Mày làm sao thế? Rõ ràng mày là người yêu của Quang Minh mà..mày yêu anh ấy...nhưng sao mày lại khóc vì em ấy chứ?"

Ái Phương trở về phòng mình, gương mặt không một chút cảm xúc, cô thay đồ rồi đi xuống lầu. Khẽ liếc nhìn qua khuôn bếp, Lan Hương lẳng lặng ngồi ăn một mình, Gia Hưng chắc là đã ra xe ngồi đợi. Ái Phương thở dài, đôi mắt cô ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, cô cất bước thật nhanh ra xe rồi chở Gia Hưng quay về Cô Nhi Viện. Quay xe đi đến công ty mà lòng nặng trĩu, Ái Phương nghĩ tới Lan Hương. Có lẽ kế hoạch trả thù Hương thất bại rồi, bởi vì...cô đã yêu con người này, yêu kẻ đã giật chồng mình...yêu loại người mà cô căm ghét nhất.

"Tôi mà lại đi yêu cô sao?" - khóe mắt Ái Phương đỏ lên, cô thở ra rồi tự cười mình - "Ngốc thật! Cô ta đâu có yêu mày, Ái Phương à. Người cô ta yêu là Trần Quang Minh, là chồng mày!"

Nghĩ tới đây, Ái Phương nhấn ga chạy nhanh hơn, cô căm ghét tên Trần Quang Minh đó, hắn chẳng xứng đáng với Lan Hương. Hắn những lừa dối cô mà còn lừa dối cả Hương. Phương mở điện thoại xem lại đoạn clip từ Pháp gửi về, nội dung ghi lại cảnh ân ái của hắn và ngưòi con gái khác. Ái Phương vốn biết hắn chẳng thật lòng nên đã nhờ người gắn camera để ghi lại bằng chứng ngoại tình của hắn, sau đó sẽ ra tòa ly dị và hắn sẽ chẳng lấy được gì từ cô cả.

"Nếu cô nhìn thấy hình ảnh này...cô sẽ phải đau lòng lắm, Lan Hương à!" - Phương tắt điện thoại, tập trung lái xe - "Tôi sẽ không để hắn làm tổn thương cô đâu".

---

Quang Minh xoay sở cũng không đủ tiền tra cho ngân hàng. Hắn bất đắc dĩ phải bán một công ty để gom tiền trả nợ. May mắn là có ngưòi chịu bỏ tiền ra mua lại công ty của hắn.

"Ôi trời, coi như thoát nạn!" - Hắn nằm dài xuống giường thở phào nhẹ nhõm - "Xem ra mình nên mau chóng kéo cô ta xuống thôi"

Hắn nhìn lên trần nhà rồi nhếch môi. Cầm điện thoại và bấm số gọi cho trợ lí Thế Phong của hắn.

"Tôi nghe đây" - Thế Phong bắt máy.

"Ngày mai tôi về nước. Cậu mời các cổ đông tới nhà hàng Boutary nhé, tôi muốn mời họ một bữa" - Quang Minh cười nói.

"Vâng. Tôi sẽ làm ngay" - Thế Phong tuân lệnh.

Hắn cúo máy nở nụ cười đắc ý rồi tự nói.

"Phan Lê Ái Phương, cô chuẩn bị dọn đồ ra ngoài đi"

---

Ái Phương hôm nay đi dự đám cưới của một người bạn cùng lớp, mối quan hệ của Phương với các bạn mình rất tốt nên họ rất tốt nên họ rất vui khi Phương đến, tất nhiên có cả cô người làm Lan Hương cũng đến. Lan Hương mặc một chiếc váy trắng tuy đơn giản nhưng giá trị lên tới 6 con số mà Ái Phương mua tặng cô, bởi vì buổi lễ này có rất nhiều nhân vật tên tuổi lớn và giàu có nên Hương không thể ăn mặc sơ sài được. Phương để Hương đứng một mình, còn cô thì qua chào hỏi các bạn vào cả các cổ đông trong công ty.

"Hey! Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc nha!" - Ái Phương nâng ly rượu lên chúc phúc cho Đồng Ánh Quỳnh và Lê Ngọc Minh Hằng.

Minh Hằng cười tít mắt nói.

"Cảm ơn Chủ tịch đây. Rất vinh hạnh khi cậu đến dự đám cưới của chúng tôi"

Ánh Quỳnh ôm Minh Hằng rồi nhướn mày nói.

"Xem ra cậu không đơn giản đến đây để chúc phúc cho tụi mình."

Ánh Quỳnh rất thông minh khi đoán đúng ý đồ của bạn, ai bảo họ học chung lớp, ngồi chung một bàn chứ. Ái Phương cười nửa miệng rồi nói thẳng.

"Cậu thông minh đấy!"

"Haha.. Chúng ta còn gì mà phải che đậy chứ!" - Ánh Quỳnh cười lớn.

Kiều Anh cùng Xuân Nghi và bộ ba Thy Ngọc, Tóc Tiên, Dương Hoàng Yến cũng đi đến hai nhân vật chính mà chúc mừng. Tất nhiên họ chính là một băng nhóm, cùng quậy phá một thời của trường. Phương cười khi thấy Kiều Anh cùng Xuân Nghi đã là một cặp.

"Cặp oan gia bao giờ kết hôn đây?" - Cô lên tiếng hỏi.

"Sắp rồi đấy cô Chủ tịch à. Em chuẩn bị tiền đi!" - Kiều Anh cười đùa.

Xuân Nghi nhăn mặt giận dỗi.

"Miễn!"

"Ơ...sao vậy?" - Thy Ngọc cũng lên tiếng.

"Kết hôn là sinh con. Mà sinh con thì rất đau" - Xuân Nghi chu mỏ giải thích khiến cả bọn cười phá lên.

"Mà này... Tôi không thích phá vỡ niềm vui của mọi người nhưng tôi muốn nói tôi và chồng tôi sắp có một trận chiến" - Ái Phương uống một miếng rượu rồi nói.

Kiều Anh nhướn mày hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Phải đó" - Hoàng Yến ngạc nhiên.

Kiều Anh hớp một miếng rượu rồi suy đoán.

"Tên ham tiền ấy lại muốn làm gì em?" - Cô căn bản không ưa Quang Minh.

"Em nói thẳng luôn nha. Hắn đang muốn đẩy em ra khỏi chiếc ghế Chủ tịch. Nên hắn sẽ tổ chức họp ban quản trị. Em mong tới lúc đó mọi người đưa ra một quyết định công bằng." - Phương nhìn thẳng đám bạn, cũng là các cổ đông lớn nói.

"Yên tâm đi. Chị tin Kiều Anh sẽ công bằng" - Xuân Nghi trừng mắt nhìn Kiều Anh.

"Ánh Quỳnh của mình cũng thế. Mình đảm bảo cậu vẫn là chủ tịch." - Minh Hằng cười, nhìn chồng mình.

Mọi người vỗ vai Ái Phương.

"Yên tâm đi. Tụi chị ủng hộ em"

Ái Phương mỉm cười nhưng rồi lại nói ra.

"Ý em là mọi người hãy thẳng tay loại em khỏi ghế chủ tịch"

"Cái gì???" - Tất cả đồng thanh kinh ngạc.

Phương nhếch môi, nhấp miếng rượu rồi nhìn Lan Hương ở đằng xa.

"Hãy ủng hộ hắn"

"Em bị điên sao?" - Hoàng Yến nhíu mày.

Phương nháy mắt, gật đầu nhìn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro