Chương 18: Châm chọc mỉa mai
"Ừm?"
"Đã đủ tiền đã đủ rồi sao?" Trong mắt Quý Dữu lóe lên một tia vui mừng, không khỏi nói: "Nếu có thể sớm gắn lại chân, thì thật sự tốt quá, đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau đi nhặt rác, đi thu thập ngoài tự nhiên."
Trước khi nguyên chủ tự sát, do ảnh hưởng xấu của vụ việc đạo văn và ăn cắp ý tưởng, nguyên chủ không chỉ bị hủy kết quả học tập, bị đuổi học, bị tước học bổng, mà còn bị yêu cầu bồi thường cho nạn nhân Từ Tư Vũ với tổng số tiền lên tới 1,6 triệu điểm tín dụng. Tuy nhiên, Từ Tư Vũ nhân từ chỉ nhận 100.000 điểm tín dụng, coi như là kết thúc chuyện này, cô ta tuyên bố sau này sẽ không truy cứu trách nhiệm của Quý Dữu nữa.
Nhưng!!!
100.000 điểm tín dụng kia là toàn bộ tài sản của nguyên chủ, trong đó bao gồm còn sót lại ít tiền tiết kiệm của bố mẹ cùng với khoản bồi thường, cộng thêm tiền tiết kiệm sau nhiều năm thắt lưng buộc bụng, làm thêm, học bổng từ các cuộc thi... Nếu không có 100.000 điểm này, nguyên chủ muốn rời khỏi Hành tinh rác số 101 là điều hoàn toàn không thể.
Từ Tư Vũ, kẻ xảo trá và độc ác, đã biết rõ số tiền tiết kiệm của Quý Dữu. Việc cô ta làm không chỉ khiến cô ta trông như người nhân nghĩa thiện lương trước công chúng, giành được thiện cảm từ nhiều người, mà còn khiến Quý Dữu lầm vào cảnh kinh tế khó khăn.
Chiêu thức này của cô ta, một công đôi việc, quả thực rất đẹp.
Hành động này của Từ Tư Vũ không chỉ đánh sập tinh thần của nguyên chủ mà còn hoàn toàn phá vỡ ý chí của cô ấy. Khi Quý Dữu xuyên qua, cô đã đối mặt với tình trạng khó khăn như vậy: tài khoản trổng rỗng, trong nhà không còn chút lương thực nào, Quý Dữu đáng thương đói đến mức thiếu chút nữa phải đào đất để ăn ...
Đúng lúc này, chú Tạ Nghị và bà Jenny cùng xuất hiện, hai người chủ động gõ cửa nhà Quý Dữ, trao cho cô một túi ống dinh dưỡng và khuyên cô hãy cố gắng sống tiếp, chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng, cuối cùng sẽ có ngày cô rửa sạch mọi oan ức trên người mình.
Khi đó, Quý Dữ cảm động đến rơi nước mắt.
Đồng thời, cô cũng có chút tiếc nuối, nếu như chú Tạ Nghị và bà Jenny đến sớm hơn một chút, nguyên chủ có lẽ đã không chết rồi.
Ôi~
Chú Tạ Nghị và bà Jenny không chỉ đưa thức ăn cho Quý Dữu, mà còn mời cô tham gia vào đội nhặt rác, điều này giúp Quý Dữu có cơ hội thoát khỏi tình trạng khốn khó, vì vậy, cô bắt đầu theo đội ngũ, ban ngày làm culi trên Tinh Võng, buổi tối đi nhặt rác... Cứ như vậy qua được nửa năm.
Nhờ vào việc chú Tạ Nghị và bà Jenny đã giúp đỡ mình lúc khó khăn, Quý Dữu rất biết ơn họ, cô sẽ ghi nhớ mãi ân tình này. Đây cũng là lý do tại sao Quý Dữu có thể chịu đựng được những lời chanh chua, châm chọc mỉa mai chế của Tạ Linh Chi.
Nghe tin chú Tạ Nghị sắp có thể cấy ghép chân mới, Quý Dữu thật lòng cảm thấy vui mừng.
Tạ Nghị cười giải thích: "Là Ryan, cậu ấy lén đưa cho bệnh viện 10.000 điểm tín dụng để bác sĩ trực tiếp cấy ghép chân mới cho chú."
Quý Dữu nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, trong nhóm của họ, tất cả đều là người nghèo ở tầng lớp xã hội chót, chỉ có Ryan là có khả năng tài chính hơn một chút. Ryan có thể đưa một lần 10.000 điểm tín dụng, cũng không phải chuyện lạ.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than vào ngày tuyết mới khó.
Trong lòng Quý Dữu, cô càng có thêm thiện cảm với Ryan.
Tạ Nghị nói: "Nhờ có Ryan, nhưng chú không thể nhận tiền này mà không trả lại, chú đã hứa với Ryan rằng sau này mỗi tháng sẽ trả lại cho cậu ấy 500 điểm tín dụng." Người khác đưa tiền cho bạn để chữa bệnh, đó là lòng tốt của họ, nhưng bạn không thể thoải mái nhận nó, nếu không chính là nhân phẩm có vấn đề.
Tạ Nghị năm nay 40 tuổi, vợ mất sớm, ông ấy một mình nuôi hai người con lớn khôn. Sau khi ông ấy gặp chuyện không may, con gái lập tức trưởng thành hơn, trở nên hiểu chuyện và chu đáo. Trong kỳ nghỉ này, hai người đề nghị muốn cùng Ryan đi thu thập nguyên liệu bên ngoài để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Tạ Nghị suy nghĩ một lúc, cảm thấy không thể mãi giữ con cái trong nhà kính, nên đã đồng ý với yêu cầu của hai người.
Cả ba người trong gia đình đều đang cố gắng tìm cách sớm trả lại số tiền lớn cho Ryan.
Quý Dữu cười nói: "Vâng, số tiền này chắc chắn phải trả lại, nhưng chú Tạ Nghị, chú đừng vội, hãy lo dưỡng thân thể trước, số tiền đó trả từ từ sau."
Tạ Nghị nói: "Ryan dù không thúc giục chú, nhưng sao chú có thể không vội chứ? Ôi! Đúng rồi, khi các cháu đi thu thập cây Thiết Lê ở khu tây, hãy cẩn thận, đừng chủ quan."
Quý Dữu gật đầu: "Vâng, chúng cháu biết rồi."
Trước những lời dặn dò liên tục của Tạ Nghị, mọi người cuối cùng cũng xuất phát. Quý Dữu liếc nhìn Tạ Linh Chi trong nhóm, cô ấy nói rằng sẽ không đi, nhưng vẫn âm thầm đi theo, đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Quý Dữu, Tạ Linh Chi bất ngờ quay lại, trừng mắt nhìn cô và gắt: "Nhìn cái gì? Nếu gặp nguy hiểm, tôi tuyệt đối không giúp cô đâu."
Quý Dữu: "......"
Đây không phải là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Đây là kiểu người cần được dạy dỗ!
Thôi bỏ đi, không quan tâm cô ta.
Quý Dữu lập tức nắm lấy tay của Leah, nhỏ giọng nói: "Chị Leah, tí nữa chúng ta đi cùng nhau nhé."
Leah cười tủm tỉm gật đầu: "Được."
Tinh thần lực và thể chất của Leah đều ở cấp D, thiên phú không quá xuất sắc nhưng cũng không tệ, hơn nữa, cô ấy đã học được kỹ năng chiến đấu có hệ thống ở trường. Nếu muốn bảo vệ Quý Dữu, thì hoàn toàn có thể làm được.
Nghe vậy, Tạ Linh Chi lộ vẻ khinh thường, rồi bước nhanh về phía trước, cẩn thận tiến lại gần Ryan và nói bằng giọng nhẹ nhàng, mềm mại: "Anh Ryan, tí nữa em đi cùng anh được không?"
Ryan nghe vậy, không nhìn cô ấy mà chỉ đáp: "Không tiện."
Nghe vậy, Tạ Linh Chi có chút thất vọng, vội vàng nói: "Thể chất của em là cấp C, tinh thần lực cũng là cấp C, tuyệt đối không kéo chân anh đâu." Cô ấy cảm thấy tự hào vì mình có thiên phú cao hơn mọi người trên con phố này. Ngay cả Leah cũng không bằng cô ấy.
Do đó, Tạ Linh Chi luôn coi thường Quý Dữu, người có tinh thần lực và thể chất thấp nhất. Cô ấy cảm thấy Quý Dữu đi vào vùng hoang dã chỉ là đang tự tìm cái chết, người như vậy thì nên ở yên trong khu bảo hộ.
Tạ Linh Chi nói: "Anh Ryan, anh tin em đi, em tuyệt đối sẽ không sẽ kéo châm đâu."
Ryan đột nhiên dừng lại, giải thích: "Tôi đi vào khu vực nội vi, rất nguy hiểm, không tiện đưa mọi người theo."
Thông thường, Tạ Nghị, Quý Dữu, và bà Jenny chỉ thu thập nguyên liệu ở khu vực ngoại vi của khu phía Tây, không dám bén mảng vào khu nội vi. Những thứ mà Ryan đang tìm không phải là những nguyên liệu cấp thấp như cây Thiết Lê hay cỏ khô trắng, mà là những nguyên liệu cao cấp như hoa ngọc bạch, răng hổ đốm, và huyền sâm... Những thứ này chỉ có thể tìm thấy ở khu vực nội vi, nơi nguy hiểm cao gấp mấy chục lần so với ngoại vi.
Vì vậy, Ryan không bao giờ dẫn theo Tạ Nghị, Quý Dữu, hay những người khác vào khu vực nội vi.
Khi nghe Ryan định đi vào khu vực nào, miệng Tạ Linh Chi mở ra rồi từ từ khép lại.
Khu nội vi-
Với khả năng của mình, vào đó chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro