Chương 53: MỘT ĐỜI KHẮC CỐT
"Chúng ta về nhà thôi." Vi Hạo nắm lấy bàn tay của Thiên Việt, mỉm cười thật ôn hoà với cậu. cậu cũng nắm chặt lấy bàn tay của hắn, hắn ở đây rồi, cậu cũng đã có một ngôi nhà, một ngôi nhà thật sự thuộc về mình. Vào ngày cưới thế này, khi dây tơ hồng liên kết số mệnh của cậu và hắn, cậu thấy lòng mình an yên như chưa từng an yên đến thế. Hơi ấm từ đôi bàn tay của hắn bao lấy tay cậu, và cậu biết hắn sẽ luôn bảo vệ cậu như cái cách mà hắn vẫn làm. cậu siết chặt tay hắn, rạng rỡ tươi cười, "Em cùng người về nhà."
Rất nhiều người dân tò mò về đám cưới hôm nay, đây là lần đầu tiên trong suốt chiều dài lịch sử của Thiên Minh, có một đám cưới của Hoàng gia được tổ chức công khai đến tận bước cuối cùng. Vào khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Vương gia nở một nụ cười thật dịu dàng và ánh mắt đầy trân trọng khi ngài cúi đầu nhìn Vương phi của mình, hầu hết bọn họ đều hiểu rõ lí do vì sao Vi Hạo lại tổ chức hôn lễ công khai như vậy. Vì ngài ấy đã quá yêu thương người bên cạnh mình, tình yêu ấy lớn đến mức ngài ấy có thể bất chấp cả giới tính, cách biệt thân phận, những khuyết thiếu của Vương phi, chỉ mong được thể hiện tình yêu của mình để tất cả mọi người đều thấy.
Có một cụ già đứng lẫn trong đám người, nheo mắt nhìn bóng dáng Vi Hạo từ xa, húng hắng ho rồi bảo, "Ngài ấy làm thế không chỉ để thể hiện ngài ấy yêu Vương phi sâu nặng, mà là ngài ấy đang trù tính cho kết cục không may nhất. Ngài ấy đang nhắc nhở chúng ta, nếu mai này ngài ấy mất đi, những kẻ chịu ơn ngài ấy như chúng ta hãy cố công mà bảo vệ người ngài ấy yêu nhất, đó là cách đền đáp tốt nhất."
Những lời nói không hề phù hợp với hoàn cảnh của cụ già thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ quay sang nhìn cụ già ấy, nhưng cụ đã chống gậy, lộc cộc bỏ đi. Vi Hạo, vì thính giác quá tốt của mình, đã nghe thấy hết những lời này. Hắn đưa đôi mắt nhìn về phía xa, thấy được bóng dáng ấy thì cười khẽ. Quả đúng là hồng nhân một thời bên cạnh phụ hoàng, một người phụ nữ sắc sảo, sắc sảo đến mức đáng sợ. Nhưng hắn cũng phải cảm ơn đến người này, vì nhờ bà ấy mà ít nhất sẽ có nhiều người hiểu được tâm tư của Vi Hạo. Dù sau này hắn không còn thì Thiên Việt cũng sẽ không phải chơ vơ ở cái đất Tây Bắc này nữa. Lúc đó, hi vọng là cậu yên ổn ngồi cho vững cái chức Thân vương mà hắn để lại. Lòng dân quy thuận, vậy là được.
Khi bọn họ bước ra tới cửa, Vi Hạo tự mình đỡ Thiên Việt ngồi lên lưng ngựa rồi mới bước lên con ngựa đang đứng bên cạnh, hô lớn, "Khởi hành về phủ!"
Không phải rước dâu, chỉ là hai người cùng nhau quay về nhà. Ý tứ trong đó, kẻ ngốc cũng hiểu. Vi Dương cũng đã xuất hiện trong đoàn người của Thiên Việt từ lâu, y nghiền ngẫm nhìn anh trai của mình, không nói ra nhưng trong đầu đã hiểu. Hoàng huynh quyết định lựa chọn phần thiệt cho bản thân, toàn bộ những gì tốt đẹp đều nhường cho chính y và Thiên Việt cả rồi... Sống hai mươi mấy năm, rốt cuộc hoàng huynh của y chỉ luôn chịu thiệt về mình...
Suốt dọc đường về, Thiên Việt tiêu tốn rất nhiều thời gian để nhìn ngắm Vi Hạo. Phu quân của cậu hôm nay quả thực rất đẹp, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Em mải mê ngắm hắn, ngắm nhìn vẻ đẹp không thực thuộc về mình ấy, si mê đến nỗi mấy lần ngựa của cậu đi chệch hướng. May mà hắn vẫn luôn để ý mà điều khiển ngựa đi song song sát cạnh cậu, vươn tay chụp lấy dây cương của Tiểu Bạch, cố định lại trước khi nó đi chệch đường. Tiểu Bạch và Tiểu Hắc là ngựa chiến của cậu và hắn, cũng đã lâu lắm rồi chúng mới lại có dịp sánh đôi thế này... Ngày chung đôi mà, nhìn đâu cũng thấy có đôi có cặp. Nhỉ?
Lúc về phủ, cậu cùng hắn đi tiếp rượu vài vị khách quý từ kinh thành tới, có người là quan lại được triều đình cử đi, có người lại là sứ giả lân bang, cũng có một vài người theo phe của hắn đến đây dự lễ, sẵn tiện bàn tính công việc.
Cậu uống chừng vài cốc gì đấy thì đã được hắn gián tiếp giải vây bằng vài ba lời khéo léo. Cậu không uống được rượu, hắn biết mà. Thuận theo lời hắn, Thiên Việt được mấy nữ tì hầu hạ đưa về phòng Tân hôn.
Một nữ tì già chuyên quản chuyện phòng the bước vào trong, bên cạnh là người hồi sáng bị hắn cảnh báo. Bọn họ dắt theo mấy người nữa, đưa tay đẩy cửa phòng Tân hôn.
"Bẩm Vương phi, theo thông lệ của Thiên Minh, vào đêm động phòng của các vị chủ tử, ai là thân phi tần phải tự mình chuẩn bị để nghênh đón phu quân. Mời Vương phi cởi quần áo, chúng nô tì sẽ giúp người chuẩn bị."
Thiên Việt đứng bật dậy, bước lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn bọn họ. Ngài ấy đã dặn cậu rất nhiều lần, cơ thể của cậu, trừ ngài ấy ra không được cho phép bất kì kẻ nào nhìn thấy. Vậy nên trước khi có lệnh của ngài ấy, cậu không nghe theo những người này được.
Đám nô tì thấy Vương phi phản ứng mạnh mẽ, khác hẳn so với sự uỷ mị mà người ta miêu tả, lúng túng liếc mắt nhìn nhau. Nhưng chung quy, bọn họ cũng là người trong cung lâu năm, đối với những phi tần không tuân phép tắc, bọn họ đã nhìn mãi thành quen. Chẳng ai trong số những người đó tỏ vẻ khó chịu hay bực dọc gì trước sự cảnh giác của Thiên Việt, tất cả đều đồng lòng bỏ qua hành vi phản đối của cậu.
Người nô tì già ban nãy, với một thái độ khôn lanh hơn sau sự trừng phạt của Vi Hạo ban sáng với người đồng niên của mình, nhàn nhạt thưa, "Bẩm Vương phi, theo đúng quy định của hoàng thất bao lâu nay, vào đêm động phòng, người buộc phải tự chuẩn bị để tiếp nhận Vương gia. Mong người tự mình cởi quần áo."
Thiên Việt trừng mắt nhìn bọn họ tiến về phía mình, đưa tay vỗ mạnh lên thành giường để nhắc nhở bọn họ không được lại gần mình. Nhưng bọn họ vẫn mặc kệ mà cố chấp tiến lại gần cậu, thậm chí người bị rạch mặt ban sáng còn cay nghiệt nhắc nhở, "Vương phi, quy định của Thiên Minh dành cho chính thất trong Hoàng tộc đã chỉ rõ. Chính thất vào ngày cưới không biết tự chuẩn bị để hầu hạ phu quân, đều sẽ bị lột ngoại bào phạt quỳ."
A Tử nãy giờ vốn đứng một bên, đã sớm có ý cản lại, nhưng nàng không dám. Không phải là nàng sợ đám người này, nhưng Vương gia vốn là người trọng quy tắc, yêu chiều chủ tử nhà nàng đến mấy thì vẫn rất nghiêm khắc. Nàng biết bọn họ không làm sai quy định, nên cũng đành im lặng. Nào ngờ Thiên Việt ra hiệu cho nàng nhìn mình, sai nàng dựa vào thủ ngữ mà thay mình truyền đạt lời cho bọn họ.
Tuy thủ ngữ của Thiên Việt chưa được thuần thục lắm, nhưng A Tử hầu hạ cậu đã lâu, nhìn vào vài ba động tác vụn vặt cũng đoán được ý cậu. Nàng hít một hơi thật sâu, mặc kệ vậy, không thể để đám người xấu này ăn hiếp chủ tử của nàng được.
"Vương phi nói, Vương phi không phải chính thất cung đình, không phải được Vương gia cưới về, mà chính Vương gia cũng đã đồng ý tự mình gả vào nhà họ Ninh. Hai người đồng cấp, không thể tính là ai phải hầu hạ cho ai."
Vi Hạo cũng vừa từ tiệc rượu trở về, thấy đám người hầu đứng trước cửa phòng mình, sớm biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, vốn định vào giải vây cho cậu. Ai ngờ chưa kịp làm gì thì đã nghe mấy lời này từ cậu. Hắn cũng không vội vào bên trong, đứng ngay bên ngoài xem thử cậu sẽ làm gì tiếp theo.
"Hơn nữa, Vương phi sớm cũng là người của Vương gia, không phải người hầu kẻ hạ, không cần thiết phải hầu hạ gì cả. Trừ khi Vương gia trực tiếp đến ra lệnh, nếu không, Vương phi không cần nghe lời ai cả." A Tử nuốt nước miếng, Vương phi nói mấy lời lớn gan này, không chừng ngày mai sẽ bị mọi người đồn thổi mất thôi.
"Vương phi, người nói lời này là sai rồi. Vương gia làm thế là để cho ngài mặt mũi, nhưng đúng theo quy chế tổ tiên để lại, người vẫn là Vương phi của Tây Bắc Vương. Luận vai vế, luận địa vị, đều thua Vương gia một bậc. Hầu hạ phu quân, là trách nhiệm của mỗi người vợ. Hơn nữa, quy chế tổ tông có quy định, tân nương không được tự ý chạm vào cửa mình. Sau khi gả đi, chỉ có khi nhận được sự cho phép của phu quân mới được làm thế. Đã có gan gả vào Vương phủ, người buộc phải thực hành theo quy tắc. Kính mong Vương phi, làm theo quy chế."
"Vương gia có lệnh, ta sống trong phủ, trừ lệnh ngài ấy, không cần nghe lệnh ai. Ta sai, chỉ có ngài ấy được dạy, ta không cần để ý lời người khác giáo huấn ta. Ai dám thay ngài ấy dạy ta, chém! Các người làm thế này, là muốn chống lại quy tắc của Vương gia sao?" A Tử sợ đến túa mồ hôi, đến cả quy chế tổ tông mà chủ tử còn dám lôi Vương gia ra để làm bia đỡ. Chuyện Vương phi dám vượt quy tắc vào ngay ngày thành hôn thế này, để Vương gia biết thì có mà ăn đòn nát mông...
Vi Hạo nghe đến mấy lời này của cậu thì đã sớm không nhịn được cười. Quả không hổ danh là Hổ Uy Thượng tướng hắn nuôi bên thân, hổ không gầm, suy cho cùng vẫn là hổ. Nhưng thôi, để em nhỏ nói nữa cũng không hay, lời oai đến mấy qua miệng một nữ tì cũng chẳng còn đáng sợ nữa, tốt nhất cứ để hắn tự mình ra mặt đi thì hơn. Với lại, đem quy chế tổ tông ra đùa giỡn là rất không nên.
"Là ai muốn chống đối bản Vương?"
"Chúng thần tham kiến Vương gia."
"Vương phi, em nói xem, ai muốn chống đối ta?" Hắn bước lại gần Thiên Việt, đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu, dịu dàng hỏi.
"Bẩm Vương gia, chúng thần không có ý chống đối." Nữ nô tì ban nãy nghe lời Vi Hạo nói thì cảm thấy sợ hãi, vội vã thanh minh.
"Câm miệng!" Hắn lớn giọng quát ả ta, sau đó lại vỗ nhẹ lên vai bé con nhà mình, ôn hoà hỏi, "Bé con, nói xem?"
Thiên Việt biết hắn xuất hiện không phải để trách mắng mà là để thiên vị mình, nhưng cũng không có ý định đổ lỗi cho ai, chỉ ngoan ngoãn kể lại mọi thứ từ đầu đến cuối. Kể cả việc em đã nói những gì, em đều không che giấu gì cả. Hắn hài lòng vì việc em luôn rất thành thật này, đương nhiên, hắn phải bênh vực em nhỏ của mình rồi.
"Là các người muốn bức ép Vương phi của ta sao?" Vi Hạo quay sang nhìn mấy người bọn họ, nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Đám người đó cảm nhận sát khí đằng đằng của hắn, không hẹn mà cùng cúi đầu thật sát, nửa câu cũng không dám hé răng. Hắn liếc mắt nhìn bọn họ, quát, "Cút hết ra ngoài, quỳ trước cửa Vương phủ ba canh giờ. Từ nay về sau, ai dám nói Vương phi thấp kém hơn ta, chém chết không tha!"
Đám người kia nghe vậy liền vội vàng lui hết ra ngoài, bọn họ đều ở trong cung non nửa đời người. Cho đến nay, vẫn chưa từng thấy ai tự hạ thấp thân phận ngang hành với thê tử trong nhà như thế, lòng thầm oán giận chính mình hành sự không chín chắn.
Đợi đám người đã ra ngoài hết rồi, Vi Hạo mới khép cửa phòng, xoa đầu em rồi khiển trách, "Hư quá!"
"Dạ?" Em không hiểu mình làm sai cái gì, ngơ ngác nhìn hắn.
"Để hôm khác nói, hôm nay là ngày vui, không trách cục cưng." Hắn cười cười rồi vươn tay ôm em vào lòng mình, dịu dàng ve vuốt. Hắn bảo, "Em có thật sự sẵn sàng chưa? Nếu em chưa chuẩn bị tâm lí, thế thì cũng không sao, chúng ta để sang ngày khác."
"Em... em cũng muốn... phu quân... nhẹ tay nha..."Thiên Việt có khờ đến đâu, cũng không khờ đến mức không biết hắn đang nói đến chuyện gì. Dù em nghe mọi người miêu tả lúc hành sự sẽ rất đau, nhưng mọi người cũng bảo với em rằng, miễn là phu quân em thương em thực, thì chỉ đau một xíu, rồi sẽ sung sướng thôi. Mà phu thê vào đêm tân hôn thì nên cùng hoà quyện vào nhau, có như thế thì phu quân của em mới thấy thích em lâu dài được. Em không muốn từ chối hắn vì em không muốn thấy hắn không vui, cũng không muốn hắn bỏ rơi mình.
Vi Hạo nhận được đáp án của em, nhưng không phải hắn hoàn toàn không biết em đang nghĩ gì. Hắn theo lệ thường bế em về giường, để em ngồi trên đùi mình, ôn hoà bảo, "Bé ngoan, làm chuyện vợ chồng với nhau là để cả hai cùng vui vẻ, cùng sung sướng và tận hưởng lạc thú nhân gian. Ta sẽ không vì em từ chối nó mà cho rằng em không yêu ta, cũng sẽ không vì thế mà bỏ mặc em không quản. Nếu em không sẵn sàng, cứ nói thẳng với ta, không sao hết."
Em nhìn ngài ấy, hiểu được nỗi khổ tâm mà ngài ấy dành cho em, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và sung sướng cùng cực lan toả đến từng ngóc ngách trong trái tim mình. Vi Hạo luôn thương yêu em thế mà, chẳng có lí nào mà em lại không nguyện dâng hiến mình cho hắn cả.
"Em muốn người mà, là thật lòng đó." Em bám lấy cổ hắn, nói xong thì ngại ngùng vùi mặt vào hõm vai hắn, xuôi theo từng động tác của hắn để hắn tháo bỏ lớp xiêm y ngày cưới trên người em. Em là của hắn. Đó là sự thật.
Hắn nhìn em bằng một cái nhìn nghiền ngẫm đăm chiêu, chỉ một lát thôi, rồi thì thầm vào vai em, "Hôm nay, cục cưng của Vi Hạo ta, thật đẹp. Trăng sáng ngày rằm, cũng không đẹp bằng em đâu." Lời tán tỉnh ngọt lịm làm gò má Thiên Việt đỏ dần lên, em như say dần trong vòng tay hắn.
"Ngoan nhé, ngoan nhé." Tiếng hắn êm dịu bên tai em, mấy ngón tay của hắn luồn dần một ống nhựa trong suốt vào bên trong nhục huyệt nóng ấm, đưa một dòng nước ấm áp vào bên trong cơ thể em. Hai bàn tay em siết chặt lấy vai hắn, riết chặt lại, bụng em căng lên đau nhức. Em không nói được, nên Vi Hạo cũng rất quan tâm đến những biểu cảm nhỏ nhặt trên khuôn mặt em. Mười năm trước, hắn từng làm em sợ một lần. Bây giờ, hắn không muốn chuyện đó lặp lại nữa.
"Đau lắm sao? Có muốn phu quân rút ra không?" Hắn hôn lên khoé mắt của em để vỗ về, nâng niu em trong tình yêu và sự dịu dàng của mình. Thiên Việt nhắm chặt mắt lại, cảm nhận sự khuấy đảo đến cuồng loạn của dòng nước ấm trong bụng em, đau đến mức em phải bật khóc nức nở. Em quẫy đạp, em nhăn nhó đến mức cả người đều co rúm lại, em đã sớm muốn bỏ cuộc rồi. Nhưng khi em nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Vi Hạo, cảm nhận được đôi bàn tay to lớn ấm áp của hắn đang xoa nhẹ lên mi mắt của em, em lại có thêm chút ý chí. Em muốn hắn... em muốn mà...
Hắn nhận được cái lắc đầu từ chối của em, trái tim hắn hân hoan trong niềm hạnh phúc và hồi hộp. Hắn cũng muốn em...
Ôm chặt em.
Chiếm lấy em.
Sau độ nửa nén nhang, hắn rút ống nhựa từ trong người em ra, dùng tay mình nhẹ nhàng ấn bụng em, giúp em đẩy hết toàn bộ số nước bẩn trong bụng ra ngoài. Em thở hồng hộc, mặt đỏ lựng vì ngại ngùng và xấu hổ khi hắn luồn tay xuống dưới và tách chân em ra hai bên, hệt như ôm một đứa trẻ khi đi tiểu. Hắn vừa ấn tay xuống bụng, vừa ôm chặt em từ phía sau, môi thì không ngừng hôn lên vành tai em ve vuốt, "Phu quân ở đây, tựa vào ta này, không cần sợ. Em bé của ta là đẹp nhất."
Em hít sâu một hơi, rồi từ từ thả lỏng người, tựa thật sát vào người hắn, chầm chậm đem bản thân mình phó mặc hết cho hắn. Có lẽ là em hơi thụ động và phản ứng của em quá mức nhàm chán, nhưng chính em cũng cảm nhận được vật dưới thân của hắn càng lúc càng cứng hơn, nóng hơn. Thì ra cũng đâu phải mình em khát khao đối phương, cả phu quân của em cũng thế mà.
Lặp đi lặp lại vài lần như thế, nước từ trong người em chảy ra cũng trong vắt như mới, thì em đã mềm nhũn cả người. "Phu quân ơi...", em tựa cả người lên người hắn, nỉ non như một chú mèo nhỏ đang gọi chủ. Em không phát âm được từ nào, chỉ nghe được vài tiếng ưm, a khe khẽ, cũng đủ để khiến hắn nóng cả người. Hắn ôm em chặt hơn một chút, chậm rãi bế em về giường, trìu mến đáp lại, "Ừ, ta đây." Em cười, má em đỏ như hạch đào.
Em được hắn đặt nằm trên giường, cả cơ thể đỏ ửng lên như màu của rèm sa phủ ở hai phía bên giường. Làn da trắng tựa lớp bột ngọc trai mài nhẵn, càng thêm nổi bật và lung linh khi được đặt trên chiếc đệm đỏ rực của ngày hạnh phúc và thăng hoa. Suối tóc đen dài của em buông rơi thành từng dòng suối đen mượt, vuốt ve lên cả khuôn mặt đỏ ửng trong những giây phút ngại ngùng và đê mê của xúc cảm đang lả lướt trên từng thớ da thịt. Cái eo nhỏ nhắn và săn chắc như một con báo dẻo dai được người kia đỡ lấy, khẽ uốn cong theo một đường vòng cung bật tung khi đôi môi hắn chạm nhẹ lên cái đỉnh dục vọng cao nhất của một người đàn ông. Thiên Việt thở dốc từng cơn, vài ngón tay trắng bệch gấp gáp níu lấy ga giường đỏ thắm kia như muốn níu kéo lấy từng giây phút hạnh phúc này, kêu lên từng tiếng thoả mãn khi thanh kiếm của em bị người ta ngậm lấy, mài nhẵn và dần trở nên bóng loáng và toả sáng qua màn nước lấp lánh. Đôi bàn tay trắng muốt lại gầy gò của em lại dần che kín miệng, cố che giấu từng tiếng rên ẩn nhẫn thỏa mãn.
"Lấy tay ra nào, để ta nghe tiếng của em." Năm ngón tay của Vi Hạo đột ngột chụp lấy tay em, dịu dàng gỡ nó ra khỏi khuôn miệng cắn chặt. Đôi môi hắn cũng đỏ lên, ngậm lấy vành tai mẫn cảm và đỏ rực của em, thì thầm, "Tiếng kêu của em thật hay, kêu lớn lên một chút." Thiên Việt ngây thơ và không hiểu chuyện, chỉ biết ngơ ngốc làm theo những lời thì thầm của kẻ chỉ huy phía trên mình, ngứa ngáy vì những lời dụ dỗ mềm mỏng kia, miệng cậu bật thốt ra một tiếng ngâm nga cao giọng, như thể nó phát ra từ một nỗi kiềm nén đã từ rất lâu.
Ngón tay Vi Hạo từ từ vén ra hai ngọn núi tuyết trắng kia, như một người thám hiểm thận trọng đang đi vào một hang động lạ, bước chậm từng bước vào trong chiếc hang ấy, đi đến từng ngóc ngách nhỏ hẹp để tìm ra những món châu báu được cất giấu ở tận sâu trong. Chiếc hang nhỏ ấy ban đầu chật hẹp và khô khốc, nó cố gồng cứng từng lớp từng lớp phòng hộ chỉ để ngăn trở người thám hiểm đi vào bên trong, vì nó muốn che lấp đi những bí mật ẩn giấu bên trong. Chỉ là dù chiếc hang ấy có cố gắng đến đâu, thì kẻ đang mải mê thám hiểm kia còn kiên trì và lì đòn hơn cả. Người thám hiểm, ướt nhẹp vì nước, từ từ mở rộng cái lối vào chật hẹp ấy, từ từ đi sâu vào bên trong, từ từ lướt qua từng ngóc ngách, phá tan đi từng lớp phòng thủ kiên cố nhất. Rồi cuối cùng, mọi sự phòng thủ cũng đổ dần xuống, trở thành kẻ thua cuộc trước sự kiên nhẫn của người thám hiểm.
Vi Hạo hài lòng nhìn dũng đạo đã có thể dung chứa bốn ngón tay của mình kia, dịu dàng đặt môi mình xuống môi em, dỗ dành ôn nhu, "Ngoan nào, nghe lời ta, thả lỏng, ta sẽ không làm em bị thương." Sự dịu dàng đôi môi kia như vỗ yên tâm hồn đang chao đảo giữa những tầng mây của khoái cảm kia, em cố gắng hít thở thật sâu, nương theo từng ngón tay đang chuyển động kia mà thả lỏng chính mình.
Đến khi mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi, hắn khẽ thì thầm bên tai em, "Cục cưng, phu quân có thể đi vào không? Em đã thật sự sẵn sàng chưa? Nếu em không sẵn lòng, nói với ta, chúng ta làm đến đây thôi." Thiên Việt cảm nhận được hơi thở của em đã sớm trở nên nặng nề, từng hơi thở trở nên cuồng loạn và gấp gáp, đôi mắt thường ngày vốn bình thản trước mọi sự bây giờ lại như nổi lên từng đợt sóng, hệt như một con quái vật đã sắp trên bờ vực phá toang cái lồng sắt giam giữ nó. Em thấy người mình run lên vì sợ hãi, nhưng cũng phấn khích trước ánh nhìn độc chiếm và mê loạn ki của hắn, em muốn người này! Rất muốn! Em điên lên mất!
Em dùng tay mình vòng lấy cổ hắn, trúc trắc hôn lên má hắn một cái, rồi buông thõng hai tay, gấp gáp bảo, "Nhanh... nhanh đi mà..."
"Mở chân ra, hôm nay ta sẽ biến em thành người của ta." Hắn đưa tay lên, liếm thứ dịch thể chảy ra từ trong cơ thể em, ánh mắt cũng trở nên lẳng lơ quyến rũ, lại tràn ngập bá khí cường đại, buộc người khác phải phục tùng, và thuận theo. Người Thiên Việt nóng ran. Em khao khát hắn.
Làm ơn, biến em thành người của ngài đi!
Hàm răng trắng sứ của hắn đột ngột cắn mạnh xuống cổ em, chậm rãi day day vài cái để tạo nên dấu ấn của mình trên cơ thể kia, hệt như một mãnh thú đang đánh dấu chủ quyền của phần lãnh thổ thuộc về mình. Thiên Việt rít lên một tiếng, tiếng rít khe khẽ lại ngắt quãng nhưng dường như hàm chứa bao sức bật của một khuôn miệng đã lâu không thể cất lên tiếng nói nào.
Sống lưng vừa cong lên, rồi lại hạ xuống và rồi lại một lần nữa uốn cong và giật nảy khi chiếc chìa khoá được tra vào cái ổ dành riêng cho nó. Đôi chân thon dài của Thiên Việt dang rộng, bờ môi đỏ mọng có chút sưng vì những lần hôn môi cuồng dã từ người phía trên. Vi Hạo đưa vào rất chậm rãi, từng chút một từng chút một, như muốn dịu dàng nâng niu người đang oằn mình từng cơn dưới thân mình.
Hòm rương châu báu của riêng hắn, rốt cuộc cũng đã bật mở ra trước sự dịu dàng dỗ dành, dâng hiến toàn bộ những của ngon vật lạ mà nó từng tích luỹ sau từng ấy năm cho người mà nó chờ đợi. Hai cánh tay của Vi Hạo khẽ ve vuốt lên mái tóc bết dính vào trán em vì những giọt mồ hôi, nựng nịu đôi má đỏ hây sau những cú va chạm có đôi phần mãnh liệt của hắn.
Cũng đã lâu lắm rồi, hắn mới có thể cùng em ái ân đến tận bước này, quyện chặt với nhau đến thế. Nhìn Thiên Việt mê man trong từng cú thúc hông của mình, Vi Hạo không khỏi nhớ đến hình ảnh em năm xưa.
Cái khoảnh khắc mà lần đầu tiên đôi chân ấy mở ra đón chào hắn, nhưng lần đó đổi lại sự khắc khoải chờ mong của em chỉ là sự thô bạo từ hắn. Đó là một sai lầm mà đến tận bây giờ, đôi mắt ngập nước và sự vụn vỡ ấy còn hằn sâu trong trái tim hắn. Lần đầu tiên của em, lại ngập tràn đau đớn. Cái thuở niên thiếu ngày ấy, đã có một cậu trai, vì yêu say đắm một người mà đã tự nguyện chấp nhận mọi đớn đau, oằn mình dưới thân kẻ đó. Mà cái người được yêu ấy, lại nỡ lòng làm đau kẻ yêu mình.
Thế nên lần này, nếu ông trời để em có một lần đầu tiên khác, hắn nguyện đem tất thảy sự dịu dàng và sung sướng lại cho em. Đây không phải là khổ tận cam lai, lại càng không phải là sự áy náy. Đây chỉ là những gì em đáng nhận được. Vì hắn yêu em, hắn nguyện dùng hết sức mọn của mình để trân trọng em từng chút một.
Em là em bé của hắn mà. Hắn phải nâng niu em chứ.
Vì thế nên thay vì sự thúc hông dồn dập, hắn cứ nhẹ nhàng di chuyển, nhẹ nhàng đi vào từng chút một cho đến khi đã đi vào toàn bộ.
"Ôm lấy ta." Những mệnh lệnh ngắn gọn được đưa ra, nhưng nó lại không hề lạnh lùng mà hoá thành bến đỗ an toàn, để cho Thiên Việt có thể cảm nhận được người thương đang kề sát da thịt với em, để em thấy yên lòng trước những khoái cảm kì lạ mà trước nay chưa hề cảm nhận được.
Hắn chậm rãi di chuyển trong dũng huyệt của em, mơn trớn lên từng ngóc ngách nhỏ hẹp trong cái dũng đạo vốn cũng nhỏ hẹp nốt, không hề vội vàng. Cuồng dã đấy, nhưng rất dịu dàng. Em ôm chặt lấy vai hắn, tận hưởng sự chiếm đoạt của hắn, tự thả mình chìm nổi theo từng cảm xúc mà hắn mang lại.
Hắn cứ bình tĩnh va chạm, tiến vào sâu trong em, cho đến khi hắn tìm thấy được món bảo vật quý nhất được chôn giấu thật kĩ trong cơ thể em, cảm nhận được cái giật nảy mạnh nhất trong suốt cuộc rong ruổi từ nãy. Vi Hạo cười, dùng tay mình vuốt ve môi em, hỏi khẽ, "Bé ngoan, ta làm mạnh hơn nhé?"
Em nhìn hắn, rồi lại cảm nhận được sự thiếu hụt và chưa thoả mãn của chính mình, nhu thuận gật đầu. Em vùi mặt sâu hơn vào cổ hắn, để mặc hắn cuồng nhiệt xâm chiếm lấy em.
Từng cú thúc hông trở nên mạnh bạo hơn hẳn, âm thanh va chạm của da thịt vang vọng rất lớn, vang hẳn ra khỏi lớp cửa kia, khiến những người chờ hầu sẵn bên ngoài đều ngại ngùng cúi đầu.
Hắn nâng hai chân em lên đặt lên vai hắn, liếm dọc theo vùng đùi trong của em như một con hổ đang liếm láp con mồi của mình. Đột ngột, hắn cắn mạnh một cái xuống đùi em, tạo ra một vết răng sâu hoắm, sưng đỏ cả lên. Em bị hắn làm đau, tủi thân bật khóc lớn, dương vật lại sung mãn giật lên. Em bị hắn bắt nạt là thế, vậy mà đôi tay em lại vươn về phía hắn, khát cầu một cái ôm.
Vi Hạo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt nước của mình sang một bên, rồi chồm người về phía trước, ôm lấy em, hôn nhẹ, "Em bé ngoan, phu quân thương em nào."
"Ôm em... đừng buông em ra mà..." Em thút thít nói chuyện, cố gắng diễn đạt sao cho tròn vành nhất khi em không thể nói được. Nhưng em biết hắn hiểu, hắn luôn hiểu em mà.
"Ừ, phu quân ôm, phu quân ôm em bé nhé." Đôi tay hắn luồn dần xuống lưng em, nâng người em ngồi thẳng dậy trên đùi mình. Hắn tách hai chân em rộng ra hai bên, để em ngồi quỳ trên giường. Cự vật của hắn vì thế mà cũng tiến vào sâu hơn, sâu đến mức em khóc nấc lên.Mấy ngón tay của em bám víu vào hắn, bám chặt vào rồi cào thành từng đường đỏ au trên vai Vi Hạo.
Hắn làm em thấy đê mê, đê mê trong cơn đau xa lạ. Em nức nở khóc lóc, nhưng nhục huyệt của em cũng siết chặt lại hơn, quyến luyến không để cho hắn rời đi. Hắn đâm càng lúc càng mạnh, khoái cảm tràn đầy nơi bụng dưới khiến hắn không nghĩ đến chuyện kiềm chế chính mình như lúc trước. Hắn siết chặt lấy em, phần thân dưới không ngừng va đập thật mạnh.
Môi em và môi hắn chạm nhẹ vào nhau, rồi dần dần lưỡi của em và hắn cuốn chặt lấy nhau, tiếng nước lép nhép không ngừng vang lên bên tai. Một dòng nước trượt dần ra khỏi khoang miệng em, chảy dọc xuống cổ, rồi trượt xuống cằm, nhiễu vài giọt lên cơ ngực đang ưỡn dần lên của em.
Vi Hạo ham muốn em đến mức mắt hắn cũng đỏ ngầu, động tác thô bạo và cuồng dã đến mức tay em không còn đủ sức bám lấy hắn nữa. Hắn nhếch môi, cái nhếch môi thoả mãn của một dã thú khi đã chiếm đoạt được con mồi của mình.
Một lần nữa, hắn đẩy em nằm ngửa lên giường, chống tay sang hai bên đầu của em, không ngừng tiến tới, va chạm liên hồi vào điểm cực khoái ẩn sâu bên trong cơ thể em. Em ưỡn cong cái eo ong của mình, hai chân trắng nõn vươn dài ra cuộn chặt lấy eo hắn, siết thật chặt lại. Cánh tay thon dài của em vươn lên, ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn biết em cần gì mà, nên hắn cũng rất dịu dàng hôn lên môi em, mút lên cổ em, cắn lên xương quai xanh của em như một cách đánh dấu đầy cuồng loạn, đầy hoang dại và chiếm hữu.
Của hắn! Người này là của hắn!
Khi hoa tâm của em bị hắn mài nghiền đến mức gần như là tê dại, một cỗ khoái cảm đã tích lũy vừa đủ để khiến em phải giải phóng ra ngoài. Lưng em uốn cong lên, khi mà hắn ghì chặt lấy em, giải phóng toàn bộ tinh hoa của mình vào cơ thể em. Dòng suối ấm nóng đó đập mạnh lên hoa tâm của em, em bật ra một tiếng kêu rên rất dài, ưỡn người lên rồi cũng phóng thích theo hắn.
Em mệt đến lả người, cả người trôi bồng bềnh trong miền khoái cảm. Em chưa bao giờ cảm thấy trong người mệt mỏi như lúc này, nhưng em vẫn còn ham muốn. Em muốn một chút nữa... Có thể không nhỉ?
"Một lần nữa, được không em?" Vật chôn trong cơ thể em đã một lần nữa rục rịch đứng dậy. Những năm tháng trước, hắn chưa bao giờ hỏi ý kiến của em, nhưng ngày hôm nay, hắn đã làm thế. Nếu em có thể hiểu được, em sẽ hiểu được hắn trân trọng em nhiều đến mức nào.
Lắng nghe được lời cầu hoan của hắn, em thẹn thùng gật đầu đáp ứng, cùng hùa theo hắn tiến vào một cuộc săn đuổi khoái cảm mới với đầy những xúc cảm mê man.
Một lần đắm say nữa, cả người em đều mệt đến mức không muốn nhấc tay lên. Em nhìn hắn đã hoàn thành lần rong ruổi cuối trong cơ thể của em, nhìn hắn đang cắn lên đầu vai em như muốn nuốt hẳn em vào trong bụng, rơm rớm nước mắt. Hắn cắn một hồi thì ngước lên nhìn em, ve vuốt tóc mai phũ loà xoà trước trán em, ôn nhu hỏi, "Em bé muốn ngừng sao?"
Em mệt rồi, em muốn ngủ. Em không nhớ gì về những mệnh lệnh phải phục tùng lúc trước, nhu thuận gật đầu. Hắn cười, hôn lên khoé môi em, dỗ dành bảo, "Được rồi, em bé mệt rồi đúng không? Chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Hắn còn muốn nữa đấy... nhưng thôi, em bé nhà hắn mệt lắm rồi. Trước đây hắn luôn không để ý những chuyện này, nhưng bây giờ, hắn thật tâm không đành nữa. Hắn thương em quá mà, thương thật là thương.
Vi Hạo bế bổng em nhỏ của mình lên, bước vào bồn nước ấm vốn luôn được đun liu riu ở một bên, cẩn thận tắm rửa làn da mềm mịn trắng nõn đã hiển hiện lên không ít vết xanh tím- vốn là những ấn kí mà hắn tự mình đánh dấu lên người em, đáy lòng hắn trào lên sự ấm áp và yên tâm khôn cùng. Hắn nhẹ hôn lên đôi bầu má tròn tròn của em, vuốt ve mái tóc của em, nựng nịu hỏi, "Em bé có đau lắm không?"
Em lắc đầu, mắt díu lại với nhau, rồi ngước lên nhìn hắn, "Phu quân... em bé buồn ngủ..."
"Em bé ngủ đi, lát phu quân đưa em về giường. Ngoan, tựa vào người ta này." Hắn vừa kịp dứt câu, nhìn xuống thì đã thấy em ngủ say mất rồi. Đôi môi em vẫn còn sưng đỏ, trên hàng mi vẫn còn vương vài giọt lệ. Khi trước, rất hiếm khi em cùng hắn làm xong mà vẫn còn có thể tỉnh táo được mà nũng nịu thế này, mà hầu hết lí do, đều là vì hắn không biết dừng đúng lúc. Nghĩ lại, chắc hẳn em đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Khi hắn luồn tay xuống chạm vào hậu huyệt của em để làm sạch, em khẽ cựa quậy đôi chút, rồi lại nương theo cái ôm của hắn mà ngủ ngoan.
Hắn lau rửa cho em xong xuôi, thì bọc em trong chiếc khăn bông dày rồi đưa em về giường nằm. Hắn cẩn thận mặc đồ ấm áp cho em, giúp em mang vào đôi vớ trắng bằng lụa mà hắn vừa cho người may xong, đắp chăn lên cho em rồi ngồi sang một bên giúp em lau khô mái tóc còn ẩm ướt. Hắn biết là, ngày mai thế nào em cũng bị ốm thôi. Lần đầu tiên mà.
Khi mái tóc của em đã khô rồi, hắn mới nằm xuống và kéo em vào lòng mình. Hắn lẳng lặng nhìn em, quan sát em như muốn khắc ghi từng đường nét ấy vào trong tim mình. Bé con đẹp, và đáng trân trọng quá đỗi.
Người sắp lìa đời, thường hay nghĩ vẩn vơ. Hắn cũng vậy. Hắn bắt đầu nghĩ vẩn vơ, về chuyện của em và hắn.
Em cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ càng lúc càng say. Em quấn hơi hắn mà, hắn biết cả.
Thật ra trong suốt cuộc đời mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là một người chung thuỷ hay đứng đắn. Người hầu trên giường hắn thay đổi gần như hằng đêm, với đủ loại giới tính và cả vóc dáng. Chỉ đến khi hắn gặp được em, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, hắn thấy chồn chân mỏi gối.
Em không phải người đẹp nhất trong đám nam sủng mà hắn nuôi. Luận nhan sắc, em chỉ xếp hàng thứ ba thứ tư. Luận sự ôn hoà nhu thuận, em có lẽ càng thua kém hơn những kẻ vốn đã quen chuyện hầu hạ nam nhân. Luận tư chất học vấn, em không thể bằng Ảnh Tử và Sử Quân. Luận chuyện khéo ăn khéo nói, em lại càng chẳng thể so với Lâm Uyên. Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại bị thu hút bởi em. Giả chăng là vì năm đó, khi hắn đang một mình luyện kiếm giữa trời tuyết, em là đứa nhỏ duy nhất chạy lại gần hắn, ôm chân hắn hỏi, "Ngài là người đã cứu em phải không?" Hoặc có thể là vì năm đó, em là đứa trẻ đầu tiên nhìn chằm chằm vào hắn, nói với hắn là, "Em muốn ăn cháo ngài nấu." Nhưng chung quy lại, hắn biết mình sa vào lưới tình với em, kể từ khi hắn làm em tổn thương trên giường sau trận cuồng hoan không thấy điểm dừng, em vẫn mỉm cười, chân thành nói với hắn, "Ngài vẫn sẽ tìm đến em chứ?" Vì lúc đó em biết, hắn chưa từng chạm vào nam sủng nào quá một lần. Và cũng bởi vì, không ai muốn chịu đựng hắn thêm một lần nào nữa.
Nếu hỏi hắn, suốt mười năm bên nhau, hắn có từng thấy chán em chưa? Có bao giờ hắn muốn bỏ rơi em chưa? Thì câu trả lời là có.
Con người chung quy vẫn là con người, ai cũng thích và muốn tìm kiếm những điều mới lạ. Dù kẻ đó có ưa thích sự bình lặng không thay đổi đến đâu, thì tận trong thâm tâm, người ta vẫn mong có một chuyện gì đó mới mẻ hơn đến và khuấy động cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày. Mà em ở cạnh hắn, trở thành Tướng quân hắn tin tưởng nhất, cũng trở thành nam sủng được hắn quý trọng nhất, do chính hắn dạy dỗ nên. Em muốn làm gì, em sẽ làm gì, em sẽ phản ứng thế nào với từng hành động của hắn, em sẽ khóc thế nào, em sẽ than đau ra là làm sao. Hay, em nhíu mày như thế nào khi đang nghiền ngẫm sách vở, nhíu mày như thế nào là không hài lòng. Hắn đều rõ cả. Hắn thậm chí còn có thể lắng nghe cả âm lượng của em, để đoán được em đang đau đớn, hay là sung sướng. Hắn biết, hắn thông thuộc hết mọi thứ về em. Tất cả.
Mà chung quy khi đã thông thuộc cả, người ta sẽ thấy nhàm chán. Em bé rất khờ, hắn chỉ dạy thế nào, em chỉ dám làm như thế, một phân cũng không dám làm sai, nửa bước cũng không dám bước lệch. Còn hắn, hắn là Thất châu Thân vương, xung quanh hắn có biết bao của ngon vật lạ, bao ong bướm dập dìu không kể xiết, vừa thú vị, vừa to gan. Bọn họ trái ngược hoàn toàn với em, đủ mê hoặc, đủ cuốn hút. Hoặc có đôi khi, hắn nhìn người ta đi bên đường, thấy họ có con cái, đứa trẻ vừa giống cha lại vừa giống mẹ. Hắn vì thế, cũng muốn có một gia đình. Nhưng Thiên Việt, mãi mãi không bao giờ sinh con đẻ cái được. Sự nhàm chán, sự buồn rầu, sự thèm khát, đã có lúc làm hắn bỏ bê Thiên Việt. Hắn biết, lúc đó là lỗi của hắn.
Có một dạo, hắn được Phụ hoàng triệu tập vào cung, hỏi hắn có muốn lấy Công chúa láng giềng không. Nàng ấy ngồi đối diện bàn hắn, đôi mắt phượng xinh đẹp trong veo, đôi má lúm đồng tiền, âm thanh trong trẻo như chuông ngân. Cổ tay nàng ấy nhỏ nhắn và duyên dáng, lúng liếng nhìn hắn đưa tình. Em bé của hắn lúc đó ngồi quỳ bên cạnh hắn hầu hạ. Cổ tay em, cổ tay của một chiến tướng, của một người đàn ông, to cực kì. Giọng em trầm lắng và nặng nề, đôi mắt em sáng như chim ưng, lại không có nét lúng liếng. Hắn thừa nhận, sự nhàm chán, cái ham muốn tìm kiếm thú vui, làm hắn hoà vào cuộc nói chuyện với Công chúa, quên luôn cả em. Em ngồi lặng lẽ bên cạnh, đầu ngẩng cao, không nói một lời nào.
Sau hôm đó, hắn lạnh nhạt với em đi đôi phần. Còn em, vẫn ngoan ngoãn như trước, vẫn tận tuỵ như trước. Hắn còn ngỡ là em không buồn, cũng không ghen. Cho đến một hôm, em ngất xỉu ngay trong quân doanh. Thái y bảo, em bị suy nhược cơ thể do ăn uống không đầy đủ, ngủ không đủ giấc. Hắn ngỡ ngàng, em bị như thế lúc nào, sao hắn chẳng biết gì?
Đột nhiên, trong chính lúc đang mê man ấy, em khóc, khóc ngay cả trong giấc mơ. Em liên tục gọi Vương gia, liên tục gọi hắn, liên tục van nài hắn đừng bỏ em lại, hèn mọn nói rằng em yêu hắn. Giọng em run rẩy, nước mắt cứ trào ra liên tục, mặc kệ hắn có an ủi đến mức nào. Lúc đó hắn mới hiểu, em đau khổ đến mức phải khóc trong cả giấc mơ. Hắn ôm em trong lòng suốt một đêm. Lúc ấy hắn mới nhận ra, em đã ốm đi rất nhiều.
Vào lúc ấy, khi mùi hương thanh thoát từ em tràn ngập khắp khoang mũi mình, hắn mới nhận ra em quan trọng với hắn đến nhường nào.
Con người ấy mà, đôi lúc sẽ ham mê cái lạ, chìm đắm vào những thứ xa hoa phù phiếm, mà quên đi những điều gụi gần, những điều ấm áp mà mình may mắn lắm mới có được. Sự phù phiếm xa hoa, cái mới mẻ kì lạ, thật ra rất dễ tìm thấy. Nhưng những thứ ấm áp dịu dàng, lại bình yên cho ta nương tựa, thật ra mới là điều hiếm thấy nhất trên nhân gian. Một ngàn cân cái đẹp, chẳng sánh nỗi một lạng tấm chân tình. Huống chi, chân tình mà em trao cho hắn, chẳng phải một lạng, mà sâu còn hơn trời bể. Chỉ là chúng ta, có may mắn nhận ra những chuyện đó hay không mà thôi.
Vẫn còn may cho hắn, hắn nhận ra kịp lúc. Hôm sau, hắn thẳng thắn từ chối hôn ước với Công chúa, quay về Vương phủ của mình. Hắn bước vào phòng em, nhìn em vơ vội bức tranh nguệch ngoạc đang vẽ hắn của em giấu vào ngăn tủ. Hắn nhớ khi ấy hắn đã hỏi em, "Thiên Việt, Vương gia của em, nhớ em rồi." Hắn vẫn còn nhớ khi ấy em đã khóc rất nhiều, khóc đến lả đi trong lòng hắn.
Cũng tại vì những kí ức như thế, mà trong lòng em, vẫn luôn không tự tin vào tình cảm hắn dành cho em. Một lần tổn thương khắc sâu vào trong xương tuỷ. Bởi thế, sau này bất luận có làm bao nhiêu việc, thậm chí từ bỏ cả ngôi Đông cung vì em, hắn cũng chưa bao giờ oán than. Vì ngay từ đầu, người có lỗi, là hắn.
Lúc này đây, sau một đêm động phòng hoa chúc, hắn mới nhận ra, suốt mười mấy năm qua, hắn đã có lỗi với em đến nhường nào. Em không tự tin vào mình, đều là lỗi của hắn cả thôi. Vốn dĩ, chẳng có điều gì là tự nhiên cả.
Thật may là, dù hắn là một kẻ tệ hại đến đâu, em vẫn luôn yêu hắn, đợi hắn, và trao đi cho hắn tất cả tấm chân tình dịu dàng mà em có được.
Hắn phải may mắn đến nhường nào, mới gặp được một người như em?
Em bé của hắn, luôn rất ngoan mà.
Thế nên bây giờ, khi ông trời cho hắn một cơ hội để bù đắp lại từ đầu cho em, hắn sẽ không tiếc bất kì cơ hội nào để giãi bày tình yêu của mình cho em thấy.
Vì hắn yêu em.
Và vì em bé của hắn, luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp ấy.
Em lớn thật.
Nhưng với hắn, em vẫn luôn là em bé đấy thôi.
Vì em bé rất mỏng manh.
Vì em bé luôn cần được nâng niu.
Và vì em bé luôn cần được vỗ về.
Mà Vi Hạo hắn, cả đời này, đến tận hơi thở cuối cùng, vẫn muốn nâng niu em.
Như một em bé.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*GÓC TÂM SỰ: nếu được, tui thật sự mong mọi người hãy đọc những dòng này, vì tui muốn trải lòng một xíu, sau một chặng đường dài đã qua. Ngày này năm trước, 23/03/2020, tui gõ những dòng "Á Tử Ca" đầu tiên. Bây giờ đã hơn một năm rồi, thật không ngờ mình đã kiên trì được đến vậy. Thành thật cảm ơn mọi người, vì đã ở đây, với tui. Mọi người đã động viên tui rất nhiều nhờ những lượt đọc, cái like, bình luận đó ^^ Thật hi vọng sẽ tiếp tục được đồng hàng với mọi người lâu hơn nữa. Cảm ơn vì đã đến❤️ Tui yêu tất cả mọi người, rất nhiều❤️
Như sự mong đợi của mọi người, chương này có H. Nhưng H lần này khác so với những lần trước, tui đã cố công viết nên một đoạn H thật êm ái và nhẹ nhàng chứ không còn thô tục hay tả quá kĩ như những lần trước nữa. Là vì tui muốn cho mọi người thấy, Vi Hạo thật sự thay đổi rồi. Vì Thiên Việt mà thay đổi, vì tất cả những thương tổn mà em phải chịu, Vi Hạo thay đổi. Mọi người nhận ra sự thay đổi của Vi Hạo mà, phải không?
Tui biết là khi đọc đến đoạn sau của chương này, tui biết sẽ khiến các bạn thất vọng về Vi Hạo, có thể ít, nhưng cũng có thể rất nhiều. Vì trước đó, trong mắt mọi người, hẳn là Vi Hạo là một chàng trai quá tuyệt vời. Không bàn về mặt khác, sự chung tình và dịu dàng mà Vi Hạo dành cho Thiên Việt, tui tin là nó đủ hoàn hảo trong mắt mọi người rồi. Nhưng mà, thật ra trên đời này, làm gì có ai hoàn hảo đâu?
Vi Hạo cũng là con người, hắn không chỉ biết mệt, không chỉ biết đau, không chỉ ham mê dục vọng, mà hắn cũng từng làm tổn thương người mà hắn yêu thương. Con người ai cũng phải sai, và Vi Hạo cũng thế. Tâm lí khát khao cái mới, ham thích của lạ là chuyện thường thấy ở con người. Chỉ khác nhau ở chỗ, chúng ta có biết kiềm chế hay không, và có kịp nhận ra điều gì mới là quý giá nhất hay không.
Rất may, Vi Hạo nhận ra kịp thời, trước khi cái sai của hắn không thể cứu vãn được, ông trời vẫn muốn cho hắn cơ hội.
Nhưng mà, dẫu ra sao đi nữa, Vi Hạo yêu Thiên Việt là thật, Vi Hạo trân trọng Thiên Việt cũng là thật. Tình yêu của Vi Hạo dành cho Thiên Việt xuất phát điểm từ sự chân thành, cũng là vì áy náy. Nhưng đến tận giây phút này, tình yêu mà hắn trao cho Thiên Việt của hắn, chỉ đơn giản là yêu thương, nâng niu và chiều chuộng, chứ không phải vì có lỗi, không phải vì muốn chuộc tội. Mọi người biết đấy, Vi Hạo máu lạnh mà, nếu hắn không yêu người kia thật lòng, dù người đó có khóc trăm lần, vạn lần thì cũng chẳng ăn thua đâu.
Tui viết ra những dòng này, cũng chỉ hi vọng mọi người hãy luôn biết trân quý những điều ở bên cạnh mình, thân thuộc và gần gũi mới là điều quý giá nhất. Mới mẻ hay hào nhoáng, rốt cuộc cũng sẽ cũ và tối đi mà thôi. Không phải ai cũng được như Vi Hạo, gặp được một Thiên Việt dịu dàng và si mê nhường ấy, rộng lượng nhường ấy, và có thêm cơ hội nữa đâu. Vi Hạo đã nói rất nhiều lần từ "may" để nhắc về việc hắn vẫn còn có thể ở cạnh Thiên Việt, chỉ là vì hắn "may mắn" hơn người mà thôi. Nhưng cuộc sống chẳng mấy khi may như vậy đâu, nên mọi người hãy nhớ nhé, trân trọng và yêu thương người bên cạnh mới là điều nên làm.
Cũng một lần nữa, tui muốn nói với mọi người rằng, Thiên Việt không tài giỏi hơn ai cả. Tất cả sự tài năng của Thiên Việt hôm nay, là vì em ấy đã rất rất cố gắng.
Mọi người đọc truyện, cũng sẽ dễ thấy so với cách Vi Hạo thể hiện tình yêu, tình yêu của Thiên Việt lép vế hơn. Và vài người, đôi lúc sẽ khựng lại đôi chút để tự hỏi, Thiên Việt đã làm gì, mới khiến Vi Hạo yêu em đến thế?
Thì câu trả lời là, em chân thành. Vì em đã yêu rất chân thành. Chỉ thế mà thôi.
Sự chân thành của em, là tất cả những gì một người như Vi Hạo cần.
Em được yêu, chỉ vì em chân thành mà thôi. Em đã hết mình vì tình yêu, nên tất cả những gì em nhận được đều xứng đáng cả.
Cách thể hiện tình yêu của em và Vi Hạo khác nhau rất nhiều, nhưng điểm chung cuối cùng, họ luôn chân thành với đối phương. Là cả hai cùng chân thành.
Nói đến đây, mọi người hiểu những gì tui muốn gửi gắm rồi mà ha?
Chúc mọi người một ngày vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro