Gặp.
Lóng ngóng nghe người đời bàn tán chẳng bao câu đùa chuyện kể, lại vểnh tai nghe được truyền thuyết kì lạ về người con trai họ Trần đã gieo mình xuống nơi nguồn sông hôi thối nơi đây vì một người con trai chẳng ra gì...?
Chuyện là thế này...
- Bước chân khập khiễng lại còn ngập ngừng chầm chậm lê lết vào nơi sân lót đá ,phủ trên người lớp lá vàng vọt, mà lúc ấy lại chẳng hy vọng gì cho tới khi vào lớp 10B2 và cái lúc một con người cao gầy đâm sầm vào thân thể, nắm đấm vô tình đập vào xương sườn đau điếng mà lại chẳng ngờ cái đau đó thật ra không và mãi mãi chẳng nên diễn ra.
Người thiếu niên ấy ngước lên nhìn vào mắt, chẳng chăng là sắc tuyệt hảo ngỡ truyện tiên, người con trai ấy bình thường đến mức vô hình giữa đám đông, ngũ quan không sắc cũng hề nét lại tùy tiện đính thêm vài vết thâm mụn ngỡ tàn nhang rải rác nằm trên má nhưng lại tỏa ra một thứ mùi một chút cảm giác bất cần mà gần gũi đến lạ. Rồi cái lúc nhận ra mình đã nhìn người hơn 15 phút thì người chẳng thấy đâu mà biến mất dạng còn hình bóng ấy thì ở lại sâu sắc hề mờ nhạt đi mà đậm hơn đặc hơn trong tâm trí... Kì lạ.
Tiếng trống như khơi chiến trận vang lên ngỡ âm gầm thiên lôi, chọn đại một chỗ ngồi trống rồi lia mắt tìm... Người con trai ngồi bàn nơi cửa sổ gương mặt tươi tắn trò chuyện với bạn bè, một thứ ấn tượng chẳng cần màu sắc rực rỡ chẳng nhờ hào quang ôi bức, chẳng phải yêu mà là ấn tượng.
Một cái chạm nhẹ không đủ giật điện, người con gái với nét mặt tròn trịa mềm mại mỉm cười gượng. "Chào ông nha... Tui là Nguyễn Hồ Hồng Anh, chúng mình làm quen nha sau này giúp đỡ nhau!" - Lời nói rụt rè có chút chua chát nhè nhẹ.
"Ừm... Trần Gia Minh..." - Chẳng nhiệt tình lại chăng xa cách. Rồi lại nhẹ nhàng nghiêng đầu xong giật mình nhận ra bóng người đó đã biến mất... Chào cờ khai giảng sao quên.
Học sinh khối 10 xếp hàng hàng và trên những ngón non nớt ấy siết chặt lá cờ đỏ sao vàng, phấp phới bay bay ngỡ đi lính mà rảo bước đều đặn, chẳng mấy tiếng xì xào làm đinh tai nhức óc vì từ đầu cấp hai đã thuộc quen lâu giờ lại chẳng mấy tác động đến tâm hồn nặng nề không gợn sóng mà vừa hay trái tim đó chỉ đâm đâm chú ý đến bóng lưng nhịp nhàng nơi đầu hàng, từ bước đi đến phong thái đều tự tin một cách chẳng tả xiết dù bằng mặt âm hay lời chữ, nó không đẹp lại chẳng sáng hay lung linh huyền ảo mà vốn chả thu hút được ai ,chỉ có mỗi một người ý rõ... Trần Gia Minh.
Người chỉ lo nhìn mà chẳng biết mình bước đến xiêu vẹo xém vấp cả vào chân mà té sấp mặt còn bị người đời cười chê bèn mím môi mà nghiêm túc. Rồi cái lúc mà được ngồi xuống thì lòng lại nhẹ nhõm biết bao, nhìn vào bóng lưng khẽ cong mà chẳng bằng vầng trăng khuyết đang ríu rít bóc vỏ bánh chia nhau ăn hối hả chỉ sợ bị giáo viên chủ nhiệm kéo tai lên văn phòng... Cả đám ngỡ cô lập chàng trai ấy mà chẳng để ý, buộc người phải lên tiếng gọi lời quan tâm
"Tôi cũng muốn ăn..." - Giọng trầm ấm hơn thường lệ, làm đám học sinh đang lập đàn hốc bánh phải khựng lại liếc sang rồi một miếng bánh được đưa tới, người con trai chẳng gì đặc biệt mỉm cười rạng rỡ... Miếng bột khô cằn đưa tới môi, cậu vội cắn lấy kéo vào khoang miệng nhai chầm chậm có chút nghẹn...ngào.
Lại còn được bá cổ vào hội con trai, cũng vui... Từ cái ngày khai giảng chán chường lại mang tươi sáng của sự khởi đầu, Cậu đã và được ở cạnh người thiếu niên mang tên Chung Anh mọi lúc mọi nơi từ việc đi chơi, ăn uống và cả đi học... Ánh mắt lúc nào cũng có thể bắt gặp bóng lưng mảnh khảnh ấy và cả trái tim cũng có thể nhìn thấy...Nó lại còn bắt đầu đập, chẳng phải yếu do bệnh cũng chẳng nhanh hồi hộp mà là dồn dập dồn dập... Vì thích, vì mến hay vì yêu? Cậu cũng chả rõ mà cũng chả muốn biết. Chắc có lẽ là sợ bị từ chối, sợ bị ghét, sợ bị nhìn bằng thứ ánh mắt ghê tởm, khinh miệt trong cái thời đại người ta gọi cái thích đó là bê đê, là đồ nam không ra nam nữ không ra nữ, là thứ bẩn thỉu, tâm thần... Chẳng dám tả thêm, cũng chả dám nhận, chỉ dám nhìn.
Nhìn nơi đôi mắt híp lại khi mỉm cười, nơi đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên rồi tới gương mặt đỏ bừng sau tiết thể dục... Tất cả đều đẹp trong mắt kẻ si tình, còn tên điên thì gọi nó là quyến rũ, dụ hoặc đến chết người, làm xoắn lại con tim đang đập liên hồi như trong trận... Hôm ấy trời mưa tầm tã, cả hai chả đứa nào mang áo mưa đúng nhìn nhau đầy bất lực... Thế là.
Hai bóng hình cao gầy khoác trên mình bộ đồng phục trang trọng với chiếc áo trắng tinh giờ thấm đẫm vào da, quần đen giờ bó sát ôm chặt lấy đùi, hai con người ấy hiện lại cùng song hành nơi chiếc xe cà tàn mà đôi chân cứ thoăn thoắt lại lạng lách trong màn mưa tầm tã, âm u như chính tương lai...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro