Tiền kiếp: Phất ly 03

Warning nhỏ: Chương này có tình tiết phản công (trong vài dòng).

.

Không ai có thể biết trước diễn biến của mọi chuyện...

Sinh ra với mệnh vong triều là mong muốn của Mộc Tiêm Chi sao? Bị cầm tù là ý nguyện của y chăng? Hạ Hầu Chiêu chém đầu tiền hoàng hậu và lăng nhục cố công chúa là lệnh của hài tử ấy ư?

Mộc Thanh Diêu vốn là một người nhân từ.

Trong ba năm tương trợ y, Vệ Thương đã hoàn toàn nhận định điều này. Năm xưa Mộc Thanh Diêu từng sủng nịch Mộc Tiêm Chi hay cứu An Tư đều vì động lòng trắc ẩn, cảm thấy nên thì quan tâm. Rốt cuộc làm ơn lại bị báo oán nặng nề, con người đó đã luôn nhân từ cho đến từ phượng hoàng trên núi cao ngã xuống vực thẳm.

Mà điều kích thích phần tàn bạo của Mộc Thanh Diêu chính là những vết tích tra tấn trên thân thể An Tư.

Vệ Thương trải qua tháng ngày chinh chiến, học tập theo đại tướng quân đáng kính, thương cảm lê dân lầm than; dấy binh khởi nghĩa lật đổ kẻ cầm quyền bạo ngược, bảy phần vì Mộc Tiêm Chi, ba phần vì xã tắc.

Lẽ hiển nhiên. Thượng chính, hạ an. Thái bình thịnh thế thì hắn mới có thể cho Mộc Tiêm Chi cuộc sống ở quãng thời gian sau thật tốt đẹp được.

Chỉ là... không ngờ đến khoảnh khắc gặp lại, người bản thân luôn nhung nhớ lại dùng ánh mắt phẫn hận tột cùng nhìn mình. Lúc đó cả đôi tay đều bị mảnh sứ vỡ cắt chảy máu nhưng hài tử nhu thuận từng rất sợ đau ấy lại không ngừng tránh né hắn, đánh đuổi hắn, cự tuyệt hắn.

Bao nhiêu câu 'ngươi cút đi' hay 'đừng chạm vào ta' thực sự không khác gì những vết đao khoét vào ngực hắn, cắt ra từng lát da thịt đến khi trái tim đỏ hỏn bên trong rơi xuống và bị dẫm đạp cho nát nhừ.

Vết sẹo bên thái dương Vệ Thương là vào khi ấy bị mảnh sứ cào rách. Từ sau đó, hắn bắt đầu vô thức vuốt ngược tóc để giấu đi vết sẹo này.

Mộc Thanh Diêu trở về sau ba năm chỉ nhằm trả thù, thâm độc lợi dụng mối ân tình từng trao cho Vệ Thương mà đánh lừa hắn, đồng thời hủy hoại Mộc Tiêm Chi.

An Tư tường tận mọi sự lại lựa chọn yên lặng để truy cầu niềm tin của Mộc Thanh Diêu một lần nữa.

Ân tình và oán thù rối rắm xoắn vào nhau.

.

Trước khi tạ thế, An Tư hẹn gặp Vệ Thương để thú nhận về tình cảnh ngày đó.

Khi ấy y đã suy nhược lắm rồi, sinh khí mỏng manh, ngồi thẳng không nổi, ánh mắt cũng chẳng còn được minh mẫn như xưa, cơ hồ chỉ một cơn gió thoảng sẽ thổi tan biến người đi mất. Giữa sân Tĩnh các, y ngồi trên ghế tựa bên cạnh chiếc bàn đá bày sách cùng mực bút.

"Đau không?" Y hỏi.

Chỉ hai chữ mở lời, Vệ Thương đã nổi lên sát ý với y, nghĩ đến Mộc Tiêm Chi còn đang nằm trong tay Mộc Thanh Diêu mới đành nhẫn nhịn. Ánh mắt hắn như một con thú hoang đang tức giận.

"Mộc Tiêm Chi mang mệnh vong triều... vốn là khắc tinh đối với người thuộc hoàng tộc triều Mộc hay nói thẳng ra là - Mộc Thanh Diêu." Giọng của An Tư rất yếu. "Năm năm trước, đáng lẽ Mộc Thanh Diêu đã chết vì vết thương quá nặng khi bị Hạ Hầu Chiêu tập kích. Nhưng, y không chết."

Vệ Thương chế nhạo: "Điều đó thực sự rất đáng tiếc."

An Tư cũng không phật ý, đôi môi tái sắc tiếp tục: "Có thể coi là vậy đối với ngươi. Bởi vì nếu Mộc Thanh Diêu chết vào lúc đó, sẽ không có ai trút hận thù lên Mộc Tiêm Chi. Mà ngươi cũng sẽ không thành ra như thế này."

"Thay đổi mệnh cách của một người luôn luôn kéo theo sự thay đổi trong số mệnh của rất nhiều người khác. Mà người thay đổi cũng phải trả giá... Năm năm trước ta quay lưng với Mộc Thanh Diêu, đánh đổi sự tin tưởng của y để cải tử mệnh thành sinh, trả giá bằng tuổi thọ của ta."

Nhìn biểu tình vừa bất ngờ vừa kinh nghi của Vệ Thương, y nhẹ hẫng nói: "A Thương, ta chỉ còn sống được không quá một tháng nữa thôi. Dù cho ngươi có tin vào số mệnh hay thiên đạo không thì mọi sự vẫn diễn ra như một con thuyền bị dòng nước cuồn cuộn đẩy đưa tiến về thác."

"Hầu hết chúng ta đều không có mái chèo hoặc bất lực."

"Chỉ một dòng máu đủ sức lội ngược dòng nước. Nhưng bất kỳ hành động nào phạm vào mệnh cách đều khiến người mang dòng máu ấy phải trả giá đắt."

"... Con mắt hỏng và cái chân bị mất của Triều Tử Tinh" Vệ Thương nhíu mày hỏi, "là vì nghịch thiên cải mệnh?"

Triều Tử Tinh là tên thật của Thế Hiển quận chúa. Nàng ta vốn không thuộc hoàng thất, bởi vì tổ mẫu có công cực kỳ lớn trong việc phò tá thái tổ lập ra triều Mộc, nên dòng họ được nhập vào như một nhánh gia quyến của hoàng thất.

"Không chỉ vì nghịch thiên. Từ chuyện chủ mẫu tiết lộ mệnh cách của Mộc Tiêm Chi với tiên hoàng, nàng đã phải trả giá bằng chính tình lang của mình... Bởi mệnh của Mộc Tiêm Chi quá mạnh." An Tư che miệng bật ho, lau đi vết máu bên khóe môi rồi vươn tay chỉ thẳng vào Vệ Thương.

"Mọi chuyện sẽ ra sao nếu năm năm trước Mộc Thanh Diêu chết hay cũng như thế này, vốn dĩ chẳng ai đoán được vào thời điểm ấy. Ta chỉ làm những gì mà mình có thể thôi..."

Y chấm ngón trỏ vào nghiên mực, viết lên bàn: "Ai lại biết người trong lòng sắp chết mà còn có thể ngồi yên chứ?"

Vệ Thương trầm lặng quan sát bốn chữ y viết, đồng tử mạnh mẽ co rút: "Cái quái... gì?"

Sắc mặt bỗng dưng tái xám, An Tư kiệt sức ôm bụng thều thào: "Ngươi... không phải kẻ ngu ngốc. Thanh Diêu đã nhận ra điều này từ năm năm trước nên khi ấy mới nói với ngươi như vậy."

Vệ Thương lập tức đứng dậy, phất tay áo vội vã quay đi.

.

Hai mươi bốn ngày sau đó, An Tư thực sự nhắm mắt xuôi tay, Mộc Thanh Diêu tự giam mình trong Tĩnh các hai ngày đêm, không ăn không uống.

Vệ Thương có cơ hội đi đến Biệt Chỉ Uyển tìm người trong lòng.

Bốn bức tường gạch bám rêu phong ẩm mốc, cổng son tróc sơn đóng bụi. Vạt chiến bào phất qua bậu cửa, gót giày dẫm lên xác lá úa vàng. Những bụi hoa quỳnh ngày xưa hai đứa trẻ cùng trồng đã khô héo rũ rượi từ bao giờ. Vị tướng quân xứ cát nâng tay chậm rãi đẩy mở cánh cửa gỗ.

"Tiêm Chi?" Vệ Thương sẽ giọng: "Ta vào nhé?"

Hắn hỏi chiếu lệ chứ không chờ sự cho phép đã bước vào. Bên trong tranh sáng tranh tối, lửng lơ bao hạt li ti giữa tấm màn nắng mỏng manh xuyên qua lớp giấy dầu cửa sổ.

Cách bày trí vẫn như cũ, những lớp sơn phủ đã phai màu nhiều. Mấy đồ vật ít động đến bị đắp một lớp bụi mịn khó thấy, sờ vào mới cảm nhận được. Nhìn chung thì gian phòng gọn gàng sạch sẽ theo đúng tính cách của Mộc Tiêm Chi.

Thành thật mà nói, Vệ Thương có chút sợ.

Tâm hắn tràn ngập bồn chồn thấp thỏm, sợ hãi y lại quyết liệt cự tuyệt mình lần nữa. Bấy lâu hắn chỉ dám đứng trên ngưỡng cửa xa xa ngắm nhìn y.

Nhưng khi Vệ Thương đặt chân vào phòng ngủ, người mà hắn đêm ngày tâm niệm lại đang gục ngã dưới sàn. Y cuộn mình ôm bụng, tóc mai đen nhánh xõa loạn che khuất dung mạo, y phục đẫm mồ hôi lạnh dán sát vào thân thể, tứ chi run rẩy từng hồi như đang rất đau đớn.

"Tiêm Chi!" Vệ Thương hốt hoảng khuỵu gối ôm chặt lấy y, vén tóc mai để nhìn biểu tình của y, lay gọi: "Tiêm Chi, Tiêm Chi!"

Mộc Tiêm Chi yếu ớt tựa trán vào hõm cổ hắn, hơi thở nóng kinh người, cắn môi đến trắng bệch. Vệ Thương nhíu mày bóp khớp hàm y để đưa ngón tay mình thay vào, không cho y tự tổn thương. Hắn cầm cổ tay bắt mạch, biến sắc điểm vài huyệt đạo của y, tập trung truyền chân khí giúp y trấn áp đan điền hỗn loạn.

Di chứng của tẩu hỏa nhập ma.

Vệ Thương biết rõ Mộc Tiêm Chi kiên cường như thế nào. Dù cho chuyện này có phát tác thường xuyên, e là y cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Hắn đau đớn hôn lên tóc y, dịu giọng: "Tiêm Chi, Vệ ca ca ở đây, không cần phải sợ hãi. Đệ không đơn độc đâu..."

Chẳng biết đã qua bao lâu hô hấp của y mới dần bình ổn, thân thể cũng hết run rẩy, Vệ Thương cũng kiệt sạch chân khí thõng người xuống, rút hai ngón tay bị cắn bật máu ra khỏi miệng y, phát giác bản thân lo lắng đến mồ hôi đầm đìa. Trái tim vẫn còn đập rất nhanh khi hắn ôm y về giường rồi cẩn thận cởi y phục ẩm ướt để thay cho y đồ mới.

Hồi xưa vô tư trần trụi tắm cùng nhau chẳng làm sao, bây giờ nhìn một Mộc Tiêm Chi thon gầy trắng như tuyết không chút phòng bị nằm trên giường, Vệ Thương khó tĩnh tâm nổi, nhắm mắt mới dám tiếp tục công việc.

Mà Mộc Tiêm Chi không bất tỉnh lâu, mơ màng thấy hắn, lập tức giật mình tránh xa.

Vạt áo trên tay Vệ Thương phất phơ tuột xuống, mắt đối mắt liền vội vàng dời đi.

Bầu không khí chìm trong bối rối sượng sùng.

Tuy trí nhớ chập chờn song Mộc Tiêm Chi không hề ngu dốt, hình dung lại sự việc, ánh mắt đầy phức tạp.

Vệ Thương trầm mặc, đè nén tâm tình gấp y phục mới để lên đầu giường rồi chắp tay nói: "Thần xin lui ra cửa chờ."

Hắn vừa quay lưng, người phía sau cất tiếng: "Đứng đó."

Y tiếp tục ra lệnh với ngữ điệu lạnh băng: "Trở lại đây."

Vệ Thương tuân lệnh quay đầu, cụp mi tránh mắt khỏi nửa thân trên trần trụi của Mộc Tiêm Chi. Y hất chăn ra, cứ để thân thể lõa lồ mà chống người dậy quỳ trên giường, đặt khuỷu tay lên vai Vệ Thương, cụng trán vào trán hắn thì thầm: "Ngươi thích ta sao?"

Một mũi tên đâm thấu tim đen của Vệ Thương, hắn siết nắm tay.

Mộc Tiêm Chi thấy rõ bao nhiêu tình cảm, rung động xoắn vặn ẩn trong đáy mắt kẻ kia, vòng tay ôm cổ hắn, cố tình tra vấn: "Ngươi có nổi lên ham muốn mỗi khi nhìn thấy ta không? Hay ta như thế này ngươi mới hứng thú, hửm?"

Nhịp thở hỗn loạn, gân xanh trên mu bàn tay hắn co giật.

"Sao ngươi không trả lời?" Y cựa đầu, ám muội thổi khí vào lỗ tai hắn, khóe mắt yêu dã cong lên: "Vệ Thương... ta và ngươi đều là nam nhân, nề hà gì mà không thể thẳng thắn với nhau chứ?"

Vệ Thương nhắm mắt, hầu kết chuyển động lên xuống, khàn giọng đáp: "Điện hạ, người không cần phải tự hạ thấp mình."

Hắn rất muốn ôm y, giống như ngày xưa, siết chặt người vào lòng cho thỏa bao năm xa cách...

"Ta vốn đã luôn ở tận cùng, còn có thể hạ thấp đến đâu? Hay Sa Hổ tướng quân đang khinh thường ta không xứng với bản thân?"

Không phải! Vệ Thương vừa mới chớm mở miệng liền bị một mảnh mềm mại khác áp vào.

Hắn mở bừng mắt trừng trừng, tay chân cứng ngắc, trông thấy gương mặt mỹ lệ trong muôn giấc mộng kề sát, hàng mi dài khe khẽ quét qua sống mũi, mang đến bao nỗi chộn rộn, nhộn nhạo khó kìm.

Muốn ôm y, muốn ôm y...

Vệ Thương vừa cố kháng cự dục vọng của bản thân vừa trúc trắc nâng đôi tay run rẩy vòng qua tấm lưng trần kia, xúc cảm nóng như lửa khiến hắn giật thót nhận ra đây là thực. Đáy mắt Mộc Tiêm Chi vụt qua sự chế giễu nhưng y càng cố tình nhấn nụ hôn sâu hơn nữa.

Tiểu tiên đồng không nhiễm bụi trần của hắn, tiểu tiên đồng không nhiễm bụi trần của hắn đâu mất rồi?

Vệ Thương thực sự không thể kìm nén nổi xúc động, trong một khắc thất thần liền bại trận trước ham muốn nguyên sơ, đổ người đè Mộc Tiêm Chi xuống giường. Người ấy tựa như một đóa hoa quỳnh chớm nở, chỉ trong đêm đen, vẻ đẹp mới bộc lộ rõ ràng nhất.

Mắt của hắn không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của y, nửa cái nhăn mày cũng khiến hắn dừng lại động tác để hỏi han.

Y dường như phiền, lâu lắm rồi mới nhếch môi cười với hắn: "Sao ngươi - ha... nói nhiều vậy?"

Một đêm tóc mai như nhung quấn quýt vào nhau, ảo tưởng như bản thân đã hái được vầng trăng sáng trong, cao vời bỏ vào túi.

Bàn tay chằng chéo những vết sẹo sứ cắt lồng trong tay hắn không một lần nắm lại, tựa hồ chỉ đơn độc hắn mang nặng nỗi tương tư dằng dặc này.

Thật lâu sau kể từ ngày đó, Vệ Thương không trở lại gặp Mộc Tiêm Chi. Mà y cũng chẳng quan tâm, lặng thầm gặm nhấm nỗi cô độc ở Biệt Chỉ Uyển...

...
..
.

Ánh đuốc bập bùng không thể xua tan cái tối tăm lảng vảng âm vang dội ngược của xích sắt.

Vệ Thương chẳng nhớ bản thân ở trong ngục đến nay là ngày thứ bao nhiêu. Thời gian đầu mất đi con mắt phải, hắn bị vết thương hành hạ cho liên tục sốt mê man, lâu lâu mơ hồ cảm giác có một mảnh lạnh lẽo áp lên trán nhưng bản thân chưa kịp suy nghĩ đã lại bị đau đớn như thú dữ vồ lấy dày vò. Bây giờ dịu thương, dịu sốt mà đầu óc hắn vẫn còn hơi lửng lơ ở miền quá khứ.

Mộc Tiêm Chi đã thay đổi. Đôi con ngươi trong trẻo ngày xưa đã lắng xuống thành đầm băng sâu thẳm bén nhọn, dung mạo nhu nhược rắn lại thành góc cạnh sắc lạnh, ngây thơ giữa mi tâm bị thay thế bằng thâm trầm.

Xinh đẹp mà quyền uy. Thanh tao mà lãnh lệ.

Nhưng dẫu cho nhắm mắt, mở mắt bao lần, Vệ Thương vẫn chỉ biết đó là Mộc Tiêm Chi mà mình luôn thương nhớ.

Bên hốc mắt bị khoét chưa chịu dứt những cơn dai dẳng nhói đau, tầm nhìn của hắn hẹp lại đáng kể. Mà thực ra ở trong ngục giam u tối, hắn chẳng khác gì đã mất đi tri giác, không đoán được giờ giấc, không thể phân biệt ngày đêm.

Qua một khoảng thời gian mòn mỏi ngóng trông nữa, Vệ Thương rốt cuộc được gặp lại Mộc Tiêm Chi. Đế vương đứng bên kia chấn song, ánh mắt chứa sương lạnh, khí thế không giận mà uy khiến kẻ khác phải phục tùng.

Vệ Thương vừa chua xót vừa vui mừng, lê xích sắt dày nặng quỳ xuống: "Tội thần Vệ Thương tham kiến hoàng thượng."

Mộc Tiêm Chi cười nhạt: "Dường như Vệ tướng quân vẫn còn chưa ý thức được thân phận hiện giờ của mình. Ngươi lấy đâu tư cách xưng 'thần' với quả nhân?"

Lúc đó cánh cửa ngục thất mở ra, vạt áo hoàng kim quét qua mũi chân Vệ Thương, một loạt những phiến gỗ khắc đột ngột rơi xuống trước mặt hắn. Chúng sứt mẻ, dẹp nát, một số đóng máu khô đen thành cục.

"Ngươi có thật nhiều bằng hữu. Trong mấy năm đó, hẳn là vui vẻ lắm nhỉ?"

Vệ Thương trân trọng nhặt lấy chúng, ánh mắt nửa ngậm ngùi nửa kinh sợ. Đây là những phiến gỗ khắc tên và quê quán của các binh sĩ Tần quốc, mỗi người cất bên dưới áo trong để lỡ có tử trận thì dựa vào nó mà nhận dạng thi thể khi thu dọn chiến trường.

Nhiều cái tên thân thuộc.

"Làm sao người... có được chúng?" Thoáng nghẹn ứ, hắn khô khốc hỏi.

"Ngươi nghĩ là làm sao?" Mộc Tiêm Chi thản nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ quả nhân nên đối xử với những kẻ từng xưng thần với Mộc Thanh Diêu như thế nào?"

Đôi bàn tay nâng những phiến gỗ dần dần siết chặt đến trắng bệch, bại tướng càng thêm cúi gằm mặt, một tiếng hừ cũng không bật ra.

Đế vương đột ngột nắm cằm kẻ đang quỳ dưới chân mình kéo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi chút vằn đỏ của hắn, nói: "Ta đau, ngươi cũng đau. Đến khi hòa rồi thì chúng ta có thể bắt đầu lại."

Vệ Thương thở dồn mở to mắt, trái tim run rẩy.

Nhưng rồi y giễu cợt mỉm cười: "Tiếc là ta không bao dung như Mộc Thanh Diêu."

Chẳng cần những cực hình hành hạ xác thịt, người ấy biết cách dằn vặt hắn hơn nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro