Chương 15
25.8.2022,
Tôi và anh tạm chia tay nhau.
Chỉ là tạm thôi, tôi tin là như vậy.
Sau ngày đó, trời đổ mưa, kéo dài mấy ngày liền. Tôi ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, cảm thấy thật trống rỗng.
Tôi và anh liên lạc với nhau qua zalo, có lẽ anh Phong rất bạn thỉnh thoảng mới trả lời tin nhắn của tôi. Nhưng mỗi lần anh ấy nhắn điều là những câu làm cho con tim của tôi đập rộng ràng.
{ Phong: “Ăn uống gì chưa?”
Dương: “Chưa”
Phong: “Nghe nói em không được khỏe.
Phong:Ngoan, ăn uống đầy đủ vào”
Dương: “Um, lát em ăn”
Dương: “Huhu, sắp vào năm học mới rồi (icon khóc)”
Phong: “Muốn mua gì cho năm học mới không, anh mua cho?”
Dương: “Ây chà, đúng là người giàu nói chuyện có khác”
Phong: “Anh muốn mua cho em thật. Sao muốn gì anh tặng”
Dương: “Thôi, em mua đủ hết rồi”
Phong: ”(icon hoài nghi)”
Phong:”Ngày mấy em vào học”
Dương:” Thứ hai tuần sau”
Phong:”Tối rồi, ngủ sớm đi cậu nhóc”
Dương:”Tính đi ngủ đây”
Phong:”Ngủ ngon”
Dương:”(meme trái tim)”}
Trái tim tôi không thể chịu nỗi được nữa rồi. Hóa ra đây là thích một người sao?
Ngày hôm đó anh hôn lên trán tôi đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm trên đầu trán như mới ngày nào. Mỗi ngày điều nhớ đến anh, như vậy có đúng không ta…..
Thời gian trôi qua, đến ngày mà tôi phải vào trường. Đây là năm cuối tôi được học ở ngôi trường này, cảm giác lạ hơn mọi lần trước.
Tôi đứng đợi bạn dưới góc cây bàn nhìn xung quanh, mãi một hồi tụi nó mới tới.
“Tụi bây lâu quá đó!”
Thằng Tuấn trông nó gầy hơn nên tôi bèn hỏi nó.
" Đang giảm cân hả, nhìn mày ôm hơn trước"
“Chính xác”
Tuấn khoe cơ bắp mình sau lớp áo sơ mi trắng dài tay, nó nói với giọng tự hào:” Tao với thằng Hùng đăng kí khóa tập gym, thấy sao. Mới học có hai tuần thôi đó, cuồng cuộng chưa”
“Để tao coi mày cuồng cuộng tới đâu. Mà sao tự nhiên hai bây siêng vậy?”
Hùng bỗng ho vài tiếng. Tôi nhấc mày nhìn Tuấn.
“Nó tính quyết cua con Hoa cho bằng được, nó nghe nói con Hoa thích trai sáu múi”
Tôi bất ngờ. Không thể tin được là nó vẫn còn thích Hoa. Hùng từng kể với tôi nó thích Hoa từ năm cấp một, cuối năm lớp 11 nó tỏ tình với Hoa, làm rần rần cái trường nhưng Hùng bị từ chối. Hùng khóc ầm ĩ còn nói sẽ từ bỏ thích Hoa, thế mà bây giờ lại đi tập gym để cua tiếp.
Thằng Hùng nó mê Hoa như điếu đổ, tôi
có thể hiểu được chút cảm giác của nó nên gật đầu công nhận.
“Nể mày thật. Tao mà là con Hoa là tao lấy mày luôn, cố lên bạn tôi”
Hùng hai mắt to tròn nhìn tôi. Chẳng lẽ tôi nói gì lạ lắm sao? Tụi nó tiến sát lại tôi hỏi dồn dập.
“Là cái anh Phong gì đó của mày phải không?”
“Biết thích rồi, biết yêu rồi”
Tôi cứng đơ người, mặt nóng hừng hực như bị đâm trúng tim đen.
“Tao không biết”
“Tụi bây… tụi bây..lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi. Mau vào chỗ ngồi thôi”
Tôi đã cố né tránh nhưng thằng Tuấn ăn gì mà dai như đỉa, nó cứ lãi nhãi bên tai tôi.
“Làm tiệc ăn mừng đi, Dương nhà ta biết yêu rồi”
[…]
Buổi khai giảng kết thúc,
Tôi nằm dài trên giường sau một ngày mệt mỏi. Tiếng của thằng Tuấn với thằng Hùng như văng vẳng đâu đây, tụi nó làm tôi ám ảnh thật sự.
Đang nằm xả lai, mẹ gọi tôi xuống. Bà ấy bảo có đơn hàng gửi đến cho tôi.
Tôi vội chạy xuống hỏi mẹ.
“Đơn gì vậy mẹ? Đó giờ con có đặt gì đâu?”
“Mẹ chưa có đọc tên người gửi nữa, nãy giờ mẹ ở bếp nghe ông giao hàng tới mẹ kêu ổng để trước cửa giùm. Con ra xem sao”
Tôi mở cửa ra, trước mắt tôi là một thùng hàng cũng khá to. Tôi đọc tên người gửi.
Người thân thương?
.
.
Ai vậy?
Cùng lúc đó chuông điện thoại tôi reo lên. Là anh Phong, anh gọi mình gì vậy?
“Alo anh Phong”
Giọng trầm ấm của anh ấy truyền vào tai tôi, trầm đến nỗi khiến tôi cứ nghĩ anh đang đứng kế bên tôi.
“Đã nhận được hàng chưa?”
“Hàng?”
Tôi ngó xuống lại đơn hàng, vô tình đọc lại tên người gửi thành tiếng
“Người thân thương”
“Um, là anh. Anh tặng em đó”
“Em đã bảo là đừng tặng gì mà”
“Coi như là quà cảm ơn mấy tháng qua em giúp đỡ anh đi”
“Nhưn…”
Chưa kịp nói dứt câu anh ngắt lời tôi
"Anh bận việc rồi, em nhớ khui ra xem nha. Anh lựa bằng cả tấm lòng đó”
Nói xong anh cúp máy ngang.
......
Gì chứ! Đã bảo là đừng tặng, anh Phong không nghe lời gì hết. Dù tôi nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc, cảm giác như nắng ấm mùa thu vậy.
Tôi bê thùng hàng lên phòng mình, xong khui từng món một.
Nào là balo, áo khoác, áo phông, quần đùi, giày dép. Quan trọng hơn hết là chúng toàn đồ hiệu đắt tiền, sao mà tôi dám xài đây. Tôi lần lượt lấy từng món ra, món cuối cùng là một chú cá heo xanh làm bằng bông.
Anh ấy xem tôi là con nít à. Lại còn tặng gấu bông nữa chứ.
Lại một lần nữa Phong điện tôi, lần này giọng anh không trầm nữa nó chuyển sang cao bỗng
“Không được trả về đâu đấy!”
“Xì, anh toàn tặng em đồ đắt tiền sao em dám dùng đây”
“Cũ, anh mua mới cho”
“Không cần. Không được gửi nữa, lần sau là em trả lại đó”
“Em biết nhà anh à!”
“Anh.. anh đưa địa chỉ đây”
“Không được”
Tôi cảm thấy bức bối nói với giọng cáo gắt hơn
“Tại sao?”
“Học ngoan, tốt nghiệp. Tới đó rồi hẳng suy nghĩ đến chuyện khác, lỡ đưa địa chỉ sợ em lên đây tìm anh thì sao. Không được!”
“Em hứa không lên tìm anh bây giờ, chỉ là tới sinh nhật anh có gì em gửi quà”
“Anh cần lời chúc của em là được rồi”
Sau tiếng nói của Phong tôi lại nghe thấy một âm thanh khác
“Anh Phong tới giờ kiểm tra..”
Tôi không nghe rõ nữa, kiểm tra gì vậy.
“Anh đang ở đâu á?”
“Phòng làm việc. Vậy anh cúp máy nha, anh bận việc rồi. Nhớ ngủ sớm”
“Um. Bye”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi vội ôm những mòn quà cất vào tủ. Còn chú cá heo tôi đem nó lên giường, vừa ngắm vừa cười một mình. Như một vật định tình vậy, tôi nằm ngắm nghía rồi ôm nó ngủ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro