Chương 11: Kẻ Trịnh người Nguyễn, lại còn 49 với 53

Hải Đăng đang ngồi bắt chéo chân nhìn về màn hình máy tính trước mặt thì một tiếng 'rầm' vang lên cùng với một tiếng nói đầy hờn dỗi, "Của anh đây."

Hờn dỗi kiểu này chắc anh gặp ảo giác mới nghĩ vậy. Cảm quan ảo lòi của Đội trưởng mách bảo anh giọng nói đó có phần hờn dỗi dễ thương.

Thanh niên Nguyễn Long Nhật mang theo nỗi uất hận và cơn gắt ngủ đi qua tất cả các bàn tiến thẳng tới chỗ Đội trưởng Đăng đặt đống lon chai đầy ắp trong túi xuống một cách hết sức 'nhẹ nhàng' khiến toàn thể đồng chí thi đua giật thót tim.

Hải Đăng dựa lưng ra ghế đằng sau, khoanh tay trước ngực nói, "Cậu làm thế người ta nghĩ khác con người tôi." Khi không người ta lại nghĩ anh cậy quyền bắt nạt cấp dưới mới đến thì khổ.

Long Nhật nghiến răng, "Anh câm mồm đi." Còn câu 'giọng anh nghe ngứa tai lắm' thì cậu lặng lẽ cất đi, dẫu sao thì cũng không chửi sếp người ta như thế.

Khánh Ngọc vừa chạm chân đến cửa thì bàn thể quần chúng không hẹn mà cùng nhau rời mắt từ chỗ hai người họ đến người phụ nữ ấy, riêng Văn Phát thì sốc điếng người luôn. Cả phòng đua nhau ồ lên hai tiếng, "Chị dâu."

Khánh Ngọc đặt mấy túi giấy đó xuống, bắt đầu lấy đồ ăn ra, anh em trong phòng cùng chạy tới giúp, "Tôi mang một chút đồ ăn đến chỗ mọi người, làm hơi vội nên hương vị không chắc đã ngon đâu."

Long Nhật là người lạ mới đến, tất nhiên không thể hội nhập cùng hội anh em lúc này, cậu ta vẫn đứng đó nhìn mọi người, cảm thấy sự tồn tại của mình ở đây có hơi thừa. Cậu ta hỏi, "Vợ Đội phó Phát à?"

"Đúng rồi, hiện đang ly thân" Anh thấy cậu đang nhìn về phía bên đó liền đệm thêm một câu, "Nhưng cậu cũng đừng nên tơ tưởng. Người ta có con sắp lên cấp một rồi."

...

Hải Đăng thấy Long Nhật vẫn đứng tần ngần đó mãi liền quay chiếc ghế xoay về hướng cậu nói, "Cậu còn đứng đây làm gì? Về chỗ làm việc đi."

"Nhưng bây giờ tôi phải làm gì?"

Theo như quy tắc mà nói thì Long Nhật là người ngoài ban, cậu không được phép tham gia vào vụ án, ban nãy Đội trưởng Đăng vốn chỉ là muốn làm khó cậu ta cho đỡ ngứa mắt. Anh đưa tay lên đẩy kính hỏi, "Hát tuồng, múa văn nghệ, làm thơ và hát vè, cậu giỏi cái nào?"

Đứng trước hoàn cảnh như kiểu 'Bài A, bài B và bài C, em thuộc bài nào để cô kiểm tra' thế này, cậu ta thế mà không nhận ra ý nói đùa mà thành thật đáp, "Ngày xưa tôi độn điểm để qua môn âm nhạc."

...

Cái này là lời thật lòng, trong quá trình đi học những học sinh đem lại nhiều thành tích cho nhà trường hay được các thầy các cô 'búp bẩn' điểm môn phụ để qua kiếp trượt môn. Mà đâu chỉ đơn giản là qua môn, có khi còn lên tận tám chín chấm trung bình.

"Ể? Hai người không định ăn sao?" Hồng Quyên mang hai cốc cà phê nóng đến cho hai người, "Chốc là hết đấy."

Hải Đăng quay sang nhìn người con gái vẫn đang cạp bánh mì kia lắc đầu ngao ngán, "Lấy cho anh một cái giống em đi."

Hồng Quyên gật đầu, quay sang hỏi Long Nhật, "Còn cậu thì sao?"

"Tôi không..." Hai chữ 'ăn đâu' còn chưa qua môi thì Hải Đăng thay lời nói luôn, "Lấy cho cậu ta cái giống tôi đi, tẹo có người ngất ra ở đây vì tụt huyết áp thì mệt lắm."

Nữ đồng chí cảnh sát ậm ừ tiến lại gần Khánh Ngọc, cầm hai cái bánh lên, lúc đến gần thì chị dâu cười nói, "Em lấy cho hai người kia hả?"

Khánh Ngọc nhìn về phía hai người họ, ở góc độ này thì chỉ thấy cái cặp cũ của Long Nhật, cô cười, "Chị không biết em cảm thấy thế nào, nhưng chị là chị thấy họ hợp nhau đấy, biết đâu sếp em sắp qua kiếp cô đơn."

Hồng Quyên tét một cái vào vai cô, "Thôi đi chị ạ, cậu ta kém Đội trưởng cả chục tuổi đấy, yêu đương kiểu vậy tội lỗi lắm."

Kể ra Long Nhật kém Hải Đăng khá nhiều tuổi nên dù vẻ bề ngoài có thuộc dạng châu á mà anh rất thích thì cậu vẫn đang đi học, "Nếu cậu ta sinh sớm vài năm thì cũng không phải là không thể. Với cả em nhìn cậu ta không 'đồng dạng' với sếp chút nào."

Trên đời này có phải tên đàn ông nào cũng là gay đâu, giả như sếp cô có thích thì cậu trai kia nhìn thế nào cũng thẳng tưng.

Khánh Ngọc, "Ở với sếp em lâu có khi mới 'lộ bản chất' ấy."

Hồng Quyên giở điện thoại ra, "Bữa em bói quẻ của cậu trai này với sếp, cậu ta bốn chín, sếp năm ba. Trời má, hạn quá hạn, thêm là cậu ta họ Nguyễn, đội trưởng họ Trịnh, ngày xưa chả có cái giai thoại 'Trịnh - Nguyễn phân tranh' đấy à. Em thấy theo nhiều chiều hướng thì nên bỏ đi."

Nữ đồng chí công an Vũ Hồng Quyên sống theo một quan điểm rất triết lý nhân sinh, đó là trước tiên phải hợp nhau về phong thủy, sau đó là tính cách, cuối cùng là tiền tài và vật chất. Nhìn chung chuyện yêu đương đối với nữ cảnh sát trẻ này là cả một quy trình đồ sộ, "Em còn để ý là cậu này chỉ chửi mỗi mình sếp, nghe là đã chẳng ngửi thấy mùi lửa bén. Em là em đang nghi hai người này là tình địch cũ ấy."

Khánh Ngọc bật cười, "Em vừa nói hai người họ xa tuổi nhau xong."

Hồng Quyên xua tay lý giải, "Ai biết đâu cậu ta thích lái máy bay còn sếp gu nhai cỏ non, thế là thích cùng một người."

...

Ý nữ cảnh sát này là Long Nhật thuộc kiểu nam nữ nhai cả sao?

Sau khi hội anh em phòng Điều tra tội phạm về Hình sự ăn uống no nhưng không say thì Đội phó Phát đã được một vé 'nối lại tình xưa' với tình đầu là chở cô về nhà.

***

Long Nhật vốn không hề có ý định tham gia vào cuộc điều tra, không có gì làm thì cuối cùng cậu ta cũng 'đòi' lại được tự do mà trở về. Cậu ta không uống ly cà phê nóng Hồng Quyên đưa, cũng không ăn cái bánh mì kia, chỉ cầm theo đúng một lon sô cô la nóng. Bước chân ra khỏi Uỷ ban, Long Nhật quay qua nhìn hòm báo chưa lấy vào. Thấy đằng sau không có ai cậu liền cúi xuống lục tìm, đến khi không thấy thứ muốn tìm, cậu mới cất bước rời đi.

Long Nhật cầm chiếc điện thoại đã sạc đầy ở Uỷ ban lên mở nguồn. Cậu bấm một dãy số không có trong danh bạ rồi nháy gọi. Đáp lại cậu là một giọng nữ báo thuê bao không tồn tại, điện thoại cậu lại rung lên vì một cuộc gọi khác, là một cuộc gọi đến từ số máy ẩn.

"Alo, bố ạ."

Cứ nghe thấy giọng nói này làm đầu cậu ta đau điếng như khi Đường Tăng đọc chú siết chặt vòng kim cô, không nghe nổi người ta nói gì, đến khi âm thanh kia ngừng lại, Long Nhật mới đáp, "Cảm ơn bố, không có bố thật lòng con chẳng biết phải ngồi đó đến bao lâu."

Lần này thì cậu nghe thấy rất rõ nụ cười và tiếng nói đều đều ở đầu dây bên kia, "Con thấy đấy, lũ chúng rõ chỉ là một đám thất bại, đến một người dân vô tội cũng không bảo vệ nổi. Con lại không nghe lời mà muốn đi..."

Cậu thở dài xen lời, "Con..."

'Tút... tút'. Điện thoại lại trở về màn hình tối đen.

Cậu ta giật nẩy mình khi thấy điện thoại thông báo có một tin nhắn đến từ số lạ, ngón tay không tự chủ được mà run lên, bấm vào nó. Một dòng chữ cùng với icon hình con cún trắng ở cuối dòng, nhìn hết sức ngu ngốc, "Chúc mừng sinh nhật muộn." Khuôn mặt cậu ta sượng lại, giờ mới nhìn số hiện lên, là Đội trưởng Đăng, mới rồi còn thấy số này trong máy của Khánh Ngọc. Long Nhật bật cười, "Cái đếch gì đây, nói xàm nói nhảm"

Nói thế nhưng cậu ta vẫn mỉm cười cất điện thoại vào trong túi, đôi khi cuộc sống cũng chẳng phải quá tệ. Một số lời nói lạc quẻ trong vài hoàn cảnh lại không phải là quá xấu. Đưa lon sô cô la nóng lên nhấp một ngụm, hương vị này quả thật vẫn là ngon nhất thế giới, không phải tiền của mình nên nó càng ngon hơn.

Hôm nay trời quang hơn hôm nạn nhân mất, quả nhiên đi bộ trong khí trời như thế này tâm trạng tốt hơn hẳn. Long Nhật bắt một chiếc xe chạy đêm để trở về Phố Đèn Xanh.

Đến cuối cùng, chẳng rõ vì cùng là con người nên sinh ra lòng cảm thông hay gì, đôi giày cũ nát của Long Nhật dừng lại trước cổng chào, có lẽ nên bỏ chút công sức tìm ra tâm nguyện của người hàng xóm xấu số thì vẫn hơn. Để làm rõ những thắc mắc trong một vụ án, người ta sẽ thường tự đặt ra rất nhiều câu hỏi để giải đáp. Đối với loại người như cậu ta, có lẽ nên đi từ tâm lý nạn nhân. Long Nhật hít một hơi thật sâu, cố gắng 'nhập vai' vào bản thân ngày hôm ấy, tự tưởng tượng ra tất cả những cảnh 'mình' đã nhìn thấy hôm đó.

Cậu ta bắt đầu nhìn thấy một vài người nữa cũng đi vào, từ đi đến cửa hàng tiện lợi rồi đến xe bánh mì và trở về nhà. Cậu ta nhìn sang bên cạnh và nghe thấy tiếng có người tìm chìa khoá trong một đống cái chìa treo vào một sợi dây, tiếng ,lẻng kẻng' va vào nhau của kim loại nghe rất khó chịu. Phan Thị Mai Trang lúc ấy đã tần ngần đến độ không biết cậu ta đang đứng gần mình, cô ấy chỉ chăm chăm nhìn về phía kia và xoa đầu gối.

Từ từ,... Nhà Long Nhật và nạn nhân cùng ở ngõ cụt, vậy lúc cậu đi đến đây, có phải là cậu đã nhìn thấy nạn nhân đang đờ ra nhìn một thứ gì đó không?

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng giữa trời đứng gió.

Đúng rồi, lúc ấy Mai Trang như bị ma nhập mà cứ nhìn mãi về đường cụt kia. Giữa đêm tối đen, Long Nhật cố gắng mường tượng mình là nạn nhân mà đi qua cả nhà cô ấy, nhìn về bức tường phía sau. Long Nhật đưa tay chạm xuống đầu gối chân và tặc lưỡi giống nạn nhân khi đó, trong tấm ảnh chụp lại hình như nạn nhân cũng bị trầy ở chân trái.

Long Nhật đi ra khỏi hẹp cụt của nhà mình mà đi về hướng ra khỏi phố bằng cổng sau. Cậu ta là người rất nhạy cảm với xe bus và camera, cảm giác đi qua chúng luôn khiến cậu ta có ảo giác thức ăn đã trào từ dạ dày đến miệng. Long Nhật nhớ rằng bản thân từng rất khó chịu khi đi qua một chỗ khiến cậu không bao giờ đi vào làng bằng đường phía sau. Khi cảm giác dạ dày nhộn nhạo lên từng cơn thì những bước chân dừng lại. Long Nhật cố dằn cảm giác ấy lại mà lấy điện thoại ra, vào phần đăng nhập mạng, quả nhiên chỗ này có camera quay lén.

Cậu ta mở đèn điện thoại lên, quanh quẩn mãi một hồi mới tìm thấy một chiếc camera ở một ngôi nhà cấp bốn, là loại ghi lại được âm thanh. Long Nhật mở ứng dụng dự báo thời tiết trên điện thoại lên rồi mỉm cười, ngày mai trời cũng sẽ nắng.

Nơi cuối cùng mà cậu đến chính là hiện trường được cho là nơi hung thủ ném xác, tiếng bước chân và huýt sáo của cậu ta đã làm một người giật mình. Ánh đèn từ người đó làm cậu hoảng hồn, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Người cầm đèn kia tiến lại gần làm cậu phải nheo mắt lại, có khi nào là hung thủ không? Người ta không giết cậu bịp mồm chứ.

"Là cậu sao?" Thị Bích tắt đèn đi, chống nạnh mắng, "Bị điên à, sao lại vừa đi vừa huýt sáo như thế? Cậu làm người ta sợ đấy."

Long Nhật tỉnh hẳn, dòng suy nghĩ vuột khỏi đầu, cơn buồn ngủ lại kéo đến, phủ lên làm thần kinh mệt mỏi, cậu ta đột nhiên ngồi thụp người xuống.

"Này... cậu sao thế?" Thị Bích hoảng hồn ngồi xuống nắm lấy vai cậu ta.

Long Nhật phải mất ba giây mới hết choáng, ngẩng mặt lên, "Tôi không sao, tôi đi lạc."

Thị Bích tặc lưỡi một cái, "Chết tiệt thật đấy, tôi tưởng cậu bị tụt huyết áp." Cô đứng dậy, thở phào nói, "Xin lỗi."

...

"Lúc ấy tôi cứ tưởng cậu là hung thủ nên mới thế." Vì cảm giác mất mặt về hành động của mình trong khi bản thân là người lớn hơn nên cô đã đưa tay chống lên mặt nói, "Lúc rời khỏi Uỷ ban người ta nói với tôi cả rồi." Cô cúi xuống kéo tay cậu ta đứng dậy, "Gì mà đi lạc chứ, cậu ở đây mà."

Đôi mắt của Long Nhật hơi hẹp dài lại, cậu ta thấy ở đây có một đoá hoa, cô gái này mang hoa đến cho nạn nhân sao? Long Nhật không hỏi tại sao Thị Bích đến đây mà chỉ im lặng nhìn những thứ xung quanh, buồn ngủ quá, không thể rận ra chữ gì cả.

Cả người cứ thế rơi vào cảm giác nóng bừng và chóng mặt kinh khủng, cậu ta cứ đứng đó nhìn theo người phụ nữ dần đi xa kia. Đến khi người ta hoà mình vào bóng tối rồi, cậu vẫn không tài nào phân biệt nổi người vừa xuất hiện có thật là do cậu nhìn thấy không? Nhỡ đâu là do cậu tưởng tượng ra thì sao?

Đôi giày cũ kĩ lê từng bước lẹo dẹo đến gần một cái cột điện như một gã say, cậu ta cúi đầu nôn thốc nôn tháo, nôn ra cả thứ nước sô cô la ấm nóng mà cậu khen ngon. Sau khi tỉnh táo lại nhìn rõ thứ mình nôn ra thì một tiếng nói lại vang lên trong đầu, "Ăn đi, đó là của trời ban sao con lại lỡ lãng phí nó."

Sống lưng Long Nhật đột nhiên rùng lên, cậu ta cất bước chạy như gió, trở về nhà khoá chặt cửa lại. Cảm giác bí bách và thiếu ô xi trong gian phòng bé tí đã kéo Long Nhật trở về hiện thực, cứ thế cậu ta ngủ luôn tại cửa lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng cậu ta lại một lần nữa chẳng phân biệt nổi là mình đang mơ hay đang đi lạc vào một câu chuyện.

Ngày Long Nhật được rời khỏi chiếc 'chuồng lợn' gớm ghiếc để đến một nơi mới, nơi dạy cậu những thứ có ích, nơi được nhận 'quyền lợi trời ban'.

"Nhật à, mẹ con đã giúp con và những con người kia có một không gian và môi trường tuyệt vời. Con nhìn xem, những đứa trẻ mà các con từng ganh tỵ bây giờ đang phải ngẩng đầu ngưỡng mộ từng thứ mà các con có, thật tuyệt vời đúng không? Cảm giác này mới sung sướng biết bao."

Người thanh niên năm đó mỉm cười đầy hạnh phúc và viên mãn, lâu lắm mới thấy thế giới này tuyệt vời đến thế, cậu thích thú với mỗi ánh mắt từng kiêu ngạo trước mặt mình. Cậu ta cười đến phát điên phát dại, cảm giác bản thân mình là kẻ thống trị, là người đứng đầu khiến cơn thoả mãn lên cao đến tột độ, cậu phải có lại tất cả mọi thứ mà cậu từng có. Lần đầu tiên, Long Nhật làm được những gì mà mình hằng mong ước, nhưng cậu ta lại thấy khuôn mặt đầy buồn tủi của mình.

Cánh cửa làm bằng inox dỏm đằng sau đột nhiên vang lên vài tiếng gõ dồn dập làm Long Nhật bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cậu ta đứng bật dậy, cánh cửa kia vẫn không thôi vang lên tiếng gõ, chết tiệt, cậu làm sao thế này. Đôi tay cậu ta run run mở cửa ra, ánh sáng bên ngoài làm cậu ta chói mắt.

Bên ngoài thế mà lại không phải là những tiếng nói ghê rợn kia, "Ể? Cậu tính đi làm với đầu óc như thế này sao?"

Long Nhật đơ người như một người máy bị tắt nút nguồn mà nhìn Hải Đăng không rời mắt.

"Nhìn cái gì kinh vậy? Tôi có phải dị nhân đâu?" Hải Đăng hoài nghi cậu trai trước mặt đã mát mát rồi, ngẫm tưởng cậu ta đang nhìn thứ gì đằng sau nên quay đầu lại, "Hay cậu muốn nói đằng sau tôi có..."

Nào ngờ anh vừa quay đi thì có tiếng 'cộp' vang lên - là tiếng va đập khi ngã xuống. Đội trưởng Đăng nhanh tay chạy lại đỡ cậu trai sắp đập cả mặt xuống. Đôi tay cậu ta run lên cầm cập như bị mắc parkingson, sắc mặt trắng bệch cùng với mồ hôi chảy dài bết lại trông như sắp ăn cơm hộp đến nơi. Hải Đăng hoảng hồn nâng mặt cậu ta lên, "Này Nhật, cậu sao thế?"

Đang khi anh tính gọi một vài anh em bên ngoài vào thì đôi tay ướt mồ hôi run rẩy kia nắm chặt lấy cổ tay anh, "Đừng gọi... người... người ta" Cậu ta vẫn không ngừng run rẩy, "Mất mặt... mặt tôi"

"Cậu điên à, tôi..." Anh còn chưa nói xong thì móng tay Long Nhật đã vội nắm lại, cào vào tay anh mấy đường, thoáng thấy cả vệt máu mờ mờ, "Con... con mẹ nó, là... là tụt... huyết áp thôi."

Vốn là sáng hôm qua cậu không ăn, định lên trường gộp với bữa trưa một thể, ai mà ngờ được giữa đường bị tóm lên ủy ban, thành ra là nhịn nguyên cả một ngày, uống được lon nước cũng nôn ra hết cả.

"Chậc." Hải Đăng gỡ cái cặp trên vai cậu ta xuống, quẳng sang bên cạnh rồi luồn tay qua đầu gối, bế thốc cơ thể Long Nhật lên, đóng 'sầm' cửa lại.

Bước vào rồi mới thấy chỗ này tàn tạ đến tội nghiệp, giường cũng không có. Luận thế nào cũng không thể để người tụt huyết áp nằm trực tiếp xuống đất, anh dùng chân kéo cái chăn ra rồi mới đặt Long Nhật xuống, "Không nằm im tôi chụp cả ảnh đăng mạng đấy"

Căn nhà này nhỏ đến độ có bao nhiêu tài sản là người ta thấy hết, không cần phải tốn công tìm kiếm. Hải Đăng quay lại đằng sau cầm cốc rót nước rồi đổ đường vào khuấy, nhà này có mỗi lọ đường là sắp hết còn lại mắm muối gì cũng còn đầy, thằng nhóc này chỉ ăn đường thôi hả? Mở tủ lạnh ra còn thấy nó thiếu thốn kinh khủng hơn, đồ vật bên trong duy chỉ có hai gói kẹo snickers với hai lốc latte sô cô la, cậu ta sống kiểu gì thế này?

Hải Đăng tặc lưỡi một cái vội lôi tạm cái này ra sài tạm. Anh tiến lại chỗ cậu trai đang run rẩy kia, nâng cậu ta dựa vào tường, cầm cốc nước lên đưa lên. Long Nhật nhăn mặt tự cầm lấy cốc, "Để... để tôi."

Hải Đăng nhăn mặt nhìn đôi tay đang không ngừng run lên khiến cốc nước trông trở nên nặng hơn gấp mấy lần, mặt nước sóng sánh vương ra cả ngoài. Cậu ta gắng hết sức uống hết cả cốc nước đường đó, chẳng đợi anh nói mà với tay cầm lấy bịch latte sô cô la. Thấy tay cậu ta run mãi không kéo rách nổi vỏ ni lông thì Hải Đăng liền cầm lên xé vỏ hộ, vặn nắp chai luôn, "Sơ cứu kiểu vậy, chậc, cả hai chúng ta đều điên rồi"

Hải Đăng cúi xuống nâng chân cậu ta lên, đặt chiếc gối xuống, tay nháy điện thoại gọi ai đó, "Chú chạy ra ngoài kia mua cho anh hoa quả nào thật ngọt với năm cái bánh bao, nhanh lên đấy."

Mặc dù sơ bộ là anh thấy lối sống của cậu trai trẻ này như hạch nhưng cũng may nhà có socola, anh ngồi xuống đưa thanh kẹo đã lột vỏ cho cậu ta, "Tẹo đến bệnh viện với tôi..."

Long Nhật cầm lấy thanh kẹo đó đáp, giọng nói đã ổn hơn một chút, "Không cần đâu, tôi ổn rồi"

Đội trưởng Đăng không tiện tranh cãi với cậu nhóc ngang như cua trước mặt này, anh ngồi đó im lặng chờ cậu ta ổn lại, mình càng nói thì cậu ta càng ngông người lên cãi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro