Chap cuối: Kết thúc cổ tích

Một đêm không mộng mị, sau khi thức dậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ngày ngày bận rộn trôi qua thật nhanh, nháy mắt sắp đến Giáng sinh, trên đường đã có không khí Giáng sinh.

SinB quàng khăn quàng cổ kín mít, buộc chặt dây lưng áo măng tô, bước nhanh trên đường phố. Trời lạnh mà còn đi đưa tài liệu thật muốn giết cô mà.

Ra khỏi toà nhà, lúc chờ đèn đỏ, thấy bên kia đường có một tiệm Starbucks, cô muốn vào đó mua ly cà phê, lúc vào tiệm, qua cửa kính lớn, cô thấy hai người quen thuộc.

JungKook và Mina ngồi trong góc, vừa uống cà phê vừa trò chuyện. Tuy không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng bầu không khí nhìn có vẻ rất hoà thuận. SinB bỏ ý nghĩ mua cà phê trong đầu, quay ngược lại bỏ đi.

Đi tắt qua con hẻm nhỏ đến trạm xe buýt, SinB lúc đi đến góc đường, chợt thấy một ông lão đang vịn tường trong góc khuất, hai chân như khuỵu xuống, vã mồ hôi, sắc mặt có vẻ đau đớn.

SinB sững người, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước đến hỏi tình hình: "Ông có sao không?"

Ông lão khó khăn xoay lại, ngón tay run run chỉ trên mặt đất: "Thuốc... thuốc..."

SinB cảm thấy ông lão có chút quen mặt, nhưng trong một lúc không nghĩ ra, bèn không nghĩ nhiều, cúi nhìn theo hướng tay ông lão, thấy trên đất có cái bình thuốc mở nắp, thuốc rơi vãi ra ngoài, cô vội vàng nhặt lên đưa cho ông lão, giúp ông uống thuốc.

Cô thấy sắc mặt ông vẫn rất kém, lập tức chạy ra đầu đường, ngoắc taxi, kêu tài xế đến giúp cô, đưa ông lão lên xe, chở đến bệnh viện gần nhất.

Trong túi ông lão có di động, trên đường đến bệnh viện cứ rung không ngừng, SinB nhanh chóng nghe giùm, báo cho người nhà đến bệnh viện.

SinB ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lẳng lặng chờ đợi. Sự việc này làm cô không về công ty đúng giờ, chắc tối nay phải tăng ca làm cho kịp công việc.

Đúng lúc này, hành lang bên kia truyền đến tiếng bước chân, tiếng chân càng lúc càng gần, rồi dừng bên cạnh SinB. SinB ngẩng đầu, thấy hai người đàn ông mang giày Tây. "Anh Kris?" SinB lắp bắp.

Lúc SinB thấy SinB, cũng ngây người, vừa tính lên tiếng hỏi, thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặc blouse trắng đi ra, Kris và người kia bước nhanh đến.

Bác sĩ tháo khẩu trang, vui mừng nói: "Vì được cho uống thuốc kịp thời, hơn nữa còn nhanh chóng đến bệnh viện, bệnh nhân trước mắt đã qua cơn nguy hiểm. Mọi người không cần quá lo lắng, hiện giờ đã chuyển ông ấy đến phòng bệnh, sau này mọi người chú ý một chút, đừng làm bệnh nhân chịu kích thích hay ở một mình."

"Cảm ơn bác sĩ." Kris khách sáo nói với bác sĩ.

SinB thấy ông lão không còn đáng ngại, liền đứng lên chào đi về, "Vậy, tôi xin phép."

"Cô à, cảm ơn cô." Người đến cùng Kris kích động cảm ơn SinB, "Thật may nhờ có cô, cảm ơn."

SinB khoát tay, "Đừng khách sáo, tôi về làm việc."

"Cô à, xin để lại cách liên lạc." Người đó vội nói.

"Daniel, tôi quen cô Hwang, cậu đưa cô ấy về giúp tôi." Kris ngắt ngang lời anh ta. Anh ta nghe vậy, cung kính gật đầu, nói: "Vâng."

Kris mỉm cười với SinB, "Cô Hwang, hôm nay cảm ơn cô, giờ tôi phải đến phòng bệnh, cô cũng đang vội, tôi không tiện giữ cô lại, để Daniel đưa cô về trước, hôm nào khác tôi liên lạc với cô sau."

"Không cần khách sáo, tự tôi về cũng được." SinB khoát tay.

"Hi vọng cô Hwang đừng từ chối." Kris nói.

Cuối cùng SinB không từ chối được, đành phải đi theo Daniel.

Daniel là người nhiệt tình, lúc trên xe, anh ta cứ nói chuyện với SinB, qua cuộc đối thoại này, SinB biết ông lão thời gian trước bị tim phải nhập viện, bây giờ phát bệnh, cách lần vừa rồi không bao lâu, may lần này có cô giúp đỡ, ông lão mới thuận lợi thoát chết.

"Cô Hwang giúp lão gia, là ân nhân của lão gia, cũng là ân nhân của Daniel tôi, cô Hwang sau này có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ nói, tôi nhất định bất cứ khi nào cũng đến, toàn tâm giúp đỡ cô." Daniel hứa chắc chắn.

Thì ra Daniel không chỉ nhiệt tình mà còn hăng hái, là người có ơn nhất định báo đáp.

"Vậy tôi cảm ơn trước." SinB cười nói.

SinB định hỏi ông lão với Kris có quan hệ gì, chẳng lẽ là cha con? Nhưng vừa mấp máy, toà nhà BigHit đã ở ngay trước mắt, cô đành nén nghi hoặc.

"Cảm ơn anh, tạm biệt." SinB cảm ơn Daniel rồi mở cửa xuống xe.

Cô về đến văn phòng đã là ba giờ chiều, cô hỏi thư kí Park: "Tổng giám đốc về chưa chị?"

"Vẫn chưa, có gì hả, tìm tổng giám đốc có gì sao?" Thư kí Park hỏi.

"Không có không có gì." SinB lắc đầu.

Đến giờ tan tầm, JungKook vẫn chưa về công ty, SinB ôm mặt suy nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông của cô lêu lỏng bên ngoài, vui quên đường về?!

Buổi tối, JungKook đúng giờ về nhà, cũng giống như ngày thường, không có gì khác, SinB không tìm ra manh mối, cũng không hỏi gì anh.

Sáng hôm sau, SinB đặc biệt dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm, còn mặc một cái váy xinh đẹp.

"Có chuyện gì à, hôm nay có hẹn sao?" JungJook đứng sau lưng SinB, vừa đeo cravat vừa hỏi.

SinB nghe vậy, mặt cứng một tí. Nghe giọng điệu anh như vậy, rõ ràng là không nhớ hôm nay là ngày gì, hoặc là anh chưa hề biết hôm nay là ngày gì, cảm giác buồn bực thất vọng tràn ngập lồng ngực.

"Không có hẹn!" SinB nghiến răng trả lời.

"À." JungKook nói xong liền ra ngoài.

SinB nhìn bóng lưng anh biến mất ngoài cửa phòng, chợt không có tâm trạng trang điểm, cô chán nản bỏ son xuống, mắt mình nở nụ cười, trong lòng nói nhỏ: "Em yêu, sinh nhật vui vẻ."

SinB đến công ty, vừa bước một chân vào văn phòng thì có mấy đồng nghiệp nữ ùa đến, đưa một bó hoa tươi nhét vào lòng cô, mọi người vây quanh cô cười vui vẻ. SinB cầm bó hoa, không hiểu chuyện gì.

Đồng nghiệp Kim nói: "Woa, hoa đẹp thật, ai tặng vậy?"

SinB im lặng, chính cô còn không biết nữa là.

Đồng nghiệp Byun: "SinB, hì hì, thành thật khai báo mau."

SinB bực mình, cô có gì để khai ra mua vui cho mọi người đâu chứ.

Đồng nghiệp Lee: "Anh nào tặng hoa cho cô vậy? Là bạn trai cô phải không, hay là người theo đuổi cô?"

SinB nghĩ, bạn trai cô là JungJook, chẳng lẽ anh tặng? Chắc không đâu, anh không giống người màu mè, hơn nữa theo biểu hiện sáng nay hình như anh không biết sinh nhật cô.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, JungKook từ bãi đậu xe đi lên, thấy SinB đang cầm hoa bị vây giữa mấy cô đồng nghiệp, anh khẽ nhíu mày, hai tay đút túi quần, không nói tiếng nào lướt qua.

"A, tổng giám đốc, chào buổi sáng." Một nhân viên tinh mắt thấy dáng người JungKook, vội vàng chào hỏi, rồi cụp đuôi về vị trí làm việc.

Mấy cô khác thấy tổng giám đốc đại nhân mặt mày lạnh te, vội vàng làm chim di trú. Mấy cô dù quan tâm dữ lắm, nhưng cuộc sống rất quý giá, giới buôn chuyện càng cao; nếu có sự cố tiền lương, cả hai đều mất!

SinB không biết làm sao đứng ngây tại chỗ, thấy tầm mắt JungKook lườm mình, chỉ nhìn thoáng qua, anh thu ánh mắt, đi về hướng phòng làm việc. SinB cảm thấy có áp suất thấp đáng sợ đang dần dần hình thành trong phòng, bất cứ lúc nào cũng tạo thành bão cấp mười hai, cô thức thời quay về chỗ ngồi của mình.

Cô thấy tấm card trong bó hoa, trên đó là nét chữ bay bướm chúc sinh nhật vui vẻ, kí tên Clarence. Cô không biết nét chữ của ai, đâm bực mình. Nhưng mà, Clarence, tên này quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi, cô cố lục lọi trí nhớ, lại không nhớ được gì. Một bó hoa giao tận tay, không biết người tặng, cô không biết xử lý sao cho tốt.

Lúc này JungKook kêu cô vào, dặn cô một lô công việc, cô nhìn anh, trong lòng cuồn cuộn sôi sục, sao cả một câu chúc sinh nhật anh cũng không có vậy, cô tủi thân quá. Cô lườm anh một cái, dẫm gót giày thở phì phì ra khỏi phòng.

JungKook nhìn bóng lưng phẫn nộ của SinB, sờ sờ mũi, cười vô tội.

Tới gần lúc hết giờ, SinB đang nghĩ xem có nên tìm người đi dạo với mình không, thì JungKook gọi điện đến, "Lát nữa ăn cơm với anh." Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

"Có hẹn, không rảnh." SinB hờn dỗi nói. Lúc chiều JungKook về sớm, không biết chạy đi đâu, thật làm người ta tức giận.

"Từ chối đi." JungKook nói.

"Không thích." SinB tiếp tục dỗi.

"Vậy bỏ bó hoa chướng mắt kia đi." JungKook không đầu không đuôi buông một câu.

"Không thích, hoa đẹp lắm." Bó hoa đó quả nhiên không phải anh tặng, vậy là ai chứ, chẳng lẽ có người theo đuổi cô, nhưng sao cô lại không biết kìa, cô không hề tưởng bở, cô biết mình không sức hấp dẫn lớn đến vậy.

Cứ anh một câu em một câu đối đầu qua lại, thư kí Park ngồi đối diện tò mò nhìn sang chỗ SinB, miệng mỉm cười, có vẻ muốn nói lại thôi, SinB, nhanh chóng che ống nghe lại: "Em còn việc phải làm, không nói với anh nữa."

"Hết giờ ra bãi đậu xe chờ anh." JungKook kiên trì nói.

"Không muốn." SinB còn cố bướng.

"Có cần anh lên mời em không?" JungKook nói từng chữ từng chữ.

"Anh..." SinB tức gần chết, cuối cùng thấy ánh mắt thú vị của thư kí Park, miễn cưỡng thoả hiệp, "Biết rồi, độc tài." Ngang ngược không nói lý lẽ, tự tung tự tác, không hiểu phong tình, hừ.

Vừa lúc hết giờ, người trong công ty lập tức về hết, vì hôm nay là đêm Giáng sinh, mọi người có hẹn, hay không hẹn đều bay về nhà.

JungKook đưa cô đến nhà hàng Tây rất lãng mạn, bên trong đã kín gần hết chỗ, còn rất nhiều người xếp hàng chờ. Còn JungKook hình như đã đặt chỗ từ sớm, họ vừa đến đã có nhân viên dẫn vào.

Trong nhà hàng gam màu trầm làm chủ đạo, cảnh trí tao nhã, không khí hài hoà, từng đôi tình nhân dùng bữa trong tiếng nhạc tuyệt vời. Ánh nến khẽ lay trong gió, tiếng nhạc du dương, thưởng thức vị rượu độc đáo, ngắm nhìn người yêu, ngọt ngào mà lãng mạn.

JungKook ngồi đối diện cầm ly rượu chân cao, nhẹ nhàng lắc lắc, nói với SinB: "Sinh nhật vui vẻ."

SinB nghe mà ngẩn người, sau đó khoé miệng thoáng hiện nụ cười. Thì ra anh nhớ, hừ, cô tạm thời tha thứ cho anh.

"Cảm ơn." SinB nâng ly cheer với anh.

Bữa cơm kết thúc trong không khí vui vẻ, JungKook không đưa SinB đi xem phim hay tản bộ ven biển, mà lái xe thẳng về nhà.

SinB ngồi trong xe bực bội, sao không có một chút lãng mạn nào vậy, dù có bữa tối trong ánh nến, nhưng còn lâu mới đủ, nhớ hồi sinh nhật anh, cô còn đích thân làm bánh cho anh nữa mà.

Lúc đến dưới nhà, JungKook đi đậu xe, kêu cô lên trước, cô không nghĩ nhiều, đi thẳng một nước. Lúc cô mở cửa vào nhà, mở đèn lên, ánh sáng chiếu khắp phòng, cô thấy cảnh tượng trước mắt, che miệng kinh ngạc ngây người tại chỗ. Vui sướng, cảm động, kích động các loại cảm xúc cứ đan xen trong cô, cô không biết phải phản ứng thế nào.

Cửa bị mở ra, có người đi vào, rồi cô bị người phía sau ôm lấy, hơi thở đàn ông quen thuộc quanh quẩn bên cô, giọng nói trầm ấm vang bên tai cô: "Cô gái của anh, sinh nhật vui vẻ."

"JungKook..." SinB xoay người, ôm chầm JungKook, đầu dựa vào ngực anh. Mắt cô cay cay, sợ chớp mắt, chất lỏng ngân ngấn viền quanh sẽ rơi xuống.

JungKook sờ sờ đầu cô, nói: "Còn giận anh không?"

Đưa mắt nhìn hoa hồng phủ kín bên trong, cô còn có thể giận sao, tên đáng ghét này, cứ thích bắt nạt cô, hại cô giận dỗi khó chịu.

Bên trong phủ kín rất nhiều hoa hồng đỏ, còn xếp thành chữ "I LOVE YOU", hương thơm nồng nàn quyến rũ. Món quà sinh nhật này làm cô kinh ngạc, cô cảm thấy bồng bềnh, như đi trên mây.

SinB vung đôi tay trắng muốt đánh lên người JungKook, hét lên: "Đáng ghét, xấu xa..."

"Sao không mắng lưu manh luôn đi?" Tên lưu manh nào đó vừa nói xong, liền cúi xuống ngậm môi SinB, mút vào, lưỡi cạy mở răng cô, xông thẳng vào trong, càn quét khắp nơi, đoạt lấy mùi thơm trong miệng cô.

Hai tay SinB vòng qua cổ anh, kiễng chân hôn trả. Cô bị anh tấn công không thở nổi, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng.

Hai người hôn nhau từ ngoài cửa vào, cùng ngã lên salon mềm mại, trong phòng khách tràn ngập mùi hoa, làm người ta mê đắm. JungKook cắn môi cô một cái, rồi mới lưu luyến rời khỏi môi cô. SinB mơ màng nhìn anh, vẻ mặt không hiểu.

JungKook nhổm người lên, lấy một hộp vải nhung vuông trong túi áo ra, đưa tới cho cô: "Quà sinh nhật."

Còn có hiện vật nữa à?! SinB ngồi dậy, cô nhìn cái hộp nhỏ nhỏ, tim nảy thình thịch. Cô cầm lấy mở ra, một chiếc nhẫn kim cương cỏ bốn lá lẳng lặng nằm trong hộp nhung, dưới ánh đèn chiếu rọi loé lên ánh sáng dịu dàng.

Cô nhớ đến sự cố mất nhẫn, lúc đó đau lòng vô cùng, bây giờ thấy chiếc nhẫn cỏ bốn lá xinh đẹp hơn quý giá hơn, cô đột nhiên cảm thấy nơi thiếu hụt trong lòng được lấp đầy, trong lòng vô cùng cảm động, còn có vui sướng và kì vọng.

Mắt cô sáng lấp lánh nhìn người trước mặt, thấy mắt anh tràn đầy tình cảm dịu dàng, cô cảm thấy như mình sắp đắm chìm trong ánh mắt ấy, thì anh chợt quỳ một chân xuống, nắm tay cô, nhìn vào mắt cô, nồng nàn nói: "Bé à, anh yêu em, lấy anh nhé! Anh sẽ nắm tay em, cùng em đi đến cuối đời. Đầu bạc răng long, nắm tay nhau đến cuối cuộc đời..."

SinB bị niềm vui sướng lớn lao tràn ngập đầu óc, cô tròn mắt nhìn anh, cô sợ khi cô chớp mắt, anh sẽ biến mất không thấy nữa. Dần dần, mắt cô ngập nước, tầm mắt mơ hồ.

Anh nắm chặt tay cô, không hề chớp mắt nhìn cô, chờ đợi câu trả lời. Bàn tay cô bị anh nắm nhẹ run rẩy, lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại lờ mờ thấy bất an, thật rất rối rắm.

"Bé à, anh yêu em, lấy anh đi!" Người đàn ông quỳ gối nâng tay cô lên hôn, lặp lại câu nói ấy lần nữa.

"Anh... có biết mình đang làm gì không?" SinB hỏi bằng giọng khàn khàn.

"Hiện giờ anh đang chờ câu trả lời của em." JungKook mỉm cười nhìn cô.

SinB cắn môi, đầu ngón tay càng run rẩy hơn, người đàn ông không ai bì nổi đang quỳ trước cô, là người cô yêu, có thể cùng người yêu đầu bạc răng long, nắm tay trọn đời là giấc mơ của biết bao người. Cô không cần vinh hoa phú quý, không cần cẩm y ngọc thực, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, cô thật sự có được sao?

"Không cần nghĩ đến chuyện về sau, dựa theo lòng em trả lời, do you?" JungKook nhìn mắt cô hỏi.

"I do." SinB ngấn lệ, trịnh trọng gật đầu.

JungKook đeo nhẫn cho SinB, rồi mới đứng lên đưa tay lau nước mắt cho cô. Nhẫn kim cương cỏ bốn lá trên ngón tay trắng nõn của cô, không một kẽ hở, vừa khít. Cô nhếch miệng cười, nhào vào lòng anh, ôm siết lấy anh.

"Em yêu anh." SinB dựa đầu bên ngực trái JungKook, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, khẽ nói.

JungKook nghe thấy, người hơi run lên, hai tay ôm chặt cô, kề sát tai cô: "Anh cũng vậy, I love you."

Cuối cùng SinB cũng nghe được câu nói cô muốn nghe nhất, nước mắt càng rơi như mưa, lòng đầy cảm động.

"Đồ ngốc." JungKook cảm thấy quần áo anh ẩm thấp, anh đỡ cô lên, cúi đầu hôn lên mắt cô, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên mặt cô, hôn khô nước mắt cô.

Nước mắt mằn mặn, làm tin run rẩy từng cơn, sau này không để cô rơi lệ nữa.

SinB ôm cổ anh, đưa môi mình lên, lướt qua anh. Ít khi cô chủ động, JungKook để mặc cho cô, để cô chậm rãi thăm dò, để lưỡi cô khiêu khích mình. Lúc lưỡi cô trượt vào trong miệng anh thì anh đoạt lại quyền chủ động, nhẹ nhàng ngậm lưỡi mềm, triên miên mút mát. Tay anh đè gáy cô, làm nụ hôn sâu hơn. Hai người hôn nhau không muốn rời, đạn đã lên nòng, càng không thể rút lui.

Khoảng cách ngắn ngủi từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người tóc rối bù, quần áo xốc xếch. SinB ngã trên giường nệm, JungKook đè lên cô, bàn tay đôi môi cùng đi xuống, khơi lên ham muốn lớn nhất, dục vọng cuồn cuộn tựa như sóng biển đánh ụp về phía họ, bao phủ họ...

Sau khi hoan ái, SinB thở hổn hển nằm trong lòng JungKook, cô nhẹ đưa tay xoa nhẫn, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, còn cảm thấy như trong mơ. "Merry Christmas."

Tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ vang lên, chúc mừng buổi tối giao thừa, Cung Triệt dán bên tai cô nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

"The same to you." SinB xoay người nói, "Nhẫn của anh đâu?"

Cô cầm tay anh, nhìn nhìn, trên ngón tay thon dài không có bất kì trang sức nào.

"Ở chỗ đó." JungKook cầm cái hộp trên tủ đầu giường, mở ra cho cô xem.

SinB cầm chiếc nhẫn, nói: "Đưa tay ra."

JungKook nghe lời đưa tay, để cô đeo cho anh. Nhẫn bốn lá đeo trên tay anh, nhưng không hề nữ tính, ngược lại còn có cảm giác thư thái không nói nên lời.

"Hôm qua em thấy anh với thím Hai." SinB vừa ngắm nghía ngón tay anh vừa nói.

"Hả?!" JungKook nhìn cô, ôm cô vào lòng, hỏi: "Có muốn biết chuyện giữa anh với cô ấy không?" Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, hết sức cám dỗ.

"Không thích nói thì thôi." SinN bĩu môi đáp. Thật ra trong lòng cô muốn biết hết sức, nhưng không muốn trả lời thẳng thắn, không muốn thể hiện là cô rất để tâm.

"Sự thật là, chuyện anh với cô ấy vô cùng đơn giản, chỉ mấy câu là xong. Đó là anh cảm mến cô ấy, nên muốn theo đuổi, ai ngờ cô ấy nói anh biết, là cô ấy có bạn trai rồi, chính là chú Hai anh, rồi họ kết hôn, vợ chồng như hình với bóng, anh thất tình cô độc, chỉ đơn giản vậy thôi." JungKook nói bằng giọng điệu hết sức thoải mái.

"Em muốn nghe phiên bản chi tiết." SinB vung tay đánh lên ngực anh. Anh có thể mỉm cười nói chuyện ngày xưa, có phải cho thấy anh đã thật sự chôn vùi chuyện này?

JungKook đè bàn tay không an phận của cô lại, nhíu mày nói: "Con nhóc lòng tham không đáy này, lại muốn anh nhớ lại, vạch sẹo của chồng em vui lắm hả?"

"Cấm nói bậy, anh là chồng ai chứ, không biết xấu hổ..." SinB lầm bầm, ngữ điệu yếu ớt, "Chuyện chưa xong mà..."

"Còn không thừa nhận, vừa rồi ai mới nhận nhẫn của anh, hử?" Giọng điệu tăng cao.

"Trả lại anh nè." SinB lớn gan, làm như muốn tháo nhẫn ra.

"Em dám!" JungKook đè tay cô, cực kì phẫn nộ. Con cừu nhỏ này muốn tạo phản rồi, sau này chắc còn leo lên đầu anh luôn quá.

"Hừ hừ!" SinB hầm hừ.

JungKook không thể trốn tránh, đành hung tợn liếc cô một cái, đầu óc dần dần chìm vào kí ức, chậm rãi nói: "Anh với cô ấy là bạn học, anh ra nước ngoài học một thời gian, tham gia đoàn thể xã hội, qua bạn bè mới quen cô ấy, cô ấy là đàn chị, xinh đẹp, có khí chất, kiên cường, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng dường như cô ấy không động tâm. Lúc quen nhau, anh phát hiện bản thân dần dần có tình cảm với cô ấy, tuy cô ấy lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng anh không quan tâm. Khi còn trẻ, luôn đa tình tự phụ. Khi đó anh trong trường biểu hiện xuất sắc, tuổi trẻ điên cuồng, làm việc chung với bạn bè, làm mấy đề án, trong trường cũng khá nổi tiếng. Vì muốn bắt kịp cô ấy, chỉ trong hai năm anh đã học xong chương trình đại học, thuận lợi đến nghiên cứu. Lúc ấy chú Hai anh qua công ty con bên đó nhậm chức, thường hay đến trường thăm anh, một lần lạ hai lần quen, chú Hai với tụi anh rất thân thiết. Bên cạnh cô ấy không có ai, anh tìm cơ hội để tỏ rõ lòng mình, khi anh lấy hết can đảm định bày tỏ vào sinh nhật cô ấy, không ngờ cô ấy dẫn bạn trai đến, lúc đó anh hụt hẫng, vì người đó chính là chú Hai anh. Chú Hai hơn cô ấy hơn mười tuổi, bình thường không ai thấy hai người ở bên nhau, anh hoàn toàn không ngờ họ lại đi chung. Đây là cú sốc rất lớn đối với anh, khi anh đã bắt đầu nhận công việc ở BigHit, vậy là anh toàn tâm toàn ý lao vào học và làm, còn mang danh hiệu người cuồng việc. Anh nghĩ, có phải trong lúc anh băn khoăn chuyện tuổi tác, thì đã mất đi cơ hội thổ lộ, nên cô ấy đã định sẵn là không thuộc về anh. Đây là hậu quả cho băn khoăn đó của anh, thích thì phải tiến tới, nắm chắc thời cơ ra tay. Sau đó anh trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chương trình học, ngay lúc anh chuẩn bị về nước, thì cô ấy đến tìm anh. Thì ra cô ấy cãi nhau với chú Hai, nhiều lần suýt chia tay, cô ấy rất đau khổ, tìm đến anh kể lể, tụi anh đi quán bar uống rượu, ngấm men rượu, đầu óc không khống chế được, anh thừa dịp ngà ngà say thổ lộ với cô ấy, cô ấy vuốt mặt anh, ánh mắt mê hoặc, anh không kiềm được mới hôn cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng kháng cự, hai người cứ vậy đương nhiên ở với nhau. Anh vì cô ấy hoãn thời gian về nước, những ngày ở cùng cô ấy rất vui cứ như trong mơ, nhưng giấc mơ này như bong bóng xà phòng, rốt cuộc cũng tan biến. Một tháng sau cô ấy đứng trước mặt anh, lời lẽ có lỗi nói với anh, họ làm hoà, lại yêu nhau. Ý cô ấy là xin lỗi, cô ấy sẽ đi, cô ấy không thương anh, thời gian vừa rồi anh chỉ là thế thân của chú Hai, hiện giờ cô ấy không cần anh nữa. Anh rất đau khổ. Lúc cô ấy và anh ở chung, anh biết cô ấy không thể tức khắc từ bỏ mối tình kia, để thích anh hơn, nhưng anh cho là thời gian có thể làm lành vết thương, anh tin cuộc sống sau này, trong mắt cô ấy sẽ có hình bóng của anh, nhất định sẽ có. Không ngờ, anh nghĩ ai cũng say mê mình, thật là buồn cười, anh đúng là ngu ngốc. Một tháng sau anh về nước, thì nghe tin họ sắp đính hôn, tiệc đính hôn anh không dự, tìm cớ tránh né. Hôm đó, anh đã làm chuyện hoang đường nhất trong đời mình, mà bây giờ anh rất biết ơn nó..."

"Là chuyện gì?" SinB dường như có câu đáp trong lòng.

"Em đoán xem?" JungKoo úp mở.

"Háo sắc, tại sao lại làm vậy?" SinB biết rõ câu trả lời, hờn giận hỏi tới.

"Lúc làm ăn có quen một vài người bạn, trong một lần uống rượu, có người thấy anh tâm trạng không tốt, nên hỏi anh có muốn chơi một trò giải toả áp lực mới không, ma xui quỷ khiến, anh đồng ý. Nhớ lại ngày đó có người giúp anh vượt qua đau khổ, muốn lợi dụng tình dục làm tê liệt bản thân... Bây giờ nghĩ lại, thấy mình đã từng đó tuổi, còn ngây thơ, mất lí trí như thế, thật rất buồn cười..." JungKook vừa nói vừa quan sát sắc mặt SinB, cô nằm lặng im, mặt không biểu hiện gì, không nhìn ra được cảm xúc.

"Nếu hôm đó không phải là em thì sao..." Nếu lúc trước cô không bán mình, vậy cô và anh vĩnh viễn không gặp nhau, cứ ngược dòng trên quỹ đạo của cô, cũng sẽ không có thời khắc bây giờ.

"Đây là ông trời sắp đặt." JungKook hôn lên ấn đường cô.

"Sau đó sao lại kí hợp đồng với em, nếu người đó không phải em, có phải anh cũng làm vậy không?" SinB nhìn mắt anh hỏi.

"Anh không biết." JungKook thành thật nói.

Anh quên lúc trước tìm cô làm tình nhân là xuất phát từ mục đích gì, vì tâm lí mắc nợ, thương hại, hay vì đây là định mệnh, không biết được.

"Nhưng anh cảm ơn ông trời, anh gặp được em." Từ ngữ thật Quỳnh Dao, nhưng đây là biểu đạt thật lòng nhất của anh.

"Anh sao lại gặp cô ấy?" SinB hỏi, cô cảm giác bây giờ mình có tư cách tính sổ cả vốn lẫn lời.

"Họp mặt bạn cũ." Lúc ở công ty thấy cô ấy, không thể phủ nhận, thật sự là anh rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau thời gian thật lâu không gặp, lòng anh không yên ổn, nhưng dần dần, tim anh không còn bối rối nữa, mà bình tĩnh lại. Anh biết đây là quá khứ, anh hiểu mình muốn gì, muốn làm gì. Bây giờ nhìn lại, nhận ra tất cả chuyện trước kia đều như mây như gió. Tình yêu tuổi trẻ đẹp đẽ, nhưng chẳng qua chỉ là thanh xuân phóng khoáng, là trăng trong nước hư ảo. Chỉ chạm một ngón tay, cũng sẽ tan mất.

"Hai người nói gì?" SinB to gan tra hỏi.

"Cô ấy cảm thấy rất có lỗi với anh, rất áy náy, cô ấy hi vọng anh hạnh phúc." JungKook thản nhiên nói.

"Chỉ vậy thôi?" Ninh Tiểu Thuần nhíu mày.

"Không, hôm đó cô ấy còn nói anh biết một chuyện, cô ấy nói mẹ anh chuẩn bị cho anh xem mắt." JungKook vô tội kể.

Xem mắt?!

SinB mở to mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng bình thường. Người lớn tin rằng lập gia đình trước mới xây dựng sự nghiệp sau, JungKook đã đến tuổi lập gia đình, mà anh với Lisa đã huỷ hôn, người làm cha mẹ đương nhiên quan tâm đến chuyện hôn nhân của con cái.

"Tìm một ngày chúng ta về nhà ăn cơm." JungKook vỗ vỗ tóc cô nói, "Nàng dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, không được từ chối. Yên tâm, em tuyệt đối không phải nàng dâu xấu."

SinB đành phải gật đầu, không cho mình đường lui, cố tiến về phía trước.

"Nhớ kĩ, em là gả cho anh, mà không phải gả cho gia đình anh." JungKook nói. Anh không cần hôn nhân vì lợi ích, như thế không công bằng cho nhau. Anh không muốn đi con đường bất hạnh mà người khác đã đi.

Được rồi, cô gả cho anh, không phải cho nhà anh. Tuy nói thế, nhưng cô vẫn thấy sợ, lòng hoang mang. Trước đây cô cảm thấy, lấy chồng là một việc rất xa xôi, hiện giờ thoáng cái được tới đích, nên có chút không biết làm sao.

Đời người luôn ngoài ý muốn, khiến con người không ngờ trước được, trở tay không kịp. JungKook đáng lẽ nói tìm ngày đưa cô về ăn cơm gặp cha mẹ, ai ngờ ba mẹ anh lại biết chuyện trước họ một bước.

Sau lễ Giáng sinh mấy ngày, SinB nhận được điện thoại Kris, Kris lần nữa thể hiện thành ý của anh, nói ông cụ muốn gặp cô, hỏi cô có thể đến bệnh viện được không. Cô không thể từ chối, bèn đồng ý, Kris nói qua đón cô, bị cô từ chối. JungKook ở cạnh hỏi cô việc gì, cô liền kể hết mọi chuyện hôm đó.

"Không ngờ Chu lão mà cũng xảy ra chuyện này." JungKook khá kinh ngạc. 

SinB nghe tên Chu lão cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi, hỏi một hồi, mới nhớ ra thật lâu trước đây từng đi dự tiệc mừng thọ của Chu lão. 

JungKook biết SinB muốn đến bệnh viện, nên đề nghị đi cùng. 

Hai người đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh, vừa lúc nghe Kris đang chăm sóc ông, anh đứng trước giường nói: "Ba, đây là canh gà ở nhà hầm, ba thấy được không?" 

Một chữ ba nổ tung giữa SinB và JungKook. SinB giật mình, JungKook lại nhướng mày rồi khôi phục trạng thái bình thường, anh đứng trước cửa, lịch sự gõ cửa. 

Tiếng gõ cửa làm người bên trong chú ý, Kris quay lại thấy JungKook và SinB đứng ngoài, hơi kinh ngạc, sau đó cười: "Mời vào." 

JungKook gật đầu với Kris, kéo SinB đi vào, anh đứng gần giường lễ phép chào: "Chu lão." 

SinB cũng chào theo: "Chào ông ạ, Chu lão tiên sinh." 

Chu lão sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không có vẻ bệnh hoạn, ông thấy JungKook, hình như rất vui vẻ: "JungKook hả? Sao rảnh rỗi đến thăm ông già này vậy?" 

JungKook đặt giỏ quà lên bàn, rồi cầm tay Chu lão nói: "Chu lão thế này mà không nói với tôi một tiếng, để tôi được tận tình thăm nom. Sức khoẻ ngài tốt hơn không ạ?"

"Không có gì đáng ngại, đều là bệnh cũ, không cần lo lắng." Chu lão nắm tay JungKook, rồi dời mắt đến SinB đứng bên cạnh. 

Tưởng Phàm vội vàng nói: "Ba, đây chính là cô Hwang." 

"Cháu gái đến đây ngồi nào." Chu lão vẫy tay gọi SinB, cười cười: "Lần này may có cháu, ta mới giữ được mạng già

"Chu lão, ông đừng nên nói vậy ạ." SinB sợ hãi khoát tay, "Ông phúc đức nhiều, ở hiền gặp lành mà." 

"Ha ha, con bé này thật thú vị. JungKook, đây là bạn gái cậu à?" Chu lão quay sang trêu ghẹo. 

"Vâng ạ." JungKook đứng cạnh, khẽ mỉm cười.  "

Ha ha, trai tài gái sắc, thật xứng đôi, sau này nhớ mời ta ăn cưới nhé." Chu lão tâm tình rất tốt, càng nói càng xa, SinB mặt đỏ lên, cúi đầu không nói tiếng nào. 

"Chu lão sao ngài nói vậy, đến lúc đó mong Chu lão nể mặt..." JungKook tiếp lời. 

SinB càng cúi gằm đầu, chuyện chưa chắc chắn, cứ nói thế, lỡ đến đó không thành, mặt cô bỏ đi đâu. Họ nói chuyện phiếm với Chu lão trong chốc lát, y tá liền vào đuổi ra, nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi. 

Chu lão đành thở dài, "Cháu gái, hôm nào cùng ăn cơm nhé. Clarence, tiễn họ giùm ba." 

"Dạ thưa ba." Kris đáp. 

Clarence, SinB giật thót một cái, không phải là người tặng hoa cho cô hôm đó sao? Chẳng lẽ trùng tên? 

SinB đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kris, tầm mắt đụng với mắt anh, Kris thấy dáng vẻ ngờ vực của cô, mắt đầy câu hỏi, hình như còn khó hiểu hơn cô. 

SinB nhanh chóng cụp mắt, theo JungKook đi về.

Ngày trôi qua cực kì nhanh, ngay lúc SinB còn đang thắc mắc ai tặng bó hoa kìa, thì bữa tiệc quan trọng nhất đã đến. 

Tết Nguyên đán JungKook nhận được điện thoại ở nhà, nên về nhà một chuyến, một tuần sau anh đột nhiên nói với cô, ba mẹ anh đi du lịch châu âu đã về, muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn bữa cơm. 

"Sao ba mẹ anh biết anh có bạn gái, anh nói với họ hả?" SinB nắm tay áo JungKook hỏi. 

"Anh chưa nói." JungKook vỗ vỗ tay cô. 

"Là chú Hai hay thím Hai anh?" SinB hỏi tiếp. 

"Không phải, là Chu lão." JungKook đành kể rõ, "Ba mẹ anh từ châu Âu về, biết Chu lão bệnh, nên qua thăm ông ấy, Chu lão nói chuyện thì lỡ miệng, nên họ biết chuyện tụi mình." 

"Sao lại vậy được." SinB mặt như đưa đám. 

"Sớm muộn gì cũng phải đến, không phải sao? Đừng xị mặt nữa, mau thay quần áo, tối nay chúng ta phải đi." JungKook nói. 

Bây giờ không mới trưa sao, sao gấp vậy? SinB buồn bực.

"Bây giờ chúng ta đi mua quà." JungKook biết cô nghĩ gì, liền nhắc nhở. 

À, được rồi, lần đầu tiên gặp mặt, không thể đi hai tay không đến gặp phụ huynh. 

"Ba mẹ anh thích gì, em phải mặc quần áo gì, phải ăn nói sao, mẹ anh thích dạng con gái nào..." SinB hỏi một lô một lốc câu hỏi. 

"Bình tĩnh."JungKook bất lực ấn vai cô, nói: "Cứ là chính em là được, có anh ở đây." 

Bình tĩnh con khỉ, sao cô không căng thẳng được chứ, ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm nha. Tuy trước đây cô có gặp qua ba mẹ anh, nhưng không chừng họ đã quên cô, nên biểu hiện lần này của cô rất quan trọng. 

Buổi chiều JungKook đưa cô đi mua sắm, giúp cô chọn hai món quà, SinB vì cho chắc ăn nên mua thêm hai phần nữa, chuẩn bị lỡ có Sungwoon với Mina thì đưa. 

Chạng vạng, cô mặc váy vải bông, rồi khoác áo khoác màu trắng, trang điểm thật nhẹ, đi theo JungKook. 

Dọc đường đi cô không ngừng soi gương, JungKook ngồi cạnh bảo: "Đừng soi nữa, cứ soi hoài, gương sắp bị em làm mòn rồi." 

SinB trừng mắt liếc anh, cất gương, "Em căng thẳng lắm." 

"Đừng sợ, ba mẹ anh đều là người dễ gần, họ thích cô gái hiền lành ngoan ngoãn." JungKook vươn một tay vỗ vỗ lưng bàn tay cô, trấn an cô. 

Hôm Nguyên đán anh về, anh và ba mẹ nói chuyện trong phòng, còn nói rất lâu. Họ biết sự tồn tại của SinB, biết cô là nhân viên của BigHit, mẹ nói với anh, tuy bây giờ không phải xã hội phong kiến, chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng Jeon gia cũng coi như là gia tộc lớn, cưới người vợ cùng địa vị sẽ khá hơn, cũng trợ giúp cho sự nghiệp của anh. 

Anh kiên định nói, anh không muốn hôn nhân vì lợi ích, anh không phải vật hi sinh, anh là người bằng xương bằng thịt, anh chỉ cưới người con gái anh yêu, anh không cần đi theo con đường bi kịch của gia đình thượng lưu. Bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, đều có toan tính, cuộc sống như thế rất mệt mỏi. Ở ngoài đấu đá nhau, về nhà ngờ vực nhau, cuộc sống như thế không cần cũng được, không bằng sống độc thân cho thoải mái. 

Mẹ còn nói với anh, JungKook, mẹ không có ý gì khác, nhưng con và con bé từ nhỏ hoàn cảnh sống khác nhau, hiện giờ vì đang yêu cuồng nhiệt nên không thấy gì không ổn, nhưng sau khi cưới nhau rồi, quan niệm suy nghĩ lối sống hai người không giống, bạn bè người thân hai bên qua lại nhất định không ít mâu thuẫn, tất cả gom lại, mâu thuẫn không thể hoá giải, chẳng lẽ lúc đó lại chia tay, chẳng phải là hại cả hai hay sao? hai người chung sống, đến lúc giao thiệp, cũng phải chuyện con bé quen thuộc, nhìn thấy nữ chủ nhà có thể giúp cho chồng mình không ít thì nhiều, con bé xử lý ra sao? Con nghĩ nó có thể thích ứng cuộc sống giao tiếp được sao, thân thiện chào hỏi mọi người, thuận buồm xuôi gió, thể hiện được vẻ xinh đẹp sao? 

Anh nói, anh cần một người vợ, mà không phải là người tiếp khách. Là bình hoa di động, bên ngoài có rất nhiều, trong nhà anh không cần. Anh sẽ dùng hết khả năng của mình bảo vệ cô, dùng cả đời anh, đổi lấy cho cô thêm mười năm vô lo vô nghĩ nữa... 

Đưa con bé về cho ba mẹ gặp mặt đi. Cuối cùng ba anh lên tiếng. 

Lydia, con nó lớn rồi, để tự chúng quyết định đi. Đường đi là chúng tự lựa chọn, chúng ta phải tin tưởng con. Tình cảm, như người tự biết ấm lạnh, lúc trước anh với em không phải cũng không theo sắp đặt của người nhà mà lấy nhau sao, dưa hái lúc còn xanh không ngọt. Sungwoon với Chu lão không phải cũng nói con bé tốt lắm sao, chúng ta cứ gặp đã. Ba anh ôm mẹ anh nói. 

Mẹ anh nghe xong, mím môi không nói nữa. 

... 

Đương nhiên anh sẽ không nói với SinB điều này, nói ra chỉ làm cô thêm lo nghĩ mà thôi. Anh rất biết ơn ba ủng hộ cách làm của anh, có ba ủng hộ mẹ cũng dễ giải quyết. Tin rằng sau khi họ gặp SinB, cũng sẽ thích cô. 

Khi nói chuyện, rất nhanh xe đã chạy vào con đường rừng rộng rãi, biệt thự Jeon gia nằm trên lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng là khu nhà giàu nổi tiếng thành phố, hàng xóm chung quanh đều không phú thì quý. 

Xe chạy vào khuôn viên Jeon gia, JungKook xuống xe dẫn theo SinB, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi đến, JungKook bảo SinB: "Đây là chú Kinh, quản gia của Cung gia, làm ở nhà anh lâu năm rồi." 

"Con chào chú Kinh." SinB hiền hoà gật đầu. 

"Ha ha, chào cô, bên ngoài trời lạnh, mau vào thôi." Quản gia cười nói. 

SinB vì nụ cười ấm áp ôn hoà của chú Kinh mà bớt căng thẳng, cô mang quà tặng theo JungKook vào nhà. 

Trong nhà trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ, sàn nhà bằng gỗ, dụng cụ gia đình cũng bằng gỗ, nhất là đồ cỗ trên giá đỡ trong phòng khách, nhìn rất xa xỉ. 

Cô vừa vào nhà đã thấy nhiều người ngồi nói chuyện phiếm trong nhà, Mina và một người phụ nữ ngồi trên salon uống trà, đây chắc là mẹ JungKook. 

Cô trước đây ở nhà JungKook có từng gặp qua mẹ anh, gặp vội vàng, chưa nhìn thấy rõ, giờ nhìn thấy, nhận ra mẹ anh đúng là mỹ nhân trẻ đẹp hiếm thấy. Bà chăm sóc rất tốt, trên mặt không để lại nhiều dấu vết năm tháng. 

Ba JungJook và Sungwoon ngồi cạnh thảo luận tài chính kinh tế, ba JungKook thoạt nhìn uy nghiêm mà bình dị gần gũi, hai loại khí chất hoàn mỹ vốn không thể hoà hợp xuất hiện trên cùng một người. 

Họ thấy JungKook và SinB đi vào, đều nhìn sang. 

SinB trong lòng run lên, lúc cô đứng trước mặt ba mẹ JungKook, cô ép mình phải hoàn toàn bình tĩnh, ung dung khéo léo nhìn từng người. Cô nhu thuận thưa: "Bác trai, bác gái, con chào hai bác, con là Hwang EunBi." Rồi đưa quà bằng hai tay, sau đó xoay qua đưa hai phần quà khác cho Sungwoon và Mina. 

JungSung ba JungKook mỉm cười, hoà ái nói: "Chào con, JungKook đã nhắc đến con với hai bác. Ở đây cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm." 

Bà Jeon bước đến, kéo SinB ngồi xuống, hỏi cô muốn uống gì. Mọi người đều thấy qua quan sát, cô được nuôi dạy đàng hoàng khiến câu hỏi của họ cũng hết sức khiêm nhường. 

Rất tự nhiên, mọi người trò chuyện, đề tai chuyển đến gia đình SinB, cô tin họ chắc chắn đã biết lai lịch của cô, điều tra gia đình rành mạch, nhưng cô vẫn trả lời rõ ràng từng câu, công việc của ba mẹ là gì, những người khác trong nhà làm gì. 

Tuy nhà cô không sang trọng hiển hách, nhưng ít ra trong sạch, không phải băn khoăn gì, nhưng chỉ có một điều cô khó mở miệng, là lúc cô ở Đế Đô, rồi làm sao mà quen JunfJook, chuyện này sẽ khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người. Nhưng câu hỏi của họ không đụng đến vấn đề đó, hình như hoàn toàn không biết gì cả, cô thở phào nhẹ nhõm. 

Sau khi trò chuyện một hồi, SinB không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, tạm thời thả lỏng một chút. 

"Ông ngoại con từng tham gia quân giải phóng à?" JungSung nghe SinB trả lời, mỉm cười hỏi han. 

"Vâng ạ, ông ngoại từng tham gia quân giải phóng, lúc còn nhỏ, con rất thích nghe ông ngoại kể chuyện đánh trận. Ông ngoại gầy gò, nhưng rộng lượng như phật Di Lặc vậy, cứ luôn miệng cười, người quen của ông đều nói ông hoà nhã dễ gần." SinB nói rõ ràng, đôi mắt sáng ngời. 

"Ông ngoại con là anh hùng." JungSung nói, "Trước đây hồi bác còn đi học, có người thầy là bộ đội nghỉ hưu, khi đó bác cảm thấy thầy rất cao lớn, cảm thấy rất tự hào, vì trường học có anh hùng, đây chắc là tâm tính sùng bái của trẻ nhỏ..." 

SinB lắng nghe JungSung kể chuyện, hơi mỉm cười. 

Chốc lát sau dọn cơm, SinB ngồi kế JungKook, chậm rãi ăn cơm. 

Không khí bữa cơm nhẹ nhàng mà vui vẻ. 

JungKook gắp thức ăn cho SinB, Thịt bò nấu cà ri là món cô thích ăn, nhưng giờ dạ dày lại cuộn lên, mùi vị cà ri làm cô muốn nôn. Chúng trào trong cổ họng cô, khó chịu cực kì, nhưng cô cố hít sâu, bắt chúng quay trở xuống. Cô chậm rãi nhai cơm nuốt xuống, muốn đè nén những thứ trong bụng. 

JungKook gắp tiếp thức ăn cho cô, nhưng một miếng cô cũng ăn không vô. 

"Em sao vậy?" JungKook chú ý sắc mặt SinB thay đổi, cúi đầu hỏi nhỏ. 

"Không..." SinB nói chưa hết câu, đã thấy buồn nôn, cảm giác muốn nôn lại tới, cô bụm miệng, xin lỗi mọi người, nhanh chóng rời khỏi ghế, chạy về hướng WC. Cô ghé trên bồn cầu nôn khan một hồi, nhưng không nôn được gì, chỉ thấy choáng váng đầu óc. 

"Khó chịu ở đâu?" JungKook đi theo vòng tay qua vai cô, dịu dàng hỏi. 

Cô vất vả lắm mới nén cảm giác nôn mửa, đứng lên, chầm chậm lắc đầu, hạ giọng nói: "Dạ dày hơi khó chịu." 

"Chúng ta đi khám bệnh." JungKook ôm eo cô, vây cô trong tay. 

"Không cần, chúng ta còn phải ăn cơm với ba mẹ anh..." SinB thật thiếu sót, hành động kia của cô quá thất lễ, lần gặp mặt này không thể hoàn chỉnh tròn trịa rồi. Sức khoẻ cô vẫn rất tốt, nhưng dạ dày cô cứ khó chịu, người tính không bằng trời tính, aizz. 

Khi nói chuyện vị chua lại trào lên, mặt cô trắng bệch, vội vàng nghiêng đầu tránh sang, nhanh chóng ngồi thụp xuống. 

Cô khó chịu đến mức phát khóc, JungKook nhíu mày, thấy mà đau lòng, nắm tay cô lo lắng, kiên quyết nói: "Cơm chiều bữa khác ăn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện." 

Đã đến mức này, cô không thể làm gì được, đành phải gật đầu. JungKook vội vội vàng vàng dẫn cô đi chào mọi người, bà Jeon đi đến, dặn vài câu, không trách cứ, điều này làm SinB thoải mái. 

"Con ngại quá..." SinB vừa ra cửa vừa mỉm cười xin lỗi ông bà Jeon, rồi bị JungKook đưa đi. 

JungKook đưa SinB đến bệnh viện tư quen biết, sau một hồi rối loạn, SinB ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ cuối hành lang. Trước đó bác sĩ cẩn thận hỏi tình trạng bệnh của cô, sau đó nhìn JungKook cạnh cô, tiện đó hỏi thời gian hành kinh của cô, cô lờ mờ, sau đó đi siêu âm. Hiện giờ trong tay cô là phiếu siêu âm, trên phiếu viết ngoáy chữ "sáu tuần", cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

Sao... sao lại có rồi? 

JungKook từ phòng bác sĩ đi ra, người đàn ông luôn ổn định trầm tĩnh trở nên hoảng loạn, cảm thấy lúng túng, hơi thở rối loạn căng thẳng. Trong mắt anh thoáng sáng rực, hai tay ôm chặt SinB, giọng nói mang theo vui sướng và run rẩy: "Bé à, chúng ta có con rồi." 

SinB bị JungKook ôm bất thình lình gần như không chống đỡ được, hơi thở anh nóng ấm phả vào tai cô, mũi cô quanh quẩn hơi thở anh, sung sướng từ nơi sâu nhất trong tim tràn ra, hai tay cô ôm lại anh, gật mạnh đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Phải, chúng ta có con rồi..." 

Lần đầu tiên cô cảm nhận được, hạnh phúc gần cô đến thế. 

Cô cúi đầu nhìn hình chụp đen trắng trên phiếu siêu âm, trên đó có một khối mờ, hình dạng như hạt đậu nhỏ. Bên trái "hạt đậu" là một điểm sáng cực kì bắt mắt, như đang tràn ngập sức sống lấp lánh. 

Là con của họ, là kết tinh tình yêu của họ, họ thật hạnh phúc. 

Người nhà họ Jeon nghe tin SinB mang thai, vui vẻ không thôi. 

Hôm sau, ba mẹ JungKook đến nhà, bà Jeon ngồi trên giường, nắm tay SinB dịu dàng nói: "Chuyện con và JungKook, hai bác cũng mới biết mấy ngày trước, nghe nói con với nó chỉ quen mới mấy tháng, tình cảm chưa chắc đã sâu đậm, hai bác mới đầu còn nghĩ các con không hợp. Hai bác làm cha mẹ, cũng lo nghĩ vì con cái, ai không muốn tốt cho con mình đâu, hoàn cảnh trưởng thành của các con khác nhau, tư tưởng lối sống cũng khác, sợ sau này có mâu thuẫn không thể hoà giải..." 

Mẹ JungKook vỗ vỗ tay SinB, nói tiếp: "Có điều Triệt tìm đủ mọi cách thuyết phục hai bác chấp nhận con, ba nó nói với bác, lẽ nào con trai ngay cả mắt nhìn người cũng không có sao. Cũng may lúc ấy chúng ta có gặp qua, chỉ là không nhận cũng không còn cách nào khác, con cái lớn, đã thành người khác. Hiện giờ con mang thai, hai bác càng khó mà nói được gì. Tình yêu như con người tự biết ấm lạnh. Bác bây giờ hi vọng các con hạnh phúc, bình an, vui vẻ." 

SinB nghe bà Jeon nói, tay xoa bụng, mắt ươn ướt. Đứa bé trong bụng, là ra đời trong sự mong mỏi của mọi người. Nó chắc chắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất. 

Sau kiếp số, là cầu vồng. 

Cuối cùng, cô vẫn chờ được hạnh phúc. Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già).

_Hoàn chính văn_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro