Chương 13: Một ngày thứ Bảy tràn đầy yêu thương

Sau buổi sáng đầy cảm xúc, Dũng và ông Khang không vội rời khỏi giường ngay. Họ nằm đó thêm một lúc, ôm nhau dưới lớp chăn mỏng, tận hưởng hơi ấm và sự gần gũi của đối phương. Ánh nắng cuối tuần len qua rèm cửa, rọi xuống sàn nhà gỗ, tạo thành những vệt sáng vàng ấm áp. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm gần 9 giờ, Dũng khẽ nhúc nhích, ngồi dậy, mái tóc rối bù vì ngủ. Anh quay sang nhìn ông Khang, mỉm cười. “Cha dậy đi, hôm nay là thứ Bảy, tụi mình làm gì đó vui vui đi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng.Ông Khang mở mắt, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng. Ông ngồi dậy, vươn vai, cơ bắp dưới lớp áo thun căng lên, toát lên vẻ mạnh mẽ dù đã hơn 50 tuổi. “Con muốn làm gì thì cha chiều,” ông đáp, giọng trầm ấm, rồi bất ngờ kéo Dũng lại, hôn nhẹ lên trán anh. Dũng đỏ mặt, cười khúc khích, tay đẩy ông ra nhưng không thật sự muốn rời khỏi vòng tay ông.Họ bước xuống giường, cùng nhau vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt. Không gian nhỏ hẹp của phòng tắm khiến họ đứng sát nhau, vai chạm vai. Dũng cầm bàn chải, vừa đánh răng vừa liếc sang ông Khang qua gương, thấy ông đang cẩn thận cạo râu, bộ ria mép được tỉa gọn gàng như mọi khi. Anh phì cười, làm kem đánh răng vương ra khóe miệng. Ông Khang quay sang, nhíu mày. “Cười gì mà cười?” ông hỏi, giọng giả nghiêm.”Nhìn cha cạo râu đẹp trai quá thôi,” Dũng đáp, nháy mắt. Ông Khang lắc đầu, nhưng khóe môi ông nhếch lên, tay đưa lên lau vệt kem trên miệng anh. Động tác của ông nhẹ nhàng, đầy yêu thương, khiến Dũng ngẩn người, trái tim ấm áp lạ thường.Sau khi vệ sinh xong, họ vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Dũng đề nghị làm bánh mì ốp la, còn ông Khang phụ trách pha cà phê – công việc mà ông luôn tự hào vì tay nghề của mình. Họ đứng cạnh nhau, Dũng chiên trứng trên chảo, mùi thơm lan tỏa, còn ông Khang cẩn thận khuấy cà phê trong phin, từng giọt đen đậm rơi xuống ly. Thỉnh thoảng, Dũng quay sang, chạm tay vào tay ông như vô tình, và mỗi lần như vậy, ông Khang lại liếc anh, ánh mắt vừa trách yêu vừa cưng chiều.Khi bữa sáng sẵn sàng, họ ngồi đối diện nhau ở bàn ăn nhỏ. Dũng cắn một miếng bánh mì, trứng chảy ra vàng óng, rồi đưa miếng bánh qua cho ông Khang. “Cha thử đi, ngon lắm,” anh nói, giọng hào hứng. Ông Khang cười, đón lấy, cắn một miếng, rồi gật đầu. “Ngon thật, con khéo tay đấy,” ông khen, tay vuốt nhẹ tóc anh. Dũng cười toe toét, tựa cằm lên tay, nhìn ông ăn với ánh mắt đầy yêu thương.Ăn xong, họ cùng dọn dẹp, Dũng rửa chén, ông Khang lau bàn. Công việc đơn giản, nhưng với họ, mỗi hành động đều mang ý nghĩa đặc biệt. Khi Dũng rửa xong, tay còn ướt, ông Khang bất ngờ bước lại gần, kéo anh vào lòng từ phía sau, ôm chặt. “Cha làm gì vậy?” Dũng hỏi, giọng ngạc nhiên nhưng không giấu nổi niềm vui. Ông không đáp, chỉ cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy anh, hơi thở nóng hổi phả vào da anh. Dũng run lên nhè nhẹ, quay lại, nhìn ông với đôi mắt long lanh. “Cha hư lắm,” anh thì thào, rồi nhón chân, hôn lên môi ông.Nụ hôn nhẹ nhàng, không mãnh liệt như những lần trước, mà dịu dàng, sâu lắng. Đôi môi ông Khang chạm vào môi Dũng, mềm mại nhưng ấm áp, mang theo vị cà phê thoang thoảng. Họ không vội vã, chỉ đứng đó, môi kề môi, hơi thở hòa vào nhau, tay ông siết chặt eo anh, tay anh vòng qua cổ ông. Nụ hôn kéo dài vài giây, rồi họ rời ra, nhìn nhau mỉm cười, không cần lời nói để hiểu tình cảm của đối phương.Buổi trưa, họ quyết định ra ban công ngồi thư giãn. Dũng mang theo một cuốn sách, còn ông Khang cầm tờ báo cũ. Họ ngồi trên hai chiếc ghế mây, gió từ cánh đồng lúa thổi vào, mát rượi. Dũng đọc được vài trang thì ngáp dài, đặt sách xuống, tựa đầu vào vai ông Khang. “Con buồn ngủ quá, cha kể gì cho con nghe đi,” anh nói, giọng nũng nịu.Ông Khang cười lớn, đặt tờ báo xuống, kéo anh sát hơn. “Con lớn rồi còn đòi nghe kể chuyện,” ông trêu, nhưng vẫn bắt đầu kể về những ngày ông còn làm công an, những lần truy bắt tội phạm, giọng ông trầm trầm, cuốn hút. Dũng lắng nghe, mắt lim dim, nhưng không phải vì buồn ngủ, mà vì anh thích cái cách ông kể chuyện, thích sự ấm áp từ vai ông truyền sang mình. Ông kể xong, cúi xuống, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, liền hôn nhẹ lên môi anh lần nữa. “Con thích nghe nữa không?” ông hỏi. Dũng lắc đầu, cười. “Thích hôn cha hơn,” anh đáp, rồi chủ động hôn lại ông, nụ hôn ngắn nhưng ngọt ngào.Buổi chiều, họ cùng nhau ra chợ nhỏ gần nhà mua đồ ăn tối. Dũng chọn rau củ, còn ông Khang xem xét mấy con cá tươi. Họ đi sát nhau, tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, ánh mắt trao đổi đầy yêu thương. Người bán hàng nhìn họ, cười thân thiện, không biết rằng hai người đàn ông này không chỉ là bạn bè hay người thân, mà là một cặp đôi yêu nhau sâu đậm. Trên đường về, Dũng đùa nghịch, giật túi rau từ tay ông Khang, chạy trước, ông Khang giả vờ rượt theo, cả hai cười vang giữa con đường nhỏ.Về đến nhà, họ cùng nấu bữa tối – một bữa cơm giản dị với cá kho, rau luộc và canh chua. Dũng đứng bên bếp, ông Khang phụ thái hành, cả hai trò chuyện rôm rả về những chuyện linh tinh trong ngày. Khi cơm chín, họ ngồi ăn, Dũng gắp một miếng cá cho ông Khang, ông gắp lại một miếng rau cho anh. Những hành động nhỏ nhặt ấy, với họ, là cách thể hiện tình yêu mà không cần lời nói hoa mỹ.Ăn xong, họ ngồi trên sofa, không bật tivi mà chỉ ôm nhau nghe nhạc từ chiếc radio cũ. Dũng tựa đầu vào ngực ông Khang, nghe nhịp tim ông đập đều đặn, còn ông vuốt nhẹ tóc anh, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống. “Cha,” Dũng gọi, giọng nhỏ nhẹ. “Gì vậy, con?” ông đáp, tay ngừng vuốt tóc. “Con yêu cha nhiều lắm,” anh nói, ngẩng lên nhìn ông. Ông Khang mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu đậm. “Cha cũng yêu con,” ông thì thào, rồi ôm anh chặt hơn.Khi ánh hoàng hôn buông xuống, cả hai đang ngồi trên ban công, uống trà và ngắm cánh đồng lúa trải dài, thì điện thoại của ông Khang rung lên. Ông cầm lên xem, là thông báo từ cơ quan – đơn xin chuyển công tác của ông đã được phê duyệt, ông sẽ bắt đầu làm việc tại một đơn vị ở tỉnh này từ tuần sau. Dũng cũng nhận được tin nhắn tương tự từ trường cũ, thông báo anh được chuyển đến một trường trung học gần căn hộ.Cả hai nhìn nhau, mắt sáng rực niềm vui. “Vậy là từ giờ tụi mình không phải đi xa nữa,” Dũng nói, giọng hào hứng. Ông Khang gật đầu, kéo anh vào lòng. “Ừ, từ giờ chỉ có hai ta, sống thoải mái hơn,” ông đáp, tay siết chặt vai anh. Họ quyết định ngày mai, Chủ nhật, sẽ đến trường của Dũng để thu dọn đồ đạc ở văn phòng giáo viên, sau đó qua đơn vị của ông Khang để sắp xếp bàn giao công việc cho người khác.Đêm ấy, họ lên giường sớm, ôm nhau nằm trong bóng tối. Dũng tựa đầu vào ngực ông Khang, nghe tiếng ông kể vài câu chuyện cũ, rồi cả hai chìm vào giấc ngủ trong sự yên bình. Ngày thứ Bảy trôi qua, không có những khoảnh khắc mãnh liệt của thể xác, mà chỉ có tình yêu dịu dàng, sâu sắc, được thể hiện qua từng cái ôm, cái hôn, và ánh mắt họ dành cho nhau.Ngày Chủ nhật, họ thức dậy sớm hơn một chút, chuẩn bị để đến trường của Dũng. Anh mặc áo sơ mi trắng, ông Khang mặc áo thun đơn giản, cả hai cùng lên chiếc Kia Morning cũ. Đến trường, Dũng dẫn ông Khang vào văn phòng giáo viên, nơi anh từng ngồi nhắn tin với Linh và xem những bộ phim đã mở ra thế giới mới cho anh. Họ cùng thu dọn sách vở, tài liệu, và vài vật dụng cá nhân của Dũng, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.Xong việc ở trường, họ lái xe đến đơn vị cũ của ông Khang. Ông giới thiệu Dũng với vài đồng nghiệp cũ, chỉ đơn giản là “người nhà”, và không ai nghi ngờ gì. Ông sắp xếp bàn giao công việc, dọn dẹp bàn làm việc của mình, trong khi Dũng ngồi chờ, thỉnh thoảng liếc ông với ánh mắt yêu thương. Khi mọi thứ xong xuôi, họ rời khỏi đó, mang theo cảm giác nhẹ nhõm vì một chương cũ đã khép lại, nhường chỗ cho một khởi đầu mới.Trên đường về, Dũng tựa đầu vào vai ông Khang, tay đan vào tay ông. “Cha, từ giờ tụi mình sẽ hạnh phúc hơn nữa, đúng không?” anh hỏi, giọng nhỏ nhẹ. Ông Khang quay sang, hôn lên trán anh. “Đúng vậy, con,” ông đáp, giọng trầm ấm. Chiếc xe lăn bánh về căn hộ, mang theo tình yêu của hai người đàn ông đã vượt qua mọi rào cản để đến với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro