Chương 29: Cuộc sống tay ba và ngọn lửa ghen tuông

Từ sau ngày ông Khang xuất hiện trước cổng nhà và hòa giải với Dũng, ông quyết định ở lại, không trở về thành phố nữa. Ông mang theo ít đồ đạc từ chiếc túi nhỏ, nói với Dũng rằng ông đã nghỉ hưu, đã cho thuê căn chung cư, và giờ đây chỉ muốn sống bên anh – người đàn ông ông yêu nhất. Dũng ngập ngừng, nhìn cha mình – ông Nghị – rồi nhìn ông Khang, lòng anh rối bời. Anh không muốn từ chối ông Khang, nhưng cũng không muốn làm tổn thương cha. Cuối cùng, anh gật đầu, đồng ý để ông Khang ở lại, hy vọng cả ba có thể tìm được cách sống hòa hợp dưới một mái nhà.Ông Nghị không phản đối, nhưng ánh mắt sâu thẳm của ông thoáng chút khó chịu khi thấy ông Khang kéo túi đồ vào phòng khách. Ông im lặng, bước ra sân, tiếp tục nâng tạ, như muốn xua tan sự bực bội trong lòng. Dũng nhìn cha, rồi nhìn ông Khang, lòng anh thoáng chút bất an, nhưng anh tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh yêu cả hai người – ông Nghị bằng một tình yêu cấm kỵ, mãnh liệt, và ông Khang bằng một tình yêu chân thành, sâu đậm – và anh tin rằng tình yêu ấy sẽ giúp họ vượt qua mọi rào cản.Nhưng thực tế không như Dũng mong đợi. Cả ba sống chung dưới mái nhà nhỏ, nhưng không khí giữa ông Nghị và ông Khang luôn căng như dây đàn, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào. Họ không ưa nhau, không chỉ vì quá khứ từng là thông gia, mà còn vì cả hai đều xem Dũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Sự ghen tuông âm ỉ trong lòng họ bùng lên thành những cuộc tranh giành không lời, và Dũng – dù cố gắng điều tiết – luôn bị kẹt giữa lằn ranh của hai người đàn ông anh yêu.Sự căng thẳng giữa ông Nghị và ông KhangNhững ngày đầu, ông Nghị và ông Khang cố giữ hòa khí, nhưng chỉ là bề ngoài. Mỗi sáng, khi Dũng ra vườn hái rau, ông Nghị thường đứng giữa sân tập thể dục, cơ ngực đồ sộ và cánh tay lực lưỡng của ông phô ra dưới lớp áo thun mỏng, như muốn chứng tỏ sức mạnh và sự hấp dẫn của mình trước mặt Dũng. Ông Khang, dù đã nghỉ hưu và không còn tập luyện thường xuyên, cũng không chịu thua. Ông bước ra sân, cầm cuốc làm vườn, cố tình để lộ cánh tay rắn chắc và dáng người vẫn phong độ của mình, ánh mắt ông liếc sang ông Nghị đầy thách thức.Dũng nhận ra sự ganh đua ngầm này, nhưng anh không biết làm sao để ngăn lại. Anh chỉ cười gượng, gọi cả hai vào ăn sáng, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi ngồi vào bàn ăn, căng thẳng lại bùng lên. Ông Nghị gắp một miếng cá kho đặt vào bát Dũng, giọng trầm trầm: “Con ăn nhiều vào, ở quê phải khỏe mới làm việc được.” Ông Khang lập tức gắp một miếng rau, đặt vào bát anh, giọng dịu dàng nhưng thoáng chút đắc ý: “Con ăn rau đi, cha thấy con gầy đi rồi đấy.”Dũng nhìn hai người, lòng anh vừa buồn cười vừa mệt mỏi. Anh gật đầu, ăn cả cá lẫn rau, cố gắng không thiên vị ai. Nhưng ông Nghị và ông Khang vẫn liếc nhau, ánh mắt họ như tóe lửa, không ai chịu nhường ai. Sự tranh giành không dừng lại ở đó – nó len lỏi vào từng khoảnh khắc trong ngày. Khi Dũng ngồi ngoài hiên sửa bài cho học sinh, ông Nghị mang trà ra, ngồi cạnh anh, kể chuyện ngày xưa để thu hút sự chú ý của anh. Ông Khang thấy thế, liền mang nước chanh ra, ngồi phía bên kia, hỏi han anh về công việc ở trường, cố kéo anh về phía mình.Những khoảnh khắc riêng và sự ghen tuông bùng nổDù sống chung, Dũng vẫn dành những khoảnh khắc riêng cho cả hai người. Một buổi tối, khi ông Khang ra ngoài mua đồ, Dũng và ông Nghị ở lại nhà. Ông Nghị kéo anh vào phòng, đè anh xuống giường, hôn anh mãnh liệt. Môi ông ép chặt vào môi anh, lưỡi ông quấn lấy lưỡi anh, nước bọt chảy ra làm ướt cằm anh. Họ cởi đồ nhau, ông Nghị đẩy sâu vào anh, mỗi cú “đâm” đều mạnh mẽ, làm anh rên rỉ không ngừng. “Con là của cha, Dũng,” ông thì thào, tay siết chặt hông anh, ánh mắt ông đầy chiếm hữu.Nhưng khi ông Khang trở về, nghe thấy tiếng rên từ phòng, ông đứng ngoài cửa, tay nắm chặt túi đồ, lòng ông đau như cắt. Ông không bước vào, chỉ lặng lẽ quay ra sân, ngồi đó đến khuya, đôi mắt đỏ hoe vì ghen tuông. Sáng hôm sau, ông Khang tìm cách trả đũa. Khi ông Nghị ra vườn, ông kéo Dũng vào bếp, ôm anh từ phía sau, hôn lên cổ anh, tay ông luồn vào áo anh, mơn trớn ngực anh. “Cha nhớ con quá, Dũng,” ông thì thào, rồi đè anh lên bàn bếp, làm tình với anh ngay đó, tiếng rên của anh vang lên, không biết rằng ông Nghị từ vườn trở về, nghe thấy tất cả.Ông Nghị đứng ngoài cửa bếp, nhìn cảnh tượng ấy, tay ông nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt ông đỏ bừng vì giận dữ. Ông bước vào, hét lên: “Khang, anh làm gì vậy?” Ông Khang giật mình, rời Dũng ra, quay lại nhìn ông Nghị, giọng ông lạnh lùng: “Tôi làm gì thì anh cũng làm thế với Dũng, đúng không? Đừng giả vờ đạo đức với tôi.” Dũng vội đứng dậy, kéo áo xuống, chạy tới đứng giữa hai người, giọng anh run run: “Cha, bác Khang, hai người đừng cãi nhau nữa. Con xin hai người…”Nhưng ông Nghị và ông Khang không dừng lại. Họ gầm gừ nhìn nhau, như hai con thú tranh giành lãnh thổ. Ông Nghị chỉ tay vào ông Khang: “Anh là kẻ đến sau, đừng tưởng anh có quyền ở đây.” Ông Khang cười khẩy: “Tôi yêu Dũng trước anh, Nghị. Anh là cha nó, anh không có tư cách nói tôi.”Dũng ôm đầu, nước mắt anh lăn dài. Anh yêu cả hai người, không muốn ai tổn thương, nhưng sự tranh giành này làm anh kiệt sức. “Đủ rồi! Con yêu cả hai, hai người đừng ép con phải chọn!” anh hét lên, giọng lạc đi, rồi chạy ra ngoài sân, ngồi xuống ghế gỗ, cố lấy lại bình tĩnh.Dũng: Người điều tiết giữa hai ngọn lửaTừ đó, Dũng trở thành người điều tiết mối quan hệ giữa ông Nghị và ông Khang. Anh cố gắng phân chia thời gian cho cả hai, không để ai cảm thấy bị bỏ rơi. Mỗi sáng, anh ăn sáng với ông Nghị, trò chuyện với ông về công việc ở trường, rồi chiều về, anh ngồi với ông Khang, nghe ông kể về những ngày ở thành phố. Tối đến, anh ngủ giữa hai người – một bên là ông Nghị, một bên là ông Khang – như một ranh giới mong manh giữ họ không lao vào nhau.Nhưng sự hòa hợp ấy chỉ là bề ngoài. Ông Nghị và ông Khang vẫn không ưa nhau, vẫn tìm cách kéo Dũng về phía mình. Một lần, khi Dũng bị ốm, ông Nghị nấu cháo mang vào phòng, ngồi cạnh anh, đút từng thìa, ánh mắt ông dịu dàng: “Con nghỉ đi, cha chăm con.” Ông Khang thấy thế, mang nước chanh vào, đẩy ông Nghị ra, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ: “Để tôi, Nghị. Dũng cần nghỉ, anh ra ngoài đi.”Dũng nằm trên giường, nhìn hai người, lòng anh vừa ấm áp vừa mệt mỏi. Anh nắm tay cả hai, giọng nhỏ nhẹ: “Con yêu cha, con cũng yêu bác Khang. Hai người đừng tranh nhau nữa, được không?” Ông Nghị và ông Khang nhìn anh, ánh mắt họ dịu xuống, nhưng sự ghen tuông trong lòng không tan biến.Tình yêu không đổi và sự giằng co không hồi kếtDù căng thẳng, Dũng vẫn yêu cả hai người. Anh yêu ông Nghị – tình yêu cấm kỵ, mãnh liệt, bắt nguồn từ đêm say ấy, từ sự gần gũi cha con biến thành khao khát thể xác. Anh yêu ông Khang – tình yêu chân thành, sâu đậm, được xây dựng qua những tháng ngày ở thành phố, qua những cái ôm dịu dàng và lời hứa bên nhau mãi mãi. Anh không thể chọn ai, không thể bỏ ai, và anh biết cả hai cũng yêu anh bằng tất cả trái tim họ.Nhưng ông Nghị và ông Khang không thể hòa hợp. Họ sống chung nhà, nhưng luôn giữ khoảng cách, chỉ thân thiết với Dũng khi người kia không có mặt. Ông Nghị muốn Dũng là của riêng ông, muốn anh mãi ở quê, mãi thuộc về ông như một người tình. Ông Khang muốn đưa Dũng trở lại thành phố, muốn xây dựng lại cuộc sống chỉ có hai người như trước kia. Sự tranh giành ấy làm Dũng kiệt sức, nhưng anh không biết làm sao để dừng lại.Một buổi tối, khi cả ba ngồi ngoài hiên uống trà, Dũng nhìn ông Nghị, rồi nhìn ông Khang, lòng anh nặng trĩu. Anh nắm tay cả hai, giọng anh nhỏ nhẹ: “Con không muốn mất ai trong hai người. Con xin hai người, hãy sống hòa thuận vì con.” Ông Nghị và ông Khang nhìn anh, ánh mắt họ thoáng chút đau đớn, nhưng không ai nói gì. Họ gật đầu, nhưng trong lòng, cả hai biết rằng sự ghen tuông này sẽ không bao giờ chấm dứt

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro