chap 9 Sóng gió


Những ngày mật ngọt chưa kéo dài được bao lâu, thì bão tố ập đến.

Cố Thăng Hải không biết từ đâu nghe được tin đồn — em gái cưng nhà mình không những qua lại với phụ nữ, mà còn là cô giáo đại học của chính em. Tin này như sét đánh ngang tai, anh lập tức triệu tập cuộc họp gia đình ngay trong đêm.

Trong phòng khách nhà họ Cố, ba mẹ ngồi ngay ngắn trên sofa. Cố Thăng Hải đứng khoanh tay, mặt lạnh băng.

Cố Tiểu Thanh ngồi một góc, ánh mắt cứng rắn chưa từng có.

"Tiểu Thanh, con nói rõ xem, chuyện này là thế nào?"
Ba Cố trầm giọng hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.

"Con yêu chị ấy."
Tiểu Thanh không trốn tránh, cũng không né tránh, ngẩng cao đầu tuyên bố rõ ràng.

"Mày nói cái gì?"
Cố Thăng Hải giận dữ đập mạnh xuống bàn, giọng gầm lên.
"Con bé đó là cô giáo của mày, mày bị điên rồi sao? Lại còn là phụ nữ!"

"Mày thích chơi đùa thì tao không nói, nhưng mày định biến cái nhà này thành trò cười cho thiên hạ à?"

Tiểu Thanh cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao:
"Anh cũng chỉ dám nghĩ tình cảm của em là chơi đùa thôi sao? Em yêu chị ấy, yêu thật lòng. Dù có ra sao, em cũng không buông tay."

Mẹ Cố tái mặt, run rẩy kéo tay con gái:
"Con gái ngoan, con đừng hồ đồ. Con thích ai không được, sao lại chọn phụ nữ? Đã vậy còn là cô giáo của con! Người ngoài mà biết, mặt mũi nhà họ Cố để đâu?"

"Con không quan tâm người ngoài nghĩ gì."
Tiểu Thanh gạt tay mẹ ra, giọng cứng rắn.
"Con chỉ cần chị ấy thôi."

"Bốp!"
Một cái tát vang lên, in hằn trên mặt Tiểu Thanh.

Cố Thăng Hải nhìn em gái, mắt đỏ ngầu:
"Tỉnh lại đi. Mày là Cố Tiểu Thanh, không phải hạng người tùy tiện yêu đương vô trách nhiệm. Tao không cho phép mối quan hệ này tồn tại."

Tiểu Thanh lau vệt máu nơi khóe miệng, cười lạnh:
"Anh cấm được sao? Em đâu phải con rối nhà họ Cố. Trái tim em, cuộc đời em, do em quyết định."

"Nó bỏ bùa mày sao? Một cô giáo nghèo, dựa hơi học sinh nhà giàu để trèo cao!"
Cố Thăng Hải mỉa mai, từng câu từng chữ sắc bén như dao.

"Anh dám nói chị ấy như vậy?"
Tiểu Thanh đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe.
"Chị ấy tự trọng, chị ấy chẳng bao giờ cần một đồng nào của nhà họ Cố. Là em mặt dày bám lấy chị ấy, là em không cho chị ấy rời xa em. Tất cả là do em yêu trước, chị ấy chưa từng ép buộc em!"

"Câm miệng!"
Ba Cố nổi giận, đập bàn quát lớn.
"Con bé đó có gì tốt mà mày phải mê muội như vậy?"

"Tốt hơn bất cứ ai mà ba mẹ chọn cho con!"
Tiểu Thanh cười nhạt, ánh mắt kiên định.

"Cái nhà này, em không ở nữa!"
Nói xong, em quay người bước đi, không thèm ngoảnh lại.

Phía sau là tiếng gọi nghẹn ngào của mẹ Cố, là tiếng chửi rủa tức giận của Cố Thăng Hải. Nhưng tất cả đều không thể lay động được bước chân của Tiểu Thanh.

Bên ngoài cổng lớn, Thẩm Tịch Lâm đứng chờ từ bao giờ.

Thấy em lao ra, mắt đỏ hoe, chị lập tức dang tay ôm chặt lấy em.

"Chị chờ em lâu chưa?"
Tiểu Thanh ngước nhìn, giọng run run.

"Chỉ cần em muốn, chị có thể chờ em cả đời."
Thẩm Tịch Lâm vuốt nhẹ tóc em, dịu dàng nói.

Cố Tiểu Thanh bật khóc, ôm lấy chị không buông.

Từ giây phút này, dù phía trước là mưa bão hay sóng gió, em cũng không sợ nữa. Vì bên cạnh em, luôn có chị.

(Hết chap 9)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro