Cảnh 17: Phim Tài Liệu và Sự Vỡ Oà Cảm Xúc
Bối cảnh: Phòng chiếu phim nhỏ của công ty. Hồng Thuý đang xem lại bản dựng cuối cùng, chỉ có Vân và Thuỳ Linh ở bên.
(Âm thanh: Nhạc phim nền bi tráng. Tiếng gió hồ, tiếng nước té.)
Hồng Thuý (giọng tự sự, trong phim): Anh ấy... Doanh... luôn lạnh lùng. Nhưng anh ấy không lạnh lùng. Anh ấy đang sợ hãi. Sợ hãi sự mất mát, sợ hãi lời nguyền.
(Âm thanh: Chuyển cảnh đến hồ bơi. Tiếng Doanh hét lên: "Hồng Thuý! Anh yêu em!" )
(Âm thanh: Hồng Thuý (hiện tại) bắt đầu nức nở. Tiếng khóc vỡ òa.)
Vân (ôm Thuý): Cậu cứ khóc đi, Thuý. Cậu phải để nỗi đau này được giải phóng.
Thuỳ Linh: (Giọng trầm ấm) Đoạn phim này sẽ thay đổi mọi thứ. Sự chân thật của cậu, nỗi đau của Dung, sự cảm kích của Quang... Tất cả sẽ khiến công chúng hiểu rằng chúng ta đang chiến đấu cho ý nghĩa chứ không phải lợi nhuận.
(Âm thanh: Chuyển cảnh. Quang (trong phim) xuất hiện, giọng nghẹn ngào.)
Quang (trong phim): Doanh đã cứu tôi. Anh ấy đã chết để tôi được sống. Tôi sẽ dành cả đời mình để đảm bảo công nghệ an toàn này hoạt động. Đây là lời hứa của tôi với linh hồn của anh ấy.
(Âm thanh: Chuyển cảnh. Dung (trong phim), từ nước ngoài, khuôn mặt hối hận.)
Dung (trong phim): Tôi đã sợ hãi mất Quang và tôi đã hành động sai lầm. Tôi xin lỗi. Tôi hiện đang học về quản lý rủi ro để hỗ trợ công ty Tân Hải từ xa. Sự hy sinh của Doanh là một bài học cho tôi về tình yêu không vụ lợi.
Hồng Thuý (lau nước mắt, nhìn Thuỳ Linh): Thuỳ... cậu đã biến nỗi đau của chúng ta thành sức mạnh và sự đoàn kết.
Thuỳ Linh: Không. Tớ chỉ là người kể chuyện. Câu chuyện này là của Doanh và của cậu.
(Âm thanh: Nhạc nền lắng đọng, chuyển sang quyết tâm.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro