CHƯƠNG 4: CẢM GIÁC CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Brisbane chuyển mùa. Trời se lạnh, nhưng trong tiệm Pretty Petal, Thái Vụ thấy máu trong người mình... nóng lên một cách kỳ cục.

Không ai nói gì. Không ai làm gì rõ ràng. Nhưng ổng cảm được. Cái kiểu cảm giác mà đàn ông hay gọi là "linh tính sống lưng" – lạnh toát một bên gáy, rồi chuyển thành cay nồng trong lòng ngực.

Kể từ cái ngày ổng gõ cửa WC và thấy Quốc Thài bước ra trước, rồi Thu Loán vài giây sau, với đôi mắt long lanh như vừa lau nước mắt bằng lửa, ổng đã không còn bình thường được nữa.

"Loán, bà ok không vậy?" – Ổng hỏi hôm sau, giọng hơi mềm hiếm thấy.

"Ờ, sao vậy? Tui vẫn ổn. Hơi mệt xíu do con bé Nhí học thi," chị đáp, mắt không nhìn thẳng.

Vụ gật gù. Nhưng trong đầu ổng là bảng Excel với hàng loạt nghi vấn:
    •Tại sao Quốc Thài hay nhìn Loán khi tưởng không ai thấy?
    •Tại sao mỗi khi Loán mệt, là Thài luôn biết mà đưa thuốc, đưa khăn, đúng kiểu không cần nhắc?
    •Và... tại sao một thằng con trai 20 tuổi, chưa từng làm nails, lại biết cách pha nước chanh cho Loán vừa đúng vị không đường?

Không phải ổng ghen. Ổng nói với bản thân vậy.

Chỉ là ổng... quan tâm, từ cái cách chị Loán buộc tóc đến việc ăn cơm hay chưa. Nhưng ổng chưa từng dám tiến tới. Vì ổng sợ. Vì ổng quen với việc che cảm xúc bằng bảng lương và ly cà phê sữa rồi.

Chiều hôm đó, tiệm vắng khách. Vụ ngồi ở ghế sofa phía trước, mắt xem điện thoại nhưng tai chăm chú nghe tiếng cười nhỏ phát ra từ kho phía sau.

Giọng Thài: "Chị ăn cái này đi, trưa em nấu thử món Việt."

Giọng Loán: "Lỡ em nấu dở, chị chửi đó nha."

Im lặng. Rồi... tiếng cười của chị. Cái tiếng làm lòng ổng mềm như gel top coat mới khui.

Vụ đứng dậy, đi về phía sau.

"Loán, có khách book giờ gấp nè!" – Ổng nói vọng vào, dù biết rõ hôm nay không ai đặt lịch.

Cánh cửa hé ra. Loán bước ra đầu tiên, hơi giật mình. Sau lưng, Thài xuất hiện, tay còn cầm nắp hộp cơm chưa đóng.

Vụ không nói gì. Nhưng trong mắt ổng lúc đó – đã không còn nghi ngờ nữa. Mà là xác nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: