CHƯƠNG 5: "CHỊ"
Thái Vụ không phải kiểu người dễ biểu lộ cảm xúc. Ông không biết viết status, không biết "like" hình ai trên Facebook, cũng không biết cách nói: "Tôi quan tâm bà."
Nhưng kể từ cái ngày đó — ngày Loán bước ra khỏi nhà vệ sinh sau Quốc Thài vài giây — trong lòng ông có cái gì đó bắt đầu... rạn.
Ông Thái Vụ bước vô, áo sơ mi cài chừa 1 nút ở cổ, cà phê sữa quen thuôc trên tay, mặt ngầu như mấy tay luật sư bên Sunnybank chuyên thưa người ta vì đậu xe sai.
Ông không nhìn ai, đứng thẳng vào quầy tính tiền. Nhưng mắt liếc nhẹ qua — nơi bà Loán đang đứng phía sau, mặc áo tay dài màu đen, tóc búi, cười cười với Quốc Thài.
"Em ăn sáng chưa? Chị mua bánh mì thịt ở tiệm MT cho em nè," – Loán chìa túi giấy, miệng cười nhẹ, mắt đầy quan tâm.
"Chị mua cho em hoài, biết lấy gì đền đáp cho chị bây giờ," – Thài nheo mắt, nhận lấy túi. "Mai chị thích uống sữa đậu nành nghen." - Loán đáp
Thái Vụ... đặt mạnh ly cà phê xuống, rồi giả vờ lục sổ lương
Ông không nghe sót một chữ nào. Nhưng cái khiến ông muốn đập bàn không phải là túi bánh mì, cũng không phải là cử chỉ nhẹ nhàng. Mà là cái tiếng "chị" đó.
"Chị" kiểu thân mật, kiểu có chút trêu, kiểu... riêng tư.
Hồi đó bà kêu ông bằng "ông", nghe cộc mà xa, ông quen rồi. Nhưng giờ, có thằng khác gọi bà là "chị", và bà thích cái tiếng đó, thì ông chịu không nổi.
—
Tối hôm đó, ông nằm trong phòng, nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm:
"Chị hả? Chị cái gì mà chị... Mới có hai mươi, chưa biết gì hết trơn..."
Rồi ông thở dài, kéo cái áo len bà từng để quên lần trước... ôm vô lòng, không dám giặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro