Ngoại truyện 1: Bí mật về lần đầu tiên của Hà Phương
"Tôn Phong, anh đúng là đồ khoác lác!"
Hà Phương tức giận sau khi nghe Tôn Phong nọ ba hoa với hội bạn về vấn đề "lần đầu của phụ nữ" rằng không quan tâm, không quan trọng vân vân mây mây.
"Chuyện gì?"
Tôn Phong giả vờ lơ đễnh.
"Ai đã dày xéo tim em, nói em thất thân với Trần An. Còn nói không để tâm. Dối trá!"
Thực ra, Tôn Phong đúng là không quan tâm thật, ngày ấy chỉ cần anh là người đàn ông cuối cùng của cô điều đó mới quan trọng. Nhưng lúc đó, giận quá mất khôn anh mới nói mấy lời quá đáng ấy.
"Thôi được rồi, là anh sai, anh lại làm em giận. Em đánh anh đi. Anh thật không quan tâm mà."
Tôn Phong dỗ dành cô. Chưa gì nước mắt Hà Phương lại rỉ ra, cô ôm mặt thu lại một góc. Tôn Phong hoảng quá bỏ hết giấy tờ xuống ôm lấy cô.
"Năm 16 tuổi, em...đã từng bị bắt cóc."
Hà Phương thút thít.
"Lần đó, lần đó..."
Ký ức năm 16 tuổi quay về, Hà Phương trên đường về nhà bất ngờ bị bịt thuốc mê. Tỉnh lại, đầu bị bịt kín, miệng bị băng dính, chỉ có tai nghe loáng thoáng tiếng bọn buôn bán trả giá mới biết mình bị bắt cóc. Toàn thân không thể dãy dụa, tối đó cô bị đặt lên một chiếc giường, tay bị trói, bọn chúng nhét vào miệng cô 1 viên thuốc, sau đó cơ thể cô nóng bừng.
Căn phòng tối đen, khi thân thể cô bùng lên vặn vẹo dữ dội, răng cắn rách môi, một người đàn ông cao lớn đến áp sát vào cô. Người đó không nói gì, bàn tay anh ta lúc đó lạnh ngắt như thể từ địa ngục tới, khiến cô hạ nhiệt.
Người đó dừng lại như thể quan sát, nhưng quá tối cô không thấy anh ta, miệng cô không thể van xin. Sau đó như thể quyết định, cô thấy thân thể anh nóng lên. Kéo chiếc quần trong váy cô, mạnh mẽ trực tiếp đi vào. Đau đớn không cất lên tiếng đến ngất đi.
Tỉnh lại cô thấy mình ngồi trên băng ghế dài hướng ra biển dịu êm phía trước, dưới hai chân vẫn còn đau đớn. Nước mắt rơi xuống, bầu trời đêm tối thẫm, không trăng không sao, không ánh đèn bao quanh khiến cô sợ hãi. Chỉ còn tiếng sóng biển vỗ về.
Hà Phương đi mãi, đi mãi đến khi chân chạm mặt nước lạnh toát, đến khi đầu chạm nước, mất cảm giác. Lần đó, cô đã muốn quyên sinh. Lúc chới với giữa dòng nước, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên, đôi môi mềm mại thổi hơi sự sống cho cô. Nước biển trong phổi lao ra khỏi miệng, cô tỉnh lại. Người đó dìu cô đứng dậy, không nói lời nào, lấy áo khoác cho cô. Cô tựa vào lồng ngực phập phồng của anh ta.
"Sao không để tôi chết đi."
"Chết đi rồi sẽ không biết sau này có rất nhiều hạnh phúc đang chờ đợi mình."
Giọng nói âm trầm cất lên. Hà Phương dụi vào ngực người đó khóc to, anh ta ôm chặt lấy cô ấm áp, vỗ về an ủi. Cô ngước lên cố gắng nhìn kỹ người cứu mạng mình. Ánh mắt long lanh trong suốt.
Anh ta cúi xuống hôn lên môi cô.
Ấm áp khó tả.
Khi mơ màng tỉnh lại trong bệnh viện. Cố gắng nhớ lại khuôn mặt đó nhưng chỉ là vệt trắng nhoè nhoẹt bởi nước mắt. Hà Phương vô vọng nhưng rất tin, cô sẽ sống để chờ đợi hạnh phúc đến với mình.
***
Ở mặt khác của câu chuyện.
Ngày đó, chằng trai Tôn Phong vừa tròn 20 tuổi, lứa tuổi còn ngang ngược chưa hiểu hết sự đời. Quá đau buồn vì cái chết của người cha, cậu quyết định về thành phố C nơi ông sinh ra để du lịch.
Tối hôm đó, chén chú chén anh với mấy tên bạn chí cốt đến không biết đất trời. Khi Tôn Phong về phòng đã thấy 1 cô gái nằm trên giường mình, cậu cười khẩy vì biết thừa là trò của lũ bạn, định bỏ đi. Đứng suy nghĩ một hồi, sau đó men say khiến cậu không kiểm soát, da thịt của cô gái quá mềm mại hấp dẫn bàn tay lạnh lẽo và ý chí đang suy sụp của cậu.
Không nghĩ nhiều, trực tiếp xông tới. Đến lúc phát hiện cô gái đó ngất đi, hối hận đã quá muộn. Khi mở đèn sáng trở lại, vết đỏ kinh người trên ga trải giường tố cáo tội ác của cậu. Tôn Phong tháo dây trói, mang cô bé ra ngoài.
Cô ấy mới chỉ 15,16, cậu sẽ vào tù vì hành động dại dột này. Đặt cô trên chiếc ghế lạnh lẽo, không nỡ bỏ đi, lại núp vào một góc quan sát.
Tỉnh lại, cô bé một mực lao về phía biển, đến lúc chấp chới, cậu không đừng được bơi đến cứu cô. Ngày ấy, biển C quả thực chưa được khai thác nên còn rất tối, trong ánh sáng đó, cậu biết cô ấy rất đẹp dù các nét còn rất trẻ con.
Đêm đó, sau khi đưa cô bé vào bệnh viện. Cậu lập tức quay về Bern xin chuyển trường về thành phố C để chăm sóc cô. Khi cậu quay lại tìm, cô đã hoàn toàn biến mất.
Rất nhiều năm sau, gương mặt cô bé ấy đã mờ đi trong tâm trí cậu, ngoại trừ đôi mắt long lanh biết nói. Nên ngay khi đối mặt với con mắt tròn xoe của quản lý Phương trong phòng tổng thống của khách sạn Royal năm đó. Tôn Phong của tuổi 20 đã quay lại, đắm chìm, yêu thương, nhung nhớ, sâu sắc.
***
Tôn Phong tự hứa với lòng, có chết cũng không bao giờ tiết lộ cho Hà Phương biết sự thật. Không biết chừng cô sẽ mang anh ra băm thành từng khúc, nhét tủ lạng chế biến ăn dần.
Nhưng dư vị ngọt ngào cứ dâng lên mãi trong lòng ai đó không dừng lại được, ai đó thấy hối lỗi cực kỳ, ai đó lại muốn chiều chuộng cô gấp bội.
Ai đó mấy hôm nay cứ ra huýt sáo, vào huýt sáo, miệng không ngậm lại được khiến Hà Phương rất ngứa mắt.
"Phong, gần đây em rất có hứng thú đầu tư cho mấy bệnh viện tâm thần."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro