Chương 1.6:
Tống Hoan: Ồ? Ai đây?
Tống Hoan không biết từ lúc nào đã bước tới chỗ cậu, ánh mắt ác ý, châm chọc không hề che giấu.
Tim cậu đánh một cái thịch, bản năng trong cơ thể mách bảo cậu chạy ngay lập tức.
Cậu thờ ơ ngẩng đầu lên, bắt gặp bắt gặp nụ cười khinh miệt, pheromone mùi rượu gạo tràn ngập không khí.
Tống Hoan: À? Thì ra là đi cùng chú nhỏ.
Không trèo được lên người tôi thì trèo lên giường chú tôi? Thật ghê tởm.
Cậu vẫn thờ ơ không đáp, ánh mắt rời đi nhìn về hướng khác.
Tống Hoan vẫn không bỏ cuộc tiếp tục châm chọc: Đúng là người thích thử thách mà, sao lại về một O cũ rách vậy chớ.
Hắn tiến lại gần đưa tay chỉnh lại áo ngoài cho cậu.
Tống Hoan: Nếu lúc đó em chịu ngoan ngoãn để anh đánh dấu, có phải bây giờ đã tốt hơn rồi không? Cũng chẳng phải lo chú nhỏ chơi chán rồi sẽ vứt bỏ em.
Hứa Lam: Anh đang chột dạ?
Tay hắn bỗng khựng lại, bật cười khẽ, không nhanh không chậm đặt tay lên vai cậu, nhưng đủ khiến cậu người đứng gần hồ bơi ... trượt chân.
Tống Hoan: Đâu có, tôi chỉ tiếc tôi không ra tay dứt khoát hơn thôi.
Hắn cười đắc ý, cứ vậy rời đi.
Cậu ngã xuống, không la hét, trong đầu chỉ còn một mảng bình lặng.
Mặt nước lạnh lẽo đóng một lớp băng mỏng vỡ tung ra nuốt chửng lấy cậu.
Hàng loạt kí ức như thủy triều ùa về, cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Tiếng cười lạnh bị nước nuốt chửng, cậu mặc cho cơ thể đang dần chìm xuống, dòng nước lạnh lẽo dần lấy đi tri giác của cậu.
Đôi mắt cay xè, ánh sáng mờ ảo chiếu vào mắt, lồng ngực đau buốt, nhưng cậu vẫn không vùng vẫy, chỉ bình thản nhắm mắt lại.
" Như vậy cũng tốt".
Nỗi mệt mỏi trong mắt ba mẹ kiếp trước, ánh mắt giận dữ của ba mẹ kiếp này, tiếng mắng chửi, sàn nhà lạnh lẽo, những bàn tay kéo lê cậu trên sàn đi "chữa trị", những ống kim đâm sâu vào da, những lời nhục mạ,...
Tất cả dần khớp lại với nhau như tảng đá nặng ngàn tấn kéo mạnh cậu xuống vực sâu thăm thẳm.
Bất ngờ một hình ảnh lóe lên trong tâm trí đang dần mờ đi của cậu.
"Mình...vẫn chưa cảm ơn anh ấy.."
"Mình... không muốn thấy anh ấy khóc.."
"Mình..."
...
Trái tim Tống Chử Thanh bỗng nghẹn lại, như linh cảm được anh vội chạy xuống bữa tiệc tìm cậu.
" A Lam!"
Tiếng gọi vang vọng trong không gian, những người giúp việc cũng được điều ra hỗ trợ tìm kiếm.
Khung cảnh bữa tiệc trở nên náo loạn, mọi người ùa ra vườn nghe ngóng tình hình.
Anh lo lắng, đôi đồng tử co lại vì căng thẳng, giọng khàn đi gọi tên cậu.
" Hứa Lam!!!"
Anh dừng lại thở dốc, ánh mắt bỗng va vào cái hộp nhỏ cạnh hồ anh bí mật đặt vào túi áo cậu.
Ầm!
Trong đồng tử kinh ngạc của mọi người, không do dự nhảy xuống hồ bơi.
Dòng nước lạnh cắt da cắt thịt nhưng trong tim anh giờ đây chỉ còn sự hoảng loạn.
Anh lặn xuống đáy hồ, nhờ vào ánh sáng mờ ảo từ bữa tiệc, một thân ảnh bất động trong dòng nước.
Nắm lấy cổ tay lạnh lẽo kéo vào lòng, một hơi đưa cậu lên bờ.
Thân thể lạnh lẽo mềm nhũn được đưa lên bờ, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhỏ vì lạnh mà trắng bệch có chút tím tái.
Anh gầm lên giận dữ:
" EM KHÔNG ĐƯỢC RỜI KHỎI ANH!!!"
"TRÁNH RA!!" Người hầu bị anh quát lùi lại.
Anh quỳ xuống bên cạnh cậu, bắt đầu hồi sức tim phổi, đôi tay run rẩy từng nhịp, từng nhịp đều mang theo sự cuống cuồng của một kẻ sắp mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.
Cậu vẫn nằm yên lạnh lẽo mặc anh điên cuồng, mọi người xung quanh cũng không nỡ nhìn.
Ngay lúc có người tiến đến muốn kéo anh ra, cậu bỗng ho ra một đống nước.
Hứa Lam mơ màng mở mắt, đôi mắt anh đỏ hoe, cậu đưa tay lên muốn chạm vào nhưng quá mệt mỏi mà mất đi ý thức.
Tay anh run rẩy ôm chặt lấy cậu, đám người hầu bị doạ cho không dám lại gần.
Một người bước ra ngoài, dáng người thẳng tắp, bước đi vững vàng, mái tóc hoa râm, dù tuổi đã cao đôi mắt ông vẫn sáng rực.
Ông bước tới, dứt khoát tát mạnh vào mặt thằng con mình.
Tống Minh Thắng: Mày còn không đưa con dâu tao vào nhà, muốn ôm tới bao giờ.
Cái tát nóng rát in trên mặt làm hắn tỉnh táo, vội ôm người vào.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đã khám xong.
Do sức khỏe yếu từ trước, tai nạn lần này đè ép cành làm thân thể cậu yếu đi, ngất đi đã là một cơ chế tự bảo vệ của thân thể, cần chăm sóc tỉ mỉ.
Ông cụ Tống biết mọi chuyện rất tức giận, một hơi xử lý toàn bộ đám người trong nhà.
Lúc Hứa Lam tỉnh dậy đã là chiều hai ngày sau, cả người cậu nóng ran, trên trán còn dán miếng hạ sốt.
Cậu mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, bỗng dưng sực tỉnh lao nhanh xuống giường.
Cơ thể mềm nhũn ngay lập tức khụy xuống, cậu gượng dậy đi ra ngoài, cậu muốn thấy hình bóng ấy.
Trong mơ cậu đã nghĩ kĩ rồi, thà bước tới còn hơn đau đớn thêm lần nữa.
Tống Chử Thanh vừa bị Văn Vân quở trách một trận, hai mắt thâm quầng, râu mọc lún phún trên cằm.
Hứa Lam: Chử Thanh!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro