Chương IV: Chỉ Một Động Tác, Một Mối Quan Hệ Mới


Sắp tới, câu lạc bộ của tôi sẽ tham gia diễn cho chương trình chào đón tân sinh viên. Vì phải chia theo team, tôi thầm mong mình sẽ được chung nhóm với em ấy...nhưng mọi chuyện không như tôi mong đợi. Em ấy được xếp vào một nhóm khác, còn tôi lại rơi vào team của chị Nhàn – người chị cá tính nhất team, và chắc chắn sẽ có cậu bạn Vũ.

"Tôi hơi khựng lại khi thấy tên mình không nằm chung nhóm với em. Một thoáng hụt hẫng len lỏi trong lòng, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Dù sao thì... cũng chỉ là một buổi diễn thôi, đúng không?"

Tôi và Vũ vẫn đang tập thì bất ngờ thấy em ấy cùng cô bạn tiến lại gần. Tôi lập tức siết chặt tay, cố tỏ ra bình thản, nhưng nhịp tim lại bất giác loạn nhịp.

"Cũng nhờ cô bạn của em ấy đi theo mà tôi và em ấy dần trở nên thân thiết hơn... Vì sao ư? Câu chuyện này, có lẽ tôi nên kể từ đầu."

"Hôm đó không chỉ có em, mà còn có một cô gái khác khiến tôi chú ý – Võ Trần Diệu Linh."

Linh không chỉ nổi bật bởi tài năng mà còn bởi một chút gì đó khiến người ta phải tò mò về cô. Mặc dù cô bé có vẻ ngoài lạnh lùng.

"Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt của Linh đôi khi trầm tư hơn vẻ ngoài lạnh lùng của cô bé. Tôi từng thấy cô ấy đứng lặng một góc sau buổi casting, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo, như thể đang suy nghĩ điều gì đó."

Linh không phải kiểu người dễ dàng hòa nhập vào đám đông, nhưng khi nhảy, em ấy lại thể hiện sự tự tin tuyệt đối. Nhìn từng động tác dứt khoát và đầy cảm xúc, tôi hiểu rằng đó chính là cách em ấy thể hiện bản thân mà không cần đến lời nói.

Tôi không cần đợi kết quả. Chỉ cần nhìn Linh nhảy, tôi biết chắc em ấy sẽ có một vị trí đặc biệt trong CLB – và có thể, cả trong câu chuyện của tôi. Nếu không có Linh, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ quen biết Nhi.

Hôm đó, tôi cùng Vũ tập bài mới cho buổi chào đón tân sinh viên. Chúng tôi tập trung cao độ, mãi đến khi Linh và Nhi bất ngờ xuất hiện. Tôi hơi ngạc nhiên, không biết hai em ấy định làm gì. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là khi Linh bắt đầu bắt chước một động tác khó của chúng tôi.

Em ấy làm theo một cách có chút vụng về, nhưng tôi lại thấy được sự chăm chú và nỗ lực trong từng chuyển động. Có lẽ, Linh không chỉ đơn thuần là một người yêu thích nhảy – mà còn là một người không ngại thử thách bản thân.

"Tôi không thể rời mắt. Động tác của em ấy còn hơi cứng, nhưng ánh mắt thì lại sáng lên một cách lạ kỳ. Giống như một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp sáng. Tôi chợt nhận ra, có lẽ em ấy không chỉ đang bắt chước đơn thuần, mà là muốn bước chân vào thế giới của chúng tôi."

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên khi thấy Linh thử động tác của mình, nhưng trước khi kịp nói gì, em ấy đã dừng lại, cau mày như đang suy nghĩ gì đó.

- "Em làm chưa đúng phải không?" Linh khẽ hỏi, giọng không chút cảm xúc nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ tò mò hiếm thấy.

- "Không hẳn. Chỉ là động tác này cần thả lỏng hơn một chút. Nếu em giữ cơ thể quá cứng thì nhìn sẽ gượng gạo." Tôi cười nhẹ, lắc đầu.

Linh khẽ gật đầu, có vẻ đang ghi nhớ. Tôi định tiếp tục chỉ cho em ấy thì Nhi bỗng bật cười, huých nhẹ vào vai Linh.

- "Này, biết anh ấy giống ai không?"

- "Giống Negav" Linh nhanh chóng trả lời

Tôi hơi khựng lại trước câu trả lời của Linh. Không phải vì bất ngờ khi nghe đến cái tên Negav, mà vì cách em ấy nói—nhanh gọn, không chút do dự.

- "Giống Negav?" Tôi nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Linh đã quay sang nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh chút gì đó khó đoán.

- "Anh Khôi, con Nhi bảo anh giống Negav kìa."

Tôi ngạc nhiên nhìn em ấy. Cách Linh nhấn mạnh câu nói như thể đang muốn xem phản ứng của tôi, nhưng khuôn mặt lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Nhi đứng bên cạnh cười tủm tỉm, khoanh tay lại. "Thật mà! Nhìn anh có nét giống Negav nhưng lại trưởng thành hơn Negav"

Tôi bật cười, lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi kỳ lạ. Không nghĩ rằng mình giống Negav, nhưng... ánh mắt của Linh làm tôi có chút dao động.

- "Không hẳn." Linh nhẹ giọng tiếp lời, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh. "Negav có phần trẻ con hơn."

Tôi không biết mình nên phản ứng thế nào với câu nói đó, nhưng có một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng—như thể Linh vừa nhìn thấu một điều gì đó về tôi mà chính tôi cũng chưa nhận ra.

Tôi nhìn theo em ấy, lòng thoáng có chút tò mò. Có lẽ... Linh không chỉ là một cô gái lạnh lùng như vẻ ngoài của em ấy.

"Không biết từ lúc nào, những cuộc hội thoại giữa tôi và Nhi không còn ngượng ngập nữa. Có lẽ, một phần là nhờ Linh—cô ấy vô tình trở thành cầu nối giữa chúng tôi mà chính bản thân cô ấy cũng không nhận ra."

"Chẳng biết từ khi nào, những cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên hơn, và rồi lúc nào cũng thấy cả bốn chúng tôi cùng nhau. Nhóm F4 dần hình thành—gồm tôi, Linh, Nhi và Vũ."

Kể từ lúc lập nhóm, chúng tôi thường cùng nhau đi dạo sau mỗi buổi tập.

Ban đầu, cả nhóm thường đi dạo sau mỗi buổi tập. Dần dần, tôi và Nhi cũng có những buổi gặp riêng, nhờ vậy mà chúng tôi càng thân thiết hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro