QUẠC


Tôi và Toán gặp nhau từ khi tôi còn rất nhỏ. Lúc ấy, tôi chưa biết gì về tình yêu, càng không hiểu thế nào là tổn thương. Tôi chỉ biết rằng, ngày qua ngày, tôi đều phải đối diện với Toán, cùng anh đi qua những năm tháng tuổi thơ, cùng nó lớn lên.

Mọi người bảo rằng Toán rất tốt, ai hiểu được Toán sẽ thành công, ai yêu được Toán sẽ không bao giờ phải chịu khổ. Tôi ngây ngô tin vào lời họ, ôm trong lòng một niềm hy vọng mong manh rằng nếu tôi cố gắng, Toán cũng sẽ yêu tôi.

Nhưng ngay từ đầu, tình yêu này đã là một sai lầm.

Tôi cố gắng hiểu Toán, từng con số, từng phép tính. Tôi dành hàng giờ để ngồi cùng Toán, viết ra những phương trình dài vô tận, vẽ lên những đồ thị rối rắm. Tôi đã nghĩ, chỉ cần kiên trì, chỉ cần không bỏ cuộc, Toán sẽ mở lòng với tôi.

Nhưng không.

Toán lạnh lùng, xa cách, tàn nhẫn.

Dù tôi có cố gắng bao nhiêu, anh cũng chẳng bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Anh chỉ đòi hỏi, hết lần này đến lần khác, những con số ngày một khó khăn hơn, những phép tính ngày một phức tạp hơn.

Tôi đã từng khóc. Nhiều lần.

Những buổi tối thức trắng nhìn chằm chằm vào bài toán không lời giải, những lần tim đau nhói khi điểm số trả về chỉ là một con số lạnh lẽo đầy thất vọng. Tôi hỏi Toán rằng tôi đã làm gì sai, nhưng anh chưa bao giờ trả lời.

Người ta nói nếu một tình yêu khiến ta đau khổ quá nhiều, ta nên từ bỏ. Nhưng tôi không thể.

Mỗi lần tôi định buông tay, những người xung quanh lại bảo tôi rằng tôi không thể sống thiếu Toán. Tôi cần Toán để có một tương lai tốt đẹp. Tôi cần Toán để không bị bỏ lại phía sau.

Tôi bắt đầu tự trách mình. 

Tôi nhìn thấy những người khác bên Toán, họ dễ dàng chinh phục anh, họ hiểu anh một cách tự nhiên như thể họ sinh ra là dành cho nhau. Còn tôi? Tôi chỉ là kẻ đáng thương bấu víu vào một tình yêu không có hồi đáp.

Tôi bắt đầu thay đổi bản thân vì Toán. Tôi học ngày học đêm, tôi đọc những cuốn sách dày cộp, tôi chấp nhận đau khổ chỉ để có thể hiểu được anh thêm một chút.

Nhưng càng cố gắng, tôi càng nhận ra một sự thật nghiệt ngã: Toán không thuộc về tôi. Anh không phải là định mệnh của tôi. Dù tôi có làm gì, tôi vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài, cố gắng chạm vào thứ không bao giờ thuộc về mình.

Ngày thi cuối cùng cũng đến. Tôi nhìn vào bài toán trước mặt, từng con số nhảy múa như một trò đùa tàn nhẫn.

Tôi run rẩy cầm bút lên, nhưng đầu óc trống rỗng.

Tôi nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua, những đêm dài cô độc, những giọt nước mắt rơi xuống trang giấy. Tôi đã yêu Toán, yêu bằng cả trái tim, nhưng cuối cùng tôi nhận lại được gì?

Tôi đặt bút xuống, viết một đáp án nguệch ngoạc như một lời tạm biệt.

Khi bước ra khỏi phòng thi, tôi không quay đầu lại nữa.

Bởi vì tôi biết, từ giờ trở đi, tôi và Toán đã kết thúc.

Một tình yêu đau khổ, một tình yêu chưa từng được đáp lại.

HẾT.


TOÁN ƠI THA TAOOOOOOOOO

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ghettoan