Chương 1

Ánh đèn mờ ảo, yếu ớt chập chờn, đôi lúc vụt tắt rồi lại bật sáng, tạo ra một không gian lạnh lẽo và quái dị. Mùi ẩm mốc và thuốc tẩy hòa lẫn vào nhau, nồng nặc đến khó thở. Thư nằm đó, tay chân bị trói chặt, cơ thể bất động trên nền đất lạnh, đẫm ướt. Trong khoảnh khắc này, cô không còn nhớ rõ bản thân đã rơi vào tình cảnh này như thế nào. Cô chỉ biết rằng, ký ức cuối cùng còn vương lại trong tâm trí chính là hình ảnh ánh sáng mặt trời nhạt dần khi cô đang trên đường thực hiện nhiệm vụ bắt giữ tên tội phạm bắt cóc phụ nữ.

---o0o---

Ngày hôm đó, Thư và Phương được giao nhiệm vụ cùng nhau điều tra vụ án bắt cóc liên tiếp, với các nạn nhân là những phụ nữ xinh đẹp. Dù sở cảnh sát đã theo dõi tên tội phạm này suốt một tháng nhưng vẫn chưa thu thập được thông tin gì đáng chú ý. Thư và Phương, với tinh thần đầy nhiệt huyết và sự tự tin, đã xin phép đội trưởng để nhận vụ án này.

"Thưa đội trưởng, vụ án này không cần phải tốn nhiều nhân lực đâu, chỉ cần giao cho tôi và Phương là đủ," Thư khẳng định, giọng nói chắc nịch.

Nhưng đội trưởng không dễ bị thuyết phục. Ông nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi, lắc đầu.

"Đã một tháng rồi, mà chẳng thu thập được gì. Liệu hai người có làm nổi không?" Đội trưởng hỏi lại.

Phương không lùi bước, nở một nụ cười tự tin. "Áp lực thì tạo nên kim cương, không thử thì không biết được. Mong đội trưởng cho chúng tôi một cơ hội"

Ánh mắt đầy quyết tâm của hai cô gái khiến đội trưởng không thể không suy nghĩ lại. Nhưng sau một hồi trầm ngâm, ông vẫn quyết định từ chối. "Vụ án này quá nguy hiểm. Chúng tôi không thể để hai người tự mình đối mặt với tên tội phạm đó."

Quá thất vọng, Thư và Phương lặng lẽ rời phòng họp, ngồi xuống bàn uống cà phê. Cả hai chẳng buồn uống khi tâm trí còn quay cuồng với những câu hỏi về vụ án.

Sau giờ tan ca, Thư đổi bộ cảnh phục sang một chiếc váy đơn giản, thanh thoát. Trông cô lúc này như một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp. Cô lái xe một vòng quanh thành phố, mong tìm chút bình yên, nhưng tâm trí vẫn không ngừng xoay vần về vụ án. Một hình ảnh bất chợt thoáng qua trong đầu cô, khi cô nhìn thấy những tấm áp phích quảng cáo về các hoa hậu, người mẫu trên đường. Thư chợt nhận ra điều gì đó, lập tức quay xe trở về nhà.

Cô lao vào phòng làm việc, nhanh chóng lật tung đống hồ sơ vụ án. Thật không ngờ, tất cả các nạn nhân đều là những cô gái xinh đẹp từ 25-26 tuổi, nhưng còn thiếu một mảnh ghép quan trọng: động cơ thực sự của tên tội phạm.

"Rốt cuộc, hắn muốn gì?" Thư tự hỏi, đôi mắt lướt qua từng hồ sơ mà chẳng thể tìm ra lời giải.

Bỗng, điện thoại của Thư reo lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ rối bời. Đầu dây bên kia là Phương.

"Thư! Tôi có manh mối mới rồi!" Phương hớn hở thông báo.

"Là gì? Tên tội phạm có hành động gì mới không?" Thư vội vàng hỏi lại, lo lắng.

"Không, nhưng tôi phát hiện rằng tất cả các nạn nhân đều là học sinh cũ của trường THPT HT." Phương nói, giọng điệu có vẻ đầy hào hứng.

"Trường tôi sao? Lạ thật, chẳng lẽ tên bắt cóc này cũng học ở đó?" Thư ngạc nhiên, không thể tin nổi.

"Đúng vậy! Và tôi nghĩ, có thể tên tội phạm là nữ. Có lẽ cô ta có vấn đề gì với những cô gái này, hoặc từng bị bắt nạt ở trường. Điều này vẫn chưa rõ ràng, nhưng theo ghi nhận, các vụ bắt cóc thường xảy vào ngày cuối tuần." Phương tiếp tục.

"Ờ, ngày mai tôi có lịch tái khám nên sẽ nghỉ một hôm" Thư trả lời xong thì cúp máy, tắt máy tính rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Từ sáng sớm, Thư đã lấy xe chạy đến bệnh viện để tái khám căn bệnh suyển của mình, cô mắc bệnh bẩm sinh nên không thể chữa trị được, chỉ còn cách dùng thuốc và đi tái khám định kì, nhưng lúc căng thẳng cô cũng có thể lên cơn suyển. Trong lúc chờ đến lược khám của mình thì cô đã đi vào nhà vệ sinh để sửa lại cúc áo bị lệch, sáng nay vì đi gấp quá nên ngay cả áo sơmi của cô cũng bị cài lệch qua.

"Tôi xin lỗi, cô có sao không? Áo cô bị ướt rồi kìa" mãi chỉnh cúc áo nên Thư không để ý đã đâm sầm vào một người phụ nữ đang đứng trước gương.

"Tôi không sao đâu, mai mốt chị đi đứng cẩn thận! Mà nhìn kỹ, trong chị cũng rất đẹp đó, tôi nhìn chị quen quen" cô ấy cười nói, lắc đầu tỏ ý mình không sao.

"Quen sao? Ngày trước cô cũng học ở trường THPT HT à?" Thư nhìn người phụ nữ trước mặt mình rồi cười đáp.

"Chị cũng học ở THPT HT? Tôi cũng vậy, tôi học khoá K83, tôi tên Thanh Hằng" cô ấy mỉm cười đưa tay ra phía trước.

"Trùng hợp quá, tôi học khoá K82, vậy có khi chúng ta đã gặp nhau rồi, hân hạnh được làm quen, tôi là Anh Thư" cô cũng lịch sự đưa tay lại để chào hỏi.

"Chị đang có việc sao? Nếu rảnh chúng ta đi cafe được không?" Hằng chủ động ngỏ lời mời.

"Bây giờ thì không được rồi, tôi còn phải đi khám, hay cho tôi số điện thoại đi, hôm nào chúng ta đi uống lại sau" Thư dù cũng rất muốn nhưng đành từ chối, khéo léo hẹn lại lần khác.

Hai người trao đổi số điện thoại xong thì Thư rời đi trước, cô bất cẩn đánh rơi thẻ cảnh sát của mình. Hằng nhặt lên rồi chầm chậm bỏ vào túi xách, sau đó cũng rời bước đi.

"Bệnh của tôi sao rồi bác sĩ? Không ảnh hưởng tới công việc chứ?" Thư ngồi trong phòng bệnh mà lo lắng không thôi.

"Cũng tốt rồi, nhưng nhớ ăn uống đúng lời tôi dặn, đừng để bản thân bị lạnh, sẽ dễ lên cơn suyển lắm đó" bác sĩ đưa cô toa thuốc cũng không quên dặn dò thêm.

"Dạ, cảm ơn bác sĩ" Thư nhận lấy rồi cúi đầu rời đi.

Lúc cô khám xong đã là hơn 1 giờ chiều, Thư quyết định sẽ đi bách hoá mua một chút thức ăn để có thể dành cả chiều nay ở nhà điều tra vụ án bắt cóc hàng loạt kia. Nhưng kể từ lúc rời khỏi bệnh viện thì trong lòng cô vẫn luôn có một cảm giác rất lạ không tài nào hiểu được, nó cứ khiến cô bồn chồn khó chịu.

Về đến trước cửa thì cô đã chắc chắn có người theo dõi mình, cô giả vờ mở cửa đi vào nhà nhưng thật ra là vòng ra sau mấy chậu cây để xem ai đang âm thầm đi phía sau. Hằng bất ngờ xuất hiện trước cửa, khuôn mặt của cô ấy có vẻ rất tò mò, liên túc ngó nghiên để cố nhìn vào bên trong nhà. Thư biết là Hằng thì thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra trước cổng, mở hờ cửa ra để mời Hằng vào.

"Em đi theo chị từ nãy đến giờ sao? Em là nhà báo hay là sát thủ?" Thư chóng hay tay lên eo rồi tra hỏi.

"Em... em chỉ là tò mò là chị sống ở đâu thôi, lâu rồi mới gặp được bạn học ở trường HT nên em có hơi quá khích" Hằng cúi đầu rồi thỏ thẻ.

"Chỉ có vậy thôi sao? Vậy mà làm chị cứ tưởng..., nếu đã lỡ đến rồi thì vào nhà ngồi chơi" Thư phì cười, quay lưng mở cửa nhà.

Chợt một sự đau đớn truyền từ đầu xuống khắp cơ thể khiến người Thư tê cứng lại, cô trợn mắt rồi xoay người nhìn kẻ gây ra vết thương phía sau mình, là Hằng. Hằng đã dùng một cây gậy to đập vào đầu của Thư khiến cô không thể cử động được nữa, tay chân cô càng lúc càng yếu dần không thể trụ vững mà ngã khuỵ xuống, đôi mắt cũng dần nhoè đi rồi cuối cùng chỉ còn lại một mảng đen tâm tối.

---o0o---

Thư cảm thấy từng cơn đau đầu nhói lên từng đợt, đầu óc như quay cuồng trong sự mờ mịt. Đôi mắt của cô mở ra, nhưng chỉ thấy một không gian tối tăm và bẩn thỉu, mùi thuốc tẩy nồng nặc cùng mùi máu tanh tưởi khiến cô không thể thở nổi. Cô gắng sức cựa quậy, cố tìm chút ánh sáng trong căn phòng lạnh lẽo này, nhưng không thể. Mọi thứ xung quanh như đang bóp nghẹt cô.

Chợt, từ cầu thang vọng lên tiếng giày cao gót bước xuống, âm thanh vang vọng trong không gian ẩm ướt. Ánh sáng mờ nhạt cuối cùng cũng xuất hiện, chiếu lên những góc khuất của căn hầm, làm rõ mọi chi tiết u ám nơi này. Hằng, với dáng vẻ tự tin và lạnh lùng, bước xuống từng bước một, tiếng giày cô ta vang lên như nhắc nhở Thư rằng cô không còn chỗ trốn.

"Tỉnh rồi à? May quá, em cứ tưởng chị không qua khỏi đó chứ." Hằng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối của Thư, khiến cô càng cảm thấy bất an.

Thư gầm lên, ánh mắt căm phẫn và giọng nói đầy tức giận: "Cô muốn gì?"

Hằng không vội đáp lại mà chỉ nhìn cô một cách bình thản, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Muốn gì sao? Ai mà biết, chỉ thấy chị đẹp quá... nên em muốn bắt chị về chơi thôi."

Câu trả lời của Hằng như một cú tát vào mặt Thư. Cô không thể tin nổi vào tai mình. "Chơi sao? Vậy những cô gái mất tích cũng là do cô?" Thư tròn mắt, cơn lạnh sống lưng lan tỏa khắp cơ thể.

Hằng không đáp lời, chỉ lẳng lặng kéo Thư ra khỏi căn hầm, ném cô ngồi lên một chiếc ghế gỗ mộc mạc. Trên bàn đã sẵn một mâm cơm nguội, còn Hằng thì ung dung ngồi đối diện, không vội vã gì cả. Cô ta cầm đũa, gắp từng miếng thịt, rau vào bát mình rồi quay sang, một chén cơm đặt ngay trước mặt Thư.

"Chị không ăn sao? Không ăn sẽ đói đấy." Hằng cất lời, giọng điệu đầy vẻ thương hại.

Thư bực bội, gắt lên: "Cô trói tôi, giờ lại bảo tôi ăn thế nào?"

"Không cần dùng tay... cứ dùng miệng ăn là được," Hằng nói, kèm theo một nụ cười sắc lạnh.

Thư lắc đầu, không thể nào tin nổi vào hành động của người phụ nữ xinh đẹp này. Cô ta là người như thế nào mà có thể làm ra những việc biến thái và bệnh hoạn như vậy? Thư quyết tâm không ăn, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

"Không chịu ăn à? Vậy em đút cho chị ăn." Hằng đứng dậy, kéo chiếc ghế lại gần, cầm chén cơm lên.

Thư vẫn giữ vững quyết tâm, không chịu ăn dù chỉ một hạt cơm. Hằng không kiên nhẫn nữa, bóp chặt miệng Thư, tay còn lại đẩy hết cơm vào miệng cô, rồi bịt chặt lại. Thư vùng vẫy, cố gắng đẩy ra, nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của Hằng. Cô dùng hết sức phun cơm vào người Hằng, nhưng người phụ nữ đó không hề lay chuyển.

Khuôn mặt Hằng biến sắc, từ sự bình thản trở thành cơn giận dữ tột cùng. Cô ta quát lên và đá Thư ngã lăn xuống đất, rồi nắm lấy điếu thuốc còn đang cháy dở ấn vào tay cô, khiến Thư không thể không hét lên vì đau đớn. Nước mắt và mồ hôi của cô hòa vào nhau, nhưng càng cố gắng giữ bình tĩnh thì càng cảm thấy cơ thể như sắp đứt lìa.

"Ngay từ đầu mà chị chịu ăn, đâu phải thế này." Hằng thì thầm, giọng điệu nhẹ nhàng như một kẻ thắng cuộc. Cô vén tóc Thư sang một bên, ánh mắt trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ, trước khi ra lệnh: "Em phải ra ngoài một lát, chị xuống hầm nghỉ đi."

Hằng cởi trói Thư khỏi ghế, nhưng không quên còng tay cô lại. Cô ta kéo lê Thư trên sàn nhà, đẩy cô xuống lại cái hầm ẩm mốc, nơi mà bóng tối và sự lạnh lẽo bao trùm mọi thứ. Ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng biến mất, để lại một không gian đen tối đến nghẹt thở. Thư cảm thấy như mình đã bước vào cánh cửa của cái chết, cơ thể lạnh buốt khi tiếp xúc với nền đất ẩm ướt, nhưng cô chỉ biết nằm đó, chịu đựng và chờ đợi người phụ nữ kia quay lại.

Cảm giác tuyệt vọng và đau đớn xâm chiếm tâm trí Thư, nhưng trong lòng cô vẫn chưa mất hết hy vọng. Một phần nào đó trong cô, dù yếu ớt, vẫn tin rằng sẽ có lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro