tinh yeu thuan khiet phan 2 DBSK

Tình Yêu Thuần Khiết - Phần 2

Thứ tư, 26/08/2009 06:00

Hãy kể lại câu chuyện bằng những ngôn từ mộc mạc nhất. Hãy chạm đến hạnh phúc bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất.

Tuyên bố của tác giả: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM (một công ty giải trí của Hàn Quốc) cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.

Giới hạn tuổi: T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)

Cảnh báo: Shounen - ai (tình cảm nam-nam). Đây là một fic chán của chán, xạo của xạo, mộng tưởng của mộng tưởng...

Chú thích:

- Appa: bố

- omma: mẹ

- hyung: anh

- Jaejoong, Yunho, Yoochun, Chunsu, Changmin (thành viên nhóm DBSK)

Hãy kể lại câu chuyện bằng những ngôn từ mộc mạc nhất

Hãy chạm đến hạnh phúc bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất.

Part 2. Tôi là Jung Yunho.

Những mùa thu.

Mùa thu thường đem đến cảm giác lãng đãng... khó chú tâm. Và tôi quen cậu trong một ngày đầu thu như thế.

Tôi chuyển đến Chungnam theo gia đình người dì ruột. Cha mẹ mất trong một tai nạn giao thông từ lúc tôi còn rất bé, giờ nghĩ lại... chẳng có cảm giác gì... Không đau buồn cũng không than thân trách phận. Một phần vì tôi thậm chí không nhớ được gương mặt họ, phần khác, dì dượng đối xử với tôi khá tốt.

Gia đình dì chuyển đến vùng này mở một tiệm sửa xe còn tôi vào học cấp II ở ngôi trường gần đó. Tôi đi học muộn mất một năm do khi xưa lấn cấn thủ tục xin nhận con nuôi của dì dượng. Không biết có phải vì lớn tuổi nhất lớp hay không mà hồi học trường cấp I ở quê, tôi luôn được đám bạn học nể trọng. Giờ lên cấp II hình như vẫn thế.

Tôi chuyển trường vào đúng năm đầu cấp II. Buổi học đầu tiên, cô giáo bảo các bạn lên trước lớp giới thiệu tên, ngày sinh và gia đình. Đó là một chiều thu se lạnh, không khí vừa mát mẻ lại vừa nồng hương một loài hoa nào đó tôi không biết tên. Thế nên tôi đã xung phong giới thiệu trước để rồi sau đó gần như ngủ gục cả giờ cho đến khi có tiếng cười rộ lên... Ngẩng đầu thức dậy, tôi nhìn thấy cậu...

Lúc đó, cậu đang vừa mỉm cười vừa chào mọi người bằng giọng Chungnam, nghe khá thanh và trong trẻo:

"Mình là Kim Jaejoong..."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Jaejoong vẫn chậm rãi giới thiệu ngày sinh, sở thích, gia đình dù cả lớp không ngừng cười rúc rích. Có đứa len lén úp mặt vào bàn, có đứa không ngại mà ngoác ra ngặt nghẽo. Tôi không biết vì sao lại như vậy. Lúc đầu mọi người thậm chí còn ồ lên trong khi Jaejoong chưa hề mở miệng. Ngoại hình của cậu cũng đâu có khiếm khuyết nếu không muốn nói là rất dễ thương. Thấy tôi cau mày thắc mắc, một cô bạn ngồi cạnh đã nhanh nhẩu đáp lời: - "Bạn Yunho chắc mới chuyển đến đây nên không biết. Kim Jaejoong nổi tiếng lắm... Cậu ta..."

Cứ thế, cô ta kể rất nhiều chuyện về Jaejoong cho dù tôi không hề hỏi. Rằng cậu ấy quái dị ra sao, đi học mang theo cơm mình tự làm, bị bạn bè chọc là đồ ngốc vẫn toét cười vui vẻ và thường xuyên ngớ ngẩn không chịu được ... Thật ra lúc ấy, tôi cũng chẳng để vào đầu được bao nhiêu. Tôi không có ý tò mò cũng không nghĩ mình sẽ có mối quan hệ lâu dài nào với cậu. Chỉ là... lần đầu tiên học cùng lớp với người bằng tuổi với mình và lần đầu tiên gặp được một cậu bé mồ côi mẹ vẫn có thể nở nụ cười tươi tắn đến dường ấy...

Jaejoong.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Điều ít ngờ nhất đã xảy ra. Tôi chính thức làm bạn với cậu không lâu sau đó.

Hơn một tháng nhập học, mỗi người đều có một nhóm bạn thân thiết của mình, trừ tôi và Jaejoong. Nhưng lý do của chúng tôi không giống nhau. Tôi không thích kết bạn quá thân thiết với ai... còn Jaejoong thì không được ai để ý. Mãi mới quen được với Junsu thích hát nghêu ngao và Yoochun chuyên nói những điều khó hiểu. Đúng hơn là chỉ mỗi hai đứa ấy chịu làm bạn với cậu.

Rồi một ngày kia, cả hai tình cờ cùng lúc nghỉ ốm. Giờ nghỉ trưa hôm ấy, một mình Jaejoong ngồi trong lớp, nhẩn nha ăn hộp cơm khổng lồ cậu làm thêm cho hai người bạn. Bình thường họ vẫn cùng cậu ngồi chơi dưới gốc cây bàng, nói cười, ăn trưa nhưng hôm nay không có bạn nên Jaejoong ở lại lớp - có lẽ thế. Đến bây giờ tôi vẫn rất ngạc nhiên, không hiểu sao tôi lại biết rõ về cậu như vậy. Dường như không chỉ vì chuyện hôm nay mà cả những ngày trước đó, tôi đều đã vô tình để mắt đến Jaejoong.

Tôi quay lại lớp với ổ bánh mì cho bữa trưa - như đa số những thằng con trai khác - và bắt gặp Jaejoong đang loay hoay thu dọn mớ đồ ăn vung vãi trên sàn. Nhìn ra cửa sổ, một vài đứa con trai, con gái cùng lớp đang cười ngặt nghẽo với nhau. Dường như chúng vừa bắt nạt cậu.

Tôi ngồi xuống ghế của mình, nhìn Jaejoong thu dọn. Cậu có vẻ khéo tay, không hề vụng về như tôi tưởng. Thoáng một chút, sàn lớp đã sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Rồi Jaejoong tình cờ ngước lên và bắt gặp ánh nhìn của tôi. Trông cậu ngạc nhiên thấy rõ nhưng vẫn tươi tắn gật đầu chào, mỉm cười bằng khóe miệng sưng. Lúc ấy, không hiểu sao tôi lại bước đến và chìa ổ bánh mì ra:

"Cho đó!"

Jaejoong nhận lấy ổ bánh mì của tôi, tự nhiên và nhanh chóng đến mức làm tôi hơi bất ngờ. Rồi cậu cúi xuống cặp mình, lấy ra... một phần cơm nữa. Đưa nó cho tôi, Jaejoong nói - vẫn với chất giọng thanh thanh tôi loáng thoáng nghe khi đang ngủ gục ở buổi học đầu tiên:

"Cho lại cậu cái này, Yunho."

Vậy là... Jaejoong cũng biết tên tôi.

Trưa hôm đó, tôi và cậu ngồi trong lớp, đứa bàn trên, đứa bàn dưới, không nói câu nào. Cậu tiếp tục nhẩn nha, vừa mỉm mỉm cười vừa gặm ổ bánh mì của tôi còn tôi thì choáng váng trước phần ăn của cậu. Đối với một đứa nhóc 14 tuổi như tôi lúc ấy, thứ trước mặt nó không phải là phần ăn mà là cả một công trình.

Jaejoong làm món trứng cuộn rất ngon...

Có ai cười không nếu tôi bảo rằng đó chính là lý do tôi bắt đầu chơi với cậu?

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Những ngày sau đó, Jaejoong không hiểu sao lại làm thêm một phần ăn cho tôi còn tôi không hiểu sao vẫn cứ nhận lấy. Cậu chẳng nghèo như tôi nghĩ. Đem theo phần ăn trưa có lẽ chỉ là sở thích hay thói quen mà thôi. Thế là đều đặn những trưa mùa thu mát mẻ, cậu ngồi đó, dưới gốc cây bàng, tôi ngồi đây, gần bậu cửa sổ, lặng lẽ ăn, lặng lẽ nhìn nhau và thi thoảng mỉm cười.

Những trưa mùa thu không còn thơm hương một loài hoa không biết tên. Giờ đây, nó thơm mùi nếp và trứng cuộn.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Việc Jaejoong lặng lẽ tặng tôi những phần ăn không qua mặt được bọn bạn trong lớp. Vài ngày sau, chúng chặn Jaejoong trên đường về nhà và đánh cậu. Tôi không rõ mục đích của bọn đó và cũng không cần phải biết. Chỉ là... chúng đã cho tôi thêm lý do để làm chuyện này.

"Có chỗ nào yên tĩnh một chút không?" - Tôi đột nhiên nói khi trả lại hộp cơm rỗng. -"Tôi muốn "cho" cậu "một thứ".."

Thế là chúng tôi đến bờ kênh cuối xóm - nơi tôi bí mật dạy Hapkido cho Jaejoong, nơi nuôi dưỡng tình bạn của chúng tôi lớn dần - một cách không bí mật. Cứ thế, tôi dần quen với những phần ăn, nụ cười, thái độ ngoan ngoãn lắng nghe... và tất cả những thứ thuộc về cậu.

Dường như mối quan hệ của chúng tôi cứ thích xoay quanh cụm chữ "không - hiểu - vì - sao".

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Jaejoong học không giỏi nếu không muốn nói là dở tệ. Yoochun và Junsu tích cực kèm cặp nhưng cậu vẫn chẳng khá lên chút nào. Sau này, cô giáo nản đến mức chẳng buồn mắng cậu, bọn bạn chẳng thèm trêu mà Jaejoong cũng chẳng thèm buồn. Cậu cứ cố nhưng vẫn cứ không được, thế thôi.

Ấy vậy mà, cậu nhớ những thứ khác thì lại rất giỏi.

Một trong "những thứ" đó chính là căn bệnh đau bao tử của tôi. Tôi bị loét bao tử di truyền từ họ ngoại, không quá nặng nhưng thỉnh thoảng nó vẫn trở chứng. Hôm đó, khi đang dạy Hapkido cho Jaejoong ở bờ kênh, tôi chợt đau. Jaejoong lúc ấy hoảng hốt lắm. Lần đầu tiên cậu cho tôi thấy gương mặt lo lắng đến thất thần. Đôi mắt to của cậu long lanh như sắp khóc, miệng không ngừng lảm nhảm:

"Yunho ah, sao vậy?"

"Yunho ah..."

Rồi cậu cõng tôi chạy về nhà... cậu. Nhà tôi quá xa để cậu làm điều đó, Jaejoong lại quá ngốc, chưa biết cả chạy xe. Cậu quá ngốc. Jaejoong không sao biết rằng, hôm ấy, tôi đặc biệt đau nhiều hơn bình thường. Tiếng thở hồng hộc và gương mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi của cậu làm tôi đau.

Chỉ là hôm đó, Jaejoong dành một chỗ trong cái đầu chẳng nhớ được gì nhiều của cậu để khắc ghi chuyện: "Yunho bị đau bao tử."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Dường như Jaejoong rất có kinh nghiệm chăm sóc người đau dạ dày, như tôi có kinh nghiệm đối phó với những kẻ thích bắt nạt. Từ khi quen Jaejoong, tôi đều đặn được cậu nhắc uống thuốc, ăn những thứ cậu nấu cho - tuyệt đối mềm và tuyệt đối nhạt. Có lần đến nhà chơi, tôi nghe cha Jaejoong bảo rằng: mẹ cậu mất vì ung thư bao tử. Cả nhà đã từng cùng nhau chăm sóc bà nên những việc này, dù lúc đó Jaejoong có thể chưa hoàn toàn ý thức được, nhưng đã dần quen.

Tôi cũng dần quen với sự chăm sóc của cậu, một cách có ý thức.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Mùa hè năm ấy cha cậu tái hôn và Jaejoong có niềm vui mới - em trai. Khi cậu cười, khẳng định với tôi rằng cậu rất vui, tôi không hiểu sao mình cũng lâng lâng vui vẻ. Thế mà tôi lúc nào cũng bảo với cậu rằng: không được lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình như thế. Có vẻ tôi chẳng làm cho Jaejoong thông minh ra mà lại còn đang bị lây cái ngốc của cậu.

...

...

Hè trôi qua rất nhanh, niềm vui của Jaejoong cũng trôi qua nhanh như thế. Thu đến... cậu phải chia tay với Changmin - đứa em trai cậu hết mực yêu thương, chiều chuộng. Cha Jaejoong không buồn nhiều vì chuyện đó. Dường như ông cưới vợ sau cũng vì Jaejoong. Chỉ có cậu là vẫn thương, vẫn nhớ. Không ai hiểu việc này hơn tôi, cũng không ai hiểu được vì sao từ mùa thu năm ấy Jaejoong bắt đầu có thói quen ngóng chờ những bức thư.

Cậu chờ thư của Changmin qua nhiều mùa thu...

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Nhiều mùa thu đã trôi qua, Jaejoong học đến lớp 10 thì nghỉ. Không phải cậu không muốn học tiếp mà là không thể học. Thay vào đó, cậu đăng ký một lớp đầu bếp. Ngày tôi đậu đại học ở Seoul cũng là lúc cậu mở một tiệm ăn nho nhỏ, lấy tên MinMin.

18 tuổi, nhận lại tài sản thừa kế từ người bảo hộ là dì dượng nên vừa học đại học, tôi vừa đầu tư vào một tiệm sửa chữa xe ở thành phố. Cuộc sống của tôi ổn định dần nhưng không phải ở Chungnam - mà là Seoul...

Những người bạn cứ thế rời bỏ Jaejoong.

Junsu năm 17 tuổi cũng lên Seoul đăng ký tham gia một công ty đào tạo ca sĩ. Yoochun theo gia đình chuyển đến Busan, tiếp tục công việc trồng nấm.

Chungnam giờ còn mỗi cậu.

Tuần nào tôi cũng về thăm Jaejoong và vui mừng nhìn thấy tiệm ăn của cậu tấp nập khách. Mọi người có thể chê Jaejoong bất kỳ điều gì trừ việc nấu ăn. Không những thế, tôi hiểu cảm giác được nhìn thấy nụ cười của cậu. Như một thứ gia vị rất đặc biệt, chỉ có ở mỗi Jaejoong.

Mỗi lần tôi ghé, Jaejoong lập tức treo bảng đóng cửa và chỉ nấu cho một mình tôi. Tối thứ bảy nào, tôi cũng cùng cậu dọn tiệm rồi ngủ lại nơi ấy. Tôi kể cho cậu về Seoul, về Junsu, đủ mọi điều. Cậu im lặng, thích thú lắng nghe. Thỉnh thoảng, cậu thở dài. Tôi biết, những lúc ấy Jaejoong đang nhớ đến Changmin. 4 năm trôi qua, cậu bé vẫn chưa quay lại...

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cha Jaejoong khuyên cậu hãy lên Seoul phát triển quán ăn và như thế cũng có thể gần gũi bạn bè. Ông nói cậu chỉ vui vẻ bên ngoài, tận trong thâm tâm, thật ra đang rất cô đơn. Tôi hiểu. Nhưng thật lòng tôi không muốn cậu đến Seoul. Nơi đó không hợp với cậu, nơi đó quá phức tạp so với cậu. Hơn nữa... tôi nghĩ Jaejoong vẫn muốn ở lại Chungnam - cậu đang đợi.

Tôi mua tặng Jaejoong một chiếc điện thoại di động, cùng kiểu với tôi và bảo cậu bất kỳ khi nào cần hãy gọi. Nhưng thật ra chỉ toàn tôi gọi cậu mà thôi. Jaejoong vẫn thích viết thư. Trong tận thâm tâm, Jaejoong đang rất cô đơn...

Một ngày kia, Junsu gõ cửa căn hộ của tôi và vừa cười nắc nẻ, vừa đưa tôi một bức thư. Nét chữ tròn tròn của cậu. Bên ngoài bì thư, Jaejoong nắn nón viết: gửi Junsu... nhưng bức thư bên trong rõ ràng là gửi cho tôi.

"Yunho ah..." - Junsu đọc lớn. -"Lại sang thu rồi. Nghe bảo Seoul lạnh lắm. Cậu nhớ mặc ấm. Quan trọng hơn là ăn uống cẩn thận. Tuần trước cậu về, mình thấy cậu ốm đi. Lại đau bao tử phải không..." - Đọc đến đây, Junsu vờ lè lưỡi, rùng mình rồi trả tôi bức thư. Trước khi đi, nó bảo:

"Chắc Jaejoong viết thư cho hai đứa mình nhưng bỏ nhầm phong bì. Khi nào thư của tớ tới, cậu cứ bật điện thoại đọc cho tớ nghe, không cần phải chạy qua đâu. Jaejoong thật là, điện thoại tiện như thế mà cứ viết thư..."

Tôi mỉm cười không đáp, cất lá thư của Jaejoong vào hộc bàn gần như đã đầy thư của cậu. Thọc tay vào đống giấy ấy, xốc lên nghe loạt xoạt, tôi cười. Tin nhắn điện thoại đâu có biết kêu "loạt xoạt", phải không, Jaejoong?

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Chiều hôm ấy, tôi nhận được lá thư cậu gửi cho Junsu. Gỡ phong bì ra, tôi định tráo lại hai lá thư cho đúng chỗ... nhưng không hiểu sao lại mở ra đọc. Đúng là ở đâu có Jaejoong, ở đấy có "không - hiểu - sao."

Đọc chưa được nửa lá thư cậu gửi, tôi gấp lại, cho nó vào túi áo rồi gấp gáp ra ngoài. Hôm nay chưa đến cuối tuần nhưng tôi vẫn lái xe về Chungnam. Lòng đột nhiên nhớ cậu đến quay quắt.

"Junsu ah,

Thu đến rồi. Ca sĩ phải biết giữ ấm cổ họng, phải không? Cậu thì mình không lo, chỉ lo cho Yunho. Cậu có thường sang nhà cậu ấy không đấy? Có sang nhớ mua giùm Yunho thứ gì rồi nhắc cậu ấy ăn. À không, mua đồ chất đầy tủ lạnh nhà Yunho cho tớ. Khi nào về Chungnam, tớ sẽ khao cậu đền bù. Yunho là thế, chẳng bao giờ lo lắng cho cái bao tử của cậu ta đâu..."

Lá thư cho Junsu dài gấp hai lần thư của tôi... nhưng toàn những lời như thế.

"Jaejoong ah."

Bước vào căn tiệm lúc gần nửa đêm, tôi ôm chầm lấy một Jaejoong đang mặc tạp đề dọn dẹp, mặt mũi vừa ngơ ngác vừa bơ phờ, rồi dụi đầu vào vai cậu.

Phải thừa nhận thôi. Kẻ đang thấy cô đơn chính là tôi.

Trên đường quay lên Seoul vào sáng hôm sau, tôi gặp tai nạn giao thông.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Tôi bị thương không nặng. Chỉ là cổ tay phải có vấn đề, không thể cử động trong một thời gian. Thế là Jaejoong lên Seoul. Junsu ra đón cậu tận ga, không hiểu sao lại để lạc mất. Tôi chưa từng quát nạt ai nhiều như vậy, cũng chưa từng nếm trải qua cảm giác lo lắng kinh khủng đến dường ấy. Junsu luôn miệng xin lỗi. Tôi giận dữ cúp máy rồi lát sau gọi lại ngay. Tôi đã quá nóng nảy. Tôi biết, lỗi không hoàn toàn ở Junsu. Còn là của tôi nữa. Jaejoong của tôi không phải kẻ yếu đuối nhưng cậu quá giản đơn. Mà Seoul là chốn phức tạp, ngay cả tôi còn chưa thể thích ứng. Tôi đã từng nói. Tôi không muốn, không muốn, rất không muốn cậu lên Seoul.

May cho tôi và Junsu, Jaejoong vẫn tìm được đến căn hộ của tôi một cách an toàn.

Sau một lúc kể về nuna (chị) tốt bụng đã dẫn đường, cậu vào bếp nấu cháo. Ngồi bên cạnh giường, cậu không nói, chỉ im lặng nhìn tôi ăn như đang suy nghĩ điều gì. Rất lâu sau, Jaejoong lên tiếng:

"Yunho ah... mình lên Seoul với cậu nhé?"

Cậu quyết định lên Seoul thật, ở cùng căn hộ với tôi. Tôi và Junsu lao vào việc tìm kiếm một mặt bằng khang trang để Jaejoong dời quán. Ngay sau khi tay tôi hoàn toàn lành lặn được một tuần, cậu chính thức dọn đồ đến Seoul.

"Yunho ah..." - Đang bài trí căn tiệm, Jaejoong bỗng dừng lại và nói. -"Mình đã để lại số điện thoại, địa chỉ ở chỗ appa... Changmin sẽ tìm được mình nếu nó muốn, đúng không?" - Vừa nói, cậu vừa miết ngón tay cái lên gương mặt bí xị của cậu nhóc trong tấm ảnh cưới 6 năm trước - bức ảnh duy nhất của Changmin mà cậu có - thứ duy nhất, ngoài tình yêu của Jaejoong, giúp tôi nhớ rằng cậu bé ấy đã từng tồn tại.

"Nhất định sẽ được." - Ôm lấy Jaejoong từ phía sau, tôi nói.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Tôi vẫn tin nhất định sẽ có ngày Changmin tìm đến Jaejoong... chỉ không ngờ nó lại xảy ra theo cách ấy.

Một mùa thu khác lại đến...

Một năm trôi qua từ lúc cậu dọn lên Seoul, tiệm ăn dần ổn định. Sự nghiệp của Junsu phát triển rất tốt. Yoochun từ Busan cũng có lần ghé thăm chúng tôi, khoe rằng trang trại của nó có người đầu tư - một cô gái dễ thương. Giọng điệu của Yoochun hí hửng đến nỗi khiến Junsu phải rùng mình. Dường như ai cũng đang vui vẻ, riêng Jaejoong thì - tôi hiểu - vẫn còn một phần chưa.

Tối thứ ba, bình thường tiệm ăn của Jaejoong không đông khách. Sáng hôm ấy, cậu cũng định sẽ dọn sớm vì thấy trong người hơi mệt. Tôi nghỉ một buổi học tiếng Nhật, ghé qua, đưa Jaejoong về nhà. Nhưng lúc tôi đến, quán ăn nhỏ của cậu đang đông đúc ồn ào. Một nhóm người nào đó đến, đậu ba chiếc xe choáng cả cửa tiệm.

"Thật là..." - Tôi tặc lưỡi. -"Jaejoong còn đang mệt. Chắc họ ập vào lúc cậu chưa kịp dọn tiệm rồi.." - Nghĩ thế, tôi nhanh chóng bước vào, định sẽ phụ Jaejoong một tay. Nhưng Kim Jaejoong trước mặt tôi bấy giờ hoàn toàn không có vẻ gì như đang mệt. Cậu tươi cười bưng bê đồ ăn và rượu đến các bàn, nhìn thấy tôi thì vui vẻ vẫy tay, suýt làm vỡ chồng bát đĩa. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã phải chạy đến, phụ Jaejoong phục vụ bàn. Chỉ là... nụ cười của cậu... đúng là có gì đó làm tôi lo. Nó không giống thường ngày, không giống khi cậu nhờ tôi thử món mới, không giống khi cậu chạy đến ôm lấy tôi sau một ngày đông khách, không giống như khi tôi hôn nhẹ lên trán cậu...

Jaejoong đang cười nhưng tôi trông như sắp khóc.

Nhóm khách ở đây khiến tôi chẳng thể tập trung nghĩ về Jaejoong, sự ồn ào và... không lương thiện của chúng. Đa số mặc áo khoác da, đội nón sùm sụp và nói chuyện với nhau bằng tiếng lóng. Cách cả bọn cụng ly và ngoắt gọi phục vụ cũng khiến tôi bực mình... nhưng khi bưng đồ ăn đến chiếc bàn ở góc, tôi chợt hiểu.

...

Tôi chợt hiểu cả.

Thế nên... khi tôi vào bếp và bắt gặp Jaejoong đang run rẩy cắt kimpad, rồi cười, rồi khóc như một người điên, tôi không nói gì, cứ thế ôm lấy cậu. Jaejoong cũng buông dao, quay lại ôm tôi, thật chặt.

"Yunho ah..."

"Nó đã tìm đến mình rồi..."

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Changmin tìm đến Jaejoong hay chỉ tình cờ ghé qua đây vì tên quán - đó là chuyện chỉ có mỗi nó biết. Nhưng tôi nghĩ rằng Jaejoong đã đúng, Changmin tìm đến cậu. Nó cứ thế, ngồi ở góc bàn khuất nhất, lặng lẽ ăn. Changmin không gọi gì ngoài Kimpad và trứng cuộn, nó không tìm ở đây điều gì ngoài Jaejoong của nó. Nhưng nó không còn là cậu bé ngày xưa.

Ngoại hình của Changmin không thay đổi nhiều. Vẫn đôi mắt nâu sẫm, vẫn chiếc mũi cao cao và đôi môi mỏng hay nhếch cười. Chỉ là đôi mắt nó không còn sáng lên những nét tinh nghịch ngày xưa, nụ cười không còn tươi tắn, gò má phính nay hóp lại, cả gương mặt phủ lên một lớp nền u ám. Changmin khoác lên người một chiếc áo đen, tay xắn đến khủy. Trên cánh tay trần của Changmin là vài vết sẹo sâu, có những vết còn rất mới. Siết lấy tay Jaejoong, tôi nghĩ mình hiểu nỗi đau của cậu. 7 năm trôi qua, cậu bé Changmin vô lo trong tấm ảnh ngày xưa đã bị cuộc đời giết chết. Nhưng ...Changmin trong trái tim Jaejoong thì không.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Changmin dường như là "đại ca" của băng đảng này. Ăn xong, một tên trong nhóm lúi cúi nhận tiền từ nó và hách dịch thảy cho bọn tôi. Rồi cả bọn kéo ra khỏi quán, Changmin vẫn không nói lời nào, lơ đi ánh nhìn tha thiết của Jaejoong. Tôi không hỏi vì sao cậu không đến nhận lại Changmin vì tôi biết: Jaejoong đã hứa cậu "sẽ chờ".

Những ngày sau đó, Changmin thỉnh thoảng vẫn đến tiệm ăn - một mình, toàn vào buổi tối, lúc Jaejoong gần dọn. Cứ cách hai ba ngày, nó lại xuất hiện, lặng lẽ ngồi vào chiếc bàn ở góc, gọi Kimpad và trứng cuộn. Jaejoong vờ như không biết, lần nào cũng đem thêm những món khác ra, gói bánh tráng miệng cho nó đem về.

Cậu vẫn đợi.

Ngày ngày Jaejoong mở quán đợi Changmin. Dường như cậu vui vẻ hơn hẳn, lúc nào cũng nói cười. Có lúc còn chủ động hôn lên má tôi. Những lúc như thế, Jaejoong thường xấu hổ rồi bẻ đề tài sang Yoochun hay Junsu. Và tôi lại ôm lấy cậu. Cũng có những lúc, Jaejoong dựa đầu lên vai tôi rồi bảo rằng: - "San sẻ sức mạnh cho mình như thế, cậu có yếu đi không?"

Bất giác phải phì cười. Jaejoong vẫn nhớ câu nói ngày trước và ... vẫn ngốc như xưa.

Cả tháng nay, cậu không về Chungnam thăm cha mình. Jaejoong sợ, chỉ cần cậu đóng cửa quán dù chỉ một ngày thôi, Changmin cũng sẽ đi mất và không bao giờ trở lại. Nỗi sợ ấy hiện hữu dần trong Jaejoong khi cả tuần nay, Min không đến. Đã vậy trời còn đổ mưa.

Mưa thu dịu nhẹ nhưng từng giọt đều lạnh buốt.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Một đêm nọ, Min lại đến, mái tóc rũ xuống, ướt mưa. Cuối cùng nó cũng xuất hiện, sau gần 10 ngày, sau khi làm cho Jaejoong suýt phát điên. Changmin ngồi vào chiếc bàn ở góc, lần này nó không gọi gì chỉ lặng lẽ đợi cậu mang đồ ăn đến. Jaejoong đem cho Min đĩa Kimpad, trứng cuộn và một bát canh nóng. Tôi đứng sau quầy bếp, im lặng quan sát cả hai. Chốc lát sau, nghe tiếng Jaejoong kêu lên hoảng hốt. Changmin vừa ngã vào lòng cậu.

Tôi giúp Jaejoong cõng Changmin ra xe rồi đưa về căn hộ của chúng tôi vì nó cương quyết không chịu đến bệnh viện. Changmin đang sốt, rất cao. Và khi để nó nằm xuống giường, cùng Jaejoong thay quần áo, tôi phát hiện ra lý do của cơn sốt. Khắp người Changmin là những vết thương lớn nhỏ, vẻ như chỉ vừa đứng dậy được đã lết đến quán của Jaejoong.

Cậu nhìn em trai mình, người cứng lại như một bức tượng. Tôi kéo chăn đắp cho Changmin rồi lôi Jaejoong ra ngoài, ôm lấy thân thể lạnh ngắt ấy. Một lúc sau, cậu đẩy nhẹ tôi ra rồi gật đầu:

"Yunho ah, mình đã ổn. Cảm ơn cậu."

Tôi gọi bác sĩ trong lúc Jaejoong vào bếp nấu gì đó cho Changmin. Cậu không quên pha cho tôi một ly cà phê sữa ấm và bảo rằng cần tôi thức cùng đêm nay.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

May mắn là Changmin không bị nhiễm trùng. Nó chỉ sốt, ngất do cảm lạnh và suy nhược cơ thể. Suốt đêm hôm ấy, Jaejoong cứ vắt khăn, chườm rồi lại vắt khăn. Tôi ngồi trên bàn làm việc, vờ như xem lại bản thiết kế ngày mai nộp cho trường. Nhưng thật ra, bất kỳ lúc nào cậu hướng ánh nhìn về tôi, tôi đều biết. Những lúc đó, tôi lại bỏ bản thiết kế xuống, đến gần Jaejoong và ôm lấy cậu. Gần sáng thì Jaejoong thiếp đi, đầu gục xuống cạnh giường của Changmin. Mấy ngày nay chờ đợi nó, cậu cũng gần như phát bệnh.

"Đưa anh ấy đi đâu đó nằm xuống... giúp tôi." - Changmin bấy giờ mở mắt ra, nhìn tôi và nói. Giọng nó ngang ngang, chẳng lộ ra cảm xúc gì nhưng trong ánh mắt đó, tôi vẫn thấy được những tia nhìn ấm áp khi chúng hướng về Jaejoong. Đột nhiên, tôi có cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh Jaejoong mãi, cậu bé Shim Changmin trong tim cậu sẽ tái sinh ở bên ngoài.

"Được rồi, yên tâm ngủ đi." - Vừa nói, tôi vừa lấy chiếc khăn ra khỏi trán Changmin, vắt thêm một lần nước nữa và lại chườm cho nó. Changmin đối với tôi không hề e dè nhưng vẫn có gì đó thiếu tự nhiên, không được thoải mái như khi những việc này được làm bởi Jaejoong. Đắp khăn cho Changmin xong, tôi cúi xuống, định bế Jaejoong qua giường ngay bên cạnh nhưng... làm cậu choàng thức giấc. Jaejoong giật mình, biết mình bị di chuyển vì trong lớp chăn, có lẽ tay cậu đang đan vào tay Changmin, thật chặt. Cho đến lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu được nỗi sợ bị mất đi đứa em trai một lần nữa của Jaejoong.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Ngay khi vừa khỏe hơn một chút, Changmin lại muốn bỏ đi. Jaejoong không giận dữ ngăn cản, cũng không để rơi giọt nước mắt nào. Cậu chỉ ngồi trên giường, nhìn Changmin đi qua cánh cửa căn hộ của chúng tôi và nói. Giọng Jaejoong lúc ấy nghe nhẹ như lá rơi:

"Bất kỳ khi nào em đổi ý, hãy quay lại. Hyung vẫn ở đây, đợi em."

Changmin nghe đến đó thì hơi khựng lại nhưng rồi vẫn bước đi, lách thân hình gầy mảnh qua cánh cửa khép hờ. Tôi biết mình không nhìn nhầm, cũng không tưởng tượng. Vừa nãy, nó đã nhẹ gật đầu.

Nhất định một ngày nào đó, Changmin sẽ quay lại bên Jaejoong, bên chúng tôi.

Nhất định như thế.

(còn tiếp)

Tác giả: Nguyệt Tử

Nguồn: Vcassiopeia

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngoc