Chương 6: Những vết nứt trong bình yên

Có những buổi sáng tôi thức dậy, thấy FirstOne ngồi ở hiên, tay cầm ly cà phê, mắt nhìn ra ngoài trời. Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt cậu — thứ ánh sáng dịu, lặng lẽ, làm tôi nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên tôi thấy cậu trong phòng vẽ cũ. Cậu dạo này ít nói. Không hẳn buồn, nhưng như đang nghĩ về điều gì rất xa. Tôi hỏi:

“Tranh mới thế nào rồi?”

“Em tạm dừng. Em thấy mình chưa vẽ được.”

“Tại sao?”

“Vì bình yên quá, anh ạ. Mà bình yên cũng dễ vỡ.”

Tôi không hiểu hết ý cậu, nhưng câu đó ám tôi suốt cả ngày.
Đôi khi, người ta không cần giông bão để thấy sợ — chỉ cần lặng yên quá lâu, là đã thấy lòng mình chênh vênh.

Những ngày sau, giữa chúng tôi xuất hiện những khoảng lặng kỳ lạ. Không cãi vã, không xa cách rõ ràng — chỉ là, những câu nói dừng lại giữa chừng, những ánh nhìn chưa kịp trao trọn. Tôi bận hơn, công việc lại kéo đi sớm về muộn. Cậu vẫn ở nhà, vẫn nấu ăn, vẫn cười. Nhưng tôi biết nụ cười đó đang che đi điều gì.

Một tối, tôi về muộn. Cửa vẫn mở, đèn phòng khách sáng.
Trên bàn là bức tranh dở — vẫn khung ban công ấy, nhưng người thứ hai trong tranh… biến mất. Tôi nhìn mãi, rồi hỏi:

“Sao em xóa đi?”

Cậu không nhìn tôi, chỉ đáp nhỏ:

“Vì em không chắc người đó có còn ở lại.”

Tôi giật mình.

“Em nói gì vậy?”

“Anh đi suốt. Mỗi lần nghe tiếng cửa đóng, em thấy mình lại ở một đầu khác. Em không trách, chỉ… sợ thôi. Sợ một ngày em quen với việc không có anh.”

Tôi im lặng. Những lời ấy như dao nhỏ — không đâm mạnh, nhưng cứa dần, khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi chỉ nói được một câu:

“Anh vẫn ở đây mà.”

“Nhưng ‘ở đây’ của anh có giống ‘ở đây’ của em không?”

Tôi không trả lời. Và đó là lần đầu tiên, căn nhà nhỏ của chúng tôi nặng nề đến thế.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghe tiếng cậu đi ra hiên, tiếng ghế gỗ khẽ kêu, rồi im. Tôi ra sau, thấy cậu đang ngồi co gối, nhìn lên trời.

“Trăng đẹp quá,” cậu nói, giọng nhẹ như sợ làm gãy không khí.

“Ừ.”

“Mỗi lần trăng lên, em lại nhớ những ngày chưa gặp anh.
Hồi đó, em nghĩ nếu có ai đi cùng, em sẽ vẽ một bức tranh không có bầu trời — vì em sợ nhìn lên sẽ thấy trống rỗng.
Giờ có anh rồi, nhưng em vẫn sợ.”

Tôi ngồi xuống cạnh, không nói gì. Tôi chỉ khẽ chạm vào tay cậu — lạnh và run nhẹ. Cậu không rụt lại. Tôi khẽ hỏi:

“Em sợ mất anh, hay sợ anh ở đây mà không còn nhìn về em?”

Cậu cúi đầu.

“Em không phân biệt được nữa.”

Chúng tôi ngồi im, nghe tiếng gió lùa qua tán cây. Tôi nghĩ, có lẽ yêu thật sự là khi im lặng cũng khiến tim đau.

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ làm. Cả buổi sáng, tôi dọn lại phòng vẽ. Cậu nhìn tôi, ngạc nhiên:

“Anh làm gì vậy?”

“Tô lại chỗ em đã xóa.”

“Nhưng em…”

“Anh muốn bức tranh có đủ hai người. Dù màu có lệch, dù nét có sai, thì ít nhất — nó là thật.”

Tôi đưa cậu cây cọ. “Em vẽ phần anh đi.”

Cậu ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Anh chắc chứ?”

“Từ trước tới giờ, anh chưa từng chắc điều gì như vậy.”

Cậu mím môi, chấm màu. Mỗi nét cậu đặt xuống khung vải, tôi đều thấy như đang khắc vào ngực mình — chậm rãi, cẩn trọng, và đầy tình. Một lúc sau, cậu buông cọ, nhìn tôi.

“Anh biết không… Em từng sợ, nếu em gọi tên cảm xúc này, nó sẽ tan mất.”

“Cảm xúc nào?”

“Yêu.”

Câu nói đó, nhỏ thôi, nhưng khiến tôi thấy mọi thứ trong lòng mình đổ xuống như nước. Tôi cười khẽ:

“Em nghĩ anh không biết à?”

“Anh biết từ bao giờ?”

“Từ lúc em cười trong mưa.”

Cậu nhìn tôi, rồi bật khóc. Tiếng khóc của cậu không to, chỉ là những hơi run khe khẽ giữa ngực tôi. Tôi ôm cậu, nói chậm:

“Không sao nữa rồi. Chúng ta đã nói được điều cần nói rồi.”

Sau đó, trời đổ mưa. Chúng tôi ngồi trong nhà, nhìn những giọt nước vẽ thành đường dài trên cửa kính. Cậu tựa đầu vào vai tôi, giọng thì thầm:

“Em tưởng yêu sẽ làm mình thấy nhẹ, nhưng sao nó lại nặng thế.”

“Tại vì thật lòng.”

“Thật lòng thì sao?”

“Thì nó không còn đường lui nữa.”

Cậu cười, nụ cười ướt nước mắt:

“Vậy chắc em đã đi xa rồi.”

“Anh cũng vậy.”

Tối đó, chúng tôi không nói gì thêm. Chỉ nghe tiếng mưa, nghe tim mình hòa cùng nhịp thở người kia. Tôi nghĩ, mọi lời hứa đều thừa — chỉ có sự im lặng ấy là thật.Và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra:

Bình yên không phải là không có vết nứt. Mà là, khi nó nứt ra, hai người vẫn chọn ở lại, cùng nhau lấp đầy.

(Hết chương 6 )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro