Ngoại truyện 1 : Trích nhật ký của Tle
“Có lẽ, yêu không bắt đầu bằng một lời tỏ tình, mà bằng khoảnh khắc ta nhận ra lòng mình đổi khác. Tôi gặp em trong một buổi chiều mưa, và từ đó, mưa không còn chỉ là mưa nữa.”
“Người ta nói gió vô hình, nhưng tôi lại thấy gió mang hình em – mong manh, nhưng khiến lòng người động. Tôi không biết đây là yêu chưa, nhưng tôi biết, chỉ cần gió thổi qua nơi có em, mọi thứ trong tôi đều dịu lại.”
“Căn nhà nhỏ giờ không còn trống.
Có người cùng thở, cùng cười, cùng ngủ quên trên ghế.
Tôi tưởng mình chỉ muốn che mưa cho em,
Nhưng hóa ra, chính em là người mang nắng về nhà.”
“Cậu vẽ tôi bằng đôi mắt, còn tôi giữ cậu bằng tim. Giữa những lớp màu, tôi thấy mình được nhìn thấu, và cũng nhìn lại.
Không cần lời tỏ tình. Vì đôi khi, yêu là chỉ cần dám đứng yên, để người kia vẽ mình bằng cả trái tim.”
“Có những ngày nắng hanh, vệt màu khô đi mà chẳng ai để ý.
Giống như chúng tôi – đi qua những chờ đợi, những lặng im, để nhận ra rằng, yêu không cần ồn ào. Chỉ cần biết: khi quay về, vẫn có người chờ, vẫn có ánh nắng rọi qua khung cửa.”
“Bình yên không mãi nguyên vẹn. Nó nứt ra để cho ta thấy mình yêu sâu đến đâu, và dám giữ đến chừng nào. Nếu có thể quay lại, tôi vẫn chọn bước vào căn nhà nhỏ ấy, vẫn chọn nhìn thấy nụ cười của cậu, và vẫn chọn yêu – dù biết, yêu nghĩa là mang trong lòng một nỗi sợ dịu dàng không bao giờ hết.”
“Ngày em đến, anh tưởng mình chỉ muốn che mưa cho em. Giờ anh mới hiểu — đôi khi, người che cũng cần được ôm. Tình yêu không làm ta mạnh hơn, nó chỉ khiến ta dám yếu đi trước đúng người. Và khi hoa quỳ nở, anh biết: mùa của chúng ta đã đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro