Chap 3

"NHỮNG DÒNG CHỮ TÔI KHÔNG KỊP NÓI"

Sau lễ tang, căn nhà gỗ trở nên im lặng đến đáng sợ.

Những bức ảnh cưới vẫn treo lặng lẽ trên tường,
chiếc khăn Tle hay dùng vẫn còn mùi của anh,
và chiếc cốc uống trà hoa nhài vẫn đặt đúng chỗ cũ —
như thể Tle sẽ bước từ phòng ngủ ra bất kỳ lúc nào.

Nhưng FirstOne biết.
Biết rằng từ nay...
anh sẽ bước ra một mình.

Nhiều ngày sau, khi dọn lại tủ gỗ của Tle, FirstOne thấy một cuốn sổ nhỏ bị ép dưới đáy tủ — như thể Tle muốn giấu nhưng lại muốn để người nào đó tìm thấy.

Bìa sổ đã sờn, màu nâu cũ.
Trên góc có ghi bằng bút mực:

"Dành cho First."

Tim FirstOne siết lại.
Anh mở cuốn sổ bằng đôi tay run rẩy.

Trang đầu là nét chữ quen thuộc —
vững vàng, đẹp, và không hề run như những trang giấy Tle viết khi bệnh bắt đầu:

**Ngày... không nhớ.

Nhưng em sẽ nhớ điều này.**

First của anh,
Hôm nay bác sĩ nói với anh rằng trí nhớ của anh sẽ dần biến mất.
Anh hỏi liệu có thuốc nào để anh không quên em không.
Bác sĩ không trả lời.

Anh sợ không phải vì sẽ quên...
Anh sợ vì em sẽ là người đau thay anh.

FirstOne siết chặt cuốn sổ, nước mắt lăn xuống.

Anh lật sang trang khác.

Anh đã nhìn em ngủ chiều nay.

Em lớn hơn chàng trai anh gặp năm đó.
Nhưng anh thề với tất cả... em đẹp hơn rất nhiều.
Anh tự hỏi: nếu một ngày anh nhìn em và không nhận ra, thì đó sẽ là lỗi của ai?
Lỗi của anh.
Không bao giờ là của em.

Giọt nước mắt rơi xuống, loang vào chữ.

Anh lật tiếp.

Anh biết bệnh sẽ đưa anh về lại những năm tháng cũ.

Có thể một ngày anh sẽ nhớ em tuổi 20 —
mà quên em tuổi 30 đang ở ngay trước mặt.

Anh xin em một điều:
"Nếu anh lạc về quá khứ... xin đừng giận anh."

Bởi nếu anh gọi tên em ngày xưa, không phải vì anh chọn quên em bây giờ,
chỉ vì nỗi nhớ ngày ấy quá mạnh...
và căn bệnh chỉ giữ lại điều gì mạnh nhất.

FirstOne cắn môi đến bật máu.
Anh lật nhanh đến trang cuối — trang mà Tle đã viết bằng nét chữ vội, nguệch ngoạc, có lẽ vào thời gian bệnh đã bắt đầu nuốt chửng anh.

Trang giấy có vết mực nhòe như từng bị nước mắt thấm vào.

Gửi First của anh, khi em đọc được cuốn sổ này:

Hôm nay anh nhìn vào gương và không nhận ra chính mình.
Anh sợ lắm.
Sợ mai thức dậy... anh sẽ không nhận ra em.

Nếu điều đó xảy ra, xin em đừng nghĩ anh ngừng yêu em.
Anh chỉ... không thể giữ được mọi thứ.
Nhưng tình yêu dành cho em — anh đã cất nó vào sâu nhất trong tim rồi.

Nếu một ngày anh chỉ còn nhớ em của quá khứ...
xin em hiểu rằng đó cũng là em.
Em của hiện tại hay quá khứ — với anh, em vẫn là người anh chọn.

Nếu khi anh rời đi...
anh không gọi đúng tên em...
anh xin lỗi.
Không phải vì anh quên.
Chỉ là bệnh đã tắt đèn trước khi anh kịp nói.

First của anh,
Khi anh không nhớ em nữa... em hãy nhớ anh thay phần anh.

Vì anh đã sống cuộc đời đẹp nhất khi có em bên cạnh.


Tle Matimun
Người yêu em, ngay cả khi trí nhớ không còn.

FirstOne ôm cuốn sổ vào ngực, quỵ xuống ngay trước chiếc tủ gỗ.
Tiếng khóc bật ra như nỗi đau bị kìm nén quá lâu.

Tle đã quên anh ở giây cuối.
Nhưng trong cuốn nhật ký này —
Tle đã yêu anh đến tận giây cuối cùng mà trí nhớ còn cho phép.

Trong căn nhà gỗ vắng người,
giữa tiếng gió thổi qua hàng sứ,
FirstOne đọc lại dòng cuối cùng một lần nữa,
hàng nghìn lần trong đời:

"Khi anh không nhớ em nữa... em hãy nhớ anh thay phần anh."

Và anh hiểu —
trên đời này có những cuộc tình kết thúc bằng một cái ôm.
Có những cuộc tình kết thúc bằng một cái nhìn.

Còn cuộc tình của anh và Tle...
kết thúc bằng một ký ức bị đánh rơi,
và một cuốn nhật ký giữ tất cả những gì Tle không kịp nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #boylove#tfo