Chap 2

2.

Tiêu Nhược Phong không nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó như thế nào, chỉ biết rằng hắn bị một người trêu đùa và cảm thấy người này rất quen thuộc. Hắn muốn xác nhận nhưng lại không dám chắc chắn, vậy nên chỉ đành sắp xếp cho người đó một phòng dành cho khách và bảo ở lại. Trước khi làm rõ thân phận của người này, vẫn là không nên hành động bừa bãi.

Ngay lập tức, hắn đã truyền tin cho Bách Hiểu Đường và giao việc này cho Cơ Nhược Phong điều tra xem thân phận người này.

Sau khi thấy Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện ở Tuyết Nguyệt Thành, Cơ Nhược Phong đã chú ý đến. Bỗng dưng nhớ ra lời nói của Nam Cung Xuân Thủy trước khi rời đi, hắn bèn bịa ra một thân phận, chỉ nói rằng người này đến từ Tuyết Nguyệt Thành là một hiệp khách giang hồ bình thường, chỉ vậy thôi.

Tiêu Nhược Phong vốn không tin tưởng lắm, nhưng đó là tin từ Bách Hiểu Đường không tin cũng phải tin, chắc chắn không thể giả được.

Hắn trở về phủ với tâm trạng nặng nề, trời đã tối và như mọi khi, hắn trực tiếp trở về phòng. Trong phòng không đốt đèn, nhưng vừa bước vào, hắn cảm thấy không đúng có người trong phòng, lập tức rút kiếm và đâm thẳng về phía giường.

- Á

Một tiếng kêu đau đớn vang lên trong tai Tiêu Nhược Phong, ngay sau đó, hắn vẫy tay, cả phòng lập tức sáng đèn và hắn mới thấy người hiệp khách lạ mặt hôm nay gặp đang ôm ngực, nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn. Còn thanh kiếm thì đang cắm thẳng vào cột giường.

Tiêu Nhược Phong thu kiếm lại, đặt lên bàn trà, bước lại gần Nam Cung Xuân Thủy, lo lắng hiện rõ hỏi:

- Sao ngươi ở đây? Ta làm ngươi bị thương sao? Không lẽ....

Chưa kịp chạm vào người, đã bị tránh đi

Nam Cung Xuân Thủy vỗ ngực mình, như tự an ủi

- Ây da, thật là làm ta sợ chết khiếp, Lang Gia Vương điện hạ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc...

Hóa ra là đang giả vờ

Tiêu Nhược Phong tức giận rút tay lại, cảm thấy uổng công lo lắng.

- Ta không biết ngươi đến đây vì lý do gì, chỉ cần ngươi nói rõ ra, ta nhất định sẽ đáp ứng, nhưng đừng tiếp tục như vậy nữa.

Nam Cung Xuân Thủy bỏ tay trên ngực xuống, dường như không hề để ý lời nói vừa rồi

- Ta thực sự...ừm, cơ thể có chỗ không khỏe, không phải muốn đùa ngươi. Hơn nữa, ngươi vừa nói sẽ đáp ứng mà, ta đã nói rõ ràng rồi, ta đến đây vì thích ngươi, muốn cùng ngươi du ngoạn, ta đã nói thẳng như vậy liệu không biết... ngươi có thể cân nhắc không?

- Ngươi... đừng nói chuyện hoang đường, ta là Hoàng Tử chuyện hôn nhân đương nhiên phải do bệ hạ quyết định. Ngươi nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi rời khỏi đây.

- Tại sao không thể cân nhắc việc này được? Ta có vẻ ngoài khó coi đến mức không xứng với ngươi sao?

Nam Cung Xuân Thủy tức giận, tự hỏi tại sao mình không xứng chứ, y có làn da trắng, tóc dài trắng như tuyết mà nhiều người thích.

- Ta đã nói là không được

Tiêu Nhược Phong khẳng định, quay đầu định rời khỏi phòng

Nam Cung Xuân Thủy tức giận, chắn trước mặt Tiêu Nhược Phong, trong ánh mắt có sự quyết tâm chưa từng thấy

- Vậy nếu ta nhất quyết như vậy thì sao?

Hắn cười nhạt với Nam Cung Xuân Thủy mà nói:

- Nếu ngươi kiên quyết như vậy, có một chuyện ta có thể giải quyết được, ngươi có thể làm thiếp thất nhỏ không danh không phận trong phủ, chuyện này ta có thể làm chủ được.

Nói xong, hắn nhìn Nam Cung Xuân Thủy với vẻ mặt đắc ý, tưởng rằng như vậy có thể khiến người trước mặt biết mà rút lui

Nam Cung Xuân Thủy tức giận, giơ tay chỉ vào Tiêu Nhược Phong

- Được, được, Tiêu Nhược Phong ngươi cứ chờ đó cho ta!...hứ, ta không đi đâu cả

Nói xong, y nằm lăn ra giường, nghiêng người,tay chống cằm, nhìn Tiêu Nhược Phong với vẻ mặt thích thú khi thấy người đó lúng túng

- Ngươi vừa mới nói, ta đồng ý rồi. Dù sao ngươi cũng chưa kết hôn, ta sẽ là người lớn nhất trong phủ này. Ta sẽ ngủ cùng ngươi, không vấn đề gì chứ?

- Ngươi...

- Thật không biết nói lý lẽ, còn định trốn tránh sao?

Tiêu Nhược Phong tức giận, chuẩn bị bước ra ngoài. Nhưng chưa kịp đặt chân bước ra, cánh cửa đã bị đóng lại với một tiếng "rầm"

Kế hoạch một, chỉ dựa vào miệng lưỡi không hiệu quả, vậy thì sẽ áp dụng kế hoạch hai dùng sức mạnh, y đã hạ mình như thế người này vẫn không chịu, thì đành làm khó tiểu đồ đệ này vậy

Không để hắn thấy rõ thực lực của mình, vì với độ thông minh của tên đồ đệ này, nếu lộ ra thì chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay. Vậy phải làm sao để đưa người ra khỏi đây?

Trong lúc Nam Cung Xuân Thủy đang đau đầu, bỗng cảm thấy có vậy nặng đè lên người, ngay sau đó hai cổ tay bị kiểm soát trên đầu, căn phòng lại chìm vào bóng tối, y vô thức cử động tay, nhưng Tiêu Nhược Phong đã dùng nội lực áp chế, nếu y phản kháng bằng nội lực, chắc chắn sẽ bị phát

- Ngươi... ngươi làm gì vậy...?

- Sao vậy, hối hận rồi sao? Vừa rồi ai còn la làng đòi làm Vương Phi trong phủ của ta, giờ sợ rồi?

Tiêu Nhược Phong khinh thường cười, định rời đi. Nhưng y vốn mặt dày, hai chân giơ lên kẹp ngang hông hắn, kéo hắn quay trở lại

- Ngươi nói ta sợ sao? Không biết ngươi thích ta gọi ngươi là Vương Gia, Nhược Phong, Phong Phong, hay là...Phu Quân? Ta đều có thể gọi, chỉ cần ngươi đồng ý, cùng ta du ngoạn sơn thủy rời khỏi nơi này.

Người này cứ mãi nói về chuyện này, không biết có phải chỉ muốn trải nghiệm cảm giác du ngoạn hay không, tìm một người tùy tiện hay không, hay thực sự muốn dắt mình đến nơi nào đó

Thực ra ra chỉ có một câu trả lời đơn giản nhất là, Nam Cung Xuân Thủy chỉ muốn hắn rời khỏi thành Thiên Khải , không còn làm Lang Gia Vương nữa, tìm kiếm một cuộc sống tự do hơn, chỉ đơn giản vậy thôi

Cũng để thỏa mãn mong muốn nhỏ bé của Nam Cung Xuân Thủy, sống được 180 năm việc động lòng thật sự không dễ dàng đâu đó

Tiêu Nhược Phong không thể cử động, đôi chân như dây thừng quấn chặt lấy hắn, không thể di chuyển được. Người này nhìn có vẻ yếu ớt, như gió thổi có thể ngã, sao lại mạnh mẽ đến thế chứ

- Buông ta ra

- Không buông, đêm nay trăng tròn viên mãn, chính là thời điểm thích hợp động phòng

- Buông ra, ngươi buông ta ra! Nam Cung Xuân Thủy!

Nam Cung Xuân Thủy với vẻ mặt vô hại, đôi mắt to nhìn Tiêu Nhược Phong

- Hả,ta đây, Phu Quân có chuyện gì cần nói sao? Nói rồi cũng như nhau thôi... Nếu ngươi muốn ta buông ra, cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý ta ở lại trong phủ của ngươi, và như ngươi đã nói ta không phản đối

Tiêu Nhược Phong thở dài, gật đầu coi như đồng ý, lập tức định bỏ chay, nhưng đã bị Nam Cung Xuân Thủy đoán được trước, một tay nắm chặt

- Chỉ có thể ngủ ở đây!

Đêm đó, Tiêu Nhược Phong lần đầu tiên ngủ cùng người khác.Dù hắn không sống xa hoa phú quý như những Vương gia, Hoàng Tử khác, nhưng cũng có chút kỳ quái riêng  - không muốn ngủ chung với người khác, hôm nay lại phá vỡ thói quen đó

Nam Cung Xuân Thủy hiếm khi có một giấc ngủ ngon, mặc dù sáng hôm sau không thấy Tiêu Nhược Phong, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ

Chỉ có điều, y đã xác định được một chuyện, đồ đệ của y luôn giữ gìn nguyên tắc, tuyệt đối không dễ dàng bị thuyết phục như hôm qua. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, tên đồ đệ này có lẽ đã động lòng

Về lý do tại sao, Tiêu Nhược Phong có lẽ cũng không giải thích rõ hành động tối qua, chỉ là tình cờ đồng ý và ngủ một cách mơ hồ ư?

Khi Nam Cung Xuân Thủy mở cửa ra, ngoài cửa đã có mấy chục người sếp hàng đứng chờ. Nghe nói là do Tiêu Nhược Phong sai bảo, dù sao đây là người đầu tiên trong phủ ngủ cùng Vương Gia

Hai người luôn theo hầu Tiêu Nhược Phong là Dao Cầm và Cẩm Sắt, cũng được sai đến chờ. Nhưng người được truyền là "Vương Phi tương lai" sao có vẻ trẻ con thế nhỉ?

- Hai người các ngươi, một người tên Dao Cầm và một người tên Cẩm Sắt đúng không?

- Dạ thưa phu nhân,đúng vậy ạ.

Nam Cung Xuân Thủy bật cười khúc khích, ôm bình tưới cây vào trong lòng

- Chỉ có Vương gia mới đặt những cái tên như thế này thôi, nhưng mà không sao...ta thích Vương gia của các ngươi, ôi...ta thực sự rất thích hắn

Nam Cung Xuân Thủy đắm chìm trong lời nói của mình, nhắm mắt, tắm nắng và thưởng thức từng chút một

Dao Cầm và Cẩm Sắt đứng sau che miệng cười thầm " Vương phi tương lai" quả là một người trẻ con đáng yêu

Những điều này đều bị Tiêu Nhược Phong nhìn thấy khi trở về, nhưng hắn không lên tiếng, không biết người này rốt cuộc là ai, hơn nữa những gì người đó nói... là thật sao, có phải thật sự thích mình không? Hay là giả? Nhưng thật trùng hợp ta cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro