Quyển 2: Thiên đường đã mất - Chương 11

"Nhìn xem, chỗ này." Trương Chân Nguyên đè tay Nghiêm Hạo Tường ấn dừng lại, sau đó chỉ vào một chi tiết. "Quách Viễn thuận tay phải, nhưng người này lại dùng tay trái."

"Thuận tay trái ?" Lưu Diệu Văn đảo mắt, như nghĩ ra điều gì. "Triệu Duyệt thì lại có vẻ như thuận tay trái."

"Sao em biết ?"

Trong nhóm không ai từng trực tiếp tiếp xúc với Triệu Duyệt, lời của Lưu Diệu Văn khiến mọi người đều thấy khó hiểu.

"Trong văn phòng của Triệu Duyệt ở phòng khám, vị trí đặt bút máy và chuột máy tính đều ngược với chúng ta, đó là thói quen dùng tay trái."

Lưu Diệu Văn nhặt một cây bút máy từ bàn làm việc phía sau, đặt vào bên phải của Nghiêm Hạo Tường cùng với chuột máy tính rồi trình bày rõ ràng, trực quan hơn cho mọi người thấy.

"Triệu Duyệt và Quách Viễn có chiều cao và thể hình tương tự nhau. Nếu đội mũ và đeo khẩu trang, trong hoàn cảnh này thì quả thực rất khó phân biệt ai là ai." Tống Á Hiên lập tức hiểu ra, liên tưởng đến một số tình tiết, bắt đầu có suy nghĩ mới về kẻ sát hại An Mỹ Linh.

"Đúng vậy, hơn nữa hôm nghi phạm biến mất tại bệnh viện thành phố, camera an ninh đã ghi lại hình ảnh của Triệu Duyệt."

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Nghiêm Hạo Tường đã sử dụng hệ thống I&M rà soát toàn bộ camera an ninh tại bệnh viện thành phố vào ngày hôm đó. Trước đây vì không biết khuôn mặt của nghi phạm, việc phối hợp thông tin bị trì hoãn, không thể điều tra cụ thể. Nhưng bây giờ thì khác, mọi thứ đã có đất dụng võ.

"Quả nhiên, có vẻ như anh ta không chỉ ra tay với An Mỹ Linh mà còn lấy đi trái tim của Cố Ninh."

Mã Gia Kỳ tiến lại gần màn hình. Trong khung hình đang tạm dừng, Triệu Duyệt đã thay bộ đồ cải trang ban đầu bằng áo blouse trắng, trên tay cầm một chiếc vali đen không quá lớn, có lẽ đó chính là trái tim của Cố Ninh.

"Vậy thì..." Câu nói chưa kịp thốt ra đã bị tiếng rung của điện thoại cắt ngang. Lưu Diệu Văn mang vẻ mặt khó hiểu nghe máy, đội trưởng Tô gọi.

Không biết bên kia nói gì nhưng sắc mặt Lưu Diệu Văn thay đổi liên tục.

"Mã ca, Quách Viễn xuất hiện rồi." Lưu Diệu Văn cúp máy, quay sang nhìn Mã Gia Kỳ, trong giọng nói thoáng chút kiềm chế.

"Bây giờ chưa phải lúc ra tay. Nói với đội trưởng Tô rằng giám sát kỹ Quách Viễn, hễ có động tĩnh gì lập tức báo cho anh." Ánh mắt Mã Gia Kỳ trầm tư, ngón tay vô thức siết chặt mép bàn.

Triệu Duyệt xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng mai nhất định sẽ có biến động. Quách Viễn không thể thờ ơ, lúc này chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.

"Mã ca, để em đi cùng đội trưởng Tô !" Lưu Diệu Văn bước lên một bước, ánh mắt đầy sự mong chờ nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của cậu.

Lưu Diệu Văn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, cậu có phần thiếu kiên nhẫn hơn so với những người khác. Lần trước để Quách Viễn chạy thoát, cậu không thể dễ dàng buông bỏ được.

Mã Gia Kỳ vừa sợ Lưu Diệu Văn kích động lại tự làm mình bị thương, vừa muốn thỏa mãn mong muốn của cậu nhóc. Sau khi cân nhắc, anh nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.

"Chân Nguyên, đi cùng Diệu Văn."

Trương Chân Nguyên gật đầu, anh hiểu ý Mã Gia Kỳ muốn mình đi theo để ngăn không cho Lưu Diệu Văn hành động bốc đồng.

Lưu Diệu Văn nhận được sự đồng ý thì lập tức phấn khởi hẳn lên. Cơn mệt mỏi sau gần 24 giờ không ngủ dường như biến mất hoàn toàn.

Trên đường đến nhà Quách Viễn, Trương Chân Nguyên thực sự toát cả mồ hôi lạnh, lo sợ rằng lát nữa Lưu Diệu Văn sẽ lao thẳng đến giết Quách Viễn.

Sự thật chứng minh rằng quyết định của Mã Gia Kỳ khi để Trương Chân Nguyên đi cùng là hoàn toàn chính xác. Vừa thấy Quách Viễn lộ diện, Lưu Diệu Văn đã không nhịn được muốn xông lên tặng cậu ta một cú đấm nhưng bị Trương Chân Nguyên giữ chặt lại. Cậu vật lộn một lúc cũng không thoát ra được, cuối cùng đành bỏ cuộc.

"Kết quả đây rồi, Triệu Duyệt và Quách Viễn là anh em ruột."

Hạ Tuấn Lâm lao ra từ phòng pháp y, hưng phấn giơ cao tờ kết quả xét nghiệm trên tay.

"Á Hiên, cậu đoán đúng rồi."

May mà Tống Á Hiên đã chú ý đến sau khi xem bức ảnh, cộng với thói quen thu thập chứng cứ của Hạ Tuấn Lâm, nhờ vậy mới phát hiện được sự thật này.

Nghiêm Hạo Tường bừng tỉnh, "Thảo nào, hai người họ trông giống nhau đến thế. Hóa ra là anh em ruột."

"Nhưng tại sao ? Gia đình Triệu Duyệt giàu có và có thế lực nhưng Quách Viễn lại nghèo khổ, thậm chí còn bị trường đuổi học vì ăn cắp thi thể."

Thắc mắc của Hạ Tuấn Lâm không sai, nếu bố mẹ Triệu Duyệt ra mặt thì Quách Viễn sẽ không bị đuổi học. Với tài năng của cậu ta và tiềm lực kinh tế của bố mẹ Triệu Duyệt, cậu ta hoàn toàn có thể đạt được thành tựu lớn hơn. Sao lại rơi vào hoàn cảnh này ?

"Nếu Quách Viễn không biết sự thật thì còn có thể hiểu được. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cậu ta luôn biết rõ mọi chuyện."

"Điều tra thêm về bố mẹ của họ đi. Chắc chắn vấn đề không chỉ dừng lại ở đây." Mã Gia Kỳ trầm ngâm suy nghĩ lời của Đinh Trình Hâm, linh cảm có điều gì đó phức tạp hơn đang ẩn giấu.

Nghiêm Hạo Tường lập tức bắt tay vào làm, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, từng thông tin liên quan lần lượt hiện lên.

Bố của Triệu Duyệt là một bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành, còn mẹ cậu ta là con gái của cựu bí thư Giang Thành. Có thể nói gia đình cậu ta vừa giàu có vừa có quyền thế, thành công và đãi ngộ mà Triệu Duyệt có được hôm nay không thể tách rời khỏi bố mẹ mình.

Năm năm trước, cha mẹ của Triệu Duyệt gặp phải lở đất khi đi ra ngoài, cả người lẫn xe đều bị cuốn xuống vực sâu, bốc cháy đến mức không còn gì sót lại.

"Với một gia đình như thế này, không thể nào lại không đủ khả năng nuôi hai đứa con, vậy tại sao lại để Quách Viễn trở thành trẻ mồ côi ?"

"Nếu như...đó không phải là ý muốn của họ mà là điều bắt buộc phải làm thì sao ?" Sau một hồi im lặng, Mã Gia Kỳ bất ngờ cất lời, câu nói của anh khiến mọi người phải khó hiểu.

"Ý cậu là sao ?" Đinh Trình Hâm lên tiếng hỏi.

"Cha mẹ của Triệu Duyệt và Quách Viễn tham gia vào nhiều vụ án như vậy mà không để lộ dấu vết, điều này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên." Mã Gia Kỳ chống hai tay lên bàn, ánh mắt rực sáng, giọng nói chắc nịch: "Sự xử lý tỉ mỉ và hoàn hảo này không thể chỉ dựa vào sức của hai người họ. Tớ nghi ngờ rằng đằng sau là một tổ chức khổng lồ."

Nghĩ đến "web đen" mà ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng không thể truy dấu, Mã Gia Kỳ không thể không đưa ra suy luận này.

Quan điểm của Mã Gia Kỳ đã gợi mở một ý tưởng khác cho Đinh Trình Hâm.

"Tổ chức này có thể đã thao túng cha mẹ của Triệu Duyệt và Quách Viễn, đồng thời cố ý bồi dưỡng hai người họ. Sau khi cha mẹ họ qua đời, tổ chức tiếp tục dùng họ để thực hiện các vụ án." Đinh Trình Hâm nói với giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng khiến người nghe phải rùng mình. "Hạo Tường, em có thể tìm được dấu vết của web đen không?"

"Tất nhiên là được." Nghiêm Hạo Tường đáp chắc chắn, tay lập tức bắt đầu thao tác trên bàn phím. "Web đen thì công khai đấy, nhưng không dễ lần ra địa chỉ."

"Đúng vậy, nguồn gốc của web đen này là do quân sự của nước M viết mã. Nếu ai có thể phá được, có lẽ đã giao nộp cho quốc gia từ lâu rồi." Hạ Tuấn Lâm xen vào với giọng đùa cợt.

Nghiêm Hạo Tường nhún vai, bật màn hình lớn để mọi người cùng theo dõi.

"Dù là sản phẩm của quân đội, nhưng hiện tại web đen đã không còn nằm trong sự kiểm soát của họ." Nghiêm Hạo Tường lướt nhanh qua các trang, vừa thao tác vừa giải thích: "Đồng tiền được sử dụng ở đây là Bitcoin. Không có luật pháp, không có đạo đức, mọi thứ đều có thể mua bán."

Với đội trọng án thì cái "web đen" không xa lạ gì, nhưng ngoại trừ Nghiêm Hạo Tường thì chưa ai từng tiếp cận trực tiếp. Những gì họ biết chỉ là bề nổi, đến khi chứng kiến, họ mới hiểu vì sao nó được gọi là "web đen". Đó không chỉ vì sự ẩn danh mà còn vì sự tăm tối và bẩn thỉu của nó.

"Cụ thể là vũ khí quân sự, buôn người, treo thưởng ám sát, những cuộc đấu giá hiếm."

"Đấu giá ? Đấu giá cái gì, cổ vật sao ?"

Những thứ thường thấy kia thì Tống Á Hiên có thể dễ dàng tưởng tượng nhưng đấu giá thì đúng là làm cậu bất ngờ. Đấu giá trên "web đen" chắc sẽ không giống với những phiên đấu giá bình thường, nhưng là thứ gì thì cậu thực sự đoán không được.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu rồi nhẹ nhành nói ra hai chữ.

"Mạng người."

Tống Á Hiên đã suy nghĩ quá đơn giản. Những phiên đấu giá trên web đen tuyệt đối không thể sạch sẽ đến vậy. Dù là cổ vật bị buôn lậu ra nước ngoài, người ta vẫn có thể thông qua các con đường đặc biệt để hợp thức hóa giấy tờ, đưa vào các sàn đấu giá hợp pháp. Không đến mức phải dựa vào thứ như web đen để giao dịch.

"Các cuộc đấu giá trên mạng lưới ngầm là độc nhất. Người ta có thể ra giá để chỉ định cách giết người, số lượng người, thậm chí mua cả đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình."

"Đây có lẽ là nguyên nhân của những vụ án gần đây."

Ánh mắt của Mã Gia Kỳ trầm ngâm, không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

"Đội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ ?"

Đinh Trình Hâm luôn toát ra vẻ cứng cỏi, là anh cả trong đội, anh thường gọi Mã Gia Kỳ là Mã ca. Thế nhưng bỗng anh nghiêm túc gọi một tiếng đội trưởng thế này khiến mọi người thấy lo lắng.

Trong khoảnh khắc, không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Mã Gia Kỳ đứng giữa tâm điểm ánh nhìn của mọi người, cũng đang dằn vặt trong lòng. Tuy là đội trưởng của đội phá án, nhưng đối mặt với một kẻ thù khổng lồ như thế, sự lo lắng hiện rõ qua hàng chân mày nhíu chặt.

Từ khi thành lập TNT đến này, tổ đội này đã phá vô số vụ án lớn nhỏ, thậm chí cả những vụ liên quan đến nhân vật quyền thế như Dịch Chính Hoa. Nhưng so với "web đen" thì tất cả đều không đáng nhắc tới.

Đấu với những kẻ điên cuồng như này, nỗi lo lắng của Mã Gia Kỳ là điều không thể tránh khỏi.

Sự ăn ý lâu năm khiến mọi người nhận ra được cảm xúc của anh. Tống Á Hiên tiến tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Gia Kỳ, "Đội trưởng, chúng ta là cảnh sát."

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua khiến trái tim đang hỗn loạn của Mã Gia Kỳ dần bình tĩnh lại. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn từng thành viên.

Đinh Trình Hâm, Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường, cùng cả Trương Chân Nguyên và Lưu Diệu Văn không có mặt ở đây.

Đều là những chàng trai trẻ chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi, thế nhưng trong ánh mắt của họ là sự quả cảm và kiên cường.

Người ta nói tuổi trẻ thường bồng bột vì chưa thấu hiểu. Nhưng dù những chàng trai nà y biết rõ hiểm nguy trước mắt, vẫn không hề chùn bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro