Quyển 2: Thiên đường đã mất - Chương 2

Ngày đầu tiên của năm mới, không khí rộn ràng khắp nơi, người người tay xách nách mang những món quà, vội vàng ghé thăm họ hàng, bạn bè.

Số nhà 18, tòa nhà B, khu chung cư Thời Đại.

Một người phụ nữ trung niên đang đi đi lại lại không ngừng trước cửa, ngón tay bà bất giác siết chặt quai hộp quà trong tay.

Mặc dù bà chẳng ưa gì người kia nhưng phải thừa nhận rằng người ta rất có năng lực. Hiện tại việc con gái bà có được vào trường cấp 3 trọng điểm hay không chính là vấn đề quan trọng nhất của gia đình. Nếu không phải vì thế, bà đã chẳng phải mang quà cáp đến gõ cửa vào ngày đầu năm.

Lông mày người phụ nữ nhíu chặt lại, nếp nhăn hằn lên giữa trán thể hiện rõ sự do dự trong lòng.

Nghĩ lại những điều mình từng làm với người kia, giờ có việc lại đến nhờ vả, liệu người ta có chịu giúp không ?

Nhưng rồi bà tự trấn an mình, dù sao mình cũng là cô ruột của cô ta, con gái mình lại là cháu ruột của cô ta. Giúp đỡ gia đình là trách nhiệm của cô ta ! Nghĩ đến đây, bà cảm thấy mình đột nhiên đầy tự tin, thậm chí còn cho rằng, đáng lý ra chẳng cần mang theo quà cáp.

Người phụ nữ nâng tay định gõ thì bất ngờ nhận ra cửa không khóa. Thoáng nghĩ đến điều gì đó, bà nhíu mày đầy vẻ khinh thường. Nhưng sau một hồi cân nhắc, bà nén lại cảm giác khó chịu, đẩy cửa bước vào.

"Ah ! Có người chết ! Có người chết !"

Người phụ nữ bị dọa đến mềm nhũn cả chân, hoảng hốt chạy ra ngoài, tay vẫn không quên ôm chặt hộp quà.

Văn phòng TNT

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm mỗi người ngả người trên ghế, trông như kiệt sức. Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên cũng tựa sát vào nhau, không còn chút sức lực.

Không ngoài dự đoán, Nghiêm Hạo Tường đã nhanh chóng tra được thân phận nạn nhân. Chương trình mà Nghiêm Hạo Tường viết khi còn học đại học đã được hoàn thành trước tết, và không ngờ rằng ngày đầu năm mới nó lại được sử dụng.

Hệ thống này có tên là I&M, có nghĩ là bộ nhớ mạng. Chỉ cần khuôn mặt của một người từng xuất hiện trên Internet, hệ thống có thể tìm ra toàn bộ thông tin về người đó.

"Nạn nhân tên là Hà Ngưu, một streamer ăn uống nổi tiếng trên mạng, sở hữu hơn 5 triệu người theo dõi." Nghiêm Hạo Tường vừa nói vừa bật một đoạn video ăn uống của Hà Ngưu.

Trong video, Hà Ngưu bày đầy thức ăn trước mặt, toàn những món có lượng calo và cholesterol cực kỳ cao. Nghiêm Hạo Tường tua nhanh video, biến đoạn dài một tiếng thành mười phút.

Phản ứng đầu tiên của mọi người sau khi xem xong là kinh ngạc.

"Chỉ cần tìm được dạ dày của nạn nhân, em nhất định phải nghiên cứu kỹ xem nó phát triển thế nào mà chứa được từng ấy thức ăn !" Hạ Tuấn Lâm không giấu nổi sự kinh ngạc. Những streamer ăn uống thường dựa vào kỹ xảo cắt ghép để tạo cảm giác ăn rất nhiều, nhưng video của Hà Ngưu đã được Nghiêm Hạo Tường xác nhận là hoàn toàn không có dấu hiệu dàn dựng.

Cho nên, một là kỹ thuật chỉnh sửa của cậu ấy đã đạt đến trình độ siêu phàm mà ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng không nhận ra, hai là cậu ấy thực sự ăn hết từng ấy. Và hiển nhiên, khả năng đầu tiên là không thể xảy ra.

"Bọn em đã theo địa chỉ mà Tường ca tra được để đến nhà Hà Ngưu. Hiện trường rất sạch sẽ, không có dấu vết của xô xát hay giằng co." Tống Á Hiên chống cằm, nghiêng đầu nói, "Có vẻ như cậu ấy không bị bắt cóc tại nhà."

"Hà Ngưu là người ngoại tỉnh, quan hệ với gia đình không tốt, vì vậy Tết này cậu ấy không về quê mà ở lại thành phố Giang." Trương Chân Nguyên mở cuốn sổ tay nhỏ mang theo, "Tối đêm giao thừa, cậu ấy đi ăn uống với vài người trong công ty, sau đó không quay về nữa."

"Đây là danh sách từ người quản lý cung cấp. Anh và Đinh ca đã kiểm tra qua, cơ bản không có vấn đề gì." Mã Gia Kỳ nhướn cằm chỉ vào vài bức ảnh mà Nghiêm Hạo Tường vừa mở, ngón tay dừng lại trên hình một người.

"Điều kỳ lạ nhất là người này. Tối hôm đó, anh ta và nạn nhân cùng đi chung một chiếc taxi nhưng chỉ có Hà Ngưu gặp chuyện."

"Người này tên là Đỗ Mã, là một streamer tấu hề, không nổi tiếng bằng Hà Ngưu."
Nghiêm Hạo Tường vừa phóng to bức ảnh sang bên trái vừa đọc thông tin cá nhân của Đỗ Mã. "Tuy nhiên, hai người họ không thuộc cùng một lĩnh vực nên khả năng tình nghi của cậu ta không cao."

Những người còn lại gật đầu đồng ý. Theo thông tin cá nhân của Đỗ Mã, cậu ta không sở hữu kiến thức chuyên môn mà một hung thủ cần có. Hơn nữa, giữa hai người không có mâu thuẫn nghiêm trọng, thiếu đi động cơ gây án.

"Đã kiểm tra chiếc taxi mà Đỗ Mã nhắc tới chưa ?" Đinh Trình Hâm tin rằng tài xế chiếc taxi đó có vẻ đáng nghi hơn so với Đỗ Mã.

"Hiện tại vẫn chưa tìm được gì, từ camera giám sát của nhà hàng, chỉ thấy nạn nhân lên một chiếc taxi nhưng biển số không rõ." Lưu Diệu Văn thở dài.

Cả đội đã cố gắng hết sức để tìm video từ các góc quay khác nhau nhưng vị trí mà chiếc taxi dừng lại thực sự rất khuất, khiến họ không thể nhìn thấy biển số.

Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cậu mở lại đoạn video giám sát.

Trong video, Nghiêm Hạo Tường đã cắt bỏ những phần không liên quan, chỉ giữ lại đoạn từ lúc Hà Ngưu rời khỏi nhà hàng cho đến khi lên xe. Hà Ngưu và Đỗ Mã đều say khướt, bước đi loạng choạng, có vẻ Hà Ngưu tỉnh táo hơn một chút, cố gắng dìu Đỗ Mã loạng choạng tới ven đường, sau đó cả hai cùng lên một chiếc taxi.

"Hình như chiếc xe này cố tình đợi ở đây." Trương Chân Nguyên luôn quan sát chiếc taxi từ đầu đến giờ lên tiếng. "Ban đầu, nó dừng ở một vị trí xa nhưng khi Hà Ngưu xuất hiện, nó đã dịch chuyển lại gần hơn."

Nghiêm Hạo Tường hiểu ý kéo lùi video lại một chút và dừng hình, chỉ tay vào một góc trên màn hình.

"Hơn nữa, nhìn người này đang vẫy tay gọi xe kìa. Nếu đã có một chiếc taxi ở gần như thế, tại sao anh ta không lên chiếc đó ? Và chiếc taxi này, tại sao lại bỏ qua hành khách gần đó để chạy tới đón hai người kia ?"

Mặc dù giả thuyết này còn một vài điểm chưa chặt chẽ nhưng dựa vào tình hình hiện tại, suy đoán của Trương Chân Nguyên không phải là không có lý.

"Cho nên đây là một vụ giết người có kế hoạch ?" Lưu Diệu Văn nhíu mày. "Chúng ta không tìm thấy bất kỳ ai trong mối quan hệ trên mạng của Hà Ngưu phù hợp với hồ sơ của hung thủ. Nếu đúng là một vụ án được lên kế hoạch thì giải thích thế nào đây ?"

Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra giả thuyết: "Hà Ngưu là người nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến cậu ấy. Hung thủ có thể không phải người quen mà là một kẻ theo dõi cậu ấy qua mạng."

"Khả năng cao là như vậy." Nghiêm Hạo Tường gật đầu đồng tình. Trong thời đại người người dùng internet, đôi khi người hiểu rõ bạn nhất lại chính là kẻ theo dõi bạn từ phía sau màn hình.

"Tường ca, chỗ này, có thể phóng to thêm chút không ?" Tống Á Hiên chồm người qua bàn, chỉ vào một chi tiết trên màn hình, đồng thời gọi Nghiêm Hạo Tường, người lúc này đang có vẻ không mấy vui.

"Có gì đặc biệt sao ?" Nghiêm Hạo Tường làm theo yêu cầu, tăng độ phóng to và xử lý làm rõ hình ảnh. Hạ Tuấn Lâm cũng ghé sát lại để xem.

"Đây là một khúc cua gấp, có gắn gương cầu lồi." Tống Á Hiên chỉ vào một đốm sáng phản chiếu trên màn hình. Thời gian dừng hình đúng lúc chiếc taxi rẽ qua khúc cua và nhờ gương cầu lồi, nhóm của họ có thể nhìn thấy lờ mờ vài ký tự của biển số xe.

"Giang A....S gì đó D, nhưng mờ quá, không nhìn rõ." Mã Gia Kỳ nheo mắt, gần như dí sát mặt vào màn hình.

"Ghi lại đi, anh đoán chúng ta có thể tìm thêm thông tin ở nơi khác." Đinh Trình Hâm khẳng định, ánh mắt đầy chắc chắn, anh vốn nổi tiếng với trực giác nhạy bén. "Hồ sơ của hung thủ thế nào rồi ?"

"Dựa vào phân tích dấu giày mà Tiểu Tống thu thập được tại hiện trường, sau khi đối chiếu với hồ sơ của toàn bộ nhân viên y tế và sinh viên y khoa trong thành phố, chúng ta đã lọc ra danh sách những người phù hợp."

Hạ Tuấn Lâm ngước nhìn màn hình, thấy Nghiêm Hạo Tường mở ra một danh sách dài dằng dặc, lập tức ôm đầu kêu khổ. Không ai có thể biết được cậu đã tuyệt vọng đến mức nào khi phải phân tích từng người xem liệu họ có khả năng gây án hay không.

Nghiêm Hạo Tường lướt nhanh qua danh sách rồi bình thản nói: "Sau quá trình sàng lọc kỹ lưỡng của Hạ nhi, hiện còn tổng cộng 313 người trong danh sách. Trong đó có 57 sinh viên y khoa, 40 giáo sư, còn lại là các bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện hoặc phòng khám."

"Nhiều đến vậy sao !" Mã Gia Kỳ ôm mặt, không tin nổi vào mắt mình. Thật là một bi kịch đầu năm mới ! Tết này đúng là...quá đặc sắc.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang câu chuyện của cả nhóm. Tống Á Hiên ngồi gần nhất đẩy ghế lướt tới để nhấc máy.

"Với những manh mối hiện tại, việc đầu tiên chúng ta cần làm là điều tra thông tin về chiếc taxi, cũng như phương tiện mà hung thủ sử dụng..."

"Liệu tài xế taxi có thể chính là hung thủ không ? Nếu đúng như vậy thì công cụ vận chuyển Hà Ngưu của hung thủ cũng đã được giải thích rồi."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, nếu vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

"Nhưng điều đó lại khiến mọi chuyện phức tạp hơn đấy." Mã Gia Kỳ thở dài, cảm thấy bất lực trước suy nghĩ quá lạc quan của mọi người. "Taxi ở Giang Thành được quản lý rất nghiêm ngặt, hung thủ sẽ không ngu ngốc đến mức dùng xe của mình đâu. Nếu thật sự là tài xế taxi, rất có thể chiếc xe đó là đồ trộm cắp."

"Hả ? Vậy lại càng phiền phức hơn rồ i! Kỳ nghỉ xuân của bé !" Lưu Diệu Văn than thở, gương mặt méo xệch như thể đau khổ đến cùng cực.

"Mã ca ! Lại có chuyện nữa rồi !" Tống Á Hiên vừa dập điện thoại, bèn chạy vội đến với vẻ mặt đầy lo lắng.

Mã Gia Kỳ giật mình, lập tức bật dậy khỏi ghế. "Chuyện gì vậy ?!"

Nửa tiếng sau, Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đã có mặt tại tầng 18 của tòa nhà B, khu chung cư Thời Đại.

Hiện trường hỗn loạn, thi thể nạn nhân nằm ngửa giữa phòng khách, máu tươi loang lổ khắp nơi, nhuộm đỏ cả một vùng.

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến điều gì đó bèn vội bước tới kiểm tra. Khi nhìn kỹ, cậu đã nhíu chặt mày.

Hốc mắt của nạn nhân là một hố đen sâu hoắm, máu tươi rỉ ra từ trong, chảy dọc theo khóe mắt. Đáng lẽ đôi mắt phải ở đó giờ đây đã biến mất không dấu vết.

Giống như một người phụ nữ mù với những giọt lệ máu trong truyện kinh dị.

"Quả nhiên là như vậy. Đôi mắt ? Đại diện cho điều gì ?" Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm, suy tư.

Nghe Hạ Tuấn Lâm nói vậy, Mã Gia Kỳ ngạc nhiên hỏi lại: "Ý em là gì ?"

"Vết khâu trên bụng của Hà Ngưu có kỹ thuật thường dùng trong phẫu thuật vùng hạ bụng của phụ nữ. Điều này có thể là hung thủ đang ngầm nhắn nhủ rằng, mục tiêu tiếp theo là một người phụ nữ."

Khi nói, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy lạnh sống lưng. Chỉ trong vòng chưa đầy 12 giờ, đây đã là thi thể thứ hai được phát hiện. Nếu họ không nhanh chóng hành động, không ai biết sẽ còn bao nhiêu người nữa phải bỏ mạng.

Tống Á Hiên cẩn thận kiểm tra khắp căn hộ, tìm kiếm những chi tiết khả nghi. Nhưng hiện trường lần này so với vụ đầu tiên còn sạch sẽ hơn nhiều, không để lại cả một dấu giày.

Dẫu vậy, khi ánh mắt lướt qua chiếc tủ trưng bày đối diện thi thể, Tống Á Hiên phát hiện điều gì đó không ổn.

Có vẻ như chiếc tủ này đã lâu không được sử dụng, vì trên bề mặt phủ một lớp bụi mỏng. Tống Á Hiên dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt qua, cảm nhận độ dày của lớp bụi, đoán chừng khoảng một tuần.

Nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ, gần mép tủ có một vết lõm không đều, một ít bụi đã được lau đi để lộ ra lớp gỗ bên dưới.

Tống Á Hiên chau mày, lấy máy ảnh ra chụp lại làm bằng chứng.

"Người báo án là cô của nạn nhân. Khi mang quà đến, bà đã phát hiện thi thể."
Tiểu Đặng cầm một cuốn sổ tay, vừa đi theo Mã Gia Kỳ vừa báo cáo.

"Đã xác định được danh tính nạn nhân chưa ?" Mã Gia Kỳ hỏi theo quy trình.

Tiểu Đặng tự hào ưỡn ngực trả lời: "Lần này thì tra được rồi ạ! Nạn nhân tên là.."

"An Tĩnh Tĩnh."

Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đồng thanh nói trước. Tiểu Đặng sững người, há hốc mồm kinh ngạc, đây là thần giao cách cảm của các đàn anh sao ?!

"Đàn anh Tống, đàn anh Hạ, sao hai người biết được vậy ?!"

Hạ Tuấn Lâm giả vờ giận, búng nhẹ vào trán Tiểu Đặng để hù dọa. "Tàu cao tốc còn có WiFi, cậu nghĩ bọn anh vẫn xài mạng 2G à ?"

Mã Gia Kỳ, người thực sự như đang xài mạng 2G, nhìn cả nhóm với vẻ mặt bối rối, chiếc tóc trên đầu khẽ lay động. Anh ngập ngừng hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy ?"

Tống Á Hiên vỗ đầu, xong luôn, cậu quên mất một chuyện !

Hạ Tuấn Lâm ho nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng, sau đó ngoan ngoãn giải thích: "À, là thế này, Mã ca. Gần đây trên mạng có một video rất nổi tiếng, mà nhân vật chính chính là nạn nhân An Tĩnh Tĩnh."

Tống Á Hiên mở một nền tảng mạng xã hội, tìm ra đoạn video có lượt xem khủng rồi đưa điện thoại cho Mã Gia Kỳ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro