"Bà của Bạch Linh đâu rồi ?!"
Cả hai lập tức phản ứng, quay người chạy như bay về phía cửa nhà Bạch Linh, cửa làm rất chắc chắn, Đinh Trình Hâm dùng vai húc mấy lần cũng không có động tĩnh gì. Trong cơn nóng ruột, Mã Gia Kỳ bảo Đinh Trình Hâm tránh sang rồi tung một cú đá mạnh.
Mã Gia Kỳ dùng toàn lực, cú đá hạ xuống khiến cửa bật tung, cả người lẫn cánh cửa nặng nề ngã xuống đất, anh không kịp để ý đến cơn đau nhói nơi vai, bật dậy ngay lập tức.
Hai người chia nhau tìm kiếm từng căn phòng một trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng bà của Bạch Linh đâu, cho đến khi đẩy cửa căn phòng ngủ cuối cùng...
Đinh Trình Hâm run rẩy mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ lập tức vụt tắt, không còn sót lại chút gì.
Hộp đêm Hào Hoa
"Anh Lưu, anh hài lòng với mấy món hàng này chứ ?"
Lưu Diệu Văn kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nói từng chữ, "Mấy thứ rác rưởi như thế này mà cậu cũng dám đưa ra lòe tôi à ?"
Lý Tam thoáng sững sờ nhưng rồi nhanh chóng hiểu ý, "Thì ra anh Lưu là tay chơi lão luyện ! Đắc tội rồi, đắc tội rồi. Thế này nhé, tôi còn một món hàng mới, hay là anh xem thử thế nào ?"
Lưu Diệu Văn nhướn mày, tỏ ý bảo hắn chiếu lên xem. Lý Tam rất hiểu chuyện, nhanh chóng mở đoạn ghi hình khác.
Khi hình ảnh trên màn hình dần trở nên rõ nét, cả ba người trong phòng không hẹn mà cùng dán mắt vào gương mặt bị bịt kín bởi một tấm vải đen. Giây tiếp theo, họ đều tròn mắt ngạc nhiên.
"Là Tập Tân !"
Tống Á Hiên kinh hãi thốt lên, lập tức nhận ra người trong đoạn video chính là Tập Tân, người họ đã tìm kiếm suốt ba tháng qua mà không có kết quả.
So với những người khác thì tình trạng của Tập Tân còn tệ hơn, cậu bé ngồi trên xe lăn, đôi chân như hoàn toàn không thể cử động, cổ tay trắng bệch nắm chặt lấy thành xe lăn, giống như bấu víu vào chút gì đó trong cơn tuyệt vọng.
Dù chỉ nhìn qua màn hình, họ cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực tột cùng của cậu bé.
Hiện trường vụ án.
Nhận được tin báo, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm vừa rời khỏi hộp đêm thì vội vàng lao đến hiện trường mà không kịp thay đồ hay tẩy trang.
Vì vậy khi Hạ Tuấn Lâm trong bộ váy nữ xuất hiện ở hiện trường, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đội trưởng Tô không thể rời mắt khỏi cậu, len lén ghé sát tai Mã Gia Kỳ thì thầm, "Mã ca này, từ bao giờ tổ của các anh có thêm nữ pháp y thế ? Đẹp quá trời, giới thiệu chút !"
Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm đang loay hoay đeo bao giày bảo hộ, cố nén cười, "Đây là pháp y Nana của bọn anh đấy, vừa xinh đẹp vừa độc thân, cô ấy thích những người trẻ tuổi và đầy hứa hẹn như cậu đấy."
Nói xong, anh còn đẩy đội trưởng Tô đang đỏ mặt về phía Hạ Tuấn Lâm, không quên nháy mắt làm khẩu hình miệng: Cố lên ! Tôi ủng hộ cậu !
Đội trưởng Tô như được tiếp thêm dũng khí, mạnh dạn bước tới bên Hạ Tuấn Lâm, lịch sự mở lời, "Chào người đẹp, có cần tôi giúp một tay không ?"
Hạ Tuấn Lâm nghiến chặt hàm răng, nhếch miệng cười rồi lấy con dao giải phẫu trong túi ra, "Cậu thấy tôi cần sao ?"
Hạ Tuấn Lâm không hề giả giọng khi nói, làm đội trưởng Tô ngơ ngác cảm thấy quen quen, đến khi nhìn thấy con dao sáng loáng trên tay Hạ Tuấn Lâm, cuối cùng cậu mới tỉnh ngộ.
Ai nói với cậu đây là con gái chứ?!!
Mặt của đội trưởng Tô lúc đỏ lúc trắng, vội vàng rút lui trong tiếng cười không nhịn nổi của các thành viên đội trọng án.
Hạ Tuấn Lâm trừng mắt nhìn đám người kia, mọi người lập tức tản ra, giả vờ bận rộn như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Á Hiên nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra ở hộp đêm rồi nói thêm: "Biến cố lần này quá lớn, Trương ca và Tường ca đã đi theo Lưu Diệu Văn để phòng ngừa bất trắc."
Lưu Diệu Văn khi nhìn thấy Tập Tân, trong đầu lập tức quyết định sẽ đích thân đi theo Lý Tam, vốn dĩ cậu chỉ cần ngồi chờ Lý Tam giao hàng là được nhưng lần này, sự xuất hiện của cả bốn người bọn họ khiến cậu không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bốn người còn lại cũng có suy nghĩ giống Lưu Diệu Văn, không ai nỡ để bốn đứa trẻ kia rơi vào tay Lý Tam chịu khổ, ban đầu tất cả đều định đi theo nhưng vụ việc của Bạch Linh xảy ra quá đột ngột, khiến Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm buộc phải quay lại để tiến hành khám nghiệm hiện trường và tử thi.
"Em sẽ dựa theo định vị điện thoại của ba người kia để cử người đi theo, các anh yên tâm." Thấy sắc mặt cả nhóm đều trầm xuống, đội trưởng Tô vội vàng trấn an.
"Được."
Ngoài cánh cửa bị Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm phá hỏng một cách thô bạo, mọi thứ trong căn nhà đều không có dấu hiệu xáo trộn, đồ đạc phủ một lớp bụi mỏng, Tống Á Hiên chạm tay vào, dùng đầu ngón tay miết nhẹ rồi nhận định.
"Bụi không quá dày, chứng tỏ thời gian chưa đến hai ngày."
Bên ngoài không có gì đặc biệt, cả nhóm tiến vào phòng ngủ nơi phát hiện thi thể.
Dù đã chứng kiến cảnh tượng này từ trước, khi cánh cửa lần nữa mở ra, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm vẫn không khỏi lạnh người.
Thi thể của Bạch Linh bị treo lơ lửng trên xà nhà, mái tóc xõa rũ, quần áo xộc xệch, Hạ Tuấn Lâm tiến đến kiểm tra sơ bộ, "Hai mắt của nạn nhân lồi ra, đồng tử giãn lớn, biểu hiện rõ ràng của việc chết do ngạt thở, thi thể đã bắt đầu cứng lại, ước tính thời gian tử vong không quá 48 tiếng...#
Tiếp theo là bà của Bạch Linh đang ngồi trên chiếc xe lăn ở góc tường, bà cụ ngả nhẹ người ra sau, gương mặt bình thản, đôi mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ say nhưng bầu không khí chết chóc tỏa ra từ bà khiến tất cả đều nhận ra rằng, bà đã rời xa cõi đời này.
Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt hít sâu, dằn xuống cảm xúc đang cuộn trào, lấy lại vẻ bình tĩnh của một pháp y rồi bắt đầu kiểm tra.
"Vị trí mũi, miệng và mắt không có dấu hiệu bất thường, nguyên nhân tử vong tạm thời chưa xác định được, thi thể mới xuất hiện tình trạng cứng nhẹ, thời gian tử vong ước tính từ một đến ba tiếng đồng hồ."
Kết quả này khiến tất cả đều bàng hoàng, một đến ba tiếng đồng hồ...Điều đó có nghĩa nếu họ đến sớm hơn một chút, có lẽ bà cụ sẽ còn sống.
Tống Á Hiên sau khi hoàn tất việc kiểm tra hiện trường, vẻ mặt trầm trọng, không khỏi thở dài, "Hiện trường rất sạch sẽ, không có dấu hiệu giằng co, không có dấu hiệu lục lọi, không mất mát tài sản, cũng không tìm thấy dấu vân tay khả nghi. Hung thủ rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không giống một kẻ giết người thông thường."
Lời nói của cậu rất rõ ràng, mục đích của hung thủ không phải để trả thù hay cướp của mà là giết người với một ý đồ cực kỳ rõ ràng.
"Chúng ta đã đến muộn một bước...Đáng lẽ phải sớm nhận ra sự tồn tại của Bạch Linh."
Khi mọi việc hoàn tất và trở lại văn phòng thì đã gần mười một giờ đêm.
Vừa mở cửa, cả nhóm đã nhận ra hai người đang ngồi bên bàn họp, một người là cục trưởng Lý với khuôn mặt đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn cả nhóm, người còn lại là một gương mặt lạ lẫm nhưng lại có chút quen thuộc.
Không đợi ai lên tiếng, người đàn ông ngồi đối diện cục trưởng Lý đã mở miệng trước, giọng điệu vừa nghiêm nghị vừa hòa nhã.
"Đội trọng án đúng là bận rộn thật, các cậu không đến, tôi đành tự mình đến vậy."
Khuôn mặt của người đàn ông khiến Mã Gia Kỳ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh vỗ mạnh vào trán, anh đã hoàn toàn quên mất cuộc gọi từ cục trưởng Lý hôm qua.
Những người còn lại cũng sực nhớ ra, không khỏi giật mình khi nhận ra thân phận của vị khách này. Đây chính là người họ từng thấy trong tài liệu, Diệp Chính Thanh, đội trưởng của tổ điều tra Trung Ương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro